-
Chương 9: Đích Trưởng Tử Bị Sát Hại (9)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau hai ngày quanh quẩn trong rừng, hai người rốt cục tìm được lối ra, cuối cùng cũng được giải cứu.
Ngồi trên xe ngựa của Vân gia, Vân Thanh Thanh vẫn còn đang hồi tưởng lại cái thời gian "Cửu tử nhất sinh" ở khu vực săn bắn cùng Lục Triệt.
Dĩ nhiên, cô không phải hồi tưởng về Lục Triệt, mà là hồi tưởng về mấy món ăn dân dã thơm phức ấy.
Không có phát sinh sự việc bị hắc y nhân đuổi giết giống trong cốt truyện như cô tưởng tượng, cuối cùng còn biến thành một màn dã ngoại.
Đối với việc này, tiểu hệ thống thổn thức không thôi: "Hoàn thành nhiệm vụ theo con đường ăn uống thế này, đúng là một trải nghiệm mới lạ."
Trải qua một lần động đất, kinh thành cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Sau khi trở lại Lục phủ, Vân Thanh Thanh nhìn thấy chính là trên dưới trong phủ đều rối tung lên, nha hoàn cùng bà tử cô mang từ Vân phủ đến cũng không thấy hơn phân nửa.
Đối với mấy cái nha hoàn cùng bà tử, An Nam hầu phu nhân giải thích thế này: "Hạ nhân ngươi mang đến tay chân không đủ nhanh nhẹn, ta sợ ủy khuất các ngươi nên đã điều bọn họ đến nơi khác rồi. Ta đã phái mấy nha hoàn cùng bà tử mới có kinh nghiệm lâu năm cho các ngươi, bảo đảm hầu hạ các ngươi được thoải mái."
Vân Thanh Thanh ở trong lòng cười lạnh, mấy cái "nha hoàn cùng bà tử có kinh nghiệm lâu năm " này, sợ là đặc biệt phái tới để giám sát cô cùng Lục Triệt đi.
Mà nha hoàn cùng bà tử bị An Nam hầu phu nhân đuổi đi, vừa hay lại là tâm phúc cô mang từ Vân gia đến.
Hiện giờ cô và Lục Triệt vừa mới hồi phủ, An Nam hầu phu nhân liền nhịn không được mà gấp rút muốn động tay động chân.
Nếu không phải chân của Lục Triệt bị thương, tạm thời cần một nơi để tĩnh dưỡng, không thì Vân Thanh Thanh đã phát tác tại chỗ rồi.
Vì Lục Triệt, cô đem một bụng tức nhịn xuống, không động đến An Nam hầu phu nhân bức người quá đáng kia.
Mấy ngày qua, Lục Triệt đều một mực ở trên giường tĩnh dưỡng.
Hôm nay, hắn mặc một trường bào xanh nhạt rộng rãi, trong tay cầm một quyển sách đã ố vàng, dựa người trên ghế quý phi, gió nhẹ phất lên sợi tóc mai đen nhánh của hắn, càng tôn lên gương mặt như quan ngọc của hắn, lông mày như viễn phong, từ xa nhìn lại, hệt như một bức tranh đẹp đẽ tĩnh lặng.
Vân Thanh Thanh giận dữ đi vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Trong một khắc kia nhìn thấy hắn, lửa giận của cô liền biến mất một cách kỳ lạ.
Lục Triệt nhẹ nhàng buông quyển sách xuống, nâng mắt nhìn cô, hỏi: "Bà ta lại chọc giận ngươi sao?"
Hắn không hỏi chuyện gì xảy ra, cũng không truy vấn là ai, có thể thấy được hắn biết cô đã làm gì.
Vân Thanh Thanh nghiêng người ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, qua loa nói: "Ta không sao, chỉ là vừa mới đi ra ngoài một chuyến."
Cô không muốn nhắc tới An Nam hầu phu nhân, sợ làm hắn gia tăng giá trị hắc hóa.
Nghe vậy, ánh mắt Lục Triệt nhíu lại, ngữ điệu có phần không vui: "Ngươi không thích bà ta."
Thanh âm hắn không một chút gợn sóng, thậm chí còn có chút bình tĩnh, nhưng Vân Thanh Thanh lại đánh hơi được một tia nguy hiểm.
Lúc này, tiểu hệ thống đột nhiên nhắc nhở cô: "Giá trị hắc hóa +5, hiện tại 94."
Không! ! !
Vân Thanh Thanh đau khổ che mặt, lệ rơi thành một dòng.
Cái gì gọi là một khắc liền trở lại vạch xuất phát, hiện giờ cô cũng đã cảm nhận được .
"Ngươi đừng nghĩ nhiều." Vân Thanh Thanh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trái lương tâm nói, "Mẹ chồng nàng dâu khắp thiên hạ đều như vậy cả, ta cùng bà ta có chút lục đục nhỏ là chuyện rất bình thường, ngươi đừng để trong lòng. . . . . ."
