-
Chương 67: Công Chúa Và Kiếm Tu (5)
Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đuổi được Đồ Sơn Nhan đi rồi, Vân Thanh Thanh mới đưa Bạch Triệt vào tẩm điện.
"Yêu tộc các người quả thật là vô liêm sỉ!" Kỳ Dương theo sau Vân Thanh Thanh vào cửa, đứng một bên liên tục cằn nhằn.
Vân Thanh Thanh buồn bực, một kiếm tu sao lại phí lời nhiều như vậy?
Không phải nói kiếm tu phần lớn tính cách trầm mặc, bình thường nghiêm túc thận trọng, gặp chuyện sát phạt quyết đoán sao? Tại sao đến tên Kỳ Dương này, thì biến thành một tên thích lảm nhảm vậy?
"Ít nói nhảm đi!" Thả Bạch Triệt xuống, Vân Thanh Thanh thực sự không nhịn được nữa, quay về phía Kỳ Dương gầm lên.
Vốn dĩ cô đuổi Đồ Sơn Nhan đi chỉ cần nói mấy câu mà thôi, thế nhưng Kỳ Dương lại cứ đứng trước cửa đấu võ mồm với Đồ Sơn Nhan, hai người đàn ông ngươi tới ta đi ầm ĩ thời gian gần một chén trà, cuối cùng vẫn là Vân Thanh Thanh không nhịn được nữa nên tức giận đập vỡ bình hoa ngay tại chỗ mới đuổi được Đồ Sơn Nhan đi.
Hai nam nhân mà còn hơn cả một bà mẹ chồng, Vân Thanh Thanh không hiểu sao trên thế giới lại có loại nam nhân lắm mồm như vậy.
Vẫn là Bạch Triệt tốt nhất, không nhiều lời.
Bị Vân Thanh Thanh trợn mắt nhìn chằm chằm, Kỳ Dương tự nhiên cảm thấy chột dạ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Vân Thanh Thanh đặt tay bắt mạch cho Bạch Triệt, bắt cả nửa ngày cũng không nhìn ra Bạch Triệt có chỗ nào không khoẻ.
Vân Thanh Thanh chỉ đành để Kỳ Dương đến giúp đỡ coi thương thế cho Bạch Triệt, Kỳ Dương thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ta bị lấy đi kiếm bản mệnh, linh khí trên người không thể hội tụ được nên không kiểm tra thương thế cho sư huynh được."
Haizz. . . . . Còn không bằng cô nữa.
Sớm biết như vậy, cô đã không mang theo Kỳ Dương vào rồi.
Vân Thanh Thanh chỉ vào một loạt đan dược bày ra trên giường: "Vậy ngươi chọn cho hắn một chút đan dược trị thương đi."
Ai ngờ Kỳ Dương hai tay khoanh trước ngực, nói: "Kiếm tu chúng ta rất ít khi ăn đan dược, bị thương đều là tự mình cắn răng chịu đựng."
Vân Thanh Thanh không khỏi đỡ trán, tự hỏi liệu bây giờ đuổi hắn ra ngoài còn kịp không?
Thấy cô một bộ không tin, Kỳ Dương nhíu mày, giải thích: "Kiếm tu cùng Nhân tộc bình thường tu luyện không giống nhau, để bồi dưỡng kiếm ý sắc bén, bọn ta nhất định phải duy trì trạng thái chiến đấu mọi lúc mọi nơi, thế nên đã quen với việc sau khi bị thương không trị liệu, lấy đó mài giũa bản thân, tăng cường kiếm ý. . . . . ."
Kiếm ý được xưng là sát ý, nộ ý, càng bị thương nặng kiếm ý càng mạnh, bởi vậy, thời khắc kiếm tu mạnh nhất là lúc cận kề với sinh tử, thời khắc ấy kiếm tu thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến với đối thủ mạnh hơn mình.
Thế nhưng, con người không thể thường xuyên để mình đối mặt với tử vong được, kiếm tu để duy trì kiếm ý của chính mình, sau khi bị thương liền tạo thành thói quen không uống thuốc, dựa vào thân thể gắng gượng chống đỡ.
Vân Thanh Thanh nghe xong, nhìn Bạch Triệt mặt mũi tái nhợt, ngực quặn đau như tim bị bóp chặt.
Kiếm tu này hoàn toàn là từ trong núi đao biển máu ra tới, Vân Thanh Thanh căn bản không có dũng khí hình dung cuộc sống trước kia của Bạch Triệt thế nào.
"Ta mặc kệ, hắn phải uống thuốc mau chóng khôi phục." Vân Thanh Thanh mạnh mẽ để Kỳ Dương chọn hai bình đan dược, lại đút cho Bạch Triệt, Bạch Triệt ăn xong, cô lại đỡ Bạch Triệt lên, từ sau lưng ôm lấy hắn, trợ giúp hắn tiêu hóa đan dược.
