Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Lục Sênh được đưa đến văn phòng tuyển sinh.
Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh mỗi người một bên, giống như hai đại hộ pháp đi bên cạnh cô, tạo cho cô một chút cảm giác áp bức vô hình. Cô có chút căng thẳng, cơ thể hơi căng cứng, ngay cả bước chân cũng dè dặt cẩn thận, không còn kiến quyết như lúc từ xa đến.
Đi tới đi lui, bỗng nhiên Chủ nhiệm Đinh nói với Lục Sênh: "Em..."
Lục Sênh lập tức phản ứng: "Dạ?"
Chủ nhiệm Đinh lại bị cô làm cho phát hoảng: "Em không cần căng thẳng quá, thậm chí còn ra mồ hôi rồi kìa..."
Khuôn mặt của Lục Sênh nóng lên, tùy tiện vuốt trán một cái, lòng bàn tay đều ướt cả.
Sau khi tới văn phòng, ba người ngồi xuống, chủ nhiệm Đinh nói: "Thầy hỏi trước một chuyện, tại sao em lại không có người lớn đi cùng?"
Lục Sênh đáp mà không cần nghĩ ngợi: "Mẹ em không có thời gian."
"Ừ, em tên gì?"
"Lục Sênh."
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Sắp tròn mười hai rồi ạ."
Chủ nhiệm Đinh đẩy mắt kính một chút: "Tuổi này mới học tennis thì hơi muộn, có điều vẫn còn có thể. Em ra đây, thầy đo chiều cao của em một chút."
Có rất nhiều hạng mục thi đấu thể dục thể thao mà chiều cao là nhân tố ảnh hưởng quan trọng đến thành tích. Trong tennis đối kháng, người có dáng người cao có lợi thế rất lớn. Cho nên khi lựa chọn hạt giống tennis, chủ nhiệm Đinh luôn xem chiều cao đầu tiên.
Trên vách trường màu trắng trong văn phòng có dán một chiếc băng nhựa màu vàng, trên đó có khắc số đo. Chủ nhiệm Đinh để Lục Sênh đừng bên cạnh băng nhựa, đặt chiếc thước nhựa thẳng trên đầu đỉnh đầu cô.
Là một trường học sa cơ thất thế, lúc tuyển sinh trường Thụ Thanh luôn dùng phương thức truyền thống này để ước lượng chiều cao.
"1m55, không tệ, không tệ." Chủ nhiệm Đinh rất vừa lòng với chiều cao này, ông ấy để Lục Sênh trở lại chỗ ngồi. Sau đó ông ấy mở một bản kê khai ra, trên đó ghi lại tên, tuổi, chiều cao của Lục Sênh.
Sau khi viết xong những điều đó, Chủ nhiệm Đinh lại hỏi: "Chiều cao của ba mẹ em theo thứ tự là bao nhiêu?"
"Mẹ em khoảng 1m65."
Chủ nhiệm Đinh gật gật đầu, viết vài chữ ở dòng [Chiều cao của mẹ], đợi một lát, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn cô: "Ba em thì sao?"
Lục Sênh im lặng.
Chủ nhiệm Đinh và cô mắt to trừng mắt nhỏ một lát. Cô bé ở tuổi này, ánh mắt luôn sạch sẽ trong suốt, chủ nhiệm Đinh có chút không đành lòng hỏi tiếp.
Nhưng bên cạnh lại có đồ ngốc không nhịn được mà hỏi Lục Sênh: "Em không biết ba của mình là ai sao?"
"Mẹ em nói ông ấy là tên khốn kiếp."
Chủ nhiệm Đinh nhíu mày liếc hiệu trưởng Vệ một cái, giờ phút này ông không muốn che giấu cảm giác không vừa lòng của bản thân.
Lúc này sự chú ý của Hiện trưởng Vệ đều đặt ở thân thế của Lục Sênh, cho nên không chú ý tới vẻ mặt của cấp dưới.
Chủ nhiệm Đinh vội ho một tiếng, ông viết một dòng gì đó ở chỗ [Chiều cao của cha], sau đó an ủi nói: "Không có việc gì, chiều cao bây giờ của em không tệ, chiều cao của mẹ em cũng không thấp, nhất định về sau em sẽ rất cao."
Lục Sênh có chút xấu hổ vì không thể nói ra chiều cao của cha, cô nỗ lực vơ vét trong đầu một tin tức khác về chiều cao của bản thân, bỗng nhiên cô nói: "Cái kia, hình như trong một năm gần đây em cao lên rất nhanh."
"Vậy sao?"
"Vâng! Tiểu Hi nói ba anh ấy nói em trong một năm này em giống như cây ngô trong tháng sáu."
