Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Dường như cô gái tóc quăn màu đỏ biết Nhiếp Duy Dương, chắc là bạn học? Cô ta nghiêng người nói chuyện với Nhiếp Duy Dương, cười tươi như hoa, mái tóc quăn màu đỏ rượu thật dài rủ xuống trên vai anh.
Tôi để sách trong tay xuống, đi qua.
Tôi nói với chính mình, thật sự không phải là tôi đang ghen.
Ghen, hoặc gọi là ghen ghét, bình thường có chứa tâm lý muốn công kích. Mà tôi không có bất kì xúc động bạo lực nào. Tôi chỉ muốn nói cho người khác biết, này, cái tấm thảm này có chủ rồi, đừng tưởng rằng có thể tùy tiện mang về nhà.
Tôi đứng bên cạnh Nhiếp Duy Dương. Anh nhìn thấy tôi qua màn hình laptop, ngẩng đầu lên, nhướng lông mày ý hỏi tôi.
Tôi thở sâu, vươn tay ôm lấy mặt anh, khẽ lẩm bẩm: "Chỉ là muốn dán nhãn lên thảm của em..."
Sau đó cúi đầu hôn.
Nhiếp Duy Dương lập tức vươn tay đặt lên gáy tôi, đáp lại nụ hôn mãnh liệt này. Lúc không phòng bị bị hôn, môi anh mềm mại như hoa mà khi anh bắt đầu đoạt lại quyền chủ đạo, nó lại trở nên vừa nhanh nhẹn lại vừa vững chắc.
Tôi ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, ôi, hôn đến mức hơi chóng mặt.
Ánh mắt Nhiếp Duy Dương toát ra sự vui vẻ, nói nhỏ: "Mèo hoang nhỏ, cố ý quấy rầy anh?"
"Là anh châm dầu trước." Tôi lý lẽ hùng hồn, buông anh ra đứng thẳng người, cười thân thiện với cô gái tóc quăn màu đỏ rượu vẻ mặt hơi ngây ra bên cạnh, xoay người bỏ đi, tiếp tục đi lật sách.
Về sau lúc tôi quay lại lần nữa thì cô gái kia đã đi mất. Lúc ăn cơm bên ngoài, Nhiếp Duy Dương quan sát tôi bằng ánh mắt thâm ý. Khi trở lại chỗ ở, cuối cùng anh cũng hỏi: "Em ghen?"
Tôi kiên quyết phủ nhận. Hình như anh không hài lòng lắm với câu trả lời của tôi, đuổi bắt tôi buộc phải thừa nhận. Chúng tôi chạy đuổi cười đùa trong phòng, cũng mãi sau khi thân thể của anh được thỏa mãn anh cũng không dây dưa với vấn đề này nữa.
Không nghĩ tới lại gặp lại cô gái tóc quăn màu đỏ rượu nhanh như vậy.
Hôm ấy đến nhà thầy hướng dẫn của Nhiếp Duy Dương. Lịch lên lớp của anh dày đặc lại không chịu để cho tôi một mình chạy loạn nên tôi đành hóa thân thành cái đuôi đến đây vài ngày. Ngay cả đi chơi ngắm cảnh cũng không được thỏa mãn, thê thảm vô cùng.
Thầy hướng dẫn của anh là thầy Pi Kourou, tóc trắng phau buộc thành đuôi ngựa ngay ngắn ở sau gáy, là một ông cụ đẹp lão. Bọn họ đi vào phòng đánh đàn, còn tôi ở lại phòng khách. Lúc cô gái tóc quăn màu đỏ mở cửa đi vào, tôi đang tập trung tinh thần cầm điện thoại chơi trò chơi đập chuột, lách ca lách cách cực kỳ vui vẻ.
Cô ta ngồi xuống trước mặt tôi, nói: "Xin chào!"
Tôi bị cô ta làm cho hoảng sợ, con chuột cuối cùng chạy thoát khỏi búa đập, đáng tiếc đáng tiếc, suýt chút nữa đã phá kỷ lục rồi.
