- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 843
- Cập nhật
BÙA ƯỚC
Chắc các bạn đã nghe nói nhiều về Nguyễn Xuân Sơn,người thanh niên Việt Nam chưa đầy ba mươi tuổi đã thành công lớn trong những dịch vụ trao đổi của thị trường chứng khoán?
Sau vài năm, Sơn chán cảnh tranh đua ồn ào cũa thị trường nên chàng mua một bất động sản thật đẹp rộng chừng năm mươi mẫu ở Barsted, Connecticut, đóng cửa văn phòng ở Nửu Ước và bắt đầu sống cuộc đời của một người ẩn dật giàu sang.
Tất nhiên là Sơn vẩn còn những cổ phần rất có giá trị mà chàng tiếp tục theo dỏi một cách chăm chú nhưng sự tham dự trên thị trường chứng khoán, đối với chàng, giờ đây chỉ còn là một thú giải trí và nếu thị trường có sụp đổ và những đầu tư của chàng có về lại con số không thì cũng chẳng có gì quan trọng. Chàng đã có đủ tài sản để sống sung túc trong mọi hoàn cảnh trừ khi có một cuộc cách mạng hoặc chiến tranh nguyên tử xảy ra.
Sơn vẫn tiếp tục là hội viên của nhiều công ty quan trọng ”để khỏi bị quên lảng” như chàng thường đùa cợt nói với bạn bè.
Vợ chàng, Tuyết Nga, rất ưa thích cuộc sống mới. Nàng ghét Nửu Ước và mê thích cảnh thôn quê. Trong thời gian một năm, hai vợ chồng Sơn sống gần như biệt lập, họ rất ít có khách đến thăm và trong mười tháng trời họ chỉ đi Nửu Ước có một lần.
Nhưng rồi sau một thời gian, Tuyết Nga thấy chồng mình có vẻ bực bội. Nàng liền tổ chức những buổi họp mặt và mời bạn bè đến nhà chơi vào cuối tuần một cách thường xuyên hơn.
Sơn, ngày còn ở Nửu Ước luôn luôn sống trong tình trạng căn thẳng, giờ đây cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Những buổi tiếp tân ở nhà vợ chồng Sơn rất được ưa chuộng và chàng mau chóng nổi tiếng là một người phong nhả, biết cách sống vui...
Cả hai vợ chồng đều ở số tuổi giữa ba mươi và thật đẹp đôi nhất là họ chưa có con nhưng vẩn thương yêu nhau như ngày mới cưới. Sơn là một trung niên cao lớn với khuôn mặt thanh tú .Tuyết Nga, tuy bé nhỏ, nhưng mái tóc dài và đôi mắt đen thăm thẳm, khi nhìn ai làm người đó cảm thấy tim như đập mạnh hơn.
Nhờ sự giới thiệu của vợ chồng Nguyễn Bửu mà họ quen Trung. Trung giàu có nhờ đầu tư vào ngành dầu lửa, quanh năm chàng thường đi du lịch trong vùng Caraibes. Trung trở thành bạn thân với vợ chồng Sơn.Tuyết Nga bị chàng lôi cuốn ngay - chuyện này làm chàng hay tự chế giễu mình vì bạn gái của chàng phần lớn là những bà góa trẻ đẹp. Đó là một đề tài thường được họ đem ra để trêu chọc nhau. Trung rất thương mến Tuyết Nga và chàng khâm phục Sơn vô cùng. Khi đi xa về, khi nào Trung cũng có một món quà quý, lạ cho vợ chồng Sơn. Chuyện này cũng khó khăn lắm vì chàng đâu có thể mua những món quà dành cho du khách thường để tặng vợ chồng nhà này? Sau cùng,Trung nghĩ ra cách tìm mua những đồ lạ, khó kiếm dù nó không đắt tiền. Sơn rất ham những món quà đó và Tuyết Nga thì nhận quà với sự vui mừng rất trẻ thơ.
Một trong những món quà đó đã gây nên thảm kịch sau đây, hay câu chuyện chỉ là một sự trùng hợp thì thì các bạn nên tự suy luận lấy thì hơn. Sau một cuộc du ngoạn ở Haiti, Trung đem về tặng vợ chồng Sơn một vật kỷ niệm mà người bán nói là có bùa phép. Đó chỉ là một con búp bê cao chừng mười phân bằng gổ đen tuyền .Nó đứng trên một cái bục dày gắn đầy lông chim. Ở hai bên cái bục có hai sợi dây dài bằng sắt, mỗi đầu dây có gắn những vật trang hoàng giống như những cái trống nhỏ.Con búp bê đứng trên cái bục nhưng khi ta đụng phải sợi dây sắt hay cái trống thì nó múa lên một điệu múa lạ lùng, xoay vòng và nhún nhảy, sống động như nó vừa được bơm sức sống vào vậy.
Trung nói với vợ chồng Sơn là nếu muốn có sự không may xảy ra cho một người mà mình thù ghét thì chỉ có việc làm cho con búp bê nhảy múa và nói to lên sự mơ ước của mình .
Sơn thật sự bị món quà quyến rũ ngay,chàng thích nó vô cùng trong khi Tuyết Nga phải làm bộ ra mặt ham thích. Sau khi Trung về nàng nói thẳng với Sơn là nàng không thích con búp bê đó mà còn ghê sợ nó là đằng khác.
Để phá nàng, Sơn đụng phải con búp bê,làm cho nó múa may xong nói to lên là chàng mong những cổ phần sắt cũa Trần Sung xuống hai mươi điểm.
Ngày hôm sau,báo chí cho hay những cổ phần của Sung tăng lên hai điểm...Sơn chỉ cho vợ chàng ngay kết quả đó.
Nhưng người đàn bà trẻ trả lời bằng giọng không mấy tin tưởng:
- Tại vì anh không làm theo những điều kiện mà nó đòi hỏi.Thứ nhất,Trần Sung không bao giờ là kẻ thù của anh, các anh chỉ ganh đua nhau mà thôi.Sau là anh không thù ghét ông ta và anh cũng không thật sự mong mỏi cổ phần của ông ta xuống giá.
- Có lẻ em nói đúng- Sơn cười to trả lời vợ- Vả lại tất cả câu chuyện này chỉ là chuyện tào lao mà thôi.
Con búp bê được đặt trên lò sưởi ở phòng khách và Tuyết Nga cũng quên luôn sự hiện diện của nó.
Vài tuần sau đó, Sơn có chuyện bất bình với Nguyễn Long, chủ nhân tiệm sửa xe Atlas garage. Nói tóm tắt, nó bắt nguồn từ chiếc xe hơi thể thao đắt giá của Sơn đã bị tiệm sửa xe của Long làm hư hại khá nặng trong khi Long lại tính giá thật quá lố khi Sơn đem nó đến để sửa chữa. Nhưng dù vậy, Nguyễn Long nhất định từ chối sửa lại xe cho Sơn và cũng không chịu hạ giá số tiền đã tính trước đây.
Sơn về nhà, vừa đi vừa chưởi thề ...Tuyết Nga cố gắng làm cho chàng dịu lại nhưng không thành công và chàng đã tỏ ra thật xấu tính, thù dai trong suốt buổi chiều còn lại.
