-
Chương 50: Độc Y Trở Về Báo Thù (9)
Edit by: Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đường Vân Thanh hài lòng đi chẩn bệnh, Vân Thanh Thanh cũng không quá yên tâm, thừa dịp Lâm Triệt đang nghiên cứu độc lý đã lặng lẽ đi đến tiền sảnh "giám sát".
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của cô, "Bụi Mộc Đường" từ trước đến nay vắng tanh như chùa bà đanh, ngoại trừ một vị bạn cũ của Ngô bá đến khám định kỳ thì chả có một vị khách nào.
Đường Vân Thanh chạy tới cửa, gãi đầu tiếc nuối: "Ta đợi cả nửa ngày cũng không có người bệnh tới cửa, hay là. . . . . . Để ta ra ngoài hành y đi."
Người thừa kế thương y thế gia Đường gia gần đây ngao du bốn phương hành y quen rồi, nay thấy "Bụi Mộc Đường" làm ăn ế ẩm, chuẩn bị cầm lấy bảng hiệu của mình muốn đi xây dựng mảng trời riêng.
Vân Thanh Thanh nghĩ, nếu như người của Đường gia mà biết thiếu chủ tương lai hành y như vậy phỏng chừng sẽ tức chết.
Vân Thanh Thanh đương nhiên không muốn hắn ra ngoài hành y.
Đường Vân Thanh hiện tại ăn cơm của Lâm gia, sống ở Lâm gia, vốn nên làm công cho Lâm Triệt, có điều hắn với Lâm Triệt không ký kết hiệp nghị, nếu hắn ra ngoài hành y một mình thì điểm nhiệm vụ của Lâm Triệt và Vân Thanh Thanh bị lỗ rồi.
Vân Thanh Thanh vội vàng tiến lên hai bước, chắn trước người Đường Vân Thanh, khoa tay múa chân một trận: Không được, ngươi vẫn là chờ người đến đây đi.
"Vân cô nương, sao phải làm như thế?" Đường Vân Thanh không hiểu, cho rằng Vân Thanh Thanh đang muốn tính toán chuyện tiền công với hắn, "Ta vốn không muốn lấy tiền công của Lâm huynh, cho dù ra ngoài ta cũng sẽ không lấy."
Đối với hắn mà nói, chỉ cần là xem bệnh, đi nơi nào tìm người cũng đều như nhau, nếu "Bụi Mộc Đường" không có bệnh nhân, vậy hắn tự mình ra ngoài tìm bệnh nhân.
Vân Thanh Thanh nhíu mày, đi tới bên bàn hắn ngồi chẩn bệnh, cầm bút viết lên giấy hắn dùng kê đơn thuốc: "Ngươi đã đồng ý chẩn bệnh rồi, vậy không cần đi ra ngoài, còn về phần bệnh nhân, chúng ta tiếp tục suy nghĩ thêm biện pháp."
"Ha ha, Vân cô nương, chữ viết của cô thật thú vị." Nhìn chữ của Vân Thanh Thanh, Đường Vân Thanh không nhịn được cười ra tiếng.
Thân là đại phu, thuở nhỏ Đường Vân Thanh đã luyện thư pháp, đồng thời, đứa trẻ nào ở Đường gia cũng viết chữ rất đẹp, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy người nào viết chữ trông giống gà bới như thế.
Vân Thanh Thanh ngẩng đầu lườm hắn, Đường Vân Thanh che miệng tiếp tục cười, nói: "Vậy cô nghĩ ra được biện pháp gì để thu hút khách đến chưa?"
Con ngươi Vân Thanh Thanh đảo một vòng, thầm nghĩ, phương thức thu hút khách xuyên suốt mọi thời đại không gì khác chính là "Miễn phí "," Giảm giá" và "Tặng quà", ở hiện đại, cho dù các hoạt động khuyến mãi có thay đổi như thế nào đi nữa thì nó đều thúc đẩy kinh doanh rất tốt.
Cô cẩn thận suy nghĩ một hồi, kết hợp với tình huống của "Bụi Mộc Đường" lúc này, tiếp tục viết: "Dù sao ngươi cũng nhàn rỗi, lại không cần tiền công, vậy thì xem bệnh miễn phí cho người khác đi."
Cô muốn trước tiên dùng mánh xem bệnh miễn phí để hấp dẫn bệnh nhân tới đây.
"Dược liệu của Ngô bá thì giảm giá đi rồi bán cho họ."
Sau đó lại dùng các loại dược liệu giảm giá để thu hút người có nhu cầu mua thuốc.
Gần đây Ngô bá đang phơi một số dược liệu cũ, mấy ngày trước ông còn lẩm bẩm chuẩn bị tìm người bán ra.
Số dược liệu này có chút lâu rồi, dược hiệu không còn tốt lắm, nhưng đối với những người nghèo, Vân Thanh Thanh bán cho bọn họ với giá rẻ, tốt hơn nhiều so với đám thương nhân bán thuốc kia. Dù sao thuốc mà thương nhân mua về, nói không chừng còn có thể là hàng kém chất lượng, chắc chắn sẽ không rẻ như vậy.
Đường Vân Thanh xem xong chữ cô viết, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Hắn vốn không muốn lấy tiền công của Lâm Triệt, gần đây hắn ăn ở tại Lâm gia, Lâm Triệt lại không tìm hắn đòi tiền, hắn muốn xem bệnh giúp Lâm Triệt, coi như là trả lại ân tình.
