Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Trong túi Tô Tiểu Mễ truyền đến một trận một trận tiếng chuông, cô lại thậm chí cả khí lực mở túi cũng không có.
Nước mưa từ trên tóc của cô nhỏ giọt xuống, thậm chí khiến cho hai mắt cô trở nên mơ hồ không nhìn rõ phía trước, có tài xế tốt bụng đi trên đường quay cửa xe xuống, quan tâm hỏi thăm: "Cô gái, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi một đoạn!"
Cô há miệng muốn nói cám ơn, lại một chữ cũng không nói ra được, cổ họng giống như bị đè nén.
Lúc mọi thứ dường như dừng lại, cô nghe được chỉ có tiếng sấm, thấy chẳng qua là tia chớp, cảm giác được chẳng qua là chết lặng và mưa rơi, mưa to khó gặp ở Bắc Kinh cũng bị cô đụng phải!
Cho đến khi một cây ô lớn che trên đầu của cô, cô mới hơi trở lại một chút ý thức, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt trìu mến của Lý Triết.
"Học... trưởng..." Trong miệng của cô rốt cuộc khạc ra hai chữ, nhỏ đến sắp bị thanh âm mưa to rơi vào trên dù át đi hết.
"Em là con nít sao... Sao lại ngốc như vậy..." Hắn một tay cầm dù, một tay dùng sức lôi kéo, thân thể gầy nhỏ của cô bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm ở trong ngực thật chặt.
Lúc cô đang cảm thấy yếu ớt lại được người khác ôm vào lòng như vậy khiến cho cô cảm thấy thật ấm áp và mê luyến, cô không muốn nghĩ những chuyện khác, chẳng qua là tựa đầu vào trước ngực ấm áp của hắn.
Thân thể của cô đang run lẩy bẩy, y phục đã ướt đẫm, hắn ôm cả thân thể của cô nhanh chóng đi vào bên trong xe, đóng cửa xe, che tay của cô thật chặt.
Tay nhỏ bé lạnh đến có chút thấu xương khiến cho hắn càng thêm đau lòng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Sao không biết chiếu cố chính mình, gặp mưa sẽ lạnh, bị cảm sẽ rất thống khổ, có biết hay không...?" Bàn tay to của hắn dùng sức xoa nắn tay nhỏ bé của cô.
Tô Tiểu Mễ chẳng qua là ngơ ngác nhìn hắn, cái gì cũng không có phản ứng lại.
Hắn cởi áo khoác của mình xuống, giúp cô lau khô hết tóc ướt, lại dùng một cái khăn khô ráo che ở trên người của cô, thấy đôi môi tím bầm của cô từ từ có chút hòa hoãn, hắn mới khẽ thở phào một cái.
Hắn từ trong xe tìm được vài viên thuốc cảm, mở nước suối ra, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: "Ngoan, uống cái này vào! Bằng không bị cảm sẽ rất nghiêm trọng."
Dính nhiều mưa như vậy, trên người vừa ướt vừa lạnh, không cảm mới là lạ.
"Em không muốn... uống..." Cô thậm chí có một chút xíu cố chấp, cứ như vậy bệnh chết thôi, cô sẽ có lý do rốt cuộc không cần gặp người kia rồi.
"Đừng nháo, thân thể là của mình, không thể dùng thân thể để tức giận bất luận kẻ nào, có biết hay không?" Hắn không để ý tới cô nữa, mạnh mẽ đút thuốc vào trong miệng của cô, sau đó dùng nước ep cô nuốt xuống.
Trong đầu của cô lại chết lặng nghĩ đến một đêm ở Hàng Châu kia, cô nhớ có người dùng miệng đút thuốc cho cô, cô vẫn cho là Thân Vĩ Văn, lại chưa từng nghĩ nguyên lai là Lâm Khải.
Tại sao hắn muốn tốt với cô? Tại sao lại muốn chết vẫn quấn lấy không buông tha cô...?
"Tiểu Mễ, em là nha đầu ngốc...!" Lý Triết nhẹ nhàng nói, tay lại nhẹ nhàng lau chùi gương mặt của cô, nơi đó có một giọt một giọt trong suốt gì đó chảy xuống.