Một cái kế mẫu suốt ngày muốn giết hại con riêng như vậy, Vân Thanh Thanh khuyên Lục Triệt nửa ngày trời, cũng không thể nói được một câu tốt đẹp nào về An Nam hầu phu nhân.
Mày Lục Triệt càng nhíu chặt hơn, rõ ràng không tin mấy lời xằng bậy của cô.
"Không cần nói nữa." Mặt Lục Triệt đen lại, trong đáy mắt toàn là sát khí, "Còn có lần sau, ngươi không cần nhịn bà ta nữa."
Giọng hắn vô cùng lạnh lẽo, như gió đông giá rét làm người ta lạnh thấu xương, khiến kẻ khác ở trong phòng ấm cũng bị hắn dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh.
Cái gì gọi là lại có lần nữa?
Không phải hiện tại hắn đã muốn đem An Nam hầu phu nhân ra chém sao không?
Vân Thanh Thanh lạnh run.
"Đem kế mẫu chém chết có làm gia tăng giá trị hắc hóa không?" Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống.
". . . . . . Thời điểm giết người, giá trị hắc hóa chắc chắn sẽ tăng đến 100." Tiểu hệ thống quả quyết cho cô một câu trả lời.
Vân Thanh Thanh nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận hỏi: "Ngươi muốn đối phó bà ta như thế nào?"
Lục Triệt thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, khóe môi gợi lên một cười tàn nhẫn, nói: "Làm cho bà ta tự nhiên biến mất."
Vân Thanh Thanh rất muốn khóc.
"Giá trị hắc hóa +2, hiện tại 96." Tiểu hệ thống tiếp tục báo cáo.
Hiện tại mua thuốc trợ tim cấp tốc còn kịp không?
Vân Thanh Thanh chống đỡ mép bàn, hít sâu một hơi, bắt đầu cùng hắn giảng đạo lý: "Nếu ngươi thật sự muốn đối phó với bà ta, không nhất định phải là chính mình động thủ, làm cho bà ta tự đâm đầu vào chỗ chết, như vậy không phải là được rồi sao?"
Sau khi cô nói xong, Lục Triệt hạ mắt, thật lâu không trả lời lại.
Bộ dáng hắn không nói lời nào thật sự rất khủng bố, giống như đang tính xem kế tiếp phải chém chết người nào vậy.
Vân Thanh Thanh rầu xanh người.
Để phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Vân Thanh Thanh vội vàng bổ sung nói: "Ta chỉ là cấp cho ngươi một cái ý nghĩ, còn về phần làm như thế nào, tất cả đều do ngươi tự quyết định. Bất luận ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ ở bên ngươi."
Trừ bỏ đi chém người, hắn làm cái gì cũng được.
Nghe vậy, Lục Triệt bỗng chốc ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô.
"Ngươi. . . . . . Sẽ luôn ở bên ta sao?" Thanh âm hắn rất nhẹ, như là đang do dự cái gì.
"Ta sẽ, sẽ luôn ở bên ngươi!" Vân Thanh Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, siết chặt tay thành nắm đấm, hướng hắn cam đoan nói.
**********
Tự nhiên đến khúc này ta lại liên tưởng tới cái meme cậu bé quyết tâm á
**********
Ánh mắt thiếu nữ kiên định, nụ cười ấm áp như tia nắng phá tan mây mù, chiếu vào trái tim từ lâu đã băng giá của hắn.
Hoa mơ trắng như tuyết nở rộ bên cửa sổ, hắn câu môi cười, tựa như tuyết xuân đang tan vậy.
Hắn thấp giọng đáp: "Được."
Hai người ở trong phòng nói xong, sau đó, Vân Thanh Thanh phân phó hạ nhân chiếu cố Lục Triệt cho tốt, một mình một người chạy ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phủ, tiểu hệ thống hữu nghị nhắc nhở: "Giá trị hắc hóa của Lục Triệt đã hạ, trở lại giá trị ban đầu 89."
Vân Thanh Thanh thở dài một hơi: "Ta biết rồi."
Giá trị hắc hóa của Lục Triệt cứ lên xuống, suýt chút nữa làm cho cô mắc bệnh tim.
May mắn là cô đã từ từ mò ra quy luật tăng giảm giá trị hắc hóa của hắn, có thể bình tĩnh đối phó với các tình huống khác nhau.
Những lời vừa nói lúc nãy, chính là cô cố ý nói cho hắn nghe.
Lục Triệt người này, từ nhỏ đến lớn đều cô độc một mình, luôn hy vọng sẽ có người bồi hắn.
Bởi vậy, Vân Thanh Thanh đặc biệt nhấn mạnh rằng cô sẽ cùng làm bạn với hắn, cùng hắn giải sầu.
