Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 904
39904. “ Không muốn !” Tiểu Thất lập tức từ chối, “ em mới không muốn tiếp tục xem mắt đâu, nói chung em không thích phương thức xem mắt này !”
Nói xong, Tiểu Thất quay đầu nghiêm túc mà nhìn Cảnh Thụy, “ anh trai, sau này không được sắp xếp cho em loại tiệc tùng như vậy nữa, anh có biết em ăn cơm với một người đàn ông lạ khó chịu đến mấy không, vả lại cũng không có đề tài chung gì, người anh quen biết đều là tinh anh trên thương trường, em chỉ là một phế nhân, chỉ quan tâm đến mình ăn xong bữa này rồi bữa sau ăn gì, căn bản không cùng một thế giới với em .”
Cái cớ !
Lục Sâm không phải đều là tinh anh trên thương trường sao, hai người họ sao lại có chung đề tài .
Cảnh Thụy hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Tiểu Thất, “ em từ sao hỏa đến à ?”
Tiểu Thất, “ …”
“ Em không phải là ý này …”
“ Nói chung anh không quan tâm em là ý gì, sau này anh sắp xếp xem mắt cho em thì em nhất định phải xuất hiện !”
“ Không muốn !”
Cảnh Thụy có , “ nếu như em không ra gặp đối tượng xem mắt anh giới thiệu cho em, vậy anh sẽ đem chuyện em thất tình toàn bộ nói cho ba mẹ biết, để coi họ xử lý Lục Sâm như thế nào ! Tiểu Thất, em nên tin vào năng lực của ba, nếu như ba muốn chơi một người nào đó, đừng nói là chạy đến Thụy Sĩ, cho dù là chạy đến nam cực bắc cực, ba cũng có thể tìm được anh ta, sau đó dạy dỗ một trận cho nhớ đời !”
“ …” Tiểu Thất cắn răng, giận dữ mà nhìn Cảnh Thụy, “ Tiêu Cảnh Thụy từ khi nào mà anh trở nên nhiều chuyện như vậy, miệng lớn như vậy không sợ ngủ chảy nước miếng sao !”
Cảnh Thụy hừ lạnh một tiếng, thừa lúc thời gian đợi đèn đỏ, quay đầu uy hiếp mà nhìn Tiểu Thất .
Tiểu Thất cắn răng !
Chỉ có thể chấp nhận uy hiếp !
Đáng chết !
Anh ấy chỉ biết dùng điểm yếu của cô để uy hiếp cô !
Tuy đã chia tay … nhưng Tiểu Thất một chút cũng không muốn để Lục Sâm chịu tổn hại, suy cho cùng … hai người cũng từng yêu nhau sâu đậm như vậy .
…
Mà lúc này .
Trong khách sạn Lục Sâm và Triệu Đình Đình cũng không có hứng thú ăn tiếp nữa .
Mấy người Tiểu Thất và Cảnh Thụy vừa mới đi, Lục Sâm quay đầu nhìn sang Triệu Đình Đình, trong ánh mắt tràn đầy ý trách móc .
Chưa đợi anh mở miệng, Triệu Đình Đình đã giơ tay đầu hàng, “ được rồi, em thừa nhận em không nên đem hành trình của anh tiết lộ cho Tiêu tiểu thư biết, nhưng mà em một chút ác ý cũng không có … anh nghĩ thử xem, nếu như không phải hôm nay tình cờ gặp được, nói không chừng trước khi anh ra nước, cũng không gặp được Tiêu tiểu thư, cho dù gặp được cũng nhất định là lén lút mà nhìn, như vậy quá bi thương rồi, nếu như Tiêu tiểu thư có lòng, nói không chừng còn đến sân bay tiễn chúng ta, đến lúc đó hai người cũng có thể nói lời tạm biệt với nhau .”
Thấy Lục Sâm muốn lên tiếng, Triệu Đình Đình không chút do dự mà ngắt lời anh, “ anh nghe em nói hết trước, Lục Sâm, em biết tất cả mọi chuyện anh làm đều là muốn tốt cho Tiêu tiểu thư, tuy lòng tốt này không phải là điều mà cô ấy cần, cho nên em cũng không định vạch trần anh, không để uổng công anh . Nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa, về tình về lý … nói không chừng sau này không có cơ hội gặp mặt nữa, nếu như lúc anh đi không gặp được cô ấy, em không tin anh sẽ không hối tiếc .”
Lục Sâm mím chặt môi, anh tưởng tượng đến tình cảnh của Triệu Đình Đình nói, chỉ là tính khả năng này thôi cũng đủ khiến anh đau lòng không thôi .
Hối tiếc !
Làm sao có thể không hối tiếc !
Triệu Đình Đình tiếp tục nói, “ còn nữa, người ta Tiêu tiểu thư không chút bảo lưu mà yêu anh như vậy, nếu như anh không từ mà biệt, đối với cô ấy mà nói là một loại tổn thương khác, cho nên … cho dù muốn chia tay, cũng phải chia sao cho rõ ràng một chút, đi rồi, ít ra đã nói rõ với người ta .”
Lục Sâm cuối cùng cũng bị cô thuyết phục, không nói gì nữa .
“ Đương nhiên, nếu như Tiêu tiểu thư không đến tiễn anh, vậy những lời hôm nay em nói coi như uổng công .”
