Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 885
39885.
Tần Nham đau đớn tự vò đầu.
Sao anh ta lại dễ dàng tin lời của mẹ và em gái như vậy chứ, rõ ràng đã biết họ rất căm ghét Lưu Tuyền, rõ ràng cũng biết họ muốn đối phó với Lưu Tuyền như thế nào, sao lại chỉ dựa vào mấy tấm hình này, chỉ có thêm một đêm không về nhà, thì đã định tội cho cô ấy rồi!
“ Tiểu Tuyền, anh xin lỗi! Anh xin lỗi anh sai rồi ... ” Tần Nham tiến tới vài bước, đưa tay định bám vào Lưu Tuyền, nhưng Lưu Tuyền lập tức nghiêng người né ra, tránh xa sự đụng chạm của anh ta. Đôi tay Tần Nham chỉ vồ vào không trúng, anh ta đơ người đứng nhìn những ngón tay đó, đau khổ, hận là không thể tự đấm vào mặt mình, “ Tiểu Tuyền ... anh thực sự đã sai rồi, anh bị sự đố kị che mờ mắt, cho nên mới đối xử với em như vậy ... Anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, em đừng đi có được không ?”
Lưu Tuyền cắn môi.
Sai rồi ?!
Tần gia nhà họ hình như cảm thấy, tất cả những tổn thương đó chỉ cần nhẹ nhàng một câu “ xin lỗi ” là có thể hóa giải tất cả ?!
“ Tần Nham, chúng ta tới đây là chấm hết rồi!”
“Không ! Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền anh tin là em vẫn còn yêu anh, em đừng rời xa anh, anh thực sự biết mình đã sai rồi, em không thích cái nhà này phải không, được! Anh sẽ đưa em dọn ra ngoài sống, lần này cho dù mẹ anh và Phi Ngữ dùng bất kì thủ đoạn gì, anh đều tuyệt đối không quay đầu lại nữa đâu, cũng sẽ tuyệt đối không tin họ nữa, thật đó! Anh đảm bảo với em, chúng mình rời khỏi cái nhà này, chúng mình sẽ lại như trước đây, chúng mình sẽ sống cùng nhau thật hạnh phúc.”
Lão thái thái cảm thấy e ngại.
Bà không sợ điều gì, chỉ sợ là Lưu Tuyền sẽ bị những tình cảm lúc trước làm cho mềm lòng.
Lão thái thái nhìn Lưu Tuyền, sắc mặt Lưu Tuyền vẫn không hề biểu lộ điều gì.
Lại như lúc trước, hạnh phúc sống cùng nhau?
Trải qua ngày hôm nay, anh ta nghĩ điều ấy còn có thể xảy ra sao!
“Gương vỡ khó lành!”
Nói xong, cô không hề nhìn Tần Nham thêm một lần nào nữa, dứt khoát quay lưng bước đi.
Tần Nham vẫn không từ bỏ, quyết đuổi theo sau.
“Ngăn hắn lại !”
Lão thái thái vừa hạ lệnh, vài lính canh lập tức chặn đường đi của Tần Nham, Tần Nham mắt đỏ hoe, “ Tiểu Tuyền !”
Lưu Tuyền như không nghe thấy gì, cô loạng choạng lao ra khỏi ngôi biệt thự!
……
Ra khỏi biệt thự, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, làn nắng ấm áp xua tan đi cái lạnh âm u trong ngôi biệt thự.
Lão thái thái nhìn Lưu Tuyền đang ngẩng đầu ngước lên bầu trời, nước mắt tuôn trào, mà trong lòng bà cũng thấy xót xa.
“ Tuyền nha đầu, tới nhà ta nghỉ ngơi một chút nha.”
“ Bác gái ...”
“ Không được từ chối đâu.” Lão thái thái nắm chặt tay Lưu Tuyền, “ Con đi ra ngoài với dáng vẻ này có vẻ không hay lắm, con yên tâm, nhà ta cái gì thì không có, chứ phòng ốc thì rất là nhiều, con tạm thời cứ nghỉ ngơi ở nhà ta, không cần nghĩ ngợi gì hết, cứ ngủ một giấc đã, những việc khác, khi nào tỉnh lại thì tính tiếp.”
Lưu Tuyền lại rưng rưng nước mắt.
