-
Phần IV
13
Quan Sơn Trạch còn đặc biệt dặn dò bệnh viện không được để cho bất kỳ người nào vào trong thăm tôi.
Anh cũng được đấy, như thế thì không chỉ có Tân Chi Kỳ không thể vào trong thăm tôi được mà ngay cả Phí Khải Kiệt cũng không thể vào.
Nhưng mà ngày nào sau khi tan làm Quan Sơn Trạch cũng tới bệnh viện thăm tôi rồi ở lại ăn tối cùng tôi luôn.
Tình cảm của hai chúng tôi lên như diều gặp gió vậy.
Cụ thể thì hiện giờ lúc hai chúng tôi hôn nhau cơ thể này của tôi cũng đã quen dần với cơ thể của anh rồi, nó không còn chống cự như trước nữa.
Quan Sơn Trạch hỏi dò tôi: “Mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ anh, mẹ anh muốn gặp em, được không?”
Tôi véo véo tai anh rồi cười nói: “Chân của em còn chưa khỏi mà…”
“Anh đẩy em đi.”
“Em lấy thân phận gì để đi chứ?”
Tai của Quan Sơn Trạch đỏ bừng lên, không biết là tự đỏ hay là bị tôi nắm đỏ nữa.
“Em muốn dùng thân phận gì cũng được hết.”
“Có những ai tới tham gia.”
“Cũng chỉ có bạn bè thân thích thôi.”
“Nếu như em nói không đi, anh có thất vọng không?”
Quan Sơn Trạch ôm chặt lấy eo của tôi rồi nói: “Em đừng đánh trống lảng nữa, hiện giờ anh đang hỏi em có muốn đi hay không?”
Anh vừa đáng yêu lại còn rất thông minh.
Đến ngày sinh nhật của mẹ Quan Sơn Trạch anh đã chuẩn bị sẵn quà cáp cho tôi hết rồi. Đó là một đôi khuyên tai đắt giá, anh đẩy xe lăn rồi đưa tôi vào trong khách sạn.
Nhà họ Quan không được nhắc đến trong tiểu thuyết thế nhưng nhìn cách cư xử của bọn họ thì có vẻ như đây là một gia đình giàu có lại rất khiêm tốn.
Tôi không biết họ hàng nhà Quan Sơn Trạch có ai quen biết Kiều Thuần không nữa. Tôi vẫn luôn giữ nụ cười trên môi trong suốt quãng đường đi đến bữa tiệc sinh nhật. Mẹ Quan mặc một bộ sườn xám màu xanh sẫm, bà ấy đứng ở vị trí trung tâm trên cổ là một chiếc vòng ngọc trai tuyệt đẹp, trông bà ấy hơi đầy đặn một chút nhưng cổ lại rất thẳng, dáng vẻ vừa nhàn nhã lại còn quý phái. Lâu lắm rồi tôi không thấy ai mặc sườn xám cổ điển mà trông có phong thái như bà ấy rồi.
Bà ấy ngoảnh đầu lại nhìn tôi, ngay cả ánh mắt của bà ấy cũng ánh lên nụ cười khiến cho người ta nhìn vào đã cảm thấy rất có thiện cảm.
“Thưa mẹ, đây là Kiều Thuần, bạn gái con.”
“Cháu chào bác ạ.”
Họ hàng nhà họ Quan đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi, trong ánh mắt đó mang theo một chút đánh giá nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Thật ra có thể nhận biết được cảm xúc của con người, ít nhất thì cho đến hiện tại ấn tượng của tôi về nhà họ Quan cũng rất tốt.
“Kiều Thuần, chào mừng cháu tới đây.”
Tôi đưa món quà Quan Sơn Trạch chuẩn bị cho mẹ Quan: “Chúc bác sinh nhật vui vẻ ạ.”