Tôi cất điện thoại đi, mỉm cười, cũng nói tiếng Pháp: "Xin chào!" Mấy từ đơn giản để chào hỏi thì tôi cũng biết.
Khoảng cách gần, ánh mắt của cô ta là màu xám trong suốt, vô cùng xinh đẹp. Tôi chú ý đến chìa khóa trong tay cô ta, lập tức dự đoán thân phận của cô. A, sinh viên du học đẹp trai nước ngoài cùng với con gái xinh đẹp của thầy hướng dẫn, chuyện xưa rất dễ dàng xảy ra.
Cô ta nói với tôi cái gì đó, tốc độ nói rất nhanh, cái này thì tôi không nghe được. Chỉ nghe được hình như cô nói đến tên Nhiếp Duy Dương. Tôi cười, muốn giải thích với cô ta tôi không nói tiếng Pháp được, chỉ giới hạn ở vài từ "Xin chào", "Gặp lại", "Vâng", "Cảm ơn", "Được" mà thôi. Muốn hỏi cô ta có thể đổi thành tiếng Anh được không, như thế tôi còn ứng phó được. Kết quả vừa hé miệng cô ta lại lập tức nói tiếp, vẻ mặt càng ngày càng kích động, tốc độ nói càng ngày càng nhanh.
Thật sự là tôi không biết việc cắt đứt lời nói của người khác, thử hai lần, không thể chen miệng vào được.
Vẻ mặt kích động của cô ta như vậy khiến cho tôi hơi phản cảm. Ở lâu với Nhiếp Duy Dương, dường như tôi có chút lây nhiễm tính các ác liệt của anh, vì vậy dứt khoát buông tha việc giải thích, mỉm cười nhìn cô ta, cho cô ta nói thoải mái đi.
Nói hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng dừng lại, đôi mắt màu xám nhìn tôi.
Đến phiên tôi? Dùng từ có nhiều công dụng của Nhiếp Duy Dương: "Thật không?"
Cô ta gật đầu một cái, lại tiếp tục nhìn tôi. Tôi khó xử sờ sờ mũi, tôi nên nói gì nữa? "Xin chào" hiển nhiên là không được, "Gặp lại sau", hình như còn chưa tới lúc về. "Đúng", đã dùng qua, "Cảm ơn", ừ, nhìn nét mặt của cô ta thì cũng không giống.
Vì vậy tôi nói: "Được."
Trên mặt của cô ta lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa không tin. Đang định mở miệng nói cái gì đấy thì tiếng bước chân tới gần. Nhiếp Duy Dương đi tới, cúi đầu nói với cô ta một câu.
Khẳng định là anh hủy đi kế hoạch của tôi mà nói với cô ta rằng tôi nghe không hiểu rồi. Bởi vì cô gái kia vừa kinh ngạc vừa tức giận trợn mắt nhìn tôi một cái, trên mặt đỏ đỏ trắng trắng, cắn môi rời khỏi phòng.
Nhiếp Duy Dương hung hăng trừng tôi một cái.
Này này, tôi lừa gạt cô gái kia anh đau lòng? Không không, đương nhiên là không thể. Nếu thật sự là như vậy, tôi còn vui vẻ anh giống người bình thường hơn một chút. Vậy anh mất hứng vì cái gì?
Rời khỏi nhà giáo sư Pi Kourou, dọc đường lão đại anh mặt không biểu tình. Ai, dù sao tôi cũng là lừa gạt người trước_tuy tôi bị bắt buộc phải như vậy_ tự giác đuối lý, dọc đường toàn cười.
Chúng tôi đến một nhà hàng có tên là "Sông trăng sáng" gần nhà để ăn cơm. Nơi này phong cảnh thanh nhã, nổi tiếng nhất là món mì ống nhồi thịt vụn, ăn cực kỳ ngon.
