Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1662
Chương 1662:
Nhà Triệu Quốc Thái là biệt thự nằm ở trung tâm thành phố thủ đô.
Cho dù biệt thự ở đây hơi cũ, nhưng vị trí rất tốt, hơn nữa trước và sau đều có sân, có bãi đỗ xe riêng, giá trị mấy chục tỷ.
Từ điểm này có thể thấy được, Triệu Quốc Thái làm ăn không tệ, còn rất hào phóng tiêu tiền. “Nguyên Minh cháu đến rồi à?"
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Triệu Quốc Thái đi ra cười đón Bùi Nguyên Minh vào phòng khách: "Đứa nhỏ này thật là, tới chỗ chú khách sáo làm gì, còn mang theo quà tới?"
Khi nói chuyện, ông ta tùy ý đặt hộp trà Phổ Nhĩ lên bàn trà, sau đó cười nói: "Tú Quyên, Thanh Hạm, Nguyên Minh tới nhà chúng ta chơi, nhanh đi làm đồ ăn ngon đi!"
Lý Tú Quyên dang bận rộn và Triệu Thanh Hạm ngồi trên ghế sô pha nghịch di động thấy Bùi Nguyên Minh tới, trong đôi mắt tràn ngập khinh thường. Đặc biệt lúc nhìn thấy hộp trà Phổ Nhĩ có vẻ méo, hai người lại càng cười mia trong lòng.
Nông dân đúng là nông dân, mua chút quà đều là loại vật phẩm có tỷ vết, xem ra trên người không có tiền bạc gì.
Thực ra Bùi Nguyên Minh cũng không có biện pháp, vừa rồi lúc Lục Trong Bằng chặn đường, thứ này bị người ta đè vào, anh cũng không chú ý, đến nơi này mới phát hiện hộp bị méo.
Không để ý lạnh lùng trong mắt Lý Tú Quyên và Triệu Thanh Hạm, Bùi Nguyên Minh mìm cười chào hỏi: “Chủ Triệu, di, Thanh Hạm." "Um!"
Lý Tú Quyên gật đầu, trên mặt không có một chút tươi cười, mà liếc mắt nhìn Triệu Quốc Thái một cái, lạnh lùng nói: “Tối nay ba mẹ tôi sẽ tới, ông sắp xếp phòng khách cho bọn họ ở đi." "Nhớ kỹ ba mẹ thích yên tĩnh, nếu đến đây, trong nhà đừng sắp xếp người ngoài.” "Ông cụ sắp tới sao?"
Triệu Quốc Thái hơi sửng sốt, ba mẹ vợ ông ta đều là lãnh đạo nhỏ của chính phủ, sau khi về hưu thích chơi đồ cổ ở thị trường đó có, vån lui tới với người trong chính phủ.
Cho nên cho dù về hưu, tính tình của ông ta có chút phách lối.
Lý Tú Quyên không nói lung tung, bọn họ đều thích yên tĩnh.
Triệu Quốc Thái vốn chuẩn bị giữ Bùi Nguyên Minh lại qua đêm, ở nhà mấy ngày, nhưng bây giờ ba mẹ vợ sắp tới...
Nhìn lúc này vẻ mặt Lý Tủ Quyên rét lạnh, Triệu Quốc Thái lập tức hiều rõ, Lý Tủ Quyên cố ý, mục đích là không cho Bùi Nguyên Minh ngủ lại có cơ hội tiếp cận Triệu Thanh Hạm.
Tuy Triệu Quốc Thái có chút tức giận, nhưng dù sao cũng là ba mẹ vợ mình, ông ta hít sâu một hơi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, nhanh làm cơm đi, Nguyên Minh đói bụng!" Mời bạn đọc truyện tại
Bùi Nguyên Minh đến thủ đô, người làm chủ như ông ta không mời anh về nhà, thật sự không thể nói nổi. "Không phải đang hầm gà voi nấm sao? Sao có thể nhanh như vậy?" "Còn nữa, có phải là cậu ta mua trà hay không, cấm vào đi, tôi cần dùng!" Triệu Quốc Thái bất đắc dĩ nói: "Được được được!"
Sau đó ông ta cầm trà Phổ Nhĩ di vào phòng bếp, nhưng lúc đi không quên liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hạm một cái: "Thanh Hạm, có rảnh nói chuyện với Bùi Nguyên Minh nhiều một chút, tốt xấu gì hai đứa cũng là thanh mai trúc mã, sao có thể không có tình cảm đãi khách?"
Triệu Thanh Hạm đang nghịch di động vẻ mặt không kiên nhẫn đáp lại: "Con biết rồi, phiền chết đi được!"
Bùi Nguyên Minh cũng cười nói: “Cảm ơn chú Triệu, cháu có thể tự chiếu cố mình."
Nhìn Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, trong lòng Triệu Thanh Hạm càng thêm chướng mắt anh, cảm thấy tên này đang vỗ mông ngựa ba mình, sau đó cầu xin ưu đãi.
Cô ta không muốn để ý tới Bùi Nguyên Minh, nên hử một tiếng nói: "Bùi Nguyên Minh, tôi không biết nói chuyện gì với anh, tự anh xem tivi đi, tôi không quấy rầy anh, tôi quay về phát sóng trực tiếp."
