• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (106 Viewers)

  • Chương 1506-1515

Chương 1506:

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cho dù mọi chuyện cô nói đều đúng, cô chuẩn bị làm thế nào?”

Tần Ý Hàm để hai tay ở sau lưng, từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, nói: “Tôi không nói lời vô nghĩa với anh, anh quỳ xuống, tự đánh gãy hai tay, quỳ bảy ngày bảy đêm trước mộ sư phụ tôi rồi nói sau!”

“Nếu không nghe lời, tự gánh lấy hậu quả!”

Lúc này Tân Ý Hàm cả vú lấp miệng em, ẩn chứa khí phách khó tả.

Nhưng nhìn ra được, hẳn là người phụ này có chút bản lĩnh, ít nhất là giết trong thực chiến ra.

Đồng bạn bên cạnh cô ta cũng nhìn Bùi Nguyên Minh, hùng hổ, giống như muốn giết Bùi Nguyên Minh bất cứ lúc nào.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nói như vậy, các người không định điều tra hẳn hoi à?”

“Điều tra? Sự thật bày ra ngay trước mắt, còn cần điều tra cái gì chứ?” Tân Ý Hàm lạnh lùng nói.

“Các người không muốn điều tra, nhưng muốn tôi tự đánh gãy hai tay, còn túc trực bên linh cữu Sở Văn Trung? Các người xứng sao?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng.

Tần Ý Hàm cười mỉa, lúc này tiến lên một bước, trên người tràn ngập sát khí: “Họ Bùi kia, tôi khuyên anh tự giải quyết cho tốt, đừng để tôi tức giận!”

“Bây giờ tôi đã kìm chế mình lắm rồi, nếu không không chỉ là tự đánh gãy hai tay đơn giản như thế đâu!”

“Mà là trực tiếp lấy đầu chó của anh đi huyết tế sư phụ tôi!”

“Anh cũng đừng nghĩ nữa, gọi điện thoại cho môn chủ Long thì có thể làm gì!”

“Tuy tôi không biết rốt cuộc anh có quan hệ gì với môn chủ Long, tôi cũng không biết rốt cuộc cuộc điện thoại của anh là thật hay giả?”

“Nhưng trước khi tới, chúng tôi đã rời khỏi Long Môn!”

“Bây giờ cho dù môn chủ Long tự mình đứng ở đây, cũng không có quyền quản lý chúng tôi, anh hiểu chưa?”

Rất rõ ràng, dưới cái nhìn của Tân Ý Hàm, Bùi Nguyên Minh hẳn là có chỗ dựa vững chắc gì đó, không biết thông qua quan hệ gì bám lấy môn chủ Long, sau đó mới cáo mượn oai hùm.

Nếu bàn về bản lĩnh thật sự, chục ngàn Bùi Nguyên Minh cũng không đánh lại được Tần Ý Hàm này.

Sở dĩ lúc này cô ta không muốn mau chóng giết Bùi Nguyên Minh, là vì muốn Bùi Nguyên Minh quỳ gối trước mộ Sở Văn Trung, đợi bảy ngày đầu qua đi, thì đè anh dưới quan tài!

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nói: “Thì tính sao?”

“Thì sao à?”

Gương mặt Tần Ý Hàm lạnh lẽo.

“Họ Bùi kia, có phải là anh không biết, rốt cuộc là anh đang nói chuyện với người nào hay không?”

“Anh có biết, rốt cuộc người đứng trước mặt anh là nhân vật như thế nào hay không?”

“Anh có tin tôi tát một cái có thể tát chết anh không?”

“Tát một cái thì tát chết tôi sao?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Tôi thật sự không tin đâu”

Nghe thấy câu này, đám sư đệ sư muội ở phía sau Tần Ý Hàm đều liên tục cười mỉa, nhìn Bùi Nguyên Minh với biểu cảm tràn ngập khinh thường.

Tên tiểu nhân vô liêm sỉ này đúng là không biết sống chết, vậy mà dám nói chuyện với Tân sư tỷ như vậy!

Tần sư tỷ là nhân vật cấp bậc Thiên Kiêu ở thủ đô, được xưng là đánh khắp thủ đô đều không có đối thủ!

Tên tiểu nhân này, cho rằng dựa vào tên tuổi của môn chủ Long hại chết sư phụ, thì mình vô địch thiên hạ sao?

Loại người không biết tự lượng sức mình này, nhất định sẽ không có kết cục tốt!

Bởi vì anh căn bản không biết rõ, chênh lệch giữa người với người lớn cố nào?

Phải biết rằng ở trong một thế hệ trẻ của Long Môn, Tần Ý Hàm nằm trong top mười Thiên Kiêu.

Người như vậy, mạnh hơn nhân vật nhỏ giống như Bùi Nguyên Minh không biết bao nhiêu lần.

Một nhân vật nhỏ mà dám đấu lại như thế, đúng là không biết sống chết.

“Họ Bùi kia, anh thành công chọc giận tôi Ánh mắt Tần Ý Hàm lạnh lùng: “Tôi phải tự tay phế đi anh! Dùng đầu chó của anh đưa ma sư phụ tôi!”

Lúc này Tân Ý Hàm bước ra nửa bước, bày ra tư thế muốn giết chết Bùi Nguyên Minh.

“Tần Ý Hàm, cô không thể làm bừa!”

Dương Định Quốc không thể không ra mặt, vừa rồi ông ta còn đang khuyên Bùi Nguyên Minh nương tay, bây giờ có người đi tới kiếm chuyện, ông ta choáng váng cả đầu.

Chương 1507:

Tần Ý Hàm đánh giá Dương Định Quốc từ trên xuống dưới, sau đó “xùy” một tiếng bật cười, nói: “Dương Định Quốc người đứng đầu chính phủ Dương Thành đúng không?”

“Ở trước mặt tôi, ông là cái rắm gì chứ?”

“Người đứng đầu chính phủ Đà Nẵng xuất hiện còn được!”

“Tôi nói cho ông biết, hôm nay ai cũng không bảo vệ được Bùi Nguyên Minh, Bùi Nguyên Minh, hôm nay anh chết chắc rồi!”

Khi nói chuyện, Tân Ý Hàm ném một bản giấy phép màu đỏ lên mặt Dương Định Quốc.

Dương Định Quốc nhận lấy cuốn số nhỏ nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: “Giấy phép giết người?”

“Ông biết là tốt rồi, cho dù tôi rời khỏi Long Môn, nhưng giấy phép của tôi vẫn còn đấy, tiên trảm hậu tấu, quân quyên đặc biệt cho phép!”

“Cho dù Dương Định Quốc ông dám ngăn cản trước mặt tôi, tôi giết là giết, ai dám ra mặt thay ông?”

Tân Ý Hàm không cho Dương Định Quốc chút mặt mũi, giấy phép giết người này của cô ta, là chỗ dựa vững chắc nhất.

