-
Chương 7
Ta cầm kẹo hình người, nhìn thêm một chút, tổ mẫu và nhị thúc cũng vừa lúc nhìn qua.
Cả hai đều không tin vào mắt mình, trừng lớn mắt, rồi lộ ra vẻ mặt giận dữ.
"Đồ vô dụng, đồ tiện nhân!"
Lời nguyền rủa của tổ mẫu vừa dứt, một hòn đá liền ném trúng vào đầu của nhị thúc.
Hắn nhảy dựng lên, giận dữ hét, "Ai ném đấy?"
Trương thợ săn lại ném thêm một hòn đá, lần này trúng vào chậu nước của tổ mẫu.
"Giờ đây, họ là thê tử và con gái của ta. Kẻ nào còn dám sỉ nhục họ, tức là gây thù với ta."
Hắn rất dữ tợn, dù một chân bị què, nhưng thân hình cao lớn, đứng trước cổng nhà họ Triệu, như một ngọn núi sừng sững.
Tổ mẫu và nhị thúc vốn chỉ quen bắt nạt kẻ yếu, cả hai đều rất nhục nhã và tức giận, nhưng không ai dám nói thêm một lời.
Mẫu thân nắm chặt tay ta, mắt đỏ hoe.
Đi xa rồi, ta quay đầu lại nhìn, vẫn thấy ánh mắt vừa độc ác vừa oán hận của nhị thúc và tổ mẫu.
Ta bỗng dưng có thêm can đảm, giơ chiếc kẹo hình người lên, làm một cái mặt xấu với họ.
Giờ ta đã có một người cha thực sự, họ sẽ không còn có thể bắt nạt mẹ con ta nữa.
Trở về nhà, mẫu thân liền bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn cho Tết, cùng với việc làm chăn bông và áo bông.
Phụ thân thì sửa chữa những chỗ cần sửa trong nhà, chỗ nào cần vá thì vá lại, có thời gian rảnh lại đi nhặt củi, chẳng khi nào để mình nhàn rỗi.
Hắn còn săn thêm thỏ và gà rừng, lần này không bán mà đem ướp rồi treo dưới mái hiên, nói là để sau này từ từ ăn.
Lần này, ta nghe rõ ràng, hắn nói rằng, sau này đợi ta ăn nhiều thịt hơn, sẽ không còn bị đau bụng vì ăn quá nhiều nữa.
Ta muốn theo hắn lên núi, nhưng hắn không cho phép.
"Trẻ con chỉ cần chơi thôi."
Ta muốn giúp mẫu thân, nhưng bà cũng bảo ta đi chơi.
"Phụ thân con đã bảo rồi, cứ đi chơi đi, con của ta đến giờ vẫn chưa được đi chơi đàng hoàng một lần nào."
Trước đây ở nhà họ Triệu, ta không dám chơi, cũng chẳng có thời gian để chơi.
Giờ đã có thể chơi, ta lại không biết chơi với ai, chỉ cầm chiếc kẹo hình người đi dạo trên phố.
Chiếc kẹo rất oai hùng, là hình một vị tướng quân, trông rất giống phụ thân, ta không nỡ ăn.
Chỉ là vừa ra khỏi cửa, ta liền gặp vài đứa trẻ hư.
Chúng xông đến cướp chiếc kẹo của ta, còn chửi ta là con hoang.
"Mẫu thân ngươi chắc đã sớm dan díu với gã què ấy mà sinh ra ngươi, đồ con hoang!"
"Chính tổ mẫu ngươi nói thế, chắc chắn là thật."
"Mẫu thân ngươi là đồ đàn bà lăng loàn, ngươi là con hoang, chẳng trách phụ thân ngươi vừa c.h.ế.t, tang lễ còn chưa kịp làm, mẫu thân ngươi đã dẫn ngươi đi tái giá rồi."
Ta cố gắng chống cự, "Không phải, ta và mẫu thân là bị tổ mẫu đuổi đi, mẫu thân ta không phải là đàn bà lăng loàn, ta cũng không phải là con hoang."
Nhưng ta còn quá nhỏ, không thể nào đánh lại chúng.
Quần áo ta bị làm bẩn, bị rách, kẹo hình người cũng bị cướp mất, ngay cả chiếc dây buộc tóc mới mua cũng biến mất.
Chúng cướp kẹo của ta rồi nghênh ngang bỏ đi, ta ngồi trên đất khóc, đầy người bám đầy bùn đất.
