-
Chương 60: Độc Y Trở Về Báo Thù (19)
Edit by: Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi Lâm Triệt bắt Đường Nhị lão gia về thì sai người giải đến địa lao.
May mà lúc này Đường Vân Thanh đã ngủ, không thì đã thấy cảnh nhị thúc mình bị Lâm Triệt bắt giữ.
Vân Thanh Thanh cảm thấy mình cứ như một tiểu tuỳ tùng đi theo sau Lâm Triệt, cô cực kỳ tò mò hành động kế tiếp của hắn.
Sau khi về đến phòng, Lâm Triệt kéo cô về phía giường, rủ mắt nhìn cô: "Trong cái đầu nhỏ này của nàng có chứa gì vậy? Sao lúc nào cũng nhọc lòng lo nghĩ cho ta vậy?"
Nhất cử nhất động của Vân Thanh Thanh tất cả đều rơi vào mắt hắn, dáng vẻ mỗi lần nàng lo lắng cho hắn, cũng đặc biệt làm hắn đau lòng.
Nếu như hắn không có những chuyện phiền lòng kia, hai người đã có thể thanh thanh tĩnh tĩnh mà sống, thật tốt biết bao.
Vân Thanh Thanh cúi đầu, ánh mắt né tránh, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Chuyện của Lâm Triệt chính là chuyện của cô, sao cô có thể đứng nhìn hắn từ từ hãm sâu vào vũng bùn được chứ?
Đường gia không phải một gia tộc nhỏ, dù cho Lâm Triệt có bản lĩnh lớn thế nào đi nữa cũng không thể dùng sức của một người mà giết tất cả người Đường gia được.
Vân Thanh Thanh gãi gãi đầu, ở trong đầu hỏi tiểu hệ thống: "Nếu như ta hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ bách tính, nhưng Lâm Triệt lại giết rất nhiều người, vậy nhiệm vụ này có tính là hoàn thành không?"
"Đương nhiên là không tính!" Tiểu hệ thống nói, "Cô không phát hiện ra độ khó nhiệm vụ của thế giới thứ ba đã tăng lên sao?"
"Hoàn toàn không có." Vân Thanh Thanh lắc lắc đầu, bởi vì Đường Vân Thanh luôn giúp cô kiếm điểm nhiệm vụ, đã rất lâu rồi cô không suy xét nhiệm vụ hệ thống, luôn cảm thấy nhiệm vụ của thế giới thứ ba giống như đang chơi game kinh doanh.
"Chỗ khó của nó không nằm ở việc cứu trợ bách tính, mà là muốn bảo đảm thế giới được ổn định, điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ!" Tiểu hệ thống rung đùi đắc ý nói.
"Thế giới ổn định?" Vân Thanh Thanh lẩm bẩm một câu, cái khái niệm này là lần đầu tiên cô nghe thấy.
Tiểu hệ thống chọc chọc vào trán cô: "Cũng chính là nhiệm vụ trước đây của cô - duy trì hòa bình thế giới!"
Tiểu hệ thống móc ra một quyển sách nhỏ, nhét vào tay Vân Thanh Thanh, tiếp tục nói: "Cô bây giờ có quyền hạn cao, có thể nhìn qua tri thức có liên quan đến thế giới một chút. Trong không gian hệ thống của chúng ta, mỗi một bộ tiểu thuyết chính là một thế giới, cô thân là người "xuyên qua", mục đích là thông qua việc sửa lại hành vi của nhân vật phản diện để chữa trị thế giới sắp tan vỡ."
"Nên là, nếu nhân vật phản diện ở thế giới đó đại khai sát giới, thế giới sẽ bị trọng thương?" Vân Thanh Thanh nhìn lướt qua quyển sách, hỏi tiểu hệ thống.
Tiểu hệ thống gật gù: "Không sai."
Tuy nhiệm vụ của thế giới thứ ba yêu cầu cô và Lâm Triệt cứu trợ bách tính, thế nhưng, điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ này là thế giới không tan vỡ, tức là bảo đảm cho thế giới được ổn định. Bởi vậy, nhiệm vụ lần này xem thì dễ dàng, nhưng kỳ thực lại bao hàm hai điều kiện.
Từ sau thế giới thứ hai, Vân Thanh Thanh cũng đã bắt đầu thể hiện bản chất thật của mình ra, thậm chí còn tranh luận với chủ hệ thống.
Cô không lo lắng nhiệm vụ thất bại, chẳng qua chỉ là những vị diện cấp thấp cô và tiểu hệ thống đi nhặt lượm, nhưng nếu như toàn bộ thế giới đều tan vỡ, cô sẽ không có cách nào chung sống với Lâm Triệt được nữa.