Mẹ Quan nhận lấy quà sinh nhật rồi mỉm cười nói lời cảm ơn với tôi, sau đó bà ấy nhắc phục vụ lấy cho tôi cái đệm rồi dặn dò Quan Sơn Trạch: “Chân của Kiều Thuần đi lại không tiện, lát nữa con phải quan tâm đến con bé đấy.”
Mẹ Quan vỗ nhẹ lên bả vai tôi rồi cúi người nói: “Người nhà bác còn ẩu lắm, có gì không phải cháu cũng đừng để ý đến nhé.”
Sau đó bà ấy cầm một ly rư.ợu rồi đi chào hỏi những vị khách khác.
Quan Sơn Trạch dẫn tôi đến một bàn toàn con gái không, hình như bọn họ đang học cấp hai cấp ba thì phải. Hầu như ai cũng buộc tóc đuôi ngựa mặc quần áo thể thao, có người niềng răng, có người đeo kính, trông họ không khác gì con cái của nhà bình thường là mấy.
Tuy rằng bọn họ rất tò mò về tôi nhưng lại không dám tới gần, mà cứ líu ra líu rít cười đùa với nhau có lẽ họ cảm thấy bạn gái của Quan Sơn Trạch là một giống loài mới chăng.
Đám nhóc ầm ĩ nói muốn Quan Sơn Trạch mời một chầu trà sữa. Anh hỏi tôi muốn uống gì đầu tiên, mấy đứa nhóc vẫn chưa được phép yêu đương kia hét lên: “Anh ơi đủ rồi đó, cơm chó của anh bay sang tận bàn các cô các bác rồi kia kìa.”
“Anh mau đi đi, bọn em ăn cơm chó no rồi.”
“Đợi anh đi mua trà sữa cho chúng em đó.”
Sau khi Quan Sơn Trạch đi mua trà sữa cho chúng tôi xong thì anh lại bị các chú các bác lôi đi uống rư.ợu, đám nhóc lại bắt đầu bật công tắc bà tám.
“Chị Kiều Kiều, sao chị lại quen anh của bọn em vậy?”
“Chị bị gãy chân nên đến sở cảnh sát lấy khẩu cung.”
“Có phải anh em hung dữ lắm không?”
Tôi gật gù: “Đúng vậy, hở chút là đòi tạm giam người khác, anh ấy còn bắt chị gọi mình là đồng chí cảnh sát nữa chứ?”
Đám nhóc tỏ vẻ tán thành với tôi: “Trai thẳng đều như thế đó chị.”
“Vậy trong hai anh chị ai là người tán tỉnh ai trước vậy ạ.”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì có cô nhóc lên tiếng: “Sao anh Trạch có thể theo đuổi con gái được chứ, không cần nghĩ cũng biết là chị Kiều Kiều theo đuổi anh ấy rồi.”
Ôi đôi mắt trẻ con này của đám nhỏ tinh tường thật đấy.
Chúng tôi trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng Quan Sơn Trạch còn trốn sang nhìn xem tôi thế nào, anh còn bị mấy đứa em của mình xua đuổi nữa: “Anh mau đi đi, chúng em đang nói chuyện vui vẻ với chị Kiều Kiều mà.”
Quan Sơn Trạch ấm ức.
Giữa bữa tiệc thì nhân viên mở cửa ra rồi dẫn theo mấy người tới.
“Cô chú, cháu xin lỗi vì đã tới muộn ạ, cháu vừa mới xuống máy bay, cháu chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Diệp Dương cầm quà trong tay, anh ta còn dẫn theo cả Lăng Vũ Vi nữa.
Đám nhóc đưa mắt nhìn nhau.
Một trong số đó hừ một tiếng rồi nói: “Tiểu bạch hoa tới rồi kìa.”
Tôi xin được đơn phương tuyên bố em gái của Quan Sơn Trạch chính là chị em tốt của tôi.
14
Mẹ Quan trò chuyện mấy câu khách sáo với Diệp Dương và Lăng Vũ Vi sau đó anh ta nắm tay Lăng Vũ Vi đến bàn của chúng tôi, nhìn thấy tôi đang ngồi uống trà sữa cùng với đám nhóc thì anh ta nghệt mặt ra.