Cô thực sự không hiểu, đến một người xa lạ đều có thể cho cô cảm thấy ấm áp như vậy, tại sao người trong nhà thì lại không thể chứ.
Cô cúi đầu.
Nhìn lại đồ trên người mình, dáng vẻ cô như vậy, bây giờ cứ thế này đi ra khỏi biệt thự, e là sẽ chỉ gây xôn xao. Lưu Tuyền không còn cách nào từ chối ý tốt của lão thái thái, “ Con cảm ơn bác !”
“ Không nói những lời khách sáo nữa, đi cùng ta nào.”
Lão thái thái đột nhiên nhớ lại việc lần trước Dung Cảnh có đưa Lưu Tuyền về nhà, bà bất chợt đơ người một lúc.
Nếu Lưu Tuyền về tới cổng nhà bà, vậy thì thân phận của bà không phải là sẽ lập tức bị bại lộ à?
Vừa nghĩ tới đó, lão thái thái bỗng nhiên dừng bước.
“ Bác gái ...”
“ Tuyền nha đầu à, bác gái nhất định phải nói cho con biết một chuyện ... ” lão thái thái đứng yên ở chỗ cũ, giống như đứa trẻ vừa mắc lỗi, cúi đầu đan ngón tay vào nhau, “ Thực ra ... thực ra ta chính là mẹ của Dung Cảnh!”
Lưu Tuyền sững người!
Mẹ ... của Dung Cảnh?
Cô thực sự chưa từng liên kết mối quan hệ giữa lão thái thái và Dung Cảnh lại với nhau, vì dù gì Dung Cảnh cũng mới chỉ hai mươi chín tuổi, nhưng lão thái thái thì hình như cũng phải bảy tám mươi tuổi rồi.
Lão thái thái nhìn trộm Lưu Tuyền, tiếp tục nói thật, “ Cái đó ... lần trước ta có nhìn thấy Dung Cảnh đưa con về nhà, nghĩ rằng do Dung Cảnh ít khi quen biết với con gái, cho nên đặc biệt hiếu kì về con, cho nên ... hôm đó ta mới lấy lý do là mang điểm tâm tới, để chạy sang nhìn con ... ” Lão thái thái chột dạ nhìn Lưu Tuyền, “ Tuyền nha đầu, con có trách bác gái không ?!”
Lưu Tuyền sao mà trách bà được.
Cô cảm thấy cả nhà Dung gia quả thực chính là ân nhân của cô.
Dung Cảnh đã giúp đỡ cô không biết bao nhiêu lần.
Mà hôm nay, nếu như không phải là lão thái thái, thì tình hình của cô đúng là kêu trời trời không hay, kêu đất đất không thấu mà.
“ Bác gái, con phải cảm ơn bác! ”
“ Hả ?”
“ Cảm ơn bác hôm nay đã giúp con !”
Đúng ra lão thái thái còn đang nghĩ rằng, mục đích bà tiếp cận cô không rõ ràng sẽ làm Lưu Tuyền giận bà, không ngờ cô lại không hề để bụng. Lão thái thái nhìn vào ánh mắt của Lưu Tuyền chỉ cảm thấy rất ấm áp, ôi ... đứa trẻ này thật là hiểu chuyện, sao mà lại toàn gặp thứ không hay như vậy.
Lão thái thái càng thương cô hơn.
Bà vội vàng đỡ Lưu Tuyền, “ Con gái ngoan, con thật là cô gái ngoan, đi nào, bác i đưa con về nhà nghỉ ngơi nha !”
“ Con cảm ơn bác!”
Về tới Dung gia, Dung gia chỉ có Dung lão gia đang đứng ở cổng lớn đi đi lại lại có vẻ hết sức lo lắng, vừa thấy lão thái thái đỡ Lưu Tuyền bước vào, ông sững người lo lắng.
Chuyện gì thế này?
“ Lão đầu tử, mau mau kêu người làm dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng đi, Tiểu Tuyền phải được nghỉ ngơi ngay bây giờ!”
Dung lão gia hiểu ý nên không hỏi nhiều.
“ Ờ !” một tiếng, rồi vội vàng lao về phòng, kêu người đi dọn dẹp một phòng cho cô bé.