- Này cưng- Tuyết Nga nói với chồng khi hai người sửa soạn đi ngủ- dù sao thì ông Long cũng chỉ tính gian có mấy trăm đô la thôi mà!
- Chuyện không phải ở đó! Sơn phản đối! Anh không thích bị đứa nào lừa gạt vì cho rằng anh có tiền mà ngu.Sự giàu sang này anh có được là nhờ vào trí óc của anh và những quyết định may rủi mà anh đã không ngần ngại nắm lấy trước đây.Thằng Long tưởng đâu có thể lợi dụng anh mà anh không làm gì được nó.A, lần này thì nó lầm rồi!
Sáng ngày hôm sau Sơn gọi điện thoại đi nhiều nơi và ra đi sau bửa ăn trưa. Chàng trở về vào bửa ăn chiều, vẩn còn giận dữ nhưng dịu hơn ngày hôm trước.
Trong khi uống rượu khai vị chàng nói với Tuyết Nga là đã dò xét được tình trạng kinh tế của Atlas garage và biết rằng Nguyễn Long sắp bị phá sản.Ông này thiếu tiền đến nổi không có tiền mặt trả cho nhân viên và không có cả tiền trả cho hảng bảo hiểm.
Sơn rót thêm rượu vào ly của mình rồi nói tiếp:
- Anh biết nó là một thằng tham lam nhưng anh không ngờ nó lại ngu nữa.Lẻ ra nó phải dành ưu tiên cho phần bảo hiểm. Nếu garage của hắn mà bị cháy thì hắn chẳng có một xu và sẽ hoàn toàn kiệt quệ.
Tuyết Nga muốn lái câu chuyện đi về hướng khác nhưng không thành công. Sơn không chịu nghe lời nàng và tiếp tục bực tức. Chàng đứng dậy đi quanh phòng ,vô tình chàng đứng ngay trước mặt con búp bê có bùa dữ.
Sơn đưa tay búng vào một cái trống nhỏ,con búp bê bắt đầu điệu múa ma quái của nó. Chàng vội vàng để ly rượu xuống và ra lệnh:
- Búp bê, hãy làm cho garage Atlas cháy rụi không còn gì!
Tuyết Nga ngồi lại xuống ghế và thở dài:
- Anh Sơn, em không thích chuyện này một chút nào cả. Mình không nên thù ghét ai như anh cảm thấy hiện giờ.Em muốn mình vứt ngay con búp bê này đi!
- Em nói sao? Sơn nói lớn và cầm lại ly rượu - Vất con búp bê đi à? Anh Trung sẽ không bao giờ tha thứ cho mình chuyện đó. Mổi khi anh đến đây chơi anh đều liếc mắt nhìn xem con búp bê còn trên lò sưởi hay không!
Sáng hôm sau, khi Tuyết Nga xuống ăn sáng dưới nhà nàng trông thấy Sơn vừa chăm chú đọc tờ báo địa phương vừa uống ly nước cam.Chàng không nói gì chỉ đưa tờ báo cho nàng và chỉ vào mục tin tức.
Người đàn bà trẻ đọc ngay cái tựa lớn ở trang nhất:Tiệm sửa xe Atlas garage bị thiêu hủy hoàn toàn và nàng xanh mặt:
- Anh Sơn- nàng la lớn- không phải anh ...
- Không phải anh làm gì?Ai đốt tiệm sửa xe hả? Em đừng có khùng, và con búp bê cũng chẳng ăn nhằm gì trong chuyện này. Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi!
Tuyết Nga không uống đến ly nước cam,nàng rót cho mình một cốc cà phê đen và vội vã uống hết.
- Anh Sơn, em van anh! Hảy đem con búp bê ra ngoài kia và đốt nó đi hay vứt nó trong rừng ngay !
Sơn nhìn ngay vào mắt nàng:
-Em nói chuyện như đứa con nít mười tuổi không bằng.Có nhiều chuyện lạ lùng hay xảy ra trong đời sống này. Anh tiếc là em không có máu hài hước để tụi mình cùng cười cho vui.
Tuyết Nga lắc đầu:
- Chuyện cháy nhà không phải là một chuyện để cười...ngay cả khi nạn nhân là một tên bất lương.Và giờ đây thật tình em ghê sợ con búp bê này.
Sơn uống xong ly cà phê và đứng lên:
- Thôi...anh muốn đi quanh phố một chút.Anh cần mua ít đồ ở tiệm tạp hóa.
Tuyết Nga nhìn chàng mặc áo khoác vào và nói:
- Anh nói đại là anh muốn đến tiệm sửa xe của Nguyễn Long để xem nó cháy ra sao thì nói thẳng cho rồi! nàng giận dữ nói lớn làm cho Sơn ngạc nhiên vô cùng. Nhưng rồi chàng chỉ nhún vai và bỏ đi ra ngoài.
Con búp bê vẩn tiếp tục nằm trên lò sưởi nhưng phải đến mấy tuần sau Tuyết Nga mới cảm thấy bớt khó chịu trong người.Nhiều lần, thâm tâm Sơn xúi chàng vứt con búp bê đi nhưng lần nào chàng cũng ngập ngừng,vì thế con búp bê vẫn đứng trên lò sưởi.
Rồi Sơn bị cảnh sát viên Lưu Chơn chận xe lại.
Hôm đó Tuyết Nga bị cúm phải nằm liệt trong khi Sơn bắt buộc phải tham dự một buổi họp quan trọng ở Nửu Ước. Buổi họp chấm dứt hơi muộn, khi Sơn lên xe lái về nhà thì trời đã khuya lắm rồi.
Đến Hartford, chàng vẫn giữ xe chạy với tốc lực dưới mức trung bình để khỏi bị người khác than phiền. Băng qua con đường ngang ,chàng chạy chậm lại nhưng khi đến gần Barsted chàng bắt đầu nhấn ga chạy hết tốc lực. Con đường đi đến Barsted vừa nhỏ hẹp vừa khúc khuỷu; nếu chạy 60km/giờ thì không sao nhưng ở 90 km/giờ thì thật là nguy hiểm.
Sơn nóng ruột muốn biết Tuyết Nga đã đỡ hay chưa, chàng đang rủa thầm tên Liêu chủ tịch buổi họp và bài diển văn dài lê thê của nó thì chàng chợt trông thấy đèn pha cảnh sát chớp sáng trong kính chiếu hậu.
Trong một giây,chàng nhấn xe cho chạy nhanh hơn nhưng rồi nghỉ lại và cho xe dừng bên lề đường.
Chiếc xe cảnh sát đậu ngay sau xe chàng đèn pha vẩn mở lớn. Khi người cảnh sát đến gần cái cửa kiếng đã được hạ xuống thì Sơn đã sẳn sàng giấy tờ. Trong khi người này xem xét thì chàng quan sát ông ta. Người này còn trẻ, mặt có vẻ rất nhà nghề.Trung sĩ rồi! Chàng chẳng nên nói chuyện này với Tuyết Nga làm gì ,nàng đang bệnh mà chàng đã để nàng nằm nhà suốt ngày hôm nay rồi.
Người trung sĩ lấy từ túi quần ra một tờ giấy in sẵn:
- Ông Nguyễn Xuân Sơn, tôi đưa ông cái giấy buộc ông ba tội: tội bất cẩn,chạy quá tốc lực và muốn trốn.