Không nghĩ tới hiệu quả cũng không tệ lắm, giá trị hắc hóa quả nhiên hạ xuống.
Vân Thanh Thanh tâm tình sung sướng xem xét lại sách lược, tính toán tiến hành bước kế tiếp trong kế hoạch của mình.
Đầu tiên, cô phải bảo vệ tốt hậu viện rộng ba mẫu đất này, tránh cho An Nam hầu phu nhân lại đến quấy rầy.
Như vậy, cô mới có thể từ từ cảm hóa nhân vật phản diện, thanh trừ giá trị hắc hóa của hắn.
Sau khi vào khách điếm, Vân Thanh Thanh trước tiên phái đội trưởng đội hộ vệ đi thuê một đám người biết đánh đấm. Hộ vệ lần trước cô mang từ Vân gia tới thân thủ quá kém so với tử sĩ của An Nam hầu phu nhân, lần này Vân Thanh Thanh ra giá gấp hai lần, để hộ vệ đi mời cao thủ tới.
Phái hộ vệ đi xong, cô sai người gọi bà mối tới, để bà mối tìm giúp cô mấy nha hoàn vừa có học thức, vừa biết võ.
Đối với yêu cầu của Vân Thanh Thanh, bà mối lần đầu tiên nghe thấy, bà âm thầm phun tào đám thế gia vọng tộc tàn nhẫn, kén chọn.
Cũng may Vân Thanh Thanh giao bạc đầy đủ, bà mối thật đúng là tìm đến cho cô mấy nha hoàn vừa có học thức, vừa biết võ.
Chọn được năm nha hoàn đắc lực xong, Vân Thanh Thanh sai người gọi quản gia của Vân gia đến, để quản gia gửi bọn nha hoàn này đến An Nam hầu phủ, còn mình thì làm bộ đi dạo phố, ở trên phố mua, mua và mua quần áo, ngụy trang cho mình thành bộ dạng không đáng tin.
Khi cô đang chọn vải, sau lưng bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh quen thuộc mà hùng hậu: "Đại tẩu?"
Vân Thanh Thanh xoay người sang, phát hiện một tên thị vệ mặc áo giáp đang đứng ngoài cửa tiệm.
Người này, là nam chính Lục Từ, cũng là nam nhân mà nguyên thân thà rằng có chết cũng phải gả cho bằng được.
Lục Từ ở khu vực săn hạ được con gấu con lao về phía hoàng đế, được hoàng đế phong cho làm chỉ huy đội thị vệ, hiện tại trở thành võ quan tứ phẩm.
Hôm nay, hắn mặc áo giáp màu vàng kim, trong tay cầm một thanh phi ngư long văn bội đao, so với trước đây nhiều hơn vài phần uy nghiêm, làm kẻ khác không dám khinh thường.
"Gặp qua Nhị đệ." Vân Thanh Thanh thuận miệng hướng hắn chào hỏi một tiếng, tiếp tục xoay người, chuyên tâm chọn vải.
Lục Từ nhíu nhíu mày.
Sau khi đại ca nhà mình Lục Triệt từ khu vực săn bắn trở về, liền một mực ở trong nhà dưỡng thương, Vân Thanh Thanh thân là thê tử của hắn, không có ở nhà hầu hạ cũng không sao, nàng thế nhưng lại còn chạy đi dạo phố, thật sự là rất kỳ quái!
Lục Từ sải bước đi vào tiệm vải, dùng khẩu khi giáo huấn nói với Vân Thanh Thanh: "Đại tẩu, ngươi để đại ca một mình, một mình xuất môn, bên ngoài xuất đầu lộ diện, còn ra thể thống gì."
Hắn cấp cho nàng mặt mũi, không có trực tiếp vạch ra chuyện nàng không chiếu cố tốt Lục Triệt.
Vân Thanh Thanh buông vải xuống, xoay người nhìn thấy hắn.
"Ta đi ra ngoài thì có quan hệ gì với ngươi?" Vân Thanh Thanh khó chịu nói.
Ngay cả cô đi đâu Lục Triệt cũng chưa hỏi một câu, chú em này còn quản cô cơ đấy.
"Thanh Thanh, ngươi. . . . . ." vừa bị Vân Thanh Thanh trách móc một trận, làm Lục Từ sửng sốt một lúc lâu, thậm chí ngay cả "Đại tẩu" cũng quên kêu.
Thiếu nữ từng mỗi ngày đi theo phía sau hắn, một tiếng lại một tiếng kêu hắn "Từ ca ca", hiện giờ nhìn thấy hắn, không phải là phủi sạch quan hệ, mà là không chút nào để ý đến.
Nhất định là hắn thương tổn nàng, mới làm cho nàng trong một đêm liền trở nên như thế.
