Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
"Mua gì đây? Thịt bò muốn mua, thịt ba chỉ cũng muốn mua, hay là mua cá trắm nhỉ, về nhà có thể làm món cá phi lê sốt cay."
Đừng thấy thân hình Lâm Giang Nam gầy yếu mà lầm, thực ra cô là ví dụ điển hình cho loài động vật ăn thịt, hơn nữa còn là cái dạng không thịt không vui.
Dù sao cô ăn bao nhiêu cũng không mập, cho nên chẳng thèm kiêng nể gì.
Lâm Giang Nam đẩy xe mua sắm, động tác thành thạo ném đồ ăn vào xe.
"Đúng rồi, phải mua ít trái cây."
Lâm Giang Nam nhanh chóng đẩy xe đẩy tới khu vực trái cây. Chọn mấy loại cô thích nhất, bỏ vào trong xe.
. . .
Khương Trừng che đến kín mít, nhưng dù không thấy rõ mặt thì với thân hình cao một mét chín mươi kia, đôi chân vừa dài vừa thẳng, anh cũng đã thu hút tầm mắt của không ít người.
Khương Trừng không lấy xe đẩy vì anh chỉ muốn mua mấy gói mì, không cần thiết.
Người ta lấy mì gói thường thường là lấy từ thấp lên cao, nhưng Khương Trừng chân dài tay dài, thế là tùy hứng lấy mì ở kệ cao nhất.
Lâm Giang Nam đã mua đủ đồ, chuẩn bị đi tính tiền, khi đi ngang qua khu vực mì gói, cô bất giác dừng chân, đôi mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông đang lấy hàng.
Sao cô lại thấy người này quen quen nhỉ?
Cảm giác giống như... Khương Trừng...
Cô nghĩ như vậy, sau đó tự mình phủ định, Lâm Giang Nam, mày nghĩ bậy bạ gì đấy? Sao Khương Trừng lại xuất hiện ở đây được, mày đang mơ giữa ban ngày sao?
Cô lắc lắc đầu, sau đó chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một bé trai lướt ván xông về phía người đàn ông kia, hình như là phanh không ăn, mất kiểm soát.
Không biết sao, Lâm Giang Nam hướng về phía người đàn ông kia, hô to một tiếng: "Cẩn thận! Mau tránh ra!"
Mọi người xung quanh đều ngây ngốc, đứng nhìn ngơ ngác.
Họ đều cho rằng cậu bé kia chắc chắn sẽ đâm vào người đàn ông, hai người sẽ ngã không nhẹ.
Nhưng mà...
Khương Trừng đang chọn mì gói, đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh, quay đầu liền thấy một cậu bé đang xông tới mình, anh nhanh chóng dịch chuyển tạo ra một con đường, cậu bé mất kiểm soát lao đến.
Mọi người kinh ngạc, anh dịch chuyển, vậy cậu bé kia sẽ đâm trúng kệ hàng!
Lâm Giang Nam sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng một lúc sau, cô cũng không nghe thấy âm thanh va chạm như dự đoán, vì thế cô không khỏi lặng lẽ mở mắt, kết quả vừa mở mắt lại nhìn thấy hình ảnh thế này.
Cậu bé kia được người đàn ông bế, còn ván trượt lăn lóc cách đó không xa.
Thì ra là khi cậu bé xông tới, đi qua người mình, anh đã nhanh tay lẹ mắt vươn tay, kéo cậu bé vào lòng, tránh cho một hồi thảm kịch sẽ phát sinh.
Khương Trừng đặt cậu bé trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé.
"Trẻ con không được chơi ván trượt trong siêu thị, như vậy rất nguy hiểm, về sau không được làm thế này nữa, biết chưa?" Anh lạnh nhạt nói với cậu bé, nhưng ngữ khí cũng không tránh khỏi có một chút quan tâm.
Cậu bé dường như cũng bị dọa sợ vì sự việc vừa rồi, theo bản năng gật đầu với Khương Trừng.
Ngay lúc này, mẹ cậu bé chạy đến.
Bà kéo cậu bé dậy, cầm lấy tay cậu, nghiêm túc tìm xem trên người cậu có chỗ nào bị thương không, đến khi không nhìn thấy miệng vết thương vào, lòng bà mới hoàn toàn buông lỏng.
"Thật sự xin lỗi cháu, đã gây phiền toái cho cháu rồi, cháu không sao chứ?" Mẹ cậu bé nói lời cảm ơn với anh.
