-
Chương 12
Lúc Diệp Tư tỉnh lại lần nữa, Diệp Mạnh Giác đã không còn ở trên giường. Rèm cửa sổ được kéo lên, nhưng vẫn ẩn ẩn có chút ánh sáng xuyên thấu qua khe hở chiếu vào. Trên bàn nơi đầu giường, một bình thủy tinh đựng hoa hồng mà cô thích nhất, trong không khí có một chút gì đó thanh nhã hơn rất nhiều.
Diệp Mạnh Giác đẩy cửa bước vào, thấy Diệp Tư mở to đôi mắt tròn tròn ở trên giường chớp chớp nhìn anh.
“Dậy rồi à?” anh cười hỏi, giọng nói thoáng có hơi khàn khàn, nhưng vẫn cực kì dễ nghe.
“Dạ. Chú trở về lúc nào?” Diệp Tư ngoan ngoãn hỏi.
“Đêm qua,” Diệp Mạnh Giác vừa nói vừa mở cặp lồng cơm trong tay ra, quay đầu thấy Diệp Tư cau mày, vội vàng an ủi: “Đừng nghĩ lung tung, chú đã xử lý xong hết mọi chuyện rồi mới trở về. Nhưng thật ra bé cưng làm thế nào mà chú mới đi có một ngày liền sốt cao thành như vậy?”
Diệp Tư nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua không cẩn thận mắc mưa.”
Diệp Mạnh Giác bưng cháo đến trước mặt cô, nếm thử trước một miếng, nói: “Không sai, Dì Thái càng ngày nấu ăn càng ngon.”
Nói xong, múc một muỗng, đưa đến bên miệng Diệp Tư, “Đến đây, bé cưng, nếm thử.”
Diệp Tư nhíu cái mũi lại nói: “Chú, bé cưng còn chưa đánh răng đâu.”
Diệp Mạnh Giác nhìn cô vẻ mặt không tình nguyện cười ha ha.
Chờ Diệp Tư chà răng xong đi qua, Diệp Mạnh Giác đưa một ly nước ấm, cô uống hai ngụm, sau đó mới bắt đầu ăn cháo.
Nhìn Diệp Tư ăn hết cháo rồi, Diệp Mạnh Giác mới thử thăm dò hỏi: “Bé cưng, sao hôm qua lại đi đến công viên tưởng niệm?”
Diệp Tư cúi đầu, đùa bỡn ngón tay, nhỏ giọng nói: “Nhớ ba mẹ.”
Diệp Mạnh Giác vẫn thủ thỉ hỏi: “Sao vậy? Có người bắt nạt bé cưng à? Hay là lần đó chú còn chưa chỉnh tốt bọn họ?”
Diệp Tư lắc đầu liên tục nói: “Không có, ở trường tốt lắm.”
“Thật không có chuyện không vui? Nếu có nhất định phải nói với chú, có được không?”
“Dạ.”
“…”
“Chú?”
“Sao?”
“Chú sẽ không cần bé cưng nữa sao?”
Diệp Mạnh Giác sửng sốt, anh không nghĩ tới bé cưng sẽ hỏi anh vấn đề này. Anh nhớ lại lúc vừa mới tìm được cô mang trở về, cô nhỏ bé gầy teo như vậy, hai mắt to thời thời khắc khắc đều thoáng hiện kinh hoảng lúng túng, cả ngày nắm chặt quần áo của anh không chịu buông tay, anh đi một bước, cô cũng đi theo một bước. Bé cưng như vậy khiến anh đau lòng mấy tháng cũng chưa hết. Về sau rốt cục khi anh dốc lòng chăm sóc, bé cưng bắt đầu chậm rãi quên đi năm tháng u ám, dần dần trở nên thoải mái.
Anh đã rất lâu không nghe thấy cô hỏi anh vấn đề như vậy, còn tưởng rằng bé cưng nhà anh đã hoàn toàn quên mất, lại không nghĩ rằng, những năm tháng màu xám ấy vẫn chiếm cứ trong lòng cô.
“Bé cưng, sao lại hỏi như vậy? Chú có chỗ nào làm không tốt sao?” Diệp Mạnh Giác hỏi.
“Không có.” Diệp Tư rầu rĩ mà nói: “Chỉ là muốn hỏi một chút.”
“Sẽ không đâu, bé cưng, bé cưng là người thân của chú, chú làm sao có thể không cần bé cứng chứ? Vĩnh viễn cũng không.”
“Nhưng mà chú, nếu… Nếu sau này chú kết hôn, chú còn có thể ở chung với bé cưng sao? Chú, lỡ như thím không thích bé cưng thì sao?”
“Bé cưng ngốc,” Diệp Mạnh Giác cười sờ sờ đầu cô, nói: “Bé cưng, cho dù chú kết hôn cũng sẽ không tách ra, không ở cùng với bé cưng nữa, người mà chú muốn kết hôn, nhất định phải giống như chú, phải luôn thương yêu bé cưng mới được. Không phải, kiên quyết không cưới luôn, có được không?”