Kỳ Dương nhìn tư thế Vân Thanh Thanh chữa thương cho Bạch Triệt, không khỏi trợn mắt ngoác mồm, ngay cả nói chuyện cũng có chút không lưu loát: "Ngươi, ngươi vì sao phải trợ giúp sư huynh chữa thương như thế?"
Tuy rằng Kỳ Dương đã tin tưởng Vân Thanh Thanh là vì muốn chữa thương cho Bạch Triệt, nhưng tư thế của bọn họ nhìn cực kỳ quỷ dị. . . . . . Nhìn giống như Vân Thanh Thanh đang chiếm tiện nghi của Bạch Triệt.
Vân Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn hắn: "Nhân tộc các ngươi lúc tu luyện không phải đều ngồi như vậy sao?"
Giáo trình nói lúc tu luyện nhất định phải duy trì tư thế ngồi, Vân Thanh Thanh lại phải đặt tay trên bụng hắn, bởi vậy, hai người không thể không dùng tư thế ám muội này để chữa thương.
"Không, không cần." Kỳ Dương lắc đầu, "Để huynh ấy nằm xuống, ngươi chỉ cần truyền khí từ cổ tay huynh ấy, liền có thể chữa thương cho huynh ấy."
Kỳ Dương tự mình làm mẫu cho Vân Thanh Thanh một lần tư thế chính xác.
Vân Thanh Thanh dựa theo hắn chỉ dẫn, chậm rãi bắt đầu chữa thương cho Bạch Triệt.
Quả nhiên, sau khi vào đúng tư thế và phương pháp, qua hai canh giờ ngắn ngủi, Bạch Triệt đã hấp thu được ba viên đan dược.
Vân Thanh Thanh nghĩ thầm, không uổng công cô khổ tâm phí sức đưa Kỳ Dương tới, vẫn tính là hắn còn có chút hữu dụng.
Kỳ Dương nhìn Vân Thanh Thanh ra sức chữa trị cho Bạch Triệt, nội tâm tràn đầy nghi hoặc.
Theo lý mà nói, Nhân tộc cùng Yêu tộc là quan hệ không chết không ngừng, mà Vân Thanh Thanh thân là công chúa Yêu tộc, vì sao lại để ý đến sống chết của sư huynh hắn?
Qua một đêm, Vân Thanh Thanh đầu đầy mồ hôi từ trên giường bước xuống, cảm giác toàn thân bủn rủn, trên đất đi được hai bước, cô thiếu chút nữa là té sấp mặt.
Chữa thương cho người khác vốn là một việc tiêu hao tinh lực, hơn nữa Vân Thanh Thanh và Bạch Triệt lại không cùng chủng tộc, yêu lực và linh lực có sự khác biệt tương đối lớn, Vân Thanh Thanh chữa thương cho hắn vô cùng tiêu hao yêu lực.
Cũng may nỗ lực của cô không uổng phí, tình hình của Bạch Triệt có tiến triển, không còn xuất hiện tình trạng "Sốt" như hôm qua nữa.
Sau khi Bạch Triệt tỉnh lại, thấy mình lại lần nữa xuất hiện trong tẩm điện của Vân Thanh Thanh, đột nhiên vươn mình ngồi dậy.
"Chậm đã!" Thấy động tác hắn thô bạo, Vân Thanh Thanh lập tức phóng qua bên cạnh hắn, đưa tay dìu hắn, "Cẩn thận, thương thế của ngươi còn chưa khỏi, đừng lộn xộn."
Sau khi Vân Thanh Thanh tới gần, lông mày Bạch Triệt lại nhíu lại, hắn đưa tay đẩy cô ra, hai người lôi kéo một lúc, hắn đột nhiên thoáng nhìn qua Kỳ Dương.
"Sư đệ, sao đệ lại ở đây?" Bạch Triệt nhìn Kỳ Dương một chút, lại quay đầu nhìn về phía Vân Thanh Thanh, ánh mắt đóng băng lạnh lẽo, "Ngươi. . . . . . Hạ thủ với sư đệ ta?"
Mắt thấy sắc mặt hắn lại âm trầm xuống, Vân Thanh Thanh vội xua tay giải thích: "Ta không có, ta để hắn lại đây giúp ngươi chữa thương thôi. . . . . . Ngươi không tin? Vậy tự mình hỏi hắn đi."
Nghe vậy, Kỳ Dương bỗng cảm thấy hơi khó mở miệng.
Hắn nắm tay thành nắm đấm, gắng sức đem âm thanh giảm thấp xuống: "Sư huynh, nàng không chạm vào ta."
Lời này của Kỳ Dương quá làm người ta có suy nghĩ kỳ quái, thật giống như Vân Thanh Thanh bình thường hay làm gì đó vậy.