Nhà Triệu Quốc Thái là biệt thự nằm ở trung tâm thành phố thủ đô.
Cho dù biệt thự ở đây hơi cũ, nhưng vị trí rất tốt, hơn nữa trước và sau đều có sân, có bãi đỗ xe riêng, giá trị mấy chục tỷ.
Từ điểm này có thể thấy được, Triệu Quốc Thái làm ăn không tệ, còn rất hào phóng tiêu tiền. “Nguyên Minh cháu đến rồi à?"
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Triệu Quốc Thái đi ra cười đón Bùi Nguyên Minh vào phòng khách: "Đứa nhỏ này thật là, tới chỗ chú khách sáo làm gì, còn mang theo quà tới?"
Khi nói chuyện, ông ta tùy ý đặt hộp trà Phổ Nhĩ lên bàn trà, sau đó cười nói: "Tú Quyên, Thanh Hạm, Nguyên Minh tới nhà chúng ta chơi, nhanh đi làm đồ ăn ngon đi!"
Lý Tú Quyên dang bận rộn và Triệu Thanh Hạm ngồi trên ghế sô pha nghịch di động thấy Bùi Nguyên Minh tới, trong đôi mắt tràn ngập khinh thường. Đặc biệt lúc nhìn thấy hộp trà Phổ Nhĩ có vẻ méo, hai người lại càng cười mia trong lòng.
Nông dân đúng là nông dân, mua chút quà đều là loại vật phẩm có tỷ vết, xem ra trên người không có tiền bạc gì.
Thực ra Bùi Nguyên Minh cũng không có biện pháp, vừa rồi lúc Lục Trong Bằng chặn đường, thứ này bị người ta đè vào, anh cũng không chú ý, đến nơi này mới phát hiện hộp bị méo.
Không để ý lạnh lùng trong mắt Lý Tú Quyên và Triệu Thanh Hạm, Bùi Nguyên Minh mìm cười chào hỏi: “Chủ Triệu, di, Thanh Hạm." "Um!"
Lý Tú Quyên gật đầu, trên mặt không có một chút tươi cười, mà liếc mắt nhìn Triệu Quốc Thái một cái, lạnh lùng nói: “Tối nay ba mẹ tôi sẽ tới, ông sắp xếp phòng khách cho bọn họ ở đi." "Nhớ kỹ ba mẹ thích yên tĩnh, nếu đến đây, trong nhà đừng sắp xếp người ngoài.” "Ông cụ sắp tới sao?"
Triệu Quốc Thái hơi sửng sốt, ba mẹ vợ ông ta đều là lãnh đạo nhỏ của chính phủ, sau khi về hưu thích chơi đồ cổ ở thị trường đó có, vån lui tới với người trong chính phủ.
Cho nên cho dù về hưu, tính tình của ông ta có chút phách lối.
Lý Tú Quyên không nói lung tung, bọn họ đều thích yên tĩnh.
Triệu Quốc Thái vốn chuẩn bị giữ Bùi Nguyên Minh lại qua đêm, ở nhà mấy ngày, nhưng bây giờ ba mẹ vợ sắp tới...
Nhìn lúc này vẻ mặt Lý Tủ Quyên rét lạnh, Triệu Quốc Thái lập tức hiều rõ, Lý Tủ Quyên cố ý, mục đích là không cho Bùi Nguyên Minh ngủ lại có cơ hội tiếp cận Triệu Thanh Hạm.
Tuy Triệu Quốc Thái có chút tức giận, nhưng dù sao cũng là ba mẹ vợ mình, ông ta hít sâu một hơi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, nhanh làm cơm đi, Nguyên Minh đói bụng!" Mời bạn đọc truyện tại
Bùi Nguyên Minh đến thủ đô, người làm chủ như ông ta không mời anh về nhà, thật sự không thể nói nổi. "Không phải đang hầm gà voi nấm sao? Sao có thể nhanh như vậy?" "Còn nữa, có phải là cậu ta mua trà hay không, cấm vào đi, tôi cần dùng!" Triệu Quốc Thái bất đắc dĩ nói: "Được được được!"
Sau đó ông ta cầm trà Phổ Nhĩ di vào phòng bếp, nhưng lúc đi không quên liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hạm một cái: "Thanh Hạm, có rảnh nói chuyện với Bùi Nguyên Minh nhiều một chút, tốt xấu gì hai đứa cũng là thanh mai trúc mã, sao có thể không có tình cảm đãi khách?"
Triệu Thanh Hạm đang nghịch di động vẻ mặt không kiên nhẫn đáp lại: "Con biết rồi, phiền chết đi được!"
Bùi Nguyên Minh cũng cười nói: “Cảm ơn chú Triệu, cháu có thể tự chiếu cố mình."
Nhìn Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, trong lòng Triệu Thanh Hạm càng thêm chướng mắt anh, cảm thấy tên này đang vỗ mông ngựa ba mình, sau đó cầu xin ưu đãi.
Cô ta không muốn để ý tới Bùi Nguyên Minh, nên hử một tiếng nói: "Bùi Nguyên Minh, tôi không biết nói chuyện gì với anh, tự anh xem tivi đi, tôi không quấy rầy anh, tôi quay về phát sóng trực tiếp."