"Không sao đâu ạ." Khương Trừng lắc đầu.
"Mau cảm ơn anh ấy đi." Mẹ cậu bé đẩy nhẹ bả vai cậu bé.
"Cảm... cảm ơn anh." Cậu bé vâng dạ nói.
Khương Trừng nhìn cậu bé, cười nhẹ một cái rồi xoa đầu cậu.
"Lần sau chú ý một chút."
"Về sau cô sẽ trông coi nó cẩn thận, lần này thật sự cảm ơn cháu, nếu không phải cháu..."
Mẹ cậu bé cùng cậu bé cảm ơn Khương Trừng một lúc, sau đó mới rời đi.
Bởi vì vừa rồi khi cứu cậu bé, cậu bé vô ý kéo lấy khẩu trang của anh nên khẩu trang đã bị kéo đứt.
Khương Trừng kéo khóa kéo cao hơn một chút, sau đó xoay người tiếp tục xem mì gói, mấy cô gái cách anh không xa đột nhiên chạy tới.
"Khương Trừng? Anh là Khương Trừng đúng không?"
"Oa, Khương Trừng, em rất thích anh, em là fan của anh!"
"Khương Trừng, anh có thể chụp một bức ảnh với em được không?"
"..."
Mấy cô gái vây quanh Khương Trừng nói liên tục, Khương Trừng có chút đau đầu, anh chôn mặt vào cổ áo sâu hơn một chút, không nói lời nào, chỉ tiếp tục lấy mì gói của mình.
Mấy cô gái thấy Khương Trừng không để ý đến mình cũng không giận, tiếp tục hứng thú bừng bừng nói, còn có người đã bắt đầu chụp ảnh.
"Anh yêu, anh chọn mì gói xong chưa?"
Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng đột nhiên truyền tới.
Khương Trừng theo bản năng nhìn về phía người đó.
Lâm Giang Nam mỉm cười đẩy xe mua sắm đến chỗ anh.
Cô đẩy mấy cô gái kia ra, động tác tự nhiên ôm lấy cánh tay Khương Trừng.
"Chọn mì thôi mà cũng lâu quá đi." Cô tự giác lấy mì gói trong tay anh bỏ vào xe đẩy của mình.
Khương Trừng thản nhiên nhìn cô, anh biết cô đang giải vây cho mình nên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn.
Lâm Giang Nam bỏ mì gói của anh vào xe mình, sau đó kéo tay anh chuẩn bị rời đi, lúc này cô mới ra vẻ như vừa nhìn thấy mấy cô gái vây quanh mình và Khương Trừng.
"Các cô đang làm gì vậy?" Lâm Giang Nam làm bộ nghi hoặc hỏi.
"Anh ấy... anh ấy là bạn trai cô?" Một trong số những cô gái đó hỏi.
"Không phải." Lâm Giang Nam lắc đầu.
"Hả?"
Lâm Giang Nam nở nụ cười thần bí với mấy cô gái: "Anh ấy là ông xã nhà tôi."
Các cô gái: "..."
Khương Trừng: "..."
Lâm Giang Nam không cho là sai, anh vốn dĩ là ông xã nhà cô mà, không phải bây giờ fans đều thích gọi người mình hâm mộ là ông xã sao? Cô đâu có nói sai.
"Ông xã cô sao, nhưng... Anh ấy nhìn giống... Giống..." Giọng cô gái kia đã the thé.
"Khương Trừng đúng không?" Lâm Giang Nam tiếp lời.
"Có rất nhiều người nhận lầm anh ấy là Khương Trừng, bởi vì cái thân hình một mét chín mươi này, hơn nữa ông xã nhà tôi giống Khương Trừng như vậy, hẳn là các cô rất hâm mộ đi."
"Nhưng ông xã tôi còn đẹp trai hơn cả Khương Trừng, nào, ông xã, kéo khóa xuống cho các cô ấy nhìn, để các cô ấy hâm mộ đi." Lâm Giang Nam nói xong liền nhón chân, chuẩn bị kéo khóa kéo của Khương Trừng.
"Xì... Thì ra không phải là Khương Trừng."
"Không phải là Khương Trừng thì có gì hay, đi thôi đi thôi."
"Còn tưởng rằng có thể thấy nam thần, đúng là mất hứng."
Mấy cô gái ỉu xìu rời đi.