Sau khi cô xuyên đến thế giới này, ngoại trừ bên ngoài bị ép tuyển nam sủng, cơ hồ cũng không làm gì cả, thế nhưng tại sao luôn có người phải chụp lên đầu cô cái mũ "Kiêu xa dâm dật" , "Hoang dâm vô đạo" vậy chứ?
Vân Thanh Thanh cảm thấy mình cực kì oan ức.
Bạch Triệt tỉ mỉ đánh giá Kỳ Dương, thấy Kỳ Dương ngồi nghiêm chỉnh, biểu hiện thản nhiên, hắn lúc này mới chậm rãi yên tâm.
"Ngươi đã tỉnh, vậy chúng ta liền dùng cơm đi." Vân Thanh Thanh không dám kéo tay hắn nữa, cô đem mấy đĩa đồ ăn trên bàn trà lại đây, để Bạch Triệt tự mình chọn đồ ăn.
"Ta ích cốc đã lâu, không cần ăn cơm." Bạch Triệt quay đầu qua, không liếc nhìn đồ ăn màu sắc rực rỡ một cái.
"Vậy ngươi dùng mấy viên đan dược đi. Không cần khách khí với ta, ngươi muốn đan dược gì ta đều có thể tìm tới cho ngươi." Vân Thanh Thanh cầm một đống bình đan dược tới, một mạch nhét toàn bộ vào trong tay hắn, cười híp mắt nói.
Bạch Triệt mặt không thay đổi nhìn cô, bỗng khoát tay, làm toàn bộ đan dược cô đưa tới "Loảng xoảng" rớt trên mặt đất.
Nữ nhân này, sau khi cưỡng ép hắn, lại muốn làm hắn vui lòng?
Nàng đây là xem hắn như nam sủng không rành thế sự sao?
Ánh mắt Bạch Triệt u sầu, cười lạnh liên tục nói: "Không cần ngươi giả bộ hảo tâm."
"Ôi, ngươi cẩn thận, những thứ này đều là trân phẩm."
Vân Thanh Thanh vội nhảy xuống, nhặt mấy bình đan dược trên đất lên.
Những đan dược này đều là trân phẩm Yêu giới, dược quan từng đặc biệt dặn dò qua để cô bảo quản chúng.
Vân Thanh Thanh vẫn đối với chính mình rất keo kiệt, nhưng đối với nam nhân của mình thì lại đặc biệt hào phóng. Cô biết trên thế giới tất cả bảo bối đều là hư vô, chỉ có tiêu trên người mình và nam nhân của mình mới là chân thật nhất.
Bởi vậy, hôm qua Vân Thanh Thanh căn bản không quản dược quan căn dặn cái gì, đem tất cả đan dược tốt nhất nhét vào bụng Bạch Triệt.
Ngay lúc cô xoay người nhặt một cái lọ, bỗng một đôi chân trần trắng nõn xuất hiện ngay trước mặt cô, Vân Thanh Thanh nhất thời theo quán tính không cẩn thận xông tới, đầu húc vào trên bắp chân ngươi đang đến.
"Bảo bối, con đây là đang làm gì thế?" Thanh âm kinh ngạc của Yêu hậu từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Nghe thấy giọng Yêu hậu, trong lòng Vân Thanh Thanh giật mình, mẫu hậu cô sao lại đột nhiên đến đây vậy? !
Tu tiên giới lấy thực lực làm đầu, ở trước mặt cường giả, kẻ yếu cơ hồ không có việc riêng tư. Yêu hậu đến nay đã đứng trên đỉnh thực lực của Yêu tộc, nàng muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngay cả cửa cũng không cần gõ, Vân Thanh Thanh căn bản không cảm giác được nàng đến.
Yêu Hậu đỡ Vân Thanh Thanh dậy, cẩn thận nhìn chằm chằm trán cô, lại đưa tay xoa xoa: "Bảo bối, trán bị va phải có đau không?"
Vân Thanh Thanh nhanh chóng lắc đầu, khúm núm nói: "Mẫu hậu, con không đau."
Dựa vào trực giác bao nhiêu năm nay, Yêu hậu cảm giác bầu không khí trong điện không đúng, ánh mắt của nàng nhắm lại, quét mắt thấy khay và chai lọ bị quăng đầy đất, trong nháy mắt tóc đã biến thành hỏa diễm, để Vân Thanh Thanh tận mắt chứng kiến cái gì gọi là "Nổi giận đùng đùng".
Trong phút chốc, Yêu hậu thả ra uy áp với Bạch Triệt và Kỳ Dương, giận tím mặt nói: "Nhân tộc các ngươi thật to gan!"
Yêu Hậu bỏ ra gần một ngàn năm mới sinh được một đứa con gái là Vân Thanh Thanh, đối với nữ nhi bảo bối duy nhất này là nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan mất.
Không ngờ hai tên nhân tộc kia cư nhiên khiến cho nữ nhi bảo bối phải nhặt bình thuốc trên mặt đất.