Nhị thúc và tổ mẫu đứng ở cửa, nhìn ta với ánh mắt độc ác.
"Đồ tiện nhân, đáng đời!"
"Đáng lẽ ra phải bán mẹ con chúng nó vào k.ỹ v.i.ệ.n!"
Ta hét lớn về phía họ, "Ta không phải là đồ tiện nhân, các ngươi mới là…, các ngươi mới là…Các ngươi đã định bán chúng ta, nhưng không ai nhận, các ngươi sợ không bán được nhiều bạc như vậy."
Ta là một đứa trẻ gầy yếu, mẫu thân ta đã sinh con, k.ỹ v.i.ệ.n không thể nào bỏ nhiều tiền như thế để mua.
Họ nghĩ ta là trẻ con không hiểu chuyện, nhưng ta đã nghe thấy họ nói.
Chính họ mới là những kẻ độc ác nhất, họ chỉ muốn giữ chúng ta lại trong làng, mong thấy chúng ta bị Trương thợ săn đánh c.h.ế.t.
Nhưng họ không ngờ, hắn không những không đánh đập chúng ta, mà còn đối xử rất tốt với chúng ta.
Vì vậy, họ không chịu nổi, lại đi nói xấu sau lưng, dựng chuyện khắp nơi.
Rõ ràng, chính họ mới là những kẻ độc ác.
Ta làm mất kẹo hình người và dây buộc tóc mà phụ thân đã mua cho, không dám trở về nhà, chỉ quanh quẩn gần cổng, do dự mãi.
Phụ thân từ trên núi trở về, thấy ta người đầy bùn đất, mặt còn dính máu, liền hoảng hốt đến mức đánh rơi cả củi và gà rừng xuống đất.
"Ai đánh con?"
Ta chưa từng thấy hắn dữ tợn như vậy, sợ đến mức run rẩy, "Con xin lỗi, con xin lỗi."
Hắn hốt hoảng, lúng túng lau sạch bùn đất trên mặt ta, "Nói với ta, ai đã đánh con."
Tay hắn thô ráp, nhưng lại làm dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng ta.
Ta lắp bắp kể lại mọi chuyện, càng kể, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Hắn đưa ta về nhà, giao cho mẫu thân chăm sóc, rồi cầm lấy d.a.o định ra ngoài.
"Chàng à."
Mẫu thân kéo hắn lại, lắc đầu.
Cả hai đều không tin vào mắt mình, trừng lớn mắt, rồi lộ ra vẻ mặt giận dữ.
"Đồ vô dụng, đồ tiện nhân!"
Lời nguyền rủa của tổ mẫu vừa dứt, một hòn đá liền ném trúng vào đầu của nhị thúc.
Hắn nhảy dựng lên, giận dữ hét, "Ai ném đấy?"
Trương thợ săn lại ném thêm một hòn đá, lần này trúng vào chậu nước của tổ mẫu.
"Giờ đây, họ là thê tử và con gái của ta. Kẻ nào còn dám sỉ nhục họ, tức là gây thù với ta."
Hắn rất dữ tợn, dù một chân bị què, nhưng thân hình cao lớn, đứng trước cổng nhà họ Triệu, như một ngọn núi sừng sững.
Tổ mẫu và nhị thúc vốn chỉ quen bắt nạt kẻ yếu, cả hai đều rất nhục nhã và tức giận, nhưng không ai dám nói thêm một lời.
Mẫu thân nắm chặt tay ta, mắt đỏ hoe.
Đi xa rồi, ta quay đầu lại nhìn, vẫn thấy ánh mắt vừa độc ác vừa oán hận của nhị thúc và tổ mẫu.
Ta bỗng dưng có thêm can đảm, giơ chiếc kẹo hình người lên, làm một cái mặt xấu với họ.
Giờ ta đã có một người cha thực sự, họ sẽ không còn có thể bắt nạt mẹ con ta nữa.
Trở về nhà, mẫu thân liền bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn cho Tết, cùng với việc làm chăn bông và áo bông.
Phụ thân thì sửa chữa những chỗ cần sửa trong nhà, chỗ nào cần vá thì vá lại, có thời gian rảnh lại đi nhặt củi, chẳng khi nào để mình nhàn rỗi.
Hắn còn săn thêm thỏ và gà rừng, lần này không bán mà đem ướp rồi treo dưới mái hiên, nói là để sau này từ từ ăn.
Lần này, ta nghe rõ ràng, hắn nói rằng, sau này đợi ta ăn nhiều thịt hơn, sẽ không còn bị đau bụng vì ăn quá nhiều nữa.