Lưu Tuyền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Cô thực sự chỉ sợ bị hỏi nguyên nhân, cũng may ... lão gia không hề hỏi gì hết.
Lão thái thái dìu Lưu Tuyền đi vào phòng khách, Lưu Tuyền giờ đang đau đớn cả thể chất và tinh thần, hoàn toàn không có tâm trạng quan sát kiến trúc của căn phòng, chỉ cảm thấy biệt thự này rất rộng, rộng tới mức khó tưởng tượng được.
“ Lão thái thái, phòng đã dọn dẹp xong rồi ạ. Là căn kế bên phòng của nhị thiếu gia!”
“ Được rồi !”
Lão thái thái dìu Lưu Tuyền đi lên lầu, bà mở cánh cửa, đưa Lưu Tuyền vào trong.
“ Con gái ngoan, không được suy nghĩ gì nữa, mau ngủ một giấc đi nha!”
Lưu Tuyền nằm lên giường, chỉ cảm thấy mệt.
“ Ngủ đi, ngủ đi.”
“ Dạ !”
Đợi Lưu Tuyền nhắm mắt lại rồi, lão thái thái liền khẽ khàng bước ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đi xuống lầu!
Dung lão gia không đợi thêm được nữa, chỉ chỉ lên lầu, khẽ hỏi nhỏ, “ Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lão thái thái nghiến răng, từ từ kể hết sự tình với chồng.
Lão gia là người tính tình hiền lành, vậy mà nghe kể xong cũng không kiềm chế được cơn giận, “ Lúc trước thì cảm thấy Tần gia có chút thế lực, không thể ngờ được họ lại hèn hạ tới như vậy! Việc kinh khủng đó mà cũng làm ra được, chưa nói giữa Lưu Tuyền và Dung Cảnh chẳng có bất cứ chuyện gì, thì dù cho chúng nó có gì đi nữa, Lưu Tuyền và Tần Nham mà thấy không hợp nhau, cùng lắm là ly hôn được rồi, có cần phải làm ra cái chuyện hạ nhục con gái nhà người ta như vậy không! ”
“ Còn phải nói sao, chắc chắn là do cảm thấy Tuyền nha đầu không có người thân chống lưng, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy !”
“ Vậy bây giờ phải làm sao ?”
Lão thái thái quắc mắt, “Còn làm thế nào nữa! Việc này tốt xấu gì cũng là có liên quan tới con trai của ông, tất nhiên là phải kêu con trai ông tự về mà giải quyết rồi, cho dù có thế nào, thì việc này nguyên cơ cũng là do nó, về lý về tình, ít nhất nó cũng phải có ý hối lỗi với Tuyền nha đầu !”
Lão gia cũng cảm thấy có lý, “ Vậy tôi đi gọi điện thoại cho con trai đây !”
“ Bỏ đi bỏ đi, để tôi gọi cho, để ông nói lại không rõ ràng! ” lão thái thái ngồi kế giá điện thoại bàn, dặn dò lão gia, “ Nhiệm vụ của ông bây giờ đó là cho người canh gác cẩn thận cửa nẻo nhà mình, đừng có để cho mấy kẻ cặn bã nhà Tần gia xông vào đó nghe.”
“ Bà yên tâm đi, bọn chúng mà dám xông vào đây, tôi sẽ cho chúng vào đứng, ra nằm !”
Lão thái thái giờ mới mãn nguyện gật đầu, liền bấm số gọi điện cho Dung Cảnh.
Dung Cảnh vừa nghe xong điện thoại, chưa tới hai mươi phút sau thì đã về tới nhà rồi.
Khi trở về nhà, trên trán anh vẫn còn lấm tấm mồ hôi hột, vừa về tới nơi, không kịp nghĩ ngợi gì đã chạy xộc lên lầu.
Lão thái thái liền túm anh lại, “ Con định làm gì đấy ?!”
“ Con phải đi xem xem Lưu Tuyền cô ấy sao rồi?”
“ Con xem rồi thì có tích sự gì không! ” lão thái thái dí tay vào trán Dung Cảnh, “ Con nói con đi, do con không nghe lời mẹ mà, con mà nghe mẹ, sớm theo đuổi con bé, thì làm sao xảy ra chuyện ngày hôm nay được! Bây giờ chắc chắn con bé đang rất khổ sở, giờ con đừng làm phiền nó nữa, đợi con bé xuống lầu rồi sẽ nói chuyện tiếp !”