“Sao cô lại ở đây.”
Chị em tốt ra mặt trả lời giúp tôi: “Anh Dương, đây là chị Kiều Kiều bạn gái của anh Trạch.”
Diệp Dương quay đầu nhìn về phía Quan Trạch Sơn, vừa khéo Quan Sơn Trạch cũng đang nhìn về bên này.
Diệp Dương chỉ thẳng tay vào mặt tôi, anh ta không hiểu nói: “Tại sao cô lại quyến rũ Quan Sơn Trạch?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì chị em bên cạnh tôi đã nói giúp tôi rồi: “Anh Dương sao anh lại nói như thế được chứ, chẳng tôn trọng chị Kiều Kiều tẹo nào cả.”
Nhìn đi nhìn đi, sức mạnh của chị em đó.
Tôi cảm thấy thậm chí lúc này tôi có thể đứng dậy đi hai bước được luôn.
Quan Sơn Trạch cũng đi tới đây, anh đứng chắn trước mặt tôi và Diệp Dương. Dù sao thì đây cũng là tiệc sinh nhật của mẹ Quan mà, anh cũng không thể tỏ thái độ ra mặt với khách khứa được, thế là anh mỉm cười nói với Diệp Dương: “Chúng ta qua đằng kia uống rư.ợu đi.”
Diệp Dương cũng định đi rồi nhưng anh ta lại bị Lăng Vũ Vi nắm chặt lấy cánh tay, cô ta tỏ ra đáng thương sợ hãi.
“Anh Dương anh đưa cô Lăng đây đi luôn đi, chị ta cũng biết uống rư.ợu mà. Hơn nữa ở đây toàn đám con nít chúng em chỉ uống trà sữa được thôi.”
Diệp Dương chất vấn: “Thế sao Thẩm Kiều lại ngồi ở đây được.”
Quan Sơn Trạch mỉm cười: “Cô ấy đang bị thương, cô ấy còn đang dưỡng bệnh mà.”
Đột nhiên Lăng Vũ Vi nói: “Hôm nay em cũng cảm thấy không khỏe lắm, em ngồi ở đây được rồi, Diệp Dương, anh đi với anh của anh đi.”
Diệp Dương lo lắng nắm chặt lấy tay của Lăng Vũ Vi, ra vẻ không muốn rời xa: “Vậy có gì em gọi anh nhé, ngoan.”
“Vâng ạ.”
Diệp Dương vã Quan Sơn Trạch đi rồi, Lăng Vũ Vi ngồi xuống, bầu không khí bắt đầu trở nên nhạt toẹt.
Mọi người không còn hứng để nói chuyện nữa, họ đều cúi đầu xuống ăn cơm.
Tôi vốn tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua êm đềm như thế nhưng Lăng Vũ Vi cứ phải kiếm chuyện cho bằng được cơ: “Tiểu Cảnh, năm nay em lên cấp ba đúng không. Em muốn học Thượng Nhã nhỉ, vậy thì em sẽ thành đàn em của chị rồi.”
Quan Sơn Cảnh “vâng” một tiếng.
Lăng Vũ Vi “đột nhiên” nhớ ra: “Chị Kiều Thuần cũng từng là học sinh trường cấp ba Thượng Nhã mà đúng không?”
Cô ta mỉm cười với tôi.
Tôi im lặng không nói, Quan Sơn Tuyết vừa mới gắp cho tôi một miếng chân giò, tôi còn đang bận ăn ai rảnh mà để ý đến cô ta chứ.