"Này, vậy có ảnh hưởng đến kiếp sau của hắn không?" Vân Thanh Thanh có chút sốt sắng hỏi.
"Sau khi nhiệm vụ thất bại, vị diện cấp thấp đó sẽ bị vứt bỏ. . . . . . Cô nói kiếp sau của hắn thế nào?" Tiểu hệ thống xoa xoa cái cằm tròn vo của mình, "Hắn sẽ theo đúng như tình tiết của của cốt truyện."
Vân Thanh Thanh sợ đến cả người run lên.
Bối cảnh giả thiết mỗi đời của nhân vật phản diện đều rất hãm, Vân Thanh Thanh căn bản không nỡ nhìn nam nhân của mình đi theo còn đường bi tráng này.
Vân Thanh Thanh cùng hệ thống thảo luận về quy tắc thế giới, sầu đến thở dài.
Lâm Triệt vốn mẫn cảm đa nghi, thấy Vân Thanh Thanh đang trong lòng mình lẩm bẩm, không biết lại đang bận tâm cái gì, mày chậm rãi nhăn lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Vân Thanh Thanh giật giật, đổi một tư thế khác nằm trong lòng hắn, mặt đối mặt nhìn hắn, viết vào lòng bàn tay Lâm Triệt: Chàng nhất định phải giết người sao?
"Nàng không muốn ta giết người?" Lâm Triệt hỏi lại, trong lòng có chút không vững vàng. Vân Thanh Thanh đơn thuần lương thiện, vì muốn bảo vệ nàng, hắn chưa bao giờ để nàng tiếp xúc với bầu không khí không lành mạnh của mình.
Vân Thanh Thanh dõi theo mắt hắn, nghiêm túc gật đầu.
Thấy vậy, ánh mắt Lâm Triệt buồn bã.
Cảm giác được tâm tình hắn không đúng, Vân Thanh Thanh nhanh chóng kéo tay hắn, viết: Ta chỉ là không muốn làm bẩn tay chàng.
Dù sao Vân gia và Đường gia có quan hệ thông gia, cô không muốn Lâm Triệt hiểu lầm cô thiên vị Đường gia nên lập tức giải thích mình là vì hắn.
Biết được Vân Thanh Thanh không phải đang thiên vị Đường gia, Lâm Triệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Vân Thanh Thanh nhất định phải ỷ vào thân phận thân thích ngăn cản hắn, vậy hắn nhất định sẽ rất khó khăn.
Vân Thanh Thanh mím mím môi, tiếp tục viết: Ta không muốn chàng mạo hiểm.
"Trên đời này căn bản không có chính nghĩa, thù của Lâm gia chúng ta, chỉ có ta tới báo." Lâm Triệt đặt hai tay lên bả vai cô, yên lặng nhìn cô, "Có điều nàng yên tâm, vì nàng, ta sẽ không chết."
Vân Thanh Thanh sợ đến mặt mũi trắng bệch. Cô biết đầy đầu Lâm Triệt đều là sống chết, đến cùng là nên làm thế nào mới có thể vừa bảo đảm hắn không bị thương, vừa có thể để Đường gia trả giá thật lớn đây?
Vân Thanh Thanh cắn cắn môi, đàng hoàng trịnh trọng tiếp tục lôi kéo hắn viết: Chúng ta tìm biện pháp khác được không? Nhất định có biện pháp có thể giúp Lâm gia trầm oan giải tội. . . . . .
Vân Thanh Thanh còn chưa viết xong câu kế tiếp, đột nhiên, cả người cô một trận trời đất quay cuồng, bị Lâm Triệt đẩy ngã trên giường.
Vân Thanh Thanh cho là hắn tức giận, run lẩy bẩy nhìn hắn, ai ngờ hắn đè lên cô, khóe miệng cong lên, nói: "Vốn đêm nay còn muốn để nàng nghỉ ngơi thật tốt, nàng đã không chịu ngủ, nhất định phải bận tâm tới Đường gia. . . . . ."
Hắn cúi đầu, hít nhẹ bên mặt cô, âm thanh mang theo sự trầm khàn khó nhịn: "Vậy không ngại để nàng bận tâm đến sự tình của chúng ta."
Vân Thanh Thanh nháy mắt một cái, tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn hắn.
Bận tâm cái gì?
"Nàng lập tức sẽ biết." Lâm Triệt híp mắt lại, tay phải lôi kéo một cái, không tới một lúc, đai lưng của cô đã bị ném trên đất.