Nói quái quỷ gì vậy, không hiểu một chữ nào.
Mặc dù trong lòng Chủ nhiệm Đinh châm chọc một câu như vậy, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh gật đầu: "Ừ ừ, sao đột nhiên lại cao lên nhiều như vậy, có phải là ăn cái gì có chất dinh dưỡng cao không? Em uống sữa tươi sao?"
"Không có.”
Chủ nhiệm Đinh cũng không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, ông lại hỏi thêm mấy vấn đề, Lục Sênh đáp từng câu một.
Cuối cùng, chủ nhiệm Đinh hỏi: "Lục Sênh, em có biết quy chế tuyển sinh của trường không?"
"Biết ạ, phải nộp tiền ngay vào năm đầu."
Câu tổng kết này thật sự là ổn, chuẩn và hung ác....
Dưới tình hình chung, học sinh nhập học năm đầu cũng không được coi là học sinh chính thức, chỉ là thử đào tạo, thử đào tạo mà lại muốn học phí của bản thân. Sau một năm thử đào tạo, nếu các hạng mục kiểm tra đều đạt tiêu chuẩn thì trường học sẽ chính thức tuyển người này làm [Hạt giống], đến lúc này chỉ cần chút tiền ăn ở, còn học phí sẽ có nhà nước trợ cấp.
Lục Sênh hơi do dự hỏi: "Em chỉ có nửa tiền, có thể đóng trước tiền học nửa năm không ạ?"
Chủ nhiệm Đinh thấy cô nắm chặt cặp sách của mình. Chiếc cặp này thật sự rất cũ, có vài chỗ sút chỉ, bọc trang trí phim hoạt hình bằng plastic ở bên ngoài đã bị tróc loang lổ, thoạt nhìn vải của chiếc cặp thật sự rất chắc chắn, ở góc cạnh bị mài tạo thành mấy lỗ nhỏ, để lộ sách vở cùng một vài thứ không rõ là cái gì ở bên trong...
Ông nghĩ thầm, chiếc cặp sách này hẳn là được truyền lại rồi....
Hiệu trưởng Vệ thấy Lục Sênh không ngừng nắm cặp, đột nhiên chỉ số thông minh tăng vọt, hỏi Lục Sênh: "Em mang tiền đến rồi à?"
"Vâng!" Lục Sênh kéo khóa cặp, lấy một chiếc hòm hình chữ nhật từ bên trong ra.
Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh đều tò mò nhìn chiếc hộp này. Bọn họ nhìn cô mở nó, lấy một ra một cục chất dẻo, mấy tấm thiếp thiếu nữ xinh đẹp, năm sáu viên thủy tinh. Cạch cạch, đặt toàn bộ lên bàn, những thứ đó làm mọi người chói mắt.
Mắt chủ nhiệm Định trợn trắng: "Không phải là em muốn dùng những bảo bối này để đổi học phí chứ?"
"Không phải ạ." Lục Sênh đỏ mặt đáp, cô nhấc tấm áp phích được gấp lên, lấy ra mấy tấm bưu thiếp cũ kỹ, cuối cùng, thời khắc chứng kiến kỳ tích cũng đã đến, dưới tầng cuối cùng của chiếc hộp xuất hiện nhân dân tệ được xếp gọn gàng.
"Khụ." Chủ nhiệm Đinh cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của bản thân thật sự rất đần độn, đáng sợ nhất là ông còn nói suy nghĩ đần độn này ra...Ông sờ sờ mũi, giọng nói có chút oán trách: "Sao em không trực tiếp mang tiền đến?"
"Sợ bị người khác phát hiện."
Hiệu trưởng Vệ cười cười nói: "Cô bé này còn rất giảo hoạt."
Chủ nhiệm Đinh thấy cô cẩn thận đối xử với số tiền ấy như thế liền không nhịn được hỏi: "Tiền này là phụ huynh của em cho, hay là em tự góp?"
"Tự em góp."
Quả nhiên.
Hiệu trưởng Vệ: "Góp như thế nào? Tiền này cũng không ít!"
"Từ nhà đến trường và từ trường về nhà em đều chạy bộ, lúc ăn cơm cũng có thể tiết kiệm một chút."
Thật không dễ dàng. Bỗng nhiên chủ nhiệm Đinh cảm thấy có chút cảm động.
Chủ nhiệm Đinh và hiệu trưởng Vệ nhìn nhau, đều thấy được vẻ tán đồng trong mắt đối phương. Dù sao chiều cao của cô bé này cũng rất tốt, học phí không thành vấn đề, quan trọng nhất bây giờ là bọn họ thất sự rất thiếu học sinh rồi...
