-
Chương 454
Làm sao…
Tô Tố mím môi, cô không muốn khiến Tiểu Hy và Mộ Bạch lo lắng, cố gắng cười, “Có lẽ là ly hôn.”
Tiểu Hy ôm vai cô, “Tố Tố, không biết cậu quyết định làm gì tớ cũng ủng hộ cậu.”
“Ừ.” Tô Tố đưa tay ôm lại Tiểu Hy, “Cảm ơn cậu, Tiểu Hy.”
…
Tiêu Lăng ra khỏi nhà của Tiểu Hy, trực tiếp về nhà tổ.
Nói đến cùng cũng là chuyện tình cảm của Tiêu Lăng, Lãnh Mạc cũng không giúp được, cho nên dẫn Trương Hân về nhà, Tôn Nguyên cũng tìm lý do quay về, lúc Tiêu Lăng về đến nhà tổ, ông nội đã từ Sanya trở về.
Cùng về với ông nội còn có vợ chồng Tiêu Quốc Chinh, còn có Tiêu Khả.
Lúc Tiêu Lăng tới nhà, Tiêu Khả lập tức chạy ra, “Tiêu Lăng, em cẩn thận chút, ông rất giận, lúc nãy bệnh tim xém tí bộc phát, em đừng khiến ông nội tức giận nữa.”
Tiêu Lăng lập tức nhìn ông nội.
Lúc này mặt ông nhịn đến đỏ lên, mắt toàn là lửa giận, nhưng tinh thần thì vẫn tốt, Tiêu Lăng nhẹ nhàng thở phào.
Tiêu Khả nhỏ tiếng nói, “Còn có 1 chuyện… à...chú thím của về thành phố a rồi…”
Tim Tiêu Lăng nhảy lên 1 cái, lập tức nhìn Tiêu Khả.
Tiêu Khả nhẫn nhịn tiếp tục nói, “Đừng nhìn tôi như vậy, Tiêu Diệp Lạc cũng về rồi, bây giờ trên căn phòng trên lầu mà cô ta thường ở, sức khoẻ cô ta hình như không tốt lắm, chú thím đang chăm sóc cô ta, có thể chút nữa là xuống lầu, em chuẩn bị tốt tinh thần đi.”
Tiêu Khả nói xong chạy đến sofa ngồi đàng hoàng.
Tim Tiêu Lăng trầm xuống.
Lúc này anh và Tô Tố đã thành như vậy, Tô Tố vẫn chưa tha thứ cho anh, nếu Tô Tố biết ba mẹ đem Diệp Lạc về nhà tổ nhất định sẽ càng ghét anh.
Càng không tha thứ cho anh.
Đây là đến … gây phiền phức cho anh sao.
Đầu Tiêu Lăng đau.
Ông nội bên kia thấy Tiêu Lăng về, lập tức giận dữ, ông cố áp chế, “Tô Tố đâu? Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất đâu?”
“Bọn họ ở nhà Tiểu Hy.”
“Mày về sớm vậy làm gì, sao không dẫn người về.” Ông chống gậy đứng dậy, “Không được, tao sẽ đi đón họ về, không biết cô ấy bây giờ có nể mặt lão đầu này không…”
Tiêu Lăng ngăn ông lại.
Ông lập tức mặt mày lạnh lùng nhìn anh, “Sao? Mày còn muốn cản tao.”
“Ông nội, đừng đi, cô ấy nói muốn yên tĩnh 1 chút.”
“Yên tĩnh cái mẹ gì, lúc này để cô ấy yên tĩnh 1 mình, vậy không khiến cô ấy càng đau lòng sao, tao nói mày nghe Tiêu Lăng, tao chỉ nhận 1 đứa con dâu, nếu mày không đem Tô Tố về, xem tao có đánh gãy chân mày không.”
“Con biết.” Tiêu Lăng đỡ ông ngồi xuống, “Ông nội, con tự biết giải quyết, ông cứ ở nhà chờ, bên Tô Tố… con sẽ tự nghĩ cách.”
Tiêu Quốc Chinh nói giúp, “Ba, Tiêu Lăng nói đúng, chuyện của hai đứa nhỏ trưởng bối chúng ta nhúng tay vào chỉ càng thêm phiền phức, không bằng cho chúng chút thời gian để chúng tự mình giải quyết, với lại…” Tiêu Quốc Chinh nhìn lên lầu, âm thầm nuốt lời nói phía sau, “Diệp Lạc về rồi, lại đưa Tô Tố về, trong lòng cô sẽ thoải mái sao? Để Tiêu Lăng tự cầu xin tha thứ vậy, cuối cùng thực sự không được, thì ba mới hành động.”
Tiêu phu nhân cũng lên tiếng khuyên.
Lão gia cắn răng, cuối cùng cũng nhịn xuống.
Đang nói, trên lầu có tiếng động, mọi người đều nhìn lên, thấy Tiêu Quốc Cường đỡ mẹ Tiêu xuất hiện trước cầu thang, mọi người lập tức âm thầm kêu rên.