Hắn cái gì cũng không hỏi cô, chẳng qua là tỉ mỉ chăm sóc cô.
*********
Lãnh Tĩnh Thi kéo tay An Ôn đi vào phòng ăn trước, Lâm Khải là cự tuyệt bảo vệ trước cửa giúp hắn đậu xe, cố ý tự mình đi đến bãi đỗ xe.
Họ vừa đi, hắn liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại qua.
"Jackson, có đón được cô ấy không?" Thanh âm của hắn lại không che dấu được lo âu và nóng nảy.
"Lâm tổng, tôi chậm một bước."
"Có ý tứ gì? Cái gì gọi là chậm một bước?"
"Tô Tiểu thư bị một người đàn ông khác đón đi. Tôi thấy cô ấy lên một chiếc xe Lexus, bảng số xe là XXXXX." Jackson ở một bên thành thật trả lời.
"Theo sau, họ dừng lại liền gọi điện thoại cho tôi." Thanh âm Lâm Khải lạnh lùng, nói xong liền cúp điện thoại.
Người phụ nữ này quả rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt, lại tìm người đàn ông khác! Xem ra cô thật đúng là không chịu được cô đơn! Tay của hắn dùng sức xoắn tay của mình, hung hăng đẩy cửa xe, giẫm mạnh chân đi tới cửa thang máy.
Jackson một đường đi theo chiếc xe kia, thấy tất cả quá trình từ việc xe đi vào cư xá của Tô Tiểu Mễ cho tơi việc Lý Triết đỡ Tô Tiểu Mễ vào cầu thang.
Hắn gọi điện thoại qua, Lâm Khải ở một bên lạnh lùng nghe, cuối cùng nói một câu: "FUCKING..."
An Ôn nhìn sắc mặt con trai có chút khó coi, để dao nĩa xuống hỏi một câu: "Thế nào?"
"Không có gì, chẳng qua là có chút vấn đề, con không thể ăn cơm với hai người, trước phải đi xử lý tốt chuyện này." Thanh âm của hắn không cho cự tuyệt.
"Chuyện gì vội vã như vậy? Nói cho mẹ nghe thử!" An Ôn cũng không gấp không nóng.
"Đúng vậy a, Khải... Anh nói ra thử, xem xem chúng ta có thể giúp hay không?" Hai tròng mắt lo lắng của Lãnh Tĩnh Thi nhìn chăm chú vào hắn, tay cũng nhẹ nhàng khoác lên trên cánh tay hắn.
"Hai người cứ ăn đi, không cần chờ con, con sẽ gọi Jackson tới đón hai người trở về!" Lâm Khải không có bất kỳ giải thích, quẳng những lời này liền xoay người rời đi.
An Ôn nhìn Lãnh Tĩnh Thi hơi có chút khó chịu, bà vươn tay phủ lên trên tay của cô, nhẹ giọng nói: "Đàn ông còn có sự nghiệp, là phụ nữ cũng cần phải biết thông cảm, con coi như ăn bữa tối với mẹ, có được hay không?"
"Mẹ... con biết, con cũng sẽ học tập theo mẹ, thông cảm Khải hơn, anh ấy bận rộn con không thể phiền anh ấy nhiều hơn nữa, con sẽ cố làm một người vợ ôn nhu luôn ở sau lưng anh ấy." Cô cười nhìn về phía An Ôn, cười thật ngọt ngào nhưng cũng không che giấu được ủy khuất của cô.
"Con có thể nghĩ như vậy là tốt, mẹ rất vui khi có con dâu như con. Tin tưởng mẹ, trừ con ra, ai cũng không vào được cửa lớn nhà họ Lâm." Bà lại cho Lãnh Tĩnh Thi một liều thuốc trợ tim lần nữa.
*********
Tô Tiểu Mễ ngâm mình ở trong nước nóng, thân thể từng chút từng chút trở lại bình thường, tất cả đau đớn cũng từng chút từng chút tái diễn, sau đó từng chút từng chút bị cô cố đè xuống.
Chỉ là một màn hình ảnh ga đình ấm áp đó thôi, lòng cô lại vỡ òa ra rồi. Đè nén lâu dài khiến cho cô ý thức được mình bị lún vào tình cảm tội lỗi này càng ngày càng sâu, nó cứ như một vũng bùn, càng muốn thoát ra thì càng nhanh bị nhấn chìm.
