Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2775
Chương 2775
Sát khí, ngay lúc này điên cuồng tỏa ra.
Ai nấy cũng đều sát khí đằng đằng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Sắc mặt của Bùi Cửu Phong trắng bệch, khó khăn lắm mới khiến mình không kêu rên nữa.
Sau đó, nơi khóe môi hắn câu lên một nụ cười hung tợn.
“Diệp thế tử, Diệp đường chủ, cậu không sợ chết mà!”
“Cậu dám đạp gãy tay của tôi!”
“Nhưng tôi cho cậu hay, cậu chỉ dám đạp gãy tay tôi thôi!”
“Cậu không dám đạp chết tôi!”
"Cậu có biết như vậy nói lên điều gì không?"
“Nói lên một điều rằng cậu cuối cùng vẫn là sợ sệt!”
"Cũng nói lên cậu đã định sẵn là không chơi lại tôi!”
"Tôi cho cậu biết, nếu như cậu không sợ chết thì bây giờ cứ đạp chết tôi luôn đi!”
“Nếu không tôi sẽ giết chết cậu!”
"Sau đó đem người mà tôi cần đi!”
“Cậu có thể thử xem, xem thử cậu có lựa chọn nào khác hay không!”
Nói xong câu này, Bùi Cửu Phong nở một nụ cười tựa như điên loạn.
Rõ ràng tay trái của hắn đã bị phế rồi, nhưng lúc này vẫn vô cùng hung tợn, khuôn mặt vặn vẹo tựa như uống phải thuốc kích thích.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Bùi Cửu Phong lúc này, không thể không thừa nhận rằng tên này chẳng những có bản lĩnh, mà còn rất điên cuồng.
Lúc trước một trong những mãnh hổ Cảng Thành tứ thiếu tuy rằng cũng có khí chất như vậy, nhưng nếu so với Bùi Cửu Phong thì còn kém xa lắm.
Chỉ là Bùi môn ở Cảng Để có thể đứng vững trong hai thành Cảng Đồ nhiều năm như vậy, xuất hiện những người có năng lực như thế này cũng là lẽ đương nhiên.
Giầy tiếp theo, chân trái của Diệp dạo giẫm lên tay phải của Bùi Cửu Phong, sau đó lạnh nhạt nói:” Tối nay có tối ở đây, các người đừng hòng đem ai rời khỏi đây”.
“Với cả chuyện giết anh, tôi chẳng có hứng thú” “Nhưng tôi sẽ phế luôn tay phải của anh!”
“Không phải anh là tay súng giỏi nhất sao? Bắn với độ chính xác vô cùng cao đúng chứ?”
“Tôi lại muốn xem thử xem, đến lúc tôi phế cả hai tay của anh rồi, tay súng tuyệt đỉnh như anh đây làm sao mà rêu rao nữa”
“Phế cả hai tay tôi!?” Bùi Cửu Phong dường như chẳng hề bị dọa sợ chút nào: “Tên họ Bùi kia, anh muốn phế cứ phế đi, nhưng hậu quả thế nào anh cũng nên biết!”
“Đó chính là tôi sẽ ôm anh cùng chết!”
“Có bản lĩnh thì anh cứ giết quách tôi liền đi!”
“Không có bản lĩnh thì anh quỳ xuống dập đầu xin thay thế thì có lẽ tôi sẽ bỏ qua cho anh!” “Nếu không thì, tôi mà hạ lệnh xuống, súng bắn loạn xạ, không nhưng anh, mà tất cả những người có mặt ở đây đều phải chết.!”
Mọi người đều sẽ chết.
Mà dưới ánh mắt của Bùi Cửu Phong, tên tinh nhuệ này lấy ra một khẩu súng lúc, sau đó bỏ một viên đạn vào bên trong, tiếp đó nhẹ nhàng di chuyển la bàn.
La bàn dừng lại, tên Bùi Vệ tinh nhuệ đó cầm khẩu súng lục nhằm thẳng vào thái dương của bản thân bóp cò.