Mặt nhỏ Vân Thanh Thanh đỏ lên, thì ra hắn lại muốn giở trò với cô!
Cô cuống quít bò lên, chuẩn bị thổi tắt đèn bên cạnh, ai ngờ cô mới vừa ngẩng đầu, Lâm Triệt đã đưa tay kéo cô trở về, hai tay cô bị hắn giữ lấy trên đỉnh đầu.
"Ngoan." Hắn xoa nhẹ lên má cô.
Hắn dường như rất thích để đèn sáng, lần trước hai người ở trên thuyền, hắn không cho cô tắt đèn, lần này đèn trong phòng còn sáng hơn trên thuyền, hai người cứ thế đối mặt với nhau, Vân Thanh Thanh cảm thấy mình sắp bị chưng chín rồi.
Không chờ cô có bất kỳ phản ứng gì, hắn đã chặn tất cả lại.
Chất lượng đồ đạc nơi đây không được tốt lắm, hai người chỉ hơi động, giường đã bắt đầu kêu két két, Vân Thanh Thanh nghe thấy thanh âm kia, thẹn thùng đến ngón chân đều cuộn tròn.
Mấy ngày Vân Thanh Thanh bị quan sai giam ở Dương Châu, tâm Lâm Triệt không lúc nào không treo trên cổ họng. Nếu không phải suốt đường lần theo hương theo dõi, hắn sợ sẽ phát điên tại chỗ.
Hắn dường như không chợp mắt lần theo lần theo mùi hương, một đường chạy tới Dương Châu, ngay lúc nhìn thấy Vân Thanh Thanh bình yên vô sự, tim hắn mới chậm rãi buông xuống.
Không ai có thể cảm nhận được tâm tình mất đi nàng của hắn, chỉ cần nàng vừa rời khỏi mình, hắn sẽ đứng bên bờ sụp đổ.
Rốt cuộc lần này hai người gặp lại, hắn không dằn lòng nữa, đem những nhớ nhung phát tiết ra hết.
Nháo đến hơn nửa đêm, Lâm Triệt mới ngừng chiến, hai tay Vân Thanh Thanh vẫn ôm lấy cổ hắn không buông.
Lâm Triệt từ từ chống người dậy, nhẹ giọng hỏi bên tai cô: "Nàng thoát khỏi nhà lao bằng cách nào? Còn có. . . . . . Cuống họng nàng bị sao thế."
Hả?
Vân Thanh Thanh hai mắt mê man, ném cho hắn một ánh mắt nghi hoặc.
"Không chịu nói?" Lâm Triệt cụp mắt nhìn cô, lúc này, ánh mắt cô có chút tan rã giống như say rượu.
Không chỉ đột nhiên thoát khỏi phòng giam, còn có chuyện không biết vì sao lại bị câm . . . . . . Kể từ khi hai người chân chình ở bên nhau, Lâm Triệt đã kiểm tra từng chút một cho cô, cuối cùng hắn đưa ra kết luận, cuống họng Vân Thanh Thanh căn bản không bị gì cả.
Còn vì sao lại không thể nói chuyện, căn bản không thể dùng lẽ thường để giải thích.
Có thể là do nàng không muốn nói, cũng có thể là ngoài hắn ra nàng phải chịu những ràng buộc khác.
Vân Thanh Thanh mím chặt môi.
Cô chạy ra khỏi phòng giam là dùng đạo cụ hệ thống, bị câm là do mấy chuyện xấu của chủ hệ thống. . . . . .
Cô căn bản không biết nên giải thích thế nào.
Lâm Triệt thấy Vân Thanh Thanh quá buồn ngủ nên cũng không thúc giục cô giải thích, nhẹ nhàng chỉ chỉ trán cô, cười nói: "Bí mật của nàng nhiều thật."
Vân Thanh Thanh cho là hắn hiểu lầm cô cố ý muốn che giấu nên nhanh chóng lắc lắc đầu, ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn.
Lần đầu thấy cô chủ động, Lâm Triệt được hưởng lợi, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Qua một lúc sau, Vân Thanh Thanh hổn hển buông hắn ra, hoàn toàn tê liệt.
Sau khi nằm xuống, tóc đen như thác rải trên gối đầu, dưới ánh đèn, gò má cô đỏ hồng xinh đẹp như mận, đôi mắt mê ly ửng nước, cả người kiều diễm ướt át, như đóa hoa rực rỡ nhất giữa mùa hè.
Lâm Triệt vốn định cho qua, không ngờ Vân Thanh Thanh lại chủ động như thế, trêu chọc lửa nóng trong hắn lại bùng lên.
