Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Tại phòng làm việc của An Ôn ở Dung Khoa, Tô Tiểu Mễ gõ cửa, sau đó đi vào, đứng ở trước mặt bà.
"An tổng, ngài tìm tôi có chuyện?" Cô rất lễ phép lên tiếng.
"Tô chủ quản, cô đối với phương án mình phụ trách lần này cảm thấy hài lòng không?" Bà không có ngẩng đầu nhìn cô, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình Nguồn truyện: Truyện FULL
An Ôn không để cho cô ngồi, dĩ nhiên cô đứng nói "Đối với quỹ từ thiện của Dung Khoa kết hợp cùng phương án tiêu thụ mới, cá nhân tôi vẫn cảm thấy có thể được, nếu như ngài cảm giác còn có chỗ không ổn có thể nói tôi biết, tôi sẽ đem phương án đi điều chỉnh."
"Tô chủ quản, nếu như tôi nhớ không lầm, đây đã là lần thứ ba sửa đổi phương án, phải không?" Sắc mặt An Ôn không nhìn ra có bất kỳ biến hóa gì, thanh âm cũng bình tĩnh cực kỳ.
"Rất xin lỗi." Cô thấp giọng nói, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, An Ôn đến tột cùng là đối với phương án cô bày ra không hài lòng hay là đối với bản thân cô không hài lòng... hai người cũng đều biết rõ.
"Trong công việc, cô cảm thấy nói xin lỗi hữu dụng không?" An Ôn ngẩng đầu lên, ánh mắt rất lạnh, một đôi mắt khúc xạ ra ánh sáng lạnh cùng Lâm Khải y chang nhau, thật đúng là mẹ con có khác!
"Tôi sẽ sửa đổi phương án lần nữa." Tô Tiểu Mễ nói
"Tô chủ quản, một kế hoạch đơn giản như thế, tôi đã cho cô ba cơ hội, mà cô cũng đều như vậy bỏ lỡ. Tôi có lý do hoài nghi thậm chí tin tưởng, đối với năng lực của cô đây, cô là cố ý nhằm vào cấp trên mới như tôi đây mà khi dễ, phải không?" Tâm tình của bà nhìn không ra kích động, giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Tô Tiểu Mễ nhìn An Ôn cao cao tại thượng trước mặt, làm cho người ta cảm giác có lúc nhìn như rất thân thiện, có lúc lại như không có một chút khí chất, so với bất luận kẻ nào cũng dễ nổi giận. Bà muốn bóp chết Tô Tiểu Mễ nên phải tìm một lý do gì đó, bất quá cô thật không nghĩ đến, An Ôn lại nóng lòng muốn hạ sát cô như vậy.
Suy nghĩ kĩ một chút, đây không phải là một chuyện tốt sao? Thậm chí cô có thể mượn cơ hội này, mượn tay An Ôn để cho mình rời đi Dung Khoa, cho dù là bị khai trừ, cô cũng nguyện ý. Nghĩ đến điểm này, cô ngược lại cảm kích An Ôn, nếu bà muốn cô rời đi như vậy, cô cũng hãy theo ý bà diễn cho trọn vẹn.
"An tổng, ngượng ngùng, tôi đã cố gắng hết sức."
"Cô nói lời này là có ý gì? Cô chẳng lẽ không rõ ý của tôi sao? Tôi đối với phương án này không hài lòng, mà cô cố gắng lớn nhất nếu chỉ đến vậy, Dung Khoa còn cần một chủ quản marketing cạn kiệt ý tưởng làm cái gì? Chẳng lẽ muốn để cho Dung Khoa hàng năm tốn ba mươi vạn tiền lương nuôi một người không đạt tới yêu cầu của công ty sao?" Bà lên tiếng chất vấn, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng cũng nghe ra rõ ràng là kiếm người gây sự.
"Tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là năng lực của tôi thật sự có hạn, có thể thật không đạt tới yêu cầu của An tổng. Rất xin lỗi!"