Tôi nịnh nọt giúp anh cởi áo khoác treo ở trên ghế dựa, nhìn vẻ mặt của anh dịu đi một chút, tranh thủ thời gian biện bạch: "Em muốn nói cho cô ta biết em nghe không hiểu nhưng cô ta chưa cho em cơ hội."
Nhiếp Duy Dương lườm tôi, cuối cùng mở miệng vàng: "Nghe không hiểu còn chưa tính, không biết người khác nói gì em lại dám đồng ý?"
Thì ra vấn đề là ở đây. Tôi cẩn thận hỏi: "Em đồng ý cái gì? Bán mình làm nô?"
Anh tuyệt không cổ vũ trò cười của tôi. Anh hừ một tiếng, cầm dao ăn ở trên bàn lên, lật qua chuyển lại trong tay: "Em cứ nói đi? Đoán không ra?"
Ặc, ngẫm lại từ đầu đến cuối, sẽ không phải là câu nói cực kỳ kinh điển: "Xin cô nhường anh ấy cho tôi..." Hả?
Tôi há to mồm: "Chẳng lẽ là..."
Dường như anh biết tôi nghĩ cái gì, cười với tôi, răng trắng dày khít, một tay đặt ở trên cổ tôi, mỉm cười dịu dàng nói: "Anh thật sự muốn bóp chết em."
"Em sai rồi." Tôi lập tức chắp tay xin lỗi, nhất thời ham chơi, ai ngờ cô gái này dạn như vậy?
"Em quay lại nói với cô ấy em sẽ không nhường anh, dùng cái gì đổi cũng không được, em sẽ không vứt bỏ anh." Giơ tay thề làm chứng, một hơi nói rõ cõi lòng.
Cuối cùng Nhiếp Duy Dương cũng lộ ra một nụ cười, ngón tay rời khỏi cổ tôi, kéo tay tôi xuống: "Còn có lần nữa bảo đảm em không xuống giường được."
Uy hiếp điển hình của sắc lang. Tôi đuối lý, chỉ có khúm núm.
Nhân viên phục vụ đưa menu lên, tôi ngẩng đầu, đối mặt với cô ấy. Hai người đều kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhân viên phục vụ này lại là Bình Bình.
Tôi để sách trong tay xuống, đi qua.
Tôi nói với chính mình, thật sự không phải là tôi đang ghen.
Ghen, hoặc gọi là ghen ghét, bình thường có chứa tâm lý muốn công kích. Mà tôi không có bất kì xúc động bạo lực nào. Tôi chỉ muốn nói cho người khác biết, này, cái tấm thảm này có chủ rồi, đừng tưởng rằng có thể tùy tiện mang về nhà.
Tôi đứng bên cạnh Nhiếp Duy Dương. Anh nhìn thấy tôi qua màn hình laptop, ngẩng đầu lên, nhướng lông mày ý hỏi tôi.
Tôi thở sâu, vươn tay ôm lấy mặt anh, khẽ lẩm bẩm: "Chỉ là muốn dán nhãn lên thảm của em..."
Sau đó cúi đầu hôn.
Nhiếp Duy Dương lập tức vươn tay đặt lên gáy tôi, đáp lại nụ hôn mãnh liệt này. Lúc không phòng bị bị hôn, môi anh mềm mại như hoa mà khi anh bắt đầu đoạt lại quyền chủ đạo, nó lại trở nên vừa nhanh nhẹn lại vừa vững chắc.
Tôi ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, ôi, hôn đến mức hơi chóng mặt.
Ánh mắt Nhiếp Duy Dương toát ra sự vui vẻ, nói nhỏ: "Mèo hoang nhỏ, cố ý quấy rầy anh?"
"Là anh châm dầu trước." Tôi lý lẽ hùng hồn, buông anh ra đứng thẳng người, cười thân thiện với cô gái tóc quăn màu đỏ rượu vẻ mặt hơi ngây ra bên cạnh, xoay người bỏ đi, tiếp tục đi lật sách.