Dung Cảnh nghiến răng, gân xanh trên trán giật giật.
“ Mấy kẻ cặn bã nhà Tần gia ! Thật không bằng súc sinh !”
“ Bây giờ chửi bọn chúng cũng không được tích sự gì!” lão thái thái kéo Dung Cảnh ngồi xuống ghế sofa, nhìn mặt Dung Cảnh hằm hằm bực tức, lão thái thái thở dài, “ Con cũng đừng có căng thẳng quá, sự việc đi tới bước này cũng không hẳn là không tốt!”
Việc đã ra nông nỗi này rồi còn nói là chuyện tốt ?!
Dung Cảnh tự nhiên lại thấy không vui, “ Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì vậy!”
“ Mẹ con trước giờ có bao giờ nói linh tinh không !” lão thái thái kéo tay Dung Cảnh, giọng đầy nghiêm trọng, “ Việc này đối với tinh thần và thể chất của Tiểu Tuyền đúng là có gây ra kích động không hề nhỏ, nhưng cũng chính nhờ vậy, mà con bé sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt được với Tần gia! Con nghĩ mà xem, Tần gia là cái nơi như vậy, mẹ và con gái nhà Tần gia đó đều là những kẻ lòng dạ lang sói ... Tiểu Tuyền mà cứ ở đó, hoàn toàn là kẻ yếu thế, lần trước họ đã dám bắt cóc con bé, ai mà biết được lần sau con bé đắc tội với chúng thì sẽ còn gặp chuyện gì nữa? Chỉ cần không cẩn thận, chưa biết chừng đến cái mạng cũng chẳng còn!”
Dung Cảnh và lão gia đều im lặng.
Lão thái thái thở dài, “ Ở trên đời này chỉ có ngàn năm làm trộm chứ làm gì có ngàn năm phòng trộm, tiểu Tuyền dù có thông minh tới mức nào, thì cũng chẳng thể nào qua được hết nạn này tới nạn khác! Cho nên mẹ thấy, chuyện này xảy ra càng sớm càng tốt. Hồi nãy lúc ở Tần gia, mẹ nghe ý của tiểu Tuyền, có vẻ như quyết tâm muốn đoạn tuyệt với Tần gia rồi! Rời xa Tần gia, đối với con bé mà nói, đây chắc chắn là điều nên làm ! Còn về những tổn thương con bé đang phải chịu ... thời gian sẽ là phương thuốc hữu hiệu nhất, dần dần rồi sẽ quên được thôi !”
Dung Cảnh không nói gì, trong lòng cũng rất đồng tình với ý tưởng của lão thái thái.
Chỉ cần cô ấy rời khỏi Tần gia, đối với bản thân cô ấy mà nói thì đó đúng là việc nên làm.
Còn sau đó thì sao?
Sau này tiểu Tuyền chấp nhận anh cũng được, không chấp nhận anh cũng được, anh chỉ hy vọng cô gái tốt như tiểu Tuyền có thể có một kết thúc tốt đẹp.
Dung Cảnh khẽ thở dài một tiếng.
Lão thái thái thấy tình hình như vậy, giống như làm ảo thuật, bà rút trong túi ra một tấm hình.
“ Đây là ...”
“ Hình của con và Tuyền nha đầu ... ” lão thái thái cười to, đặt tấm hình vào tay Dung Cảnh, “ Mẹ đoán con rất muốn có một tấm hình chụp chung với con bé phải không, tranh thủ lúc Tần gia không để ý, mẹ đã lấy trộm mang về một tấm đó! ”
Dung Cảnh, “ ... ”
Anh cúi đầu xuống nhìn hai người ở trong hình.
Mặt trời chiếu vào.
Anh và Lưu Tuyền một người thì cười rất tươi, một người thì trong mắt chứa tình, Lưu Tuyền kéo tay anh chạy, mái tóc bay bay, nhìn cô tràn đầy sức sống.
Dung Cảnh nắm chặt tấm hình.
Anh hy vọng, sau này khi tiểu Tuyền đã rời khỏi Tần gia rồi, trên gương mặt cô sẽ luôn có nụ cười rạng rỡ như vậy!