Cô mặc đồ ngủ thật dày rồi đi ra, lại không nghĩ rằng học trưởng vẫn còn ngồi ở đó, hơn nữa còn giúp cô nấu một tô mì nóng hôi hổi.
Nhìn cô bước ra ngoài, hắn mỉm cười đi tới bên cạnh cô, vuốt vuốt sợi tóc mềm mại còn âm ẩm, ôn nhu mà trìu mến nhìn cô: "Đói bụng không, uống chút sữa tươi sau đó ăn mì cho ấm bụng."
Đây là hình ảnh thật quen thuộc, chẳng qua là người làm việc đã thay đổi, cô nuốt nuốt cổ họng đắng chát, nước mắt mong muốn lộ ra ngoài lại bị cô mạnh mẽ nuốt trở về.
Có lúc, cô rất sợ được người khác quan tâm, khi càng yếu ớt cô càng sợ. Bởi vì cô sợ bị cảm động, sợ nợ ân tình càng ngày càng nhiều, mà cô lại không có cách nào hồi báo!
"Học trưởng..." cô chua chát kêu một câu.
"Cô bé ngốc, chớ suy nghĩ quá nhiều, trước lấp đầy bụng đi, đừng nghĩ lung tung nữa, không cần phải gấp gáp, không cần khổ sở, coi như trời sập xuống, không phải còn có anh đây thân dài vai rộng đỡ thay em sao." Hắn lôi kéo tay của cô đi tới trên bàn ăn ngồi xuống, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cô.
Tô Tiểu Mễ cố chấp hít vào thật sâu, có chút xin lỗi nói: "Thật ra thì... anh không cần phải đối tốt với em như thế, như vậy em sẽ..."
"Em xem em kìa, cứ nói tùm lum, cái gì gọi là không cần tốt với em như vậy? em là học muội của anh, anh là học trưởng của em, anh đối tốt với em là thiên kinh địa nghĩa, coi như em không đáp ứng anh, anh cũng sẽ đối tốt với em, bởi vì anh thích em... Anh thích em chính là lý do tốt nhất để anh tốt với em."
"Em biết anh tốt với em, nhưng em lại không thể tốt với anh như vậy, trong lòng em có chút khó chịu." Lời Tô Tiểu Mễ nói ra là thật lòng, cô sợ nhất thiếu nợ người khác, đặc biệt là tình cảm, đó là khoản nợ cô trả không nổi, chỉ cần Lâm Khải không buông tha cô, cô đừng mơ tưởng ở chung với bất kỳ người đàn ông nào.
"Anh không cần em đối xử với anh giống như vậy, chỉ cần em tiếp nhận cái tốt của anh với em là được rồi. Anh biết có lúc em thấy khó chịu, nhìn em khó chịu trong lòng anh sẽ rất đau, chỉ cần nhìn bộ dáng em như vậy đứng ở trong mưa, anh liền muốn đi đánh người khiến cho em đau khổ. Tiểu Mễ...Tin tưởng anh, em có thể để quá khứ xuống, bắt đầu thử yêu lại lần nữa, dù cho người em yêu không phải là anh, nhưng anh cũng hi vọng em đi ra khốn cảnh hiện tại, sống thật tốt, vui vẻ cười lớn, anh thích bộ dáng em vô tư, hồn nhiên."
"Có một số việc, không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi." Cô giống như là đang tự nói với chính mình, thật ra cô cũng không phải là không muốnthay đổi, nhưng cuối cùng lý trí vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
"Chỉ cần có lòng tin, chỉ cần có dũng khí, chuyện gì đều có thể thay đổi, tin tưởng anh!" Hắn có chút kích động nắm tay của cô, khẩn cấp muốn cho cô thêm niềm tin.
Tô Tiểu Mễ lại theo bản năng có chút áy náy rút tay từ trong lòng bàn tay của Lý Triết ra, nhàn nhạt cười với hắn.
"Nhưng em..."Tô Tiểu Mễ còn muốn nói tiếp cái gì nhưng liền bị Lý Triết cắt ngang.