Có điều, bọn họ là đơn vị chính quy, phải đi theo quy định, trẻ con nhập học, nhất định phải thông qua sự đồng ý của cha mẹ.
Vì thế chủ nhiệm Đinh nói với Lục Sênh: "Khi nào mẹ em rảnh, bảo bà ấy đến trường học một chuyến, làm thủ tục nhập học cần người lớn ký tên."
Lục Sênh cúi đầu, im lặng không nói.
Chủ nhiệm Đinh là người biết quan sát vẻ mặt, bạn nhỏ như vậy, ông không cần phí tâm tư cũng có thể hiểu. Vì vậy lại hỏi: "Mẹ em không đồng ý sao?"
Lục Sênh không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Cô dứt khoát quyết định, lấy toàn bộ tiền trong hòm đặt trước mặt chủ nhiệm Đinh: "Thầy, mong thầy nhận tiền trước đã."
Chủ nhiệm Đinh nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: "Được rồi, em đã tin tưởng thầy, trước hết, tiền này thầy sẽ bảo quản giúp em. Nếu không thể nhập học, thấy sẽ trả lại cho em...Em yên tâm, thầy sẽ không để mẹ em biết." Nói tới đây ông dừng lại, nhìn thấy cô nhẹ nhàng thở ra, ông tiếp tục nói: "Khi nào mẹ em ở nhà? Thầy tới nhà em một chuyến, tranh thủ nói vài câu thuyết phục mẹ em."
"Ngày mai được không?"
"Được, buổi sáng ngày mai?"
"Vâng!"
Sau khi đưa Lục Sênh đi, hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh ngồi lại cầm bảng thảo luận vừa mới ghi lúc nãy.
Chủ nhiệm Đinh: "Chiều cao rất có khả năng, chờ luyện thêm một khoảng thời gian rồi xem thế nào."
Hiệu trưởng Vệ: "Tôi cảm thấy cô bé này là người làm chuyện lớn."
Chủ nhiệm Đinh không ngờ hiệu trưởng có thể đưa ra đánh giá cao như vậy, ông có chút ngạc nhiên hỏi: "Làm sao thấy được?"
Hiệu trưởng Vệ: "Nhỏ tuổi như vậy mà có thể góp được khoản tiền lớn như vậy, nói dễ hơn làm. Thoạt nhìn cô bé có rất nghèo, đoán chừng cũng là ăn không ngon mặc không tốt, lúc có nhiều tiền như vậy mà vẫn có thể nhịn không dùng nó thì bây giờ thật sự khó tìm người như vậy."
Về góc độ kia thì thật sự rất là...đặc biệt.
Hiệu trưởng Vệ thở dài dằng dặc: "Con bé mới 12 tuổi. Bây giờ tôi 52, cũng không làm được như con bé vậy."
Chủ nhiệm Đinh không nhịn được hỏi: "Hiệu trưởng, tôi mạo muội hỏi một câu, tiền tiêu vặt mỗi tháng của ông là bao nhiêu?"
Hiệu trưởng vệ đưa ra hai ngón tay.
"Hai ngàn?"
"Hai trăm."
"..."
Chủ nhiệm Đinh cảm thấy, so sánh với phu nhân hiệu trưởng thì vợ của ông đúng là một thiên sứ.
***
Hôm sau là thứ 7.
Mặc dù không cần đi học, Lục Sênh vẫn dậy sớm hơn một chút. Hôm qua mẹ chơi rất khuya, bây giờ còn đang ngủ mê man, Lục Sênh không dám đánh thức bà, rón rén mặc quần áo xuống giường.
Cô xuống tầng dưới ăn sáng rồi mua về cho mẹ một phần. Sau đó cô an vị trước cửa sổ nhìn mọi người. Sáng sớm đầu mùa xuân vẫn còn rất lạnh, mọi người đều mặc rất kín, tập trung ở trước quán ăn sáng. Mẹ mập buộc tạp dề màu trắng đang chiên bánh tiêu, chú Tiểu Cá Tử chưng bánh bao, chú ấy giơ cao một chiếc vỉ trúc thật to vẫn còn đầy hơi nước màu trắng vượt lên phía trước chạy ra ngoài, bụi nước giống như che phủ cả không gian. Con gái nhỏ hoạt bát của bọn họ xuyên qua trong đám bụi nước đó, dường như Lục Sênh còn nghe được tiếng cười của con bé.
Lục Sênh không biết mình đã ngồi bao lâu, lúc thầy Đinh tới thì mặt trời đã lên cao.
Cô vội vàng đánh thức mẹ: "Mẹ, có người tới tìm mẹ!"