Hơn nữa vừa rồi cô ta đã cho Bùi Nguyên Minh cơ hội tự đánh gãy hai tay, chỉ tiếc Bùi Nguyên Minh không quý trọng cũng không nghe.

Cho nên cô ta chỉ có thể tự tay phế bỏ Bùi Nguyên Minh.

“Tần Ý Hàm, cô đừng có mà làm càn!”

Tuy lúc này sắc mặt Dương Định Quốc khó coi, nhưng ông ta càng biết thân phận của vị bên cạnh.

“Nơi này là Dương Thành, không phải là thủ đô, không phải nơi cô có thể giương oail” Dương Định Quốc lạnh giọng mở miệng.

“Hạ Trung Hưng và Viên Cảnh Thiên còn có tư cách nói ra những lời này, những Dương Định Quốc ông không có tư cách này!”

“Bốp..”“

Tần Ý Hàm trở tay tát vào mặt Dương Định Quốc một cái.

“Bây giờ cút ngay cho tôi, ông dám ngăn cản trước mặt tôi, ngay cả ông tôi cũng giết nữa!”

Dương Định Quốc giận tím mặt, nhưng mà Bùi Nguyên Minh lại xua tay nói: “Ông Dương, đối phương nhằm vào tôi, để tự tôi xử lý đi”

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước.

Vẻ mặt Tần Ý Hàm khinh bỉ nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Sao thế? Phát hiện Dương Định Quốc không bảo vệ được anh, cho nên anh muốn đứng ra cầu xin tha thứ sao?”

“Tôi nói cho anh biết, quá muộn rồi!”

“Kể từ lúc tôi lấy giấy phép giết người ra, anh nhất định phải chết!”

“Thứ mà cô nói, trâu bò như vậy sao?”

Bùi Nguyên Minh nhận lấy giấy phép giết người Dương Định Quốc đưa qua, lật xem một lúc sau đó “xùy” một tiếng bật cười.

Ngay sau đó chỉ thấy hai tay anh kéo một cái, trực tiếp xé nát giấy phép giết người đại diện cho quân quyền.

“Tiền trảm hậu tấu? Quân quyền đặc biệt cho phép sao?”

Bùi Nguyên Minh cười mỉa.

“Chỉ dựa vào công phu mèo quào của cô, còn dám nói đại diện cho quân quyền, cô xứng sao?”

“Anh muốn chết à?”

Tần Ý Hàm nổi giận!

Đám sư đệ sư muội sau lưng cô ta cũng nổi giận!

Ở Long Môn chỉ rất ít Thiên Kiêu mới có tư cách có được giấy phép giết người.

Bất cứ một bản giấy phép giết người nào, đều đại diện cho khen ngợi và khẳng định đối với Thiên Kiêu.

Nhưng mà lúc này, vậy mà Bùi Nguyên Minh dám xé nát giấy phép của mình?

Chỉ trong nháy mắt, khí thế cả người Tần Ý Hàm đều thay đổi!

Mái tóc dài của cô ta xõa tung, khí thế tăng dần lên, thậm chí bốn phía đều có dòng khí xuất hiện.

Lúc này cô ta giống như một người đàn bà chanh chua.

Dương Định Quốc và Việt Thế Long đều hơi sửng sốt, xem ra Tân Ý Hàm này tu luyện võ cổ trong truyền thuyết.

Vừa nghĩ như vậy, hai vị này cùng nói theo bản năng: “Không thể ra tay!”

“Chết đi!”

Tần Ý Hàm không để ý tới hai người này, thân thể khẽ cử động, giống như vũ bão xông ra, sau đó bao phủ chỗ Bùi Nguyên Minh.

Chỉ trong nháy mắt một chưởng này uy vũ sinh ra gió mạnh, nhìn tràn ngập uy lực.

Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, vẻ mặt lạnh nhạt, tay phải đánh mạnh về trước.

“Bốp..”

Một chưởng của Tần Ý Hàm còn chưa đánh lên người Bùi Nguyên Minh, một cái tát của Bùi Nguyên Minh đã đánh mạnh vào gương mặt xinh đẹp của cô ta.

Ngay sau đó, Tân Ý Hàm bay ngược ra, đập mạnh lên vách tường…

Chương 1508: Đờ đãn!

Mọi người đều đờ đần!

Tần Ý Hàm là nhân vật Thiên Kiêu cỡ nào, cho dù là ai đều có thể nhìn ra được, vừa rồi cô ta đã dùng toàn lực ứng phó rồi.

Nhưng vấn đề là, ở trước mặt cái tát này của Bùi Nguyên Minh, Thiên Kiêu vô cùng mạnh mẽ như thế, giống như không chịu nổi một kích.

“Phụt..”

Tần Ý Hàm mặt đỏ tai hồng đứng dậy từ trong đống đổ nát, trên gương mặt đều là tro bụi, lúc này khẽ kêu lên: “Bùi Nguyên Minh, anh không biết xấu hổ, anh đánh lén!”

Đám sư đệ sư muội của cô ta đều hơi sửng sốt, một lát sau cũng tràn ngập bi phẫn chỉ vào Bùi Nguyên Minh, tức giận mắng: “Vô liêm sỉ!

Đánh lén!”

“Vậy sao?”

“Vậy thì lần nữa”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, vươn tay phải ngoắc ngón tay với Tân Ý Hàm.

Khiêu khích!

Đây là hoàn toàn không cho Tần Ý Hàm mặt mũi.

Vẻ mặt Tần Ý Hàm thay đổi, ngay sau đó cô ta vung tay lên, chỉ thấy một hộp kiếm bên trong xe Hummer hơi chấn động, ngay sau đó một thanh kiếm dài bảy tấc bay ra, rơi vào tay cô ta.

“Ẩm Huyết Kiếm! Tần sư tỷ lấy Ẩm Huyết Kiếm ra rồi!”

“Ẩm Huyết Kiếm vừa ra, ngàn dặm không bỏ sót xương!”

“Tần sư tỷ xuất kiếm, vô địch thế gian!”

“Họ Bùi xong rồi, vậy mà khiến sư tỷ lấy kiếm ra, như vậy anh ta khó có thể toàn thây!”

Đám đệ tử đến từ Long Môn phân hội thủ đô đều kích động không thôi.

Vẻ mặt đám đàn ông thì như thấy thần tượng.

Nữ nhìn Bùi Nguyên Minh thì tràn ngập trào phúng và khinh thường, giống như ở trong mắt bọn họ, Bùi Nguyên Minh đã chết chắc.

Trường kiếm của Tần Ý Hàm để trước người, nếu không thấy dấu tay trên má phải cô ta, quả thật là một đại cao thủ.

Lúc này cô ta lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, vừa rồi là tôi lơ là, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy tuyệt chiêu của Long Môn thủ đô tôi!”