Yết hầu Lâm Triệt hơi động, lại một lần nữa nghiêng người đè lên, làm cô một lần nữa nở rộ.
"Nàng. . . . . . Thật đúng là một yêu nữ."
Náo loạn cả một đêm, tận đến lúc trời sắp sáng, đèn đuốc mới dần tắt, ngày hôm sau, Vân Thanh Thanh ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Vân Thanh Thanh vừa bò dậy đã hỏi Lâm Triệt đâu, kết quả hạ nhân nói với cô là Lâm Triệt đã ra ngoài.
"Hắn lại chạy." Vân Thanh Thanh oán giận với tiểu hệ thống.
Hạ nhân đưa cơm nước tới cho cô, nhìn đầy bàn toàn là món ăn mình thích, Vân Thanh Thanh nhất thời càng không có khẩu vị, đũa cũng chẳng muốn động.
Mỗi một đời, nhân vật phản diện đều sẽ chiều cô hết mực, đời này, bởi vì cô bị câm, Lâm Triệt càng xem cô như trân bảo.
Nhưng trọng trách trên người Lâm Triệt quá nặng, Vân Thanh Thanh chỉ sợ hắn gạt cô đi làm những chuyện tổn thương đến bản thân, cả người sầu đến thúi ruột.
"Ký chủ, đừng nghĩ nữa, mệnh cô chính là trời sinh lao lực." Tiểu hệ thống đã từ bỏ khuyên cô, nó len lén lấy đũa, nhét vào trong miệng một miếng sườn xào chua ngọt.
Uể oải cơm nước xong xuôi, Vân Thanh Thanh ra khỏi phòng, đi loanh quanh trong sân.
Vốn cô muốn ra ngoài xem xem, kết quả vừa tới cửa viện, đã bị hạ nhân cản lại.
"Thiếu phu nhân, ngài mới ra khỏi đại lao Dương Châu, bên ngoài quá nguy hiểm, thiếu gia không cho ngài ra ngoài." Hộ vệ trông cửa tận tình khuyên nhủ cô.
Thấy Lâm Triệt không cho cô ra ngoài, Vân Thanh Thanh cũng không làm khó dễ hạ nhân, không thể làm gì khác hơn là lại trở về phòng mình.
Buổi tối Vân Thanh Thanh mới đợi được Lâm Triệt về nhà, cô vốn muốn hỏi hắn vài câu về tình huống bên ngoài, kết quả Lâm Triệt không muốn cô bận tâm, lại đưa cô lên giường "Tàn nhẫn dằn vặt" một trận.
Lâm Triệt cố ý gạt cô chuyện bên ngoài, không để cô phải bận tâm, Vân Thanh Thanh lo lắng an nguy của hắn, cũng chỉ có thể lén lút động thủ.
Ngày hôm đó, sau khi xác nhận Lâm Triệt đã ra ngoài, Vân Thanh Thanh khoác thêm áo choàng tàng hình lén lút đi tới một bên cửa viện.
Cô đã mua cái áo choàng tàng hình này ở thế giới trước, tổng cộng có thể sử dụng mười lần, lúc đó Vân Thanh Thanh mới sử dụng một lần để bỏ thuốc Gia Hòa Đế, bây giờ còn còn lại chín lần.
Thừa dịp hộ vệ mở cửa, Vân Thanh Thanh khoác áo choàng tàng hình theo sau người khác nhanh chóng chuồn ra cửa.
Thành Dương Châu lớn hơn so với cô tưởng tượng, Vân Thanh Thanh biết Lâm Triệt nhất định sẽ ở phụ cận Đường gia, nên cô vừa ra khỏi cửa đã trực tiếp chạy đến đó.
Trên con đường phụ cận Đường gia, Vân Thanh Thanh đang định cởi áo choàng tàng hình ra ghé vào tửu lâu dùng cơm, lúc này, một chiếc kiệu nhỏ màu xám tro dừng bên tửu lâu.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mập mạp từ trên kiệu đi xuống.
Vân Thanh Thanh thấy người này vô cùng quen mắt, cô khoác áo choàng tàng hình chậm rãi đi tới, cẩn thận quan sát đối phương.
Không ngờ cô thật sự quen người này, nhìn bộ dạng của ông ta, Vân Thanh Thanh vừa mừng vừa sợ, ở trong không gian hệ thống kích động gào lên.
Người này chính là Quan Lão Gia -- Ngự Sử đại phu Vương Văn Tài mấy tháng trước đến "Bụi Mộc Đường" xem bệnh!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi Lâm Triệt bắt Đường Nhị lão gia về thì sai người giải đến địa lao.
