-
Chương 237
Nhưng tình huống bây giờ là,Tô Tố đã rất ghét hắn rồi, nếu như hắn đính hôn rồi tiếp tục bám lấy hắn, cô nhất định càng thêm khinh bỉ hắn
Cho nên hắn hiện giờ không hề muốn đính hôn
“ ông nội, hiện giờ cháu vẫn chưa muốn đính hôn ......”
Chưa muốn đính hôn
Mũi Bạch Linh chua chua, liền rơi nước mắt, cô che miệng lại, cố gắng không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Cô còn tưởng rằng bất kể như thế nào, đính hôn là chuyện cô và Mạc Tầm mong đợi nhất. Tựa như trước kia, anh đối cũng đã động lòng với ả Tô Tố trước kia sao, thế nhưng vì nàng cũng vẫn tổn hại đến tính mạng của Tô Tố kia, cô cứ cho rằng lần này cũng thế, mặc dù Mạc Tầm động lòng với Tô Tố, nhưng người quan trọng nhất trong lòng anh chắc chắn là cô.
Thế nhưng ......
Nghi thức đính hôn mà họ mong đợi suốt bảy năm, bọn họ không dễ gì qua được sự phản đối của cả nhà Mạc gia, bây giờ cuối cùng sắp đính hôn rồi, anh lại nói anh không muốn đính hôn.
Địa vị của Tô Tố trong lòng anh đã quan trọng đến mức này sao.
Bạch linh cắn lấy bờ môi trắng bệch, đau lòng nói không ra lời.
Mạc Tầm thế mà không có chú ý tới bộ dạng vô cùng đau khổ của Bạch Linh, hắn nhìn Mạc lão gia, giải thích nói, “ Ông nội, hiện giờ cháu còn trẻ, hơn nữa còn đang gây dựng sự nghiệp, cháu hiện giờ còn chưa muốn đính ......”
“ Đủ rồi ” ông Mạc cuối cùng nghe không vô nữa, ông ta đập bàn một cái, nghiêm nghị nói, “ Ta thấy cháu đúng là bị người phụ nữ tên Tô Tố kia làm cho mờ mắt rồi ta cho cháu biết, nó là người phụ nữ của Tiêu Lăng, cháu đừng làm càn”
Mạc Tầm hít một hơi thật sâu
Ai nói Tô Tố là người phụ nữ củaTiêu Lăng
Cô không phải
“ Dù sao hắn hiện giờ không muốn đính hôn”
“ Không do cháu quyết định, tin đính hôn đã truyền ra ngoài, cháu không có quyền đổi ý Mạc Tầm, ta nhất định phải nói cho cháu biết, con tim nên chết hãy sớm bóp chết cho ta, lần này để cháu đính hôn chính là vì muốn cháu về sau có thể kiềm chế lại tính phóng đãng của cháu ngoan ngoãn sống với Tiểu Linh, cháu còn dám gây ra chuyện gì nữa, sau này ta cũng không nhận đứa cháu này nữa.”
Mạc Đào cũng tỏ thái độ, Mạc Tầm, lần này ba ủng hộ cách làm của ông nội con, con luôn miệng nói phải gây dựng sự nghiệp, nhưng đính hôn cũng không có nghĩa là con không thể gây dựng sự nghiệp, con về sau nên sống cho đàng hoàng, đừng nghĩ đến những cái có với không có, ba thấy Tiểu Linh rất tốt, vả lại trong thành phố a có ai không biết Tiểu Linh là người phụ nữ của con, báo chí đều đăng tin đính hôn, lúc này con đột nhiên không đính hôn nữa, con kêu những người kia nghĩ sao về Tiểu Linh đây”
Mạc Tầm trầm mặc không nói.
Vừa rồi đọc báo cả người anh ù lì, trong đầu chỉ nghĩ đến tuyệt đối không thể đính hôn, lại không để ý đến những chuyện này.
Hắn quay người nhìn về phía Bạch Linh, thấy cô nước mắt đầm đìa, tim hắn đau thắt
Dù sao cũng là người đã yêu bảy năm cũng không thể nói không có tình cảm là không có tình cảm, hắn cảm thấy trong lòng hắn vẫn còn yêu Linh nhi, chỉ là, Linh nhi với hắn mà nói là một đóa hoa hồng trắng, còn Tô Tố với hắn mà nói lại là một đóa hoa hồng đỏ có gai, hai loại hắn đều muốn.
Mạc Tầm thấy hơi có lỗi với Bạch Linh.
thời gian này trong đầu hắn toàn là là Tô Tố, nhưng Linh nhi chẳng những không có trách hắn, còn rất chu đóa với hắn, Linh nhi thế này ...... họ còn có tình cảm bảy năm, Linh nhi dịu dàng chu đáo, tuyệt đối là người thích hợp để kết hôn.
Mạc Tầm bước đến gần Bạch Linh, đưa tay ôm lấy eo cô, cô hình như lại gầy đi chút, nhớ đến hai ngày trước hắn nằm viện Linh nhi vất vả cực khổ bận trước bận sau, không dễ gì chờ đến lúc hắn xuất viện, Oanh Oanh lại vào bệnh viện, cũng là cô bận trước bận sau chăm sóc hắn.
Mạc Tầm cảm thấy có chút đau lòng, “ Linh nhi. Thật xin lỗi”
Khoảng thời gian này hắn đều phớt lờ cô.
Xin lỗi?
Bạch linh cả người cứng đờ, đây là không muốn đính hôn với cô, cho nên mới nói xin lỗi với cô sao.