Lăng Vũ Vi thấy mọi người đều không nói năng gì, cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Thế nhưng trong trường lại có rất nhiều người hiểu lầm chị Kiều Thuần, hiện giờ bọn họ vẫn còn đang bôi nhọ chị ấy, quá đáng thật chứ… Năm ngoái người ta còn đào lại chuyện này để chửi chị ấy nữa, haiz…”
Năm ngoái, người ta chụp được ảnh Từ Hy Nhi và Tân Chi Kỳ đi cùng nhau, sau khi cư dân mạng phát hiện ra Tân Chi Kỳ là đàn ông đã có vợ thì quay sang chửi Từ Hy Nhi.
Sau đó “lịch sử đen tối hầu ngủ” hồi cấp ba của Kiều Thuần bị đào lại, sự phẫn nộ của mọi người bắt đầu đổ dồn lên đầu Kiều Thuần.
Người ta chửi Kiều Thuần bằng những từ ngữ thô tục, khó nghe nhất.
Đồ rác rưởi.
Đồ gái đi.ếm.
Con dâu nhà giàu là giả, một đứa con gái không ra gì mới là thật.
Sau đó đơn ly hôn của Kiều Thuần và Tân Chi Kỳ được công bố ra bên ngoài, chứng minh anh ta đã độc thân từ lâu rồi, thế nên không thể coi Từ Hy Nhi là kẻ thứ ba được, và Tân Chi Kỳ cũng không ngoại tình.
Thế nên Kiều Thuần cũng không phải là nạn nhân.
Dù sao thì bấy giờ Từ Hy Nhi cũng là một ngôi sao nữ đang lên trong làng giải trí, năm ngoái scan.dal này cũng rùm beng lắm, mấy đứa em của Quan Sơn Trạch dù có không xem tin tức giải trí thì chắc cũng sẽ biết đến chuyện này.
Lăng Vũ Vi cho rằng bọn họ không biết chuyện “đời tư bê bối” của Kiều Thuần nên đã lên tiếng nhắc nhở bọn họ.
Đâu ngờ một người vẫn luôn giữ thái độ yên lặng như Quan Sơn Cảnh lại đặt đũa xuống rồi nói: “Lúc trước em có nói với mẹ mình rồi, một ngôi trường vô duyên vô cớ phát tán chuyện riêng tư của học sinh, để mặc cho người ngoài bôi nhọ như thế chắc hẳn là có vấn đề. Nếu như hiện tại Thượng Nhã vẫn còn giữ nguyên nếp cũ, em sẽ suy nghĩ đến chuyện học ở một ngôi trường khác.”
Quan Sơn Tuyết nói: “Đúng thế, trên mạng lan truyền tin đồn đáng sợ như thế mà nhà trường không chỉ không tìm cách xử lý mà còn để mặc cho nó phát tán nữa, đúng là đáng sợ.”
Người nhỏ tuổi nhất là Quan Sơn Hà vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì, cô bé ngơ ngác hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy ạ?”
Quan Sơn Vân nhét một chiếc bánh su kem vào miệng của cô bé rồi nói: “Nói những chuyện nhạt nhẽo mà mấy người nhạt nhẽo hay làm ấy mà, em trẻ con đừng có nghe.”
Lăng Vũ Vi không có đất diễu võ trước mặt mấy anh chị em nhà họ Quan, không lâu sau Diệp Dương tới dẫn cô ta đi giới thiệu với mấy chú mấy bác.
Sau khi Lăng Vũ Vi đi, Quan Sơn Hà chớp chớp mắt nói: “Rốt cuộc vừa nãy mọi người nói chuyện gì vậy? Em có lỡ miệng nói sai điều gì không.”
Quan Sơn Vân lại nhét một chiếc bánh su kem nữa cho cô bé.
Hay lắm, giờ thì tôi đã hiểu vì sao Quan Sơn Là lại là đứa bé thấp nhất nhưng lại bụ bẫm nhất trong đám chị em nhà họ Quan rồi, có mấy người chị như thế này cô bé khó mà gầy được.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, anh chị em Quan Sơn Cảnh add wechat của tôi, hơn nữa còn add tôi vào nhóm tám chuyện của bọn họ nữa.