Tần Nham đau đớn tự vò đầu.
Sao anh ta lại dễ dàng tin lời của mẹ và em gái như vậy chứ, rõ ràng đã biết họ rất căm ghét Lưu Tuyền, rõ ràng cũng biết họ muốn đối phó với Lưu Tuyền như thế nào, sao lại chỉ dựa vào mấy tấm hình này, chỉ có thêm một đêm không về nhà, thì đã định tội cho cô ấy rồi!
“ Tiểu Tuyền, anh xin lỗi! Anh xin lỗi anh sai rồi ... ” Tần Nham tiến tới vài bước, đưa tay định bám vào Lưu Tuyền, nhưng Lưu Tuyền lập tức nghiêng người né ra, tránh xa sự đụng chạm của anh ta. Đôi tay Tần Nham chỉ vồ vào không trúng, anh ta đơ người đứng nhìn những ngón tay đó, đau khổ, hận là không thể tự đấm vào mặt mình, “ Tiểu Tuyền ... anh thực sự đã sai rồi, anh bị sự đố kị che mờ mắt, cho nên mới đối xử với em như vậy ... Anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, em đừng đi có được không ?”
Lưu Tuyền cắn môi.
Sai rồi ?!
Tần gia nhà họ hình như cảm thấy, tất cả những tổn thương đó chỉ cần nhẹ nhàng một câu “ xin lỗi ” là có thể hóa giải tất cả ?!
“ Tần Nham, chúng ta tới đây là chấm hết rồi!”
“Không ! Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền anh tin là em vẫn còn yêu anh, em đừng rời xa anh, anh thực sự biết mình đã sai rồi, em không thích cái nhà này phải không, được! Anh sẽ đưa em dọn ra ngoài sống, lần này cho dù mẹ anh và Phi Ngữ dùng bất kì thủ đoạn gì, anh đều tuyệt đối không quay đầu lại nữa đâu, cũng sẽ tuyệt đối không tin họ nữa, thật đó! Anh đảm bảo với em, chúng mình rời khỏi cái nhà này, chúng mình sẽ lại như trước đây, chúng mình sẽ sống cùng nhau thật hạnh phúc.”
Lão thái thái cảm thấy e ngại.
Bà không sợ điều gì, chỉ sợ là Lưu Tuyền sẽ bị những tình cảm lúc trước làm cho mềm lòng.
Lão thái thái nhìn Lưu Tuyền, sắc mặt Lưu Tuyền vẫn không hề biểu lộ điều gì.
Lại như lúc trước, hạnh phúc sống cùng nhau?
Trải qua ngày hôm nay, anh ta nghĩ điều ấy còn có thể xảy ra sao!
“Gương vỡ khó lành!”
Nói xong, cô không hề nhìn Tần Nham thêm một lần nào nữa, dứt khoát quay lưng bước đi.
Tần Nham vẫn không từ bỏ, quyết đuổi theo sau.
“Ngăn hắn lại !”
Lão thái thái vừa hạ lệnh, vài lính canh lập tức chặn đường đi của Tần Nham, Tần Nham mắt đỏ hoe, “ Tiểu Tuyền !”
Lưu Tuyền như không nghe thấy gì, cô loạng choạng lao ra khỏi ngôi biệt thự!
……
Ra khỏi biệt thự, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, làn nắng ấm áp xua tan đi cái lạnh âm u trong ngôi biệt thự.
Lão thái thái nhìn Lưu Tuyền đang ngẩng đầu ngước lên bầu trời, nước mắt tuôn trào, mà trong lòng bà cũng thấy xót xa.
“ Tuyền nha đầu, tới nhà ta nghỉ ngơi một chút nha.”
“ Bác gái ...”
“ Không được từ chối đâu.” Lão thái thái nắm chặt tay Lưu Tuyền, “ Con đi ra ngoài với dáng vẻ này có vẻ không hay lắm, con yên tâm, nhà ta cái gì thì không có, chứ phòng ốc thì rất là nhiều, con tạm thời cứ nghỉ ngơi ở nhà ta, không cần nghĩ ngợi gì hết, cứ ngủ một giấc đã, những việc khác, khi nào tỉnh lại thì tính tiếp.”
Lưu Tuyền lại rưng rưng nước mắt.
