Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Sắp tới lúc đại học N khai giảng, trường học của Miêu Miêu cũng đã liên lạc rồi, tôi tiễn cô ấy đi ở sân bay.
Sau khi ở phòng bệnh của Đào Ý Đường quan sát vài ngày, xác định không còn gì đáng ngại, tôi đón Miêu Miêu về nhà chăm sóc. Mẹ vô cùng thương yêu Miêu Miêu, biến đổi đa dạng các món ăn để bồi bổ thân thể cho cô ấy, rốt cuộc cũng khiến cô ấy lại khỏe mạnh. Sau khi thi hai tháng, gần như tôi đều bận rộn giúp Miêu Miêu. Nhưng vừa giấu diếm tình hình thật lại phải thuyết phục Nhiếp Văn Hàm hỗ trợ nên mất rất nhiều công sức.
Loa phát thanh đã giục hành khách vào đăng ký, Miêu Miêu vẫn cầm lấy tay tôi không chịu buông.
Tôi nói: "Miêu Miêu, sau này cậu phải tự dựa vào chính mình rồi, một mình ở ngoài nhất định sẽ có nhiều khó khăn, cậu phải kiên cường đấy!
Miêu Miêu ra sức gật đầu, ôm lấy tôi, nghẹn ngào: "Tô Tô, cả đời mình biết ơn cậu."
Tôi đỡ lấy cô ấy, chỉnh lại cổ áo cho cô ấy, giả vờ giận: "Nhìn xem, sao lại nói với mình cái gì mà cả đời với không cả đời, rõ ràng đi lần này không muốn gặp lại mình."
Miêu Miêu lắc đầu thật mạnh, rốt cuộc bật cười.
Tôi nói: "Cậu đừng lo lắng, mình, mẹ và chú Nhiếp đều đã nói với nhau nếu có người hỏi cậu thì sẽ nói không biết."
Miêu Miêu gật đầu, cô ấy nhấc vali lên, lại ngước mắt nhìn tôi, trong mắt phượng xinh đẹp có lo lắng, có đau thương không muốn xa rời. Cô ấy nói với tôi: "Nếu anh ta đối với cậu không tốt, nhất định cậu phải nói với mình, mình sẽ dạy anh ta giúp cậu."
Tôi sửng sốt một chút mới biết được "anh ta" mà Miêu Miêu nói là ai, tôi dở khóc dở cười nói: "Không, mình và anh ta không phải như vậy...."
Loa phát thanh lại thúc giục, Miêu Miêu không kịp nói nữa, ôm lấy tôi, hôn lên mặt tôi, không quay đầu lại mà chạy thẳng về phía cửa lên máy bay.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy vì muốn thoát khỏi cơn ác mộng mà có vẻ nhẹ nhàng, từ trong lòng cảm thấy vui cho cô ấy.
Những ngày trước khi vào học rảnh rỗi đến bị khùng. Ngẫm lại lúc Nhiếp Duy Dương còn ở nhà, dường như mỗi ngày tôi đều rất bân rộn, vội vàng đấu với anh, vội vàng trốn anh, hoặc là, vội vàng.... trên giường. Anh vừa đi, đột nhiên tôi dường như có rất nhiều thời gian không biết sắp xếp như thế nào.
Hôm nay tôi ở nhà xem một bộ phim truyền hình Hàn Quốc với mẹ. Loại phim truyền hình này toàn là chuyện nhà cửa, thao thao bất tuyệt, tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán, vậy mà mẹ lại có thể thấy hay.
Chuông cửa vang lên, tôi đi mở cửa, thấy ngoài cửa là một người mặc áo nhẹ nhàng màu vàng nhạt, không khỏi sững sờ, vừa mừng rỡ lại có chút xấu hổ: "Felix! Đã lâu không gặp" Từ khi anh rời khỏi nhà họ Nhiếp trước hôm Nhiếp Duy Dương đi một ngày, tôi đã không gặp lại anh.
Felix có vẻ ung dung hơn tôi rất nhiều. Anh cười lắc lắc một cái túi trong tay: "Tô Tô, anh mang đến một tin tức tốt cho em."