"Vậy ngươi viết một bản thông báo đi, nói hôm nay đại phu xem bệnh miễn phí, giảm giá một số dược liệu." Vân Thanh Thanh tiếp tục viết rồi trả lại bút cho hắn.
Chữ cô quá xấu nên đành phải nhờ Đường Vân Thanh viết.
"Ta cảm thấy cô viết sẽ tốt hơn." Đường Vân Thanh nhìn cô cười một chút.
Đem chữ như gà bới này treo lên, nói không chừng còn có thể thu hút người khác đến vây xem, hiệu quả hơn chữ hắn viết nhiều.
Vân Thanh Thanh biết hắn đang nghĩ gì, lại trừng hắn một cái.
Đường Vân Thanh nhịn cười, lắc đầu, viết một tờ thông báo.
Vân Thanh Thanh dán tờ thông báo trước cửa y quán, lại đến chỗ bà lão bán trà đối diện y quán, nhờ bà lão lúc rảnh rỗi thì hô lên, thù lao là một phần trà thuốc Ngô bá tự tay điều chế.
Giọng bà lão rất lớn, bà lão gọi từ đằng xa, ngồi ở trong y quán vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Đường Vân Thanh cười hì hì dựa vào ghế, gật đầu khen: "Cách này hay quá, Vân cô nương, cô thông minh thật."
Vân Thanh Thanh luôn cảm thấy hắn đang cười mình, hạ tách trà trong tay xuống, đạp lên ghế hắn một cước, dùng khẩu hình ra hiệu: Siêng năng làm việc đi.
Dân thường đa phần đều không biết chữ, cho dù có dán thông báo to đùng ở trước cửa thì dân chúng đi ngang qua cũng xem không hiểu, người biết chữ lại không hề thiếu tiền, sẽ không đến y quán nhỏ này để khám bệnh.
Thật ra, sở dĩ Đường Vân Thanh khen Vân Thanh Thanh là bởi vì hắn biết tầm quan trọng của việc mời chào bằng miệng.
Trước nay hắn hành y dọc đường, vì thể diện nên hắn không bao giờ rao lên như vậy, bởi vậy chuyện làm ăn của hắn kém hơn những người hành y dọc đường khác, có vài lần còn không đủ ăn, có thể sống đến hiện tại đều là dựa vào người đi đường có lòng hảo tâm cứu tế.
Đường Vân Thanh đang nghịch cây bút trên tay, không ngờ một lúc sau lại có năm bệnh nhân đến y quán khám bệnh.
Phần lớn những bệnh nhân này là ngư dân nghèo, nghe có người mách là có đại phu xem bệnh miễn phí nên nhanh chóng kéo người bệnh trong nhà đến để đại phu xem bệnh.
Mặc dù trong lòng họ nghi ngờ, nhưng vẫn giữ ý niệm nghèo chẳng có gì để mất, vẫn là nhắm mắt đến, còn về phần có xem được bệnh hay không thì bọn họ cũng không ôm hy vọng quá lớn, để đại phu nhìn một chút dù sao cũng tốt hơn là ở nhà đợi bệnh thuyên giảm.
Qua một buổi chiều, Đường Vân Thanh xem xong cho mười bệnh nhân, dược liệu giảm giá của Ngô bá cũng bán được gần một nửa.
Tuy không kiếm lời được bao nhiêu tiền nhưng vẫn tính là có chút thu hoạch nhỏ, Vân Thanh Thanh tính toán sổ sách một chút, cảm thấy trạng thái này tốt hơn nhiều so với lúc đóng cửa.
Một vài bệnh nhân tỏ ý sẽ giới thiệu cho thân bằng hảo hữu của mình tới đây xem bệnh.
Vân Thanh Thanh đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười tiễn bệnh nhân.
Hiệu suất và trình độ của Đường Vân Thanh quả thật rất cao, hắn vừa kê thuốc xong thì hệ thống cũng đã phán đoán bệnh nhân khỏi bệnh, không cần đợi thuốc phát huy tác dụng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ dựa vào một mình Đường Vân Thanh, cô cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một vài năm.
Vân Thanh Thanh thật sự rất vui, vẻ mặt cô khó nén được kích động, đưa tay vỗ vai Đường Vân Thanh, giơ ngón cái với hắn.
Đường Vân Thanh bị cô vỗ một cái, cười đến hai mắt đều híp lại, hắn thầm nghĩ phương thức khen ngợi của Vân Thanh Thanh thật đặc biệt, làm hắn cảm thấy mình thật có thành tựu.
Mãi đến chạng vạng, thấy không có người đến nữa, Vân Thanh Thanh lúc này mới luyến tiếc đóng cửa.
Cô ở trong đầu huýt sáo, nhảy nhót trở lại sân sau, kết quả vừa mở cửa ra, liền bắt gặp Lâm Triệt đang ở cùng Lệ nương.
Chính xác mà nói, Lâm Triệt đang xem bệnh cho Lệ nương ở sân sau.
Tay hắn đang bắt mạch cho Lệ nương, vẻ mặt khá nghiêm túc, như đang suy nghĩ gì đó, mà Lệ nương thì đang ôm ngực, yếu ớt dựa lên bàn đá, mở to đôi mắt câu người, trìu mến nhìn Lâm Triệt.