Mẹ bị người khác làm ầm ĩ, rời giường có chút tức giận.
Thoạt nhìn chủ nhiệm Đinh hào hoa phong nhã, ôn hòa vô hại, bề ngoài như vậy dễ tạo cảm giác an toàn cho người không quen biết. Thái độ sau khi vào cửa của ông rất khiêm nhường nên cuối cùng sự tức giận của mẹ Lục không phát ra ngoài.
Sau khi chủ nhiệm Đinh nhìn thấy mẹ Lục, có chút nghi ngờ không biết Lục Sênh có phải con gái ruột của bà không. Thứ nhất, làm gì có người mẹ nào đối xử với con gái của mình như vậy, đến kêu đi hét, không đau lòng một chút nào. Thứ hai, dáng dấp của mẹ Lục rất đẹp, Lục Sênh chỉ thanh thanh tú tú, hai người tuyệt đối không giống nhau.
Dĩ nhiên, theo lẽ thường, loại nghi ngờ này chỉ quanh quẩn trong nội tâm, sẽ không phun ra miệng.
Cuộc nói chuyện hôm nay lại rất thuận lợi. Nguyên nhân chủ yếu là chủ nhiệm Đinh che giấu sự thật 'phải đóng học phí' kia, chỉ nói thoạt nhìn Lục Sênh không tệ, có thể thử đánh tennis, trường học dạy miễn phí, sau khi tan học sẽ để đứa nhỏ của mình qua.
Không cần bà tốn tiền, không cần bà quan tâm, cho nên mẹ Lục liền đồng ý.
Tuy nhiên bà còn giễu cợt thêm một câu: "Lục Sênh không có tiền đồ, mấy người nhìn nhầm rồi."
Chuyện cứ như vậy mà quyết định, chủ nhiệm Đinh cầm một phần thư thông báo cho người lớn, để cho bà ký, sau đó ông gọi Lục Sênh đến nói: "Hôm nay có thể nhập học, hay là em đi cùng với thầy?"
Lục Sênh mong còn không được: "Vâng!"
Lúc đi, chủ nhiệm Đinh để cho Lục Sênh ra cửa trước, ông có chuyện muốn nói với mẹ Lục.
Lục Sênh rất nghe lời đi ra ngoài, sau đó mẹ Lục cảnh giác nhìn chủ nhiệm Đinh: "Ông muốn làm gì?"
"Không có gì." Chủ nhiệm Đinh đẩy mắt kính: "Bà có thể nói cho tôi biết ba của Lục Sênh cao bao nhiêu không?"
"Cút."
"Được 1m8 không?"
"Cút!!!"
Mặt chủ nhiệm Đinh không đổi sắc cút ra ngoài. Lúc ông ra ngoài thấy bạn nhỏ Lục Sênh mặt tươi như hoa, đôi mắt trong suốt thoáng hiện ánh sáng, liền cười nói: "Em bộ này còn được, giầy không được, đi, thầy dẫn em đi mua giày chơi bóng."
"Vâng!"
Hai người ra khỏi ngõ hẻm, đi ngang qua sạp báo thì đột nhiên Lục Sênh đứng lại: "Xem báo một chút."
Hiện tại, trong lòng cô tràn ngập vui mừng vì có thể học tennis, cô không thể chờ đợi muốn nhìn tin tức của Nam Phong một chút, muốn đo khoảng cách giữa bọn họ một lần nữa. Khoảng cách này đã từng là rãnh trời cực lớn, không có cách nào vượt qua được mà bây giờ, cuối cùng cũng có một con đường nối liền hai bên rồi.
Mặc dù con đường này rất dài, cách trở xa xôi.
Nhưng, hy vọng, là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới. Không phải sao?
Cô cầm lên một tờ [Sport Weekly], liếc nhìn trang đầu:
Nam Phong rơi máy bay, không rõ sống chết!
Thoáng chốc đầu óc Lục Sênh ong một tiếng, cảm giác giống như bị một chiếc búa buồn bực hung hăng đập một cái.
Chủ nhiệm Đinh thấy trong nháy mắt sắc mặt Lục Sênh trở nên trắng bệch, bàn tay cầm tờ báo run rẩy, thậm chí cả người cô cũng phát run. Ông có chút không yên lòng: "Em làm sao vậy?"
Lục Sênh không đáp, chỉ nhìn tờ báo chằm chằm, đọc từng chữ từng chữ trong đống tin tức mới kia.
Sau đó chủ nhiệm Đinh liền thấy cô bé nhỏ luôn cứng cỏi trầm tĩnh kia đột nhiên mất khống chế, ôm tờ báo gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, vô cùng bi thương.
Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh mỗi người một bên, giống như hai đại hộ pháp đi bên cạnh cô, tạo cho cô một chút cảm giác áp bức vô hình. Cô có chút căng thẳng, cơ thể hơi căng cứng, ngay cả bước chân cũng dè dặt cẩn thận, không còn kiến quyết như lúc từ xa đến.
Đi tới đi lui, bỗng nhiên Chủ nhiệm Đinh nói với Lục Sênh: "Em..."
Lục Sênh lập tức phản ứng: "Dạ?"
Chủ nhiệm Đinh lại bị cô làm cho phát hoảng: "Em không cần căng thẳng quá, thậm chí còn ra mồ hôi rồi kìa..."
Khuôn mặt của Lục Sênh nóng lên, tùy tiện vuốt trán một cái, lòng bàn tay đều ướt cả.
Sau khi tới văn phòng, ba người ngồi xuống, chủ nhiệm Đinh nói: "Thầy hỏi trước một chuyện, tại sao em lại không có người lớn đi cùng?"
Lục Sênh đáp mà không cần nghĩ ngợi: "Mẹ em không có thời gian."
"Ừ, em tên gì?"
"Lục Sênh."
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Sắp tròn mười hai rồi ạ."
Chủ nhiệm Đinh đẩy mắt kính một chút: "Tuổi này mới học tennis thì hơi muộn, có điều vẫn còn có thể. Em ra đây, thầy đo chiều cao của em một chút."
Có rất nhiều hạng mục thi đấu thể dục thể thao mà chiều cao là nhân tố ảnh hưởng quan trọng đến thành tích. Trong tennis đối kháng, người có dáng người cao có lợi thế rất lớn. Cho nên khi lựa chọn hạt giống tennis, chủ nhiệm Đinh luôn xem chiều cao đầu tiên.
Trên vách trường màu trắng trong văn phòng có dán một chiếc băng nhựa màu vàng, trên đó có khắc số đo. Chủ nhiệm Đinh để Lục Sênh đừng bên cạnh băng nhựa, đặt chiếc thước nhựa thẳng trên đầu đỉnh đầu cô.
Là một trường học sa cơ thất thế, lúc tuyển sinh trường Thụ Thanh luôn dùng phương thức truyền thống này để ước lượng chiều cao.
"1m55, không tệ, không tệ." Chủ nhiệm Đinh rất vừa lòng với chiều cao này, ông ấy để Lục Sênh trở lại chỗ ngồi. Sau đó ông ấy mở một bản kê khai ra, trên đó ghi lại tên, tuổi, chiều cao của Lục Sênh.
Sau khi viết xong những điều đó, Chủ nhiệm Đinh lại hỏi: "Chiều cao của ba mẹ em theo thứ tự là bao nhiêu?"
"Mẹ em khoảng 1m65."
Chủ nhiệm Đinh gật gật đầu, viết vài chữ ở dòng [Chiều cao của mẹ], đợi một lát, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn cô: "Ba em thì sao?"
Lục Sênh im lặng.
Chủ nhiệm Đinh và cô mắt to trừng mắt nhỏ một lát. Cô bé ở tuổi này, ánh mắt luôn sạch sẽ trong suốt, chủ nhiệm Đinh có chút không đành lòng hỏi tiếp.
Nhưng bên cạnh lại có đồ ngốc không nhịn được mà hỏi Lục Sênh: "Em không biết ba của mình là ai sao?"
"Mẹ em nói ông ấy là tên khốn kiếp."
Chủ nhiệm Đinh nhíu mày liếc hiệu trưởng Vệ một cái, giờ phút này ông không muốn che giấu cảm giác không vừa lòng của bản thân.
Lúc này sự chú ý của Hiện trưởng Vệ đều đặt ở thân thế của Lục Sênh, cho nên không chú ý tới vẻ mặt của cấp dưới.
Chủ nhiệm Đinh vội ho một tiếng, ông viết một dòng gì đó ở chỗ [Chiều cao của cha], sau đó an ủi nói: "Không có việc gì, chiều cao bây giờ của em không tệ, chiều cao của mẹ em cũng không thấp, nhất định về sau em sẽ rất cao."
Lục Sênh có chút xấu hổ vì không thể nói ra chiều cao của cha, cô nỗ lực vơ vét trong đầu một tin tức khác về chiều cao của bản thân, bỗng nhiên cô nói: "Cái kia, hình như trong một năm gần đây em cao lên rất nhanh."
"Vậy sao?"
"Vâng! Tiểu Hi nói ba anh ấy nói em trong một năm này em giống như cây ngô trong tháng sáu."