"Hả?" Trong phòng khách, Felix mở túi ra, nhìn giấy chứng nhận màu đỏ, mẹ tôi còn kích động hơn tôi: "Đứa nhỏ Tô Tô này, từ nhỏ đã lười nhác, chưa từng cầm giấy khen giấy chứng nhận gì về nhà, đây là lần đầu tiên! Ừ, mẹ phải treo nó trên tường trong nhà, treo ở đâu thì tốt? Ở phòng khách thì thế nào?"
Tôi ngượng ngùng: "Mẹ, mẹ đừng khoa trương như vậy, chỉ là khen thưởng vinh dự mà thôi, treo ở ngoài không sợ người khác chê cười ạ?"
Felix cười ôn hòa: "Cha mẹ ai cũng như vậy, mỗi lần anh nhận được giải thưởng, mặc kệ lớn nhỏ ba anh luôn muốn treo lên, bày ra mới được."
Tôi nói: "Felix, thật sự rất cảm ơn anh, em thật không ngờ, ha ha, thật sự rất vui."
Felix cười ngượng ngùng: "Đâu có, là chính em có thiên phú, chẳng qua lúc anh tham gia triển lãm thi đấu thuận tiện đăng ký tác phẩm giúp em, chỉ tiện tay mà thôi."
Gần hai tháng không có tin tức, Felix phải đi Hồng Kong tham gia một cuộc triển lãm chụp ảnh. Không ngờ tấm hình ngày hôm đó tôi chụp ở công viên được anh đăng ký lại có thể được giải thưởng vinh dự.
Mẹ chuyển chú ý tới trên người Felix: "Felix, cháu năm nay bao tuổi? Cha mẹ đang ở đâu? Trong nhà cháu có mấy anh em?"
Felix trả lời từng câu một: "Năm nay cháu 24 tuổi, trong nhà còn có một chị gái. Ba và mẹ cháu đang định cư ở Áo."
Tôi nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Điều tra nhân khẩu ạ?"
Felix cười rộ lên rồi nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng không còn sớm, cháu phải về chỉnh lại cuộn phim, không quấy rầy gia đình nữa!"
"Như vậy sao được?" Mẹ vội vàng đứng lên: "Lần trước để cháu đói bụng đi về rồi, lần này cháu còn giúp Tô Tô việc lớn như vậy, nhất định phải ở lại ăn cơm, coi như đó là tấm lòng của dì!"
Tôi cũng khuyên anh: "Đúng vậy Felix, ở lại dùng cơm đi, nếu không anh mà đi, mẹ sẽ gán tội danh không tiếp đón bạn lên người em."
Felix đành phải thỏa hiệp.
Sau đó mẹ đi vào phòng bếp bận rộn, tôi và Felix ngồi ở phòng khách, đột nhiên nhìn nhau không nói gì.
"À." Felix nói: "Vị Đồng tiểu thư kia có khỏe không?"
Tôi gật đầu: "Chú Nhiếp giúp cô ấy liên hệ với trường học bên Đức, đã đi rồi. Ba cô ấy hại cô ấy thành như vậy, dường như cũng không dám gióng trống khua chiêng đi tìm cô ấy, cứ như vậy mà đi là tốt nhất đối với cô ấy."
Felix gật đầu, lại trầm mặc. Trong thời gian ngắn không tìm được chủ đề nói chuyện. Tôi thầm thở dài. Tôi và Felix cuối cùng không thể thân sao?
Chuông điện thoại reo đúng lúc giúp tôi thoát khỏi sự im lăngj xấu hổ.
Đường dài quốc tế. A, hôm nay là Chủ nhật, mỗi cuối tuần Nhiếp Duy Dường đều gọi điện về theo thường lệ, tuyệt đối xứng với hình tượng hoàn mỹ con ngoan anh trai tốt.
"Alo?"
"Mèo hoang nhỏ? Những người khác đâu?" Giọng của anh hơi trầm thấp, vẫn dễ nghe kỳ lạ.
"Chú Nhiếp còn chưa về, mẹ đang bận ở phòng bếp. Mẹ muốn mời Felix ăn cơm." Lúc tâm trạng tốt tôi đều rất hợp tác.