Ta muốn theo hắn lên núi, nhưng hắn không cho phép.
"Trẻ con chỉ cần chơi thôi."
Ta muốn giúp mẫu thân, nhưng bà cũng bảo ta đi chơi.
"Phụ thân con đã bảo rồi, cứ đi chơi đi, con của ta đến giờ vẫn chưa được đi chơi đàng hoàng một lần nào."
Trước đây ở nhà họ Triệu, ta không dám chơi, cũng chẳng có thời gian để chơi.
Giờ đã có thể chơi, ta lại không biết chơi với ai, chỉ cầm chiếc kẹo hình người đi dạo trên phố.
Chiếc kẹo rất oai hùng, là hình một vị tướng quân, trông rất giống phụ thân, ta không nỡ ăn.
Chỉ là vừa ra khỏi cửa, ta liền gặp vài đứa trẻ hư.
Chúng xông đến cướp chiếc kẹo của ta, còn chửi ta là con hoang.
"Mẫu thân ngươi chắc đã sớm dan díu với gã què ấy mà sinh ra ngươi, đồ con hoang!"
"Chính tổ mẫu ngươi nói thế, chắc chắn là thật."
"Mẫu thân ngươi là đồ đàn bà lăng loàn, ngươi là con hoang, chẳng trách phụ thân ngươi vừa c.h.ế.t, tang lễ còn chưa kịp làm, mẫu thân ngươi đã dẫn ngươi đi tái giá rồi."
Ta cố gắng chống cự, "Không phải, ta và mẫu thân là bị tổ mẫu đuổi đi, mẫu thân ta không phải là đàn bà lăng loàn, ta cũng không phải là con hoang."
Nhưng ta còn quá nhỏ, không thể nào đánh lại chúng.
Quần áo ta bị làm bẩn, bị rách, kẹo hình người cũng bị cướp mất, ngay cả chiếc dây buộc tóc mới mua cũng biến mất.
Chúng cướp kẹo của ta rồi nghênh ngang bỏ đi, ta ngồi trên đất khóc, đầy người bám đầy bùn đất.
Nhị thúc và tổ mẫu đứng ở cửa, nhìn ta với ánh mắt độc ác.
"Đồ tiện nhân, đáng đời!"
"Đáng lẽ ra phải bán mẹ con chúng nó vào k.ỹ v.i.ệ.n!"
Ta hét lớn về phía họ, "Ta không phải là đồ tiện nhân, các ngươi mới là…, các ngươi mới là…Các ngươi đã định bán chúng ta, nhưng không ai nhận, các ngươi sợ không bán được nhiều bạc như vậy."
Ta là một đứa trẻ gầy yếu, mẫu thân ta đã sinh con, k.ỹ v.i.ệ.n không thể nào bỏ nhiều tiền như thế để mua.
Họ nghĩ ta là trẻ con không hiểu chuyện, nhưng ta đã nghe thấy họ nói.
Chính họ mới là những kẻ độc ác nhất, họ chỉ muốn giữ chúng ta lại trong làng, mong thấy chúng ta bị Trương thợ săn đánh c.h.ế.t.
Nhưng họ không ngờ, hắn không những không đánh đập chúng ta, mà còn đối xử rất tốt với chúng ta.
Vì vậy, họ không chịu nổi, lại đi nói xấu sau lưng, dựng chuyện khắp nơi.
Rõ ràng, chính họ mới là những kẻ độc ác.
Ta làm mất kẹo hình người và dây buộc tóc mà phụ thân đã mua cho, không dám trở về nhà, chỉ quanh quẩn gần cổng, do dự mãi.
Phụ thân từ trên núi trở về, thấy ta người đầy bùn đất, mặt còn dính máu, liền hoảng hốt đến mức đánh rơi cả củi và gà rừng xuống đất.
"Ai đánh con?"
Ta chưa từng thấy hắn dữ tợn như vậy, sợ đến mức run rẩy, "Con xin lỗi, con xin lỗi."
Hắn hốt hoảng, lúng túng lau sạch bùn đất trên mặt ta, "Nói với ta, ai đã đánh con."
Tay hắn thô ráp, nhưng lại làm dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng ta.
Ta lắp bắp kể lại mọi chuyện, càng kể, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Hắn đưa ta về nhà, giao cho mẫu thân chăm sóc, rồi cầm lấy d.a.o định ra ngoài.
"Chàng à."
Mẫu thân kéo hắn lại, lắc đầu.