Nói quái quỷ gì vậy, không hiểu một chữ nào.
Mặc dù trong lòng Chủ nhiệm Đinh châm chọc một câu như vậy, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh gật đầu: "Ừ ừ, sao đột nhiên lại cao lên nhiều như vậy, có phải là ăn cái gì có chất dinh dưỡng cao không? Em uống sữa tươi sao?"
"Không có.”
Chủ nhiệm Đinh cũng không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, ông lại hỏi thêm mấy vấn đề, Lục Sênh đáp từng câu một.
Cuối cùng, chủ nhiệm Đinh hỏi: "Lục Sênh, em có biết quy chế tuyển sinh của trường không?"
"Biết ạ, phải nộp tiền ngay vào năm đầu."
Câu tổng kết này thật sự là ổn, chuẩn và hung ác....
Dưới tình hình chung, học sinh nhập học năm đầu cũng không được coi là học sinh chính thức, chỉ là thử đào tạo, thử đào tạo mà lại muốn học phí của bản thân. Sau một năm thử đào tạo, nếu các hạng mục kiểm tra đều đạt tiêu chuẩn thì trường học sẽ chính thức tuyển người này làm [Hạt giống], đến lúc này chỉ cần chút tiền ăn ở, còn học phí sẽ có nhà nước trợ cấp.
Lục Sênh hơi do dự hỏi: "Em chỉ có nửa tiền, có thể đóng trước tiền học nửa năm không ạ?"
Chủ nhiệm Đinh thấy cô nắm chặt cặp sách của mình. Chiếc cặp này thật sự rất cũ, có vài chỗ sút chỉ, bọc trang trí phim hoạt hình bằng plastic ở bên ngoài đã bị tróc loang lổ, thoạt nhìn vải của chiếc cặp thật sự rất chắc chắn, ở góc cạnh bị mài tạo thành mấy lỗ nhỏ, để lộ sách vở cùng một vài thứ không rõ là cái gì ở bên trong...
Ông nghĩ thầm, chiếc cặp sách này hẳn là được truyền lại rồi....
Hiệu trưởng Vệ thấy Lục Sênh không ngừng nắm cặp, đột nhiên chỉ số thông minh tăng vọt, hỏi Lục Sênh: "Em mang tiền đến rồi à?"
"Vâng!" Lục Sênh kéo khóa cặp, lấy một chiếc hòm hình chữ nhật từ bên trong ra.
Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh đều tò mò nhìn chiếc hộp này. Bọn họ nhìn cô mở nó, lấy một ra một cục chất dẻo, mấy tấm thiếp thiếu nữ xinh đẹp, năm sáu viên thủy tinh. Cạch cạch, đặt toàn bộ lên bàn, những thứ đó làm mọi người chói mắt.
Mắt chủ nhiệm Định trợn trắng: "Không phải là em muốn dùng những bảo bối này để đổi học phí chứ?"
"Không phải ạ." Lục Sênh đỏ mặt đáp, cô nhấc tấm áp phích được gấp lên, lấy ra mấy tấm bưu thiếp cũ kỹ, cuối cùng, thời khắc chứng kiến kỳ tích cũng đã đến, dưới tầng cuối cùng của chiếc hộp xuất hiện nhân dân tệ được xếp gọn gàng.
"Khụ." Chủ nhiệm Đinh cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của bản thân thật sự rất đần độn, đáng sợ nhất là ông còn nói suy nghĩ đần độn này ra...Ông sờ sờ mũi, giọng nói có chút oán trách: "Sao em không trực tiếp mang tiền đến?"
"Sợ bị người khác phát hiện."
Hiệu trưởng Vệ cười cười nói: "Cô bé này còn rất giảo hoạt."
Chủ nhiệm Đinh thấy cô cẩn thận đối xử với số tiền ấy như thế liền không nhịn được hỏi: "Tiền này là phụ huynh của em cho, hay là em tự góp?"
"Tự em góp."
Quả nhiên.
Hiệu trưởng Vệ: "Góp như thế nào? Tiền này cũng không ít!"
"Từ nhà đến trường và từ trường về nhà em đều chạy bộ, lúc ăn cơm cũng có thể tiết kiệm một chút."
Thật không dễ dàng. Bỗng nhiên chủ nhiệm Đinh cảm thấy có chút cảm động.
Chủ nhiệm Đinh và hiệu trưởng Vệ nhìn nhau, đều thấy được vẻ tán đồng trong mắt đối phương. Dù sao chiều cao của cô bé này cũng rất tốt, học phí không thành vấn đề, quan trọng nhất bây giờ là bọn họ thất sự rất thiếu học sinh rồi...