"Felix đang ở đấy?" Tôi không thấy nét mặt của anh nhưng giọng anh nghe như căng lại.
"Đúng vậy! Anh ấy đến đưa giấy chứng nhận cho em." Tôi không nhịn được kể tin tức vui vẻ cho anh. "Felix lấy tấm hình em chụp đi dự thi, em giành giải thưởng đấy!"
"Ừ." Anh nói: "Cuối cùng cũng có chút xứng đôi với anh."
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng lẽ tôi không xứng với anh? Hừ, không đúng không đúng, tôi làm gì lại muốn xứng đôi với anh?
Anh còn nói: "Được, quà thưởng cho em, em muốn cái gì?"
Nghe cái giọng điệu này! Tôi rức giận làm khó dễ anh: "Anh mang bức tượng tiểu vu liêm về cho em là được." Hình ảnh của Brussels, truyền thuyết cậu bé đi tiểu cứu vớt thành thị, tôi biết rõ chỗ anh có pho tượng nổi tiếng.
*Tiểu vu liêm
f11f3a292df5e0fe8e883d0f5c6034a85edf722f
"Được." Anh lại đáp ứng: "Nhưng mà nhớ kỹ, cách xa Felix một chút."
Tôi không vui, không thích anh bá đạo như vậy: "Lão đại, em có tự do kết bạn được không? Anh cũng không phải là gì của em!"
Giọng của anh đột nhiên căng cứng, vừa lạnh vừa cứng: "Em coi cậu ta là bạn nhưng cậu ta lại nghĩ làm thế nào để lừa em vào giường! Anh là gì? Mỗi nơi trên thân thể em đều bị anh hôn rồi, em nói anh là ai? Lúc em ở dưới người anh thở dốc, em có biết anh là ai không? Hay là anh rời đi vài ngày, em tịch mịch khó nhịn, không thể chờ được muốn tìm người đàn ông khác? Ai? Felix hả?"
Lời nói quá khó nghe, tôi khó chịu tức giận: "Anh cho rằng ai cũng giống anh hả?" Nói xong tôi dập mạnh điện thoại, tên khốn này!
SHARE.
Sau khi ở phòng bệnh của Đào Ý Đường quan sát vài ngày, xác định không còn gì đáng ngại, tôi đón Miêu Miêu về nhà chăm sóc. Mẹ vô cùng thương yêu Miêu Miêu, biến đổi đa dạng các món ăn để bồi bổ thân thể cho cô ấy, rốt cuộc cũng khiến cô ấy lại khỏe mạnh. Sau khi thi hai tháng, gần như tôi đều bận rộn giúp Miêu Miêu. Nhưng vừa giấu diếm tình hình thật lại phải thuyết phục Nhiếp Văn Hàm hỗ trợ nên mất rất nhiều công sức.
Loa phát thanh đã giục hành khách vào đăng ký, Miêu Miêu vẫn cầm lấy tay tôi không chịu buông.
Tôi nói: "Miêu Miêu, sau này cậu phải tự dựa vào chính mình rồi, một mình ở ngoài nhất định sẽ có nhiều khó khăn, cậu phải kiên cường đấy!
Miêu Miêu ra sức gật đầu, ôm lấy tôi, nghẹn ngào: "Tô Tô, cả đời mình biết ơn cậu."
Tôi đỡ lấy cô ấy, chỉnh lại cổ áo cho cô ấy, giả vờ giận: "Nhìn xem, sao lại nói với mình cái gì mà cả đời với không cả đời, rõ ràng đi lần này không muốn gặp lại mình."
Miêu Miêu lắc đầu thật mạnh, rốt cuộc bật cười.
Tôi nói: "Cậu đừng lo lắng, mình, mẹ và chú Nhiếp đều đã nói với nhau nếu có người hỏi cậu thì sẽ nói không biết."
Miêu Miêu gật đầu, cô ấy nhấc vali lên, lại ngước mắt nhìn tôi, trong mắt phượng xinh đẹp có lo lắng, có đau thương không muốn xa rời. Cô ấy nói với tôi: "Nếu anh ta đối với cậu không tốt, nhất định cậu phải nói với mình, mình sẽ dạy anh ta giúp cậu."
