Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3185
Chương 3185:
Một đám nam nữ trẻ tuổi kia khi nghe được Bùi Nguyễn Minh tự xưng là đường chủ của Lông Môn Chấp Pháp Đường thì giờ phút này đều bật cười “xùy” một tiếng.
Trong đó có để ý một người phụ nữ tóc ngắn, toàn thân mặc đồ Chanel, đồng thời trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ chòm sao của Omega.
Người phụ nữ tóc ngắn này run run tay, cười lạnh và nói: “Như Phưởng, cô cũng đừng lãng phí lời với loại người như vậy nữa. Người như vậy bình thường được mọi người thổi phồng tâng bốc một tí là đã thấy mình đứng đầu thiên hạ. Ngay cả đến cuộc đấu võ kín của Long Môn chúng ta anh ta cũng muốn tham gia. Lại còn ảo tưởng chính mình có thể làm đường chủ của Chấp Pháp Đường Long Môn, muốn đứng trên vạn người của Long Môn, còn muốn chiến thắng cuộc đấu võ này để trở thành người trên người.”
Nói tới đây, cô ta bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn Bùi Nguyễn Minh.
“Nói trắng ra thì người như vậy không phải là người có khả năng làm việc đến nơi đến chốn. Cho nên cô cần gì nói những lời vô nghĩa đó với anh ta? Anh ta muốn lên hay không, dù sao tôi cũng là xem anh ta phải chết, chỉ cần lên võ đài sẽ bị Chung Bắc Kiếm chém một nhát là chết.
Một người đàn ông tóc ngắn kỳ quái cũng lên tiếng: “Bỏ đi, người như anh ta có nói nữa thì cũng thế mà thôi. Nếu như anh ta dám tiến lên tôi có quỳ gối xuống kêu anh ta là cha còn được.”
Thật hiển nhiên, những người này phân công hợp tác vô cùng rõ ràng ăn ý, chính là để chọc giận Bùi Nguyên Minh, khích anh lên võ đài.
Có thể là trong kế hoạch của Long Thương Húc, chỉ cần Bùi Nguyễn Minh lên võ đài sẽ nhanh chóng bị chém chết bởi một kiếm Chung Bắc Kiếm.
Đương nhiên, nếu như Bùi Nguyễn Minh vẫn duy trì sự yên lặng không ra tay thì đây đối với Long Thương Húc cũng là một chuyện tốt.
Dù sao cũng chỉ cần có Chung Bắc Kiếm đại sát bốn phương ở bên trong cuộc đấu võ kín này thì cuối cùng cũng độc chiếm được ngôi vị thủ lĩnh.
Như vậy cho dù Bùi Nguyên Minh trình lệnh bài của Chấp Pháp Đường Long Môn ra trước mặt mọi người thì hiệu quả cũng không mấy tốt đẹp cho lắm.
Dù sao thì người của Vũ Thành võ công cao cường thì người của Long Môn võ công càng cao cường hơn.
Một đường chủ ngay cả lên võ đài cũng không dám thì sao có thể phục chúng được?
Chỉ có thể nói đêm nay Long Thương Húc dùng chính là mưu cao.
Chỉ cần Bùi Nguyên Minh xuất hiện đã coi như anh ta thắng một nửa rồi.
Bùi Nguyên Minh liên tục bị châm chọc bởi đảm người Long Như Phương, bộ dáng của Bùi Nguyễn Minh vẫn như cũ lạnh lùng.
Mấy người nam thanh nữ tú đứng bên cạnh đều nhìn Bùi Nguyễn Minh như vẻ hèn mọn.
Người đàn ông chỉ biết khoác lác như vậy sẽ không thật sự làm được gì. Đối với những người giàu có đôi khi bị lừa tiền bạc tài sản mà nói đó là loại người họ ghét nhất.
Một điểm này, mấy cô nàng ngây thơ xinh đẹp đều nằm thật chặt quần áo của mình để cái người trước mắt kia không nhìn thấy.
Các cô có thể bị những người giàu có lợi dụng, bị hai tầng lớp tùy ý chơi bời, nhưng tuyệt đối không thể để loại người như Bùi Nguyên Minh chiếm được chút lợi lộc nào.
Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người một lượt, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Các người đã nói đủ chưa? Nói xong rồi thì cút sang một bên đi.”
Long Như Phương cười lạnh một tiếng và nói: “Ây da, khí phách quá đi. Nếu khí phách như vậy thì anh lên đi, lên võ đài đi. Có điều loại người như anh chỉ sợ đến can đảm còn không có, có khi còn bị dọa cho tè ra quần rồi ý chứ.
Hiển nhiên sau mười mấy trận, Long Như Phương tự hỏi đã thấy được Chung Bắc Kiểm đáng sợ đến mức nào chưa.
Người này vừa trẻ tuổi vừa kiêu dũng, chỉ cần một kiếm đã có thể trấn áp toàn bộ sảnh.
Tên khốn kiếp Bùi Nguyễn Minh này đi lên đoán chừng sẽ bị một kiếm đó giết chết.
Bùi Nguyễn Minh nheo mắt nhìn võ đài, sau đó thản nhiên nói: “Tôi có lên hay không cũng không cần cô phải nói, cũng đừng có khích tướng tôi. Khi nào trong lòng tôi cảm thấy đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ lên thôi. Nếu tâm trạng tốt thì tôi sẽ đi. Còn tôi có lên hay không lên chẳng liên quan chó gì tới cô cả.
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói, Long Như Phương cười lạnh nói: “Này tên họ Bùi, tôi đã nhìn ra anh chính là một phế vật.”