“Ẩm Huyết Kiếm!”

“Xùy..

Cùng với giọng nói của Tần Ý Hàm vừa dừng, cả người cô ta trượt trên đất, kiếm quang mãnh liệt.

“Bốp…

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, bước ra một bước, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tân Ý Hàm, sau đó giơ tay tát mạnh một cái ra.

“Bốp…”

Ngay sau đó thân thể Tần Ý Hàm bay ngược ra lần hai, Ẩm Huyết Kiếm gì đó, tuyệt sát của Long Môn thủ đô gì đó, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh đều không đỡ nổi một kích.

Tần Ý Hàm ngã mạnh xuống đất, Ẩm Huyết Kiếm trong tay rời khỏi tay, trên má trái cũng có dấu ngón tay.

“Anh còn đánh lén!”

Tần Ý Hàm xấu hổ giận dữ mở miệng, nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh không sủng cô ta, mà tiến lên một bước, đánh ra cái tát thứ hai.

“Bốp…

Lại là một tiếng giòn vang, Tân Ý Hàm kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược lần thứ hai.

“Bốp..”

“Giấy phép giết người này!”

“Bốp…

“Ẩm Huyết Kiếm này!”

“Bốp..”

“Tuyệt sát của Long Môn thủ đô này!”

“Bốp..: “Bắt tôi tự phế hai tay sao?”

Bùi Nguyên Minh vừa ra tay vừa răn dạy, đánh đầu Tần Ý Hàm lắc lư trái phải, dấu tay trên mặt chồng lên nhau.

“Bốp…

Bùi Nguyên Minh lại tát một cái, Tân Ý Hàm bị đánh miệng mũi chảy máu, liên tục gầm thét.

Gô ta là Thiên Kiêu đứng đầu Long Môn thủ đô, nằm trong top mười thiên tài trẻ tuổi ở Long Môn, còn là đại đệ tử Sở Văn Trung tỉ mỉ bồi dưỡng ra.

Nhưng mà lúc này ở trước mặt bàn tay của Bùi Nguyên Minh, lại giống như chó rơi xuống nước, không có một chút lực đánh trả.

Quan trọng nhất chính là, Bùi Nguyên Minh chỉ dùng bàn tay bình thường.

Nếu là tuyệt chiêu gì đó, Tần Ý Hàm thua là thua.

Nhưng bị bàn tay tát liên tục như thế, cô ta thật sự không chịu nổi.

Quan trọng nhất chính là, Tân Ý Hàm tài trí hơn người, tuổi trẻ tài cao cũng không đỡ được.

bàn tay này!

“Nào, đại đệ tử đứng đầu của Sở Văn Trung, cô tới nói cho tôi biết, chỉ với công phu mèo quào này của cô, sao có thể tiền trảm hậu tấu, quân quyền đặc biệt cho phép?”

Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh giơ tay lên tát một cái.

Lúc này, tiền trảm hậu tấu gì đó, quân quyền đặc biệt cho phép gì đó, đều đã biến thành một chuyện thật đáng cười.


Chương 1509:
Trước mắt bao người, Bùi Nguyên Minh liên tục tát mạnh từng cái, không có ý thương hương tiếc ngọc, cũng không định nương tay.
Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt thế Tân Ý Hàm này, nhanh chóng bị anh tát cho mặt mũi bầm dập, đánh cho đám sư đệ sư muội cô ta trợn mắt há hốc miệng.
Ngay cả Dương Định Quốc và Việt Thế Long ở bên cạnh đều nhìn tới mức ngây người.
Bọn họ đều biết Bùi Nguyên Minh rất trâu, nhưng không biết Bùi Nguyên Minh trâu bò tới mức độ này.
Tần Ý Hàm vô cùng mạnh mẽ, cầm trong tay giấy phép giết người, ở trước mặt anh chỉ như giấy?
“Rầm!”
Một cái tát cuối cùng đánh ra, thân thể Tần Ý Hàm trực tiếp bị đánh bay.
Cô ta giấy dụa trên đất một lát, mới phun ra một ngụm máu, cố gắng chống người đứng dậy.
Bùi Nguyên Minh đi tới trước người cô ta, đá một cái, cái đá này là đá về phía đan điền chỗ bụng cô ta.
“Không!”
Lúc này, đầu Tần Ý Hàm chảy đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, muốn tránh né nhưng không có sức lực.
“Rầm..”
Cái đá này của Bùi Nguyên Minh đá trúng đan điền chỗ bụng cô ta, chỉ trong nháy mắt Tân Ý Hàm cũng bị phế đi.
Tần Ý Hàm nằm trên mặt đất, trên gương mặt đều là tuyệt vọng và sợ hãi.
Chỉ trong nháy mắt khi ngã xuống, Tần Ý Hàm muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng kết quả là phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân không ngừng giật giật trên đất.
“Cái gì?”
Đám sư đệ sư muội của cô ta thấy cảnh này, sắc mặt cả đám đều tái nhợt.
Vậy mà Tần Ý Hàm bị phế đi như vậy?
Khó có thể ngờ tới, Bùi Nguyên Minh chỉ tát mà thôi, vậy mà Tần Ý Hàm cũng không thể đỡ được?
Cuối cùng còn trực tiếp bị phế đi?
Bọn họ vừa sợ vừa giận nhìn Bùi Nguyên Minh, cảm thấy đây là cảnh tượng khó hiểu nhất trên đời này.
Người như vậy, rốt cuộc là khủng bố tới mức độ nào.
Mà vào lúc này, bọn họ đều đã hiểu rõ.
Cho dù không cầm môn chủ Long đè ép Sở Văn Trung, Sở Văn Trung cũng không có khả năng là đối thủ của Bùi Nguyên Minh.
“Long Môn phân hội thủ đô, chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao?”
“Như vậy mà cũng dám nói tiền trảm hậu tấu, quân quyền đặc biệt cho phép với tôi?”
“Không đỡ nổi một kích!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, đi tới trước người Tân Ý Hàm.
Toàn thân Tân Ý Hàm run rẩy, cô ta đã hiểu rõ, chênh lệch giữa mình và Bùi Nguyên Minh lớn tới mức khó có thể tưởng tượng.
Buồn cười là vừa rồi cô ta còn đang dõng dạc muốn phế Bùi Nguyên Minh, muốn anh tự đánh gãy hai tay, muốn anh túc trực bên linh cữu của Sở Văn Trung.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, lại có kết quả như vậy.
Cái gọi là Thiên Kiêu của cô ta, chỉ như truyện cười trong tay Bùi Nguyên Minh.
“Họ Bùi kia, hôm nay tôi chịu thiệt, nhưng tôi bị đánh bại, không phải là Long Môn phân hội thủ đô chúng tôi bị đánh bại!”
Tần Ý Hàm ngẩng đầu lên, vẻ mặt quật cường và kiêu ngạo.
“Người của chúng tôi, sớm muộn gì cũng sẽ báo thù cho tôi!”
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, nhìn xuống Tần Ý Hàm, thản nhiên nói: “Đệ tử đứng đầu như cô đều bị đánh bại, cô cảm thấy ai dám tới gây sự với tôi?”
“Cô quá yếu, không có biện pháp mang tới ngạc nhiên vui mừng cho tôi!”
“Nhưng mà nể mặt cô vì báo thù cho sư phụ, hôm nay tôi không giết cô!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, chỉ là một Tần Ý Hàm, giết hay không đều không phải là chuyện lớn.
Sau đó anh cười như không cười nhìn đệ tử khác của Long Môn phân hội thủ đô: “Các người có ai chuẩn bị cho tôi ngạc nhiên vui mừng hay không?”
Đám người vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, lúc này cả đám đều cúi thấp đầu xuống, căn bản không dám nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh.
Ngay cả đệ tử đứng đầu như Tần Ý Hàm đều không chịu nổi một kích, bại binh như núi đổ, những người khác đi lên đều chịu chết thôi.
“Không ai mang tới ngạc nhiên vui mừng cho tôi, vậy thì tôi bắt đầu tính sổ!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
“Các người coi trời bằng vung quen rồi, cho rằng tôi giết Sở Văn Trung, không cần làm bất cứ điều tra gì, cứ thế tới giết tôi sao?”
“Có thể nghĩ tới, ngày thường các người làm xăng làm bậy không ít đâu?”
“Nể mặt mũi của ông Long, tôi không giết các người, tự đánh gấy hai tay, quỳ xuống dập đầu xin lỗi, thì có thể cút “Hoặc là tôi tự tay giết các người?”
Chương 1510:

Một thanh niên đầu trọc không phục nói: “Chúng tôi là đệ tử của Long Môn, chúng tôi.. “

“Bốp…”

Bùi Nguyên Minh tát một cái, đánh đối phương bay ra sau.

“Đệ tử của Long Môn thì rất trâu bò sao?”

“Tôi đánh đệ tử của Long Môn đấy!”

“Long Nhật Minh ở trước mặt tôi đều phải vô cùng khách sáo!”

“Anh là cái thá gì?”

“Ra tay đi!”

“Không phải là không cho anh cơ hội!”

Đôi mắt Bùi Nguyên Minh rét lạnh, vẻ mặt lạnh lẽo.

Lúc này, cho dù chỉ là đôi mắt anh, đám người của Long Môn phân hội thủ đô đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Ông Việt, bọn họ không muốn ra tay, ông giúp đỡ một chút đi”

“Vậy Tần Ý Hàm…”

Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn Tần Ý Hàm một cái, nói: “Để cô ta đi đi, tôi nói không giết cô ta, tất nhiên là sẽ không động vào cô tai”

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh đá bay tên đầu trọc kia, sau đó nghênh ngang mà đi.

Nửa tiếng sau, một đám đệ tử Long Môn phân hội thủ đô, toàn bộ đêu băng bó hai tay thất thếu đi ra.

Lúc tới vô cùng kiêu ngạo hung hãn, lúc đi chỉ có thể tìm người lái xe, bởi vì tay của bọn họ đều bị đánh gãy, căn bản không có ai đưa bọn họ đến bệnh viện.

Mới rời khỏi nhà tang lễ không lâu, Dương Định Quốc gọi điện thoại tới.

“Tổng giám đốc Bùi, chuyện cậu mới xé giấy phép giết người không biết vì sao lại truyên ra ngoài.”

“Tôi nhận được tin tức, có người muốn coi đây là cái cớ để ra tay với cậu!”

“Ra tay với tôi?” Bùi Nguyên Minh cười: “Đối phương biết thân phận của tôi không?”

“Có lẽ chỉ biết thân phận thế tử Minh của cậu” Dương Định Quốc nói.

“Lai lịch thế nào?”

“Tạm thời không rõ, nhưng ở đầu ngọn gió còn dám ra tay với ngài, chắc chắn là có chuẩn bị, cho nên…”

“Cậu nhất định phải cẩn thận hơn”

Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại, đặc biệt gọi điện cho Viên Cảnh Thiên và Đường Nhân Đồ.

Có người muốn lợi dụng lực lượng của chính phủ đè ép mình, Bùi Nguyên Minh không e sợ chút nào.

Kiêng kị duy nhất chính là, có người ra tay với đám Trịnh Tuyết Dương.

Những chuyện tương tự từng xảy ra rồi, chuyện như vậy, anh không muốn nó lại xảy ra.

Tập đoàn Thiện Nhân.

Bùi Nguyên Minh mới đi vào đại sảnh của tập đoàn Thiện Nhân, ngay sau đó, tám chiếc xe như tuần dương hạm trên đất liền sớm đã đợi lâu xông tới, ngay cả hệ thống gác cổng ở đại sảnh tập đoàn Thiện Nhân đều bị đâm bay.

Sau đó chiếc xe huấn luyện nghiêm chỉnh chặn tất cả cửa ra vào đại sảnh tập đoàn Thiện Nhân.

Chỉ trong nháy mắt, một đám đàn ông mặc đồng phục màu đen chen chúc mà ra.

Trên người bọn họ đều tràn ngập sát khí như bản chất, những sát khí này ngưng tụ trên không cả đại sảnh.

Trong giây phút này, nhiệt độ xung quanh giống như hạ thấp xuống.

Đám nhân viên bình thường căn bản không chịu nổi áp lực như vậy, lúc này trước mắt cả đám bỗng tối sầm, choáng váng ngã xuống đất.

Nhìn thấy đám người này, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt.

Bên văn phòng tổng giám đốc, Hạ Vân, Lôi Tuấn Quang, Lý Anh Kiệt nhận được tin trước tiên, rất nhanh đã đi tới đại sảnh.

Nhưng mà lúc thấy cảnh này, sắc mặt tất cả bọn họ đều khó coi.

“Xôn xao…”

Ngay lúc Bùi Nguyên Minh nhíu mày, xe ở giữa mở ra, một bóng người mặc đồ trắng đi ra.

Phía sau anh ta là đám nam nữ ăn mặc xa xỉ, trong đó có một người Bùi Nguyên Minh quen, Thiệu Tĩnh Anh.

Lúc này vẻ mặt Thiệu Tĩnh Anh kiêu ngạo nhìn Bùi Nguyên Minh, hơi híp mắt, giống như ăn chết Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh nhìn đám đàn ông ăn mặc xa xỉ, cười mà như không cười nói: “Người của Quách Tuấn Anh?”

“Anh là Bùi Nguyên Minh”

Người đàn ông mặc đồ trắng dẫn đầu, lúc này vẻ mặt tươi cười, nho nhã lễ độ chào hỏi.

