Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Nhắm vào tôi đây này
Ha ha !
Tô Tố lớn từng này rồi nghe được chuyện đáng buồn cười như thế này, cô cũng thực sự cười ra tiếng.
“cô cười cái gì!” Bạch Linh thẹn quá hóa giận.
Tô Tố cười vô tư, cười xong rồi thu nụ cười lại, sắc mặt lạnh vùng tay khỏi Bạch Linh. Khí thế Bạch Linh tuy rất mạnh, nhưng thẻ chất cơ thể thì rất yếu, bị Tô Tố dùng sức vung tay, suýt chút nữa đụng phải gương trên tủ.
“Tô Tố, cô sao dám”
“Tôi sao không dám” Tô Tố vận động cổ tay bị tê cứng, từ từ đi đến bên cạnh Bạch Linh, khuôn mặt chứa đầy tức hận và thù ghét, “Bạch Linh, cô nghĩ ai đều cũng như cô ham hố Mạc Tầm sao? Anh ta trong mắt cô là cái bánh ngọt, nhưng ở chỗ tôi đến bãi phân chó cũng không bằng! có bản lĩnh thì quản lý tốt thằng đàn ông của cô, đừng để anh ta đến tìm tôi, bởi vì mỗi lần tôi nhìn thấy cô và Mạc Tầm ghê tởm đến mức cơm ăn từ ngày hôm trước cũng nhanh ói ra rồi! ”
“Cô…..”
Bạch Linh không dám tin, chẳng lẽ Tô Tố đến gần cô và Mạc Tầm, không phải vì muốn cám dỗ Mạc Tầm sao?
Chẳng lẽ suy đoán của cô sai lầm rồi?
Không !
Không thể nào, Tầm của cô giỏi giang như vậy, nếu là con gái đều sẽ nhào đến.
Cô ta nhất địn là cố ý giả vờ không thèm quan tâm, dùng thủ đoạn như thế gây sự chú ý của Tầm,cô ta cũng không phải thành công rồi sao?
Tầm của cô ngày trước đâu đâu cũng nghĩ cho cô, đâu đâu cũng chăm sóc tinh thần của cô, nhưng bây giờ bỗng ở đằng sau cô đi gặp người phụ nữ khác, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Không cần biết như thế nào, Tô Tố đối với cô đều là sự uy hiếp rất lớn.
Bạch Linh lưng đối diện kính thử đồ, mặt đối diện cửa của cửa hàng, nhìn thấy bên ngoài cửa có bóng hình người đi qua, cô nghĩ trong lòng, tìm đúng góc độ “phịch” một tiếng thì ngã xuống sàn.
“á…..”
Dầu gối đập mạnh xuống sàn đá cẩm thạch, Bạch Linh đau quá ôm lấy chân kêu một tiếng, nước mắt phút chốc tuôn rơi.
Lần này không giống giả tạo lắm.
Tiêu Hy trong phòng thử đồ nghe thấy động tĩnh, y phục cũng không để tầm mặc nữa, mở cánh cửa phòng thử đồ xung ra ngoài, nhìn thấy Bạch Linh ngã dưới sàn, cô sững lại một chút, tay nhận thức đưa ra đỡ cô.
“ái ya? Tiểu thư cô làm sao vậy?”
Tô Tố kéo lấy Tiểu Hy, lắc đầu với cô, “đừng quản cô ta”
“Á?”
Tiểu Hy đơ người, tay giơ ra khựng lại ở không khí, giống hòa thượng xờ không thấy tóc, cô không quen biết Bạch Linh, cũng hông biết Bạch Linh và Tô Tố có xích mích gì, nhìn thấy Bạch Linh đáng thương tội nghiệp muốn đưa tay đỡ một cái. Nhưng Tố Tố bình thường rất tốt, nếu như đã không cho cô giúp, chắc chắc là có lý do.
Cô xoa xoa đầu, thu tay lại.
Cùng lúc đó, Mạc Tầm ở bên ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng hét của Bạch Linh, anh bước nhanh xông vào trong, nhìn thấy Tô Tố anh cũng sững lại, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ ở đây gặp cô.
Móng tay của Bạch Linh ấn sâu vào trong lòng bàn tay.
Tầm của cô.
Trước đây không cần biết ở đâu, ánh mắt đầu tiên của anh ấy đều sẽ nhìn cô, nhưng bây giờ, ánh mắt của anh thì dừng lại ở trên người của một cô gái khác
Cô dùng sức mài đầu gối, trên đầu gối tức khắc đau nóng rang lên, nước mắt cô “xòa” rơi xuống liền.
“Tầm, đau quá!”
Mạc Tầm bỗng tỉnh lại, bước lớn đến quỳ gối bên cạnh Bạch Linh, ngay lúc này đau lòng khôn xiếc, nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô, “bị thương ở đâu rồi, nặng lắm không?”
“Xuýt xoa…..đầu gối đau quá”
Bạch Linh ngẩng lên, toàn khuôn mặt đều là nước mắt.
Tình trạng của cô ấy lúc này có chút thương tâm, chiếc váy trắng tuyết có vết bụi bẩn, rối loạn dính lên chân, quả đầu tròn dễ thương cũng rối tung lên,vài sợi tóc rủ xuống. Bàn tay trắng bệch nắm chặt lấy đầu gối, có máu chảy qua khe ngón tay.
Dáng điệu này nếu là người gặp phải đều sẽ không nhin được xót thương.
Tô Tố mặt lạnh nhìn Bạch Linh diễn xuất, cô lúc này thật sự có chút bái phục cô ta rồi, thật sự dám bỏ công sức, cô ta sao không đi làm diễn viên nhỉ, diễn xuất tốt như vậy chắc giải nữ diễn viên xuất sắc nhất Oscar sẽ phải trao cho cô ta mới đúng.
So với sự khinh thường của Tô Tố, Mạc Tầm xem như thở phào một hơi, cởi bỏ áo khoác che lên đầu gối cô thay cô ngừng chảy máu.
“Tầm, em đau quá”
Mạc Tầm nhẫn nhịn tức giận, bực tức nhìn nhân viên bán hàng, “xảy ra chuyện gì vậy, mặt sàn cửa hàng các cô có làm chống trơn trượt không, người ta bị ngã rồi cũng không biết đỡ sao!”
Nhân viên nữ bán hàng đều ngớ người ra.
Nghe thấy chỉ trách của Mạc Tầm, sợ phải gánh vác trách nhiệm, nhanh chóng chỉ về Tô Tố, “không phải không phải, vị tiểu thư này không phải bị trượt ngã, cô ấy là do tiểu thư này đẩy ngã, chúng tôi không có liên quan à”
Tiểu Hy người nhảy ra đầu tiên nói, “các cô hồ đồ nói cái gì thế, Tố Tố nhà tôi làm sao có thể đẩy người khác!”
“Là thật đó” cô nhân viên bán hàng ra sức giải thích, “vừa rồi tiểu thư mặc váy trắng này vào trong tiệm thì chào hỏi cô ta, cô tiểu thư này suýt chút nữa bi cô ta gạt xuống đất, mấy người trong tiệm chúng tôi đều có nhìn thấy”
Mạc Tầm quay đầu nhìn mấy nhân viên khác, mấy cô nhân viên khác đều gật đầu.
Vừa rồi động tác Tô Tố gạt tay của Bạch Linh ra khá lớn, toàn bộ họ đều nhìn thấy trong mắt rồi, mà lúc Bạch Linh “ngã” lựa chọn góc độ mấy người đều nhìn không thấy, vậy nên cái ngã này của cô ấy, mọi người đều cho rằng Tô Tố đẩy.
Tô Tố khỉnh thường nhìn Bạch Linh.
Đây mới là kết quả mà cô ta muốn, thủ đoạn đơn giản hiệu quả, nhưng không thể không công nhận, hiệu quả vẫn không tồi.
Đối diện với chỉ trích của đám người, cô cũng không có ý định giải thích, ngược lại Tiểu Hy không nhìn được nữa, một tay chống eo chỉ thẳng mũi bọn họ mắng lớn, “các người đúng thật thú vị, con mắt nào nhìn thấy Tố Tố nhà tôi đẩy người rồi? Tố Tố nhà tôi bình thường đến con kiến còn không dám dẫm lên, làm sao có thể đẩy người. nếu như thạt sự Tố Tố nhà tôi đẩy người, thì chắc chắn là có lý do rồi.”
Mọi người câm lặng.
Đây chính xác là bảo vệ quá mức rồi.
Tô Tố trong lòng cười thầm, đưa tay ra kéo Tiểu Hy, “không cần phải giải thích cho họ, không cần thiết”
Tiểu Hy không vừa ý, “Tố Tố cậu thật dễ bị bắt nạt,vậy nên người khác mới cưỡi lên đầu cậu đại tiện”
Cô cố ý nói thô tục, Mạc Tầm nghe thấy quả nhiên cau mày nhăn mặt
“Tầm, không trách cô ấy….” Bạch Linh nắc cụt giằng co muốn từ trên sàn đứng dậy, Mạc Tầm nhanh chóng ấn bờ vai của cô, “đừng cử động”
“Em không sao, thật sự không sao. Tầm, đều do em không tốt, em nhìn thấy tiểu thư đây có chút quen,nhớ ra trước đây có gặp 2 lần, mỗi lần đều không được vui vẻ, vậy nên đi đến chào hỏi hỏi thăm có phải có hiểu lầm gì không. Nhưng không nghĩ rằng….thật sự không phải cô ấy đẩy em, là tự em không cẩn thận…..”
Tô Tố một lần nữa cảm thấy độ thâm sâu của văn hóa Trung Quốc.
Một câu được nói giống như nghệ thuật.
Cố tình gợi lên mở đầu, khiến người khác nghĩ đến kết thúc, dưới tình hình này, tất cả mọi người sợ rằng đều nghĩ là cô đẩy Bạch Linh.
Một người bị thương còn nói đỡ cho cô.
Còn người gây thương tích người khác còn không biết hối cải.
So sánh như vậy, ừm….một thiên thần, một ác quỷ
Tô Tố ngoảnh đầu nhìn sắc mặt của các cô nhân viên bán hàng, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt coi thường của họ, mà sắc mặt của Mạc Tầm…..cô không cần nhìn cũng biết khó nhìn thế nào.
Anh ta cúi người bế Bạch Linh dậy, lạnh lùng nhìn Tô Tố, “Tô tiểu thư, nếu như cô có gì không vừa ý, chỉ cần tìm đến tôi, Linh Nhi thân thiện như vậy, xin cô đừng làm hại cô ấy!”