Cơ hồ là trong nháy mắt, trong lòng Vân Thanh Thanh bốc lên lửa giận hừng hực.
Lâm Triệt xem bệnh cho người khác không có vấn đề gì, vấn đề là Lệ nương vốn là bệnh nhân của Đường Vân Thanh, sao người xem bệnh lại biến thành Lâm Triệt rồi?
Lệ nương rõ ràng đã có một vị đại phu đỉnh cấp, giờ lại muốn đổi một đại phu khác, thật sự là không có đạo đức! Đây là hành vi lãng phí tài nguyên chữa bệnh!
"Tiểu hệ thống, không phải ngươi nói hắn đang nghiên cứu độc ở mật thất sao!" Vân Thanh Thanh một quyền đấm về phía tiểu hệ thống đang nhét kẹo hồ lô vào miệng, tay tiểu hệ thống run lên, kẹo hồ lô trong nháy mắt rơi xuống đất.
Sớm biết tiểu hệ thống không đáng tin như thế, buổi trưa cô đã không mua kẹo hồ lô cho nó rồi.
"Ách, hắn mới ra ngoài. . . . . ." Tiểu hệ thống mới vừa bay ra khỏi mật thất, đang muốn tìm Vân Thanh Thanh báo cáo, ai biết được Lệ nương từ đâu xuất hiện ở hậu viện ngăn Lâm Triệt lại.
"Tất cả đều là lỗi của nữ nhân kia, là nàng ta chặn đường của nhân vật phản diện, còn lấy cớ đau tim nhờ hắn xem bệnh giùm. . . . . .Cái này không trách ta được." Tiểu hệ thống đau lòng nhìn kẹo hồ lô rơi trên mặt đất nói tiếp.
Có điều, cũng may không gian hệ thống tương đối sạch sẻ, nó phủi phủi kẹo hồ lô một chút, vẫn còn có thể ăn tiếp.
Nghe tiểu hệ thống giải thích xong, khóe miệng Vân Thanh Thanh cong lên, vén mành lên, đi đến tiền sảnh tìm Đường Vân Thanh đang viết đơn thuốc.
Vân Thanh Thanh đoạt lấy bút lông trong tay hắn, tức giận viết đằng sau đơn thuốc: "Quản Lệ nương bệnh nhân của ngươi cho tốt vào!"
"Lệ nương làm sao vậy?" Đơn thuốc Đường Vân Thanh mới viết bị cô làm hư, cảm thấy mình vô cùng vô tội, hắn ngồi chẩn bệnh ở tiền sảnh cả ngày trời, làm gì rảnh rỗi mà đi quản Lệ nương.
Vân Thanh Thanh nguýt hắn một cái, khẽ cắn răng, tiếp tục viết: "Nàng ta tìm Lâm công tử xem bệnh."
Đường Vân Thanh đột nhiên cảm thấy dáng vẻ Vân Thanh Thanh dung dữ cũng rất xinh đẹp, nếu như nàng có thể nói chuyện được, nhất định sẽ rất thú vị.
Nhưng mà, bị Lâm Triệt ngăn trở, hắn tạm thời vẫn không dám tiếp tục xem cuống họng cho nàng, giúp nàng khôi phục giọng nói.
Đường Vân thanh cười híp mắt nói: "Vân cô nương, ta cũng không ngại để Lâm huynh xem bệnh cho Lệ nương. Để Lâm huynh nhìn một cái cũng tốt, trở về ta cùng hắn trao đổi một phen, xem phương thuốc cho Lệ nương có thể cải thiện được chỗ nào không."
Nghe Đường Vân Thanh rộng lượng nói như vậy, Vân Thanh Thanh không khỏi sửng sốt.
Chuyện quái quỷ gì vậy, đã nói nam nữ chính là một đôi đâu?
Tại sao đến giờ Đường Vân Thanh vẫn không có động tâm với Lệ nương, vẫn một mực đối đãi với Lệ nương như bệnh nhân.
Tuy rằng Đường Vân Thanh không có ý với Lệ nương, nhưng Vân Thanh Thanh tuyệt đối không thể để Lâm Triệt và Lệ nương tiếp tục ở cùng một chỗ với nhau, cô viết cho Đường Vân Thanh: "Vậy ngươi đến hậu viện mang Lệ nương đi đi."
Đường Vân Thanh không hiểu ý tứ của Vân Thanh Thanh, thế nhưng hắn từ trước đến giờ tốt tính, ai yêu cầu gì cũng sẽ không từ chối, hắn đứng lên, đi đến hậu viện: "Được rồi, ta sẽ mang Lệ nương đi."
Đường Vân Thanh quả nhiên không phụ sự mong đợi của cô, chờ đến lúc Vân Thanh Thanh trở lại hậu viện, Lệ nương đã bị mang về phòng.
Vân Thanh Thanh đi ngang qua phòng mình, thậm chí còn nghe được tiếng Đường Vân Thanh: "Cái gì? ! Nàng ngồi ở hậu viện cả một buổi chiều? Lệ nương, sao nàng không quan tâm đến thân thể mình gì hết vậy!"
"Ta đã nói là ta bị oan uổng mà!" Tiểu hệ thống đột nhiên mở miệng nói. Nó đặc biệt, đặc biệt tức giận, thầm nghĩ dã tâm của Lệ nương thật lớn, còn hại nó bị ký chủ hiểu lầm.