“Tự giới thiệu một chút, kẻ hèn là Bạch Mộ Phong, cậu cả nhà họ Bạch ở Tô Hàng, thống lĩnh của Long Ngục”


Chương 1511: “Long Ngục?”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.
Đại Hạ có mấy cơ cấu đặc biệt.
Vệ binh rồng phụ trách bảo vệ tất cả nhân vật quan trọng ở Đại Hạ, Long Môn thì phụ trách duy trì trật tự cơ bản của thế giới ngầm ở Đại Hạ.
Hình phạt chính của Long Ngục khác với cục cảnh sát thông thường, phụ trách an toàn của quốc gia, thậm chí là một số vụ án vô cùng nghiêm trọng.
Nói một cách đơn giản, những vụ án cục cảnh sát không dám điều tra, bọn họ sẽ điều tra!
Cục cảnh sát không dám bắt người, bọn họ tới bắt!
Cục cảnh sát không giết người, bọn họ tới giết!
Muốn nói tiền trảm hậu tấu, quân quyền đặc biệt cho phép, Long Ngục còn trên Long Môn.
Lúc này Bạch Mộ Phong mỉm cười nói: “Nhìn biểu cảm của anh Bùi, hẳn là biết Long Ngục đại diện cho cái gì?”
“Anh là người khả nghỉ tập kích sát hại Sở Văn Trung phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, chuyện này có liên quan trọng đại…”
“Xét thấy tình hình quá mức nghiêm trọng, vụ án vô cùng phức tạp, bây giờ tôi muốn bắt anh về Yến Kinh thẩm tra”
“Sau khi kết thúc thẩm tra, nếu thật sự phạm tội, thì phải đưa tới hình bộ xử lý”
“Anh Bùi, anh muốn bó tay chịu trói, hay là đợi tôi ra tay đây?”
Vẻ mặt Bạch Mộ Phong lạnh nhạt, nhìn Bùi Nguyên Minh cười mà như không cười nói.
Bạch Tuấn Hào bị tổn thất nặng nề trong tay Bùi Nguyên Minh, anh ta cũng không có ý báo thù thay em trai.
Bây giờ ra tay, là Quách Tuấn Anh mời.
Ngoại trừ hợp đồng ba mươi lăm nghìn tỷ ra, còn có một nguyên nhân khác, chính là Bạch Mộ Phong muốn nhìn xem người đàn ông mà Bùi Diễm Lan nhớ mãi không quên, rốt cuộc là có điểm nào đặc biệt.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nhìn Bạch Mộ Phong, nói: “Thống lĩnh của Long Ngục? Uy phong thật to, sát khí thật lớn, muốn bắt tôi cũng được, nhưng lệnh bắt đầu?”
Bạch Mộ Phong mỉm cười: “Long Ngục chúng tôi không có thứ đó, cũng không cần”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: “Những lời này nghĩa là anh không định giảng đạo lý, ỷ thế hiếp người à?”
“Không, đây là quân quyền đặc biệt cho phép”
Bạch Mộ Phong lộ ra biểu cảm trêu tức, nhìn Bùi Nguyên Minh: “Long Ngục cũng có giấy phép giết người”
“Đương nhiên, có lẽ thế tử Minh chướng mắt thứ này”
“Nhưng mà hôm nay nó có thể đè chết anh!”
Lúc này Thiệu Tĩnh Anh cũng ôm hai tay, vẻ mặt khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.
Ở trong tình huống như vậy còn làm ra vẻ?
Chết đến nơi rồi, vậy mà mình còn không biết!
Chẳng lẽ anh vẫn chưa rõ, bắt đầu từ lúc mình đắc tội anh Quách, vận mệnh đã định rồi sao?
Cái gì mà thế tử Minh của Đà Nẵng? Người đứng đầu Dương Thành?
Ở trước mặt anh Quách, không là cái rắm gì!
Huống chỉ lúc này có thống lĩnh của Long Ngục Bạch Mộ Phong ở đây, cho dù Bùi Nguyên Minh có ngàn lá gan, anh dám phản kháng sao?
Nhìn thấy Bạch Mộ Phong mỉm cười tiến lên, Lý Anh Kiệt chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh theo bản năng, trầm giọng nói: “Đừng động vào tổng giám đốc Bùi, nếu không…”
“Rầm..: Bạch Mộ Phong trực tiếp lấy súng ra, nổ súng.
Đùi Lý Anh Kiệt trúng đạn, hét lên thảm thiết, ngay sau đó máu tươi giàn giụa, anh ta ôm vết thương sắc mặt vô cùng khó coi.
Toàn trường đều yên tĩnh như chết lặng, đặc biệt là lúc thấy máu tươi trên đất, vẻ mặt tất cả mọi người hoảng hốt.
Trong quá khứ, cho dù chiến đấu thế nào, ra tay thế nào, đều cơ bản không có ai dùng súng.
Nhưng Bạch Mộ Phong nhìn thì cười tít mắt, không thể ngờ tới là một tên nham hiểm, vừa ra tay đã dùng súng.
Lôi Tuấn Quang nhíu mày, tiến lên trước nói: “Bạch Mộ Phong, chỗ chúng tôi không phải là nơi anh có thể tới quấy rối…”
“Pằng…
Bạch Mộ Phong vung tay lên, súng bắn ra lần hai, bây giờ bắn vào tay trái của Lôi Tuấn Quang.
Máu tươi vẩy ra.
Bạch Mộ Phong lộ ra mỉm cười, nói: “Nếu tôi nói, vừa rồi không cẩn thận bóp cò, các người tin không?”
Chương 1512:

Đám quản lý cấp cao của tập đoàn Thiện Nhân vừa định có động tác, chỉ thấy vẻ mặt đám người của Long Ngục lạnh lùng lấy súng ra, chĩa về phía đầu mọi người.

Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, xua tay, ý bảo mọi người đừng kích động.

Mà đám Thiệu Tĩnh Anh nhìn thấy cảnh này, cả đám đều lộ ra nụ cười khinh miệt.

Bùi Nguyên Minh đúng là rất trâu bò, nhưng chỉ đến đó mà thôi.

Ở dưới tay Bạch Mộ Phong, anh không có một chút đường sống phản kháng nào.

Cho dù thân thủ của anh cao tới đâu, bản lĩnh lớn tới mấy, lúc này dám phản kháng sao?

Bạch Mộ Phong nói một câu, toàn bộ đám người bên cạnh anh đều sẽ ra đi.

“Anh Bùi, anh muốn tự mình đi theo tôi, hay là muốn đợi tôi ra tay?”

Tâm mắt Bạch Mộ Phong nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, cười mà như không cười mở miệng nói.

Khi nói chuyện, bốn người của Long Ngục tiến lên trước, súng đều đã chĩa về phía đầu Bùi Nguyên Minh.