"Này, đừng đi mà, ông xã nhà tôi thật sự đẹp hơn cả Khương Trừng." Lâm Giang Nam làm bộ níu kéo.
Nhưng mấy cô gái kia vẫn không quay đầu, rời đi.
Lâm Giang Nam xem xét, thấy các cô ấy đi xa mới thả tay Khương Trừng.
"Các cô ấy đi rồi, anh an toàn." Lâm Giang Nam nói với Khương Trừng.
"Ông xã?" Khóe miệng Khương Trừng mang theo một tia trêu ghẹo.
Lâm Giang Nam hơi 囧, xấu hổ quá, mất mặt quá.
"À... Không nói thì sao lừa được?" Lâm Giang Nam ngại ngùng nói.
Khóe môi Khương Trừng nhếch lên một độ cong nhẹ.
"Đi thôi." Anh nói với cô, sau đó thuận tay giúp cô đẩy xe mua sắm.
"Này..."
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng đang giúp mình đẩy xe mua sắm phía trước, bóng lưng anh cao lớn, chân dài đi rất nhanh, cô nhanh chóng nhấc chân ngắn, đuổi theo.
Thanh toán xong, hai người cùng nhau ra khỏi siêu thị.
Khương Trừng xách túi hàng, Lâm Giang Nam yên lặng đi phía sau anh.
Bây giờ cô như lọt vào sương mù, cảm giác không quá chân thật, cô không ngờ có một ngày mình lại gặp được Khương Trừng.
Lâm Giang Nam yên lặng nghĩ.
Nhưng nói thật, ông xã nhà cô rất cao, nhìn bên ngoài còn cao hơn, cô cao một mét sáu lăm, hơn nữa còn mặc giày thể thao có đế khoảng 3, 4 centimet mà cũng rất khó khăn mới đứng ngang vai anh.
Còn nữa, chân ông xã cũng rất dài, hình như sắp đến ngực cô rồi? Đôi chân dài nghịch thiên này đúng là có lực dụ hoặc quá lớn.
Lâm Giang Nam si mê đi theo sau Khương Trừng, ngay cả Khương Trừng dừng lại khi nào cô cũng không biết, cho nên cô liền đụng phải lưng anh.
"Ai u." Lâm Giang Nam hô đau một tiếng, nhưng tay lại theo bản năng đặt trên lưng Khương Trừng, giúp anh xoa nhẹ.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết anh sẽ đột nhiên dừng lại, có làm anh bị thương không?"
Khương Trừng cảm nhận bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lâm Giang Nam đang xoa loạn trên lưng mình.
Anh không khỏi buồn cười.
Cô nói làm anh bị thương? Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô luyện được công phu đầu sắt, hay cho rằng anh làm từ đậu hủ?
Cô như vậy mà cũng có thể làm đau anh?
Anh xoay người, đối mặt với cô.
Bởi vì Khương Trừng đứng đối mặt với mình nên Lâm Giang Nam không thể không ngẩng đầu lên.
Lúc này, Lâm Giang Nam phải ngửa đầu với một độ cong thật lớn mới nhìn thấy đôi mắt Khương Trừng.
Khương Trừng cúi đầu nhìn Lâm Giang Nam, cô nỗ lực ngẩng đầu khiến anh không khỏi buồn cười, sau đó anh bất giác lui về sau vài bước, như vậy Lâm Giang Nam mới có thể nhìn thẳng.
"Khụ khụ... Chuyện hôm nay cảm ơn cô." Khương Trừng nói.
Hiện tại đầu óc Lâm Giang Nam đang trống rỗng.
Cô cảm thấy hôm nay đúng là hời lớn, tận mắt nhìn thấy ông xã, lại còn khoác tay ông xã, sờ soạng lưng ông xã, bây giờ ông xã còn nói lời cảm ơn với cô.
Mặc kệ thế nào, Lâm Giang Nam đều cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng siêu đẹp.
Mỗi ngày sau khi tan tần, cô chỉ có thể ôm điện thoại liếm hình ông xã, vậy mà giờ lại có thể tiếp xúc gần gũi thế này.
"Không... Không cần khách khí." Lâm Giang Nam mềm giọng nói.
Nếu có thể, em nguyện ý giúp anh như vậy một trăm lần! A, không đúng, một nghìn lần, một vạn lần em cũng nguyện ý!
Lâm Giang Nam yên lặng bổ sung trong lòng.