"Tô chủ quản, tôi nhắc nhở cô lần nữa, trên công việc, cái tôi muốn không phải là lời xin lỗi, tôi muốn chính là phương án hoàn chỉnh cùng kết quả! Cô đã không đạt tới cái yêu cầu này, như vậy cô có thể suy tính một chút, hoặc là chuyển công tác, hoặc là rời đi!" mục đích của An Ôn rốt cuộc đã được nói ra.
"An tổng, ngài không phải là quá võ đoán? Nếu như sự việc mới như vậy đã khai trừ, tôi không phải có thể hoài nghi sự chiếu cô của Dung Khoa đối với công nhân viên của họ đều là giả bộ?" Cô không thể biểu lộ quá rõ ràng ra cô còn chờ không kịp cái kết quả này, ít nhất ở nơi này, trước mặt lão hồ ly cũng nên giả bộ, tỏ ý phản kháng chút.
"Công ty chẳng lẽ không đủ người sao? Năng lực của cô không đủ, tôi không có trực tiếp khai trừ cô, mà là để cho cô lựa chọn! Cô có thể lựa chọn tiếp tục lưu lại công ty, nhưng chức chủ quản marketing này tôi cảm thấy cô còn chưa đủ tư cách, cũng nên học hỏi thêm một thời gian rồi hãy trở lại."
"Như vậy xin hỏi, nếu như tôi không rời đi Dung Khoa, tôi sẽ bị chuyển đến vị trí nào?" Cô khẽ bày tỏ một chút tức giận, trong lòng bực mình lão bà bà này trong trứng gà muốn lựa xương, làm khó cô.
"Tôi cảm thấy cô không hiểu khách hàng muốn cái gì, một khi không hiểu được, ý tưởng sẽ không có linh hồn, nếu như cô muốn ở lại, vậy thì cô sẽ phải chuyển qua bộ phận tiếp thị bắt đầu từ vị trí nhân viên bán hàng, hơn nữa tiền lương cũng sẽ điều chỉnh lại. Nếu cô đồng ý, Dung Khoa lại một lần nữa thu dụng cô, nhưng nếu như cô không qua được thời gian thử việc, thì cô vẫn sẽ phải ra đi." An Ôn cười, nhìn qua thân thiết mà ấm áp.
Tô Tiểu Mễ ở trong lòng mắng to, TNND, người vô sỉ đã từng gặp qua nhưng có thể vô sỉ đến mức này... thật là chưa từng thấy, tiền lương hàng năm ba mươi vạn bị hạ đến mức lương thử việc của một nhân viên tiếp thị, Tô Tiểu Mễ cô trừ khi là ngu ngốc nếu không cũng sẽ không vì một chức vị mình không thích mà liều mạng bám trụ, huống chi tiền lương còn chưa đủ cho mười ngày tiền nằm viện của ba cô.
"Cám ơn An tổng đã suy nghĩ chu toàn như vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi thật không thích hợp với Dung Khoa, tôi lựa chọn rời đi." Cô bình tĩnh cười, nhưng là nụ cười này vừa nhìn đã cảm thấy rất giả, cô chính là cố ý cười một cách gượng gạo cho An Ôn nhìn thấy.
"Nếu Tô chủ quản đã quyết định như vậy, Dung Khoa cũng sẽ không bạc đãi cô ba năm nay đã mang đến nhiều hiệu ích cho công ty, chúng tôi cũng sẽ theo luật lao động cho cô tiền trợ cấp thôi việc gấp ba tiền lương. Cô xem có còn cần gì khác, nếu như có, cô cũng có thể nói với tôi."
Tô Tiểu Mễ thản nhiên cười một tiếng, nói: "Vậy thì tôi nên nộp đơn xin từ chức vào lúc nào là tốt nhất?"
"Cái này đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nếu tất cả mọi chuyện đều đã tới bước này rồi thì cũng không cần thiết kéo dài nữa, cô cảm thấy thế nào? Tô chủ quản?"
"Dĩ nhiên, cám ơn An tổng nhắc nhở, tôi hiểu ý của ngài, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi ra ngoài trước."
An Ôn nhìn bóng lưng cô rời đi, lạnh lùng cười. " Ban đầu cho cô tiền, cô không chịu đi, lại để cho tôi phải tự mình ép cô ra đi, không lấy được tiền cũng phải đi, đây chính là cô tự tìm lấy!"