Còn có mấy người đứng ở phía xa nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, dáng vẻ giống như có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Trên gương mặt Bạch Mộ Phong đều là cười mỉa.

Thân thủ không tệ thì thế nào?

Thực lực siêu quần thì thế nào?

Ở trước mặt quyền thế chân chính, những thứ này căn bản không có ý nghĩa gì.

Sắc mặt Hạ Vân thay đổi, muốn bảo người ta ra tay mấy lần, nhưng bị Bùi Nguyên Minh dùng mắt ngăn lại rồi.

Cục diện này đã bị Bạch Mộ Phong khống chế, cứng rắn mà nói, người bên tập đoàn Thiện Nhân sẽ chết thảm hơn.

“Tôi vẫn luôn cho rằng, Long Ngục rất công bằng, không có khả năng xuất hiện tình huống lợi dụng việc tư”

Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, coi như không thấy họng súng ở trên trán.

“Bây giờ xem ra, là tôi nghĩ nhiều rồi, quyền lực tuyệt đối sẽ dẫn tới sa đọa tuyệt đối.”

“Long Môn cũng được, Long Ngục cũng được, ý nghĩa thành lập ban đầu cũng được”

“Đáng tiếc tới một thế hệ này, đã trở thành nơi người ta hung hãn ngang tàn.”

“Xem ra tôi cần phải thanh lý Long Ngục từ trên xuống dưới một lần!”

“Thanh lý Long Ngục từ trên xuống dưới?”

Thiệu Tĩnh Anh ở bên cạnh lộ ra nụ cười kỳ lạ.

“Họ Bùi kia, anh không khỏi quá coi trọng mình rồi đấy?”

“Cho dù là đại trưởng lão hình bộ cũng chưa chắc dám nói như vậy, anh còn dám không kiêng nể gì như thế!”

“Để cấp cao Long Ngục nghe thấy, anh không chết, e rằng cũng bị lột da!”

Bạch Mộ Phong mỉm cười nói: “Bên ngoài hiểu lầm Long Ngục tôi thật nhiều, nhưng mà không sao, có thể uy hiếp hạng người xấu xa, là vinh hạnh của chúng tôi.”

“Được rồi, anh Bùi, lên đường đi”

Vẻ mặt Bạch Mộ Phong bình tĩnh, tràn ngập tự tin nhất định phải nghe theo.

Lúc này ở trong mắt anh ta, Bùi Nguyên Minh giống như người chết rồi!

Ngay sau đó, chỉ thấy một đoàn xe bên ngoài treo giấy phép ngoại giao xuất hiện, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới cửa đại sảnh tập đoàn Thiện Nhân.

Có mấy người của Long Ngục định ngăn cản, nhưng lúc thấy giấy phép trên đoàn xe đang đến, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, cuối cùng không ra tay.

Bạch Mộ Phong cũng lộ ra vẻ mặt khó coi nhìn qua.

Chỉ thấy lúc này cửa xe mở ra, một bóng dáng ục ịch đôi mắt sắc bén chậm rãi đi ra.

Người này thường xuất hiện trên các loại truyền thông tài chính và kinh tế, chỉ cần là người có hứng thú với tài chính, đều dễ dàng nhận ra ông ta.

Đại diện của tài phiệt thượng tỉnh Băng Quốc ở Đại Hạ, Lý Vân Thiện!

Tuy ông ta nhìn chỉ là một người đàn ông trung niên, nhưng tài phú và quyền thế trong tay ông ta, đủ khiến không ít tỉnh xếp ông ta vào danh sách khách quý.

Lúc này ông ta nhìn đám người của Long Ngục ở xung quanh, biểu lộ vẻ khinh thường.

Lúc Bạch Mộ Phong nhìn thấy ông ta, cũng hơi sửng sốt: “Đại diện Lý, ông đây là…

Chương 1513:

Lý Vân Thiện để hai tay ở sau lưng, thản nhiên châm một điếu xì gà, sau khi hít một hơi mới lạnh lùng nói: “Cậu Bạch, các cậu đang làm gì thế?”

Rất rõ ràng, lúc này ông ta đã thầy được cảnh giương cung bạt kiểm, ông ta coi như là may mắn thấy được.

Hôm nay ông ta vốn định dẫn đội tới tập đoàn Thiện Nhân gây áp lực, nhưng không thể ngờ tới lại thấy cảnh này.

Rõ ràng là Thiệu Tĩnh Anh cũng nhận ra Lý Vân Thiện, lúc này cô ta chủ động tiến lên, nháy mắt nói: “Đại diện Lý, họ Bùi đắc tội anh Quách, anh Bạch chuẩn bị đưa người về thẩm tra”

Bạch Mộ Phong nghe thấy thế sắc mặt hơi đổi, Thiệu Tĩnh Anh này không biết là cố ý hay vô tâm, những lời này có thể nói lung tung được sao?

Đặc biệt Lý Vân Thiện còn là người nước ngoài, còn là một lão hồ ly, nói những lời này ở trước mặt ông ta, quả thực là tự tìm phiền phức.

Nhưng mà lúc này Bạch Mộ Phong cân nhắc một lát, vẫn trâm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh là kẻ tình nghi tập kích sát hại Sở Văn Trung phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, tôi cân anh ta đi theo phối hợp điều tra”

Sau khi nói xong, Bạch Mộ Phong mới nhìn Lý Vân Thiện mở miệng nói: “Đại diện Lý, nơi này là nơi Long Ngục chúng tôi làm việc, ông xuất hiện không quá thích hợp, mong ông tránh đi một lát”

Lý Vân Thiện lập tức hiểu rõ.

Vị thế tử Minh này hất một lại tới hai, hết hai lại tới ba gây chuyện với tài phiệt Thượng Tỉnh, xem ra bây giờ lại trêu chọc phiền phức lớn!

Anh Quách Cảng Thành, đã hận anh thấu xương.

Mà Bạch Mộ Phong cậu cả nhà họ Bạch ở Tô Hàng, thống lĩnh Long Ngục này, rõ ràng là không có ý nương tay.

Lúc này Lý Vân Thiện mỉm cười, thản nhiên nói: “Rất trùng hợp, bây giờ tôi tới đây, chỉ vì muốn Bùi Nguyên Minh cho tài phiệt Thượng Tinh chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng thôi”

“Không lâu trước, phó đại diện của tài phiệt Thượng Tinh phân bộ Đại Hạ chúng tôi chết ở Dương Thành.”

“Chúng tôi có lý do hoài nghị, là Bùi Nguyên Minh ra tay.”

“Nếu hôm nay Long Ngục muốn bắt cậu ta, như vậy tôi lấy danh nghĩa của tài phiệt Thượng Tinh yêu cầu, gộp vụ án của Sở Văn Trung và An Tiến Bình cùng thẩm tra xử lý, thế nào?”