Sơn thấy mặt mình nóng lên:
- Này, này từ từ chứ trung sĩ! Có thể đúng là tôi đã tỏ ra bất cẩn khi chạy quá tốc lực hạn định nhưng tại sao ông lại nói tôi định trốn?
Người trung sĩ cảnh sát nhìn thẳng vào mắt chàng:
- Khi ông trông thấy đèn pha của tôi thì phản ứng đầu tiên của ông là nhấn thêm ga .Đó là cái người ta gọi là”muốn trốn chạy”.
Ông ta nói thêm khi trở về lại xe cảnh sát:
- Ông Sơn, tôi cần mười phút để viết xong tờ giấy phạt này.
Nguyễn Xuân Sơn ngồi yên sau tay lái, lòng điên lên vì giận. Chỉ hai mươi phút sau người trung sĩ mới trở lại đưa cho chàng cái giấy phạt đã viết xong và nói chàng có mặt tại tòa án Merden. Nhưng Sơn giật ngay tờ giấy,vứt nó vào ghế bên cạnh và nổ máy xe.
- Địa chỉ tòa án có trên giấy phạt chứ gì?Vây tôi sẽ tìm ra,ông đừng lo! Sơn giận dữ nói lớn.
Khi chàng đến khúc quẹo khác, Sơn thèm được nhấn mạnh ga nhưng nhìn vào kính chiếu hậu chàng vẩn thấy xe tuần tiểu chạy theo xe chàng.
Khi về đến nhà, chàng giận đến run người đến nổi vào nhà xe rồi chàng vẩn ngồi lại đó đến một hồi lâu mới đi lên nhà được.
Tuyết Nga cho chàng hay là nàng đã khá nhiều nhưng nàng không ăn được gì và Sơn thấy nàng như có vẻ bị sốt nặng hơn. Khi Sơn nói đến chuyện mời bác sĩ Thanh đến khám thì nàng lắc đầu từ chối:
- Em đã gọi điện thoại cho bác sĩ rồi .Ông ta nói em cứ nằm nghỉ , tiếp tục uống những thứ thuốc ông ấy cho và nhất là uống nhiều nước.Ông ta ước lượng, nếu em nghe theo lời ông, thì em sẽ lành bệnh trong vài ngày.
Sơn ngồi với vợ chừng một tiếng đồng hồ xong mới xuống lầu kiếm cái gì ăn. Chàng có kể cho nàng nghe về buổi họp dài lê thê nhưng không nói gì về vụ đụng độ với cảnh sát.
Căn bếp lạnh ngắt, Sơn thấy mình không đói và đi đến phòng khách.Sau khi uống hết một ly rượu mạnh khá lớn,Sơn lấy tờ giấy phạt từ túi ra xem.
Chàng phải có mặt tài tòa án Meriden vào ngày giờ đã ấn định và nếu chàng cho mình là vô tội thì chàng phải báo cho Tòa án hay để ở đây ấn định một ngày khác cho phiên xử vụ này.
Sơn vứt tờ giấy lên một cái bàn gần đó và nén một tiếng chưởi thề. Người trung sĩ cảnh sát chận phạt chàng là Trung sĩ Lưu Chơn. Sơn là một người có tiếng tăm trong thành phố, nếu gặp người cảnh sát khác thì họ chỉ cảnh cáo chàng hay cùng lắm phạt chàng một số tiền mà chàng có thể thanh toán bằng ngân phiếu. Bây giờ chàng mới nhớ ra là Lưu Chơn vẫn nổi tiếng khó.Chàng nhớ lại khuôn mặt của người cảnh sát và đôi môi mỏng dính của ông ta và nghĩ thầm ông này chắc lại thuộc loại người ưa làm cho kẻ khác đau khổ, một thứ cảnh sát “bệnh hoạn”!
Sau khi uống hết ly rượu thứ hai chàng quyết định không thua cuộc.Ngày hôm sau chàng sẻ gọi điện thoại ngay cho văn phòng luật sư Liêm ở gần Hartford. Ở đó có luật sư trẻ Nhuận khá giỏi, ông ta sẻ lo cho chàng hữu hiệu.
Khi uống xong ly thứ ba ,Sơn thấy mình khỏe vô cùng.Chàng uống thêm ly thứ tư xong ngả người vào chiếc ghế bành và thở ra khoan khoái.Chàng nhìn quanh phòng và mắt chàng đụng phải con búp bê có bùa
Sơn để ly xuống bàn, đứng lên và đi băng qua phòng. Chàng búng tay vào một cái trống nhỏ và con búp bê bắt đầu nhảy điệu múa tử thần.
- Búp bê! -chàng ra lệnh- Hãy làm cho trung sĩ Lưu Chơn ngã xuống chết ngay! Chết! Chết! Chết! chàng tiếp tục nói trong khi con búp bê ngưng dần điệu múa và đứng hẳn lại.
Nguyễn Xuân Sơn trở lại ghế ngồi và quyết định uống hết chai rượu mạnh.
Sáng hôm sau chàng tỉnh dậy, miệng đắng ngắt. Tuyết Nga bị sốt nặng và không muốn ăn uống gì cả.
Sơn gọi điện thoại cho văn phòng luật sư Liêm trước mười giờ sáng nhưng chưa có người nào đến làm việc. Chàng không nhắn gì trong máy cả,tự nhủ lòng sẽ gọi lại.
Chàng gọi lại vào lúc mười một giờ ,Luật sư Liêm đã đến văn phòng nhưng đang bận họp,Sơn không nhắn gì chỉ gầm gừ vài câu rồi đặt máy xuống .
Chàng đi quanh phòng trong vài phút xong lên lầu thăm Tuyết Nga. Nàng đang nằm đọc sách và có vẻ khá hơn nhiều.Chàng nói với nàng là chàng cần nói chuyện với luật sư Liêm nhưng không thể nào nói điện thoại với ông ta được.
- Anh Sơn-Tuyết Nga vừa nói vừa bỏ cuốn sách xuống giường - sao anh không đi gặp thẳng ông ta hơn là đứng đây mà giận dữ?
Khi chàng trả lời là không muốn để nàng nằm nhà một mình, nàng ngắt lời:
- Đừng lo cho em! Em có điện thoại gần giường này, em lại cảm thấy khỏe hơn nhiều ,vậy anh đi gặp ông Liêm ngay đi.Chuyện này sẻ làm anh bớt bực mình.Em không biết chuyện gì xảy ra nhưng anh có vẻ khó chịu sau chuyến đi Nửu Ước ngày hôm qua.
Cầm quyển sách lên lại nàng đưa tay cao lên làm điệu bộ như vẩy chào một cách tinh nghịch.
Sơn cúi xuống hôn vợ và vừa cười vừa nói:
-Nếu anh là bác sĩ, em sẽ là bệnh nhân cưng của anh ! Vậy thì...anh đi nhé!
Nhưng khi Sơn đến Hartford thì Liêm đã đi ăn trưa.Chàng cũng vội đi ăn một tô phở và uống ly cà phê vậy.Một giờ sau chàng trở lại gặp luật sư Liêm.
Lần này chàng gặp Liêm và trình bày cho ông ta nghe câu chuyện của chàng. Càng nói Sơn càng nổi nóng.
Liêm ngồi dựa lưng vào ghế, sửa lại gọng kính, Sơn để ý thấy ông ta đã bắt đầu có bụng. Với nụ cười không được sốt sắng lắm,người luật sư nói với chàng:
- Bây giờ không còn như ngày xưa nữa ông Sơn ơi! Ít nhất ở Connecticut .Ngưng xử những vụ như thế này thật khó.Chuyện mà ta có thể làm là điều đình làm sao để được một ông Tòa dễ tính và thông cảm. Ông sẽ may mắn giữ được bằng lái xe. Cái tên Lưu Chơn này vẫn nổi tiếng khó và cay nghiệt và vợ ông thì đang bị bệnh ở nhà. Để tôi xem sao...
Sơn cám ơn ông ta và đứng lên ra về nhưng chàng cảm thấy thật thất vọng.Chỉ vài năm trước đây thôi, nếu còn ở Nửu Ước, Liêm sẻ xé vụn tấm giấy phạt, nhìn chàng cười lớn và cả hai sẽ cùng đi uống rượu với nhau.
Trong khi ra xe đi về nhà Sơn có vẻ suy nghĩ...Chàng cảm thấy hình như uy quyền và sự có mặt của chàng không còn ảnh hưởng đến người khác như cách đây vài năm nữa.Chàng đi qua thành phố Barsted và thấy như nó vắng vẻ khác thường.
Khi xe quẹo vào con đường đi về nhà chàng ,chàng trông thấy một xe cứu thương đi ngược lại .Khi xe qua mặt, chàng trông thấy bóng dáng một người nằm bị chăn trùm kín mít trong xe.
Chàng ngừng lại và suýt quay xe để đuôi theo xe cứu thương.Sau cùng chàng tiếp tục đi nhưng lòng đầy lo âu vì khu đó chỉ có hai nhà cọng thêm nhà chàng nữa mà thôi.
Mười phút sau, chàng đi đến đầu dốc, nơi có thể nhìn thấy căn nhà của chàng thật rõ. Chàng bỗng thấy như trái đất sụp dưới chân chàng.
Không còn nhà nào nữa... Chỉ còn một một đống cột nhà,ngói và ống nước đã cháy và đang bốc khói. Sơn dừng xe lại và trong khi chàng kinh hoàng ngồi chết lặng sau tay lái thì một người đàn ông bận đồng phục tiến đến gần chàng. Sơn nhìn ra người đó nhưng không làm sao nhớ tên của ông ta.
- Ông Sơn,chúng tôi đã làm hết sức...tôi thật tiếc...thật vô cùng hối tiếc...
Nhìn xung quanh,Sơn trông thấy những chiếc xe chữa lửa của Hội tình nguyện chống cháy, xe cảnh sát và nhiều xe khác nữa.
Chàng nghĩ thầm, chắc bãi cỏ nhà mình cháy tiêu mất rồi và chàng cho xe nổ máy lại.Chàng nói:
- Tôi phải đi gặp vợ tôi...Nàng ở trong xe cứu thương vừa chạy qua.
Mọi người đứng vòng quanh xe của chàng. Một bàn tay đặt lên tay chàng .Sơn thấy một người lắc đầu:
- Không, ông Sơn, vợ ông không nằm trong xe cứu thương đó!
Chàng bỗng thấy nổi nóng:
- Tại sao? Nhất định là vợ tôi ở trong xe đó...ông muốn nói...
Chàng ngừng lại khi trông thấy đống gạch và gỗ vụn đang cháy nơi chỗ nhà chàng trước đây.Chàng xoay lại nhìn những người đứng gần chàng nhưng ngườì nào cũng né ánh mắt của chàng. Chàng nức lên một tiếng và cắm đầu chạy đến gần bải cháy:
- Tuyết Nga...
Một bàn tay vòng qua lưng chàng như an ủi.Chàng nghẹn ngào hỏi:
- Nếu không phải vợ tôi nằm trong xe cứu thương...thì ai vậy?
Một giọng nói quen thuộc trả lời chàng:
- Đó là Trung sĩ cảnh sát Lưu Chơn.Ông ta chết rồi.Theo sự tìm hiểu của chúng tôi thì trong khi đi tuần ông ta đến đây, trông thấy nhà của ông đang cháy nên chạy ngay đến xem có ai ở trong nhà hay không. Nhưng ông ta đã ngã xuống chết giửa đường đi đến nhà ông.Chắc là bị chấn động tim...Sau đó ,dân chúng thấy khói bay qua khỏi ngọn cây liền báo cho Hội chữa cháy .Những người này đã đến trong thời gian kỷ lục nhưng vợ ông đã bị khói làm cho ngạt thở...Bà ấy không thoát ra kịp...
Nguyễn Xuân Sơn bước nặng nhọc đến gần đám đồ đang bốc khói... rồi chàng chợt đứng khựng lại.
Chiếc lò sưởi làm bằng gạch men trong phòng khách vẫn còn đứng nguyên...Mặc dù những chiếc lông chim gắn xung quanh đấy cháy hết nhưng con búp bê bằng gỗ đen bóng không bị lửa tàn phá.
Gió nổi lên đong đưa những cái trống nhỏ xíu gắn quanh con búp bê,nó chợt hoạt động và múa lên một điệu múa ma quái như điệu múa của tử thần...
Sơn thấy trong lòng dâng lên một sự hối hận vô biên. Chàng đã bị trừng phạt vì chính sự độc ác của chàng. Chàng đã cầu xin cho người cảnh sát bị tai nạn và người cảnh sát đã bị thật.... trên con đường đến cứu vợ chàng. Nếu chàng không độc ác, nhỏ mọn thì giờ đây, Tuyết Nga, người vợ yêu thương của chàng vẫn còn sống, căn nhà có cháy đã có hãng bảo hiểm bồi thường nhưng vợ chàng, người chàng yêu thương nhất đời, niềm vui sống của chàng chết đi.... chàng còn lại gì trong đời sống này đây? Chuỗi ngày còn lại của Sơn sẽ trống trải và đầy dằn vặt, nghi ngờ,đau khổ? Có thật chính lời cầu xin của chàng đã làm cho người cảnh sát có tên Lưu Chơn đã thiệt mạng kéo theo cái chết đau thương của Tuyết Nga hay không? Sự nghi ngờ ,hối hận đó sẽ dằn vặt Nguyễn Xuân Sơn trong suốt cuộc đời còn lại.
Vào thời đại mà tội ác đầy rẫy khắp nơi, quả báo nhãn tiền không còn chờ đến kiếp sau nữa mà nó đến ngay trong đời sống của những kẻ có lòng nham hiểm , không biết tha thứ hay đã để cho dục vọng đê hèn làm mờ cả lương tri.Trời xanh không bao giờ tha thứ cho những kẻ thiếu lòng nhân.
Nguyễn Xuân Sơn ngồi bệt xuống đất, đống gạch đổ nát, di tích còn lại của những ngày hạnh phúc bên Tuyết Nga ,khi mờ khi tỏ hiện ra trước mặt chàng như một lời trách móc.... những ngày hạnh phúc xa xưa,chàng đã tự tay phá nát khi không kềm chế được sự độc ác của lòng mình. . . Sơn nức lên và gục đầu xuống nền đất còn nóng, mùi khói xông lên như muốn lôi chàng vào một giấc ngủ muôn đời…
Chắc các bạn đã nghe nói nhiều về Nguyễn Xuân Sơn,người thanh niên Việt Nam chưa đầy ba mươi tuổi đã thành công lớn trong những dịch vụ trao đổi của thị trường chứng khoán?
Sau vài năm, Sơn chán cảnh tranh đua ồn ào cũa thị trường nên chàng mua một bất động sản thật đẹp rộng chừng năm mươi mẫu ở Barsted, Connecticut, đóng cửa văn phòng ở Nửu Ước và bắt đầu sống cuộc đời của một người ẩn dật giàu sang.
Tất nhiên là Sơn vẩn còn những cổ phần rất có giá trị mà chàng tiếp tục theo dỏi một cách chăm chú nhưng sự tham dự trên thị trường chứng khoán, đối với chàng, giờ đây chỉ còn là một thú giải trí và nếu thị trường có sụp đổ và những đầu tư của chàng có về lại con số không thì cũng chẳng có gì quan trọng. Chàng đã có đủ tài sản để sống sung túc trong mọi hoàn cảnh trừ khi có một cuộc cách mạng hoặc chiến tranh nguyên tử xảy ra.
Sơn vẫn tiếp tục là hội viên của nhiều công ty quan trọng ”để khỏi bị quên lảng” như chàng thường đùa cợt nói với bạn bè.
Vợ chàng, Tuyết Nga, rất ưa thích cuộc sống mới. Nàng ghét Nửu Ước và mê thích cảnh thôn quê. Trong thời gian một năm, hai vợ chồng Sơn sống gần như biệt lập, họ rất ít có khách đến thăm và trong mười tháng trời họ chỉ đi Nửu Ước có một lần.
Nhưng rồi sau một thời gian, Tuyết Nga thấy chồng mình có vẻ bực bội. Nàng liền tổ chức những buổi họp mặt và mời bạn bè đến nhà chơi vào cuối tuần một cách thường xuyên hơn.
Sơn, ngày còn ở Nửu Ước luôn luôn sống trong tình trạng căn thẳng, giờ đây cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Những buổi tiếp tân ở nhà vợ chồng Sơn rất được ưa chuộng và chàng mau chóng nổi tiếng là một người phong nhả, biết cách sống vui...
Cả hai vợ chồng đều ở số tuổi giữa ba mươi và thật đẹp đôi nhất là họ chưa có con nhưng vẩn thương yêu nhau như ngày mới cưới. Sơn là một trung niên cao lớn với khuôn mặt thanh tú .Tuyết Nga, tuy bé nhỏ, nhưng mái tóc dài và đôi mắt đen thăm thẳm, khi nhìn ai làm người đó cảm thấy tim như đập mạnh hơn.
Nhờ sự giới thiệu của vợ chồng Nguyễn Bửu mà họ quen Trung. Trung giàu có nhờ đầu tư vào ngành dầu lửa, quanh năm chàng thường đi du lịch trong vùng Caraibes. Trung trở thành bạn thân với vợ chồng Sơn.Tuyết Nga bị chàng lôi cuốn ngay - chuyện này làm chàng hay tự chế giễu mình vì bạn gái của chàng phần lớn là những bà góa trẻ đẹp. Đó là một đề tài thường được họ đem ra để trêu chọc nhau. Trung rất thương mến Tuyết Nga và chàng khâm phục Sơn vô cùng. Khi đi xa về, khi nào Trung cũng có một món quà quý, lạ cho vợ chồng Sơn. Chuyện này cũng khó khăn lắm vì chàng đâu có thể mua những món quà dành cho du khách thường để tặng vợ chồng nhà này? Sau cùng,Trung nghĩ ra cách tìm mua những đồ lạ, khó kiếm dù nó không đắt tiền. Sơn rất ham những món quà đó và Tuyết Nga thì nhận quà với sự vui mừng rất trẻ thơ.
Một trong những món quà đó đã gây nên thảm kịch sau đây, hay câu chuyện chỉ là một sự trùng hợp thì thì các bạn nên tự suy luận lấy thì hơn. Sau một cuộc du ngoạn ở Haiti, Trung đem về tặng vợ chồng Sơn một vật kỷ niệm mà người bán nói là có bùa phép. Đó chỉ là một con búp bê cao chừng mười phân bằng gổ đen tuyền .Nó đứng trên một cái bục dày gắn đầy lông chim. Ở hai bên cái bục có hai sợi dây dài bằng sắt, mỗi đầu dây có gắn những vật trang hoàng giống như những cái trống nhỏ.Con búp bê đứng trên cái bục nhưng khi ta đụng phải sợi dây sắt hay cái trống thì nó múa lên một điệu múa lạ lùng, xoay vòng và nhún nhảy, sống động như nó vừa được bơm sức sống vào vậy.
Trung nói với vợ chồng Sơn là nếu muốn có sự không may xảy ra cho một người mà mình thù ghét thì chỉ có việc làm cho con búp bê nhảy múa và nói to lên sự mơ ước của mình .
Sơn thật sự bị món quà quyến rũ ngay,chàng thích nó vô cùng trong khi Tuyết Nga phải làm bộ ra mặt ham thích. Sau khi Trung về nàng nói thẳng với Sơn là nàng không thích con búp bê đó mà còn ghê sợ nó là đằng khác.
Để phá nàng, Sơn đụng phải con búp bê,làm cho nó múa may xong nói to lên là chàng mong những cổ phần sắt cũa Trần Sung xuống hai mươi điểm.
Ngày hôm sau,báo chí cho hay những cổ phần của Sung tăng lên hai điểm...Sơn chỉ cho vợ chàng ngay kết quả đó.
Nhưng người đàn bà trẻ trả lời bằng giọng không mấy tin tưởng:
- Tại vì anh không làm theo những điều kiện mà nó đòi hỏi.Thứ nhất,Trần Sung không bao giờ là kẻ thù của anh, các anh chỉ ganh đua nhau mà thôi.Sau là anh không thù ghét ông ta và anh cũng không thật sự mong mỏi cổ phần của ông ta xuống giá.
- Có lẻ em nói đúng- Sơn cười to trả lời vợ- Vả lại tất cả câu chuyện này chỉ là chuyện tào lao mà thôi.
Con búp bê được đặt trên lò sưởi ở phòng khách và Tuyết Nga cũng quên luôn sự hiện diện của nó.
Vài tuần sau đó, Sơn có chuyện bất bình với Nguyễn Long, chủ nhân tiệm sửa xe Atlas garage. Nói tóm tắt, nó bắt nguồn từ chiếc xe hơi thể thao đắt giá của Sơn đã bị tiệm sửa xe của Long làm hư hại khá nặng trong khi Long lại tính giá thật quá lố khi Sơn đem nó đến để sửa chữa. Nhưng dù vậy, Nguyễn Long nhất định từ chối sửa lại xe cho Sơn và cũng không chịu hạ giá số tiền đã tính trước đây.
Sơn về nhà, vừa đi vừa chưởi thề ...Tuyết Nga cố gắng làm cho chàng dịu lại nhưng không thành công và chàng đã tỏ ra thật xấu tính, thù dai trong suốt buổi chiều còn lại.
- Này cưng- Tuyết Nga nói với chồng khi hai người sửa soạn đi ngủ- dù sao thì ông Long cũng chỉ tính gian có mấy trăm đô la thôi mà!
- Chuyện không phải ở đó! Sơn phản đối! Anh không thích bị đứa nào lừa gạt vì cho rằng anh có tiền mà ngu.Sự giàu sang này anh có được là nhờ vào trí óc của anh và những quyết định may rủi mà anh đã không ngần ngại nắm lấy trước đây.Thằng Long tưởng đâu có thể lợi dụng anh mà anh không làm gì được nó.A, lần này thì nó lầm rồi!
Sáng ngày hôm sau Sơn gọi điện thoại đi nhiều nơi và ra đi sau bửa ăn trưa. Chàng trở về vào bửa ăn chiều, vẩn còn giận dữ nhưng dịu hơn ngày hôm trước.
Trong khi uống rượu khai vị chàng nói với Tuyết Nga là đã dò xét được tình trạng kinh tế của Atlas garage và biết rằng Nguyễn Long sắp bị phá sản.Ông này thiếu tiền đến nổi không có tiền mặt trả cho nhân viên và không có cả tiền trả cho hảng bảo hiểm.
Sơn rót thêm rượu vào ly của mình rồi nói tiếp:
- Anh biết nó là một thằng tham lam nhưng anh không ngờ nó lại ngu nữa.Lẻ ra nó phải dành ưu tiên cho phần bảo hiểm. Nếu garage của hắn mà bị cháy thì hắn chẳng có một xu và sẽ hoàn toàn kiệt quệ.
Tuyết Nga muốn lái câu chuyện đi về hướng khác nhưng không thành công. Sơn không chịu nghe lời nàng và tiếp tục bực tức. Chàng đứng dậy đi quanh phòng ,vô tình chàng đứng ngay trước mặt con búp bê có bùa dữ.
Sơn đưa tay búng vào một cái trống nhỏ,con búp bê bắt đầu điệu múa ma quái của nó. Chàng vội vàng để ly rượu xuống và ra lệnh:
- Búp bê, hãy làm cho garage Atlas cháy rụi không còn gì!
Tuyết Nga ngồi lại xuống ghế và thở dài:
- Anh Sơn, em không thích chuyện này một chút nào cả. Mình không nên thù ghét ai như anh cảm thấy hiện giờ.Em muốn mình vứt ngay con búp bê này đi!
- Em nói sao? Sơn nói lớn và cầm lại ly rượu - Vất con búp bê đi à? Anh Trung sẽ không bao giờ tha thứ cho mình chuyện đó. Mổi khi anh đến đây chơi anh đều liếc mắt nhìn xem con búp bê còn trên lò sưởi hay không!
Sáng hôm sau, khi Tuyết Nga xuống ăn sáng dưới nhà nàng trông thấy Sơn vừa chăm chú đọc tờ báo địa phương vừa uống ly nước cam.Chàng không nói gì chỉ đưa tờ báo cho nàng và chỉ vào mục tin tức.
Người đàn bà trẻ đọc ngay cái tựa lớn ở trang nhất:Tiệm sửa xe Atlas garage bị thiêu hủy hoàn toàn và nàng xanh mặt:
- Anh Sơn- nàng la lớn- không phải anh ...
- Không phải anh làm gì?Ai đốt tiệm sửa xe hả? Em đừng có khùng, và con búp bê cũng chẳng ăn nhằm gì trong chuyện này. Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi!
Tuyết Nga không uống đến ly nước cam,nàng rót cho mình một cốc cà phê đen và vội vã uống hết.
- Anh Sơn, em van anh! Hảy đem con búp bê ra ngoài kia và đốt nó đi hay vứt nó trong rừng ngay !
Sơn nhìn ngay vào mắt nàng:
-Em nói chuyện như đứa con nít mười tuổi không bằng.Có nhiều chuyện lạ lùng hay xảy ra trong đời sống này. Anh tiếc là em không có máu hài hước để tụi mình cùng cười cho vui.
Tuyết Nga lắc đầu:
- Chuyện cháy nhà không phải là một chuyện để cười...ngay cả khi nạn nhân là một tên bất lương.Và giờ đây thật tình em ghê sợ con búp bê này.
Sơn uống xong ly cà phê và đứng lên:
- Thôi...anh muốn đi quanh phố một chút.Anh cần mua ít đồ ở tiệm tạp hóa.
Tuyết Nga nhìn chàng mặc áo khoác vào và nói:
- Anh nói đại là anh muốn đến tiệm sửa xe của Nguyễn Long để xem nó cháy ra sao thì nói thẳng cho rồi! nàng giận dữ nói lớn làm cho Sơn ngạc nhiên vô cùng. Nhưng rồi chàng chỉ nhún vai và bỏ đi ra ngoài.
Con búp bê vẩn tiếp tục nằm trên lò sưởi nhưng phải đến mấy tuần sau Tuyết Nga mới cảm thấy bớt khó chịu trong người.Nhiều lần, thâm tâm Sơn xúi chàng vứt con búp bê đi nhưng lần nào chàng cũng ngập ngừng,vì thế con búp bê vẫn đứng trên lò sưởi.
Rồi Sơn bị cảnh sát viên Lưu Chơn chận xe lại.
Hôm đó Tuyết Nga bị cúm phải nằm liệt trong khi Sơn bắt buộc phải tham dự một buổi họp quan trọng ở Nửu Ước. Buổi họp chấm dứt hơi muộn, khi Sơn lên xe lái về nhà thì trời đã khuya lắm rồi.
Đến Hartford, chàng vẫn giữ xe chạy với tốc lực dưới mức trung bình để khỏi bị người khác than phiền. Băng qua con đường ngang ,chàng chạy chậm lại nhưng khi đến gần Barsted chàng bắt đầu nhấn ga chạy hết tốc lực. Con đường đi đến Barsted vừa nhỏ hẹp vừa khúc khuỷu; nếu chạy 60km/giờ thì không sao nhưng ở 90 km/giờ thì thật là nguy hiểm.
Sơn nóng ruột muốn biết Tuyết Nga đã đỡ hay chưa, chàng đang rủa thầm tên Liêu chủ tịch buổi họp và bài diển văn dài lê thê của nó thì chàng chợt trông thấy đèn pha cảnh sát chớp sáng trong kính chiếu hậu.
Trong một giây,chàng nhấn xe cho chạy nhanh hơn nhưng rồi nghỉ lại và cho xe dừng bên lề đường.
Chiếc xe cảnh sát đậu ngay sau xe chàng đèn pha vẩn mở lớn. Khi người cảnh sát đến gần cái cửa kiếng đã được hạ xuống thì Sơn đã sẳn sàng giấy tờ. Trong khi người này xem xét thì chàng quan sát ông ta. Người này còn trẻ, mặt có vẻ rất nhà nghề.Trung sĩ rồi! Chàng chẳng nên nói chuyện này với Tuyết Nga làm gì ,nàng đang bệnh mà chàng đã để nàng nằm nhà suốt ngày hôm nay rồi.
Người trung sĩ lấy từ túi quần ra một tờ giấy in sẵn:
- Ông Nguyễn Xuân Sơn, tôi đưa ông cái giấy buộc ông ba tội: tội bất cẩn,chạy quá tốc lực và muốn trốn.
Sơn thấy mặt mình nóng lên:
- Này, này từ từ chứ trung sĩ! Có thể đúng là tôi đã tỏ ra bất cẩn khi chạy quá tốc lực hạn định nhưng tại sao ông lại nói tôi định trốn?
Người trung sĩ cảnh sát nhìn thẳng vào mắt chàng:
- Khi ông trông thấy đèn pha của tôi thì phản ứng đầu tiên của ông là nhấn thêm ga .Đó là cái người ta gọi là”muốn trốn chạy”.
Ông ta nói thêm khi trở về lại xe cảnh sát:
- Ông Sơn, tôi cần mười phút để viết xong tờ giấy phạt này.
Nguyễn Xuân Sơn ngồi yên sau tay lái, lòng điên lên vì giận. Chỉ hai mươi phút sau người trung sĩ mới trở lại đưa cho chàng cái giấy phạt đã viết xong và nói chàng có mặt tại tòa án Merden. Nhưng Sơn giật ngay tờ giấy,vứt nó vào ghế bên cạnh và nổ máy xe.
- Địa chỉ tòa án có trên giấy phạt chứ gì?Vây tôi sẽ tìm ra,ông đừng lo! Sơn giận dữ nói lớn.
Khi chàng đến khúc quẹo khác, Sơn thèm được nhấn mạnh ga nhưng nhìn vào kính chiếu hậu chàng vẩn thấy xe tuần tiểu chạy theo xe chàng.
Khi về đến nhà, chàng giận đến run người đến nổi vào nhà xe rồi chàng vẩn ngồi lại đó đến một hồi lâu mới đi lên nhà được.
Tuyết Nga cho chàng hay là nàng đã khá nhiều nhưng nàng không ăn được gì và Sơn thấy nàng như có vẻ bị sốt nặng hơn. Khi Sơn nói đến chuyện mời bác sĩ Thanh đến khám thì nàng lắc đầu từ chối:
- Em đã gọi điện thoại cho bác sĩ rồi .Ông ta nói em cứ nằm nghỉ , tiếp tục uống những thứ thuốc ông ấy cho và nhất là uống nhiều nước.Ông ta ước lượng, nếu em nghe theo lời ông, thì em sẽ lành bệnh trong vài ngày.
Sơn ngồi với vợ chừng một tiếng đồng hồ xong mới xuống lầu kiếm cái gì ăn. Chàng có kể cho nàng nghe về buổi họp dài lê thê nhưng không nói gì về vụ đụng độ với cảnh sát.
Căn bếp lạnh ngắt, Sơn thấy mình không đói và đi đến phòng khách.Sau khi uống hết một ly rượu mạnh khá lớn,Sơn lấy tờ giấy phạt từ túi ra xem.
Chàng phải có mặt tài tòa án Meriden vào ngày giờ đã ấn định và nếu chàng cho mình là vô tội thì chàng phải báo cho Tòa án hay để ở đây ấn định một ngày khác cho phiên xử vụ này.
Sơn vứt tờ giấy lên một cái bàn gần đó và nén một tiếng chưởi thề. Người trung sĩ cảnh sát chận phạt chàng là Trung sĩ Lưu Chơn. Sơn là một người có tiếng tăm trong thành phố, nếu gặp người cảnh sát khác thì họ chỉ cảnh cáo chàng hay cùng lắm phạt chàng một số tiền mà chàng có thể thanh toán bằng ngân phiếu. Bây giờ chàng mới nhớ ra là Lưu Chơn vẫn nổi tiếng khó.Chàng nhớ lại khuôn mặt của người cảnh sát và đôi môi mỏng dính của ông ta và nghĩ thầm ông này chắc lại thuộc loại người ưa làm cho kẻ khác đau khổ, một thứ cảnh sát “bệnh hoạn”!
Sau khi uống hết ly rượu thứ hai chàng quyết định không thua cuộc.Ngày hôm sau chàng sẻ gọi điện thoại ngay cho văn phòng luật sư Liêm ở gần Hartford. Ở đó có luật sư trẻ Nhuận khá giỏi, ông ta sẻ lo cho chàng hữu hiệu.
Khi uống xong ly thứ ba ,Sơn thấy mình khỏe vô cùng.Chàng uống thêm ly thứ tư xong ngả người vào chiếc ghế bành và thở ra khoan khoái.Chàng nhìn quanh phòng và mắt chàng đụng phải con búp bê có bùa
Sơn để ly xuống bàn, đứng lên và đi băng qua phòng. Chàng búng tay vào một cái trống nhỏ và con búp bê bắt đầu nhảy điệu múa tử thần.
- Búp bê! -chàng ra lệnh- Hãy làm cho trung sĩ Lưu Chơn ngã xuống chết ngay! Chết! Chết! Chết! chàng tiếp tục nói trong khi con búp bê ngưng dần điệu múa và đứng hẳn lại.
Nguyễn Xuân Sơn trở lại ghế ngồi và quyết định uống hết chai rượu mạnh.
Sáng hôm sau chàng tỉnh dậy, miệng đắng ngắt. Tuyết Nga bị sốt nặng và không muốn ăn uống gì cả.
Sơn gọi điện thoại cho văn phòng luật sư Liêm trước mười giờ sáng nhưng chưa có người nào đến làm việc. Chàng không nhắn gì trong máy cả,tự nhủ lòng sẽ gọi lại.
Chàng gọi lại vào lúc mười một giờ ,Luật sư Liêm đã đến văn phòng nhưng đang bận họp,Sơn không nhắn gì chỉ gầm gừ vài câu rồi đặt máy xuống .
Chàng đi quanh phòng trong vài phút xong lên lầu thăm Tuyết Nga. Nàng đang nằm đọc sách và có vẻ khá hơn nhiều.Chàng nói với nàng là chàng cần nói chuyện với luật sư Liêm nhưng không thể nào nói điện thoại với ông ta được.
- Anh Sơn-Tuyết Nga vừa nói vừa bỏ cuốn sách xuống giường - sao anh không đi gặp thẳng ông ta hơn là đứng đây mà giận dữ?
Khi chàng trả lời là không muốn để nàng nằm nhà một mình, nàng ngắt lời:
- Đừng lo cho em! Em có điện thoại gần giường này, em lại cảm thấy khỏe hơn nhiều ,vậy anh đi gặp ông Liêm ngay đi.Chuyện này sẻ làm anh bớt bực mình.Em không biết chuyện gì xảy ra nhưng anh có vẻ khó chịu sau chuyến đi Nửu Ước ngày hôm qua.
Cầm quyển sách lên lại nàng đưa tay cao lên làm điệu bộ như vẩy chào một cách tinh nghịch.
Sơn cúi xuống hôn vợ và vừa cười vừa nói:
-Nếu anh là bác sĩ, em sẽ là bệnh nhân cưng của anh ! Vậy thì...anh đi nhé!
Nhưng khi Sơn đến Hartford thì Liêm đã đi ăn trưa.Chàng cũng vội đi ăn một tô phở và uống ly cà phê vậy.Một giờ sau chàng trở lại gặp luật sư Liêm.
Lần này chàng gặp Liêm và trình bày cho ông ta nghe câu chuyện của chàng. Càng nói Sơn càng nổi nóng.