Yêu hậu đột nhiên lo lắng, ở nơi nàng không nhìn thấy, hai nam nhân hân tộc này đối xử thế nào với Vân Thanh Thanh?
Yêu lực Yêu Hậu cường đại như núi Thái Sơn đè xuống, Kỳ Dương tại chỗ không chịu được nữa, "Phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt ngã xuống đất ngất đi, Bạch Triệt ngồi trên giường cảm thấy không lành, thân hình hắn loáng một cái, hai tay dùng sức chống bên người, miễn cưỡng chống đỡ, tránh khỏi tự mình ngã xuống giường.
Có điều một hồi, cả khuôn mặt Bạch Triệt đỏ như màu máu, khóe miệng chảy xuống một tia máu, Vân Thanh Thanh sợ đến nhảy cẫng lên tại chỗ, nắm lấy tay Yêu hậu, lớn tiếng kêu lên: "Mẫu hậu!"
"Được, được lắm tiểu tử!" Nhìn Bạch Triệt sống không ra sống chết không ra chết, bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục, Yêu hậu tàn bạo nói.
Vân Thanh Thanh sắp bị Yêu hậu doạ cho khóc, thẳng thắn trực tiếp nhào vào trong lòng nàng, nói: "Mẫu hậu, con sợ."
Vân Thanh Thanh làm nũng tựa hồ rất hữu hiệu, Yêu hậu lập tức thu lại uy áp, nhưng mà, mắt nàng vẫn còn đỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Triệt.
Không nghĩ tới mẹ vợ và con rể sẽ biến thành trạng thái giương cung bạt kiếm như vậy, Vân Thanh Thanh nhất thời khóc không ra nước mắt.
"Mẫu hậu, bọn con vừa mới đùa giỡn thôi." Vân Thanh Thanh lôi kéo tay Yêu hậu, nỗ lực giả vờ ngây thơ, quay qua Yêu hậu tiếp tục làm nũng.
Vân Thanh Thanh dỗ rất có hiệu quả, lửa giận của Yêu hậu chậm rãi tan đi, cô lại nhân cơ hội hỏi: "Mẫu hậu, hôm nay vì sao lại đặc biệt tới tìm con?"
Vân Thanh Thanh luôn cảm thấy Yêu hậu đột nhiên xuất hiện, thời cơ rất không bình thường.
"Phụ vương con tìm con có việc." Yêu Hậu nói.
"Mẫu hậu, ngài vì sao không phái người đến gọi con? Là hạ nhân lười biếng sao, bọn họ sao có thể làm phiền mẫu hậu tự mình lại đây một chuyến." Vân Thanh Thanh giả ý nói, hai tay cô không ngừng lắc lấy tay Yêu hậu, chỉ còn kém lắc lắc cái đuôi.
"Còn không phải Đồ Sơn. . . . . ." Yêu hậu theo cô hỏi tiếp tục đáp xuống, bỗng nàng cảm thấy không đúng lắm, nhanh chóng chuyển đề tài, quay về phía Bạch Triệt và Kỳ Dương nói, "Hai nhân tộc kia mà vô lễ với con, con chỉ cần hảo hảo giáo huấn bọn họ!"
Nghe Yêu hậu nói nửa câu trước đó, Vân Thanh Thanh nơi nào còn không rõ chủ sự sau màn là ai.
Lại là Đồ Sơn Nhan ở sau lưng gây chuyện!
Vân Thanh Thanh lén lút cắn răng, trên mặt vẫn giả vờ hồ đồ, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu, hai nhân tộc kia không có vô lễ với con, con được bọn họ hầu hạ rất khá."
Nghe Vân Thanh Thanh nói xong, Yêu hậu suýt chút nữa đã tin cô rồi, nhưng mà trước khi tới Đồ Sơn Nhan đã nhắc nhở nàng, vẫn còn lưu lại một tia thanh minh.
Nàng lặng lẽ phát ra yêu lực thăm dò, quét về phía Bạch Triệt và Kỳ Dương.
Chỉ chốc lát sau, Yêu hậu đột nhiên mở to mắt, lông mày dựng thẳng, cả giận nói: "Nguyên dương của hai người bọn hắn vẫn còn, bọn hắn làm sao hầu hạ con? !"
Không chờ Vân Thanh Thanh phản bác, khí thế toàn thân Yêu hậu tăng vọt, tức giận hung dữ nói: "Hai nhân tộc kia không chỉ vô lễ với con, còn lừa dối con, đùa bỡn con, con có biết hay không? !"
Tay phải Yêu hậu vừa nhấc, lòng bàn tay bỗng có thêm một cái roi sắt lửa cháy bừng bừng, nàng đặt roi vào trong tay Vân Thanh Thanh, đôi mắt hồ ly đỏ rực nói: "Con hôm nay nhất định phải đánh gãy sống lưng bọn họ, dạy dỗ bọn họ cái gì gọi là thần phục!"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đuổi được Đồ Sơn Nhan đi rồi, Vân Thanh Thanh mới đưa Bạch Triệt vào tẩm điện.