"Chớ nhưng nhị, trước nhanh chóng làm ấm dạ dày của em rồi lại nói với anh, có được hay không?" Hơi cự tuyệt vừa rồi của cô hắn xem như chưa từng xảy ra.
Hắn luôn ôn nhu như vậy, luôn thích cưng chìu người con gái hắn thích. Mà hắn hiện tại, chỉ muốn chăm sóc người phụ nữ trước mắt này.
Tô Tiểu Mễ đang chuẩn bị ăn mì, tiếng gõ cửa liền vang lên.
"Em cứ ăn đi, anh đi mở cửa!" Tay của hắn đặt ở trên vai cô, thân thể cũng nhanh chóng đứng lên đi mở cửa.
Không ổn, tim cô lại đập nhanh hơn, mắt phải không ngừng nháy.
Lý Triết đi mở cửa, lại không thể ngờ đến người gõ cửa lại là Lâm Khải.
"Tại sao là anh!"
"Tại sao là anh!"
Hai người cơ hồ trăm miệng một lời nói, ai nấy đều có chút ngạc nhiên.
Chỉ là ánh mắt nhìn nhau, hai người giống như là đều hiểu ý đồ của đối phương.
"Lâm tổng, ngài có chuyện gì không? Bây giờ đang là thời gian tan sở." Lý Triết khẽ cười.
"Sao anh lại ở chỗ này? Ai cho anh tiến vào?" Lâm Khải nghiễm nhiên một bộ dạng chủ nhà, thậm chí là chất vấn.
"Đây là nhà bạn gái tôi, dĩ nhiên là bạn gái của tôi đồng ý, ngược lại Lâm tổng, anh tới cũng không phải lúc, nếu như không có chuyện gì, xin mời về đi thôi." Lý Triết có thể xác định trong lòng, người làm tổn thương Tiểu Mễ nhất định chính là người đàn ông trước mắt này.
Lâm Khải lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói hai lời liền đẩy cửa ra, đẩy thân thể Lý Triết qua một bên, mạnh mẽ đi vào bên trong phòng. Hiện tại, hắn chỉ muốn tìm Tô Tiểu Mễ, thậm chí muốn cho Lý Triết biết rõ ràng, hắn mới là chủ trong căn nhà này.
Nước mưa từ trên tóc của cô nhỏ giọt xuống, thậm chí khiến cho hai mắt cô trở nên mơ hồ không nhìn rõ phía trước, có tài xế tốt bụng đi trên đường quay cửa xe xuống, quan tâm hỏi thăm: "Cô gái, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi một đoạn!"
Cô há miệng muốn nói cám ơn, lại một chữ cũng không nói ra được, cổ họng giống như bị đè nén.
Lúc mọi thứ dường như dừng lại, cô nghe được chỉ có tiếng sấm, thấy chẳng qua là tia chớp, cảm giác được chẳng qua là chết lặng và mưa rơi, mưa to khó gặp ở Bắc Kinh cũng bị cô đụng phải!
Cho đến khi một cây ô lớn che trên đầu của cô, cô mới hơi trở lại một chút ý thức, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt trìu mến của Lý Triết.
"Học... trưởng..." Trong miệng của cô rốt cuộc khạc ra hai chữ, nhỏ đến sắp bị thanh âm mưa to rơi vào trên dù át đi hết.
"Em là con nít sao... Sao lại ngốc như vậy..." Hắn một tay cầm dù, một tay dùng sức lôi kéo, thân thể gầy nhỏ của cô bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm ở trong ngực thật chặt.
Lúc cô đang cảm thấy yếu ớt lại được người khác ôm vào lòng như vậy khiến cho cô cảm thấy thật ấm áp và mê luyến, cô không muốn nghĩ những chuyện khác, chẳng qua là tựa đầu vào trước ngực ấm áp của hắn.
Thân thể của cô đang run lẩy bẩy, y phục đã ướt đẫm, hắn ôm cả thân thể của cô nhanh chóng đi vào bên trong xe, đóng cửa xe, che tay của cô thật chặt.
Tay nhỏ bé lạnh đến có chút thấu xương khiến cho hắn càng thêm đau lòng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Sao không biết chiếu cố chính mình, gặp mưa sẽ lạnh, bị cảm sẽ rất thống khổ, có biết hay không...?" Bàn tay to của hắn dùng sức xoa nắn tay nhỏ bé của cô.