Về sau lúc tôi quay lại lần nữa thì cô gái kia đã đi mất. Lúc ăn cơm bên ngoài, Nhiếp Duy Dương quan sát tôi bằng ánh mắt thâm ý. Khi trở lại chỗ ở, cuối cùng anh cũng hỏi: "Em ghen?"
Tôi kiên quyết phủ nhận. Hình như anh không hài lòng lắm với câu trả lời của tôi, đuổi bắt tôi buộc phải thừa nhận. Chúng tôi chạy đuổi cười đùa trong phòng, cũng mãi sau khi thân thể của anh được thỏa mãn anh cũng không dây dưa với vấn đề này nữa.
Không nghĩ tới lại gặp lại cô gái tóc quăn màu đỏ rượu nhanh như vậy.
Hôm ấy đến nhà thầy hướng dẫn của Nhiếp Duy Dương. Lịch lên lớp của anh dày đặc lại không chịu để cho tôi một mình chạy loạn nên tôi đành hóa thân thành cái đuôi đến đây vài ngày. Ngay cả đi chơi ngắm cảnh cũng không được thỏa mãn, thê thảm vô cùng.
Thầy hướng dẫn của anh là thầy Pi Kourou, tóc trắng phau buộc thành đuôi ngựa ngay ngắn ở sau gáy, là một ông cụ đẹp lão. Bọn họ đi vào phòng đánh đàn, còn tôi ở lại phòng khách. Lúc cô gái tóc quăn màu đỏ mở cửa đi vào, tôi đang tập trung tinh thần cầm điện thoại chơi trò chơi đập chuột, lách ca lách cách cực kỳ vui vẻ.
Cô ta ngồi xuống trước mặt tôi, nói: "Xin chào!"
Tôi bị cô ta làm cho hoảng sợ, con chuột cuối cùng chạy thoát khỏi búa đập, đáng tiếc đáng tiếc, suýt chút nữa đã phá kỷ lục rồi.
Tôi cất điện thoại đi, mỉm cười, cũng nói tiếng Pháp: "Xin chào!" Mấy từ đơn giản để chào hỏi thì tôi cũng biết.
Khoảng cách gần, ánh mắt của cô ta là màu xám trong suốt, vô cùng xinh đẹp. Tôi chú ý đến chìa khóa trong tay cô ta, lập tức dự đoán thân phận của cô. A, sinh viên du học đẹp trai nước ngoài cùng với con gái xinh đẹp của thầy hướng dẫn, chuyện xưa rất dễ dàng xảy ra.
Cô ta nói với tôi cái gì đó, tốc độ nói rất nhanh, cái này thì tôi không nghe được. Chỉ nghe được hình như cô nói đến tên Nhiếp Duy Dương. Tôi cười, muốn giải thích với cô ta tôi không nói tiếng Pháp được, chỉ giới hạn ở vài từ "Xin chào", "Gặp lại", "Vâng", "Cảm ơn", "Được" mà thôi. Muốn hỏi cô ta có thể đổi thành tiếng Anh được không, như thế tôi còn ứng phó được. Kết quả vừa hé miệng cô ta lại lập tức nói tiếp, vẻ mặt càng ngày càng kích động, tốc độ nói càng ngày càng nhanh.
Thật sự là tôi không biết việc cắt đứt lời nói của người khác, thử hai lần, không thể chen miệng vào được.
Vẻ mặt kích động của cô ta như vậy khiến cho tôi hơi phản cảm. Ở lâu với Nhiếp Duy Dương, dường như tôi có chút lây nhiễm tính các ác liệt của anh, vì vậy dứt khoát buông tha việc giải thích, mỉm cười nhìn cô ta, cho cô ta nói thoải mái đi.
Nói hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng dừng lại, đôi mắt màu xám nhìn tôi.
Đến phiên tôi? Dùng từ có nhiều công dụng của Nhiếp Duy Dương: "Thật không?"