May mà lúc này Đường Vân Thanh đã ngủ, không thì đã thấy cảnh nhị thúc mình bị Lâm Triệt bắt giữ.
Vân Thanh Thanh cảm thấy mình cứ như một tiểu tuỳ tùng đi theo sau Lâm Triệt, cô cực kỳ tò mò hành động kế tiếp của hắn.
Sau khi về đến phòng, Lâm Triệt kéo cô về phía giường, rủ mắt nhìn cô: "Trong cái đầu nhỏ này của nàng có chứa gì vậy? Sao lúc nào cũng nhọc lòng lo nghĩ cho ta vậy?"
Nhất cử nhất động của Vân Thanh Thanh tất cả đều rơi vào mắt hắn, dáng vẻ mỗi lần nàng lo lắng cho hắn, cũng đặc biệt làm hắn đau lòng.
Nếu như hắn không có những chuyện phiền lòng kia, hai người đã có thể thanh thanh tĩnh tĩnh mà sống, thật tốt biết bao.
Vân Thanh Thanh cúi đầu, ánh mắt né tránh, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Chuyện của Lâm Triệt chính là chuyện của cô, sao cô có thể đứng nhìn hắn từ từ hãm sâu vào vũng bùn được chứ?
Đường gia không phải một gia tộc nhỏ, dù cho Lâm Triệt có bản lĩnh lớn thế nào đi nữa cũng không thể dùng sức của một người mà giết tất cả người Đường gia được.
Vân Thanh Thanh gãi gãi đầu, ở trong đầu hỏi tiểu hệ thống: "Nếu như ta hoàn thành nhiệm vụ cứu trợ bách tính, nhưng Lâm Triệt lại giết rất nhiều người, vậy nhiệm vụ này có tính là hoàn thành không?"
"Đương nhiên là không tính!" Tiểu hệ thống nói, "Cô không phát hiện ra độ khó nhiệm vụ của thế giới thứ ba đã tăng lên sao?"
"Hoàn toàn không có." Vân Thanh Thanh lắc lắc đầu, bởi vì Đường Vân Thanh luôn giúp cô kiếm điểm nhiệm vụ, đã rất lâu rồi cô không suy xét nhiệm vụ hệ thống, luôn cảm thấy nhiệm vụ của thế giới thứ ba giống như đang chơi game kinh doanh.
"Chỗ khó của nó không nằm ở việc cứu trợ bách tính, mà là muốn bảo đảm thế giới được ổn định, điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ!" Tiểu hệ thống rung đùi đắc ý nói.
"Thế giới ổn định?" Vân Thanh Thanh lẩm bẩm một câu, cái khái niệm này là lần đầu tiên cô nghe thấy.
Tiểu hệ thống chọc chọc vào trán cô: "Cũng chính là nhiệm vụ trước đây của cô - duy trì hòa bình thế giới!"
Tiểu hệ thống móc ra một quyển sách nhỏ, nhét vào tay Vân Thanh Thanh, tiếp tục nói: "Cô bây giờ có quyền hạn cao, có thể nhìn qua tri thức có liên quan đến thế giới một chút. Trong không gian hệ thống của chúng ta, mỗi một bộ tiểu thuyết chính là một thế giới, cô thân là người "xuyên qua", mục đích là thông qua việc sửa lại hành vi của nhân vật phản diện để chữa trị thế giới sắp tan vỡ."
"Nên là, nếu nhân vật phản diện ở thế giới đó đại khai sát giới, thế giới sẽ bị trọng thương?" Vân Thanh Thanh nhìn lướt qua quyển sách, hỏi tiểu hệ thống.
Tiểu hệ thống gật gù: "Không sai."
Tuy nhiệm vụ của thế giới thứ ba yêu cầu cô và Lâm Triệt cứu trợ bách tính, thế nhưng, điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ này là thế giới không tan vỡ, tức là bảo đảm cho thế giới được ổn định. Bởi vậy, nhiệm vụ lần này xem thì dễ dàng, nhưng kỳ thực lại bao hàm hai điều kiện.
Từ sau thế giới thứ hai, Vân Thanh Thanh cũng đã bắt đầu thể hiện bản chất thật của mình ra, thậm chí còn tranh luận với chủ hệ thống.
Cô không lo lắng nhiệm vụ thất bại, chẳng qua chỉ là những vị diện cấp thấp cô và tiểu hệ thống đi nhặt lượm, nhưng nếu như toàn bộ thế giới đều tan vỡ, cô sẽ không có cách nào chung sống với Lâm Triệt được nữa.