Tôi sửng sốt một chút mới biết được "anh ta" mà Miêu Miêu nói là ai, tôi dở khóc dở cười nói: "Không, mình và anh ta không phải như vậy...."
Loa phát thanh lại thúc giục, Miêu Miêu không kịp nói nữa, ôm lấy tôi, hôn lên mặt tôi, không quay đầu lại mà chạy thẳng về phía cửa lên máy bay.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy vì muốn thoát khỏi cơn ác mộng mà có vẻ nhẹ nhàng, từ trong lòng cảm thấy vui cho cô ấy.
Những ngày trước khi vào học rảnh rỗi đến bị khùng. Ngẫm lại lúc Nhiếp Duy Dương còn ở nhà, dường như mỗi ngày tôi đều rất bân rộn, vội vàng đấu với anh, vội vàng trốn anh, hoặc là, vội vàng.... trên giường. Anh vừa đi, đột nhiên tôi dường như có rất nhiều thời gian không biết sắp xếp như thế nào.
Hôm nay tôi ở nhà xem một bộ phim truyền hình Hàn Quốc với mẹ. Loại phim truyền hình này toàn là chuyện nhà cửa, thao thao bất tuyệt, tôi cảm thấy vô cùng nhàm chán, vậy mà mẹ lại có thể thấy hay.
Chuông cửa vang lên, tôi đi mở cửa, thấy ngoài cửa là một người mặc áo nhẹ nhàng màu vàng nhạt, không khỏi sững sờ, vừa mừng rỡ lại có chút xấu hổ: "Felix! Đã lâu không gặp" Từ khi anh rời khỏi nhà họ Nhiếp trước hôm Nhiếp Duy Dương đi một ngày, tôi đã không gặp lại anh.
Felix có vẻ ung dung hơn tôi rất nhiều. Anh cười lắc lắc một cái túi trong tay: "Tô Tô, anh mang đến một tin tức tốt cho em."
"Hả?" Trong phòng khách, Felix mở túi ra, nhìn giấy chứng nhận màu đỏ, mẹ tôi còn kích động hơn tôi: "Đứa nhỏ Tô Tô này, từ nhỏ đã lười nhác, chưa từng cầm giấy khen giấy chứng nhận gì về nhà, đây là lần đầu tiên! Ừ, mẹ phải treo nó trên tường trong nhà, treo ở đâu thì tốt? Ở phòng khách thì thế nào?"
Tôi ngượng ngùng: "Mẹ, mẹ đừng khoa trương như vậy, chỉ là khen thưởng vinh dự mà thôi, treo ở ngoài không sợ người khác chê cười ạ?"
Felix cười ôn hòa: "Cha mẹ ai cũng như vậy, mỗi lần anh nhận được giải thưởng, mặc kệ lớn nhỏ ba anh luôn muốn treo lên, bày ra mới được."
Tôi nói: "Felix, thật sự rất cảm ơn anh, em thật không ngờ, ha ha, thật sự rất vui."
Felix cười ngượng ngùng: "Đâu có, là chính em có thiên phú, chẳng qua lúc anh tham gia triển lãm thi đấu thuận tiện đăng ký tác phẩm giúp em, chỉ tiện tay mà thôi."
Gần hai tháng không có tin tức, Felix phải đi Hồng Kong tham gia một cuộc triển lãm chụp ảnh. Không ngờ tấm hình ngày hôm đó tôi chụp ở công viên được anh đăng ký lại có thể được giải thưởng vinh dự.
Mẹ chuyển chú ý tới trên người Felix: "Felix, cháu năm nay bao tuổi? Cha mẹ đang ở đâu? Trong nhà cháu có mấy anh em?"
Felix trả lời từng câu một: "Năm nay cháu 24 tuổi, trong nhà còn có một chị gái. Ba và mẹ cháu đang định cư ở Áo."
Tôi nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Điều tra nhân khẩu ạ?"
Felix cười rộ lên rồi nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng không còn sớm, cháu phải về chỉnh lại cuộn phim, không quấy rầy gia đình nữa!"