*********
Tô Tiểu Mễ nhìn cái bảng chức danh của mình, nhìn công ty, cô đã ở đây hơn ba năm, từ một nhân viên nho nhỏ thăng chức đến chủ quản, lúc bắt đầu, cô thường cùng Hạ Tử Vi đi bán cao ốc, khảo sát thực địa, tìm hiểu tâm lí khách hàng...
Cô và Hạ Tử Vi cùng thăng chức, ý tưởng cùng tiêu thụ kết hợp, là một đôi cực kỳ ăn ý... mà bây giờ... cô muốn đi...
Mặc dù đây là một loại giải thoát, nhưng phải rời đi, trong lòng cô thật ra vẫn còn có một chút tiếc nuối.
Cô hướng về phía máy tính gõ ra ba chữ: Thư Từ Chức.
Lời lẽ rất thành khẩn, cảm tạ công ty, rời đi là do năng lực bản thân chưa đủ, không thể đảm nhiệm công việc... Rất nhanh, thư từ chức liền được in ra. Sau khi nộp thư từ chức, nửa tháng sau cô liền có thể rời khỏi công ty, nếu như có thể mau sớm tìm được người tiếp nhận công việc của cô, chỉ cần một tuần lễ thôi cô liền có thể đi.
*********
Khi giao phong thư này cho Lâm Khải, tay hắn dùng sức vỗ bàn, phát ra iếng vang rất lớn.
"Tô Tiểu Mễ, em đây là có ý gì? Đưa một phong thư như vậy, em không cần giải thích gì sao?" Lâm Khải nhìn Tô Tiểu Mễ, thật có xung động muốn gõ vào đầu cô một cái thật mạnh.
"Thật xin lỗi, Lâm tổng, tôi cô phụ hy vọng của ngài." Nếu không đến đường cùng, cô không có ý định đem chuyện mình bị An Ôn đuổi đi thật tình nói ra, bởi vì nếu nói ra sẽ chỉ làm hắn cảm thấy cô đang tìm các loại lý do cùng lấy cớ, mục đích chính vẫn là cô muốn rời khỏi Dung Khoa.
"Em có phải đã quên những gì tôi đã nói với em? Đây là em ép tôi, em đã làm mọi chuyện ra như vậy cũng đừng trách tôi!" Hai tròng mắt hắn lóe một cỗ lửa giận, hận không thể đem cô đốt một lần đầy thương tích.
"Lâm tổng, không cần..."
"Không muốn? Em ép tôi tới như vậy rồi còn dám lên tiếng... em cho rằng tôi thật để mắt tới em? Muốn đem em trói ở bên người? Em nếu cứ hết lần này đến lần khác ép tôi đến giới hạn cuối cùng, tôi vì cái gì phải giữ em lại? Nhiều ngày như vậy tôi cũng chơi đủ rồi, tôi bình thường tốn năm ngàn vạn để mua một con gà, hiện tại liền quy ra tiền bán đi!" Hắn lần đầu tiên nói ra những lời khó nghe như thế, đó là một loại vũ nhục rất lớn, đây là cô buộc hắn!
Hắn hi vọng cô nghe lời một chút, ngoan một chút, nhưng cô hết lần này tới lần khác đều không nghe. Nếu muốn hắn nhất đao lưỡng đoạn, vậy hắn sẽ thành toàn cho cô, Lâm Khải hắn chưa bao giờ là người dễ chọc, cô làm cho hắn không tốt, hắn càng muốn cho cô không yên thân.
Lâm Khải đã lấy điện thoại ra, Tô Tiểu Mễ biết cú điện thoại này là muốn gọi đi đâu, cô coi như có ngu đi nữa cũng sẽ phải ngăn cản.
"Lâm tổng, anh hãy nghe em nói, sự thật là như thế này!" Tô Tiểu Mễ có chút lo lắng giải thích, cô cuối cùng vẫn là sợ Lâm Khải đem cô bán trở về cho Lý Hiếu Thiên, rơi vào tay Lý Hiếu Thiên, cô sẽ càng thê thảm hơn hiện tại.