Tô Tiểu Mễ chẳng qua là ngơ ngác nhìn hắn, cái gì cũng không có phản ứng lại.
Hắn cởi áo khoác của mình xuống, giúp cô lau khô hết tóc ướt, lại dùng một cái khăn khô ráo che ở trên người của cô, thấy đôi môi tím bầm của cô từ từ có chút hòa hoãn, hắn mới khẽ thở phào một cái.
Hắn từ trong xe tìm được vài viên thuốc cảm, mở nước suối ra, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: "Ngoan, uống cái này vào! Bằng không bị cảm sẽ rất nghiêm trọng."
Dính nhiều mưa như vậy, trên người vừa ướt vừa lạnh, không cảm mới là lạ.
"Em không muốn... uống..." Cô thậm chí có một chút xíu cố chấp, cứ như vậy bệnh chết thôi, cô sẽ có lý do rốt cuộc không cần gặp người kia rồi.
"Đừng nháo, thân thể là của mình, không thể dùng thân thể để tức giận bất luận kẻ nào, có biết hay không?" Hắn không để ý tới cô nữa, mạnh mẽ đút thuốc vào trong miệng của cô, sau đó dùng nước ep cô nuốt xuống.
Trong đầu của cô lại chết lặng nghĩ đến một đêm ở Hàng Châu kia, cô nhớ có người dùng miệng đút thuốc cho cô, cô vẫn cho là Thân Vĩ Văn, lại chưa từng nghĩ nguyên lai là Lâm Khải.
Tại sao hắn muốn tốt với cô? Tại sao lại muốn chết vẫn quấn lấy không buông tha cô...?
"Tiểu Mễ, em là nha đầu ngốc...!" Lý Triết nhẹ nhàng nói, tay lại nhẹ nhàng lau chùi gương mặt của cô, nơi đó có một giọt một giọt trong suốt gì đó chảy xuống.
Hắn cái gì cũng không hỏi cô, chẳng qua là tỉ mỉ chăm sóc cô.
*********
Lãnh Tĩnh Thi kéo tay An Ôn đi vào phòng ăn trước, Lâm Khải là cự tuyệt bảo vệ trước cửa giúp hắn đậu xe, cố ý tự mình đi đến bãi đỗ xe.
Họ vừa đi, hắn liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại qua.
"Jackson, có đón được cô ấy không?" Thanh âm của hắn lại không che dấu được lo âu và nóng nảy.
"Lâm tổng, tôi chậm một bước."
"Có ý tứ gì? Cái gì gọi là chậm một bước?"
"Tô Tiểu thư bị một người đàn ông khác đón đi. Tôi thấy cô ấy lên một chiếc xe Lexus, bảng số xe là XXXXX." Jackson ở một bên thành thật trả lời.
"Theo sau, họ dừng lại liền gọi điện thoại cho tôi." Thanh âm Lâm Khải lạnh lùng, nói xong liền cúp điện thoại.
Người phụ nữ này quả rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt, lại tìm người đàn ông khác! Xem ra cô thật đúng là không chịu được cô đơn! Tay của hắn dùng sức xoắn tay của mình, hung hăng đẩy cửa xe, giẫm mạnh chân đi tới cửa thang máy.
Jackson một đường đi theo chiếc xe kia, thấy tất cả quá trình từ việc xe đi vào cư xá của Tô Tiểu Mễ cho tơi việc Lý Triết đỡ Tô Tiểu Mễ vào cầu thang.
Hắn gọi điện thoại qua, Lâm Khải ở một bên lạnh lùng nghe, cuối cùng nói một câu: "FUCKING..."
An Ôn nhìn sắc mặt con trai có chút khó coi, để dao nĩa xuống hỏi một câu: "Thế nào?"
"Không có gì, chẳng qua là có chút vấn đề, con không thể ăn cơm với hai người, trước phải đi xử lý tốt chuyện này." Thanh âm của hắn không cho cự tuyệt.
"Chuyện gì vội vã như vậy? Nói cho mẹ nghe thử!" An Ôn cũng không gấp không nóng.