Anh nói xong, ngón tay gẩy gẩy, giống như hồi cô còn nhỏ chọc cho cô ngứa, Diệp Tư chống không lại, “Hắc hắc” cười rộ lên.
Hai người náo loạn nửa ngày, y tá tiến vào nhắc nhở đã đến giờ uống thuốc, thế này mới dừng lại.
Nhìn Diệp Tư uống thuốc xong, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Bé cưng, có phải có ai đó nói gì với bé cưng cho nên bé cưng mới hỏi như vậy?”
Diệp Tư lắc đầu.
“Vậy có phải lo lắng tương lai sau này chú kết hôn rồi, thím sẽ đuổi bé cưng đi hay không?” Diệp Mạnh Giác hỏi tiếp.
Diệp Tư sợ hãi nhìn anh một cái, gật đầu.
Diệp Mạnh Giác thế này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Bé cưng, yên tâm đi, nơi chúng ta đang ở chính là nhà của bé cưng, chú còn sợ ngày nào đó bị bé cưng ghét, rồi bé cưng sẽ đuổi chú ra ngoài thì chú phải làm sao bây giờ, chú lại không có nhà để ở, như vậy chẳng phải sẽ trở thành người ăn ngủ nơi đầu đường sao?”
“Chú ~” Diệp Tư cắt ngang lời anh, có chút uất ức, “Bé cưng làm sao có thể đuổi chú.”
“Đúng vậy,” Diệp Mạnh Giác nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô nói: “Cũng giống như bé cưng vậy, chú vĩnh viễn sẽ không bao giờ không cần bé cưng. Bởi vì chúng ta là người một nhà.”
“Dạ.” Diệp Tư dùng sức gật đầu, vươn cánh tay, làm nũng nói: “Chú ~ bé cưng không thể làm vậy được.”
Hai ngày sau đó Diệp Tư mới trở lại trường học. Vẻ mặt Kiều Hoa Hoa khó hiểu hỏi: “Bánh bao nhỏ, cậu đã không đến lớp hai ngày, như vậy làm thế nào mà có thể trở thành người đứng đầu lớp chọn được nhỉ?”
Diệp Tư liếc xéo nhìn cô ta, trong lòng nghĩ, mình còn chưa hỏi tại sao một người ngu ngốc như cậu có thể vào lớp này đấy…..
“Đúng rồi,” Kiều Hoa Hoa đột nhiên bắt lấy cánh tay mập mạp của Diệp Tư, hưng phấn mà nói: “Cho cậu xem,” cô ta cúi đầu ở trong cặp lật tới lật lui, tìm ra một quyển tạp chí, “Nhìn đi, là Giang Lâm, cậu xem, mình đã mang theo hai ngày nay đó.”
Giang Lâm, trong lòng Diệp Tư rối rắm, được rồi, nhìn một cái đi.
Kiều Hoa Hoa chồm người qua, chỉ vào gương mặt Giang Lâm trên trang bìa, bình luận: “Cậu xem, cái đầu cao gầy, dáng người lồi lõm hứng thú, ánh mắt kia, đúng là một đôi mắt đào hoa.”
“Cậu nói, chú mình và cô ấy từng có tin đồn?” Diệp Tư nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, tuy nói đó là chuyện của giới diễn viên, thật thật giả giả, tuy nhiên, có một đoạn thời gian, đúng là cô ấy có gần gũi với chú của cậu thật, có mấy lần bọn họ bị chụp lúc đang đi chung.”
“Tuy nhiên, cô ấy quả thật dáng vẻ xinh xắn, vóc người lại đẹp, khuôn mặt cũng tốt, nếu mình là con trai mình cũng thích.”
“Haiz, bánh bao nhỏ, mình đang nói chuyện với cậu đó. Cô ấy có phải rất đẹp mắt hay không? Hửm?”
“Bánh bao nhỏ, nếu cô ấy gả vào nhà các người, cậu phải cẩn thận đấy, nghe nói cô ấy có lắm thủ đoạn cùng tâm kế!”
“Kỳ thực, nghe nói, cô ấy nhờ có chú của cậu làm chỗ dựa lưng đó, ngay cả giờ giấc ra cửa của người ta chú của cậu cũng biết…”
“Kiều Hoa Hoa, giáo viên đến rồi.”
“…”
Gần đây Diệp Mạnh Giác phát hiện Diệp Tư có thái độ khác thường, ăn cái gì cũng thường có tiết chế, không giống như trước kia, đem thức ăn mà anh gắp cho ăn hết sạch.
Diệp Mạnh Giác thử ướm hỏi, Diệp Tư chỉ lắc đầu, không chịu nói.
Không phải là lần trước bị ban học mắng ‘heo mập’ mà tổn thương chứ, Diệp Mạnh Giác thầm nghĩ.
Diệp Tư nhìn đồ ăn trong chén mà chú gắp cho mình, trong lòng âm thầm tuôn lệ, không phải bé cưng không muốn ăn, Kiều Hoa Hoa nói nếu bé cưng còn tiếp tục ăn nữa, sẽ mập, sẽ béo phì, chú không thích, tương lai thím cũng không thích, hu hu hu.
Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư mang vẻ mặt đau đớn, gọi dì Thái đến, hai người đem món ăn mặn trên bàn toàn bộ cất đi, chỉ còn lại hai khay thức ăn rau củ, “Bé cưng, chú với bé cưng cùng nhau ăn rau, có được không?”
Diệp Tư nén nước mắt gật mạnh đầu.
Bắt đầu từ bữa cơm hôm đó, Diệp Mạnh Giác liền gọi điện thoại cho bác sĩ cố vấn, sau đó dặn dò dì Thái dựa theo sách dạy nấu ăn nấu cơm giảm béo cho Diệp Tư, tuy rằng anh cảm thấy bé cưng trắng trẻo mập mạp như vậy hết sức đáng yêu, nhưng vẫn sợ trong lòng cô bị tổn thương, sợ cô vì lo lắng chuyện mập mạp mà tự ti trong lòng.
Cứ như vậy, Diệp Tư bắt đầu đi lên con đường giảm béo.
Dì Thái mỗi ngày nghiêm cẩn dựa theo sách dạy nấu ăn cho Diệp Tư nấu cơm, ngay cả Diệp Mạnh Giác cũng cùng ăn thức ăn giảm béo luôn, anh đau lòng bé cưng giảm béo đau đớn, mặc kệ cô phản đối ra sao, kiên trì cùng cô.
Kỳ thực, Diệp Tư thật sự chỉ có thể được xem như tròn trĩnh một chút, so với bạn bè cùng lứa tuổi có béo hơn một ít, nhưng tuyệt đối không phải dạng ‘heo mập’ như mọi người chọc.
Một tuần trôi qua, trong lòng Diệp Tư run sợ đứng lên cân đo thể trọng, lúc nhìn đến chữ số, thật nhụt chí hai vai sụp đổ. Cô nhịn một tuần, lại chỉ mới gầy được có một cân! Rất đả kích người.
Vẻ mặt Diệp Tư cầu xin, chui vào trong phòng, chết sống không chịu đi ra ăn cơm chiều. Xem ra phải hỏi bạn học Kiều Hoa Hoa một chút về các phương pháp giảm béo nhanh mới được. Cô ở trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ chú cả tuần nay cũng giống như mình, ăn cơm giảm béo, cảm thấy vô cùng có lỗi với chú, cơm suông chan nước lã, làm sao mà nuốt trôi. Nếu không, hay là tham gia câu lạc bộ giảm béo đi? Nghe nói rất hữu hiệu, tên là gì nhỉ? Hỏi Kiều Hoa Hoa một chút mới được, lần trước có nghe bạn ấy nói.
Diệp Tư nghĩ, vội lông lốc đứng lên, cầm điện thoại gọi cho Kiều Hoa Hoa.
“Diệp Tư, cậu muốn tham gia câu lạc bộ giảm béo sao? Đừng nha, nghe nói rất khủng bố! Cậu chỉ mập có một chút, tuy nhiên từ từ sẽ giảm lại thôi… Tác dụng thì có, tuy nhiên… Được rồi, được rồi, để mình tìm xem, khi nào có sẽ gọi lại cho cậu.”
Diệp Tư thành công có được số điện thoại của câu lạc bộ giảm béo, trong lòng ôm hi vọng, muốn gọi điện thoại qua, Diệp Mạnh Giác đẩy cửa bước vào. Anh nghe nói cô không chịu ăn cơm, bỏ qua một buổi ăn tối với khách hàng, chạy trở về tưởng rằng bé cưng sẽ rất uể oải, nhưng, bây giờ xem ra, cô giống như còn có chút hưng phấn nữa đấy.
“Bé cưng?” Diệp Mạnh Giác hô: “Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Không… có.” Diệp Tư giấu dãy số đi, chú biết sẽ không đồng ý đâu.
Không có? Diệp Mạnh Giác nhìn cô lặng lẽ giấu đồ ra sau lưng, nhịn không được muốn cười, bảo bối nhà anh làm sao có thể nói dối được, hệt như lúc còn nhỏ vậy.
Anh nhớ khi đó, cô len lén lượm một món đồ chơi xấu xí trở về, lúc thấy anh, cũng giống như bây giờ, giấu ở sau lưng, nói chuyện cũng lắp bắp.
“À, vậy bé cưng mau xuống ăn cơm với chú đi, dì Thái nói đã nấu cơm xong rất lâu rồi.”
Anh cũng không vạch trần cô, bé con đã lớn như vậy rồi, cả ngày ở trước mặt anh cứ như người trong suốt, một chút bí mật cũng không có, nhìn cô hưng phấn hai mắt tỏa sáng, thôi thì tùy cô đi, chỉ cần bé cưng vui là tốt rồi.
“Dạ, Dạ, chú xuống trước đi, bé cưng tắm xong sẽ xuống ngay.”
Diệp Tư thấy Diệp Mạnh Giác đi ra ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem dãy số viết trên giấy dấu dưới gối.
Kiếp sống người gầy của cô sắp bắt đầu rồi!