Cô ta gật đầu một cái, lại tiếp tục nhìn tôi. Tôi khó xử sờ sờ mũi, tôi nên nói gì nữa? "Xin chào" hiển nhiên là không được, "Gặp lại sau", hình như còn chưa tới lúc về. "Đúng", đã dùng qua, "Cảm ơn", ừ, nhìn nét mặt của cô ta thì cũng không giống.
Vì vậy tôi nói: "Được."
Trên mặt của cô ta lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa không tin. Đang định mở miệng nói cái gì đấy thì tiếng bước chân tới gần. Nhiếp Duy Dương đi tới, cúi đầu nói với cô ta một câu.
Khẳng định là anh hủy đi kế hoạch của tôi mà nói với cô ta rằng tôi nghe không hiểu rồi. Bởi vì cô gái kia vừa kinh ngạc vừa tức giận trợn mắt nhìn tôi một cái, trên mặt đỏ đỏ trắng trắng, cắn môi rời khỏi phòng.
Nhiếp Duy Dương hung hăng trừng tôi một cái.
Này này, tôi lừa gạt cô gái kia anh đau lòng? Không không, đương nhiên là không thể. Nếu thật sự là như vậy, tôi còn vui vẻ anh giống người bình thường hơn một chút. Vậy anh mất hứng vì cái gì?
Rời khỏi nhà giáo sư Pi Kourou, dọc đường lão đại anh mặt không biểu tình. Ai, dù sao tôi cũng là lừa gạt người trước_tuy tôi bị bắt buộc phải như vậy_ tự giác đuối lý, dọc đường toàn cười.
Chúng tôi đến một nhà hàng có tên là "Sông trăng sáng" gần nhà để ăn cơm. Nơi này phong cảnh thanh nhã, nổi tiếng nhất là món mì ống nhồi thịt vụn, ăn cực kỳ ngon.
Tôi nịnh nọt giúp anh cởi áo khoác treo ở trên ghế dựa, nhìn vẻ mặt của anh dịu đi một chút, tranh thủ thời gian biện bạch: "Em muốn nói cho cô ta biết em nghe không hiểu nhưng cô ta chưa cho em cơ hội."
Nhiếp Duy Dương lườm tôi, cuối cùng mở miệng vàng: "Nghe không hiểu còn chưa tính, không biết người khác nói gì em lại dám đồng ý?"
Thì ra vấn đề là ở đây. Tôi cẩn thận hỏi: "Em đồng ý cái gì? Bán mình làm nô?"
Anh tuyệt không cổ vũ trò cười của tôi. Anh hừ một tiếng, cầm dao ăn ở trên bàn lên, lật qua chuyển lại trong tay: "Em cứ nói đi? Đoán không ra?"
Ặc, ngẫm lại từ đầu đến cuối, sẽ không phải là câu nói cực kỳ kinh điển: "Xin cô nhường anh ấy cho tôi..." Hả?
Tôi há to mồm: "Chẳng lẽ là..."
Dường như anh biết tôi nghĩ cái gì, cười với tôi, răng trắng dày khít, một tay đặt ở trên cổ tôi, mỉm cười dịu dàng nói: "Anh thật sự muốn bóp chết em."
"Em sai rồi." Tôi lập tức chắp tay xin lỗi, nhất thời ham chơi, ai ngờ cô gái này dạn như vậy?
"Em quay lại nói với cô ấy em sẽ không nhường anh, dùng cái gì đổi cũng không được, em sẽ không vứt bỏ anh." Giơ tay thề làm chứng, một hơi nói rõ cõi lòng.
Cuối cùng Nhiếp Duy Dương cũng lộ ra một nụ cười, ngón tay rời khỏi cổ tôi, kéo tay tôi xuống: "Còn có lần nữa bảo đảm em không xuống giường được."
Uy hiếp điển hình của sắc lang. Tôi đuối lý, chỉ có khúm núm.
Nhân viên phục vụ đưa menu lên, tôi ngẩng đầu, đối mặt với cô ấy. Hai người đều kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhân viên phục vụ này lại là Bình Bình.