Cô thực sự không hiểu, đến một người xa lạ đều có thể cho cô cảm thấy ấm áp như vậy, tại sao người trong nhà thì lại không thể chứ.
Cô cúi đầu.
Nhìn lại đồ trên người mình, dáng vẻ cô như vậy, bây giờ cứ thế này đi ra khỏi biệt thự, e là sẽ chỉ gây xôn xao. Lưu Tuyền không còn cách nào từ chối ý tốt của lão thái thái, “ Con cảm ơn bác !”
“ Không nói những lời khách sáo nữa, đi cùng ta nào.”
Lão thái thái đột nhiên nhớ lại việc lần trước Dung Cảnh có đưa Lưu Tuyền về nhà, bà bất chợt đơ người một lúc.
Nếu Lưu Tuyền về tới cổng nhà bà, vậy thì thân phận của bà không phải là sẽ lập tức bị bại lộ à?
Vừa nghĩ tới đó, lão thái thái bỗng nhiên dừng bước.
“ Bác gái ...”
“ Tuyền nha đầu à, bác gái nhất định phải nói cho con biết một chuyện ... ” lão thái thái đứng yên ở chỗ cũ, giống như đứa trẻ vừa mắc lỗi, cúi đầu đan ngón tay vào nhau, “ Thực ra ... thực ra ta chính là mẹ của Dung Cảnh!”
Lưu Tuyền sững người!
Mẹ ... của Dung Cảnh?
Cô thực sự chưa từng liên kết mối quan hệ giữa lão thái thái và Dung Cảnh lại với nhau, vì dù gì Dung Cảnh cũng mới chỉ hai mươi chín tuổi, nhưng lão thái thái thì hình như cũng phải bảy tám mươi tuổi rồi.
Lão thái thái nhìn trộm Lưu Tuyền, tiếp tục nói thật, “ Cái đó ... lần trước ta có nhìn thấy Dung Cảnh đưa con về nhà, nghĩ rằng do Dung Cảnh ít khi quen biết với con gái, cho nên đặc biệt hiếu kì về con, cho nên ... hôm đó ta mới lấy lý do là mang điểm tâm tới, để chạy sang nhìn con ... ” Lão thái thái chột dạ nhìn Lưu Tuyền, “ Tuyền nha đầu, con có trách bác gái không ?!”
Lưu Tuyền sao mà trách bà được.
Cô cảm thấy cả nhà Dung gia quả thực chính là ân nhân của cô.
Dung Cảnh đã giúp đỡ cô không biết bao nhiêu lần.
Mà hôm nay, nếu như không phải là lão thái thái, thì tình hình của cô đúng là kêu trời trời không hay, kêu đất đất không thấu mà.
“ Bác gái, con phải cảm ơn bác! ”
“ Hả ?”
“ Cảm ơn bác hôm nay đã giúp con !”
Đúng ra lão thái thái còn đang nghĩ rằng, mục đích bà tiếp cận cô không rõ ràng sẽ làm Lưu Tuyền giận bà, không ngờ cô lại không hề để bụng. Lão thái thái nhìn vào ánh mắt của Lưu Tuyền chỉ cảm thấy rất ấm áp, ôi ... đứa trẻ này thật là hiểu chuyện, sao mà lại toàn gặp thứ không hay như vậy.
Lão thái thái càng thương cô hơn.
Bà vội vàng đỡ Lưu Tuyền, “ Con gái ngoan, con thật là cô gái ngoan, đi nào, bác i đưa con về nhà nghỉ ngơi nha !”
“ Con cảm ơn bác!”
Về tới Dung gia, Dung gia chỉ có Dung lão gia đang đứng ở cổng lớn đi đi lại lại có vẻ hết sức lo lắng, vừa thấy lão thái thái đỡ Lưu Tuyền bước vào, ông sững người lo lắng.
Chuyện gì thế này?
“ Lão đầu tử, mau mau kêu người làm dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng đi, Tiểu Tuyền phải được nghỉ ngơi ngay bây giờ!”
Dung lão gia hiểu ý nên không hỏi nhiều.
“ Ờ !” một tiếng, rồi vội vàng lao về phòng, kêu người đi dọn dẹp một phòng cho cô bé.