Beta: Quanh
"Mua gì đây? Thịt bò muốn mua, thịt ba chỉ cũng muốn mua, hay là mua cá trắm nhỉ, về nhà có thể làm món cá phi lê sốt cay."
Đừng thấy thân hình Lâm Giang Nam gầy yếu mà lầm, thực ra cô là ví dụ điển hình cho loài động vật ăn thịt, hơn nữa còn là cái dạng không thịt không vui.
Dù sao cô ăn bao nhiêu cũng không mập, cho nên chẳng thèm kiêng nể gì.
Lâm Giang Nam đẩy xe mua sắm, động tác thành thạo ném đồ ăn vào xe.
"Đúng rồi, phải mua ít trái cây."
Lâm Giang Nam nhanh chóng đẩy xe đẩy tới khu vực trái cây. Chọn mấy loại cô thích nhất, bỏ vào trong xe.
. . .
Khương Trừng che đến kín mít, nhưng dù không thấy rõ mặt thì với thân hình cao một mét chín mươi kia, đôi chân vừa dài vừa thẳng, anh cũng đã thu hút tầm mắt của không ít người.
Khương Trừng không lấy xe đẩy vì anh chỉ muốn mua mấy gói mì, không cần thiết.
Người ta lấy mì gói thường thường là lấy từ thấp lên cao, nhưng Khương Trừng chân dài tay dài, thế là tùy hứng lấy mì ở kệ cao nhất.
Lâm Giang Nam đã mua đủ đồ, chuẩn bị đi tính tiền, khi đi ngang qua khu vực mì gói, cô bất giác dừng chân, đôi mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông đang lấy hàng.
Sao cô lại thấy người này quen quen nhỉ?
Cảm giác giống như... Khương Trừng...
Cô nghĩ như vậy, sau đó tự mình phủ định, Lâm Giang Nam, mày nghĩ bậy bạ gì đấy? Sao Khương Trừng lại xuất hiện ở đây được, mày đang mơ giữa ban ngày sao?
Cô lắc lắc đầu, sau đó chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một bé trai lướt ván xông về phía người đàn ông kia, hình như là phanh không ăn, mất kiểm soát.
Không biết sao, Lâm Giang Nam hướng về phía người đàn ông kia, hô to một tiếng: "Cẩn thận! Mau tránh ra!"
Mọi người xung quanh đều ngây ngốc, đứng nhìn ngơ ngác.
Họ đều cho rằng cậu bé kia chắc chắn sẽ đâm vào người đàn ông, hai người sẽ ngã không nhẹ.
Nhưng mà...
Khương Trừng đang chọn mì gói, đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh, quay đầu liền thấy một cậu bé đang xông tới mình, anh nhanh chóng dịch chuyển tạo ra một con đường, cậu bé mất kiểm soát lao đến.
Mọi người kinh ngạc, anh dịch chuyển, vậy cậu bé kia sẽ đâm trúng kệ hàng!
Lâm Giang Nam sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng một lúc sau, cô cũng không nghe thấy âm thanh va chạm như dự đoán, vì thế cô không khỏi lặng lẽ mở mắt, kết quả vừa mở mắt lại nhìn thấy hình ảnh thế này.
Cậu bé kia được người đàn ông bế, còn ván trượt lăn lóc cách đó không xa.
Thì ra là khi cậu bé xông tới, đi qua người mình, anh đã nhanh tay lẹ mắt vươn tay, kéo cậu bé vào lòng, tránh cho một hồi thảm kịch sẽ phát sinh.
Khương Trừng đặt cậu bé trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé.
"Trẻ con không được chơi ván trượt trong siêu thị, như vậy rất nguy hiểm, về sau không được làm thế này nữa, biết chưa?" Anh lạnh nhạt nói với cậu bé, nhưng ngữ khí cũng không tránh khỏi có một chút quan tâm.
Cậu bé dường như cũng bị dọa sợ vì sự việc vừa rồi, theo bản năng gật đầu với Khương Trừng.
Ngay lúc này, mẹ cậu bé chạy đến.
Bà kéo cậu bé dậy, cầm lấy tay cậu, nghiêm túc tìm xem trên người cậu có chỗ nào bị thương không, đến khi không nhìn thấy miệng vết thương vào, lòng bà mới hoàn toàn buông lỏng.
"Thật sự xin lỗi cháu, đã gây phiền toái cho cháu rồi, cháu không sao chứ?" Mẹ cậu bé nói lời cảm ơn với anh.