Nghĩ đến việc này, giọng điệu vốn dĩ là đang bất mãn, nháy mắt biến thành tự trách, thanh âm Lục Từ dịu xuống: "Ta biết, ngươi đang giận ta, cho nên ngươi không chịu nghe lời ta nói."
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Bằng hữu à, ngươi diễn hơi lố rồi!
"Không không không, ta một chút cũng không giận ngươi." Vân Thanh Thanh chân thành nói.
Nguyên chủ thích Lục Từ cũng không phải là giả, nhưng nguyên chủ cũng vì thế mà trả giá bằng sinh mệnh. Trong ký ức của nguyên chủ, Vân Thanh Thanh không có nhìn thấy nguyên chủ còn nửa phần lưu luyến gì với Lục Từ nữa.
Thậm chí, nguyên chủ còn vì hắn mà tuyệt tình rồi sau đó hối hận, hối hận chính mình vì cái gì không tiếc mệnh, thế nhưng vì một cái nam nhân hoàn toàn không yêu mình mà đi nhảy hồ tự vẫn.
Vân Thanh Thanh càng tỏ ra rộng lượng, Lục Từ càng cho rằng là nàng bị ủy khuất.
Lục Từ cắn cắn môi, nắm tay, gian nan nói: "Trước kia là ta bỏ qua ngươi, sau này. . . . . . Ta sẽ bồi thường cho ngươi."
Sau khi nói xong, hắn xoay người một cái lưu loát, bước ra khỏi tiệm vải.
Nhìn thấy bộ dáng dứt khoát của Lục Từ, Vân Thanh Thanh cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Khi nữ nhân theo đuổi hắn, hắn lờ đi, thời điểm hắn để ý đến thì nữ nhân ấy không còn chú ý đến hắn nữa, hắn ngược lại cảm thấy áy náy, cảm thấy là hắn đang thiếu nợ tình cảm?
Bất quá, Lục Từ muốn thế nào, cũng đều không có quan hệ gì với cô.
Vân Thanh Thanh xem Lục Từ như một nốt nhạc đệm không quan trọng, chọn xong một đống vải sáng màu, cô lại kích động đi vào tiệm đồ trang sức.
"Ký chủ, cô cả ngày không phải vui chơi giải trí thì chính là mua mua mua, cô có thể để tâm tới tiến độ hoàn thành nhiệm vụ hay không?" Nhìn thấy Vân Thanh Thanh đang thèm thuồng với đồ trang sức trước mặt, tiểu hệ thống oán giận nói.
"Ta không phải phải đang hoàn thành nhiệm vụ sao?" Vân Thanh Thanh cầm lấy một đôi "Đạp tuyết tầm mai" trâm hướng trên đầu khoa tay múa chân(*), "Ăn mặc xinh đẹp mới có thể làm nhân vật phản diện thích a."
(*) Đạp tuyết tầm mai: là điển cố do Trương Đại ghi lại về việc Mạnh Hạo Nhiên thường xuyên cưỡi lừa đi trên tuyết để đi tìm hoa mai.
"Đạp tuyết tầm mai mai chưa nở, đứng trong trời tuyết đợi hoa khai."
Nghĩa bóng của nó chỉ việc người thi sĩ vô cùng yêu mến cảnh đẹp, vì muốn đem cảnh đẹp vào thơ mà không ngại vất vả.
(Đôi trâm này là được đặt tên theo điển cố trên)
Tiểu hệ thống thở dài: "Cô căn bản chính là muốn mua mua mua."
Vân Thanh Thanh tiếp tục thử các loại trang sức, cảm thấy thử tới thử lui, vẫn là đôi "Đạp tuyết tầm mai" trâm kia đẹp nhất.
"Thiếu phu nhân, ánh mắt ngài thật tốt, đôi "Đạp tuyết tầm mai" trâm này, mỗi một cánh hoa đóa hoa đều được chạm khắc từ hồng ngọc mà thành, phía trên còn khảm bông tuyết nước mắt Đông hải nổi danh. Đôi trâm này chỉ bán năm nghìn lượng bạc, không phải rất đáng giá sao." Chủ tiệm hung tàn báo giá, làm Vân Thanh Thanh sợ tới mức tay cũng run run.
"Không mua, mua không nổi." Vân Thanh Thanh khoát tay, chạy trối chết.
Vân gia mặc dù có tiền, nhưng cũng không phải thổ hào, tiền mua đôi trâm này đủ để mua mấy gian hàng, cô thà rằng đem toàn bộ tiền đi tích trữ hơn là chi tiêu vào hàng thượng phẩm.
Chờ thời điểm đánh giặc lúc sau, còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền, cô phải giúp Lục Triệt tiết kiệm tiền thật tốt.
Sau khi Vân Thanh Thanh rời khỏi cửa hàng, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào hậu viện của cửa hàng, chủ tiệm mới vừa nãy tiếp đãi Vân Thanh Thanh hiện đang cung kính
Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau hai ngày quanh quẩn trong rừng, hai người rốt cục tìm được lối ra, cuối cùng cũng được giải cứu.