Không đến ?
Không thể nào !
Lục Sâm có dự cảm, nếu như Tiểu Thất biết thứ tư anh sẽ đi, bất luận là ngoài sáng hay lén lút, đều nhất định sẽ đến tiễn anh rời khỏi .
Lục Sâm thở dài, nhìn sang Triệu Đình Đình, “ ăn xong chưa ?”
Triệu Đình Đình gật đầu, “ ăn xong rồi !”
Cho dù chưa ăn no với tâm trạng bây giờ, cũng tuyệt đối ăn không vô .
“ Ăn xong thì đi thôi .”
“ Ok !”
Hai người dọn dẹp đồ, Triệu Đình Đình đẩy xe lăn của Lục Sâm, cuối cùng, rốt cuộc Triệu Đình Đình cũng đã hỏi ra vấn đề mà cô luôn nhịn trong lòng không có hỏi, “ … Lục Sâm ?”
“ Hửm ?”
“ Lần này anh đi Thụy Sĩ, tỉ lệ thành công của phẫu thuật … là bao nhiêu ?”
Lục Sâm trầm mặc một hồi .
Tim Triệu Đình Đình cũng níu chặt lại, cô căng thẳng mà nhìn Lục Sâm, không dám bỏ qua bất kì một biểu cảm nào trên mặt Lục Sâm .
“ … trả lời em !”
Trong phút chốc, Lục Sâm nhẹ giọng nói, “ nói cho em biết cũng không có ý nghĩa !”
“ Em muốn biết !”
Lục Sâm nhắm mắt lại, cười khổ mà nói, “ đại khái … chưa tới 30% !”
Trái tim Triệu Đình Đình trong nháy mắt trở nên nặng trĩu .
Đến nỗi khi hai người họ ngồi trong xe, cũng trầm mặc không biết nên nói gì .
“ Triệu Đào, đưa Đình Đình về nhà trước .”
“ Vâng !”
Khởi động xe, Triệu Đào ở phía trước lái xe, Lục Sâm và Triệu Đình Đình ngồi ở ghế sau vẫn còn đang trầm mặc .
Không khí có chút ngột ngạt .
Xe đã chạy hơn hai mươi phút, đến nơi ở của Triệu Đình Đình, Triệu Đình Đình mở cửa bước xuống xe, trước khi đi, cô nâng mắt lên, hốc mắt lại có chút đỏ, “ Lục Sâm … anh nhất định ! Nhất định phải sống sót mà trở về, cho dù là vì Tiêu tiểu thư cũng được .”
Lục Sâm trầm mặc lần nữa .
Vào lúc Triệu Đình Đình tưởng anh sẽ không lên tiếng, anh gật đầu, vẻ mặt kiên định, “ anh … cố gắng !”
Chiếc xe rời khỏi .
Một mình Triệu Đình Đình đứng dưới bầu trời hơi mát, cô nhìn chiếc xe từ từ mà biến mất khỏi tầm mắt, từ trong đáy lòng cầu nguyện với ông trời .
Ông trời !
Xin ông hãy mở to mắt, người tốt như vậy, nhất định phải khiến anh ấy chịu đựng qua khỏi !
…
Hai ngày tiếp theo, Tiểu Thất bởi vì sự uy hiếp của Cảnh Thụy, mỗi ngày đều trải qua trong xem mắt .
Hành trình của cô bị Cảnh Thụy sắp xếp đầy .
Sáng sớm sau khi thức dậy liền bắt đầu trang điểm thay quần áo, buổi trưa lúc sắp ăn cơm gặp một người, sau khi ăn xong cơm về nhà, bảo Tiểu Thất tiếp tục thay quần áo, buổi tối gặp người thứ hai .
Tiểu Thất thật sự sắp bị giày vò đến điên rồi .
“ Tiêu Cảnh Thụy, anh đừng quá đáng quá đấy !”
“ Sao anh lại quá đáng, bảo em quen biết thêm vài người không tốt sao .” Tiêu Cảnh Thụy hóa thân thành người đàn ông cằn nhằn, nói với Tiểu Thất, “ em nói em xem, thời gian hai ngày rồi, cộng thêm lần đầu xem mắt cũng đã gặp năm người đàn ông rồi, nhưng người đàn ông này đều là hàng có trình độ cao nhất trong tay anh trai em, các đánh giá về mọi mặt đều vô vùng không tệ, vả lại tính cách cũng giống nhau, có thận trọng, có sôi động, cũng có hài hước dí dỏm, còn có tao nhã lịch sự nữa, sao ngay cả một người cũng không lọt vào mắt em vậy ! Em có biết không, mấy người này đối với em đều rất hài lòng, từng người từng người hỏi anh lấy phương thức liên lạc của em, nói là bắt đầu từ bạn bè đấy .”
Tiểu Thất lườm Cảnh Thụy, căng thẳng mà hỏi, “ anh có cho không ?”
“ Em không gật đầu, anh dám cho sao !”
Lúc này Tiểu Thất mới thở phào nhẹ nhõm, “ đã nói với anh rồi, em chán ghét xem mắt, em nói với anh, những người đó là tròn hay là dẹp em cũng không nhớ nữa .”
“ Không sao, gặp nhiều rồi cũng sẽ gặp được em yêu thích thôi !”