"Yêu tộc các người quả thật là vô liêm sỉ!" Kỳ Dương theo sau Vân Thanh Thanh vào cửa, đứng một bên liên tục cằn nhằn.
Vân Thanh Thanh buồn bực, một kiếm tu sao lại phí lời nhiều như vậy?
Không phải nói kiếm tu phần lớn tính cách trầm mặc, bình thường nghiêm túc thận trọng, gặp chuyện sát phạt quyết đoán sao? Tại sao đến tên Kỳ Dương này, thì biến thành một tên thích lảm nhảm vậy?
"Ít nói nhảm đi!" Thả Bạch Triệt xuống, Vân Thanh Thanh thực sự không nhịn được nữa, quay về phía Kỳ Dương gầm lên.
Vốn dĩ cô đuổi Đồ Sơn Nhan đi chỉ cần nói mấy câu mà thôi, thế nhưng Kỳ Dương lại cứ đứng trước cửa đấu võ mồm với Đồ Sơn Nhan, hai người đàn ông ngươi tới ta đi ầm ĩ thời gian gần một chén trà, cuối cùng vẫn là Vân Thanh Thanh không nhịn được nữa nên tức giận đập vỡ bình hoa ngay tại chỗ mới đuổi được Đồ Sơn Nhan đi.
Hai nam nhân mà còn hơn cả một bà mẹ chồng, Vân Thanh Thanh không hiểu sao trên thế giới lại có loại nam nhân lắm mồm như vậy.
Vẫn là Bạch Triệt tốt nhất, không nhiều lời.
Bị Vân Thanh Thanh trợn mắt nhìn chằm chằm, Kỳ Dương tự nhiên cảm thấy chột dạ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Vân Thanh Thanh đặt tay bắt mạch cho Bạch Triệt, bắt cả nửa ngày cũng không nhìn ra Bạch Triệt có chỗ nào không khoẻ.
Vân Thanh Thanh chỉ đành để Kỳ Dương đến giúp đỡ coi thương thế cho Bạch Triệt, Kỳ Dương thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ta bị lấy đi kiếm bản mệnh, linh khí trên người không thể hội tụ được nên không kiểm tra thương thế cho sư huynh được."
Haizz. . . . . Còn không bằng cô nữa.
Sớm biết như vậy, cô đã không mang theo Kỳ Dương vào rồi.
Vân Thanh Thanh chỉ vào một loạt đan dược bày ra trên giường: "Vậy ngươi chọn cho hắn một chút đan dược trị thương đi."
Ai ngờ Kỳ Dương hai tay khoanh trước ngực, nói: "Kiếm tu chúng ta rất ít khi ăn đan dược, bị thương đều là tự mình cắn răng chịu đựng."
Vân Thanh Thanh không khỏi đỡ trán, tự hỏi liệu bây giờ đuổi hắn ra ngoài còn kịp không?
Thấy cô một bộ không tin, Kỳ Dương nhíu mày, giải thích: "Kiếm tu cùng Nhân tộc bình thường tu luyện không giống nhau, để bồi dưỡng kiếm ý sắc bén, bọn ta nhất định phải duy trì trạng thái chiến đấu mọi lúc mọi nơi, thế nên đã quen với việc sau khi bị thương không trị liệu, lấy đó mài giũa bản thân, tăng cường kiếm ý. . . . . ."
Kiếm ý được xưng là sát ý, nộ ý, càng bị thương nặng kiếm ý càng mạnh, bởi vậy, thời khắc kiếm tu mạnh nhất là lúc cận kề với sinh tử, thời khắc ấy kiếm tu thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến với đối thủ mạnh hơn mình.
Thế nhưng, con người không thể thường xuyên để mình đối mặt với tử vong được, kiếm tu để duy trì kiếm ý của chính mình, sau khi bị thương liền tạo thành thói quen không uống thuốc, dựa vào thân thể gắng gượng chống đỡ.
Vân Thanh Thanh nghe xong, nhìn Bạch Triệt mặt mũi tái nhợt, ngực quặn đau như tim bị bóp chặt.
Kiếm tu này hoàn toàn là từ trong núi đao biển máu ra tới, Vân Thanh Thanh căn bản không có dũng khí hình dung cuộc sống trước kia của Bạch Triệt thế nào.
"Ta mặc kệ, hắn phải uống thuốc mau chóng khôi phục." Vân Thanh Thanh mạnh mẽ để Kỳ Dương chọn hai bình đan dược, lại đút cho Bạch Triệt, Bạch Triệt ăn xong, cô lại đỡ Bạch Triệt lên, từ sau lưng ôm lấy hắn, trợ giúp hắn tiêu hóa đan dược.