"Này, vậy có ảnh hưởng đến kiếp sau của hắn không?" Vân Thanh Thanh có chút sốt sắng hỏi.
"Sau khi nhiệm vụ thất bại, vị diện cấp thấp đó sẽ bị vứt bỏ. . . . . . Cô nói kiếp sau của hắn thế nào?" Tiểu hệ thống xoa xoa cái cằm tròn vo của mình, "Hắn sẽ theo đúng như tình tiết của của cốt truyện."
Vân Thanh Thanh sợ đến cả người run lên.
Bối cảnh giả thiết mỗi đời của nhân vật phản diện đều rất hãm, Vân Thanh Thanh căn bản không nỡ nhìn nam nhân của mình đi theo còn đường bi tráng này.
Vân Thanh Thanh cùng hệ thống thảo luận về quy tắc thế giới, sầu đến thở dài.
Lâm Triệt vốn mẫn cảm đa nghi, thấy Vân Thanh Thanh đang trong lòng mình lẩm bẩm, không biết lại đang bận tâm cái gì, mày chậm rãi nhăn lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Vân Thanh Thanh giật giật, đổi một tư thế khác nằm trong lòng hắn, mặt đối mặt nhìn hắn, viết vào lòng bàn tay Lâm Triệt: Chàng nhất định phải giết người sao?
"Nàng không muốn ta giết người?" Lâm Triệt hỏi lại, trong lòng có chút không vững vàng. Vân Thanh Thanh đơn thuần lương thiện, vì muốn bảo vệ nàng, hắn chưa bao giờ để nàng tiếp xúc với bầu không khí không lành mạnh của mình.
Vân Thanh Thanh dõi theo mắt hắn, nghiêm túc gật đầu.
Thấy vậy, ánh mắt Lâm Triệt buồn bã.
Cảm giác được tâm tình hắn không đúng, Vân Thanh Thanh nhanh chóng kéo tay hắn, viết: Ta chỉ là không muốn làm bẩn tay chàng.
Dù sao Vân gia và Đường gia có quan hệ thông gia, cô không muốn Lâm Triệt hiểu lầm cô thiên vị Đường gia nên lập tức giải thích mình là vì hắn.
Biết được Vân Thanh Thanh không phải đang thiên vị Đường gia, Lâm Triệt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Vân Thanh Thanh nhất định phải ỷ vào thân phận thân thích ngăn cản hắn, vậy hắn nhất định sẽ rất khó khăn.
Vân Thanh Thanh mím mím môi, tiếp tục viết: Ta không muốn chàng mạo hiểm.
"Trên đời này căn bản không có chính nghĩa, thù của Lâm gia chúng ta, chỉ có ta tới báo." Lâm Triệt đặt hai tay lên bả vai cô, yên lặng nhìn cô, "Có điều nàng yên tâm, vì nàng, ta sẽ không chết."
Vân Thanh Thanh sợ đến mặt mũi trắng bệch. Cô biết đầy đầu Lâm Triệt đều là sống chết, đến cùng là nên làm thế nào mới có thể vừa bảo đảm hắn không bị thương, vừa có thể để Đường gia trả giá thật lớn đây?
Vân Thanh Thanh cắn cắn môi, đàng hoàng trịnh trọng tiếp tục lôi kéo hắn viết: Chúng ta tìm biện pháp khác được không? Nhất định có biện pháp có thể giúp Lâm gia trầm oan giải tội. . . . . .
Vân Thanh Thanh còn chưa viết xong câu kế tiếp, đột nhiên, cả người cô một trận trời đất quay cuồng, bị Lâm Triệt đẩy ngã trên giường.
Vân Thanh Thanh cho là hắn tức giận, run lẩy bẩy nhìn hắn, ai ngờ hắn đè lên cô, khóe miệng cong lên, nói: "Vốn đêm nay còn muốn để nàng nghỉ ngơi thật tốt, nàng đã không chịu ngủ, nhất định phải bận tâm tới Đường gia. . . . . ."
Hắn cúi đầu, hít nhẹ bên mặt cô, âm thanh mang theo sự trầm khàn khó nhịn: "Vậy không ngại để nàng bận tâm đến sự tình của chúng ta."
Vân Thanh Thanh nháy mắt một cái, tỉnh tỉnh mê mê mà nhìn hắn.
Bận tâm cái gì?
"Nàng lập tức sẽ biết." Lâm Triệt híp mắt lại, tay phải lôi kéo một cái, không tới một lúc, đai lưng của cô đã bị ném trên đất.