Thế nhưng cô không dễ gì mới bắt lấy cơ hội lần này, tuyệt đối không cho phép cơ hội này từ trong tay cô tan biến. Ánh mắt cô xoay chuyển, cắn môi, nhịn khóc, ngẩng đầu nói nhỏ với ông nội Mạc và vợ chồng Mạc Đào, “ Ông nội, ba mẹ,mọi người đừng ép Tầm nữa, con biết anh ấy không có gì với Tô Tố hết, anh không muốn đính hôn nhất định là có nguyên nhân gì khác, có thể là ...... Có thể là anh ấy đột nhiên có chút không quen với sự thay đổi trong mối quan hệ giữa chúng con. Không sao đâu ạ, con có thể đợi, đợi đến Tầm thật sự muốn đính hẳn đính hôn.”
“ Linh nhi ......”
“ Tầm anh đừng nói nữa, em biết anh bây giờ bề bộn nhiều việc, cũng biết trong lòng anh có lẽ còn có một số ý định mà em không biết.” Cô ngẩng đầu, ôm lấy cánh tay Mạc Tầm, vừa khóc vừa cười nói, “ Chúng mình cực khổ trải qua hết bảy năm, em sẽ tin anh sao, anh muốn làm chuyện gì thì hãy đi làm đi, ta sẽ luôn đợi anh, luôn đợi anh.”
Mạc Tầm áy náy không thôi.
Mạc Tầm, Bạch Linh theo con bảy năm, bây giờ con còn không cho người ta một câu trả lời, con cứ muốn kéo dài mãi thế sao?” Mạc Đào tức giận con mình không nghe lời, “ May là đây là Bạch Linh, nếu đổi lại là người khác sớm đã đòi sống đòi chết với con rồi, con sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng, gặp phải hạnh phúc của mình còn không biết túm chặt lấy, sao ta lại nuôi phải đứa con ngu như ngươi chứ”
Hình của Tô Tố ông thấy qua, ông thừa nhận, đứng ở góc độ đàn ông để xem Tô Tố đích thực rất xinh đẹp.
Nhưng vẻ đẹp này tựa như là yêu tinh, căn bản không thích hợp cưới về nhà làm vợ, làm ** còn tạm được, thật sự muốn tìm vợ, vẫn là phải tìm người như Bạch Linh, ôn nhu hiền lành, nhu thuận hiểu chuyện, con gái như vậy mềm mại yếu đuối, cưới về nhà cũng bớt lo
Mạc phu nhân không có phát biểu ý kiến gì.
Dưới cái nhìn của bà Bạch Linh không xứng với con trai ưu tú của bà, nhưng so với Tô Tố, bà vẫn tương đối có thể chấp nhận Bạch Linh hơn.
Tô Tố có hai đứa con thì đã xác định không phải người bà sẽ thích.
“ Ông nội, ba hai người đừng nói anh ấy nữa, trong lòng Tầm cũng không dễ chịu gì ....”
Đôi tay đang ôm lấy eo Bạch Linh của Mạc Tầm dần dần nắm chặt,lòng ngày càng áy náy, hắn che miệng Bạch Linh lại, “ Đừng nói nữa.”
“ Tầm ......”
“ Anh đồng ý đính hôn” Mạc Tầm thở dài thỏa hiệp, nhìn Bạch Linh thật sâu, dịu dàng nói, “ Ba nói rất đúng, em theo anh bảy năm, không danh không phận, anh đích thực nên cho em một câu trả lời.”
Xem ra chiêu lấy lui làm tiến của cô dùng đúng rồi.
Trong lòng Bạch linh có chút nóng lên, nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Tầm, “ Tầm, cám ơn anh.”
Anh đồng ý đính hôn với cô, có phải là chứng tỏ từ đây về sau anh sẽ phải từ bỏ Tô Tố?
“ Nha đầu ngốc, cám ơn cái gì.” Mạc Tầm sờ đầu cô, đây đều là chuyện ta nên làm, khoảng thời gian này em cũng mệt lắm rồi, hôm nay em cũng đừng đến bệnh viện nữa, chỗ Oanh Oanh anh cho hộ lý quá đó chăm sóc, anh hỏi qua bác sĩ chính của em ấy, vết thương em ấy không lớn cũng không sâu, không có gì đáng ngại, hai ngày này là có thể xuất viện.”
“ Vậy sao được, anh hứa với em ấy đợi lát nữa sẽ qua đó nói chuyện với em ấy, hộ lý mặc dù chăm sóc tốt, nhưng làm sao chu đáo bằng người trong nhà, đợi lát nữa em đến bệnh viện thăm Oanh Oanh. Quan trọng nhất chính là phải ở trước mặt Oanh oanh ngốc này châm dầu vào lửa, bằng không ai đối phó Tô Tố.
Mạc Tầm thở dài, “ Em chính là quá tốt bụng rồi, Oanh Oanh nếu có đưa ra yêu cầu gì không tốt với em, em cũng đừng nghe nó.”
“ Sẽ không đâu, Oanh Oanh coi em như chị ruột.”
“ Vậy được, đúng lúc anh còn phải đi làm, em tiện đường chở em đến bệnh viện, chờ em cùng Oanh Oanh nói xong anh dẫn em đi dạo phố, sau đó chúng mình về trong căn hộ ở mấy ngày.” Mạc Tầm nhỏ giọng.
Bạch Linh vui mừng.
Loại ám chỉ này sao cô lại nghe không hiểu chứ.
Cô đang rầu trong vườn nhà Mạc gia tìm không thấy cơ hội thân mật với anh.
Nếu như có thể mang thai, vậy có lẽ sẽ có thể hoàn toàn chiếm được trái tim anh.