"Không sao đâu ạ." Khương Trừng lắc đầu.
"Mau cảm ơn anh ấy đi." Mẹ cậu bé đẩy nhẹ bả vai cậu bé.
"Cảm... cảm ơn anh." Cậu bé vâng dạ nói.
Khương Trừng nhìn cậu bé, cười nhẹ một cái rồi xoa đầu cậu.
"Lần sau chú ý một chút."
"Về sau cô sẽ trông coi nó cẩn thận, lần này thật sự cảm ơn cháu, nếu không phải cháu..."
Mẹ cậu bé cùng cậu bé cảm ơn Khương Trừng một lúc, sau đó mới rời đi.
Bởi vì vừa rồi khi cứu cậu bé, cậu bé vô ý kéo lấy khẩu trang của anh nên khẩu trang đã bị kéo đứt.
Khương Trừng kéo khóa kéo cao hơn một chút, sau đó xoay người tiếp tục xem mì gói, mấy cô gái cách anh không xa đột nhiên chạy tới.
"Khương Trừng? Anh là Khương Trừng đúng không?"
"Oa, Khương Trừng, em rất thích anh, em là fan của anh!"
"Khương Trừng, anh có thể chụp một bức ảnh với em được không?"
"..."
Mấy cô gái vây quanh Khương Trừng nói liên tục, Khương Trừng có chút đau đầu, anh chôn mặt vào cổ áo sâu hơn một chút, không nói lời nào, chỉ tiếp tục lấy mì gói của mình.
Mấy cô gái thấy Khương Trừng không để ý đến mình cũng không giận, tiếp tục hứng thú bừng bừng nói, còn có người đã bắt đầu chụp ảnh.
"Anh yêu, anh chọn mì gói xong chưa?"
Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng đột nhiên truyền tới.
Khương Trừng theo bản năng nhìn về phía người đó.
Lâm Giang Nam mỉm cười đẩy xe mua sắm đến chỗ anh.
Cô đẩy mấy cô gái kia ra, động tác tự nhiên ôm lấy cánh tay Khương Trừng.
"Chọn mì thôi mà cũng lâu quá đi." Cô tự giác lấy mì gói trong tay anh bỏ vào xe đẩy của mình.
Khương Trừng thản nhiên nhìn cô, anh biết cô đang giải vây cho mình nên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn.
Lâm Giang Nam bỏ mì gói của anh vào xe mình, sau đó kéo tay anh chuẩn bị rời đi, lúc này cô mới ra vẻ như vừa nhìn thấy mấy cô gái vây quanh mình và Khương Trừng.
"Các cô đang làm gì vậy?" Lâm Giang Nam làm bộ nghi hoặc hỏi.
"Anh ấy... anh ấy là bạn trai cô?" Một trong số những cô gái đó hỏi.
"Không phải." Lâm Giang Nam lắc đầu.
"Hả?"
Lâm Giang Nam nở nụ cười thần bí với mấy cô gái: "Anh ấy là ông xã nhà tôi."
Các cô gái: "..."
Khương Trừng: "..."
Lâm Giang Nam không cho là sai, anh vốn dĩ là ông xã nhà cô mà, không phải bây giờ fans đều thích gọi người mình hâm mộ là ông xã sao? Cô đâu có nói sai.
"Ông xã cô sao, nhưng... Anh ấy nhìn giống... Giống..." Giọng cô gái kia đã the thé.
"Khương Trừng đúng không?" Lâm Giang Nam tiếp lời.
"Có rất nhiều người nhận lầm anh ấy là Khương Trừng, bởi vì cái thân hình một mét chín mươi này, hơn nữa ông xã nhà tôi giống Khương Trừng như vậy, hẳn là các cô rất hâm mộ đi."
"Nhưng ông xã tôi còn đẹp trai hơn cả Khương Trừng, nào, ông xã, kéo khóa xuống cho các cô ấy nhìn, để các cô ấy hâm mộ đi." Lâm Giang Nam nói xong liền nhón chân, chuẩn bị kéo khóa kéo của Khương Trừng.
"Xì... Thì ra không phải là Khương Trừng."
"Không phải là Khương Trừng thì có gì hay, đi thôi đi thôi."
"Còn tưởng rằng có thể thấy nam thần, đúng là mất hứng."
Mấy cô gái ỉu xìu rời đi.
