Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314
Bên đại sảnh lúc này, tất cả quan khách đã ổn định chỗ ngồi để bắt đầu khai tiệc.
Bên bàn Tiêu Lăng cũng đã ổn định chỗ ngồi để chờ khai tiệc.
Lúc họ đến tham gia buổi lễ đã nhờ Tiểu Trần đem cơm và thức ăn từ bên ngoài vào ăn trước rồi, bây giở không cảm thấy đói, cả bàn đều đang chờ đợi.
Tô Tố kéo chiếc váy, đang được mặc trên người với vẻ yêu thích không rời, cũng như những cô gái khác lúc nào cũng thích được mặc váy cưới trên người vậy, trước giờ cô cảm thấy bản thân rất cổ hủ, nhưng bây giờ đã phá lệ rồi, cô đã từng mơ mình là cô bé Lọ Lem gặp được chàng hoàng tử trong mơ, và cũng đã từng mơ qua cảnh hôn lễ xa hoa lộng lẫy, tuy bây giờ đã trưởng thành nhưng đây là lần đầu tiên cô mặc váy cưới và cũng trong cảnh tượng xa hoa lộng lẫy như vậy.
Tô Tố nghĩ tới cảnh Bạch Linh lúc nãy mặt xám như tro, trong lòng cảm thấy rất vui sướng.
Người phụ nữ này cũng có ngày hôm nay.
“ Tô Tố……”
“ Ừm?”
Tiểu Hy kề sát vào người cô nói nhẹ “ Mộ Bạch sư huynh đang nhìn cô từ nãy giờ kìa”
Tô Tố ngẩn đầu lên trong vô thức, đúng lúc bắt được ánh nhìn từ Mộ Bạch, ánh mắt của Mộ Bạch thản nhiên và thuần túy, hoàn toàn giống một quân tử trong sáng vô tư, thấy cô nhìn qua, anh nhẹ gật đầu với cô, lộ ra một nụ cười ôn hòa, Tô Tố cũng hiểu ý mỉm cười.
“Ối……” cái đùi cô bị đau, Tô Tố quay đầu nhìn Tiêu Lăng với ánh mắt đầy phẫn nộ “ Anh làm gì đấy?”
“ Không được cười rạng rỡ như vậy với người đàn ông khác”
“……”
Cô chỉ cười một cách lễ phép thôi, sao gọi là rạng rỡ được.
“ Em diện đẹp như vậy và cười với Mộ Bạch, anh ta sẽ không chịu đựng được”
“……”
Tô Tố trợn mắt hung hăng nhìn Tiểu Lăng, nói năng cái quái quỷ gì thế, định đem Mộ Bạch ra nói như thằng ngốc à.
“ Không tin à?” Tiêu Lăng hạ giọng nói khẽ, hơi thở ấm nồng thổi vào tai cô “ Là người đàn ông khi nhìn thấy em như vậy đều chịu không nổi. Em không phát hiện ra lúc nãy khi em bước ra thật lộng lẫy, các cặp mắt của cánh đàn ông nhìn em chằm chằm sao, thật đáng ghét, vẫn có người đang nhìn đấy kìa”
Bởi vì thân phận của Tiêu Lăng, nên vị trí chỗ ngồi của cái bàn đặc biệt tốt, tầm nhìn rất thoáng, Tô Tố quét mắt nhìn, quả nhiên thấy không ít người đàn ông đang quay về phía cô, các ánh mắt ấy đều tập trung nhìn vào cô, thấy cô nhìn họ, lập tức những người đó nét mặt họ như sáng rực lên, có một số người thì lịch sự gật đầu chào, một số người thì có ánh nhìn hơi lộ liễu, ánh mắt như muốn nuốt trôi cô.
Tô Tố chau mày lại khi thấy cảnh đó.
Tiêu Lăng cắn răng, cảm giác ghen tuông trổi dậy, bèn lao đến ôm eo cô, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn qua những người đàn ông ấy, khi nhìn thấy ánh nhìn băng giá của Tiêu Lăng bọn họ lập tức kinh hãi, vội cúi mặt xuống đất. Tiêu Lăng tỏ vẻ khó chịu “ Sớm biết vậy, anh không để em ăn mặc như vậy rồi.”
“……”
Người muốn cô ấy mặc như thế là anh, bây giờ người hối hận cũng lại là anh ta.
Tô Tố lắc đầu, chuyển đề tài khác “ Khi nào anh mới tạo bất ngờ cho mọi người đây, tạo bất ngờ cho mọi người xong thì chúng ta rút lui thôi, em không muốn nán lại nhà Mạc gia thêm nữa, em nhớ nhà và cũng nhớ con nữa.”
“ Vậy để anh hoàn thành nhanh”
Tiêu Lăng lấy cái điện thoại từ trong túi ra, Tô Tố tò mò nhìn qua, thấy Tiêu Lăng mở danh bạ ra, sau đó tìm thấy một số điện thoại đã được lưu, liền gửi tin nhắn đi, nội dung tin nhắn là năm chữ “ Có thể ra mắt rồi”.
Tô Tố nhìn thấy năm chữ đó, kinh ngạc nhìn vào Tiêu Lăng “Người này là người anh sẽ gây bất ngờ cho mọi người à, anh có chắc là sẽ gây nên chấn động lớn không?”