Liêm ngồi dựa lưng vào ghế, sửa lại gọng kính, Sơn để ý thấy ông ta đã bắt đầu có bụng. Với nụ cười không được sốt sắng lắm,người luật sư nói với chàng:
- Bây giờ không còn như ngày xưa nữa ông Sơn ơi! Ít nhất ở Connecticut .Ngưng xử những vụ như thế này thật khó.Chuyện mà ta có thể làm là điều đình làm sao để được một ông Tòa dễ tính và thông cảm. Ông sẽ may mắn giữ được bằng lái xe. Cái tên Lưu Chơn này vẫn nổi tiếng khó và cay nghiệt và vợ ông thì đang bị bệnh ở nhà. Để tôi xem sao...
Sơn cám ơn ông ta và đứng lên ra về nhưng chàng cảm thấy thật thất vọng.Chỉ vài năm trước đây thôi, nếu còn ở Nửu Ước, Liêm sẻ xé vụn tấm giấy phạt, nhìn chàng cười lớn và cả hai sẽ cùng đi uống rượu với nhau.
Trong khi ra xe đi về nhà Sơn có vẻ suy nghĩ...Chàng cảm thấy hình như uy quyền và sự có mặt của chàng không còn ảnh hưởng đến người khác như cách đây vài năm nữa.Chàng đi qua thành phố Barsted và thấy như nó vắng vẻ khác thường.
Khi xe quẹo vào con đường đi về nhà chàng ,chàng trông thấy một xe cứu thương đi ngược lại .Khi xe qua mặt, chàng trông thấy bóng dáng một người nằm bị chăn trùm kín mít trong xe.
Chàng ngừng lại và suýt quay xe để đuôi theo xe cứu thương.Sau cùng chàng tiếp tục đi nhưng lòng đầy lo âu vì khu đó chỉ có hai nhà cọng thêm nhà chàng nữa mà thôi.
Mười phút sau, chàng đi đến đầu dốc, nơi có thể nhìn thấy căn nhà của chàng thật rõ. Chàng bỗng thấy như trái đất sụp dưới chân chàng.
Không còn nhà nào nữa... Chỉ còn một một đống cột nhà,ngói và ống nước đã cháy và đang bốc khói. Sơn dừng xe lại và trong khi chàng kinh hoàng ngồi chết lặng sau tay lái thì một người đàn ông bận đồng phục tiến đến gần chàng. Sơn nhìn ra người đó nhưng không làm sao nhớ tên của ông ta.
- Ông Sơn,chúng tôi đã làm hết sức...tôi thật tiếc...thật vô cùng hối tiếc...
Nhìn xung quanh,Sơn trông thấy những chiếc xe chữa lửa của Hội tình nguyện chống cháy, xe cảnh sát và nhiều xe khác nữa.
Chàng nghĩ thầm, chắc bãi cỏ nhà mình cháy tiêu mất rồi và chàng cho xe nổ máy lại.Chàng nói:
- Tôi phải đi gặp vợ tôi...Nàng ở trong xe cứu thương vừa chạy qua.
Mọi người đứng vòng quanh xe của chàng. Một bàn tay đặt lên tay chàng .Sơn thấy một người lắc đầu:
- Không, ông Sơn, vợ ông không nằm trong xe cứu thương đó!
Chàng bỗng thấy nổi nóng:
- Tại sao? Nhất định là vợ tôi ở trong xe đó...ông muốn nói...
Chàng ngừng lại khi trông thấy đống gạch và gỗ vụn đang cháy nơi chỗ nhà chàng trước đây.Chàng xoay lại nhìn những người đứng gần chàng nhưng ngườì nào cũng né ánh mắt của chàng. Chàng nức lên một tiếng và cắm đầu chạy đến gần bải cháy:
- Tuyết Nga...
Một bàn tay vòng qua lưng chàng như an ủi.Chàng nghẹn ngào hỏi:
- Nếu không phải vợ tôi nằm trong xe cứu thương...thì ai vậy?
Một giọng nói quen thuộc trả lời chàng:
- Đó là Trung sĩ cảnh sát Lưu Chơn.Ông ta chết rồi.Theo sự tìm hiểu của chúng tôi thì trong khi đi tuần ông ta đến đây, trông thấy nhà của ông đang cháy nên chạy ngay đến xem có ai ở trong nhà hay không. Nhưng ông ta đã ngã xuống chết giửa đường đi đến nhà ông.Chắc là bị chấn động tim...Sau đó ,dân chúng thấy khói bay qua khỏi ngọn cây liền báo cho Hội chữa cháy .Những người này đã đến trong thời gian kỷ lục nhưng vợ ông đã bị khói làm cho ngạt thở...Bà ấy không thoát ra kịp...
Nguyễn Xuân Sơn bước nặng nhọc đến gần đám đồ đang bốc khói... rồi chàng chợt đứng khựng lại.
Chiếc lò sưởi làm bằng gạch men trong phòng khách vẫn còn đứng nguyên...Mặc dù những chiếc lông chim gắn xung quanh đấy cháy hết nhưng con búp bê bằng gỗ đen bóng không bị lửa tàn phá.
Gió nổi lên đong đưa những cái trống nhỏ xíu gắn quanh con búp bê,nó chợt hoạt động và múa lên một điệu múa ma quái như điệu múa của tử thần...
Sơn thấy trong lòng dâng lên một sự hối hận vô biên. Chàng đã bị trừng phạt vì chính sự độc ác của chàng. Chàng đã cầu xin cho người cảnh sát bị tai nạn và người cảnh sát đã bị thật.... trên con đường đến cứu vợ chàng. Nếu chàng không độc ác, nhỏ mọn thì giờ đây, Tuyết Nga, người vợ yêu thương của chàng vẫn còn sống, căn nhà có cháy đã có hãng bảo hiểm bồi thường nhưng vợ chàng, người chàng yêu thương nhất đời, niềm vui sống của chàng chết đi.... chàng còn lại gì trong đời sống này đây? Chuỗi ngày còn lại của Sơn sẽ trống trải và đầy dằn vặt, nghi ngờ,đau khổ? Có thật chính lời cầu xin của chàng đã làm cho người cảnh sát có tên Lưu Chơn đã thiệt mạng kéo theo cái chết đau thương của Tuyết Nga hay không? Sự nghi ngờ ,hối hận đó sẽ dằn vặt Nguyễn Xuân Sơn trong suốt cuộc đời còn lại.
Vào thời đại mà tội ác đầy rẫy khắp nơi, quả báo nhãn tiền không còn chờ đến kiếp sau nữa mà nó đến ngay trong đời sống của những kẻ có lòng nham hiểm , không biết tha thứ hay đã để cho dục vọng đê hèn làm mờ cả lương tri.Trời xanh không bao giờ tha thứ cho những kẻ thiếu lòng nhân.
Nguyễn Xuân Sơn ngồi bệt xuống đất, đống gạch đổ nát, di tích còn lại của những ngày hạnh phúc bên Tuyết Nga ,khi mờ khi tỏ hiện ra trước mặt chàng như một lời trách móc.... những ngày hạnh phúc xa xưa,chàng đã tự tay phá nát khi không kềm chế được sự độc ác của lòng mình. . . Sơn nức lên và gục đầu xuống nền đất còn nóng, mùi khói xông lên như muốn lôi chàng vào một giấc ngủ muôn đời…
Bình luận facebook