Lưu Tuyền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Cô thực sự chỉ sợ bị hỏi nguyên nhân, cũng may ... lão gia không hề hỏi gì hết.
Lão thái thái dìu Lưu Tuyền đi vào phòng khách, Lưu Tuyền giờ đang đau đớn cả thể chất và tinh thần, hoàn toàn không có tâm trạng quan sát kiến trúc của căn phòng, chỉ cảm thấy biệt thự này rất rộng, rộng tới mức khó tưởng tượng được.
“ Lão thái thái, phòng đã dọn dẹp xong rồi ạ. Là căn kế bên phòng của nhị thiếu gia!”
“ Được rồi !”
Lão thái thái dìu Lưu Tuyền đi lên lầu, bà mở cánh cửa, đưa Lưu Tuyền vào trong.
“ Con gái ngoan, không được suy nghĩ gì nữa, mau ngủ một giấc đi nha!”
Lưu Tuyền nằm lên giường, chỉ cảm thấy mệt.
“ Ngủ đi, ngủ đi.”
“ Dạ !”
Đợi Lưu Tuyền nhắm mắt lại rồi, lão thái thái liền khẽ khàng bước ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đi xuống lầu!
Dung lão gia không đợi thêm được nữa, chỉ chỉ lên lầu, khẽ hỏi nhỏ, “ Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lão thái thái nghiến răng, từ từ kể hết sự tình với chồng.
Lão gia là người tính tình hiền lành, vậy mà nghe kể xong cũng không kiềm chế được cơn giận, “ Lúc trước thì cảm thấy Tần gia có chút thế lực, không thể ngờ được họ lại hèn hạ tới như vậy! Việc kinh khủng đó mà cũng làm ra được, chưa nói giữa Lưu Tuyền và Dung Cảnh chẳng có bất cứ chuyện gì, thì dù cho chúng nó có gì đi nữa, Lưu Tuyền và Tần Nham mà thấy không hợp nhau, cùng lắm là ly hôn được rồi, có cần phải làm ra cái chuyện hạ nhục con gái nhà người ta như vậy không! ”
“ Còn phải nói sao, chắc chắn là do cảm thấy Tuyền nha đầu không có người thân chống lưng, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy !”
“ Vậy bây giờ phải làm sao ?”
Lão thái thái quắc mắt, “Còn làm thế nào nữa! Việc này tốt xấu gì cũng là có liên quan tới con trai của ông, tất nhiên là phải kêu con trai ông tự về mà giải quyết rồi, cho dù có thế nào, thì việc này nguyên cơ cũng là do nó, về lý về tình, ít nhất nó cũng phải có ý hối lỗi với Tuyền nha đầu !”
Lão gia cũng cảm thấy có lý, “ Vậy tôi đi gọi điện thoại cho con trai đây !”
“ Bỏ đi bỏ đi, để tôi gọi cho, để ông nói lại không rõ ràng! ” lão thái thái ngồi kế giá điện thoại bàn, dặn dò lão gia, “ Nhiệm vụ của ông bây giờ đó là cho người canh gác cẩn thận cửa nẻo nhà mình, đừng có để cho mấy kẻ cặn bã nhà Tần gia xông vào đó nghe.”
“ Bà yên tâm đi, bọn chúng mà dám xông vào đây, tôi sẽ cho chúng vào đứng, ra nằm !”
Lão thái thái giờ mới mãn nguyện gật đầu, liền bấm số gọi điện cho Dung Cảnh.
Dung Cảnh vừa nghe xong điện thoại, chưa tới hai mươi phút sau thì đã về tới nhà rồi.
Khi trở về nhà, trên trán anh vẫn còn lấm tấm mồ hôi hột, vừa về tới nơi, không kịp nghĩ ngợi gì đã chạy xộc lên lầu.
Lão thái thái liền túm anh lại, “ Con định làm gì đấy ?!”
“ Con phải đi xem xem Lưu Tuyền cô ấy sao rồi?”
“ Con xem rồi thì có tích sự gì không! ” lão thái thái dí tay vào trán Dung Cảnh, “ Con nói con đi, do con không nghe lời mẹ mà, con mà nghe mẹ, sớm theo đuổi con bé, thì làm sao xảy ra chuyện ngày hôm nay được! Bây giờ chắc chắn con bé đang rất khổ sở, giờ con đừng làm phiền nó nữa, đợi con bé xuống lầu rồi sẽ nói chuyện tiếp !”
