Mẹ?
Tô Tố lặng người ra. Tiếng gọi này quá xa lạ trong cuộc đời cô.
Kiếp trước, trong đời cô chưa từng biết thứ tên là “mẹ”, mà cô của kiếp này.....vẫn lưu giữ ký ức của cơ thể này, cô nhớ người mẹ của cô kiếp này đã mất từ khi cô mới 4,5 tuổi, sau này Lý Ái Liên bước về nhà cô. Sau đó, tất cả những bức ảnh của mẹ cô đều biến mất, cô đã quên ngũ quan của mẹ cô nhìn như thế nào, thân hình trông ra sao, cô chỉ còn mường tượng được lại, mẹ có một mái tóc dài xoăn, với gương mặt rất đẹp.
Không chỉ vậy, cô còn nhớ mẹ vô cùng, vô cùng yêu cô, mỗi ngày đi làm về, việc đầu tiên bà làm là hôn cô, sau đó những ký ức đẹp chỉ được lưu lại có vậy.
Sau này, trong hơn mười năm cuộc đời tiếp theo của cô, không còn có sự xuất hiện của mẹ nữa.
Tay Tô Tố nắm điện thoại bỗng chốc lại nắm chặt hơn, “Ông muốn nói gì thì nói luôn đi.”
“Trong điện thoại không tiện, có thể.....”
“Không thể!” Tô Tố cắt ngang lời Tô Đại Khuê, giọng lạnh băng, “Tô Đại Khuê, muốn nói thì nói trong điện thoại, tôi sẽ không gặp ông và đương nhiên, ông có thể chọn giữ im lặng, tôi chẳng bắt buộc phải nghe những gì ông nói.”
Với những người bỉ ổi vô liêm sỉ như Tô Đại Khuê, cô không thể không phòng bị, ai mà biết đến gặp ông ta sẽ xảy ra chuyện gì, cả cái nhà ấy đều là chuyên gia trong lĩnh vực làm những chuyện vô liêm sỉ và mặt giày, hơn nữa không cần gặp cô cũng biết Tô Đại Khuê tìm cô tuyệt đối chẳng có chuyện gì tốt đẹp, chẳng có gì khác liên quan đến tiền.
“Tô Tố, ở chỗ bố có một chiếc chìa khóa mẹ để lại cho con, mẹ con nói là của một thứ rất quan trọng.” Tô Tố hoàn toàn không tin, “Tô Đại Khuê, đủ rồi, ông tưởng tôi là đứa trẻ lên 3 sao, thật hay là ông có thể lấy những câu chuyện như vậy ra lừa dối tôi, sau khi Lý Ái Liên về cái nhà ấy không phải toàn bộ những thứ liên quan đến mẹ đều bị đem đi bỏ hết rồi sao? Nếu mẹ có để lại thứ gì cho tôi, ông có còn giữ đến bây giờ? Đừng có đùa nữa.”
“Con đừng cúp điện thoại, bố nói thật đấy, lúc trước không đưa cho con vì tưởng rằng Lý Ái Liên vứt luôn đi rồi, sau khi bố phá sản thì đã dọn ra khỏi biệt thư, biệt thự cũng bị người ta phong tỏa lại rồi, lần này chủ nợ đến nhà đòi nợ, lật tung toàn bộ đồ đạc trong nhà, bố mới thấy lại chiếc chìa khóa này, là thật đấy, thật sự là sự thật, con tin bố một lần này, được không? Bố đã đến bước đường này rồi, còn muốn lừa con làm gì.
Tô Tố im lặng không nói gì.
Tô Đại Khuê lại lập tức nói thêm, “Tô Tố bố thật sự không có lừa con, con còn nhớ mẹ con không, con có biết mẹ tốt với con thế nào không? Trước đây, mỗi lần đi làm về bà ấy đều đem đồ ăn ngon về cho con, mỗi cuối tuần đều đưa con đi chơi, những điều này con quên rồi sao? Mẹ con yêu con đến vậy, bây giờ di vật duy nhất bà ấy để lại cho con, lẽ nào con không muốn nhận lấy.
Tô tố nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bóng dáng một phụ nữ hiền dịu, một góc nhỏ trong tim bỗng ấm nóng lạ thường, những lời Tô Đại Khuê đang nói, cô biết là sự thật, cô còn nhớ một số ít trong số đó. Cô nắm chặt điện thoại, mở mắt ra nói lạnh lùng, “Điều kiện.”
“Á.....”
Tô Tố cười khểnh, “Ông không thể nào tốt đến độ giao thứ đó cho tôi vô điều kiện chứ, cứ nói điều kiện của ông.”