Một đám nam nữ trẻ tuổi kia khi nghe được Bùi Nguyễn Minh tự xưng là đường chủ của Lông Môn Chấp Pháp Đường thì giờ phút này đều bật cười “xùy” một tiếng.
Trong đó có để ý một người phụ nữ tóc ngắn, toàn thân mặc đồ Chanel, đồng thời trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ chòm sao của Omega.
Người phụ nữ tóc ngắn này run run tay, cười lạnh và nói: “Như Phưởng, cô cũng đừng lãng phí lời với loại người như vậy nữa. Người như vậy bình thường được mọi người thổi phồng tâng bốc một tí là đã thấy mình đứng đầu thiên hạ. Ngay cả đến cuộc đấu võ kín của Long Môn chúng ta anh ta cũng muốn tham gia. Lại còn ảo tưởng chính mình có thể làm đường chủ của Chấp Pháp Đường Long Môn, muốn đứng trên vạn người của Long Môn, còn muốn chiến thắng cuộc đấu võ này để trở thành người trên người.”
Nói tới đây, cô ta bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn Bùi Nguyễn Minh.
“Nói trắng ra thì người như vậy không phải là người có khả năng làm việc đến nơi đến chốn. Cho nên cô cần gì nói những lời vô nghĩa đó với anh ta? Anh ta muốn lên hay không, dù sao tôi cũng là xem anh ta phải chết, chỉ cần lên võ đài sẽ bị Chung Bắc Kiếm chém một nhát là chết.
Một người đàn ông tóc ngắn kỳ quái cũng lên tiếng: “Bỏ đi, người như anh ta có nói nữa thì cũng thế mà thôi. Nếu như anh ta dám tiến lên tôi có quỳ gối xuống kêu anh ta là cha còn được.”
Thật hiển nhiên, những người này phân công hợp tác vô cùng rõ ràng ăn ý, chính là để chọc giận Bùi Nguyên Minh, khích anh lên võ đài.
Có thể là trong kế hoạch của Long Thương Húc, chỉ cần Bùi Nguyễn Minh lên võ đài sẽ nhanh chóng bị chém chết bởi một kiếm Chung Bắc Kiếm.
Đương nhiên, nếu như Bùi Nguyễn Minh vẫn duy trì sự yên lặng không ra tay thì đây đối với Long Thương Húc cũng là một chuyện tốt.
Dù sao cũng chỉ cần có Chung Bắc Kiếm đại sát bốn phương ở bên trong cuộc đấu võ kín này thì cuối cùng cũng độc chiếm được ngôi vị thủ lĩnh.
Như vậy cho dù Bùi Nguyên Minh trình lệnh bài của Chấp Pháp Đường Long Môn ra trước mặt mọi người thì hiệu quả cũng không mấy tốt đẹp cho lắm.
Dù sao thì người của Vũ Thành võ công cao cường thì người của Long Môn võ công càng cao cường hơn.
Một đường chủ ngay cả lên võ đài cũng không dám thì sao có thể phục chúng được?
Chỉ có thể nói đêm nay Long Thương Húc dùng chính là mưu cao.
Chỉ cần Bùi Nguyên Minh xuất hiện đã coi như anh ta thắng một nửa rồi.
Bùi Nguyên Minh liên tục bị châm chọc bởi đảm người Long Như Phương, bộ dáng của Bùi Nguyễn Minh vẫn như cũ lạnh lùng.
Mấy người nam thanh nữ tú đứng bên cạnh đều nhìn Bùi Nguyễn Minh như vẻ hèn mọn.
Người đàn ông chỉ biết khoác lác như vậy sẽ không thật sự làm được gì. Đối với những người giàu có đôi khi bị lừa tiền bạc tài sản mà nói đó là loại người họ ghét nhất.
Một điểm này, mấy cô nàng ngây thơ xinh đẹp đều nằm thật chặt quần áo của mình để cái người trước mắt kia không nhìn thấy.
Các cô có thể bị những người giàu có lợi dụng, bị hai tầng lớp tùy ý chơi bời, nhưng tuyệt đối không thể để loại người như Bùi Nguyên Minh chiếm được chút lợi lộc nào.
Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người một lượt, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Các người đã nói đủ chưa? Nói xong rồi thì cút sang một bên đi.”
Long Như Phương cười lạnh một tiếng và nói: “Ây da, khí phách quá đi. Nếu khí phách như vậy thì anh lên đi, lên võ đài đi. Có điều loại người như anh chỉ sợ đến can đảm còn không có, có khi còn bị dọa cho tè ra quần rồi ý chứ.
Hiển nhiên sau mười mấy trận, Long Như Phương tự hỏi đã thấy được Chung Bắc Kiểm đáng sợ đến mức nào chưa.
Người này vừa trẻ tuổi vừa kiêu dũng, chỉ cần một kiếm đã có thể trấn áp toàn bộ sảnh.
Tên khốn kiếp Bùi Nguyễn Minh này đi lên đoán chừng sẽ bị một kiếm đó giết chết.
Bùi Nguyễn Minh nheo mắt nhìn võ đài, sau đó thản nhiên nói: “Tôi có lên hay không cũng không cần cô phải nói, cũng đừng có khích tướng tôi. Khi nào trong lòng tôi cảm thấy đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ lên thôi. Nếu tâm trạng tốt thì tôi sẽ đi. Còn tôi có lên hay không lên chẳng liên quan chó gì tới cô cả.
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói, Long Như Phương cười lạnh nói: “Này tên họ Bùi, tôi đã nhìn ra anh chính là một phế vật.”