-
Chương 70: Công Chúa Và Kiếm Tu (8)
Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc Bạch Triệt và Kỳ Dương đang nói chuyện, Vân Thanh Thanh ở gần bọn họ ăn uống.
Vậy nên Vân Thanh Thanh có thể nghe hết đối thoại giữa hai người.
Bạch Triệt từng cho rằng Vân Thanh Thanh là một công chúa bị Yêu hậu chiều hư, nhưng trải qua chuyện Sí Hoả Tiên, ấn tượng của hắn đối với Vân Thanh Thanh đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Nàng không ngờ nghệch, trái lại còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng.
Có điều, điều này cũng dấy lên ý chí chiến đấu của Bạch Triệt, nếu Vân Thanh Thanh thực sự là đồ ngốc, thì thật là vô vị.
"Công chúa cho rằng, ta sẽ cầu xin công chúa chuyện gì?" Bạch Triệt cố ý ném lại câu hỏi cho Vân Thanh Thanh.
Thấy hắn nghiêm túc bắt chuyện với mình, Vân Thanh Thanh tâm tình vô cùng tốt, đánh thái cực với hắn, hứng thú nói: "Đương nhiên là cầu xin ta giải quyết vấn đề giúp các ngươi."
Nghe Bạch Triệt và Vân Thanh Thanh đánh qua đánh lại, Kỳ Dương không nhịn được trước, chen lời nói: "Điện hạ, bọn ta muốn nhờ ngươi lấy lại pháp khí bản mệnh giúp bọn ta!"
Nghe vậy, Bạch Triệt quay đầu trừng Kỳ Dương một cái.
Sư đệ hắn thật sự là quá mức lỗ mãng, sao có thể dễ dàng bại lộ nhược điểm cho người khác biết như thế?
Lỡ như Vân Thanh Thanh cố ý làm bộ làm tịch, bọn họ lấy cái gì để cùng nàng tiếp tục đàm luận đây?
Vẻ mặt Kỳ Dương bất đắc dĩ.
Không biết tại sao, hắn vừa nhìn thấy Vân Thanh Thanh cười là không nhịn được nói sự thật với nàng, hắn đã từng xem thường thủ đoạn mê hoặc lòng người của Hồ tộc, bây giờ hắn tin rồi.
"Được." Vân Thanh Thanh không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Vì thân thể Bạch Triệt mà suy nghĩ, cô xác thực muốn đi tìm Yêu hậu lấy pháp khí bản mệnh của bọn họ về.
Kỳ Dương không nghĩ tới Vân Thanh Thanh sẽ thoải mái đáp ứng như vậy, ngây ngẩn cả người.
Bạch Triệt lại bình tĩnh nói: "Đổi lấy pháp khí bản mệnh của bọn ta, có điều kiện gì?"
Vân Thanh Thanh nâng cằm, nhìn qua khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn một chút, khẽ mỉm cười: "Ngươi nói xem?"
Nhìn ánh mắt cổ quái của Vân Thanh Thanh, sắc mặt Bạch Triệt không khỏi tái đi.
Hắn có thể nhịn bị làm nhục, bị áp bức, bị trào phúng, có thể nhẫn nại mọi sự thống khổ trên đời, nhưng hắn không thể tự bán đi nhan sắc, quỳ gối trước mặt nữ nhân vẫy đuôi cầu xin.
Đây là ranh giới làm người của hắn, tuyệt đối không thể phá vỡ.
"Thứ cho ta không làm được." Bạch Triệt bỗng nhiên đứng lên, sống lưng thẳng tắp như tùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Thanh Thanh, "Sau khi ngươi thả chúng ta đi, chúng ta sẽ dùng hết tất cả để báo đáp ngươi. Thế nhưng, nếu như ngươi muốn ta với ngươi. . . . . . Làm loại chuyện đó, tuyệt đối không thể!"
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, sắc mặt Vân Thanh Thanh bình tĩnh không lay động, thậm chí không có đến nửa phần kinh ngạc.
Hắn vẫn không thay đổi.
Bất luận bị an bài loại vận mệnh bi thảm nào, hay là lưu lạc tới nghịch cảnh nguy hiểm, từ trước đến nay sống lưng hắn vẫn chưa từng khom xuống chịu khuất phục trước người khác, mặc dù hắn biết rõ rằng cuối cùng sẽ chết, hắn cũng sẽ mặt mày rạng rỡ nghênh tiếp kết cục khốc liệt của bản thân.
Nhân vật phản diện từng nói Vân Thanh Thanh là mặt trời của hắn, nhưng thực ra, chính hắn mới là ánh sáng chói mắt nhất.
Hắn không cần bất luận người nào tới cứu vớt hắn, cũng không cần bất luận người nào đồng tình, chính bản thân hắn là nét vẽ đẹp nhất trong trang sách, mị lực của hắn khiến bất luận người nào cũng phải thay đổi sắc mặt.
Vân Thanh Thanh xuyên đến, chỉ là cho hắn một nhân sinh khác có khả năng xảy ra, để sinh mệnh của hắn càng trở nên viên mãn.
Nói Vân Thanh Thanh mang lại cuộc sống tốt đẹp cho hắn, chi bằng nói bản thân hắn đáng giá có được tất cả những thứ này.
Hắn vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là dáng vẻ mà cô yêu.
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Vân Thanh Thanh trừng mắt nhìn, cười nói, "Ta sẽ không mượn pháp khí bản mệnh ép ngươi làm nam sủng của ta, ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta một điều kiện."