Mặt nhỏ Vân Thanh Thanh đỏ lên, thì ra hắn lại muốn giở trò với cô!
Cô cuống quít bò lên, chuẩn bị thổi tắt đèn bên cạnh, ai ngờ cô mới vừa ngẩng đầu, Lâm Triệt đã đưa tay kéo cô trở về, hai tay cô bị hắn giữ lấy trên đỉnh đầu.
"Ngoan." Hắn xoa nhẹ lên má cô.
Hắn dường như rất thích để đèn sáng, lần trước hai người ở trên thuyền, hắn không cho cô tắt đèn, lần này đèn trong phòng còn sáng hơn trên thuyền, hai người cứ thế đối mặt với nhau, Vân Thanh Thanh cảm thấy mình sắp bị chưng chín rồi.
Không chờ cô có bất kỳ phản ứng gì, hắn đã chặn tất cả lại.
Chất lượng đồ đạc nơi đây không được tốt lắm, hai người chỉ hơi động, giường đã bắt đầu kêu két két, Vân Thanh Thanh nghe thấy thanh âm kia, thẹn thùng đến ngón chân đều cuộn tròn.
Mấy ngày Vân Thanh Thanh bị quan sai giam ở Dương Châu, tâm Lâm Triệt không lúc nào không treo trên cổ họng. Nếu không phải suốt đường lần theo hương theo dõi, hắn sợ sẽ phát điên tại chỗ.
Hắn dường như không chợp mắt lần theo lần theo mùi hương, một đường chạy tới Dương Châu, ngay lúc nhìn thấy Vân Thanh Thanh bình yên vô sự, tim hắn mới chậm rãi buông xuống.
Không ai có thể cảm nhận được tâm tình mất đi nàng của hắn, chỉ cần nàng vừa rời khỏi mình, hắn sẽ đứng bên bờ sụp đổ.
Rốt cuộc lần này hai người gặp lại, hắn không dằn lòng nữa, đem những nhớ nhung phát tiết ra hết.
Nháo đến hơn nửa đêm, Lâm Triệt mới ngừng chiến, hai tay Vân Thanh Thanh vẫn ôm lấy cổ hắn không buông.
Lâm Triệt từ từ chống người dậy, nhẹ giọng hỏi bên tai cô: "Nàng thoát khỏi nhà lao bằng cách nào? Còn có. . . . . . Cuống họng nàng bị sao thế."
Hả?
Vân Thanh Thanh hai mắt mê man, ném cho hắn một ánh mắt nghi hoặc.
"Không chịu nói?" Lâm Triệt cụp mắt nhìn cô, lúc này, ánh mắt cô có chút tan rã giống như say rượu.
Không chỉ đột nhiên thoát khỏi phòng giam, còn có chuyện không biết vì sao lại bị câm . . . . . . Kể từ khi hai người chân chình ở bên nhau, Lâm Triệt đã kiểm tra từng chút một cho cô, cuối cùng hắn đưa ra kết luận, cuống họng Vân Thanh Thanh căn bản không bị gì cả.
Còn vì sao lại không thể nói chuyện, căn bản không thể dùng lẽ thường để giải thích.
Có thể là do nàng không muốn nói, cũng có thể là ngoài hắn ra nàng phải chịu những ràng buộc khác.
Vân Thanh Thanh mím chặt môi.
Cô chạy ra khỏi phòng giam là dùng đạo cụ hệ thống, bị câm là do mấy chuyện xấu của chủ hệ thống. . . . . .
Cô căn bản không biết nên giải thích thế nào.
Lâm Triệt thấy Vân Thanh Thanh quá buồn ngủ nên cũng không thúc giục cô giải thích, nhẹ nhàng chỉ chỉ trán cô, cười nói: "Bí mật của nàng nhiều thật."
Vân Thanh Thanh cho là hắn hiểu lầm cô cố ý muốn che giấu nên nhanh chóng lắc lắc đầu, ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn.
Lần đầu thấy cô chủ động, Lâm Triệt được hưởng lợi, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Qua một lúc sau, Vân Thanh Thanh hổn hển buông hắn ra, hoàn toàn tê liệt.
Sau khi nằm xuống, tóc đen như thác rải trên gối đầu, dưới ánh đèn, gò má cô đỏ hồng xinh đẹp như mận, đôi mắt mê ly ửng nước, cả người kiều diễm ướt át, như đóa hoa rực rỡ nhất giữa mùa hè.
Lâm Triệt vốn định cho qua, không ngờ Vân Thanh Thanh lại chủ động như thế, trêu chọc lửa nóng trong hắn lại bùng lên.