Ngồi trên xe ngựa của Vân gia, Vân Thanh Thanh vẫn còn đang hồi tưởng lại cái thời gian "Cửu tử nhất sinh" ở khu vực săn bắn cùng Lục Triệt.
Dĩ nhiên, cô không phải hồi tưởng về Lục Triệt, mà là hồi tưởng về mấy món ăn dân dã thơm phức ấy.
Không có phát sinh sự việc bị hắc y nhân đuổi giết giống trong cốt truyện như cô tưởng tượng, cuối cùng còn biến thành một màn dã ngoại.
Đối với việc này, tiểu hệ thống thổn thức không thôi: "Hoàn thành nhiệm vụ theo con đường ăn uống thế này, đúng là một trải nghiệm mới lạ."
Trải qua một lần động đất, kinh thành cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Sau khi trở lại Lục phủ, Vân Thanh Thanh nhìn thấy chính là trên dưới trong phủ đều rối tung lên, nha hoàn cùng bà tử cô mang từ Vân phủ đến cũng không thấy hơn phân nửa.
Đối với mấy cái nha hoàn cùng bà tử, An Nam hầu phu nhân giải thích thế này: "Hạ nhân ngươi mang đến tay chân không đủ nhanh nhẹn, ta sợ ủy khuất các ngươi nên đã điều bọn họ đến nơi khác rồi. Ta đã phái mấy nha hoàn cùng bà tử mới có kinh nghiệm lâu năm cho các ngươi, bảo đảm hầu hạ các ngươi được thoải mái."
Vân Thanh Thanh ở trong lòng cười lạnh, mấy cái "nha hoàn cùng bà tử có kinh nghiệm lâu năm " này, sợ là đặc biệt phái tới để giám sát cô cùng Lục Triệt đi.
Mà nha hoàn cùng bà tử bị An Nam hầu phu nhân đuổi đi, vừa hay lại là tâm phúc cô mang từ Vân gia đến.
Hiện giờ cô và Lục Triệt vừa mới hồi phủ, An Nam hầu phu nhân liền nhịn không được mà gấp rút muốn động tay động chân.
Nếu không phải chân của Lục Triệt bị thương, tạm thời cần một nơi để tĩnh dưỡng, không thì Vân Thanh Thanh đã phát tác tại chỗ rồi.
Vì Lục Triệt, cô đem một bụng tức nhịn xuống, không động đến An Nam hầu phu nhân bức người quá đáng kia.
Mấy ngày qua, Lục Triệt đều một mực ở trên giường tĩnh dưỡng.
Hôm nay, hắn mặc một trường bào xanh nhạt rộng rãi, trong tay cầm một quyển sách đã ố vàng, dựa người trên ghế quý phi, gió nhẹ phất lên sợi tóc mai đen nhánh của hắn, càng tôn lên gương mặt như quan ngọc của hắn, lông mày như viễn phong, từ xa nhìn lại, hệt như một bức tranh đẹp đẽ tĩnh lặng.
Vân Thanh Thanh giận dữ đi vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Trong một khắc kia nhìn thấy hắn, lửa giận của cô liền biến mất một cách kỳ lạ.
Lục Triệt nhẹ nhàng buông quyển sách xuống, nâng mắt nhìn cô, hỏi: "Bà ta lại chọc giận ngươi sao?"
Hắn không hỏi chuyện gì xảy ra, cũng không truy vấn là ai, có thể thấy được hắn biết cô đã làm gì.
Vân Thanh Thanh nghiêng người ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, qua loa nói: "Ta không sao, chỉ là vừa mới đi ra ngoài một chuyến."
Cô không muốn nhắc tới An Nam hầu phu nhân, sợ làm hắn gia tăng giá trị hắc hóa.
Nghe vậy, ánh mắt Lục Triệt nhíu lại, ngữ điệu có phần không vui: "Ngươi không thích bà ta."
Thanh âm hắn không một chút gợn sóng, thậm chí còn có chút bình tĩnh, nhưng Vân Thanh Thanh lại đánh hơi được một tia nguy hiểm.
Lúc này, tiểu hệ thống đột nhiên nhắc nhở cô: "Giá trị hắc hóa +5, hiện tại 94."
Không! ! !
Vân Thanh Thanh đau khổ che mặt, lệ rơi thành một dòng.
Cái gì gọi là một khắc liền trở lại vạch xuất phát, hiện giờ cô cũng đã cảm nhận được .
"Ngươi đừng nghĩ nhiều." Vân Thanh Thanh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trái lương tâm nói, "Mẹ chồng nàng dâu khắp thiên hạ đều như vậy cả, ta cùng bà ta có chút lục đục nhỏ là chuyện rất bình thường, ngươi đừng để trong lòng. . . . . ."