"Lệ nương. . . . . . Vì sao lại thích quấn lấy Lâm Triệt như vậy?" Vân Thanh Thanh đột nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện trên người Lệ nương có chút vấn đề, không khỏi nghi ngờ.
Ở trong nguyên tác, Lệ nương thích Đường Vân Thanh hơn Lâm Triệt, nàng ta sở dĩ dây dưa với hai nam nhân này là bởi vì Lệ nương từ nhỏ được nam nhân cưng chiều quen rồi, nàng ta muốn tất cả mọi nam nhân đều quan tâm đến nàng ta.
Thế nhưng, bây giờ Lệ nương lại đang tốn tâm tư trên người nhân vật phản diện, dĩ nhiên Vân Thanh Thanh cũng cảm thấy nam chính Đường Vân Thanh cũng không quá thích hợp, hắn đối với nữ chính hoàn toàn không có cảm giác gì.
Cốt truyện này. . . . . . sụp đổ quá kinh khủng rồi!
Tiểu hệ thống không trả lời Vân Thanh Thanh, thật ra nó cũng không hiểu cốt truyện hiện giờ thế nào nữa.
"Ngày mai, nếu nàng ta còn ra ngoài, ngươi xài đạo cụ với nàng ta đi." Vân Thanh Thanh vung tay lên, cho tiểu hệ thống quyền sử dụng thương thành tệ.
Cô phải giám sát chuyện làm ăn của "Bụi Mộc Đường" nữa, phải đảm bảo nhiệm vụ của mình hoàn thành suôn sẻ, còn Lệ nương nhạt nhẽo vô vị này, cô toàn quyền giao cho tiểu hệ thống xử lý.
"A, được." Tiểu hệ thống giật giật khóe miệng, Lệ nương này luôn làm hỏng chuyện tốt của ký chủ, ngày mai Lệ nương mà còn chặn đường nhân vật phản diện nữa, nó sẽ cho nàng ta nếm thử cái gì gọi là mưa như trút nước. . . . . .
"A đúng rồi, ngươi không thể dùng "mây tạo mưa" và "tuyết nhân tạo" được, thời tiết xấu sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của y quán chúng ta." Vân Thanh Thanh lại dặn dò một câu.
Hai người nói chuyện phiếm về việc Lệ nương xong, Vân Thanh Thanh liền chuẩn bị đi ăn cơm, kết quả, cô vừa mới đi tới nhà bếp thì Ngô bá nói cho cô biết cơm nước đã được thiếu gia lấy đi, kêu cô trực tiếp đến phòng thiếu gia ăn cơm.
Kỳ thực Vân Thanh Thanh không muốn để ý đến Lâm Triệt nữa, cô đang giận, nhưng cơm nước đã bị hắn mang đi, cô cũng chỉ có thể đến phòng hắn.
Cô chậm chạp đến phòng Lâm Triệt, không thèm nhìn hắn một chút, liền ngồi xuống ghế.
Đêm nay, Lâm Triệt đặc biệt nhờ Ngô bá làm thêm mấy món ăn, còn tự mình múc một chén canh cho cô, vui vẻ ngồi trong phòng đợi cô, kết quả lại đợi được vẻ mặt kỳ lạ của Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh tức giận phồng má, hai múi thịt mềm mại bên má phồng lên, khuôn mặt bầu bĩnh như trái đào mọng nước, cái miệng hồng hào như một viên anh đào ngon miệng, như đang muốn câu dẫn người ta cắn xuống.
Lâm Triệt mới nhìn một chút tim đã đập liên hồi, hắn khó nhịn dời tầm mắt, không tự nhiên ho khan một tiếng.
"Ăn cơm đi." Hắn cúi đầu, nhấc đũa gắp vào bát cô một miếng thịt, "Đêm nay nhiều đồ ăn lắm, nàng không cần phải để dành đâu, nào, ăn nhiều một chút."
Vân Thanh Thanh cắn cắn môi, nhìn bát cơm mình, không hề có khẩu vị.
"Làm sao vậy? Ăn không ngon sao?" Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Thanh không phối hợp với hắn, Lâm Triệt sửng sốt một hồi, cảm thấy hơi kỳ quái.
Nghe hắn giục, Vân Thanh Thanh buồn bực cầm đũa gắp vài hạt cơm cho vào miệng.
Lâm Triệt thấy cô rốt cuộc cũng chịu ăn, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại theo thói quen gắp rau bỏ vào bát của cô.
Hắn cũng không biết mình bị sao nữa, liên tục gắp rau cho cô, trong lòng chỉ muốn cô ăn thật no.
Hắn đang gắp thì bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn phát hiện Vân Thanh Thanh căn bản không động đến đồ ăn hắn gắp mà chỉ ăn cơm bên dưới thôi.
Một lúc sau, Vân Thanh Thanh liền buông đũa, trong bát còn lại hơn phân nửa đồ ăn hắn gắp cho cô.
Cô nhìn cũng không nhìn hắn, đứng lên định ra ngoài hóng gió.
Lúc này Lâm Triệt sao còn không rõ cô đang tức giận, tâm hắn loạn lên, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về hướng mình.
"Rốt cuộc nàng bị sao vậy?" Lâm Triệt giữ lấy bả vai cô, cau mày hỏi.