"Này, đừng đi mà, ông xã nhà tôi thật sự đẹp hơn cả Khương Trừng." Lâm Giang Nam làm bộ níu kéo.
Nhưng mấy cô gái kia vẫn không quay đầu, rời đi.
Lâm Giang Nam xem xét, thấy các cô ấy đi xa mới thả tay Khương Trừng.
"Các cô ấy đi rồi, anh an toàn." Lâm Giang Nam nói với Khương Trừng.
"Ông xã?" Khóe miệng Khương Trừng mang theo một tia trêu ghẹo.
Lâm Giang Nam hơi 囧, xấu hổ quá, mất mặt quá.
"À... Không nói thì sao lừa được?" Lâm Giang Nam ngại ngùng nói.
Khóe môi Khương Trừng nhếch lên một độ cong nhẹ.
"Đi thôi." Anh nói với cô, sau đó thuận tay giúp cô đẩy xe mua sắm.
"Này..."
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng đang giúp mình đẩy xe mua sắm phía trước, bóng lưng anh cao lớn, chân dài đi rất nhanh, cô nhanh chóng nhấc chân ngắn, đuổi theo.
Thanh toán xong, hai người cùng nhau ra khỏi siêu thị.
Khương Trừng xách túi hàng, Lâm Giang Nam yên lặng đi phía sau anh.
Bây giờ cô như lọt vào sương mù, cảm giác không quá chân thật, cô không ngờ có một ngày mình lại gặp được Khương Trừng.
Lâm Giang Nam yên lặng nghĩ.
Nhưng nói thật, ông xã nhà cô rất cao, nhìn bên ngoài còn cao hơn, cô cao một mét sáu lăm, hơn nữa còn mặc giày thể thao có đế khoảng 3, 4 centimet mà cũng rất khó khăn mới đứng ngang vai anh.
Còn nữa, chân ông xã cũng rất dài, hình như sắp đến ngực cô rồi? Đôi chân dài nghịch thiên này đúng là có lực dụ hoặc quá lớn.
Lâm Giang Nam si mê đi theo sau Khương Trừng, ngay cả Khương Trừng dừng lại khi nào cô cũng không biết, cho nên cô liền đụng phải lưng anh.
"Ai u." Lâm Giang Nam hô đau một tiếng, nhưng tay lại theo bản năng đặt trên lưng Khương Trừng, giúp anh xoa nhẹ.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết anh sẽ đột nhiên dừng lại, có làm anh bị thương không?"
Khương Trừng cảm nhận bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lâm Giang Nam đang xoa loạn trên lưng mình.
Anh không khỏi buồn cười.
Cô nói làm anh bị thương? Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô luyện được công phu đầu sắt, hay cho rằng anh làm từ đậu hủ?
Cô như vậy mà cũng có thể làm đau anh?
Anh xoay người, đối mặt với cô.
Bởi vì Khương Trừng đứng đối mặt với mình nên Lâm Giang Nam không thể không ngẩng đầu lên.
Lúc này, Lâm Giang Nam phải ngửa đầu với một độ cong thật lớn mới nhìn thấy đôi mắt Khương Trừng.
Khương Trừng cúi đầu nhìn Lâm Giang Nam, cô nỗ lực ngẩng đầu khiến anh không khỏi buồn cười, sau đó anh bất giác lui về sau vài bước, như vậy Lâm Giang Nam mới có thể nhìn thẳng.
"Khụ khụ... Chuyện hôm nay cảm ơn cô." Khương Trừng nói.
Hiện tại đầu óc Lâm Giang Nam đang trống rỗng.
Cô cảm thấy hôm nay đúng là hời lớn, tận mắt nhìn thấy ông xã, lại còn khoác tay ông xã, sờ soạng lưng ông xã, bây giờ ông xã còn nói lời cảm ơn với cô.
Mặc kệ thế nào, Lâm Giang Nam đều cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng siêu đẹp.
Mỗi ngày sau khi tan tần, cô chỉ có thể ôm điện thoại liếm hình ông xã, vậy mà giờ lại có thể tiếp xúc gần gũi thế này.
"Không... Không cần khách khí." Lâm Giang Nam mềm giọng nói.
Nếu có thể, em nguyện ý giúp anh như vậy một trăm lần! A, không đúng, một nghìn lần, một vạn lần em cũng nguyện ý!
Lâm Giang Nam yên lặng bổ sung trong lòng.