Vừa nhìn thấy tên nhóm Hội chị em Hắc Toàn Phong tôi đã cảm thấy mấy cô gái tưởng như nho nhã yếu đuối này chắc chắn không đơn giản.
Dù sao thì tôi và chị em nhà họ Quan cũng từng uống trà sữa cùng chửi trà xanh với nhau rồi mà, trước khi về bọn họ còn nhiệt tình sét kèo với tôi: “Đợi khi nào chân chị khỏi hẳn chúng ta cùng đi công viên trò chơi nhé.”
Khi Quan Sơn Trạch tới tìm tôi tôi đã không kìm lòng được mà hỏi anh: “Lăng Vũ Vi đã đắc tội gì với mấy đứa em gái thần tiên của anh vậy?”
Quan Sơn Trạch cũng rất khó hiểu: “Anh ôm Quan Sơn Tuyết làm hỏng răng cửa của con bé mà nó cũng không giận anh, Lăng Vũ Vi có thể khiến chúng có phản ứng như thế này đúng là được đấy.”
“Vậy mà Lăng Vũ Vi còn không biết đường tém tém lại.” Mùi trà xanh trên người cô ta vẫn còn tỏa ra nồng nặc.
“Diệp Dương thích một người như thế, dù sao thì cậu ta cũng thường xuyên bị đám chị em trong nhà khinh thường mà.”
Nếu như nói Tân Chi Kỳ là *kiểu địa ngục thì Quan Sơn Trạch bên này chính là *kiểu hacking tool.
Trước khi gặp được Quan Sơn Trạch tôi còn tưởng rằng trong thế giới này không có được mấy người bình thường cơ.
(*) Hai cái này t tra thì bảo ở trong game, t cũng không hiểu lắm.
15
Phí Khải Kiệt hỏi tôi có muốn vẽ tranh minh họa tiểu thuyết không?
Anh ta nói đây là tình huống đặc biệt, anh ta chỉ có thể tìm người anh ta cảm thấy tin tưởng được thôi.
Nghe nói có một tác giả viết truyện nam tần rất hot dạo gần đây muốn xuất bản truyện, ban đầu nhà xuất bản của anh ta định tuyên truyền quyển sách này là quyển sách chính trong quý này thế nhưng sau khi gặp được tác giả ở ngoài đời anh ta phát hiện ra không thể làm thế được.
Bởi vì tác giả nam tần đó là một cô gái dễ thương, cao tầm mét rưỡi.
Theo như những gì Phí Khải Kiệt nói thì chưa từng có độc giả nào nghi ngờ về giới tính của tác giả cả, bởi vì cô ấy hay viết về nam tần, còn mấy kiểu hậu cung gì đó nữa.
Nếu như chuyện tác giả là một cô gái dễ thương bị phát hiện thì có thể sẽ dẫn đến một số tranh cãi không đáng có.
“Nếu như tìm người khác tôi sợ bọn họ sẽ để lộ tin tức, thế nên tôi mới hỏi em có thể nói chuyện với cô ấy giúp tôi được không?”
“Cái này…”
“Hơn nữa cô ấy cũng rất thích tranh em vẽ.”
Cái này thì khó quá, tôi có phải là Kiều Thuần đâu, tôi không biết vẽ.
“Em cứ thử nói chuyện xem sao, hãy giúp tôi lần này được không?”
Phí Khải Kiệt đã nói với tôi bằng giọng điệu dịu dàng, ôn hòa đến mức này rồi, sao tôi có thể từ chối anh ta được chứ.
Tôi cứ đồng ý trước cái đã, đến khi đó tôi sẽ tìm lý do bảo với cô ấy là tôi không vẽ được.
Tôi mở điện thoại kiếm bộ tiểu thuyết đó, cái tên đặt cũng rất ngầu lắm “Tung hoành dị thế đại lục”, không ngờ đọc cũng bánh cuốn ghê. Tôi đọc một lèo hơn ba trăm chương, nam chính đã có mối quan hệ mập mờ với năm cô gái rồi