Vân Thanh Thanh dời tầm mắt, không để ý đến
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đường Vân Thanh hài lòng đi chẩn bệnh, Vân Thanh Thanh cũng không quá yên tâm, thừa dịp Lâm Triệt đang nghiên cứu độc lý đã lặng lẽ đi đến tiền sảnh "giám sát".
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của cô, "Bụi Mộc Đường" từ trước đến nay vắng tanh như chùa bà đanh, ngoại trừ một vị bạn cũ của Ngô bá đến khám định kỳ thì chả có một vị khách nào.
Đường Vân Thanh chạy tới cửa, gãi đầu tiếc nuối: "Ta đợi cả nửa ngày cũng không có người bệnh tới cửa, hay là. . . . . . Để ta ra ngoài hành y đi."
Người thừa kế thương y thế gia Đường gia gần đây ngao du bốn phương hành y quen rồi, nay thấy "Bụi Mộc Đường" làm ăn ế ẩm, chuẩn bị cầm lấy bảng hiệu của mình muốn đi xây dựng mảng trời riêng.
Vân Thanh Thanh nghĩ, nếu như người của Đường gia mà biết thiếu chủ tương lai hành y như vậy phỏng chừng sẽ tức chết.
Vân Thanh Thanh đương nhiên không muốn hắn ra ngoài hành y.
Đường Vân Thanh hiện tại ăn cơm của Lâm gia, sống ở Lâm gia, vốn nên làm công cho Lâm Triệt, có điều hắn với Lâm Triệt không ký kết hiệp nghị, nếu hắn ra ngoài hành y một mình thì điểm nhiệm vụ của Lâm Triệt và Vân Thanh Thanh bị lỗ rồi.
Vân Thanh Thanh vội vàng tiến lên hai bước, chắn trước người Đường Vân Thanh, khoa tay múa chân một trận: Không được, ngươi vẫn là chờ người đến đây đi.
"Vân cô nương, sao phải làm như thế?" Đường Vân Thanh không hiểu, cho rằng Vân Thanh Thanh đang muốn tính toán chuyện tiền công với hắn, "Ta vốn không muốn lấy tiền công của Lâm huynh, cho dù ra ngoài ta cũng sẽ không lấy."
Đối với hắn mà nói, chỉ cần là xem bệnh, đi nơi nào tìm người cũng đều như nhau, nếu "Bụi Mộc Đường" không có bệnh nhân, vậy hắn tự mình ra ngoài tìm bệnh nhân.
Vân Thanh Thanh nhíu mày, đi tới bên bàn hắn ngồi chẩn bệnh, cầm bút viết lên giấy hắn dùng kê đơn thuốc: "Ngươi đã đồng ý chẩn bệnh rồi, vậy không cần đi ra ngoài, còn về phần bệnh nhân, chúng ta tiếp tục suy nghĩ thêm biện pháp."
"Ha ha, Vân cô nương, chữ viết của cô thật thú vị." Nhìn chữ của Vân Thanh Thanh, Đường Vân Thanh không nhịn được cười ra tiếng.
Thân là đại phu, thuở nhỏ Đường Vân Thanh đã luyện thư pháp, đồng thời, đứa trẻ nào ở Đường gia cũng viết chữ rất đẹp, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy người nào viết chữ trông giống gà bới như thế.
Vân Thanh Thanh ngẩng đầu lườm hắn, Đường Vân Thanh che miệng tiếp tục cười, nói: "Vậy cô nghĩ ra được biện pháp gì để thu hút khách đến chưa?"
Con ngươi Vân Thanh Thanh đảo một vòng, thầm nghĩ, phương thức thu hút khách xuyên suốt mọi thời đại không gì khác chính là "Miễn phí "," Giảm giá" và "Tặng quà", ở hiện đại, cho dù các hoạt động khuyến mãi có thay đổi như thế nào đi nữa thì nó đều thúc đẩy kinh doanh rất tốt.
Cô cẩn thận suy nghĩ một hồi, kết hợp với tình huống của "Bụi Mộc Đường" lúc này, tiếp tục viết: "Dù sao ngươi cũng nhàn rỗi, lại không cần tiền công, vậy thì xem bệnh miễn phí cho người khác đi."
Cô muốn trước tiên dùng mánh xem bệnh miễn phí để hấp dẫn bệnh nhân tới đây.
"Dược liệu của Ngô bá thì giảm giá đi rồi bán cho họ."
Sau đó lại dùng các loại dược liệu giảm giá để thu hút người có nhu cầu mua thuốc.
Gần đây Ngô bá đang phơi một số dược liệu cũ, mấy ngày trước ông còn lẩm bẩm chuẩn bị tìm người bán ra.
Số dược liệu này có chút lâu rồi, dược hiệu không còn tốt lắm, nhưng đối với những người nghèo, Vân Thanh Thanh bán cho bọn họ với giá rẻ, tốt hơn nhiều so với đám thương nhân bán thuốc kia. Dù sao thuốc mà thương nhân mua về, nói không chừng còn có thể là hàng kém chất lượng, chắc chắn sẽ không rẻ như vậy.
Đường Vân Thanh xem xong chữ cô viết, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Hắn vốn không muốn lấy tiền công của Lâm Triệt, gần đây hắn ăn ở tại Lâm gia, Lâm Triệt lại không tìm hắn đòi tiền, hắn muốn xem bệnh giúp Lâm Triệt, coi như là trả lại ân tình.