Sau khi nói xong những lời này, vẻ mặt Lý Vân Thiện đều cười mà như không cười.

Hôm nay ông ta tới đây, chỉ định gây chuyện với Bùi Nguyên Minh thôi, không có ý xung đột chính diện.

Nhưng nếu bây giờ gặp cảnh tượng như vậy, không thêm mắm thêm muối, thì làm… Thất vọng mình rồi?

Nghe thấy những lời Lý Vân Thiện nói, Bạch Mộ Phong và Thiệu Tĩnh Anh liếc nhau một cái, đều âm thâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc Lý Vân Thiện vừa tới, bọn họ còn tưởng Lý Vân Thiện là chỗ dựa vững chắc của Bùi Nguyên Minh.

Bây giờ xem ra, hai bên đều có thù, như vậy mọi chuyện dễ nói.

Mà lúc này vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc Lý Vân Thiện một cái.

Người của tài phiệt Thượng Tỉnh, vậy mà còn dám tới Dương Thành?

Xem ra coi những lời mình nói như gió thoảng bên tai!

“Bùi Nguyên Minh thế tử Minh đúng không?

Tuy đây là lần đầu tiên tôi và cậu gặp mặt, nhưng mà tôi vẫn phải chúc mừng cậu”

“Nghe nói Long Ngục của quý quốc, bên trong có đủ loại đồ chơi, ở bên trong nhất định sẽ khiến cậu vui quên trời quên đất”

“Vì đại biểu cho thành ý của tôi, đến lúc đó tôi sẽ chào hỏi cấp cao của Long Ngục, khiến cậu không thể chết nhanh như vậy!”

Trên mặt Lý Vân Thiện lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Tất nhiên là ông ta biết Long Ngục là nơi nào, cho nên ông ta tha thiết hy vọng, Bùi Nguyên Minh có thể hưởng thụ thật tốt ở bên trong, mà không phải chịu hai đợt hình phạt là chết rồi.

Quan trọng nhất chính là, chỉ cần Bùi Nguyên Minh bị mang đi, tài phiệt Thượng Tinh có thể quang minh chính đại tiến vào Dương Thành thậm chí là thị trường Đà Nẵng.

Vừa nghĩ tới chuyện này, tâm trạng Lý Vân Thiện vô cùng vui sướng.

Cái gọi là tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó, là nói tình hình như vậy.

Chương 1514:

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Lý Vân Thiện một cái, nói: “Chỉ dựa vào thân phận ủa ông, còn có thể ảnh hưởng tới quyết sách của cấp cao Long Ngục à?”

Vẻ mặt Lý Vân Thiện đắc ý nói: “Vì sao không thể, tôi từng lợi dụng Long Ngục, tóm được không ít đối thủ cạnh tranh, tôi rất thân với mấy cấp cao ở tỉnh Tam Lăng!”

“Lợi dụng Long Ngục bắt đối thủ cạnh tranh sao?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhưng trong đôi mắt xuất hiện sát ý.

“Họ Bạch, Long Ngục các anh đúng là giỏi lắm!”

Bạch Mộ Phong mỉm cười nói: “Bùi Nguyên Minh, tất cả mọi người đều là người thông minh, có một số việc trong lòng biết rõ là được, cần gì phải vạch trần?”

“Tuy Long Ngục mạnh, nhưng dù sao chúng tôi không phải biên chế chính thức, cho nên cũng cần tài sản, cần phát triển”

“Có đôi khi giúp bạn bè nước ngoài làm chút chuyện, đổi lấy chút ưu đãi tài nguyên là lẽ đương nhiên!”

“Vậy thay Quách Tuấn Anh giết tôi, anh nhận được bao nhiêu thù lao?” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng.

“Anh cảm thấy, anh có tư cách biết được sao?” Bạch Mộ Phong nở nụ cười.

“Được rồi, lời nói vô nghĩa dừng ở đây, họ Bùi, quỳ xuống, tự mình đeo vào!”

Sau khi nói xong, Bạch Mộ Phong lấy một cái còng tay màu bạc ở bên hông ra ném lên trên đất.

Thiệu Tĩnh Anh, Lý Vân Thiện đều tràn ngập hứng thú nhìn cảnh tượng này.

Khiến Bùi Nguyên Minh thế tử Minh quỳ xuống tự trói hai tay, cảnh tượng này vô cùng đặc Sac.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Bạch Mộ Phong, anh chắc chắn muốn làm vậy chứ?”

“Dựa vào anh cũng muốn còng tay tôi sao?”

“Anh suy nghĩ kỹ càng chưa?”

“Suy nghĩ sao?” Bạch Mộ Phong cười mỉa một tiếng.

“Cho dù anh là tổng giám đốc của tập đoàn Thiện Nhân, cho dù anh được xưng là thế tử Minh, nhưng mà ở trong mắt Long Ngục tôi, anh ngay cả rắm cũng không phải!”

“Anh lại nói lời vô nghĩa, có tin tôi tiền trảm hậu tấu, làm thịt anh trước hay không?”

Khi nói chuyện, súng trong tay Bạch Mộ Phong đã để trên trán Bùi Nguyên Minh.

Đôi mắt Bùi Nguyên Minh nheo lại, chuẩn bị ra tay.

“Rầm!”

Ngay sau đó, một cái chân đột nhiên đá trúng người Bạch Mộ Phong.

Bạch Mộ Phong kêu lên một tiếng đau đớn, thất tha thất thểu ngã về sau.

Anh ta phẫn nộ quay đầu, không thể ngờ tới trong ván cờ như vậy, còn có người dám đạp mình!

Đợi thấy rõ ràng người phía sau, vẻ mặt Bạch Mộ Phong thay đổi.

Chỉ thấy phía sau là Đường Nhân Đồ mặc thường phục, lúc này lạnh lùng nói: “Cậu dám bảo người của cậu cử động một chút, tôi trực tiếp giãm chết cậu, cậu có tin không?”

Khi nói chuyện, Đường Nhân Đồ lại đạp một cái, trực tiếp đạp Bạch Mộ Phong ngã trên đất.

“Đường Nhân Đồ!” Vẻ mặt Bạch Mộ Phong hơi đổi, nhỏ giọng nói: “Anh có biết anh đang làm gì không? Tuy anh là Chiến Thần bộ binh Đà Nẵng, nhưng anh trở mặt với tôi, có nghĩ tới kết cục sau này không?”

“Cậu còn biết tôi là Chiến Thần bộ binh sao?”

Đường Nhân Đồ tiến lên trước, lại đạp Bạch Mộ Phong ngã xuống đất.

“Nhưng cậu không thấy, hôm nay tôi mặc thường phục tới đây sao?”

“Có phải là cậu đã quên rồi không, tôi còn một thân phận khác nữa!”

Nghe thấy câu này, sắc mặt Bạch Mộ Phong đột nhiên thay đổi.