Vân Thanh Thanh biết rõ dưa hái xanh không ngọt, nếu cô muốn Bạch Triệt buông bỏ hoài nghi, phải giải trừ hết thảy nghi ngờ của hắn.
Cô muốn là một Bạch Triệt cường đại, có năng lực bảo vệ cô, chứ không phải một nam sủng yếu gà đầy một bụng oán niệm.
Vậy nên cô sẽ mang pháp khí bản mệnh trả lại cho hắn.
Dù cho Bạch Triệt khôi phục tu vi, Vân Thanh Thanh cũng chả sợ, bởi vì, đời này hắn sẽ lại lần nữa rơi vào tay cô.
Làm nữ nhân, chính là phải tự tin như vậy.
"Điều kiện gì?" Biết được Vân Thanh Thanh không có ý muốn ép hắn làm nam sủng, Bạch Triệt lại lần nữa ngồi xuống, ôn hòa nhã nhặn cùng cô bắt đầu bàn điều kiện.
Vân Thanh Thanh nghĩ một hồi, nói: "Điều kiện để đổi pháp khí bản mệnh rất đơn giản, các ngươi chỉ cần làm hộ vệ của ta, bảo vệ an toàn của ta là được."
"Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi từng đáp ứng thả bọn ta đi." Bạch Triệt tỉnh táo nhìn cô, có điều một hồi liền tìm được lỗ thủng bên trong điều kiện, "Chờ sau khi ngươi thả bọn ta đi, bọn ta sẽ lập tức rời khỏi Yêu giới, sau đó, chúng ta làm sao làm hộ vệ của ngươi? Hay là ngươi muốn mượn cớ này, cố tình giữ chúng ta lại?"
Vân Thanh Thanh vừa đáp ứng sẽ thả bọn họ, hiện tại lại dùng pháp khí bản mệnh muốn bọn họ làm hộ vệ, hai chuyện này rõ ràng là xung đột lẫn nhau.
"Ngươi suy nghĩ rất chu toàn." Vân Thanh Thanh phát hiện mình hoàn toàn không đào hố hắn được, lập tức thay đổi suy nghĩ, "Nơi nào ngươi nhìn thấy ta, ngươi chính là hộ vệ của ta."
Ý tứ là, chỉ cần Bạch Triệt ở bên cạnh Vân Thanh Thanh một ngày, hắn phải làm hộ vệ một ngày, nếu như Vân Thanh Thanh thả bọn họ đi, như vậy bọn họ sẽ không cần phải ở lại làm hộ vệ.
"Thành giao."
Bạch Triệt thoải mái đồng ý, bọn họ vốn dĩ không có thứ gì để cùng Vân Thanh Thanh trao đổi, Vân Thanh Thanh có thể đáp ứng điều này, xem như là bọn họ may mắn rồi.
Đối với điều kiện của Vân Thanh Thanh, Kỳ Dương cũng không có ý kiến gì, hắn gần đây cả ngày đều theo Vân Thanh Thanh ăn ăn uống uống, cuộc sống còn thoải mái hơn khi còn ở tông môn, không nghĩ tới cuối cùng còn có thể lấy lại pháp khí bản mệnh, Kỳ Dương cảm thấy mình gặp may, làm sao còn có thể làm bộ làm tịch với Vân Thanh Thanh.
Sau khi Vân Thanh Thanh cùng hai người bàn bạc điều kiện xong xuôi, nghỉ ngơi trước một đêm, ngày hôm sau, cô lại đi tìm Yêu hậu.
"Bảo bối, sao tự nhiên lại muốn Sí Hỏa Tiên?" Yêu hậu kinh ngạc nhìn con gái đang muốn Sí Hoả Tiên, vô cùng lo lắng nói, "Lỡ như con lại tự làm mình bị thương thì sao?"
"Mẫu hậu, lần trước Sí Hoả Tiên khiến con mất hết mặt mũi, mấy ngày nay người bên ngoài nhìn con, toàn là hỏi tại sao tóc của con không thấy đâu. . . . . . Trong lòng con không phục, không phải chỉ là một cái roi nho nhỏ thôi sao? Con nhất định có thể sử dụng nó!" Vân Thanh Thanh bĩu môi nói, lộ ra dáng vẻ quật cường.
Nghe vậy, Yêu hậu ngửa đầu cười to.
Hóa ra là lòng hư vinh của Vân Thanh Thanh quấy phá, lúc này mới tìm đến nàng muốn Sí Hỏa Tiên.
Có điều, con gái có lòng háo thắng là chuyện tốt, Yêu hậu đã lâu rồ không thấy con gái có lòng cầu tiến như vậy.
Yêu Hậu lấy Sí Hỏa Tiên ra, một lần nữa giao nó vào tay Vân Thanh Thanh, còn kèm thêm cho cô một quyển hướng dẫn sử dụng, Vân Thanh Thanh cười híp mắt nhận Sí Hỏa Tiên, cam kết mình nhất định sẽ luyện roi thật tốt.
"Mẫu hậu, hài nhi còn muốn lấy pháp khí bản mệnh của những Nhân tộc kia về." Vân Thanh Thanh bỗng nhiên nói.
"Hả?" Bất thình lình nghe thấy yêu cầu của Vân Thanh Thanh, Yêu hậu sửng sốt một chút, sau đó lại nghi ngờ hỏi, "Bảo bối, con không phải là bị nam tu Nhân tộc mê hoặc đó chứ?"
"Mới không có đâu, mẫu hậu." Vân Thanh Thanh lôi kéo tay Yêu hậu, cười hì hì nói, "Mẫu hậu, hài nhi lần này đi sứ Ma giới, muốn đem theo nam sủng cùng đi, dọc đường đường xá xa xôi, hài nhi muốn lấy bọn họ giải sầu."
"Có bọn họ hầu hạ con, mẫu hậu không lo lắng con sẽ buồn chán. Chỉ là. . . . . . Con trả pháp khí cho bọn họ, vạn nhất bọn họ ra tay với con, con phải làm thế nào?" Yêu hậu cũng đồng ý nhiều thêm mấy người hầu hạ Vân Thanh Thanh, nhưng nàng càng lo lắng đám nam sủng sẽ gây bất lợi cho Vân Thanh Thanh.
"Hài nhi lấy lại pháp khí, là muốn khích lệ bọn họ bán mạng cho con. Ai hầu hạ con tốt, con mới đem pháp khí thưởng cho bọn họ, có cái ngon ngọt này, bọn họ sẽ càng ra sức hầu hạ con." Vân Thanh Thanh nghiêm túc nói, "Mẫu hậu, con là người thừa kế Yêu tộc tương lai, nếu ngay cả bản lĩnh quản thúc nam sủng cũng không có, tương lai con làm sao quản lý Yêu giới?"
Nghe vậy, Yêu hậu khiếp sợ nhìn Vân Thanh Thanh, không nghĩ tới cô sẽ nói ra mấy câu như vậy.
Hài tử cuối cùng cũng lớn rồi, Yêu hậu vừa vui vừa lo, vui chính là Vân Thanh Thanh có ý nghĩ điều khiển người khác, lo chính là Vân Thanh Thanh có thể chân chính xử lý tốt những chuyện này hay không.
Kỳ thực, Vân Thanh Thanh vừa nói lời này xong, trong lòng Yêu hậu đã tin hơn phân nửa.
Thật ra, rút sống pháp khí của tu sĩ Nhân tộc, biến bọn họ thành phế nhân, là để cân nhắc an toàn cho Vân Thanh Thanh.
Thế nhưng, đứng trên góc độ quản lý hậu cung, nam sủng của Vân Thanh Thanh là phế nhân thì không phù hợp lắm.
Nói cách khác, hậu cung của công chúa Yêu tộc chính là mặt mũi của Vân Thanh Thanh, thả năm phế nhân vào bên trong hậu cung sẽ chỉ làm những tộc nhân khác xem thường Vân Thanh Thanh ngay cả điều động nam tu Nhân tộc cũng không có.
Trong hậu cung của nữ vương Ma tộc có mấy Ma tướng nam sủng tu vi cao thâm, tùy tiện thả ra một người cũng có thể lĩnh binh ngàn người vạn người, vì nàng đánh hạ một thành trì.
Tương lai Vân Thanh Thanh cũng cần nam sủng trở thành Yêu tướng của cô. Phong tục lưu truyền xuống, Ma tộc cùng Yêu tộc vẫn luôn có hậu phi hoặc nam sủng làm Yêu tướng, Yêu tướng cùng Yêu vương hoặc nữ Yêu vương có quan hệ so với Yêu tướng thông thường sẽ đáng tin cậy hơn.
Đây cũng là lý do Yêu hậu bắt nam tu Nhân tộc về, thử nghĩ sau khi nam sủng Nhân tộc quy hàng, bọn họ tự mình dẫn dắt Yêu binh tấn công địa bàn Nhân tộc, sẽ đối với nhân tộc mang đến bao nhiêu thương tổn.
Có điều, Yêu hậu vẫn lo lắng an toàn của Vân Thanh Thanh, đặt ra nghi vấn cuối cùng: "Tuy là nói như vậy, nhưng hiện tại yêu lực của con không đủ, vạn nhất bọn họ liên thủ đối phó con, con nên làm sao?"
Vân Thanh Thanh không giống Nữ ma vương, Nữ ma vương có tu vi bên người, không sợ bất luận kẻ nào ám sát, nhưng Vân Thanh Thanh thì khác, cô bây giờ còn là một con thỏ con.
"Mẫu hậu, bên cạnh con có thân tín của người và phụ vương bảo vệ, bọn nam sủng không dám động thủ với con đâu. Nếu ngài vẫn còn lo lắng, vậy thì dạy hài nhi khế ước chủ tớ đi." Vân Thanh Thanh nói.
Hai người nói đến đây, Vân Thanh Thanh rốt cục cũng ném ra con át chủ bài cuối cùng của mình.
Từ thái độ hôm qua của Yêu vương và Yêu hậu đối với cô mà xem, một đôi cha mẹ này kỳ thực cũng giống với tất cả gia trưởng khác, đều ngóng trông cô có thể thành tài, độc lập khai sáng sự nghiệp, chỉ cần cô lộ ra lòng cầu tiến, đôi cha mẹ này sẽ vô hạn bao dung cô.
Trước đây sở dĩ Yêu hậu quản thúc cô là bởi vì cô quá mức yếu ớt, biểu hiện hôm qua của Vân Thanh Thanh đã thu được tán thành của Yêu vương, hôm nay Yêu hậu cũng sẽ từng bước thả lỏng quản thúc với cô.
"Khế ước chủ tớ. . . . . . Biện pháp này rất hay!" Yêu hậu cao hứng vỗ vỗ vai cô, cảm khái một tiếng, "Bảo bối của ta rốt cuộc cũng lớn rồi."
Khế ước chủ tớ là một bí thuật của tu tiên giới, song phương ký kết phải lấy linh hồn của mình ra tuyên thệ kết làm chủ tớ, một khi đã ký kết chủ tớ, tôi tớ không thể thương tổn đến chủ nhân, chủ nhân chỉ cần nghĩ một cái là có thể khiến tôi tớ hình thần đều diệt bất cứ lúc nào.
Chỉ cần có cái khế ước chủ tớ này, nam sủng sẽ không có cách nào thương tổn được Vân Thanh Thanh, ngay cả một câu nói xấu cũng không thể nói, cái này so với trực tiếp để nam sủng biến thành phế nhân còn hữu hiệu hơn.
Sau khi truyền thụ khế ước chủ tớ cho Vân Thanh Thanh, Yêu hậu liền giao pháp khí bản mệnh của đám người Nhân tộc ra.
Không nghĩ tới có thể dễ dàng lấy được pháp khí bản mệnh của tất cả mọi người, Vân Thanh Thanh thật cao hứng trở về.
Sau khi trở về, Vân Thanh Thanh gọi tất cả nam sủng đến, cùng bọn họ từng người một ký kết khế ước chủ tớ.
Sau khi ký kết khế ước chủ tớ, trên mu bàn tay tôi tớ sẽ lưu lại một ấn ký, chứng minh hắn đã có chủ nhân.
Thời gian ký kết, chỉ có Bạch Triệt và Kỳ Dương không phản kháng, những người khác đều là một mặt chịu nhục.
Vân Thanh Thanh đã sớm cùng Bạch Triệt chào hỏi, cùng bọn họ ký kết khế ước chủ tớ để che giấu Yêu hậu, chờ sau khi rời khỏi Yêu giới, Vân Thanh Thanh sẽ cùng bọn họ giải trừ khế ước.
Về phần pháp khí bản mệnh của hai người, Vân Thanh Thanh tạm thời thay họ bảo quản, vì không muốn Yêu hậu hoài nghi, cô dự định sau khi rời khỏi Yêu giới mới trả cho bọn họ.
Lúc đội ngũ đồng hành đang chuẩn bị và kiểm tra vật tư, Yêu hậu tự mình ra trận lo liệu, nàng còn đặc biệt lưu ý đến đám nam sủng, phát hiện mỗi một nam sủng trên người đều có ký hiệu, Yêu hậu rồi mới triệt để yên tâm Vân Thanh Thanh.
Lại xem biểu hiện ngoan ngoãn gần đây của Bạch Triệt và Kỳ Dương, tuy rằng nguyên dương của hai người như cũ vẫn còn, nhưng xem ở hai người bọn họ bưng trà rót nước, mặc y phục cởi giày cho Vân Thanh Thanh, Yêu hậu thầm cảm thấy nữ nhi nhà mình thật là có chút thủ đoạn, mấy ngày không gặp, đã thu thập nam tu Nhân tộc đến ngoan ngoãn, đặc biệt là dáng vẻ đó của Kỳ Dương, hận không thể biến thành cái đuôi của Vân Thanh Thanh.
Nửa tháng sau, Vân Thanh Thanh mang theo 100 hộ vệ Yêu tộc cùng sáu nam sủng, khí thế cuồn cuộn chuẩn bị đến Ma giới.
Yêu hậu ôm Yêu vương hình thỏ đứng trên tán cây đại thụ đưa tiễn, khóc đến nước mắt rơi như mưa, cặp mắt hồ ly đã không còn thần thái như trước, hai mắt sưng lên như quả hạch đào.
Yêu vương an ủi nàng: "Hồng Nhi, hài tử chung quy phải lớn lên, chờ khi Thanh Thanh trở về, con bé chính là người thừa kế Yêu tộc hợp quy cách rồi."
Vân Thanh Thanh cũng phụ họa cười nói: "Phụ vương, mẫu hậu, hai người yên tâm, hài nhi nhất định sẽ hảo hảo tôi luyện chính mình, hoàn thành nhiệm vụ kết minh cùng Ma tộc, làm rạng danh Yêu tộc!"
Đồ Sơn Nhan đứng một bên cắn môi nói: "Cô phụ cô mẫu, hai người yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh."
Yêu vương gật đầu với hắn, nói: "Nhan nhi, khổ cho ngươi rồi."
Đồ Sơn Nhan liếc Vân Thanh Thanh một cái, trong con ngươi giăng kín một mảnh hơi nước, tuy có không cam lòng nhưng vẫn là cực lực nhịn xuống.
Nghe Vân Thanh Thanh và Đồ Sơn Nhan bảo đảm xong, Yêu Hậu rưng rưng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Lần này Vân Thanh Thanh tới Ma giới, phương tiện là một chiếc yêu thuyền, chiếc yêu thuyền là một pháp khí thượng phẩm, trên dưới tổng cộng có ba tầng, có thể chở tới 200 người, thân thuyền trên dưới dày đặc các phù văn huyền ảo, hình thành một tầng ánh sáng bảo vệ, sức phòng ngự có thể so với Yêu vương tự mình ra mặt, ánh sáng bảo vệ thậm chí còn có thể chịu đựng một đòn toàn lực của nhất giới chi chủ.
Yêu thuyền được trang bị đầy đủ như một pháo đài di động, đồ ăn thức uống không thiếu một thứ gì, đứng trên boong thuyền còn có thể thưởng thức phong cảnh trên trời dưới đất, quả thực giống như là chuẩn bị lương phẩm và đồ dùng cần thiết để đi du lịch.
Sau khi lên thuyền, Vân Thanh Thanh lập tức giải trừ khế ước chủ tớ của hai người Bạch Triệt và Kỳ Dương, còn vô cùng giữ chữ tín đem pháp khí bản mệnh trả lại cho bọn họ.
Còn khế ước chủ tớ của những người
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc Bạch Triệt và Kỳ Dương đang nói chuyện, Vân Thanh Thanh ở gần bọn họ ăn uống.
Vậy nên Vân Thanh Thanh có thể nghe hết đối thoại giữa hai người.
Bạch Triệt từng cho rằng Vân Thanh Thanh là một công chúa bị Yêu hậu chiều hư, nhưng trải qua chuyện Sí Hoả Tiên, ấn tượng của hắn đối với Vân Thanh Thanh đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Nàng không ngờ nghệch, trái lại còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng.
Có điều, điều này cũng dấy lên ý chí chiến đấu của Bạch Triệt, nếu Vân Thanh Thanh thực sự là đồ ngốc, thì thật là vô vị.
"Công chúa cho rằng, ta sẽ cầu xin công chúa chuyện gì?" Bạch Triệt cố ý ném lại câu hỏi cho Vân Thanh Thanh.
Thấy hắn nghiêm túc bắt chuyện với mình, Vân Thanh Thanh tâm tình vô cùng tốt, đánh thái cực với hắn, hứng thú nói: "Đương nhiên là cầu xin ta giải quyết vấn đề giúp các ngươi."
Nghe Bạch Triệt và Vân Thanh Thanh đánh qua đánh lại, Kỳ Dương không nhịn được trước, chen lời nói: "Điện hạ, bọn ta muốn nhờ ngươi lấy lại pháp khí bản mệnh giúp bọn ta!"
Nghe vậy, Bạch Triệt quay đầu trừng Kỳ Dương một cái.
Sư đệ hắn thật sự là quá mức lỗ mãng, sao có thể dễ dàng bại lộ nhược điểm cho người khác biết như thế?
Lỡ như Vân Thanh Thanh cố ý làm bộ làm tịch, bọn họ lấy cái gì để cùng nàng tiếp tục đàm luận đây?
Vẻ mặt Kỳ Dương bất đắc dĩ.
Không biết tại sao, hắn vừa nhìn thấy Vân Thanh Thanh cười là không nhịn được nói sự thật với nàng, hắn đã từng xem thường thủ đoạn mê hoặc lòng người của Hồ tộc, bây giờ hắn tin rồi.
"Được." Vân Thanh Thanh không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Vì thân thể Bạch Triệt mà suy nghĩ, cô xác thực muốn đi tìm Yêu hậu lấy pháp khí bản mệnh của bọn họ về.
Kỳ Dương không nghĩ tới Vân Thanh Thanh sẽ thoải mái đáp ứng như vậy, ngây ngẩn cả người.
Bạch Triệt lại bình tĩnh nói: "Đổi lấy pháp khí bản mệnh của bọn ta, có điều kiện gì?"
Vân Thanh Thanh nâng cằm, nhìn qua khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn một chút, khẽ mỉm cười: "Ngươi nói xem?"
Nhìn ánh mắt cổ quái của Vân Thanh Thanh, sắc mặt Bạch Triệt không khỏi tái đi.
Hắn có thể nhịn bị làm nhục, bị áp bức, bị trào phúng, có thể nhẫn nại mọi sự thống khổ trên đời, nhưng hắn không thể tự bán đi nhan sắc, quỳ gối trước mặt nữ nhân vẫy đuôi cầu xin.
Đây là ranh giới làm người của hắn, tuyệt đối không thể phá vỡ.
"Thứ cho ta không làm được." Bạch Triệt bỗng nhiên đứng lên, sống lưng thẳng tắp như tùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Thanh Thanh, "Sau khi ngươi thả chúng ta đi, chúng ta sẽ dùng hết tất cả để báo đáp ngươi. Thế nhưng, nếu như ngươi muốn ta với ngươi. . . . . . Làm loại chuyện đó, tuyệt đối không thể!"
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, sắc mặt Vân Thanh Thanh bình tĩnh không lay động, thậm chí không có đến nửa phần kinh ngạc.
Hắn vẫn không thay đổi.
Bất luận bị an bài loại vận mệnh bi thảm nào, hay là lưu lạc tới nghịch cảnh nguy hiểm, từ trước đến nay sống lưng hắn vẫn chưa từng khom xuống chịu khuất phục trước người khác, mặc dù hắn biết rõ rằng cuối cùng sẽ chết, hắn cũng sẽ mặt mày rạng rỡ nghênh tiếp kết cục khốc liệt của bản thân.
Nhân vật phản diện từng nói Vân Thanh Thanh là mặt trời của hắn, nhưng thực ra, chính hắn mới là ánh sáng chói mắt nhất.
Hắn không cần bất luận người nào tới cứu vớt hắn, cũng không cần bất luận người nào đồng tình, chính bản thân hắn là nét vẽ đẹp nhất trong trang sách, mị lực của hắn khiến bất luận người nào cũng phải thay đổi sắc mặt.
Vân Thanh Thanh xuyên đến, chỉ là cho hắn một nhân sinh khác có khả năng xảy ra, để sinh mệnh của hắn càng trở nên viên mãn.
Nói Vân Thanh Thanh mang lại cuộc sống tốt đẹp cho hắn, chi bằng nói bản thân hắn đáng giá có được tất cả những thứ này.
Hắn vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là dáng vẻ mà cô yêu.
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Vân Thanh Thanh trừng mắt nhìn, cười nói, "Ta sẽ không mượn pháp khí bản mệnh ép ngươi làm nam sủng của ta, ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta một điều kiện."