Dung Cảnh nghiến răng, gân xanh trên trán giật giật.
“ Mấy kẻ cặn bã nhà Tần gia ! Thật không bằng súc sinh !”
“ Bây giờ chửi bọn chúng cũng không được tích sự gì!” lão thái thái kéo Dung Cảnh ngồi xuống ghế sofa, nhìn mặt Dung Cảnh hằm hằm bực tức, lão thái thái thở dài, “ Con cũng đừng có căng thẳng quá, sự việc đi tới bước này cũng không hẳn là không tốt!”
Việc đã ra nông nỗi này rồi còn nói là chuyện tốt ?!
Dung Cảnh tự nhiên lại thấy không vui, “ Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì vậy!”
“ Mẹ con trước giờ có bao giờ nói linh tinh không !” lão thái thái kéo tay Dung Cảnh, giọng đầy nghiêm trọng, “ Việc này đối với tinh thần và thể chất của Tiểu Tuyền đúng là có gây ra kích động không hề nhỏ, nhưng cũng chính nhờ vậy, mà con bé sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt được với Tần gia! Con nghĩ mà xem, Tần gia là cái nơi như vậy, mẹ và con gái nhà Tần gia đó đều là những kẻ lòng dạ lang sói ... Tiểu Tuyền mà cứ ở đó, hoàn toàn là kẻ yếu thế, lần trước họ đã dám bắt cóc con bé, ai mà biết được lần sau con bé đắc tội với chúng thì sẽ còn gặp chuyện gì nữa? Chỉ cần không cẩn thận, chưa biết chừng đến cái mạng cũng chẳng còn!”
Dung Cảnh và lão gia đều im lặng.
Lão thái thái thở dài, “ Ở trên đời này chỉ có ngàn năm làm trộm chứ làm gì có ngàn năm phòng trộm, tiểu Tuyền dù có thông minh tới mức nào, thì cũng chẳng thể nào qua được hết nạn này tới nạn khác! Cho nên mẹ thấy, chuyện này xảy ra càng sớm càng tốt. Hồi nãy lúc ở Tần gia, mẹ nghe ý của tiểu Tuyền, có vẻ như quyết tâm muốn đoạn tuyệt với Tần gia rồi! Rời xa Tần gia, đối với con bé mà nói, đây chắc chắn là điều nên làm ! Còn về những tổn thương con bé đang phải chịu ... thời gian sẽ là phương thuốc hữu hiệu nhất, dần dần rồi sẽ quên được thôi !”
Dung Cảnh không nói gì, trong lòng cũng rất đồng tình với ý tưởng của lão thái thái.
Chỉ cần cô ấy rời khỏi Tần gia, đối với bản thân cô ấy mà nói thì đó đúng là việc nên làm.
Còn sau đó thì sao?
Sau này tiểu Tuyền chấp nhận anh cũng được, không chấp nhận anh cũng được, anh chỉ hy vọng cô gái tốt như tiểu Tuyền có thể có một kết thúc tốt đẹp.
Dung Cảnh khẽ thở dài một tiếng.
Lão thái thái thấy tình hình như vậy, giống như làm ảo thuật, bà rút trong túi ra một tấm hình.
“ Đây là ...”
“ Hình của con và Tuyền nha đầu ... ” lão thái thái cười to, đặt tấm hình vào tay Dung Cảnh, “ Mẹ đoán con rất muốn có một tấm hình chụp chung với con bé phải không, tranh thủ lúc Tần gia không để ý, mẹ đã lấy trộm mang về một tấm đó! ”
Dung Cảnh, “ ... ”
Anh cúi đầu xuống nhìn hai người ở trong hình.
Mặt trời chiếu vào.
Anh và Lưu Tuyền một người thì cười rất tươi, một người thì trong mắt chứa tình, Lưu Tuyền kéo tay anh chạy, mái tóc bay bay, nhìn cô tràn đầy sức sống.
Dung Cảnh nắm chặt tấm hình.
Anh hy vọng, sau này khi tiểu Tuyền đã rời khỏi Tần gia rồi, trên gương mặt cô sẽ luôn có nụ cười rạng rỡ như vậy!