"Đúng vậy a, Khải... Anh nói ra thử, xem xem chúng ta có thể giúp hay không?" Hai tròng mắt lo lắng của Lãnh Tĩnh Thi nhìn chăm chú vào hắn, tay cũng nhẹ nhàng khoác lên trên cánh tay hắn.
"Hai người cứ ăn đi, không cần chờ con, con sẽ gọi Jackson tới đón hai người trở về!" Lâm Khải không có bất kỳ giải thích, quẳng những lời này liền xoay người rời đi.
An Ôn nhìn Lãnh Tĩnh Thi hơi có chút khó chịu, bà vươn tay phủ lên trên tay của cô, nhẹ giọng nói: "Đàn ông còn có sự nghiệp, là phụ nữ cũng cần phải biết thông cảm, con coi như ăn bữa tối với mẹ, có được hay không?"
"Mẹ... con biết, con cũng sẽ học tập theo mẹ, thông cảm Khải hơn, anh ấy bận rộn con không thể phiền anh ấy nhiều hơn nữa, con sẽ cố làm một người vợ ôn nhu luôn ở sau lưng anh ấy." Cô cười nhìn về phía An Ôn, cười thật ngọt ngào nhưng cũng không che giấu được ủy khuất của cô.
"Con có thể nghĩ như vậy là tốt, mẹ rất vui khi có con dâu như con. Tin tưởng mẹ, trừ con ra, ai cũng không vào được cửa lớn nhà họ Lâm." Bà lại cho Lãnh Tĩnh Thi một liều thuốc trợ tim lần nữa.
*********
Tô Tiểu Mễ ngâm mình ở trong nước nóng, thân thể từng chút từng chút trở lại bình thường, tất cả đau đớn cũng từng chút từng chút tái diễn, sau đó từng chút từng chút bị cô cố đè xuống.
Chỉ là một màn hình ảnh ga đình ấm áp đó thôi, lòng cô lại vỡ òa ra rồi. Đè nén lâu dài khiến cho cô ý thức được mình bị lún vào tình cảm tội lỗi này càng ngày càng sâu, nó cứ như một vũng bùn, càng muốn thoát ra thì càng nhanh bị nhấn chìm.
Cô mặc đồ ngủ thật dày rồi đi ra, lại không nghĩ rằng học trưởng vẫn còn ngồi ở đó, hơn nữa còn giúp cô nấu một tô mì nóng hôi hổi.
Nhìn cô bước ra ngoài, hắn mỉm cười đi tới bên cạnh cô, vuốt vuốt sợi tóc mềm mại còn âm ẩm, ôn nhu mà trìu mến nhìn cô: "Đói bụng không, uống chút sữa tươi sau đó ăn mì cho ấm bụng."
Đây là hình ảnh thật quen thuộc, chẳng qua là người làm việc đã thay đổi, cô nuốt nuốt cổ họng đắng chát, nước mắt mong muốn lộ ra ngoài lại bị cô mạnh mẽ nuốt trở về.
Có lúc, cô rất sợ được người khác quan tâm, khi càng yếu ớt cô càng sợ. Bởi vì cô sợ bị cảm động, sợ nợ ân tình càng ngày càng nhiều, mà cô lại không có cách nào hồi báo!
"Học trưởng..." cô chua chát kêu một câu.
"Cô bé ngốc, chớ suy nghĩ quá nhiều, trước lấp đầy bụng đi, đừng nghĩ lung tung nữa, không cần phải gấp gáp, không cần khổ sở, coi như trời sập xuống, không phải còn có anh đây thân dài vai rộng đỡ thay em sao." Hắn lôi kéo tay của cô đi tới trên bàn ăn ngồi xuống, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cô.
Tô Tiểu Mễ cố chấp hít vào thật sâu, có chút xin lỗi nói: "Thật ra thì... anh không cần phải đối tốt với em như thế, như vậy em sẽ..."
"Em xem em kìa, cứ nói tùm lum, cái gì gọi là không cần tốt với em như vậy? em là học muội của anh, anh là học trưởng của em, anh đối tốt với em là thiên kinh địa nghĩa, coi như em không đáp ứng anh, anh cũng sẽ đối tốt với em, bởi vì anh thích em... Anh thích em chính là lý do tốt nhất để anh tốt với em."