Kỳ Dương nhìn tư thế Vân Thanh Thanh chữa thương cho Bạch Triệt, không khỏi trợn mắt ngoác mồm, ngay cả nói chuyện cũng có chút không lưu loát: "Ngươi, ngươi vì sao phải trợ giúp sư huynh chữa thương như thế?"
Tuy rằng Kỳ Dương đã tin tưởng Vân Thanh Thanh là vì muốn chữa thương cho Bạch Triệt, nhưng tư thế của bọn họ nhìn cực kỳ quỷ dị. . . . . . Nhìn giống như Vân Thanh Thanh đang chiếm tiện nghi của Bạch Triệt.
Vân Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn hắn: "Nhân tộc các ngươi lúc tu luyện không phải đều ngồi như vậy sao?"
Giáo trình nói lúc tu luyện nhất định phải duy trì tư thế ngồi, Vân Thanh Thanh lại phải đặt tay trên bụng hắn, bởi vậy, hai người không thể không dùng tư thế ám muội này để chữa thương.
"Không, không cần." Kỳ Dương lắc đầu, "Để huynh ấy nằm xuống, ngươi chỉ cần truyền khí từ cổ tay huynh ấy, liền có thể chữa thương cho huynh ấy."
Kỳ Dương tự mình làm mẫu cho Vân Thanh Thanh một lần tư thế chính xác.
Vân Thanh Thanh dựa theo hắn chỉ dẫn, chậm rãi bắt đầu chữa thương cho Bạch Triệt.
Quả nhiên, sau khi vào đúng tư thế và phương pháp, qua hai canh giờ ngắn ngủi, Bạch Triệt đã hấp thu được ba viên đan dược.
Vân Thanh Thanh nghĩ thầm, không uổng công cô khổ tâm phí sức đưa Kỳ Dương tới, vẫn tính là hắn còn có chút hữu dụng.
Kỳ Dương nhìn Vân Thanh Thanh ra sức chữa trị cho Bạch Triệt, nội tâm tràn đầy nghi hoặc.
Theo lý mà nói, Nhân tộc cùng Yêu tộc là quan hệ không chết không ngừng, mà Vân Thanh Thanh thân là công chúa Yêu tộc, vì sao lại để ý đến sống chết của sư huynh hắn?
Qua một đêm, Vân Thanh Thanh đầu đầy mồ hôi từ trên giường bước xuống, cảm giác toàn thân bủn rủn, trên đất đi được hai bước, cô thiếu chút nữa là té sấp mặt.
Chữa thương cho người khác vốn là một việc tiêu hao tinh lực, hơn nữa Vân Thanh Thanh và Bạch Triệt lại không cùng chủng tộc, yêu lực và linh lực có sự khác biệt tương đối lớn, Vân Thanh Thanh chữa thương cho hắn vô cùng tiêu hao yêu lực.
Cũng may nỗ lực của cô không uổng phí, tình hình của Bạch Triệt có tiến triển, không còn xuất hiện tình trạng "Sốt" như hôm qua nữa.
Sau khi Bạch Triệt tỉnh lại, thấy mình lại lần nữa xuất hiện trong tẩm điện của Vân Thanh Thanh, đột nhiên vươn mình ngồi dậy.
"Chậm đã!" Thấy động tác hắn thô bạo, Vân Thanh Thanh lập tức phóng qua bên cạnh hắn, đưa tay dìu hắn, "Cẩn thận, thương thế của ngươi còn chưa khỏi, đừng lộn xộn."
Sau khi Vân Thanh Thanh tới gần, lông mày Bạch Triệt lại nhíu lại, hắn đưa tay đẩy cô ra, hai người lôi kéo một lúc, hắn đột nhiên thoáng nhìn qua Kỳ Dương.
"Sư đệ, sao đệ lại ở đây?" Bạch Triệt nhìn Kỳ Dương một chút, lại quay đầu nhìn về phía Vân Thanh Thanh, ánh mắt đóng băng lạnh lẽo, "Ngươi. . . . . . Hạ thủ với sư đệ ta?"
Mắt thấy sắc mặt hắn lại âm trầm xuống, Vân Thanh Thanh vội xua tay giải thích: "Ta không có, ta để hắn lại đây giúp ngươi chữa thương thôi. . . . . . Ngươi không tin? Vậy tự mình hỏi hắn đi."
Nghe vậy, Kỳ Dương bỗng cảm thấy hơi khó mở miệng.
Hắn nắm tay thành nắm đấm, gắng sức đem âm thanh giảm thấp xuống: "Sư huynh, nàng không chạm vào ta."
Lời này của Kỳ Dương quá làm người ta có suy nghĩ kỳ quái, thật giống như Vân Thanh Thanh bình thường hay làm gì đó vậy.