"Vậy ngươi viết một bản thông báo đi, nói hôm nay đại phu xem bệnh miễn phí, giảm giá một số dược liệu." Vân Thanh Thanh tiếp tục viết rồi trả lại bút cho hắn.
Chữ cô quá xấu nên đành phải nhờ Đường Vân Thanh viết.
"Ta cảm thấy cô viết sẽ tốt hơn." Đường Vân Thanh nhìn cô cười một chút.
Đem chữ như gà bới này treo lên, nói không chừng còn có thể thu hút người khác đến vây xem, hiệu quả hơn chữ hắn viết nhiều.
Vân Thanh Thanh biết hắn đang nghĩ gì, lại trừng hắn một cái.
Đường Vân Thanh nhịn cười, lắc đầu, viết một tờ thông báo.
Vân Thanh Thanh dán tờ thông báo trước cửa y quán, lại đến chỗ bà lão bán trà đối diện y quán, nhờ bà lão lúc rảnh rỗi thì hô lên, thù lao là một phần trà thuốc Ngô bá tự tay điều chế.
Giọng bà lão rất lớn, bà lão gọi từ đằng xa, ngồi ở trong y quán vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Đường Vân Thanh cười hì hì dựa vào ghế, gật đầu khen: "Cách này hay quá, Vân cô nương, cô thông minh thật."
Vân Thanh Thanh luôn cảm thấy hắn đang cười mình, hạ tách trà trong tay xuống, đạp lên ghế hắn một cước, dùng khẩu hình ra hiệu: Siêng năng làm việc đi.
Dân thường đa phần đều không biết chữ, cho dù có dán thông báo to đùng ở trước cửa thì dân chúng đi ngang qua cũng xem không hiểu, người biết chữ lại không hề thiếu tiền, sẽ không đến y quán nhỏ này để khám bệnh.
Thật ra, sở dĩ Đường Vân Thanh khen Vân Thanh Thanh là bởi vì hắn biết tầm quan trọng của việc mời chào bằng miệng.
Trước nay hắn hành y dọc đường, vì thể diện nên hắn không bao giờ rao lên như vậy, bởi vậy chuyện làm ăn của hắn kém hơn những người hành y dọc đường khác, có vài lần còn không đủ ăn, có thể sống đến hiện tại đều là dựa vào người đi đường có lòng hảo tâm cứu tế.
Đường Vân Thanh đang nghịch cây bút trên tay, không ngờ một lúc sau lại có năm bệnh nhân đến y quán khám bệnh.
Phần lớn những bệnh nhân này là ngư dân nghèo, nghe có người mách là có đại phu xem bệnh miễn phí nên nhanh chóng kéo người bệnh trong nhà đến để đại phu xem bệnh.
Mặc dù trong lòng họ nghi ngờ, nhưng vẫn giữ ý niệm nghèo chẳng có gì để mất, vẫn là nhắm mắt đến, còn về phần có xem được bệnh hay không thì bọn họ cũng không ôm hy vọng quá lớn, để đại phu nhìn một chút dù sao cũng tốt hơn là ở nhà đợi bệnh thuyên giảm.
Qua một buổi chiều, Đường Vân Thanh xem xong cho mười bệnh nhân, dược liệu giảm giá của Ngô bá cũng bán được gần một nửa.
Tuy không kiếm lời được bao nhiêu tiền nhưng vẫn tính là có chút thu hoạch nhỏ, Vân Thanh Thanh tính toán sổ sách một chút, cảm thấy trạng thái này tốt hơn nhiều so với lúc đóng cửa.
Một vài bệnh nhân tỏ ý sẽ giới thiệu cho thân bằng hảo hữu của mình tới đây xem bệnh.
Vân Thanh Thanh đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười tiễn bệnh nhân.
Hiệu suất và trình độ của Đường Vân Thanh quả thật rất cao, hắn vừa kê thuốc xong thì hệ thống cũng đã phán đoán bệnh nhân khỏi bệnh, không cần đợi thuốc phát huy tác dụng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ dựa vào một mình Đường Vân Thanh, cô cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một vài năm.
Vân Thanh Thanh thật sự rất vui, vẻ mặt cô khó nén được kích động, đưa tay vỗ vai Đường Vân Thanh, giơ ngón cái với hắn.
Đường Vân Thanh bị cô vỗ một cái, cười đến hai mắt đều híp lại, hắn thầm nghĩ phương thức khen ngợi của Vân Thanh Thanh thật đặc biệt, làm hắn cảm thấy mình thật có thành tựu.
Mãi đến chạng vạng, thấy không có người đến nữa, Vân Thanh Thanh lúc này mới luyến tiếc đóng cửa.
Cô ở trong đầu huýt sáo, nhảy nhót trở lại sân sau, kết quả vừa mở cửa ra, liền bắt gặp Lâm Triệt đang ở cùng Lệ nương.
Chính xác mà nói, Lâm Triệt đang xem bệnh cho Lệ nương ở sân sau.
Tay hắn đang bắt mạch cho Lệ nương, vẻ mặt khá nghiêm túc, như đang suy nghĩ gì đó, mà Lệ nương thì đang ôm ngực, yếu ớt dựa lên bàn đá, mở to đôi mắt câu người, trìu mến nhìn Lâm Triệt.
Cơ hồ là trong nháy mắt, trong lòng Vân Thanh Thanh bốc lên lửa giận hừng hực.
Lâm Triệt xem bệnh cho người khác không có vấn đề gì, vấn đề là Lệ nương vốn là bệnh nhân của Đường Vân Thanh, sao người xem bệnh lại biến thành Lâm Triệt rồi?
Lệ nương rõ ràng đã có một vị đại phu đỉnh cấp, giờ lại muốn đổi một đại phu khác, thật sự là không có đạo đức! Đây là hành vi lãng phí tài nguyên chữa bệnh!
"Tiểu hệ thống, không phải ngươi nói hắn đang nghiên cứu độc ở mật thất sao!" Vân Thanh Thanh một quyền đấm về phía tiểu hệ thống đang nhét kẹo hồ lô vào miệng, tay tiểu hệ thống run lên, kẹo hồ lô trong nháy mắt rơi xuống đất.
Sớm biết tiểu hệ thống không đáng tin như thế, buổi trưa cô đã không mua kẹo hồ lô cho nó rồi.
"Ách, hắn mới ra ngoài. . . . . ." Tiểu hệ thống mới vừa bay ra khỏi mật thất, đang muốn tìm Vân Thanh Thanh báo cáo, ai biết được Lệ nương từ đâu xuất hiện ở hậu viện ngăn Lâm Triệt lại.
"Tất cả đều là lỗi của nữ nhân kia, là nàng ta chặn đường của nhân vật phản diện, còn lấy cớ đau tim nhờ hắn xem bệnh giùm. . . . . .Cái này không trách ta được." Tiểu hệ thống đau lòng nhìn kẹo hồ lô rơi trên mặt đất nói tiếp.
Có điều, cũng may không gian hệ thống tương đối sạch sẻ, nó phủi phủi kẹo hồ lô một chút, vẫn còn có thể ăn tiếp.
Nghe tiểu hệ thống giải thích xong, khóe miệng Vân Thanh Thanh cong lên, vén mành lên, đi đến tiền sảnh tìm Đường Vân Thanh đang viết đơn thuốc.
Vân Thanh Thanh đoạt lấy bút lông trong tay hắn, tức giận viết đằng sau đơn thuốc: "Quản Lệ nương bệnh nhân của ngươi cho tốt vào!"
"Lệ nương làm sao vậy?" Đơn thuốc Đường Vân Thanh mới viết bị cô làm hư, cảm thấy mình vô cùng vô tội, hắn ngồi chẩn bệnh ở tiền sảnh cả ngày trời, làm gì rảnh rỗi mà đi quản Lệ nương.
Vân Thanh Thanh nguýt hắn một cái, khẽ cắn răng, tiếp tục viết: "Nàng ta tìm Lâm công tử xem bệnh."
Đường Vân Thanh đột nhiên cảm thấy dáng vẻ Vân Thanh Thanh dung dữ cũng rất xinh đẹp, nếu như nàng có thể nói chuyện được, nhất định sẽ rất thú vị.
Nhưng mà, bị Lâm Triệt ngăn trở, hắn tạm thời vẫn không dám tiếp tục xem cuống họng cho nàng, giúp nàng khôi phục giọng nói.
Đường Vân thanh cười híp mắt nói: "Vân cô nương, ta cũng không ngại để Lâm huynh xem bệnh cho Lệ nương. Để Lâm huynh nhìn một cái cũng tốt, trở về ta cùng hắn trao đổi một phen, xem phương thuốc cho Lệ nương có thể cải thiện được chỗ nào không."
Nghe Đường Vân Thanh rộng lượng nói như vậy, Vân Thanh Thanh không khỏi sửng sốt.
Chuyện quái quỷ gì vậy, đã nói nam nữ chính là một đôi đâu?
Tại sao đến giờ Đường Vân Thanh vẫn không có động tâm với Lệ nương, vẫn một mực đối đãi với Lệ nương như bệnh nhân.
Tuy rằng Đường Vân Thanh không có ý với Lệ nương, nhưng Vân Thanh Thanh tuyệt đối không thể để Lâm Triệt và Lệ nương tiếp tục ở cùng một chỗ với nhau, cô viết cho Đường Vân Thanh: "Vậy ngươi đến hậu viện mang Lệ nương đi đi."
Đường Vân Thanh không hiểu ý tứ của Vân Thanh Thanh, thế nhưng hắn từ trước đến giờ tốt tính, ai yêu cầu gì cũng sẽ không từ chối, hắn đứng lên, đi đến hậu viện: "Được rồi, ta sẽ mang Lệ nương đi."
Đường Vân Thanh quả nhiên không phụ sự mong đợi của cô, chờ đến lúc Vân Thanh Thanh trở lại hậu viện, Lệ nương đã bị mang về phòng.
Vân Thanh Thanh đi ngang qua phòng mình, thậm chí còn nghe được tiếng Đường Vân Thanh: "Cái gì? ! Nàng ngồi ở hậu viện cả một buổi chiều? Lệ nương, sao nàng không quan tâm đến thân thể mình gì hết vậy!"
"Ta đã nói là ta bị oan uổng mà!" Tiểu hệ thống đột nhiên mở miệng nói. Nó đặc biệt, đặc biệt tức giận, thầm nghĩ dã tâm của Lệ nương thật lớn, còn hại nó bị ký chủ hiểu lầm.