"Em biết anh tốt với em, nhưng em lại không thể tốt với anh như vậy, trong lòng em có chút khó chịu." Lời Tô Tiểu Mễ nói ra là thật lòng, cô sợ nhất thiếu nợ người khác, đặc biệt là tình cảm, đó là khoản nợ cô trả không nổi, chỉ cần Lâm Khải không buông tha cô, cô đừng mơ tưởng ở chung với bất kỳ người đàn ông nào.
"Anh không cần em đối xử với anh giống như vậy, chỉ cần em tiếp nhận cái tốt của anh với em là được rồi. Anh biết có lúc em thấy khó chịu, nhìn em khó chịu trong lòng anh sẽ rất đau, chỉ cần nhìn bộ dáng em như vậy đứng ở trong mưa, anh liền muốn đi đánh người khiến cho em đau khổ. Tiểu Mễ...Tin tưởng anh, em có thể để quá khứ xuống, bắt đầu thử yêu lại lần nữa, dù cho người em yêu không phải là anh, nhưng anh cũng hi vọng em đi ra khốn cảnh hiện tại, sống thật tốt, vui vẻ cười lớn, anh thích bộ dáng em vô tư, hồn nhiên."
"Có một số việc, không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi." Cô giống như là đang tự nói với chính mình, thật ra cô cũng không phải là không muốnthay đổi, nhưng cuối cùng lý trí vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
"Chỉ cần có lòng tin, chỉ cần có dũng khí, chuyện gì đều có thể thay đổi, tin tưởng anh!" Hắn có chút kích động nắm tay của cô, khẩn cấp muốn cho cô thêm niềm tin.
Tô Tiểu Mễ lại theo bản năng có chút áy náy rút tay từ trong lòng bàn tay của Lý Triết ra, nhàn nhạt cười với hắn.
"Nhưng em..."Tô Tiểu Mễ còn muốn nói tiếp cái gì nhưng liền bị Lý Triết cắt ngang.
"Chớ nhưng nhị, trước nhanh chóng làm ấm dạ dày của em rồi lại nói với anh, có được hay không?" Hơi cự tuyệt vừa rồi của cô hắn xem như chưa từng xảy ra.
Hắn luôn ôn nhu như vậy, luôn thích cưng chìu người con gái hắn thích. Mà hắn hiện tại, chỉ muốn chăm sóc người phụ nữ trước mắt này.
Tô Tiểu Mễ đang chuẩn bị ăn mì, tiếng gõ cửa liền vang lên.
"Em cứ ăn đi, anh đi mở cửa!" Tay của hắn đặt ở trên vai cô, thân thể cũng nhanh chóng đứng lên đi mở cửa.
Không ổn, tim cô lại đập nhanh hơn, mắt phải không ngừng nháy.
Lý Triết đi mở cửa, lại không thể ngờ đến người gõ cửa lại là Lâm Khải.
"Tại sao là anh!"
"Tại sao là anh!"
Hai người cơ hồ trăm miệng một lời nói, ai nấy đều có chút ngạc nhiên.
Chỉ là ánh mắt nhìn nhau, hai người giống như là đều hiểu ý đồ của đối phương.
"Lâm tổng, ngài có chuyện gì không? Bây giờ đang là thời gian tan sở." Lý Triết khẽ cười.
"Sao anh lại ở chỗ này? Ai cho anh tiến vào?" Lâm Khải nghiễm nhiên một bộ dạng chủ nhà, thậm chí là chất vấn.
"Đây là nhà bạn gái tôi, dĩ nhiên là bạn gái của tôi đồng ý, ngược lại Lâm tổng, anh tới cũng không phải lúc, nếu như không có chuyện gì, xin mời về đi thôi." Lý Triết có thể xác định trong lòng, người làm tổn thương Tiểu Mễ nhất định chính là người đàn ông trước mắt này.
Lâm Khải lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói hai lời liền đẩy cửa ra, đẩy thân thể Lý Triết qua một bên, mạnh mẽ đi vào bên trong phòng. Hiện tại, hắn chỉ muốn tìm Tô Tiểu Mễ, thậm chí muốn cho Lý Triết biết rõ ràng, hắn mới là chủ trong căn nhà này.