Yết hầu Lâm Triệt hơi động, lại một lần nữa nghiêng người đè lên, làm cô một lần nữa nở rộ.
"Nàng. . . . . . Thật đúng là một yêu nữ."
Náo loạn cả một đêm, tận đến lúc trời sắp sáng, đèn đuốc mới dần tắt, ngày hôm sau, Vân Thanh Thanh ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Vân Thanh Thanh vừa bò dậy đã hỏi Lâm Triệt đâu, kết quả hạ nhân nói với cô là Lâm Triệt đã ra ngoài.
"Hắn lại chạy." Vân Thanh Thanh oán giận với tiểu hệ thống.
Hạ nhân đưa cơm nước tới cho cô, nhìn đầy bàn toàn là món ăn mình thích, Vân Thanh Thanh nhất thời càng không có khẩu vị, đũa cũng chẳng muốn động.
Mỗi một đời, nhân vật phản diện đều sẽ chiều cô hết mực, đời này, bởi vì cô bị câm, Lâm Triệt càng xem cô như trân bảo.
Nhưng trọng trách trên người Lâm Triệt quá nặng, Vân Thanh Thanh chỉ sợ hắn gạt cô đi làm những chuyện tổn thương đến bản thân, cả người sầu đến thúi ruột.
"Ký chủ, đừng nghĩ nữa, mệnh cô chính là trời sinh lao lực." Tiểu hệ thống đã từ bỏ khuyên cô, nó len lén lấy đũa, nhét vào trong miệng một miếng sườn xào chua ngọt.
Uể oải cơm nước xong xuôi, Vân Thanh Thanh ra khỏi phòng, đi loanh quanh trong sân.
Vốn cô muốn ra ngoài xem xem, kết quả vừa tới cửa viện, đã bị hạ nhân cản lại.
"Thiếu phu nhân, ngài mới ra khỏi đại lao Dương Châu, bên ngoài quá nguy hiểm, thiếu gia không cho ngài ra ngoài." Hộ vệ trông cửa tận tình khuyên nhủ cô.
Thấy Lâm Triệt không cho cô ra ngoài, Vân Thanh Thanh cũng không làm khó dễ hạ nhân, không thể làm gì khác hơn là lại trở về phòng mình.
Buổi tối Vân Thanh Thanh mới đợi được Lâm Triệt về nhà, cô vốn muốn hỏi hắn vài câu về tình huống bên ngoài, kết quả Lâm Triệt không muốn cô bận tâm, lại đưa cô lên giường "Tàn nhẫn dằn vặt" một trận.
Lâm Triệt cố ý gạt cô chuyện bên ngoài, không để cô phải bận tâm, Vân Thanh Thanh lo lắng an nguy của hắn, cũng chỉ có thể lén lút động thủ.
Ngày hôm đó, sau khi xác nhận Lâm Triệt đã ra ngoài, Vân Thanh Thanh khoác thêm áo choàng tàng hình lén lút đi tới một bên cửa viện.
Cô đã mua cái áo choàng tàng hình này ở thế giới trước, tổng cộng có thể sử dụng mười lần, lúc đó Vân Thanh Thanh mới sử dụng một lần để bỏ thuốc Gia Hòa Đế, bây giờ còn còn lại chín lần.
Thừa dịp hộ vệ mở cửa, Vân Thanh Thanh khoác áo choàng tàng hình theo sau người khác nhanh chóng chuồn ra cửa.
Thành Dương Châu lớn hơn so với cô tưởng tượng, Vân Thanh Thanh biết Lâm Triệt nhất định sẽ ở phụ cận Đường gia, nên cô vừa ra khỏi cửa đã trực tiếp chạy đến đó.
Trên con đường phụ cận Đường gia, Vân Thanh Thanh đang định cởi áo choàng tàng hình ra ghé vào tửu lâu dùng cơm, lúc này, một chiếc kiệu nhỏ màu xám tro dừng bên tửu lâu.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mập mạp từ trên kiệu đi xuống.
Vân Thanh Thanh thấy người này vô cùng quen mắt, cô khoác áo choàng tàng hình chậm rãi đi tới, cẩn thận quan sát đối phương.
Không ngờ cô thật sự quen người này, nhìn bộ dạng của ông ta, Vân Thanh Thanh vừa mừng vừa sợ, ở trong không gian hệ thống kích động gào lên.
Người này chính là Quan Lão Gia -- Ngự Sử đại phu Vương Văn Tài mấy tháng trước đến "Bụi Mộc Đường" xem bệnh!