Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 387
“Tầm…… con cũng không biết nữa.”
Mạc phu nhân tức thời xù lông, bà dứt khoát không ăn cơm nữa, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi Bạch Linh rồi mắng, “Cô ngay cả nam nhân của mình đang làm gì cũng không biết, cô nói xem cô còn biết được gì, Mạc gia ta đúng là nuôi uổng cô nhiều năm rồi, cô là heo à chỉ biết ăn cơm rồi đi ngủ, bộ không biết quan tâm quan tâm Mạc Tầm à, nó một mình ở ngoài đi làm cực khổ bao nhiêu, cô không biết san sẻ với nó không?”
Đôi mắt của Bạch Linh tức thì đỏ lên, “Mẹ……”
“Đã nói rồi đừng gọi tôi bằng mẹ.”
“Bác, bác gái……” Bạch Linh nhéo mạnh đùi của mình, “Tầm nói là sắp qua tết, công việc tương đối bận, cho nên……”
Mạc phu nhân lại một lần nữa cắt ngang cô, “Nó công việc bận cô không biết san sẻ với nó à, cho dù không giúp được, cô không biết nấu canh đưa cho nó tẩm bổ sức khỏe à? Bạch Linh ơi Bạch Linh, ta hồi xưa còn trông thấy cô ngoan hiền hiểu chuyện, bây giờ lại cảm thấy cô càng ngày càng giả dối.”
Đó là do bà cảm thấy tôi không ưa mắt thôi, cho nên mới cảm thấy cả người tôi đều là khuyết điểm.
Lời nói này Bạch Linh chỉ có thể nói trong lòng, trên mặt không hề lộ ra sự bất ổn nào, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên, vâng lời nói, “Bác gái, con bây giờ sẽ đưa cơm cho Tầm……”
“Thím Lưu, đưa hộp cách nhiệt cho cô ta.”
“Vâng, cô Bạch hãy đi theo tôi.”
Bạch Linh chưa một hạt cơm vào bụng, trực tiếp bỏ đũa xuống cùng thím Lưu vào phòng bếp, đến phòng bếp, trông mắt đã thấy hộp cách nhiệt đã đựng xong, trong lòng Bạch Linh cười lạnh, trông ra Mạc mẫu đã dự tính thị uy với cô, nếu không tại sao mà ngay cả hộp đựng cơm cũng chuẩn bị sẵn rồi.
Thím Lưu dùng túi đựng hộp cách nhiệt vào, đưa cho Bạch Linh, thím ngày thường cũng ấn tượng khá tốt với Bạch Linh, phải nói là tất cả người làm trong biệt thự đều đối xử tốt với Bạch Linh, thím Lưu nhìn thấy sắc mặt ấm ức của cô, nhịn không được thấp giọng nói, “Cô Bạch đừng giận phu nhân, chuyện xấu hổ…… của đại tiểu thư từ khi bị lộ ra, tâm trạng phu nhân cứ mãi không tốt, vừa nãy phu nhân mới cãi nhau với đại tiểu thư, cô á, cô gặp xui rồi.”Nói xong, thím Lưu từ trong phòng bếp lấy ra món đồ ngọt mà thím đã chuẩn bị sẵn trước đó cho cô, “Thời tiết lạnh như thế, không ăn chút đồ sao mà được, món đồ ngọt này cô Bạch cô cứ đem theo trên đường ăn một chút nhé.”
“Cám ơn thím Lưu.”
Thím Lưu lắc đầu, “Mau ra ngoài đi, nếu không lát hồi phu nhân lại giận nữa đấy.”
“Uhm.”
Bạch Linh giấu đi món đồ ngọt, vừa từ trong bếp ra đã trông thấy mũi không phải mũi, mắt lại không phải là mắt của Mạc mẫu, và Mạc Oanh Oanh ngồi đối diện bà đã không biết đi đâu, trông ra cô lại gặp xui nữa rồi.
Quả nhiên, Mạc mẫu nhìn thấy cô lập tức lại phát điên lên, “Cô còn đứng ngây người ở đó làm gì, còn không khẩn trương đi.”
“Bác gái, xe……”
“Muốn xe gì.” Mạc mẫu cười lạnh, “Cô ngay cả việc lưu sản cũng có thể vượt qua được, đi có vài bước không lẽ không đi được à? Tự mình đi bộ qua.”
Bạch Linh tức thời ngây người.
Đi bộ qua?
Trang viên Mạc gia không phải ở trung tâm thành phố, và Mạc Tầm bây giờ nhất định là đang ở trong chung cư ở trung tâm thành phố, cho dù ngồi xe cũng phải nửa tiếng đồng hồ, để cô đi bộ qua à?
Ở ngoài biệt thự ngay cả xe cũng đón không được.
Huống chi là, bây giờ đã tối như vậy, Mạc mẫu lại không sợ cô thân gái một mình gặp chuyện trên đường sao?
Trong lòng Bạch Linh nổi lên một hận thù.
Cô mím môi, “Bác gái, con biết là bác muốn vì con tốt, thời tiết lạnh như thế, con đi qua đó vận động để đổ mồ hồi làm ấm cơ thể, nhưng……” Bạch Linh cầm hộp cách nhiệt trên tay, “Con chỉ là sợ là đợi đến lúc con đến nơi canh cũng nguội rồi, hơn nữa đợi đến lúc con đến chỗ Mạc Tầm, dự đoán rằng anh ấy cũng đã ăn cơm rồi, đến lúc đó tâm tư quan tâm của bác gái đối với anh ấy, anh ấy sẽ không nhận được.”