Có điều, bọn họ là đơn vị chính quy, phải đi theo quy định, trẻ con nhập học, nhất định phải thông qua sự đồng ý của cha mẹ.
Vì thế chủ nhiệm Đinh nói với Lục Sênh: "Khi nào mẹ em rảnh, bảo bà ấy đến trường học một chuyến, làm thủ tục nhập học cần người lớn ký tên."
Lục Sênh cúi đầu, im lặng không nói.
Chủ nhiệm Đinh là người biết quan sát vẻ mặt, bạn nhỏ như vậy, ông không cần phí tâm tư cũng có thể hiểu. Vì vậy lại hỏi: "Mẹ em không đồng ý sao?"
Lục Sênh không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Cô dứt khoát quyết định, lấy toàn bộ tiền trong hòm đặt trước mặt chủ nhiệm Đinh: "Thầy, mong thầy nhận tiền trước đã."
Chủ nhiệm Đinh nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: "Được rồi, em đã tin tưởng thầy, trước hết, tiền này thầy sẽ bảo quản giúp em. Nếu không thể nhập học, thấy sẽ trả lại cho em...Em yên tâm, thầy sẽ không để mẹ em biết." Nói tới đây ông dừng lại, nhìn thấy cô nhẹ nhàng thở ra, ông tiếp tục nói: "Khi nào mẹ em ở nhà? Thầy tới nhà em một chuyến, tranh thủ nói vài câu thuyết phục mẹ em."
"Ngày mai được không?"
"Được, buổi sáng ngày mai?"
"Vâng!"
Sau khi đưa Lục Sênh đi, hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh ngồi lại cầm bảng thảo luận vừa mới ghi lúc nãy.
Chủ nhiệm Đinh: "Chiều cao rất có khả năng, chờ luyện thêm một khoảng thời gian rồi xem thế nào."
Hiệu trưởng Vệ: "Tôi cảm thấy cô bé này là người làm chuyện lớn."
Chủ nhiệm Đinh không ngờ hiệu trưởng có thể đưa ra đánh giá cao như vậy, ông có chút ngạc nhiên hỏi: "Làm sao thấy được?"
Hiệu trưởng Vệ: "Nhỏ tuổi như vậy mà có thể góp được khoản tiền lớn như vậy, nói dễ hơn làm. Thoạt nhìn cô bé có rất nghèo, đoán chừng cũng là ăn không ngon mặc không tốt, lúc có nhiều tiền như vậy mà vẫn có thể nhịn không dùng nó thì bây giờ thật sự khó tìm người như vậy."
Về góc độ kia thì thật sự rất là...đặc biệt.
Hiệu trưởng Vệ thở dài dằng dặc: "Con bé mới 12 tuổi. Bây giờ tôi 52, cũng không làm được như con bé vậy."
Chủ nhiệm Đinh không nhịn được hỏi: "Hiệu trưởng, tôi mạo muội hỏi một câu, tiền tiêu vặt mỗi tháng của ông là bao nhiêu?"
Hiệu trưởng vệ đưa ra hai ngón tay.
"Hai ngàn?"
"Hai trăm."
"..."
Chủ nhiệm Đinh cảm thấy, so sánh với phu nhân hiệu trưởng thì vợ của ông đúng là một thiên sứ.
***
Hôm sau là thứ 7.
Mặc dù không cần đi học, Lục Sênh vẫn dậy sớm hơn một chút. Hôm qua mẹ chơi rất khuya, bây giờ còn đang ngủ mê man, Lục Sênh không dám đánh thức bà, rón rén mặc quần áo xuống giường.
Cô xuống tầng dưới ăn sáng rồi mua về cho mẹ một phần. Sau đó cô an vị trước cửa sổ nhìn mọi người. Sáng sớm đầu mùa xuân vẫn còn rất lạnh, mọi người đều mặc rất kín, tập trung ở trước quán ăn sáng. Mẹ mập buộc tạp dề màu trắng đang chiên bánh tiêu, chú Tiểu Cá Tử chưng bánh bao, chú ấy giơ cao một chiếc vỉ trúc thật to vẫn còn đầy hơi nước màu trắng vượt lên phía trước chạy ra ngoài, bụi nước giống như che phủ cả không gian. Con gái nhỏ hoạt bát của bọn họ xuyên qua trong đám bụi nước đó, dường như Lục Sênh còn nghe được tiếng cười của con bé.
Lục Sênh không biết mình đã ngồi bao lâu, lúc thầy Đinh tới thì mặt trời đã lên cao.
Cô vội vàng đánh thức mẹ: "Mẹ, có người tới tìm mẹ!"
