Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3103
Chương 3103:
“Về lý do mà tôi không ra tay, chẳng qua là bởi vì tôi nể mặt cái họ Bùi của anh nên mới định để cho anh sống lâu thêm một chút mà thôi.”
“Nhưng nếu bây giờ anh vẫn không biết kiềm chế, không biết tốt xấu thì tôi sẽ tiễn anh một đoạn đường!”
“Leng keng!”
Bùi Nguyên Minh tiện tay cầm lấy bảo đạo của Đảo Quốc và Cúc Nhất Văn Tự từ dưới đất lên, tay trái của anh nhẹ nhàng sờ lên bề mặt của đao, sau khi cảm nhận được sự sắc bén của thanh bảo đạo của Đảo Quốc thì thản nhiên nói: “Bùi Cửu Thiên, anh và người dân của Đảo Quốc ở gần nhau như vậy, chắc hẳn “tình sâu như biển”:”
“Vậy thì tôi sẽ dùng bảo đạo của Đảo Quốc để tiễn anh “Tiễn tôi đi à?”
Bùi Cửu Thiên nhìn khắp một vòng xung quanh, bất kể là bà cụ nhà họ Bùi đang tức giận đến tái mặt, hay là sự lạnh lùng của Bùi Văn Cẩn, vẻ mặt xúc động của Đường Lan Nhã, cùng với vẻ mặt của những người thuộc chi lớn và chi thứ hai.
Bùi Cửu Thiên đều thu hết cảnh tượng này vào sâu trong mắt, sau đó mới liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, rồi anh ta thản nhiên nói: “Bùi Nguyên Minh, có một chuyện anh đã hiểu lầm.”
“Tuy rằng tôi được gọi là một chiến thần mới và có rất nhiều người đều nói tôi sử dụng thuốc nên mới có thể trở thành chiến thần.”
“Thế nhưng, tất cả mọi người không thể hiểu rõ một chuyện, đó chính là chiến thần thì mãi mãi vẫn là chiến thần!”
“Tôi đây đã thăng cấp lên chiến thần, ở trên chiến trường cũng là chiến thần nổi bật nhất trong số những chiến thần khác!”
“Tuy rằng anh rất lợi hại và rất có bản lĩnh”
“Nhưng tôi có thể chặt đứt hai tay và hai chân của Bùi Nguyễn Minh anh trong vòng ba phút!”
“Chỉ cần ba phút thì tôi có thể quét sạch hiện trường, sau đó trực tiếp mạnh mẽ lên nắm quyền!”
“Nói một cách đơn giản, kể từ bây giờ đến phút thứ sáu, tôi sẽ thực sự bước lên nắm quyền một cách chân chính và sẽ trở thành môn chủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas. “Mà Bùi Nguyên Minh anh sẽ nằm sấp ở trên đường giống như một con chó chết, sau đó cúi chào môn chủ!”
“Bởi vì, anh không nằm xuống để nói những lời này nên tôi sẽ giết chết anh!”
Nói đến đây, Bùi Cửu Thiên cất cao giọng nói: “Anh khiến cho tôi phải nhục nhã trước quần đảo của nước láng giềng, ngày hôm nay tôi sẽ trả lại cho anh gấp trăm lần!”
“Tôi muốn cho anh hiểu rõ, tình hữu nghị giữa Đại Hạ và Đảo Quốc không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi loại vai hề thích nhảy nhót như anh!”
Nghe thấy tiếng mắng của Bùi Cửu Thiên, những cao thủ còn sót lại của đảo quốc hăng hái sôi nổi lên: “Tốt lamn!”
“Thiếu chủ Bùi thật khí thế!”
“Người Đảo Quốc mãi mãi giúp đỡ thiếu chủ Bùi
Dưới sự mong đời của hàng chục ngàn người, Bùi Cửu Thiên khẽ vuốt càm.
Trong nháy mắt kế tiếp, anh ta đưa tay nhận lấy Đảo quốc Trường Đạo dài hẹp từ tay của người thân cận.