"Như vậy sao được?" Mẹ vội vàng đứng lên: "Lần trước để cháu đói bụng đi về rồi, lần này cháu còn giúp Tô Tô việc lớn như vậy, nhất định phải ở lại ăn cơm, coi như đó là tấm lòng của dì!"
Tôi cũng khuyên anh: "Đúng vậy Felix, ở lại dùng cơm đi, nếu không anh mà đi, mẹ sẽ gán tội danh không tiếp đón bạn lên người em."
Felix đành phải thỏa hiệp.
Sau đó mẹ đi vào phòng bếp bận rộn, tôi và Felix ngồi ở phòng khách, đột nhiên nhìn nhau không nói gì.
"À." Felix nói: "Vị Đồng tiểu thư kia có khỏe không?"
Tôi gật đầu: "Chú Nhiếp giúp cô ấy liên hệ với trường học bên Đức, đã đi rồi. Ba cô ấy hại cô ấy thành như vậy, dường như cũng không dám gióng trống khua chiêng đi tìm cô ấy, cứ như vậy mà đi là tốt nhất đối với cô ấy."
Felix gật đầu, lại trầm mặc. Trong thời gian ngắn không tìm được chủ đề nói chuyện. Tôi thầm thở dài. Tôi và Felix cuối cùng không thể thân sao?
Chuông điện thoại reo đúng lúc giúp tôi thoát khỏi sự im lăngj xấu hổ.
Đường dài quốc tế. A, hôm nay là Chủ nhật, mỗi cuối tuần Nhiếp Duy Dường đều gọi điện về theo thường lệ, tuyệt đối xứng với hình tượng hoàn mỹ con ngoan anh trai tốt.
"Alo?"
"Mèo hoang nhỏ? Những người khác đâu?" Giọng của anh hơi trầm thấp, vẫn dễ nghe kỳ lạ.
"Chú Nhiếp còn chưa về, mẹ đang bận ở phòng bếp. Mẹ muốn mời Felix ăn cơm." Lúc tâm trạng tốt tôi đều rất hợp tác.
"Felix đang ở đấy?" Tôi không thấy nét mặt của anh nhưng giọng anh nghe như căng lại.
"Đúng vậy! Anh ấy đến đưa giấy chứng nhận cho em." Tôi không nhịn được kể tin tức vui vẻ cho anh. "Felix lấy tấm hình em chụp đi dự thi, em giành giải thưởng đấy!"
"Ừ." Anh nói: "Cuối cùng cũng có chút xứng đôi với anh."
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng lẽ tôi không xứng với anh? Hừ, không đúng không đúng, tôi làm gì lại muốn xứng đôi với anh?
Anh còn nói: "Được, quà thưởng cho em, em muốn cái gì?"
Nghe cái giọng điệu này! Tôi rức giận làm khó dễ anh: "Anh mang bức tượng tiểu vu liêm về cho em là được." Hình ảnh của Brussels, truyền thuyết cậu bé đi tiểu cứu vớt thành thị, tôi biết rõ chỗ anh có pho tượng nổi tiếng.
*Tiểu vu liêm
f11f3a292df5e0fe8e883d0f5c6034a85edf722f
"Được." Anh lại đáp ứng: "Nhưng mà nhớ kỹ, cách xa Felix một chút."
Tôi không vui, không thích anh bá đạo như vậy: "Lão đại, em có tự do kết bạn được không? Anh cũng không phải là gì của em!"
Giọng của anh đột nhiên căng cứng, vừa lạnh vừa cứng: "Em coi cậu ta là bạn nhưng cậu ta lại nghĩ làm thế nào để lừa em vào giường! Anh là gì? Mỗi nơi trên thân thể em đều bị anh hôn rồi, em nói anh là ai? Lúc em ở dưới người anh thở dốc, em có biết anh là ai không? Hay là anh rời đi vài ngày, em tịch mịch khó nhịn, không thể chờ được muốn tìm người đàn ông khác? Ai? Felix hả?"
Lời nói quá khó nghe, tôi khó chịu tức giận: "Anh cho rằng ai cũng giống anh hả?" Nói xong tôi dập mạnh điện thoại, tên khốn này!
SHARE.