Một cái kế mẫu suốt ngày muốn giết hại con riêng như vậy, Vân Thanh Thanh khuyên Lục Triệt nửa ngày trời, cũng không thể nói được một câu tốt đẹp nào về An Nam hầu phu nhân.
Mày Lục Triệt càng nhíu chặt hơn, rõ ràng không tin mấy lời xằng bậy của cô.
"Không cần nói nữa." Mặt Lục Triệt đen lại, trong đáy mắt toàn là sát khí, "Còn có lần sau, ngươi không cần nhịn bà ta nữa."
Giọng hắn vô cùng lạnh lẽo, như gió đông giá rét làm người ta lạnh thấu xương, khiến kẻ khác ở trong phòng ấm cũng bị hắn dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh.
Cái gì gọi là lại có lần nữa?
Không phải hiện tại hắn đã muốn đem An Nam hầu phu nhân ra chém sao không?
Vân Thanh Thanh lạnh run.
"Đem kế mẫu chém chết có làm gia tăng giá trị hắc hóa không?" Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống.
". . . . . . Thời điểm giết người, giá trị hắc hóa chắc chắn sẽ tăng đến 100." Tiểu hệ thống quả quyết cho cô một câu trả lời.
Vân Thanh Thanh nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận hỏi: "Ngươi muốn đối phó bà ta như thế nào?"
Lục Triệt thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, khóe môi gợi lên một cười tàn nhẫn, nói: "Làm cho bà ta tự nhiên biến mất."
Vân Thanh Thanh rất muốn khóc.
"Giá trị hắc hóa +2, hiện tại 96." Tiểu hệ thống tiếp tục báo cáo.
Hiện tại mua thuốc trợ tim cấp tốc còn kịp không?
Vân Thanh Thanh chống đỡ mép bàn, hít sâu một hơi, bắt đầu cùng hắn giảng đạo lý: "Nếu ngươi thật sự muốn đối phó với bà ta, không nhất định phải là chính mình động thủ, làm cho bà ta tự đâm đầu vào chỗ chết, như vậy không phải là được rồi sao?"
Sau khi cô nói xong, Lục Triệt hạ mắt, thật lâu không trả lời lại.
Bộ dáng hắn không nói lời nào thật sự rất khủng bố, giống như đang tính xem kế tiếp phải chém chết người nào vậy.
Vân Thanh Thanh rầu xanh người.
Để phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Vân Thanh Thanh vội vàng bổ sung nói: "Ta chỉ là cấp cho ngươi một cái ý nghĩ, còn về phần làm như thế nào, tất cả đều do ngươi tự quyết định. Bất luận ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ ở bên ngươi."
Trừ bỏ đi chém người, hắn làm cái gì cũng được.
Nghe vậy, Lục Triệt bỗng chốc ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô.
"Ngươi. . . . . . Sẽ luôn ở bên ta sao?" Thanh âm hắn rất nhẹ, như là đang do dự cái gì.
"Ta sẽ, sẽ luôn ở bên ngươi!" Vân Thanh Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, siết chặt tay thành nắm đấm, hướng hắn cam đoan nói.
**********
Tự nhiên đến khúc này ta lại liên tưởng tới cái meme cậu bé quyết tâm á
**********
Ánh mắt thiếu nữ kiên định, nụ cười ấm áp như tia nắng phá tan mây mù, chiếu vào trái tim từ lâu đã băng giá của hắn.
Hoa mơ trắng như tuyết nở rộ bên cửa sổ, hắn câu môi cười, tựa như tuyết xuân đang tan vậy.
Hắn thấp giọng đáp: "Được."
Hai người ở trong phòng nói xong, sau đó, Vân Thanh Thanh phân phó hạ nhân chiếu cố Lục Triệt cho tốt, một mình một người chạy ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phủ, tiểu hệ thống hữu nghị nhắc nhở: "Giá trị hắc hóa của Lục Triệt đã hạ, trở lại giá trị ban đầu 89."
Vân Thanh Thanh thở dài một hơi: "Ta biết rồi."
Giá trị hắc hóa của Lục Triệt cứ lên xuống, suýt chút nữa làm cho cô mắc bệnh tim.
May mắn là cô đã từ từ mò ra quy luật tăng giảm giá trị hắc hóa của hắn, có thể bình tĩnh đối phó với các tình huống khác nhau.
Những lời vừa nói lúc nãy, chính là cô cố ý nói cho hắn nghe.
Lục Triệt người này, từ nhỏ đến lớn đều cô độc một mình, luôn hy vọng sẽ có người bồi hắn.
Bởi vậy, Vân Thanh Thanh đặc biệt nhấn mạnh rằng cô sẽ cùng làm bạn với hắn, cùng hắn giải sầu.