Đầu dây bên kia hơi ngập ngùng, “Bố, Tô Tố, tình hình của bố bây giờ cóthể con không được rõ, anh con, nó không có tiền nên đi ăn cướp, kết quả bị người ta bắt, còn bị phạt tù nữa, Tô Huệ trong tay thì có chút tiền, nhưng con ranh ấy bỏ rơi mẹ nó và bố, bỏ đi rồi, nó đi một cái mà đã cả tháng nay, đến bây giờ vẫn không tìm thấy. Bố và mẹ con, không không, là Lý Ái Liên, bố và Lý Ái Liên thuê một phòng chật hẹp ở ngoại ô, mỗi ngày đều có chủ nợ đến đòi nợ, trong nhà thì đến một hào cũng không còn, bố với Lý Ái Liên sắp chết đói rồi, chủ nợ thấy bố không đưa được tiền ra là đập, phá. Bây giờ trong nhà vẫn là một đống hỗn độn này.....”
Tô Tố lạnh lùng ngắt quãng ông ta, “Đủ rồi Tô Đại Khuê, tôi hoàn toàn không muốn biết hoàn cảnh của ông, tôi cũng không có chút hứng thú nào với cuộc sống của ông cùng Lý Ái Liên, cứ nói về điều kiện của ông.”
“Bố, bố muốn 500 vạn.....”
Tô tố không dám tin, “Ông nói gì kia? 500 vạn? Tô Đại Khuê, ông mê tiền quá phát điên rồi hả, một chiếc chìa khóa cũ đổi tôi 500 vạn, xem ra chúng ta chẳng còn gì để nói, mẹ tôi đã mất mười mấy năm nay, từ lâu tôi đã quên bà ấy trông như thế nào rồi, chiếc chìa khóa này đối với tôi cũng chỉ đơn giản là một kỷ niệm mà thôi, có cũng được không có chẳng sao. Chúng ta không còn gì cần nói nữa, tôi cúp đây.”
“Ai, đừng đừng đừng, bố không cần 500 vạn nữa, không cần 500 vạn nữa, Tô Tố con đừng cúp máy.”
Tô Tố không cúp máy, Tô Đại Khuê mặc dù không tin được, nhưng việc ông ta nói có một chiếc chìa khóa như thế, rất có thể là thật.
Nếu như thứ mà mẹ cô để lại là thứ khác chắc là đã bị Tô Đại Khuê lấy đi lâu rồi, nếu như là một chiếc chìa khóa.....lại khá là có khả năng.
“Tô Tố, bố không cần nhiều thế nữa, bố không cần nhiều thế nữa có được không? Con xem có thể đưa bao nhiêu, con nói bao nhiêu thì bao nhiêu.”
Tô Tố im lặng giây lát, tính toàn số tài sản của mình.
Một bộ phận thù lao của phim《Nhất Tiếu Nại Hà》cô đã nhận được rồi, trong tay cũng có số tiết kiệm ngót 10 vạn, nhưng cô có điên cũng không thể đưa Tô Đại Khuê nhiều vậy, cô ép giá, “1 vạn, nhiều nhất là một vạn, nhiều hơn tôi không có.”
Giọng đầu dây bên kia lập tức vút lên, “1 vạn? Tô Tố, cô tưởng là đang bố thí ăn mày à, 1 vạn mà muốn đuổi tôi đi hả, bây giờ cô là đại minh tinh rồi, trong tay cũng có tiền, lẽ nào lại đang tâm nhìn bố mình bị người ta đánh chết sao?Tô Tố, bây giờ con đang theo Tiêu Lăng mà đúng không, tên đó có tiền như vậy, cả đời này con không lo ăn không no, mặc không ấm nữa rồi, có cần thiết phải làm vậy với bố không? Trên người con còn chảy giòng máu của bố mà, không có bố làm sao có con, mạng sống của con cũng là bố cho, bây giờ lại đối xử với bố vậy, con có còn lương tâm không?”
Lương tâm
Ha ha.....
Tô tố xắn tay áo ngồi lên giường, ánh nhìn âm u, “Tôi có tiền thà cho ăn mày cũng không muốn cho ông, đừng có nói mấy thứ vòng vo đó với tôi, 1 vạn không thích phải không, được, vậy tôi thêm cho ông chút nữa, 1 vạn rưỡi, nếu ông thấy được, chúng ta quyết định vậy, mà nếu ông thấy còn không thỏa? Ok, vậy cũng không cần bàn nữa, tôi còn bận nhiều chuyện, thế nhé.”
Tô tố lại cúp máy.
Cô cụp mắt nhìn điện thoại, đăm chiêu.
Bây giờ, cô mới là người quyết định cuộc nói chuyện, cô nói mới quan trọng. Cô biết chắc Tô Đại Khuê sẽ lại gọi đến.
Đàm phán, đàm phán. Thực chất là một trận đấu tâm lý.
Cô càng thể hiện muốn có được di vật của mẹ, thì Tô Đại Khuê lại càng nâng giá lên trời, nếu bề ngoài cô như không mấy quan tâm, vậy thì một chiếc chìa khóa cũng chẳng là gì ngoài cách dùng của nó.
Bây giờ Tô Đại Khuê đến bước đường cùng, 1 vạn rưỡi tệ, đối với ông ta là cả gia tài.
Tô tố đoán chắc ông ta sẽ đồng ý.
3
2
1
Tô tố đếm thầm, 1 vừa đếm xong, điện thoại của cô lại réo lên lần nữa.
Bình luận facebook