Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương 196
Bên đó Tiêu Lăng nhịn đến nỗi ngọn lửa dục vọng ấy sắp thiêu đốt cả người mình.
Bên này Tô Tố ba người đang ngồi gọi món trong một không gian ưu nhã tại một nhà hàng pháp. Mộ Bạch dẫn hai người đến một nhà hàng bít tết của Pháp gần đây, trong tiệm bố trí vô cùng trang nhã, ba người vừa ngồi xuống, nhan viên phục vụ đã đem menu đến, phục vụ ở đây lại toàn là người Pháp mắt xanh tóc ánh vàng ánh kim.
Mộ Bạch vô cùng chu đáo ga lăng đưa menu cho hai cô gái.
Tiểu Hy mở menu ra đầu ốc quay cuồng trong giây lát.
WTF.
Biết là nhà hàng Pháp chính cống, nhưng không nhất thiết phải toàn là tiếng Phát, trên đó cả một chữ cũng không dịch, Tiểu Hy nhìn một xâu chuỗi chữ cái kia, đầu óc cưng đơ, cô nhìn Tô Tố, hạ thấp giọng, “Tô Tố, cô biết tiếng Pháp không?”
“...”
Cô chỉ biết, kiếp trước của cô, từ lâu đã vào ngành giải trí, đến trường học cũng chả đi được mấy lần, mà kiếp này cô mới cấp ba đã có con rồi, đẻ con xong nghỉ học một năm, tiếp đó là nuôi con, có thời gian thì đi làm kiếm tiền, không nghĩ cũng biết, học tập không giỏi. Ngay cả tiếng Anh cô còn không biết hết, đừng nói đến tiếng Pháp.
Tô Tố và Tiểu Hy hai mắt to nhỏ nhìn nhau.
Mộ Bạch nhanh chóng thấy có điểm gì đó bất thường hiện lên ở hai khuôn mặt, lại nhìn thực đơn, nhất thời đầu óc rối lên, anh chỉ nghĩ tới ưu tiên phụ nữ trước, mà quên đi một việc quan trọng, anh ôn hòa đề nghị, “Hay là, tôi gọi thay các cô nhé?”
“À, vậy thì không gì tốt bằng, vừa may là tôi và Tố Tố cũng chưa từng đến tiệm này, cũng không biết món gì ngon.” Tiểu Hy nhanh chóng đẩy thực đơn cho Mộ Bạch, “ Mộ Bạch sư huynh anh gọi đi.”
“Bít tết tiêu đen thì sao, bít tết tiêu đen ở đây làm rất vừa vị, thịt bò cũng được nghiên cứu rất kĩ, dùng phần non nhất của sườn bò, thịt rất nạc, không có chút chất béo nao.”
“À, được đó được đó.”
“Tô Tố cô thì sao?”
“Cũng được”
Mộ Bạch gọi ba phần bít tết tiêu đen, lại gọi thêm một phần trái cây xà lách, và hai ly nước ép, “Các cô muốn chín mấy phần?”
“Năm phần”
“Tôi muốn chín sáu phần.” Tiểu Hy giơ tay.
“Được rồi.” Mộ Bạch đẩy thực đơn lại cho phục vụ, dùng tiếng pháp nói,” Ba phần bít tết tiêu đen, hai phần chín năm phần, một phần chín sáu phần.”
“Được, xin ngài đợi xíu.” Phục vụ cũng đáp lại bằng tiếng Pháp.
Tiểu Hy lặng lẽ gửi cho Tô Tố một tin nhắn,” Tố Tố yêu dấu, Mộ Bạch sư huynh thật giỏi phải không? Tiếng Pháp lại nói lưu loát vậy!”
Tô Tố đồng cảm, nhưng trước mặt Mộ Bạch mà nhắn tin cũng không hay, nên nói chuyện với Mộ Bạch.
“Đúng rồi, sao hôm nay anh lại đến cuộc họp triệu tập kí gải, không phải lại bị kéo vào chứ?”
Mộ Bạch lúc đổi diện với Tô Tố đều giống như một người con trai mới lớn tỏa ánh hào quang, hở một chút là đỏ mặt, anh ngại ngùng đáp lại,” Từ một người bạn của tôi tôi được biết hôm nay ở khách sạn Marina có tổ chức cuộc họp kí giả, nên nhờ bạn bè giúp đỡ trà trộn vào trong xem tình hình, thấy cô không sao là tốt rồi.”
“Cám ơn anh.” Trong lòng Tô Tố ấm áp lên.
“Đừng khách sáo, chúng ta đều là bạn bè, với lại sau cuộc công bố với kí giả xong, chắc hai ngày nữa dẽ bắt dầu quay <Nhất tiếu Tiêu Nại>, tới lúc đó mình hợp tác chung, quan tâm nhau là điều nên làm.”
Nhắc đến việc này Tô Tố có chút choáng váng, “Mấy ngày nay tôi vẫn chưa xin lỗi đạo diễn Trần Đông.”
“Yên tâm đi, đạo diễn không trách cô đâu, hai hôm nay còn nói tôi vai chính lúc nào cũng giữ cho cô đó.” Mộ Bạch nhẹ nhàng an ủi Tô Tố, “Cô cũng đừng ấy náy, đợi mai tin tức ra rồi, ai cũng biết đã hiểu lầm cô, đợi lúc <Nhất Tiếu Tiêu Nại> tác phẩm mới này ra cũng sẽ vì cô mà được nhắc đến, như vậy cũng như tuyên truyền cho phim mới rồi.