Mẹ bị người khác làm ầm ĩ, rời giường có chút tức giận.
Thoạt nhìn chủ nhiệm Đinh hào hoa phong nhã, ôn hòa vô hại, bề ngoài như vậy dễ tạo cảm giác an toàn cho người không quen biết. Thái độ sau khi vào cửa của ông rất khiêm nhường nên cuối cùng sự tức giận của mẹ Lục không phát ra ngoài.
Sau khi chủ nhiệm Đinh nhìn thấy mẹ Lục, có chút nghi ngờ không biết Lục Sênh có phải con gái ruột của bà không. Thứ nhất, làm gì có người mẹ nào đối xử với con gái của mình như vậy, đến kêu đi hét, không đau lòng một chút nào. Thứ hai, dáng dấp của mẹ Lục rất đẹp, Lục Sênh chỉ thanh thanh tú tú, hai người tuyệt đối không giống nhau.
Dĩ nhiên, theo lẽ thường, loại nghi ngờ này chỉ quanh quẩn trong nội tâm, sẽ không phun ra miệng.
Cuộc nói chuyện hôm nay lại rất thuận lợi. Nguyên nhân chủ yếu là chủ nhiệm Đinh che giấu sự thật 'phải đóng học phí' kia, chỉ nói thoạt nhìn Lục Sênh không tệ, có thể thử đánh tennis, trường học dạy miễn phí, sau khi tan học sẽ để đứa nhỏ của mình qua.
Không cần bà tốn tiền, không cần bà quan tâm, cho nên mẹ Lục liền đồng ý.
Tuy nhiên bà còn giễu cợt thêm một câu: "Lục Sênh không có tiền đồ, mấy người nhìn nhầm rồi."
Chuyện cứ như vậy mà quyết định, chủ nhiệm Đinh cầm một phần thư thông báo cho người lớn, để cho bà ký, sau đó ông gọi Lục Sênh đến nói: "Hôm nay có thể nhập học, hay là em đi cùng với thầy?"
Lục Sênh mong còn không được: "Vâng!"
Lúc đi, chủ nhiệm Đinh để cho Lục Sênh ra cửa trước, ông có chuyện muốn nói với mẹ Lục.
Lục Sênh rất nghe lời đi ra ngoài, sau đó mẹ Lục cảnh giác nhìn chủ nhiệm Đinh: "Ông muốn làm gì?"
"Không có gì." Chủ nhiệm Đinh đẩy mắt kính: "Bà có thể nói cho tôi biết ba của Lục Sênh cao bao nhiêu không?"
"Cút."
"Được 1m8 không?"
"Cút!!!"
Mặt chủ nhiệm Đinh không đổi sắc cút ra ngoài. Lúc ông ra ngoài thấy bạn nhỏ Lục Sênh mặt tươi như hoa, đôi mắt trong suốt thoáng hiện ánh sáng, liền cười nói: "Em bộ này còn được, giầy không được, đi, thầy dẫn em đi mua giày chơi bóng."
"Vâng!"
Hai người ra khỏi ngõ hẻm, đi ngang qua sạp báo thì đột nhiên Lục Sênh đứng lại: "Xem báo một chút."
Hiện tại, trong lòng cô tràn ngập vui mừng vì có thể học tennis, cô không thể chờ đợi muốn nhìn tin tức của Nam Phong một chút, muốn đo khoảng cách giữa bọn họ một lần nữa. Khoảng cách này đã từng là rãnh trời cực lớn, không có cách nào vượt qua được mà bây giờ, cuối cùng cũng có một con đường nối liền hai bên rồi.
Mặc dù con đường này rất dài, cách trở xa xôi.
Nhưng, hy vọng, là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới. Không phải sao?
Cô cầm lên một tờ [Sport Weekly], liếc nhìn trang đầu:
Nam Phong rơi máy bay, không rõ sống chết!
Thoáng chốc đầu óc Lục Sênh ong một tiếng, cảm giác giống như bị một chiếc búa buồn bực hung hăng đập một cái.
Chủ nhiệm Đinh thấy trong nháy mắt sắc mặt Lục Sênh trở nên trắng bệch, bàn tay cầm tờ báo run rẩy, thậm chí cả người cô cũng phát run. Ông có chút không yên lòng: "Em làm sao vậy?"
Lục Sênh không đáp, chỉ nhìn tờ báo chằm chằm, đọc từng chữ từng chữ trong đống tin tức mới kia.
Sau đó chủ nhiệm Đinh liền thấy cô bé nhỏ luôn cứng cỏi trầm tĩnh kia đột nhiên mất khống chế, ôm tờ báo gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, vô cùng bi thương.