Vân Thanh Thanh biết rõ dưa hái xanh không ngọt, nếu cô muốn Bạch Triệt buông bỏ hoài nghi, phải giải trừ hết thảy nghi ngờ của hắn.
Cô muốn là một Bạch Triệt cường đại, có năng lực bảo vệ cô, chứ không phải một nam sủng yếu gà đầy một bụng oán niệm.
Vậy nên cô sẽ mang pháp khí bản mệnh trả lại cho hắn.
Dù cho Bạch Triệt khôi phục tu vi, Vân Thanh Thanh cũng chả sợ, bởi vì, đời này hắn sẽ lại lần nữa rơi vào tay cô.
Làm nữ nhân, chính là phải tự tin như vậy.
"Điều kiện gì?" Biết được Vân Thanh Thanh không có ý muốn ép hắn làm nam sủng, Bạch Triệt lại lần nữa ngồi xuống, ôn hòa nhã nhặn cùng cô bắt đầu bàn điều kiện.
Vân Thanh Thanh nghĩ một hồi, nói: "Điều kiện để đổi pháp khí bản mệnh rất đơn giản, các ngươi chỉ cần làm hộ vệ của ta, bảo vệ an toàn của ta là được."
"Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi từng đáp ứng thả bọn ta đi." Bạch Triệt tỉnh táo nhìn cô, có điều một hồi liền tìm được lỗ thủng bên trong điều kiện, "Chờ sau khi ngươi thả bọn ta đi, bọn ta sẽ lập tức rời khỏi Yêu giới, sau đó, chúng ta làm sao làm hộ vệ của ngươi? Hay là ngươi muốn mượn cớ này, cố tình giữ chúng ta lại?"
Vân Thanh Thanh vừa đáp ứng sẽ thả bọn họ, hiện tại lại dùng pháp khí bản mệnh muốn bọn họ làm hộ vệ, hai chuyện này rõ ràng là xung đột lẫn nhau.
"Ngươi suy nghĩ rất chu toàn." Vân Thanh Thanh phát hiện mình hoàn toàn không đào hố hắn được, lập tức thay đổi suy nghĩ, "Nơi nào ngươi nhìn thấy ta, ngươi chính là hộ vệ của ta."
Ý tứ là, chỉ cần Bạch Triệt ở bên cạnh Vân Thanh Thanh một ngày, hắn phải làm hộ vệ một ngày, nếu như Vân Thanh Thanh thả bọn họ đi, như vậy bọn họ sẽ không cần phải ở lại làm hộ vệ.
"Thành giao."
Bạch Triệt thoải mái đồng ý, bọn họ vốn dĩ không có thứ gì để cùng Vân Thanh Thanh trao đổi, Vân Thanh Thanh có thể đáp ứng điều này, xem như là bọn họ may mắn rồi.
Đối với điều kiện của Vân Thanh Thanh, Kỳ Dương cũng không có ý kiến gì, hắn gần đây cả ngày đều theo Vân Thanh Thanh ăn ăn uống uống, cuộc sống còn thoải mái hơn khi còn ở tông môn, không nghĩ tới cuối cùng còn có thể lấy lại pháp khí bản mệnh, Kỳ Dương cảm thấy mình gặp may, làm sao còn có thể làm bộ làm tịch với Vân Thanh Thanh.
Sau khi Vân Thanh Thanh cùng hai người bàn bạc điều kiện xong xuôi, nghỉ ngơi trước một đêm, ngày hôm sau, cô lại đi tìm Yêu hậu.
"Bảo bối, sao tự nhiên lại muốn Sí Hỏa Tiên?" Yêu hậu kinh ngạc nhìn con gái đang muốn Sí Hoả Tiên, vô cùng lo lắng nói, "Lỡ như con lại tự làm mình bị thương thì sao?"
"Mẫu hậu, lần trước Sí Hoả Tiên khiến con mất hết mặt mũi, mấy ngày nay người bên ngoài nhìn con, toàn là hỏi tại sao tóc của con không thấy đâu. . . . . . Trong lòng con không phục, không phải chỉ là một cái roi nho nhỏ thôi sao? Con nhất định có thể sử dụng nó!" Vân Thanh Thanh bĩu môi nói, lộ ra dáng vẻ quật cường.
Nghe vậy, Yêu hậu ngửa đầu cười to.
Hóa ra là lòng hư vinh của Vân Thanh Thanh quấy phá, lúc này mới tìm đến nàng muốn Sí Hỏa Tiên.
Có điều, con gái có lòng háo thắng là chuyện tốt, Yêu hậu đã lâu rồ không thấy con gái có lòng cầu tiến như vậy.
Yêu Hậu lấy Sí Hỏa Tiên ra, một lần nữa giao nó vào tay Vân Thanh Thanh, còn kèm thêm cho cô một quyển hướng dẫn sử dụng, Vân Thanh Thanh cười híp mắt nhận Sí Hỏa Tiên, cam kết mình nhất định sẽ luyện roi thật tốt.
"Mẫu hậu, hài nhi còn muốn lấy pháp khí bản mệnh của những Nhân tộc kia về." Vân Thanh Thanh bỗng nhiên nói.
"Hả?" Bất thình lình nghe thấy yêu cầu của Vân Thanh Thanh, Yêu hậu sửng sốt một chút, sau đó lại nghi ngờ hỏi, "Bảo bối, con không phải là bị nam tu Nhân tộc mê hoặc đó chứ?"
"Mới không có đâu, mẫu hậu." Vân Thanh Thanh lôi kéo tay Yêu hậu, cười hì hì nói, "Mẫu hậu, hài nhi lần này đi sứ Ma giới, muốn đem theo nam sủng cùng đi, dọc đường đường xá xa xôi, hài nhi muốn lấy bọn họ giải sầu."