"Lệ nương. . . . . . Vì sao lại thích quấn lấy Lâm Triệt như vậy?" Vân Thanh Thanh đột nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện trên người Lệ nương có chút vấn đề, không khỏi nghi ngờ.
Ở trong nguyên tác, Lệ nương thích Đường Vân Thanh hơn Lâm Triệt, nàng ta sở dĩ dây dưa với hai nam nhân này là bởi vì Lệ nương từ nhỏ được nam nhân cưng chiều quen rồi, nàng ta muốn tất cả mọi nam nhân đều quan tâm đến nàng ta.
Thế nhưng, bây giờ Lệ nương lại đang tốn tâm tư trên người nhân vật phản diện, dĩ nhiên Vân Thanh Thanh cũng cảm thấy nam chính Đường Vân Thanh cũng không quá thích hợp, hắn đối với nữ chính hoàn toàn không có cảm giác gì.
Cốt truyện này. . . . . . sụp đổ quá kinh khủng rồi!
Tiểu hệ thống không trả lời Vân Thanh Thanh, thật ra nó cũng không hiểu cốt truyện hiện giờ thế nào nữa.
"Ngày mai, nếu nàng ta còn ra ngoài, ngươi xài đạo cụ với nàng ta đi." Vân Thanh Thanh vung tay lên, cho tiểu hệ thống quyền sử dụng thương thành tệ.
Cô phải giám sát chuyện làm ăn của "Bụi Mộc Đường" nữa, phải đảm bảo nhiệm vụ của mình hoàn thành suôn sẻ, còn Lệ nương nhạt nhẽo vô vị này, cô toàn quyền giao cho tiểu hệ thống xử lý.
"A, được." Tiểu hệ thống giật giật khóe miệng, Lệ nương này luôn làm hỏng chuyện tốt của ký chủ, ngày mai Lệ nương mà còn chặn đường nhân vật phản diện nữa, nó sẽ cho nàng ta nếm thử cái gì gọi là mưa như trút nước. . . . . .
"A đúng rồi, ngươi không thể dùng "mây tạo mưa" và "tuyết nhân tạo" được, thời tiết xấu sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của y quán chúng ta." Vân Thanh Thanh lại dặn dò một câu.
Hai người nói chuyện phiếm về việc Lệ nương xong, Vân Thanh Thanh liền chuẩn bị đi ăn cơm, kết quả, cô vừa mới đi tới nhà bếp thì Ngô bá nói cho cô biết cơm nước đã được thiếu gia lấy đi, kêu cô trực tiếp đến phòng thiếu gia ăn cơm.
Kỳ thực Vân Thanh Thanh không muốn để ý đến Lâm Triệt nữa, cô đang giận, nhưng cơm nước đã bị hắn mang đi, cô cũng chỉ có thể đến phòng hắn.
Cô chậm chạp đến phòng Lâm Triệt, không thèm nhìn hắn một chút, liền ngồi xuống ghế.
Đêm nay, Lâm Triệt đặc biệt nhờ Ngô bá làm thêm mấy món ăn, còn tự mình múc một chén canh cho cô, vui vẻ ngồi trong phòng đợi cô, kết quả lại đợi được vẻ mặt kỳ lạ của Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh tức giận phồng má, hai múi thịt mềm mại bên má phồng lên, khuôn mặt bầu bĩnh như trái đào mọng nước, cái miệng hồng hào như một viên anh đào ngon miệng, như đang muốn câu dẫn người ta cắn xuống.
Lâm Triệt mới nhìn một chút tim đã đập liên hồi, hắn khó nhịn dời tầm mắt, không tự nhiên ho khan một tiếng.
"Ăn cơm đi." Hắn cúi đầu, nhấc đũa gắp vào bát cô một miếng thịt, "Đêm nay nhiều đồ ăn lắm, nàng không cần phải để dành đâu, nào, ăn nhiều một chút."
Vân Thanh Thanh cắn cắn môi, nhìn bát cơm mình, không hề có khẩu vị.
"Làm sao vậy? Ăn không ngon sao?" Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Thanh không phối hợp với hắn, Lâm Triệt sửng sốt một hồi, cảm thấy hơi kỳ quái.
Nghe hắn giục, Vân Thanh Thanh buồn bực cầm đũa gắp vài hạt cơm cho vào miệng.
Lâm Triệt thấy cô rốt cuộc cũng chịu ăn, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại theo thói quen gắp rau bỏ vào bát của cô.
Hắn cũng không biết mình bị sao nữa, liên tục gắp rau cho cô, trong lòng chỉ muốn cô ăn thật no.
Hắn đang gắp thì bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn phát hiện Vân Thanh Thanh căn bản không động đến đồ ăn hắn gắp mà chỉ ăn cơm bên dưới thôi.
Một lúc sau, Vân Thanh Thanh liền buông đũa, trong bát còn lại hơn phân nửa đồ ăn hắn gắp cho cô.
Cô nhìn cũng không nhìn hắn, đứng lên định ra ngoài hóng gió.
Lúc này Lâm Triệt sao còn không rõ cô đang tức giận, tâm hắn loạn lên, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về hướng mình.
"Rốt cuộc nàng bị sao vậy?" Lâm Triệt giữ lấy bả vai cô, cau mày hỏi.
Vân Thanh Thanh dời tầm mắt, không để ý đến