Trường Đạo ra khỏi vỏ!
Bùi Cửu Thiên không hề nói thêm những lời vô nghĩa mà trực tiếp tiến lên, sau đó nhào đến chỗ của Bùi Nguyên Minh.
Sự sắc bén của thanh đao lập tức lộ ra!
Nhìn thấy Bùi Cửu Thiên chủ động cầm đạo tiến lên, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng hơn, anh quét ngang cúc nhất văn tự ở trong tay ra. “Leng keng!”
Hai thanh đao va vào nhau, một tiếng vang to lớn được phát ra.
Bùi Cửu Thiên vốn dĩ đang tràn đầy tự tin thì cả người trở nên chấn động, hai chân giẫm lên mặt đất, trượt ra bảy tám mét rồi mới dừng lại.
Mà lúc này, có hai đường rãnh thật sâu xuất hiện trên mặt đất, có thể nói là nhìn thấy mà giật mình. “Bop!”
Cơ thể của Bùi Nguyễn Minh hơi chao đảo một cái, sau đó Cúc Nhất Văn Tự ở trong tay anh nhoảng lên một cái, sức lực còn sót lại trong thanh đao cũng được trút xuống.
Nhìn thấy một màn này thì đám người Bùi Lệ Thu và Hứa Tuyết Kỳ nhịn không được mà ngồi thẳng lưng, vẻ mặt vô cùng chấn động.
Bọn họ đều biết rất rõ về thực lực của Bùi Cửu Thiên, cho nên mới có lòng tin vô tận đối với anh ta.
Thế nhưng những người này đều không nghĩ tới việc Bùi Nguyễn Minh lại có thể dễ dàng ngăn cản một đạo của Bùi Cửu Thiên.
Mấu chốt nhất chính là việc nặng nề cực nhọc nhưng lại được anh giải quyết một cách dễ dàng và Bùi Cửu Thiên mơ hồ bị tổn thất không nhẹ.
“Về lý do mà tôi không ra tay, chẳng qua là bởi vì tôi nể mặt cái họ Bùi của anh nên mới định để cho anh sống lâu thêm một chút mà thôi.”
“Nhưng nếu bây giờ anh vẫn không biết kiềm chế, không biết tốt xấu thì tôi sẽ tiễn anh một đoạn đường!”
“Leng keng!”
Bùi Nguyên Minh tiện tay cầm lấy bảo đạo của Đảo Quốc và Cúc Nhất Văn Tự từ dưới đất lên, tay trái của anh nhẹ nhàng sờ lên bề mặt của đao, sau khi cảm nhận được sự sắc bén của thanh bảo đạo của Đảo Quốc thì thản nhiên nói: “Bùi Cửu Thiên, anh và người dân của Đảo Quốc ở gần nhau như vậy, chắc hẳn “tình sâu như biển”:”
“Vậy thì tôi sẽ dùng bảo đạo của Đảo Quốc để tiễn anh “Tiễn tôi đi à?”
Bùi Cửu Thiên nhìn khắp một vòng xung quanh, bất kể là bà cụ nhà họ Bùi đang tức giận đến tái mặt, hay là sự lạnh lùng của Bùi Văn Cẩn, vẻ mặt xúc động của Đường Lan Nhã, cùng với vẻ mặt của những người thuộc chi lớn và chi thứ hai.
Bùi Cửu Thiên đều thu hết cảnh tượng này vào sâu trong mắt, sau đó mới liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, rồi anh ta thản nhiên nói: “Bùi Nguyên Minh, có một chuyện anh đã hiểu lầm.”
“Tuy rằng tôi được gọi là một chiến thần mới và có rất nhiều người đều nói tôi sử dụng thuốc nên mới có thể trở thành chiến thần.”
“Thế nhưng, tất cả mọi người không thể hiểu rõ một chuyện, đó chính là chiến thần thì mãi mãi vẫn là chiến thần!”