"Có bọn họ hầu hạ con, mẫu hậu không lo lắng con sẽ buồn chán. Chỉ là. . . . . . Con trả pháp khí cho bọn họ, vạn nhất bọn họ ra tay với con, con phải làm thế nào?" Yêu hậu cũng đồng ý nhiều thêm mấy người hầu hạ Vân Thanh Thanh, nhưng nàng càng lo lắng đám nam sủng sẽ gây bất lợi cho Vân Thanh Thanh.
"Hài nhi lấy lại pháp khí, là muốn khích lệ bọn họ bán mạng cho con. Ai hầu hạ con tốt, con mới đem pháp khí thưởng cho bọn họ, có cái ngon ngọt này, bọn họ sẽ càng ra sức hầu hạ con." Vân Thanh Thanh nghiêm túc nói, "Mẫu hậu, con là người thừa kế Yêu tộc tương lai, nếu ngay cả bản lĩnh quản thúc nam sủng cũng không có, tương lai con làm sao quản lý Yêu giới?"
Nghe vậy, Yêu hậu khiếp sợ nhìn Vân Thanh Thanh, không nghĩ tới cô sẽ nói ra mấy câu như vậy.
Hài tử cuối cùng cũng lớn rồi, Yêu hậu vừa vui vừa lo, vui chính là Vân Thanh Thanh có ý nghĩ điều khiển người khác, lo chính là Vân Thanh Thanh có thể chân chính xử lý tốt những chuyện này hay không.
Kỳ thực, Vân Thanh Thanh vừa nói lời này xong, trong lòng Yêu hậu đã tin hơn phân nửa.
Thật ra, rút sống pháp khí của tu sĩ Nhân tộc, biến bọn họ thành phế nhân, là để cân nhắc an toàn cho Vân Thanh Thanh.
Thế nhưng, đứng trên góc độ quản lý hậu cung, nam sủng của Vân Thanh Thanh là phế nhân thì không phù hợp lắm.
Nói cách khác, hậu cung của công chúa Yêu tộc chính là mặt mũi của Vân Thanh Thanh, thả năm phế nhân vào bên trong hậu cung sẽ chỉ làm những tộc nhân khác xem thường Vân Thanh Thanh ngay cả điều động nam tu Nhân tộc cũng không có.
Trong hậu cung của nữ vương Ma tộc có mấy Ma tướng nam sủng tu vi cao thâm, tùy tiện thả ra một người cũng có thể lĩnh binh ngàn người vạn người, vì nàng đánh hạ một thành trì.
Tương lai Vân Thanh Thanh cũng cần nam sủng trở thành Yêu tướng của cô. Phong tục lưu truyền xuống, Ma tộc cùng Yêu tộc vẫn luôn có hậu phi hoặc nam sủng làm Yêu tướng, Yêu tướng cùng Yêu vương hoặc nữ Yêu vương có quan hệ so với Yêu tướng thông thường sẽ đáng tin cậy hơn.
Đây cũng là lý do Yêu hậu bắt nam tu Nhân tộc về, thử nghĩ sau khi nam sủng Nhân tộc quy hàng, bọn họ tự mình dẫn dắt Yêu binh tấn công địa bàn Nhân tộc, sẽ đối với nhân tộc mang đến bao nhiêu thương tổn.
Có điều, Yêu hậu vẫn lo lắng an toàn của Vân Thanh Thanh, đặt ra nghi vấn cuối cùng: "Tuy là nói như vậy, nhưng hiện tại yêu lực của con không đủ, vạn nhất bọn họ liên thủ đối phó con, con nên làm sao?"
Vân Thanh Thanh không giống Nữ ma vương, Nữ ma vương có tu vi bên người, không sợ bất luận kẻ nào ám sát, nhưng Vân Thanh Thanh thì khác, cô bây giờ còn là một con thỏ con.
"Mẫu hậu, bên cạnh con có thân tín của người và phụ vương bảo vệ, bọn nam sủng không dám động thủ với con đâu. Nếu ngài vẫn còn lo lắng, vậy thì dạy hài nhi khế ước chủ tớ đi." Vân Thanh Thanh nói.
Hai người nói đến đây, Vân Thanh Thanh rốt cục cũng ném ra con át chủ bài cuối cùng của mình.
Từ thái độ hôm qua của Yêu vương và Yêu hậu đối với cô mà xem, một đôi cha mẹ này kỳ thực cũng giống với tất cả gia trưởng khác, đều ngóng trông cô có thể thành tài, độc lập khai sáng sự nghiệp, chỉ cần cô lộ ra lòng cầu tiến, đôi cha mẹ này sẽ vô hạn bao dung cô.
Trước đây sở dĩ Yêu hậu quản thúc cô là bởi vì cô quá mức yếu ớt, biểu hiện hôm qua của Vân Thanh Thanh đã thu được tán thành của Yêu vương, hôm nay Yêu hậu cũng sẽ từng bước thả lỏng quản thúc với cô.
"Khế ước chủ tớ. . . . . . Biện pháp này rất hay!" Yêu hậu cao hứng vỗ vỗ vai cô, cảm khái một tiếng, "Bảo bối của ta rốt cuộc cũng lớn rồi."
Khế ước chủ tớ là một bí thuật của tu tiên giới, song phương ký kết phải lấy linh hồn của mình ra tuyên thệ kết làm chủ tớ, một khi đã ký kết chủ tớ, tôi tớ không thể thương tổn đến chủ nhân, chủ nhân chỉ cần nghĩ một cái là có thể khiến tôi tớ hình thần đều diệt bất cứ lúc nào.