Ông nội vừa bớt giận thấy vợ chồng Tiêu Quốc Cường, lập tức giận dữ trở lại, từ sofa đứng dậy, tức giận nhìn Tiêu Quốc Cường, “Mày không phải nói hôn lễ của Tiêu Lăng mày không đến sao? Vậy bây giờ mày về đây gây chuyện, Tiêu Quốc Cường à Tiêu Quốc Cường, có phải tao quá dung túng cho mày không, để mày bây giờ không biết phân biệt trắng đen, chuyện của Tiêu Lăng và Tiêu Diệp Lạc đã là quá khứ, mày tạo ra chuyện này cho ai xem? Thành tâm muốn nhà chúng ta bẽ mặt trước truyền thông, khiến cho tao không còn chút mặt mũi, còn Tô Tố nữa, con bé đã làm sai chuyện gì chứ?”
Ông càng nói càng tức, “Người ta chỉ là cô gái nhỏ bé, tuổi nhỏ nhỏ đã sinh con cho Tiêu Lăng, Tiêu Lăng sớm nên cho người ta 1 danh phận, bây giờ mày nhảy ra là muốn làm gì, Tiêu Quốc Cường mày nói tao nghe rốt cuộc mày muốn làm gì, cái nhà này bị mày làm loạn lên mày mới vui phải không.”
Tiêu Quốc Cường im lặng cúi đầu, không nói chuyện.
Mẹ Tiêu biết , trong miệng ông chửi chồng mình, nhưng thực tế là chửi mình.
Bà nắm tay chồng đi xuống lầu, đi đến trước mặt ông nội, nhớ đến khuôn mặt trắng bệch của Diệp Lạc, mặt lập tức lạnh lùng, “Ba, ba muốn chửi con thì cứ chửi, cần gì phải giận cá chém thớt, không sai, chuyện là con làm, lần về nước này là con quyết liệt yêu cầu, mục tiêu của con là khiến Tiêu Lăng và Tô Tố không thể kết hôn, còn về nguyên nhân… ba còn rõ hơn con, có cần con nói trước mặt Tiêu Lăng và Tiêu Khả không.”
Tiêu Lăng và Tiêu Khả lập tức ngây người, có chuyện gì mà mọi người đều biết, chỉ giấu hai người họ sao?
Vợ chồng Tiêu Quốc Chinh nhìn nhau, rồi nhìn ông.
Hai mắt ông đột nhiên đỏ lên, “Mày dám uy hiếp tao.”
“Không phải uy hiếp, con chỉ trần thuật 1 sự thật.” Mẹ Tiêu không lộ yếu thế.
Không khí đột nhiên có mùi thuốc súng.
Đột nhiên Tiêu Lăng nhìn mẹ Tiêu, mở miệng, “Mẹ, con có chuyện muốn hỏi.”
Mẹ Tiêu mím môi mắt phức tạp nhìn Tiêu Lăng, “Con hỏi đi.”
“Trưa nay, điện thoại con tắt máy là mẹ làm sao.”
“Là mẹ, vốn dĩ mẹ muốn ngăn cản hôn lễ của con với Tô Tố, đương nhiên không để hai người thuận lời, tắt máy là mẹ làm, mẹ biết sau đó con mua hỏi gì, không cần hỏi, là mẹ gọi cho Tô Tố, nói con ở bệnh viện, còn nói số phòng cho cô ta, cho nên cô ta mới có thể trong thời gian ngắn tìm được con, với lại còn nhìn thấy hình ảnh con đang ở bên Diệp Lạc, còn nữa lần về nước này, Diệp Lạc vốn không muốn về, nó biết ngày kết hôn của con, hai ngày nay sức khoẻ luôn không tốt, là mẹ nhìn thấy mà đau lòng, cho nên nhân lúc nó bất tỉnh, tìm máy bay bay đến Sanya, tất cả đều là mẹ làm.”
Tiêu Lăng càng nghe sắc mặt càng bi ai.
Tuy biết rõ sự thật, nhưng nghe chính miệng mẹ nói, anh cảm thấy không chịu nổi kích động này.
Tiêu Lăng chỉ hỏi 1 câu, “tại sao?”
Miệng mẹ Tiêu động đậy, lão gia lập tức dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn qua, cuối cùng mẹ Tiêu cũng nhịn xuống, 1 câu cũng không nói.
Tiêu Lăng cười, cười đến tròng mắt đỏ lên.
Anh đi từng bước, chậm rãi kiên định đi đến trước mặt mẹ Tiêu, nhìn ánh mắt của cô.
“Mẹ, nói cho con biết tại sao, con vẫn luôn không hiểu, tại sao mẹ luôn nhìn con không thuận mắt, tại sao con đã tìm được hạnh phúc của mình, mẹ lại phá hoại nó, đầu con muốn nổ tung, cũng không nghĩ ra lý do là gì, rốt cuộc con… có phải con ruột của mẹ không?”