Không nghĩ tới hiệu quả cũng không tệ lắm, giá trị hắc hóa quả nhiên hạ xuống.
Vân Thanh Thanh tâm tình sung sướng xem xét lại sách lược, tính toán tiến hành bước kế tiếp trong kế hoạch của mình.
Đầu tiên, cô phải bảo vệ tốt hậu viện rộng ba mẫu đất này, tránh cho An Nam hầu phu nhân lại đến quấy rầy.
Như vậy, cô mới có thể từ từ cảm hóa nhân vật phản diện, thanh trừ giá trị hắc hóa của hắn.
Sau khi vào khách điếm, Vân Thanh Thanh trước tiên phái đội trưởng đội hộ vệ đi thuê một đám người biết đánh đấm. Hộ vệ lần trước cô mang từ Vân gia tới thân thủ quá kém so với tử sĩ của An Nam hầu phu nhân, lần này Vân Thanh Thanh ra giá gấp hai lần, để hộ vệ đi mời cao thủ tới.
Phái hộ vệ đi xong, cô sai người gọi bà mối tới, để bà mối tìm giúp cô mấy nha hoàn vừa có học thức, vừa biết võ.
Đối với yêu cầu của Vân Thanh Thanh, bà mối lần đầu tiên nghe thấy, bà âm thầm phun tào đám thế gia vọng tộc tàn nhẫn, kén chọn.
Cũng may Vân Thanh Thanh giao bạc đầy đủ, bà mối thật đúng là tìm đến cho cô mấy nha hoàn vừa có học thức, vừa biết võ.
Chọn được năm nha hoàn đắc lực xong, Vân Thanh Thanh sai người gọi quản gia của Vân gia đến, để quản gia gửi bọn nha hoàn này đến An Nam hầu phủ, còn mình thì làm bộ đi dạo phố, ở trên phố mua, mua và mua quần áo, ngụy trang cho mình thành bộ dạng không đáng tin.
Khi cô đang chọn vải, sau lưng bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh quen thuộc mà hùng hậu: "Đại tẩu?"
Vân Thanh Thanh xoay người sang, phát hiện một tên thị vệ mặc áo giáp đang đứng ngoài cửa tiệm.
Người này, là nam chính Lục Từ, cũng là nam nhân mà nguyên thân thà rằng có chết cũng phải gả cho bằng được.
Lục Từ ở khu vực săn hạ được con gấu con lao về phía hoàng đế, được hoàng đế phong cho làm chỉ huy đội thị vệ, hiện tại trở thành võ quan tứ phẩm.
Hôm nay, hắn mặc áo giáp màu vàng kim, trong tay cầm một thanh phi ngư long văn bội đao, so với trước đây nhiều hơn vài phần uy nghiêm, làm kẻ khác không dám khinh thường.
"Gặp qua Nhị đệ." Vân Thanh Thanh thuận miệng hướng hắn chào hỏi một tiếng, tiếp tục xoay người, chuyên tâm chọn vải.
Lục Từ nhíu nhíu mày.
Sau khi đại ca nhà mình Lục Triệt từ khu vực săn bắn trở về, liền một mực ở trong nhà dưỡng thương, Vân Thanh Thanh thân là thê tử của hắn, không có ở nhà hầu hạ cũng không sao, nàng thế nhưng lại còn chạy đi dạo phố, thật sự là rất kỳ quái!
Lục Từ sải bước đi vào tiệm vải, dùng khẩu khi giáo huấn nói với Vân Thanh Thanh: "Đại tẩu, ngươi để đại ca một mình, một mình xuất môn, bên ngoài xuất đầu lộ diện, còn ra thể thống gì."
Hắn cấp cho nàng mặt mũi, không có trực tiếp vạch ra chuyện nàng không chiếu cố tốt Lục Triệt.
Vân Thanh Thanh buông vải xuống, xoay người nhìn thấy hắn.
"Ta đi ra ngoài thì có quan hệ gì với ngươi?" Vân Thanh Thanh khó chịu nói.
Ngay cả cô đi đâu Lục Triệt cũng chưa hỏi một câu, chú em này còn quản cô cơ đấy.
"Thanh Thanh, ngươi. . . . . ." vừa bị Vân Thanh Thanh trách móc một trận, làm Lục Từ sửng sốt một lúc lâu, thậm chí ngay cả "Đại tẩu" cũng quên kêu.
Thiếu nữ từng mỗi ngày đi theo phía sau hắn, một tiếng lại một tiếng kêu hắn "Từ ca ca", hiện giờ nhìn thấy hắn, không phải là phủi sạch quan hệ, mà là không chút nào để ý đến.
Nhất định là hắn thương tổn nàng, mới làm cho nàng trong một đêm liền trở nên như thế.