Sau khi cô xuyên đến thế giới này, ngoại trừ bên ngoài bị ép tuyển nam sủng, cơ hồ cũng không làm gì cả, thế nhưng tại sao luôn có người phải chụp lên đầu cô cái mũ "Kiêu xa dâm dật" , "Hoang dâm vô đạo" vậy chứ?
Vân Thanh Thanh cảm thấy mình cực kì oan ức.
Bạch Triệt tỉ mỉ đánh giá Kỳ Dương, thấy Kỳ Dương ngồi nghiêm chỉnh, biểu hiện thản nhiên, hắn lúc này mới chậm rãi yên tâm.
"Ngươi đã tỉnh, vậy chúng ta liền dùng cơm đi." Vân Thanh Thanh không dám kéo tay hắn nữa, cô đem mấy đĩa đồ ăn trên bàn trà lại đây, để Bạch Triệt tự mình chọn đồ ăn.
"Ta ích cốc đã lâu, không cần ăn cơm." Bạch Triệt quay đầu qua, không liếc nhìn đồ ăn màu sắc rực rỡ một cái.
"Vậy ngươi dùng mấy viên đan dược đi. Không cần khách khí với ta, ngươi muốn đan dược gì ta đều có thể tìm tới cho ngươi." Vân Thanh Thanh cầm một đống bình đan dược tới, một mạch nhét toàn bộ vào trong tay hắn, cười híp mắt nói.
Bạch Triệt mặt không thay đổi nhìn cô, bỗng khoát tay, làm toàn bộ đan dược cô đưa tới "Loảng xoảng" rớt trên mặt đất.
Nữ nhân này, sau khi cưỡng ép hắn, lại muốn làm hắn vui lòng?
Nàng đây là xem hắn như nam sủng không rành thế sự sao?
Ánh mắt Bạch Triệt u sầu, cười lạnh liên tục nói: "Không cần ngươi giả bộ hảo tâm."
"Ôi, ngươi cẩn thận, những thứ này đều là trân phẩm."
Vân Thanh Thanh vội nhảy xuống, nhặt mấy bình đan dược trên đất lên.
Những đan dược này đều là trân phẩm Yêu giới, dược quan từng đặc biệt dặn dò qua để cô bảo quản chúng.
Vân Thanh Thanh vẫn đối với chính mình rất keo kiệt, nhưng đối với nam nhân của mình thì lại đặc biệt hào phóng. Cô biết trên thế giới tất cả bảo bối đều là hư vô, chỉ có tiêu trên người mình và nam nhân của mình mới là chân thật nhất.
Bởi vậy, hôm qua Vân Thanh Thanh căn bản không quản dược quan căn dặn cái gì, đem tất cả đan dược tốt nhất nhét vào bụng Bạch Triệt.
Ngay lúc cô xoay người nhặt một cái lọ, bỗng một đôi chân trần trắng nõn xuất hiện ngay trước mặt cô, Vân Thanh Thanh nhất thời theo quán tính không cẩn thận xông tới, đầu húc vào trên bắp chân ngươi đang đến.
"Bảo bối, con đây là đang làm gì thế?" Thanh âm kinh ngạc của Yêu hậu từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Nghe thấy giọng Yêu hậu, trong lòng Vân Thanh Thanh giật mình, mẫu hậu cô sao lại đột nhiên đến đây vậy? !
Tu tiên giới lấy thực lực làm đầu, ở trước mặt cường giả, kẻ yếu cơ hồ không có việc riêng tư. Yêu hậu đến nay đã đứng trên đỉnh thực lực của Yêu tộc, nàng muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngay cả cửa cũng không cần gõ, Vân Thanh Thanh căn bản không cảm giác được nàng đến.
Yêu Hậu đỡ Vân Thanh Thanh dậy, cẩn thận nhìn chằm chằm trán cô, lại đưa tay xoa xoa: "Bảo bối, trán bị va phải có đau không?"
Vân Thanh Thanh nhanh chóng lắc đầu, khúm núm nói: "Mẫu hậu, con không đau."
Dựa vào trực giác bao nhiêu năm nay, Yêu hậu cảm giác bầu không khí trong điện không đúng, ánh mắt của nàng nhắm lại, quét mắt thấy khay và chai lọ bị quăng đầy đất, trong nháy mắt tóc đã biến thành hỏa diễm, để Vân Thanh Thanh tận mắt chứng kiến cái gì gọi là "Nổi giận đùng đùng".
Trong phút chốc, Yêu hậu thả ra uy áp với Bạch Triệt và Kỳ Dương, giận tím mặt nói: "Nhân tộc các ngươi thật to gan!"
Yêu Hậu bỏ ra gần một ngàn năm mới sinh được một đứa con gái là Vân Thanh Thanh, đối với nữ nhi bảo bối duy nhất này là nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan mất.
Không ngờ hai tên nhân tộc kia cư nhiên khiến cho nữ nhi bảo bối phải nhặt bình thuốc trên mặt đất.