Chỉ cần có cái khế ước chủ tớ này, nam sủng sẽ không có cách nào thương tổn được Vân Thanh Thanh, ngay cả một câu nói xấu cũng không thể nói, cái này so với trực tiếp để nam sủng biến thành phế nhân còn hữu hiệu hơn.
Sau khi truyền thụ khế ước chủ tớ cho Vân Thanh Thanh, Yêu hậu liền giao pháp khí bản mệnh của đám người Nhân tộc ra.
Không nghĩ tới có thể dễ dàng lấy được pháp khí bản mệnh của tất cả mọi người, Vân Thanh Thanh thật cao hứng trở về.
Sau khi trở về, Vân Thanh Thanh gọi tất cả nam sủng đến, cùng bọn họ từng người một ký kết khế ước chủ tớ.
Sau khi ký kết khế ước chủ tớ, trên mu bàn tay tôi tớ sẽ lưu lại một ấn ký, chứng minh hắn đã có chủ nhân.
Thời gian ký kết, chỉ có Bạch Triệt và Kỳ Dương không phản kháng, những người khác đều là một mặt chịu nhục.
Vân Thanh Thanh đã sớm cùng Bạch Triệt chào hỏi, cùng bọn họ ký kết khế ước chủ tớ để che giấu Yêu hậu, chờ sau khi rời khỏi Yêu giới, Vân Thanh Thanh sẽ cùng bọn họ giải trừ khế ước.
Về phần pháp khí bản mệnh của hai người, Vân Thanh Thanh tạm thời thay họ bảo quản, vì không muốn Yêu hậu hoài nghi, cô dự định sau khi rời khỏi Yêu giới mới trả cho bọn họ.
Lúc đội ngũ đồng hành đang chuẩn bị và kiểm tra vật tư, Yêu hậu tự mình ra trận lo liệu, nàng còn đặc biệt lưu ý đến đám nam sủng, phát hiện mỗi một nam sủng trên người đều có ký hiệu, Yêu hậu rồi mới triệt để yên tâm Vân Thanh Thanh.
Lại xem biểu hiện ngoan ngoãn gần đây của Bạch Triệt và Kỳ Dương, tuy rằng nguyên dương của hai người như cũ vẫn còn, nhưng xem ở hai người bọn họ bưng trà rót nước, mặc y phục cởi giày cho Vân Thanh Thanh, Yêu hậu thầm cảm thấy nữ nhi nhà mình thật là có chút thủ đoạn, mấy ngày không gặp, đã thu thập nam tu Nhân tộc đến ngoan ngoãn, đặc biệt là dáng vẻ đó của Kỳ Dương, hận không thể biến thành cái đuôi của Vân Thanh Thanh.
Nửa tháng sau, Vân Thanh Thanh mang theo 100 hộ vệ Yêu tộc cùng sáu nam sủng, khí thế cuồn cuộn chuẩn bị đến Ma giới.
Yêu hậu ôm Yêu vương hình thỏ đứng trên tán cây đại thụ đưa tiễn, khóc đến nước mắt rơi như mưa, cặp mắt hồ ly đã không còn thần thái như trước, hai mắt sưng lên như quả hạch đào.
Yêu vương an ủi nàng: "Hồng Nhi, hài tử chung quy phải lớn lên, chờ khi Thanh Thanh trở về, con bé chính là người thừa kế Yêu tộc hợp quy cách rồi."
Vân Thanh Thanh cũng phụ họa cười nói: "Phụ vương, mẫu hậu, hai người yên tâm, hài nhi nhất định sẽ hảo hảo tôi luyện chính mình, hoàn thành nhiệm vụ kết minh cùng Ma tộc, làm rạng danh Yêu tộc!"
Đồ Sơn Nhan đứng một bên cắn môi nói: "Cô phụ cô mẫu, hai người yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh."
Yêu vương gật đầu với hắn, nói: "Nhan nhi, khổ cho ngươi rồi."
Đồ Sơn Nhan liếc Vân Thanh Thanh một cái, trong con ngươi giăng kín một mảnh hơi nước, tuy có không cam lòng nhưng vẫn là cực lực nhịn xuống.
Nghe Vân Thanh Thanh và Đồ Sơn Nhan bảo đảm xong, Yêu Hậu rưng rưng đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Lần này Vân Thanh Thanh tới Ma giới, phương tiện là một chiếc yêu thuyền, chiếc yêu thuyền là một pháp khí thượng phẩm, trên dưới tổng cộng có ba tầng, có thể chở tới 200 người, thân thuyền trên dưới dày đặc các phù văn huyền ảo, hình thành một tầng ánh sáng bảo vệ, sức phòng ngự có thể so với Yêu vương tự mình ra mặt, ánh sáng bảo vệ thậm chí còn có thể chịu đựng một đòn toàn lực của nhất giới chi chủ.
Yêu thuyền được trang bị đầy đủ như một pháo đài di động, đồ ăn thức uống không thiếu một thứ gì, đứng trên boong thuyền còn có thể thưởng thức phong cảnh trên trời dưới đất, quả thực giống như là chuẩn bị lương phẩm và đồ dùng cần thiết để đi du lịch.
Sau khi lên thuyền, Vân Thanh Thanh lập tức giải trừ khế ước chủ tớ của hai người Bạch Triệt và Kỳ Dương, còn vô cùng giữ chữ tín đem pháp khí bản mệnh trả lại cho bọn họ.
Còn khế ước chủ tớ của những người