Nghĩ đến việc này, giọng điệu vốn dĩ là đang bất mãn, nháy mắt biến thành tự trách, thanh âm Lục Từ dịu xuống: "Ta biết, ngươi đang giận ta, cho nên ngươi không chịu nghe lời ta nói."
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Bằng hữu à, ngươi diễn hơi lố rồi!
"Không không không, ta một chút cũng không giận ngươi." Vân Thanh Thanh chân thành nói.
Nguyên chủ thích Lục Từ cũng không phải là giả, nhưng nguyên chủ cũng vì thế mà trả giá bằng sinh mệnh. Trong ký ức của nguyên chủ, Vân Thanh Thanh không có nhìn thấy nguyên chủ còn nửa phần lưu luyến gì với Lục Từ nữa.
Thậm chí, nguyên chủ còn vì hắn mà tuyệt tình rồi sau đó hối hận, hối hận chính mình vì cái gì không tiếc mệnh, thế nhưng vì một cái nam nhân hoàn toàn không yêu mình mà đi nhảy hồ tự vẫn.
Vân Thanh Thanh càng tỏ ra rộng lượng, Lục Từ càng cho rằng là nàng bị ủy khuất.
Lục Từ cắn cắn môi, nắm tay, gian nan nói: "Trước kia là ta bỏ qua ngươi, sau này. . . . . . Ta sẽ bồi thường cho ngươi."
Sau khi nói xong, hắn xoay người một cái lưu loát, bước ra khỏi tiệm vải.
Nhìn thấy bộ dáng dứt khoát của Lục Từ, Vân Thanh Thanh cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Khi nữ nhân theo đuổi hắn, hắn lờ đi, thời điểm hắn để ý đến thì nữ nhân ấy không còn chú ý đến hắn nữa, hắn ngược lại cảm thấy áy náy, cảm thấy là hắn đang thiếu nợ tình cảm?
Bất quá, Lục Từ muốn thế nào, cũng đều không có quan hệ gì với cô.
Vân Thanh Thanh xem Lục Từ như một nốt nhạc đệm không quan trọng, chọn xong một đống vải sáng màu, cô lại kích động đi vào tiệm đồ trang sức.
"Ký chủ, cô cả ngày không phải vui chơi giải trí thì chính là mua mua mua, cô có thể để tâm tới tiến độ hoàn thành nhiệm vụ hay không?" Nhìn thấy Vân Thanh Thanh đang thèm thuồng với đồ trang sức trước mặt, tiểu hệ thống oán giận nói.
"Ta không phải phải đang hoàn thành nhiệm vụ sao?" Vân Thanh Thanh cầm lấy một đôi "Đạp tuyết tầm mai" trâm hướng trên đầu khoa tay múa chân(*), "Ăn mặc xinh đẹp mới có thể làm nhân vật phản diện thích a."
(*) Đạp tuyết tầm mai: là điển cố do Trương Đại ghi lại về việc Mạnh Hạo Nhiên thường xuyên cưỡi lừa đi trên tuyết để đi tìm hoa mai.
"Đạp tuyết tầm mai mai chưa nở, đứng trong trời tuyết đợi hoa khai."
Nghĩa bóng của nó chỉ việc người thi sĩ vô cùng yêu mến cảnh đẹp, vì muốn đem cảnh đẹp vào thơ mà không ngại vất vả.
(Đôi trâm này là được đặt tên theo điển cố trên)
Tiểu hệ thống thở dài: "Cô căn bản chính là muốn mua mua mua."
Vân Thanh Thanh tiếp tục thử các loại trang sức, cảm thấy thử tới thử lui, vẫn là đôi "Đạp tuyết tầm mai" trâm kia đẹp nhất.
"Thiếu phu nhân, ánh mắt ngài thật tốt, đôi "Đạp tuyết tầm mai" trâm này, mỗi một cánh hoa đóa hoa đều được chạm khắc từ hồng ngọc mà thành, phía trên còn khảm bông tuyết nước mắt Đông hải nổi danh. Đôi trâm này chỉ bán năm nghìn lượng bạc, không phải rất đáng giá sao." Chủ tiệm hung tàn báo giá, làm Vân Thanh Thanh sợ tới mức tay cũng run run.
"Không mua, mua không nổi." Vân Thanh Thanh khoát tay, chạy trối chết.
Vân gia mặc dù có tiền, nhưng cũng không phải thổ hào, tiền mua đôi trâm này đủ để mua mấy gian hàng, cô thà rằng đem toàn bộ tiền đi tích trữ hơn là chi tiêu vào hàng thượng phẩm.
Chờ thời điểm đánh giặc lúc sau, còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền, cô phải giúp Lục Triệt tiết kiệm tiền thật tốt.
Sau khi Vân Thanh Thanh rời khỏi cửa hàng, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào hậu viện của cửa hàng, chủ tiệm mới vừa nãy tiếp đãi Vân Thanh Thanh hiện đang cung kính