"Hiện tại có tâm tư giải thích?" Hắn lạnh lùng cười nhạo cô, Tô Tiểu Mễ đúng là vẫn còn sợ, chiêu này hắn có thể dùng bao nhiêu lần cũng đều hữu dụng.
"Em từ chức là bởi vì An tổng, bà nói phương án em đưa ra không đạt yêu cầu của bà, cho nên em phải rời đi." Cô nhỏ giọng nói xong, chỉ cần những lời này nói ra, cô cũng biết cuộc sống sau này của mình sẽ càng thêm không tốt, An Ôn sẽ càng không bỏ qua cô.
"Em nói là mẹ tôi? Em ngược lại rất biết kiếm cớ a, có phải em cảm thấy chỉ có mẹ tôi mới có thể ép được tôi?"
"Em nói thật, nếu như anh không tin, có thể trực tiếp gọi điện thoại hỏi An tổng, em là qua đồng ý của bà mới viết thư từ chức. Lâm tổng, anh yên tâm, coi như em rời đi Dung Khoa rồi, em vẫn sẽ tuân thủ hiệp ước, trong vòng một năm mặc cho anh sai khiến, thậm chí em sẽ chuyển đến biệt thự của anh ở. Trong một năm này con người em toàn bộ đều là của anh!" Nếu có thể thoát khỏi Dung Khoa, đó là một loại giải thoát, khổ nữa cũng chỉ có một năm, một năm sau cô liền có thể tự do, coi như không kết hôn, cô cũng nguyện ý.
"Muốn đi? Không dễ dàng như vậy!" Lâm Khải giội một gáo nước lạnh lên đầu của cô, cô càng muốn rời đi hắn càng không thả cô đi, cô hết thảy đều phải trải qua sự cho phép của hắn.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, đi tới chính là An Ôn, theo sau còn có Lãnh Tĩnh Thi.
Tô Tiểu Mễ vừa nhìn tình hình trước mắt, nhân vật chính hay phụ gì cũng đều xuất hiện đủ hết rồi: mẹ, vị hôn thê, tình nhân... tất cả đều tụ thành một đoàn.
"An tổng, ngài tìm tôi có chuyện?" Cô rất lễ phép lên tiếng.
"Tô chủ quản, cô đối với phương án mình phụ trách lần này cảm thấy hài lòng không?" Bà không có ngẩng đầu nhìn cô, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình Nguồn truyện: Truyện FULL
An Ôn không để cho cô ngồi, dĩ nhiên cô đứng nói "Đối với quỹ từ thiện của Dung Khoa kết hợp cùng phương án tiêu thụ mới, cá nhân tôi vẫn cảm thấy có thể được, nếu như ngài cảm giác còn có chỗ không ổn có thể nói tôi biết, tôi sẽ đem phương án đi điều chỉnh."
"Tô chủ quản, nếu như tôi nhớ không lầm, đây đã là lần thứ ba sửa đổi phương án, phải không?" Sắc mặt An Ôn không nhìn ra có bất kỳ biến hóa gì, thanh âm cũng bình tĩnh cực kỳ.
"Rất xin lỗi." Cô thấp giọng nói, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, An Ôn đến tột cùng là đối với phương án cô bày ra không hài lòng hay là đối với bản thân cô không hài lòng... hai người cũng đều biết rõ.
"Trong công việc, cô cảm thấy nói xin lỗi hữu dụng không?" An Ôn ngẩng đầu lên, ánh mắt rất lạnh, một đôi mắt khúc xạ ra ánh sáng lạnh cùng Lâm Khải y chang nhau, thật đúng là mẹ con có khác!
"Tôi sẽ sửa đổi phương án lần nữa." Tô Tiểu Mễ nói
"Tô chủ quản, một kế hoạch đơn giản như thế, tôi đã cho cô ba cơ hội, mà cô cũng đều như vậy bỏ lỡ. Tôi có lý do hoài nghi thậm chí tin tưởng, đối với năng lực của cô đây, cô là cố ý nhằm vào cấp trên mới như tôi đây mà khi dễ, phải không?" Tâm tình của bà nhìn không ra kích động, giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Tô Tiểu Mễ nhìn An Ôn cao cao tại thượng trước mặt, làm cho người ta cảm giác có lúc nhìn như rất thân thiện, có lúc lại như không có một chút khí chất, so với bất luận kẻ nào cũng dễ nổi giận. Bà muốn bóp chết Tô Tiểu Mễ nên phải tìm một lý do gì đó, bất quá cô thật không nghĩ đến, An Ôn lại nóng lòng muốn hạ sát cô như vậy.
Suy nghĩ kĩ một chút, đây không phải là một chuyện tốt sao? Thậm chí cô có thể mượn cơ hội này, mượn tay An Ôn để cho mình rời đi Dung Khoa, cho dù là bị khai trừ, cô cũng nguyện ý. Nghĩ đến điểm này, cô ngược lại cảm kích An Ôn, nếu bà muốn cô rời đi như vậy, cô cũng hãy theo ý bà diễn cho trọn vẹn.
"An tổng, ngượng ngùng, tôi đã cố gắng hết sức."
"Cô nói lời này là có ý gì? Cô chẳng lẽ không rõ ý của tôi sao? Tôi đối với phương án này không hài lòng, mà cô cố gắng lớn nhất nếu chỉ đến vậy, Dung Khoa còn cần một chủ quản marketing cạn kiệt ý tưởng làm cái gì? Chẳng lẽ muốn để cho Dung Khoa hàng năm tốn ba mươi vạn tiền lương nuôi một người không đạt tới yêu cầu của công ty sao?" Bà lên tiếng chất vấn, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng cũng nghe ra rõ ràng là kiếm người gây sự.
"Tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là năng lực của tôi thật sự có hạn, có thể thật không đạt tới yêu cầu của An tổng. Rất xin lỗi!"
"Tô chủ quản, tôi nhắc nhở cô lần nữa, trên công việc, cái tôi muốn không phải là lời xin lỗi, tôi muốn chính là phương án hoàn chỉnh cùng kết quả! Cô đã không đạt tới cái yêu cầu này, như vậy cô có thể suy tính một chút, hoặc là chuyển công tác, hoặc là rời đi!" mục đích của An Ôn rốt cuộc đã được nói ra.
"An tổng, ngài không phải là quá võ đoán? Nếu như sự việc mới như vậy đã khai trừ, tôi không phải có thể hoài nghi sự chiếu cô của Dung Khoa đối với công nhân viên của họ đều là giả bộ?" Cô không thể biểu lộ quá rõ ràng ra cô còn chờ không kịp cái kết quả này, ít nhất ở nơi này, trước mặt lão hồ ly cũng nên giả bộ, tỏ ý phản kháng chút.
"Công ty chẳng lẽ không đủ người sao? Năng lực của cô không đủ, tôi không có trực tiếp khai trừ cô, mà là để cho cô lựa chọn! Cô có thể lựa chọn tiếp tục lưu lại công ty, nhưng chức chủ quản marketing này tôi cảm thấy cô còn chưa đủ tư cách, cũng nên học hỏi thêm một thời gian rồi hãy trở lại."
"Như vậy xin hỏi, nếu như tôi không rời đi Dung Khoa, tôi sẽ bị chuyển đến vị trí nào?" Cô khẽ bày tỏ một chút tức giận, trong lòng bực mình lão bà bà này trong trứng gà muốn lựa xương, làm khó cô.
"Tôi cảm thấy cô không hiểu khách hàng muốn cái gì, một khi không hiểu được, ý tưởng sẽ không có linh hồn, nếu như cô muốn ở lại, vậy thì cô sẽ phải chuyển qua bộ phận tiếp thị bắt đầu từ vị trí nhân viên bán hàng, hơn nữa tiền lương cũng sẽ điều chỉnh lại. Nếu cô đồng ý, Dung Khoa lại một lần nữa thu dụng cô, nhưng nếu như cô không qua được thời gian thử việc, thì cô vẫn sẽ phải ra đi." An Ôn cười, nhìn qua thân thiết mà ấm áp.
Tô Tiểu Mễ ở trong lòng mắng to, TNND, người vô sỉ đã từng gặp qua nhưng có thể vô sỉ đến mức này... thật là chưa từng thấy, tiền lương hàng năm ba mươi vạn bị hạ đến mức lương thử việc của một nhân viên tiếp thị, Tô Tiểu Mễ cô trừ khi là ngu ngốc nếu không cũng sẽ không vì một chức vị mình không thích mà liều mạng bám trụ, huống chi tiền lương còn chưa đủ cho mười ngày tiền nằm viện của ba cô.
"Cám ơn An tổng đã suy nghĩ chu toàn như vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi thật không thích hợp với Dung Khoa, tôi lựa chọn rời đi." Cô bình tĩnh cười, nhưng là nụ cười này vừa nhìn đã cảm thấy rất giả, cô chính là cố ý cười một cách gượng gạo cho An Ôn nhìn thấy.
"Nếu Tô chủ quản đã quyết định như vậy, Dung Khoa cũng sẽ không bạc đãi cô ba năm nay đã mang đến nhiều hiệu ích cho công ty, chúng tôi cũng sẽ theo luật lao động cho cô tiền trợ cấp thôi việc gấp ba tiền lương. Cô xem có còn cần gì khác, nếu như có, cô cũng có thể nói với tôi."
Tô Tiểu Mễ thản nhiên cười một tiếng, nói: "Vậy thì tôi nên nộp đơn xin từ chức vào lúc nào là tốt nhất?"
"Cái này đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nếu tất cả mọi chuyện đều đã tới bước này rồi thì cũng không cần thiết kéo dài nữa, cô cảm thấy thế nào? Tô chủ quản?"
"Dĩ nhiên, cám ơn An tổng nhắc nhở, tôi hiểu ý của ngài, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi ra ngoài trước."
An Ôn nhìn bóng lưng cô rời đi, lạnh lùng cười. " Ban đầu cho cô tiền, cô không chịu đi, lại để cho tôi phải tự mình ép cô ra đi, không lấy được tiền cũng phải đi, đây chính là cô tự tìm lấy!"
*********
Tô Tiểu Mễ nhìn cái bảng chức danh của mình, nhìn công ty, cô đã ở đây hơn ba năm, từ một nhân viên nho nhỏ thăng chức đến chủ quản, lúc bắt đầu, cô thường cùng Hạ Tử Vi đi bán cao ốc, khảo sát thực địa, tìm hiểu tâm lí khách hàng...
Cô và Hạ Tử Vi cùng thăng chức, ý tưởng cùng tiêu thụ kết hợp, là một đôi cực kỳ ăn ý... mà bây giờ... cô muốn đi...
Mặc dù đây là một loại giải thoát, nhưng phải rời đi, trong lòng cô thật ra vẫn còn có một chút tiếc nuối.
Cô hướng về phía máy tính gõ ra ba chữ: Thư Từ Chức.
Lời lẽ rất thành khẩn, cảm tạ công ty, rời đi là do năng lực bản thân chưa đủ, không thể đảm nhiệm công việc... Rất nhanh, thư từ chức liền được in ra. Sau khi nộp thư từ chức, nửa tháng sau cô liền có thể rời khỏi công ty, nếu như có thể mau sớm tìm được người tiếp nhận công việc của cô, chỉ cần một tuần lễ thôi cô liền có thể đi.
*********
Khi giao phong thư này cho Lâm Khải, tay hắn dùng sức vỗ bàn, phát ra iếng vang rất lớn.
"Tô Tiểu Mễ, em đây là có ý gì? Đưa một phong thư như vậy, em không cần giải thích gì sao?" Lâm Khải nhìn Tô Tiểu Mễ, thật có xung động muốn gõ vào đầu cô một cái thật mạnh.
"Thật xin lỗi, Lâm tổng, tôi cô phụ hy vọng của ngài." Nếu không đến đường cùng, cô không có ý định đem chuyện mình bị An Ôn đuổi đi thật tình nói ra, bởi vì nếu nói ra sẽ chỉ làm hắn cảm thấy cô đang tìm các loại lý do cùng lấy cớ, mục đích chính vẫn là cô muốn rời khỏi Dung Khoa.