“Tôi đây đã thăng cấp lên chiến thần, ở trên chiến trường cũng là chiến thần nổi bật nhất trong số những chiến thần khác!”
“Tuy rằng anh rất lợi hại và rất có bản lĩnh”
“Nhưng tôi có thể chặt đứt hai tay và hai chân của Bùi Nguyễn Minh anh trong vòng ba phút!”
“Chỉ cần ba phút thì tôi có thể quét sạch hiện trường, sau đó trực tiếp mạnh mẽ lên nắm quyền!”
“Nói một cách đơn giản, kể từ bây giờ đến phút thứ sáu, tôi sẽ thực sự bước lên nắm quyền một cách chân chính và sẽ trở thành môn chủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas. “Mà Bùi Nguyên Minh anh sẽ nằm sấp ở trên đường giống như một con chó chết, sau đó cúi chào môn chủ!”
“Bởi vì, anh không nằm xuống để nói những lời này nên tôi sẽ giết chết anh!”
Nói đến đây, Bùi Cửu Thiên cất cao giọng nói: “Anh khiến cho tôi phải nhục nhã trước quần đảo của nước láng giềng, ngày hôm nay tôi sẽ trả lại cho anh gấp trăm lần!”
“Tôi muốn cho anh hiểu rõ, tình hữu nghị giữa Đại Hạ và Đảo Quốc không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi loại vai hề thích nhảy nhót như anh!”
Nghe thấy tiếng mắng của Bùi Cửu Thiên, những cao thủ còn sót lại của đảo quốc hăng hái sôi nổi lên: “Tốt lamn!”
“Thiếu chủ Bùi thật khí thế!”
“Người Đảo Quốc mãi mãi giúp đỡ thiếu chủ Bùi
Dưới sự mong đời của hàng chục ngàn người, Bùi Cửu Thiên khẽ vuốt càm.
Trong nháy mắt kế tiếp, anh ta đưa tay nhận lấy Đảo quốc Trường Đạo dài hẹp từ tay của người thân cận.
Trường Đạo ra khỏi vỏ!
Bùi Cửu Thiên không hề nói thêm những lời vô nghĩa mà trực tiếp tiến lên, sau đó nhào đến chỗ của Bùi Nguyên Minh.
Sự sắc bén của thanh đao lập tức lộ ra!
Nhìn thấy Bùi Cửu Thiên chủ động cầm đạo tiến lên, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng hơn, anh quét ngang cúc nhất văn tự ở trong tay ra. “Leng keng!”
Hai thanh đao va vào nhau, một tiếng vang to lớn được phát ra.
Bùi Cửu Thiên vốn dĩ đang tràn đầy tự tin thì cả người trở nên chấn động, hai chân giẫm lên mặt đất, trượt ra bảy tám mét rồi mới dừng lại.
Mà lúc này, có hai đường rãnh thật sâu xuất hiện trên mặt đất, có thể nói là nhìn thấy mà giật mình. “Bop!”
Cơ thể của Bùi Nguyễn Minh hơi chao đảo một cái, sau đó Cúc Nhất Văn Tự ở trong tay anh nhoảng lên một cái, sức lực còn sót lại trong thanh đao cũng được trút xuống.
Nhìn thấy một màn này thì đám người Bùi Lệ Thu và Hứa Tuyết Kỳ nhịn không được mà ngồi thẳng lưng, vẻ mặt vô cùng chấn động.
Bọn họ đều biết rất rõ về thực lực của Bùi Cửu Thiên, cho nên mới có lòng tin vô tận đối với anh ta.
Thế nhưng những người này đều không nghĩ tới việc Bùi Nguyễn Minh lại có thể dễ dàng ngăn cản một đạo của Bùi Cửu Thiên.
Mấu chốt nhất chính là việc nặng nề cực nhọc nhưng lại được anh giải quyết một cách dễ dàng và Bùi Cửu Thiên mơ hồ bị tổn thất không nhẹ.