- -----------------
Sát khí, ngay lúc này điên cuồng tỏa ra.
Ai nấy cũng đều sát khí đằng đằng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Sắc mặt của Bùi Cửu Phong trắng bệch, khó khăn lắm mới khiến mình không kêu rên nữa.
Sau đó, nơi khóe môi hắn câu lên một nụ cười hung tợn.
“Diệp thế tử, Diệp đường chủ, cậu không sợ chết mà!”
“Cậu dám đạp gãy tay của tôi!”
“Nhưng tôi cho cậu hay, cậu chỉ dám đạp gãy tay tôi thôi!”
“Cậu không dám đạp chết tôi!”
"Cậu có biết như vậy nói lên điều gì không?"
“Nói lên một điều rằng cậu cuối cùng vẫn là sợ sệt!”
"Cũng nói lên cậu đã định sẵn là không chơi lại tôi!”
"Tôi cho cậu biết, nếu như cậu không sợ chết thì bây giờ cứ đạp chết tôi luôn đi!”
“Nếu không tôi sẽ giết chết cậu!”
"Sau đó đem người mà tôi cần đi!”
“Cậu có thể thử xem, xem thử cậu có lựa chọn nào khác hay không!”
Nói xong câu này, Bùi Cửu Phong nở một nụ cười tựa như điên loạn.
Rõ ràng tay trái của hắn đã bị phế rồi, nhưng lúc này vẫn vô cùng hung tợn, khuôn mặt vặn vẹo tựa như uống phải thuốc kích thích.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Bùi Cửu Phong lúc này, không thể không thừa nhận rằng tên này chẳng những có bản lĩnh, mà còn rất điên cuồng.
Lúc trước một trong những mãnh hổ Cảng Thành tứ thiếu tuy rằng cũng có khí chất như vậy, nhưng nếu so với Bùi Cửu Phong thì còn kém xa lắm.
Chỉ là Bùi môn ở Cảng Để có thể đứng vững trong hai thành Cảng Đồ nhiều năm như vậy, xuất hiện những người có năng lực như thế này cũng là lẽ đương nhiên.
Giầy tiếp theo, chân trái của Diệp dạo giẫm lên tay phải của Bùi Cửu Phong, sau đó lạnh nhạt nói:” Tối nay có tối ở đây, các người đừng hòng đem ai rời khỏi đây”.
“Với cả chuyện giết anh, tôi chẳng có hứng thú” “Nhưng tôi sẽ phế luôn tay phải của anh!”
“Không phải anh là tay súng giỏi nhất sao? Bắn với độ chính xác vô cùng cao đúng chứ?”
“Tôi lại muốn xem thử xem, đến lúc tôi phế cả hai tay của anh rồi, tay súng tuyệt đỉnh như anh đây làm sao mà rêu rao nữa”
“Phế cả hai tay tôi!?” Bùi Cửu Phong dường như chẳng hề bị dọa sợ chút nào: “Tên họ Bùi kia, anh muốn phế cứ phế đi, nhưng hậu quả thế nào anh cũng nên biết!”
“Đó chính là tôi sẽ ôm anh cùng chết!”
“Có bản lĩnh thì anh cứ giết quách tôi liền đi!”
“Không có bản lĩnh thì anh quỳ xuống dập đầu xin thay thế thì có lẽ tôi sẽ bỏ qua cho anh!” “Nếu không thì, tôi mà hạ lệnh xuống, súng bắn loạn xạ, không nhưng anh, mà tất cả những người có mặt ở đây đều phải chết.!”
Mọi người đều sẽ chết.
Mà dưới ánh mắt của Bùi Cửu Phong, tên tinh nhuệ này lấy ra một khẩu súng lúc, sau đó bỏ một viên đạn vào bên trong, tiếp đó nhẹ nhàng di chuyển la bàn.
La bàn dừng lại, tên Bùi Vệ tinh nhuệ đó cầm khẩu súng lục nhằm thẳng vào thái dương của bản thân bóp cò.
- -----------------