Mạc mẫu cau chặt đôi mày.
Mạc Đào tức thời mở miệng, “Để tài xế của ta đưa con qua đó, hãy nói là do ta dặn dò.”
“Cám ơn ba ạ, vậy con đi trước.”
“Đi đi.”
Đợi hình bóng Bạch Linh khuất khỏi ánh nhìn, Mạc Đào mới cau mày nhìn Mạc phu nhân, “Em có tệ thế không.”
“Em thì sao, ai bảo cô ta hại đến cháu em không còn nữa.”
Mạc Đào lắc đầu, “Em đừng tự lừa dối bản thân nữa, con gái yêu của bản thân em làm nên thế này em còn không biết ngại đổ hết lỗi lên người Bạch Linh? Anh thấy em dạo này có thời gian thì nên dạy dỗ dạy dỗ lại Oanh Oanh đi, cái đứa con đúng là hư đốn thật, khẩn trương kiếm giáo viên lễ nghi dạy dỗ nó, tối ngày không biết nghe lời, cuộc sống riêng tư một phen thảm họa, tại vì nó mà cổ phiếu của Mạc thị bị giảm sút, nếu không quản giáo nó nữa, anh thấy đứa con này phải bỏ rồi.”
“Em cũng có suy nghĩ này, đứa con này thật không biết nghe lời, anh không biết đâu, hai ngày nay em không dám bước ra cửa, vừa bước ra cửa cứ cảm thấy có người đâm chọt sau lưng, việc của Oanh Oanh lần này quá mất mặt rồi, tuyệt đối không thể để nó có lần sau.”
……
Lúc vợ chồng Mạc gia đang thảo luận chuyện của con cái, Bạch Linh đã ngồi lên chiếc xe đi chung cư của Mạc Tầm.
Nói thật lòng, cô cũng mấy ngày gần đây không thấy Mạc Tầm, lúc này sắp sửa được gặp Mạc Tầm, trong ánh mắt của cô đều là vui mừng.
Bạch Linh không có gọi điện cho Mạc Tầm, cũng không có nhắn tin cho anh.
Chuẩn bị trực tiếp tạo cho anh một bất ngờ.
Bạch Linh biết được nơi ở của anh, không những biết, mà còn có chìa khóa chung cư của anh.
Lúc xuống xe, gió lạnh lập tức vây bủa đến, Bạch Linh cuộn chặt lấy áo khoác của mình, ôm lấy hộp cách nhiệt khẩn trương chui vào thang máy, thang máy từ từ đi lên, không mấy dễ dàng mới đến được cửa chung cư của Mạc Tầm.
Bạch Linh cầm chìa khóa, vừa chuẩn bị mở cửa.
Cửa phòng đột nhiên từ trong mở ra.
Mạc Tầm nôn nóng một bên mặc áo khoác một bên kéo cửa ra, nhìn thấy Bạch Linh trước cửa, anh ngây người, “Linh Nhi?”
“Tầm.” Ánh mắt của Bạch Linh sáng lên, “Hai người chúng ta có phải tâm ý tương thông không, em vừa định mở cửa là anh đã ra đây rồi. Mau mời em vào nhà, bên ngoài lạnh lắm, em có đem canh cho anh, mẹ lo lắng cho anh một mình ở bên ngoài ăn không ngon, cho nên nhờ em đưa canh đến cho anh.”
Bạch Linh nói xong vừa định bước vào nhà.
Mạc Tầm khẩn trương cản cô lại.
“Sao thế?”
Ánh mắt của Mạc Tầm có chút hoang mang, “Ở bệnh viện bây giờ có chuyện gấp cần phải xử lý, anh bây giờ phải ra ngoài, trong phòng lạnh lắm em đừng nên vào.” Mạc Tầm từ tay của Bạch Linh nhận lấy hộp cách nhiệt, giọng điệu dịu dàng nói với cô, “Anh hôm nay có thể sẽ bận đến rất khuya, sức khỏe em vẫn chưa khỏe lại, khẩn trương về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Chuyện rất gấp cần xử lý sao?”
“Uhm, rất là khẩn cấp, nếu không anh sẽ không ra ngoài vào giờ này.”
Bạch Linh có chút thất vọng, nhưng cũng biểu hiện thông cảm, “Vậy thôi, em về nhà trước, anh hai ngày nay có nếu như có thời gian, nhớ là về nhà, ba mẹ cũng đều rất nhớ anh, em……cũng rất nhớ anh.”
“Được, anh ngày mai tan ca xong sẽ lập tức về nhà.” Mạc Tầm cúi người xuống hôn lên trán Bạch Linh.
Tiếp xúc gần như vậy, trong lòng Bạch Linh tức thì trầm lại.
Trên người của Mạc Tầm, rõ ràng là có một mùi nước hoa thoang thoảng.
Sắc mặt Bạch Linh tức thời trắng bệt lại.
Hơi thở của cô gần như muốn ngưng lại, thuận theo khe hở nho nhỏ nhìn vào bên trong.
Cách nhìn như thế, lòng của cô lại càng đau như cắt.
Ở trên thềm, rõ ràng đang đặt một đôi giày cao gót màu đỏ, và đôi giày đó…… không phải là của cô.