Yêu hậu đột nhiên lo lắng, ở nơi nàng không nhìn thấy, hai nam nhân hân tộc này đối xử thế nào với Vân Thanh Thanh?
Yêu lực Yêu Hậu cường đại như núi Thái Sơn đè xuống, Kỳ Dương tại chỗ không chịu được nữa, "Phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt ngã xuống đất ngất đi, Bạch Triệt ngồi trên giường cảm thấy không lành, thân hình hắn loáng một cái, hai tay dùng sức chống bên người, miễn cưỡng chống đỡ, tránh khỏi tự mình ngã xuống giường.
Có điều một hồi, cả khuôn mặt Bạch Triệt đỏ như màu máu, khóe miệng chảy xuống một tia máu, Vân Thanh Thanh sợ đến nhảy cẫng lên tại chỗ, nắm lấy tay Yêu hậu, lớn tiếng kêu lên: "Mẫu hậu!"
"Được, được lắm tiểu tử!" Nhìn Bạch Triệt sống không ra sống chết không ra chết, bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục, Yêu hậu tàn bạo nói.
Vân Thanh Thanh sắp bị Yêu hậu doạ cho khóc, thẳng thắn trực tiếp nhào vào trong lòng nàng, nói: "Mẫu hậu, con sợ."
Vân Thanh Thanh làm nũng tựa hồ rất hữu hiệu, Yêu hậu lập tức thu lại uy áp, nhưng mà, mắt nàng vẫn còn đỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Triệt.
Không nghĩ tới mẹ vợ và con rể sẽ biến thành trạng thái giương cung bạt kiếm như vậy, Vân Thanh Thanh nhất thời khóc không ra nước mắt.
"Mẫu hậu, bọn con vừa mới đùa giỡn thôi." Vân Thanh Thanh lôi kéo tay Yêu hậu, nỗ lực giả vờ ngây thơ, quay qua Yêu hậu tiếp tục làm nũng.
Vân Thanh Thanh dỗ rất có hiệu quả, lửa giận của Yêu hậu chậm rãi tan đi, cô lại nhân cơ hội hỏi: "Mẫu hậu, hôm nay vì sao lại đặc biệt tới tìm con?"
Vân Thanh Thanh luôn cảm thấy Yêu hậu đột nhiên xuất hiện, thời cơ rất không bình thường.
"Phụ vương con tìm con có việc." Yêu Hậu nói.
"Mẫu hậu, ngài vì sao không phái người đến gọi con? Là hạ nhân lười biếng sao, bọn họ sao có thể làm phiền mẫu hậu tự mình lại đây một chuyến." Vân Thanh Thanh giả ý nói, hai tay cô không ngừng lắc lấy tay Yêu hậu, chỉ còn kém lắc lắc cái đuôi.
"Còn không phải Đồ Sơn. . . . . ." Yêu hậu theo cô hỏi tiếp tục đáp xuống, bỗng nàng cảm thấy không đúng lắm, nhanh chóng chuyển đề tài, quay về phía Bạch Triệt và Kỳ Dương nói, "Hai nhân tộc kia mà vô lễ với con, con chỉ cần hảo hảo giáo huấn bọn họ!"
Nghe Yêu hậu nói nửa câu trước đó, Vân Thanh Thanh nơi nào còn không rõ chủ sự sau màn là ai.
Lại là Đồ Sơn Nhan ở sau lưng gây chuyện!
Vân Thanh Thanh lén lút cắn răng, trên mặt vẫn giả vờ hồ đồ, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu, hai nhân tộc kia không có vô lễ với con, con được bọn họ hầu hạ rất khá."
Nghe Vân Thanh Thanh nói xong, Yêu hậu suýt chút nữa đã tin cô rồi, nhưng mà trước khi tới Đồ Sơn Nhan đã nhắc nhở nàng, vẫn còn lưu lại một tia thanh minh.
Nàng lặng lẽ phát ra yêu lực thăm dò, quét về phía Bạch Triệt và Kỳ Dương.
Chỉ chốc lát sau, Yêu hậu đột nhiên mở to mắt, lông mày dựng thẳng, cả giận nói: "Nguyên dương của hai người bọn hắn vẫn còn, bọn hắn làm sao hầu hạ con? !"
Không chờ Vân Thanh Thanh phản bác, khí thế toàn thân Yêu hậu tăng vọt, tức giận hung dữ nói: "Hai nhân tộc kia không chỉ vô lễ với con, còn lừa dối con, đùa bỡn con, con có biết hay không? !"
Tay phải Yêu hậu vừa nhấc, lòng bàn tay bỗng có thêm một cái roi sắt lửa cháy bừng bừng, nàng đặt roi vào trong tay Vân Thanh Thanh, đôi mắt hồ ly đỏ rực nói: "Con hôm nay nhất định phải đánh gãy sống lưng bọn họ, dạy dỗ bọn họ cái gì gọi là thần phục!"