"Em có phải đã quên những gì tôi đã nói với em? Đây là em ép tôi, em đã làm mọi chuyện ra như vậy cũng đừng trách tôi!" Hai tròng mắt hắn lóe một cỗ lửa giận, hận không thể đem cô đốt một lần đầy thương tích.
"Lâm tổng, không cần..."
"Không muốn? Em ép tôi tới như vậy rồi còn dám lên tiếng... em cho rằng tôi thật để mắt tới em? Muốn đem em trói ở bên người? Em nếu cứ hết lần này đến lần khác ép tôi đến giới hạn cuối cùng, tôi vì cái gì phải giữ em lại? Nhiều ngày như vậy tôi cũng chơi đủ rồi, tôi bình thường tốn năm ngàn vạn để mua một con gà, hiện tại liền quy ra tiền bán đi!" Hắn lần đầu tiên nói ra những lời khó nghe như thế, đó là một loại vũ nhục rất lớn, đây là cô buộc hắn!
Hắn hi vọng cô nghe lời một chút, ngoan một chút, nhưng cô hết lần này tới lần khác đều không nghe. Nếu muốn hắn nhất đao lưỡng đoạn, vậy hắn sẽ thành toàn cho cô, Lâm Khải hắn chưa bao giờ là người dễ chọc, cô làm cho hắn không tốt, hắn càng muốn cho cô không yên thân.
Lâm Khải đã lấy điện thoại ra, Tô Tiểu Mễ biết cú điện thoại này là muốn gọi đi đâu, cô coi như có ngu đi nữa cũng sẽ phải ngăn cản.
"Lâm tổng, anh hãy nghe em nói, sự thật là như thế này!" Tô Tiểu Mễ có chút lo lắng giải thích, cô cuối cùng vẫn là sợ Lâm Khải đem cô bán trở về cho Lý Hiếu Thiên, rơi vào tay Lý Hiếu Thiên, cô sẽ càng thê thảm hơn hiện tại.
"Hiện tại có tâm tư giải thích?" Hắn lạnh lùng cười nhạo cô, Tô Tiểu Mễ đúng là vẫn còn sợ, chiêu này hắn có thể dùng bao nhiêu lần cũng đều hữu dụng.
"Em từ chức là bởi vì An tổng, bà nói phương án em đưa ra không đạt yêu cầu của bà, cho nên em phải rời đi." Cô nhỏ giọng nói xong, chỉ cần những lời này nói ra, cô cũng biết cuộc sống sau này của mình sẽ càng thêm không tốt, An Ôn sẽ càng không bỏ qua cô.
"Em nói là mẹ tôi? Em ngược lại rất biết kiếm cớ a, có phải em cảm thấy chỉ có mẹ tôi mới có thể ép được tôi?"
"Em nói thật, nếu như anh không tin, có thể trực tiếp gọi điện thoại hỏi An tổng, em là qua đồng ý của bà mới viết thư từ chức. Lâm tổng, anh yên tâm, coi như em rời đi Dung Khoa rồi, em vẫn sẽ tuân thủ hiệp ước, trong vòng một năm mặc cho anh sai khiến, thậm chí em sẽ chuyển đến biệt thự của anh ở. Trong một năm này con người em toàn bộ đều là của anh!" Nếu có thể thoát khỏi Dung Khoa, đó là một loại giải thoát, khổ nữa cũng chỉ có một năm, một năm sau cô liền có thể tự do, coi như không kết hôn, cô cũng nguyện ý.
"Muốn đi? Không dễ dàng như vậy!" Lâm Khải giội một gáo nước lạnh lên đầu của cô, cô càng muốn rời đi hắn càng không thả cô đi, cô hết thảy đều phải trải qua sự cho phép của hắn.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, đi tới chính là An Ôn, theo sau còn có Lãnh Tĩnh Thi.
Tô Tiểu Mễ vừa nhìn tình hình trước mắt, nhân vật chính hay phụ gì cũng đều xuất hiện đủ hết rồi: mẹ, vị hôn thê, tình nhân... tất cả đều tụ thành một đoàn.