“Chờ xem phim hay là được rồi”
……
Hôm nay, Mạc Gia đã mất mặt lắm rồi, cố tình muốn trốn mà không trốn được, Mạc Lão Đầu dẫn Mạc Đào và Mạc phu nhân bước lên sân khấu, Mạc Lão Đầu cầm chiếc micro đứng trước khán đài làm thay đổi bầu không khí “Các bạn cứ từ từ dùng bữa. Qua buổi sáng hôm nay nếu các bạn muốn trở về A Thị thì tôi cũng đã sắp xếp máy bay đến đón rồi, còn muốn tiếp tục ở lại đây thì tôi cũng rất hoan nghênh.”
Các khách mời cười ngượng ngùng.
Trong tình cảnh này không ai muốn ở lại vì chướng tai gai mắt.
Mạc Lão Đầu nhìn mọi người không nói tiếng nào, bản thân cảm thấy rất ngại ngùng, bèn nói thêm 2 câu xong bước xuống khán đài.
“ Đợi đã”
Phía dưới khách mời đang ngồi bỗng thốt lên một tiếng, trong tim Mạc Lão Đầu chưa từng phát ra tiếng “ thình thịch”, nhưng hôm nay ông ta sợ nhất là nghe hai chữ này, ông vịnh tay Mạc Đào, quay người qua nhìn người đang nói đó, Mạc Lão Đầu như bị sét đánh, toàn thân như đứng sựng lại.
Đó là một người đàn ông chạc năm mươi tuổi, ông ta ăn mặc rất chỉnh tề, trên mắt có đeo một cặp mắt kính không tròng, thân thể hơi gầy nhìn trông có vẻ rất điềm đạm, nho nhã. Ông ta từ trong bàn tiệc chầm chậm bước ra, từng bước từng bước leo lên bậc thang lên khán đài, mọi người đều kinh ngạc nhìn ông ta, ông ta dường như không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, bặm môi tiến thẳng về phía Mạc Lão Đầu, ông ta nhìn biểu hiện bị sốc của Mạc Lão Đầu, đột nhiên cười.
Ông dang tay lấy chiếc micro từ tay Mạc Lão Đầu và cười “ Cha, con thật sự đã tìm thấy cha rồi”
Tiếng nói rõ ràng trong micro vang lên khắp mọi góc phòng.
Sự việc xảy ra trong 24 giờ đã rất bất ngờ và ly kỳ, quan khách trong phòng nghĩ rằng không còn chuyện gì để làm họ kinh ngạc hơn nữa, nhưng sự việc này đã khiến họ phải thốt lên “ ôi chao!”
Thật sự là.
Hôm nay có phải là đại hội nhận người thân không, lúc nãy cha mẹ Bạch Linh còn đến đây tìm con gái, bây giờ lại có người đi tìm cha, vả lại người cha này lại là Mạc Lão Đầu nữa chứ.
Quan khách của khán phòng đang mơ mơ hồ hồ cảm thấy sự việc như không được bình thường, nhưng mà bây giờ không ai muốn suy nghĩ gì thêm, giới ký giả bắt đầu mở máy chụp hình ra, ghi lại hình ảnh trong khoảnh khắc này.
Muốn biết Mạc Lão Đầu là quan chức lớn đã được rút từ quân đội về, ông ta là cán bộ bề hưu trong nước tác phong kỷ luật trong quốc gia trước giờ đều yêu cầu cực kỳ khắc khe, nếu phơi bày ra Mạc Lão Đầu có đứa con riêng thì danh tiếng của ông ấy hoàn toàn bị phá hủy.
Mạc Lão Đầu đã suy nghĩ đến vấn đề này, nên khi con trai kêu tiếng “ Cha” ông chỉ luýnh quýnh vẫy tay đi “ Anh là ai? Tôi không quen biết anh.”
“ Quả nhiên……” con trai như đoán trước được và mỉm cười, ông ta đẩy chiếc mắt kính trên sống mũi, nhìn Mạc Lão Đầu kiểu như dù có đánh chết cũng không dám nhận lại đứa con, người đàn ông không nhịn được bèn cười mỉa mai “ con cũng đoán được cha sẽ không chịu nhận con, cho hãy yên tâm, con đến đây không phải đòi tiền cha.”
Mạc Lão Đầu nét mặt nhăn nhó, hoàn toàn không nói nên lời.
Mạc Đào và Mạc phu nhân đang đứng phía sau như không hiểu sự tình, trước giờ không nghe cha nói có con riêng bên ngoài. Mạc Đào nhìn người đàn ông trước mặt, ông ấy có vẻ lớn tuổi hơn anh ta, dung mạo rất giống với cha.
Trong lòng Mạc Đào có chút trầm lắng.
Chẳng lẽ…… Cha ở bên ngoài lại có con riêng sao?
Anh và Mạc phu nhân mắt đối mắt nhìn nhau, đôi bên đều cảm thấy bất an.
Người đàn ông nhìn Mạc Lão Đầu đang bị hoang mang, tiếp tục cầm micro nói “ Con biết cha không muốn nhận mặt con, thật ra, con cũng không muốn nhận mặt cha, chỉ là con có một chuyện muốn nhờ cha giúp, nên hôm nay con mới xuất hiện nơi đây.”
Mạc Lão Đầu miệng rung rung, há hốc mồm nhưng không nói được điều gì.
Người đàn ông nói tiếp “ Mẹ con bị mắc bệnh hiểm nghèo, bác sĩ nói bà ta sẽ không qua khỏi trong nửa tháng nữa, tâm nguyện của bà là được nhìn cha một lần cuối, nên con mới đến tìm cha, Trương Hiển Dương nếu cha còn có chút lương tâm, thì đến gặp mẹ con đi.”