Tô Tố lòng nhẹ nhõm hơn, chân thành đáp lại, “Cám ơn sự an ủi của anh.”
Mộ Bạch có chút choáng, “Tô Tố, chúng ta đều là bạn, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà cám ơn, quá xa lạ rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, Tố Tố, Mộ Bạch sư huynh nói đúng, con người cô, hay khách sao quá xa lạ rồi.” Đồ uống đã bưng lên, Tiểu Hy uống hai ngụm, nghe lời Mộ Bạch xong lập tức nói với anh ta, “Mộ Bạch sư huynh, anh cũng đừng trách Tố Tố, con người cô ta lúc anh còn ở trường chắc có nghe qua, mọi người cứ nói cô lạnh lùng cao ngạo thật ra là con nha đầu này không biết bắt chuyện giao lưu với người khác.”
Điểu này anh ta đương nhiên biết. Mộ Bạch cười rồi nói tiếp, Bít tết bò sắp ra rồi, Tiểu Hy ăn ít đồ tây thôi, không phải chưa ăn qua bít tết sao, nhưng....
Cô dùng lực cắt.
“xẹt_” một tiếng, Tiểu Hy lúc ngẩn đầu lên thấy mọi người trong nhà hàng đều nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc kì lạ.
Dù bình thường cô mặt hơi dày một chút, nhưng lúc này cô không chịu được mặt đỏ cả lên.
Mộ Bạch lặng lẽ đem phần thịt bò đã cắt xong, đẩy trước mặt Tiểu Hy, lại lấy đĩa bít tết chưa dùng của cô kéo về phía mình.
Tiểu Hy như được món hời lướn, “Mộ Bạch sư huynh thật là chàng trai ấm áp.”
Câu này mà bị Tôn Viễn nghe được nhất định sẽ cười không ngớt, Mộ Bạch thằng nhóc này xem ra thì dịu dàng thân thiết, nhưng thực tế thì, trừ phi là người anh ra quen biết anh ta, nếu không phải với ai anh cũng đều lễ phép, với ai cũng cách một tầng,
Cũng không nghĩ xem, với sự lạnh lùng bá đạo như Tiêu Lăng, còn có một thân ma vương quái quỷ như Tôn Viễn, lại thêm giao du với người hắc đạo lạnh lùng mà có thể chơi từ nhỏ đến lớn, có thể thấy Mộ Bạch không giống như khuôn mặt đầy vô hại của mình.
Nhưng Tiểu Hy cũng không nghĩ nhiều vậy, đã ở trên người Mộ Bạch dán tem “Đàn ông tốt”.
Ay Ay Ay
Tiếc là tiếc là, Mộ Bạch người ta chỉ nhắm vào Tố Tố nhà cô, nếu không người đàn ông cực phẩm như vậy, cô thật muốn ăn tươi nuốt sống.
Mộ Bạch cắt bít tết cho Tiểu Hy xong, cắt cho Tô Tố sẽ tự nhiên hơn nhiều.
“Cám...” Thấy ánh nhìn ngừng lại của Mộ Bạch, Tô Tố đã đem từ Cám ơn định nói rút lại rồi. Cô ta mỉm cười, “Được rồi, không nói cám ơn, mau ăn đi, đợi chút nguội rồi không ngon đâu.”
“Được “
Mộ Bạch đâu có tâm trạng ăn uống, đây là lần đàu tiên anh ăn cùng Tô Tố, cô hội hiếm nhưu vậy, bề ngoài anh tỏ ra điềm tĩnh, nhưng bên trong đã giãy sóng.
Gần một tháng trở lại đây, mối quan hệ của anh và Tô Tố đã có sự tiến triển lớn.
Từ việc Tô Tố không nhận ra nha ta, đến xem anh ta là bạn, lại cùng nhau ăn cơm, tốc độ như vậy đến nghĩ anh ta cũng không dám.
Ba người vui vẻ ăn hết buổi cơm trưa.
Ăn xong. Mộ Bạch vẫy tay biểu thị ý muốn thanh toán.
Tiểu Hy và Tô Tố vô tình thấy tờ hóa đơn tính tiền, kinh ngạc đến miệng không khép lại được.
WTF
Đây là bít tết gì mà mắc vậy.
Nếu là một bữa cơm với giá cả bình thường, Tô Tố cũng yên lòng chấp nhận cho qua được, nhưng cái này quá mắc, ba phần bít tết thêm một phần xà lách và hai ly nước ép, mà tới bốn con số, vậy thật quá mắc.
Tô Tố nhìn Mộ Bạch, anh ta hôm nay ăn mặc giống giản dị giống thường ngày, cũng một bộ áo sơ mi trắng, Một quần jean hơi trắng ngà đi một đôi giày bố trắng, cả người không có đồ trang trí nào, sạch sẽ và đơn giản...
Lúc Tô Tố nghèo đến rớt mùng tơi cũng ăn mặc như vậy.
Anh ta chỉ là một học sinh, tiền đâu ra nhiều vậy, nói không chừng một bữa ăn là cả tháng sinh hoạt phí của anh ta.
Tô Tố nhanh chóng giữ tay Mộ Bạch, lấy tay móc túi tiền, “Mộ Bạch, bữa này tôi đãi.”