Đường Nhân Đồ.

Đường Môn ở Yến Kinh!

Nếu Đường Nhân Đồ đơn thuần là thống lĩnh của Đường Đao Doanh, Bạch Mộ Phong sẽ không Sợ anh ta.

Nhưng vấn đề là, Đường Nhân Đồ còn có một thân phận khác, đó chính là cậu chủ của Đường Môn ở Yến Kinh!

Đường Đao Doanh năm đó, đã từng là một đám cậu chủ nhà giàu mạ vàng.

Nhưng đợi Bùi Nguyên Minh trở thành tổng giáo đầu của Đường Đao Doanh xong, đám cậu chủ nhà giàu trong Đường Đao Doanh, cả đám mới được huấn luyện trở thành Binh Vương thậm chí là Chiến Thần.

Đường Đao Doanh lại càng là người nổi bật trong đó, thậm chí rất nhiều khi mọi người chỉ nhớ rõ anh ta là Chiến Thần đường đao của Đường Đao Doanh, mà không phải cậu chủ Đường Môn!


Chương 1515: Đường Môn!
Một trong những nhà thể phiệt trong truyền thuyết, hơn xa một gia tộ!
cĐường Nhân Đồ đến từ Đường Môn, bản thân đã đủ nói lên, Bạch Mộ Phong tuyệt đối không thể trêu chọc nổi anh ta.
Cho dù là thân phận cậu cả nhà họ Bạch ở Tô Hàng, hay là thân phận thống lĩnh Long Ngục của anh ta.
Tuy rất kinh hãi, tuy rất e sợ, nhưng dù sao Bạch Mộ Phong xem như là nhân vật lớn, lúc này ở trước công chúng, anh ta vẫn cần mặt mũi.
“Đường Nhân Đô!”
Bạch Mộ Phong trâm thấp nói: “Anh chắc chắn vì tên này, mà trở mặt với tôi chứ?”
Anh ta không biết Bùi Nguyên Minh và Đường Nhân Đồ có quan hệ gì, nhưng phía sau Bạch Mộ Phong anh cũng có người, lúc này anh ta cần phải nhắc nhở Đường Nhân Đồ suy nghĩ tới hậu quả.
Anh ta muốn cho Đường Nhân Đồ thời gian suy nghĩ.
Thế tử một nơi khỉ ho cò gáy như Đà Nẵng, có đáng để anh ta đắc tội bọn họ.
“Rầm!”
Đường Nhân Đồ không nói lời vô nghĩa, mà trực tiếp tiến lên, đạp Bạch Mộ Phong ngã xuống đất lần hai.
“Trở mặt? Trở mặt không nổi sao?”
“Anh!”
Bạch Mộ Phong không thể ngờ tới vậy mà Đường Nhân Đồ dùng thân phận cậu chủ của Đường Môn đàn áp mình.
Nếu anh ta dùng thân phận Chiến Thần đường đao, Bạch Mộ Phong có biện pháp đập phá.
Đơn thuần là ngăn cản Long Ngục phá án, có thể khiến Đường Nhân Đồ không chịu nổi.
Nhưng hôm nay Đường Nhân Đồ tuyên bố dùng thân phận cậu chủ của Đường Môn áp người, Bạch Mộ Phong phản kháng thể nào?
“Rầm!”
Đường Nhân Đô đạp lân hai, bây giờ đá vào mặt Bạch Mộ Phong, lạnh lùng nói: “Cậu là cái thá gì chứ? Mà dám làm ra vẻ trước mặt tôi?”
Bạch Mộ Phong phân nộ quát: “Đường Nhân Đồ, anh đừng có mà khinh người quá đáng, người khác sợ Đường Môn anh, Long Ngục chúng tôi không sợ!”
“Rầm..”
Bây giờ Đường Nhân Đồ đạp bay Bạch Mộ Phong, lạnh lùng nói: “Long Ngục không sợ Đường Môn chúng tôi, chỉ tiếc Bạch Mộ Phong cậu không đại diện được cho Long Ngục!”
“Chỉ là một thống lĩnh của Long Ngục, người giống như con kiến cũng dám tới đắc tội tổng giám đốc Bùi? Cậu nghĩ tới kết cục sau này chưa?”
“Đừng nói là cậu, cho dù Quách Tuấn Anh đứng sau lưng cậu dám xuất hiện, tôi cũng đạp ngã.”
Cảnh tượng này, trực tiếp khiến không ít người mơ hồ.
Đường Nhân Đồ là thống lĩnh của Đường Đao Doanh, Chiến Thân đường đao đứng đầu tứ đại Chiến Thần bộ binh Đà Nẵng, chuyện này tất cả mọi người đều biết.
Nếu là bình thường, người của bộ binh sẽ không đắc tội Long Ngục.
Bởi vì đi lên một mức độ nào đấy, Long Ngục có thể áp bộ binh.
Nhưng hôm nay Đường Nhân Đồ lại dùng thân phận riêng.
Đường Môn!
Bản thân hai chữ này đã đại diện cho quyền thế vô hạn.
Ngay cả Bạch Mộ Phong tự tin giãm chết Bùi Nguyên Minh, lúc này đều không thể ngờ tới, vậy mà Đường Nhân Đồ dùng bối cảnh của Đường Môn tới áp mình.
Vẻ mặt Thiệu Tĩnh Anh cũng vô cùng kinh ngạc.
Cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới, xử lý một tên Bùi Nguyên Minh lại phiền phức như vậy!
Ngay cả Long Ngục đều đã ra tay, nhưng vẫn không bắt được anh?
Bạch Mộ Phong gian nan đứng dậy, chua xót nói: “Đường Nhân Đồ, anh suy nghĩ tới kết cục sau này chưa?”
“Chuyện anh làm ngày hôm nay, phía trên tuyệt đối không cho phép!”
“Dù sao anh cũng là Chiến Thần bộ binh, hậu quả đối đầu với Long Ngục, anh rõ hơn tôi!”
Bạch Mộ Phong tức giận tới mức toàn thân run lên, nhưng mà anh ta vẫn có chút tự tin.
Anh ta không tin, Đường Nhân Đồ thật sự hoàn toàn có thể không quan tâm lực ảnh hưởng của Long Ngục.
Cho dù Long Ngục không giết anh ta, nhưng tuyệt đối có thể khiến tiền đồ của anh ta bị cắt đứt.
Đây không phải là vấn đề sợ hay không, mà là vấn đề có đáng hay không.
“Hậu quả sao? Có thể có hậu quả gì chứ?”
“Cậu biết rõ thân phận của người trước mặt không?”
“Cậu vẫn nên suy nghĩ cẩn thận, trở về làm thế nào bàn giao với ngục chủ của Long Ngục các cậu đi”
“Nếu không, tôi sợ cậu ngay cả chỗ chôn quan tài đều không tìm thấy đâu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom