Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Biên tập: An Linh
Hiệu đính: Xiaoxin
Khương Vũ đưa Cừu Lệ vào phòng hóa trang có lò sưởi, lại nhắc anh cởi quần áo ướt sũng trên người để tránh cảm lạnh.
Phòng hóa trang rất rộng, có hai bàn gương trang điểm được xếp song song nhau. Trước mặt gương bày ngổn ngang các loại phấn nén, phấn phủ, nào là chì kẻ mày, bút kẻ mắt. Trên kệ tủ đựng quần áo treo phục trang, đầm múa thiên nga màu đen và trắng cùng với các phụ kiện khác.
“Đây là phòng trang điểm em với Hi Hi dùng chung, không có người nào vào đâu.” Khương Vũ đẩy Cừu Lệ vào phòng tắm: “Tắm trước đã, anh coi anh sắp cóng thành đá rồi.”
Cừu Lệ cũng cảm thấy bộ dạng ướt như chuột lột hiện giờ của mình thật nhếch nhác, anh bước vào phòng tắm xối nước nóng.
Khương Vũ gọi điện thoại cho Tiểu Lưu – trợ lý của Tạ Uyên. Chưa đầy nửa tiếng sau, trợ lý Tiểu Lưu đã gõ cửa phòng hóa trang rồi đưa cho Khương Vũ một bộ vest sạch sẽ.
“Đây là quần áo dự phòng chuẩn bị cho ông Tạ để tránh phát sinh tình huống ngoài ý muốn.”
“Cảm ơn anh.”
Khương Vũ hiểu tình huống ngoài ý muốn là khi Tạ Uyên tham dự nhiều tiệc tối đến mức không đếm xuể thì luôn luôn có phái đẹp vô cùng thạo nghề hất lên quần áo ông nào là rượu vang, bia với đủ loại thức uống hòng chỉ để giành được cơ hội bắt chuyện nên trợ lý Tiểu Lưu mới luôn dự phòng thêm một bộ đồ.
Vóc người và chiều cao của Cừu Lệ với Tạ Uyên không khác mấy. Bộ đồ vest cao cấp tối màu và khuy áo sơ mi trắng cài đến nút trên mà anh khoác trên người trông rất cân xứng và tinh tế.
Anh tựa lưng vào bàn trang điểm, trong sự kiêu ngạo và lãnh đạm lại để lộ đôi chút ham muốn mờ nhạt.
Khương Vũ đi tới, tự tay thắt lại cà vạt cho anh: “Đợi lát nữa em nói trợ lý Lưu dẫn anh vào sảnh trước xem biểu diễn.”
Cừu Lệ nắm cổ tay mảnh mai của cô, kéo người đến trước mặt, hướng mắt xuống dưới ngắm nhìn.
Nửa phần thân trên váy thiên nga vô cùng bó sát người, tôn lên dáng người mềm mại, thướt tha của cô gái. Vòng eo nhỏ nhắn đường cong mượt mà, dời đến phong cảnh trước mắt lại càng không có cách nào dùng câu chữ để miêu tả. (Chỗ này chắc mn hiểu ha~ *nháy mắt*)
Cho dù là không làm gì chỉ cần nhìn cô, Cừu Lệ cũng sắp không nhịn nổi.
“Anh không có hứng thú với ba lê, chỉ hứng thú với người múa ba lê.”
Lúc Khương Vũ bật cười, mày mắt hệt như một bức tranh thủy mặc thoáng chốc bừng nở[1].
“Vậy nên anh là vì em quay mới lại Bắc Thành ha.”
“Ừ.”
Anh chống đầu gối giữa hai chân cô, tách ra, để cô ngồi lên đùi mình.
Khương Vũ muốn hôn anh nhưng Cừu Lệ lại nghiêng mặt tránh đi, khẽ thầm thì: “Lớp trang điểm sẽ bị phai.”
Khương Vũ cầm son môi lên vặn, đặt trên bàn: “Vậy anh cẩn thận chút, lát nữa tô lại giúp em.”
Giây tiếp theo, Cừu Lệ cũng không kiềm nén được khao khát mãnh liệt trong người mà hôn cô.
Anh chưa từng có kiểu càn rỡ xâm chiếm muốn ăn tươi nuốt sống cô, hôm nay anh rất dịu dàng, chừng như là rất sợ sẽ làm hỏng lớp trang điểm xinh đẹp của cô bạn gái, lại dường như đang nhấm nháp từng chút một lớp kem lạnh ngon miệng.
Chẳng bao lâu, mặt Khương Vũ đã đỏ bừng, liền đẩy anh ra. Tự mình đi vào nhà vệ sinh vỗ về lại những cảm xúc hỗn loạn đang dậy sóng.
Cừu Lệ không ngăn cản, chỉ mỉm miệng cười nhìn bóng lưng đầy hốt hoảng của cô.
Khương Vũ đóng cửa lại, nhìn khuôn mặt ửng hồng trong gương mà ngượng cả người, tim đập nhanh đến mức nhảy ra ngoài.
Đầu gối tên khốn Cừu Lệ đó lúc nãy cứ luôn lộn xộn, làm gì giống người từng bị thương.
Khương Vũ bình tĩnh lại một hồi mới khiến cơn ngượng vơi bớt. Sau đó cô đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Cừu Lệ nhìn cô, bên khóe môi bị dính vệt son vẫn còn treo ý cười cợt nhả, vô lại.
Khương Vũ mặc kệ anh, ngồi trước bàn trang điểm tô lại son.
Cừu Lệ cầm lấy son: “Anh giúp em.”
“Không cần!”
“Cần.”
Anh cố chấp vặn mở nắp son: “Không tin tay nghề của người yêu em?”
“Không phải không tin tay nghề anh, chỉ là không tin anh!”
Quả nhiên lần này chẳng khác mấy lần trước là bao, để anh tô son cho cô nhưng cuối cùng tô một lớp lại hôn một cái, nửa cây son sắp bị anh nuốt vào bụng.
Cái tên này như bị nghiện son, cực kì thích giở trò này chơi cũng không biết chán, làm Khương Vũ mỗi lần mua son phải chọn loại có thành phần thiên nhiên lành tính mắc tiền vì sợ nhầm lại sinh chuyện.
Hai người quấn quýt ‘ăn’ son môi hơn bốn mươi phút, mãi đến khi kết thúc màn diễn đầu tiên thì Bộ Hi khóc rấm rứt đẩy cửa bước vào, ngồi trước bàn trang điểm của cô ấy.
Khương Vũ giật mình vội đẩy Cừu Lệ ra, mà Bộ Hi tựa như không hề ngạc nhiên hoặc vốn không để trong lòng, vừa khóc vừa khoát tay với bọn họ: “Đừng để ý mình, các cậu tiếp tục, tiếp tục…”
Khương Vũ vội vàng đẩy Cừu Lệ, rút khăn giấy lau mặt cho Bộ Hi: “Sao lại thế này? Sao lại khóc chứ, cậu xem trang điểm cũng bị nhòe rồi.”
“Tớ múa lỗi rất nhiều chỗ.” Bộ Hi suy sụp khóc lớn: “Tớ căng thẳng quá, nhiều lúc chân không theo kịp nhạc, càng múa càng sai…”
Khương Vũ biết Bộ Hi rất hồi hộp, tối hôm qua gần như là tập đến nửa đêm mới về. Nhưng cô không nghĩ tới Bộ Hi lại có thể xảy ra sai sót.
Cô ấy là vũ công ba lê dày dặn kinh nghiệm trên sân khấu mà.
“Đừng sợ, người khác chưa chắc nhìn ra được đâu.”
“Không đâu, nhìn thấy rồi, tớ thấy bà ngoại lắc đầu liên tục, chắc chắn bà ngoại cực kì thất vọng.” Giọng của Bộ Hi lúc nói cũng run lên: “Tớ đã làm họ thất vọng, bà ngoại vốn đã không muốn để tớ diễn nữ hoàng thiên nga. Vị trí này lẽ ra là của cậu, tớ vốn dĩ không thể giành được nó. Ngôi vị nữ hoàng không thuộc về tớ, cho dù tớ chiếm lấy vai diễn thì tớ cũng không thể nắm bắt được nó.”
Khương Vũ biết sự tự tin của Bộ Hi đã bị vùi dập hoàn toàn kể từ buổi tiệc sinh nhật hôm đó của bà cụ Bộ.
Từ lúc ấy đến giờ, mặt ngoài thì cô ấy bình thản luyện múa như không có chuyện gì. Nhưng trên thực tế, cô ấy không còn là nữ hoàng thiên nga đã từng tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu trước đây.
“Đừng khóc nữa, thời gian tạm nghỉ chỉ có mười phút thôi.” Khương Vũ sốt ruột lau nước mắt, dặm lại lớp trang điểm cho cô ấy: “Bình tĩnh lại nào.”
“Tớ thật sự không bình tĩnh được, tớ không giành được vai diễn nữ hoàng là lỗi của tớ!” Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy: “Tớ làm mẹ và bà ngoại thất vọng, tớ sẽ không bao giờ làm tốt được như cậu.”
“Đúng, cô nói không sai.” Cừu Lệ nhìn sang Bộ Hi thản nhiên nói: “Cô sẽ không bao giờ so được với Khương Vũ.”
Bộ Hi ngước đôi mắt ướt sũng kinh ngạc nhìn anh, dường như không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy: “Anh, anh nói gì vậy.”
“Nữ hoàng thiên nga vốn là của Khương Vũ, là cô cướp đi vị trí của cô ấy.”
Bộ Hi không kiềm được nước mắt, đẩy ghế ra đứng dậy, tức tối nhìn Cừu Lệ: “Nói lại lần nữa!”
Cừu Lệ nhìn chằm chằm Bộ Hi: “Nữ hoàng thiên nga lẽ ra là của cô ấy, các giáo viên của Esmeralda chọn cô chỉ vì cô xuất thân là người nhà họ Bộ. Còn cô ấy lại mang họ Khương, trong cái giới này vốn đã không có sự công bằng.”
“Nói bậy!” Cô ấy kích động hét lên: “Họ chọn tôi bởi vì tôi có kinh nghiệm sân khấu nhiều hơn cậu ấy. Khương Vũ vẫn chưa chín muồi, sao có thể đảm đương nổi vai diễn nữ hoàng thiên nga!”
“Đừng tự lừa mình dối người. Cô chính là không bằng cô ấy, hơn nữa là còn không bao giờ sánh kịp.”
“Nói bậy! Không phải như vậy, không phải vậy…”
Khương Vũ đang định ngăn Cừu Lệ châm dầu vào lửa nhưng bắt gặp ánh mắt bám sát Bộ Hi của anh mới giật mình nhớ ra.
Anh người yêu của cô là nhà thôi miên hơi bị đỉnh nhất trong nước đó.
Tháo gỡ và xoa dịu cảm xúc của người khác chẳng phải là việc anh am hiểu nhất sao.
Khương Vũ ổn định cảm xúc, không quấy rầy Cừu Lệ.
Mà cơn hoảng hốt, lo sợ mới vừa rồi của Bộ Hi nhoáng cái đã bay biến, thay vào đó chỉ còn lại đầy cơn phẫn nộ: “Tôi chưa bao giờ thua kém Khương Vũ, cậu ấy làm được thì tôi cũng có thể.”
“Dựa vào cái gì, dựa vào giọng của ai to hơn sao?” Cừu Lệ nhếch môi cười lạnh: “Nếu không muốn thua kém cô ấy thì bây giờ hãy chứng minh bản thân mình trên sân khấu, nữ hoàng thiên nga cũng sẽ không trốn ở chỗ này và khóc lóc như một cô bé.”
Bộ Hi run rẩy ngồi xuống, rút khăn giấy lau sạch nước mắt, dặm lại lớp trang điểm, uất ức nói: “Tôi sẽ chứng minh cho mấy người coi!”
“Để tớ giúp cậu.” Khương Vũ cầm lấy kem nền, tán kem che khuyết điểm lên gương mặt đang phần đỏ bừng của cô ấy.
Bộ Hi không từ chối sự giúp đỡ của cô, bất mãn nói lớn: “Cái anh bạn trai này của cậu, dáng dấp cũng đâu đến nỗi nào ngờ lại khiến người khác thấy ghét.”
“Hả, anh ấy… đúng là rất đáng ghét.”
“Đợi diễn xong tớ giới thiệu cho cậu mấy anh chàng.” Bộ Hi nguýt mắt với Cừu Lệ: “Dịu dàng phóng khoáng, cậu thích kiểu gì cũng có. Ai cũng ngon hơn anh ta.”
“Được được được, cậu biểu diễn cho tốt trước đã.”
Bộ Hi mang theo cơn tức giận quay lại sân khấu. Khương Vũ ở sau hậu trường xem biểu diễn được năm phút, cảm giác lần trên sân khấu cô ấy hừng hực khí thế. Có lẽ là thật sự bị Cừu Lệ chọc tức.
Vai nữ hoàng đòi hỏi phải có chút giận dữ. Nhất là mấy phân đoạn cuối, cô ấy còn phải vào vai thiên nga đen độc ác.
Khương Vũ thở phào một hơi, xoay người nói với Cừu Lệ: “Cậu ấy rất kiêu ngạo, anh nói mấy lời này chẳng khác nào đâm vào ruột gan cậu ấy.”
“Vậy chung quy anh cũng không thể để em gái nhà mình làm người xấu được.”
Khương Vũ vỗ vỗ ngực anh, cười nói: “Bạn trai chu đáo quá.”
“Thật sự không để bụng à? Đó dù sao cũng là ước muốn của em.”
Khương Vũ nhìn Bộ Hi đang tỏa sáng trên sân khấu rồi nắm lấy tay Cừu Lệ: “Trước đây em cũng nghĩ vậy, đó là những gì em ao ước.”
Cô đã từng cho rằng được sống lại rồi quay trở về, cuộc đời của cô chỉ vì một mục tiêu duy nhất: trở thành nữ hoàng thiên nga tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu.
Thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, cô mới bất tri bất giác hiểu được rằng sự tái sinh của cô chưa bao giờ là vì ngôi vị nữ hoàng.
Vượt qua hai kiếp muôn trùng xa cách, cô là vì anh mà đến.
***
Cách ăn mặc của Tạ Uyên hết sức trịnh trọng, đồ vest được cắt may khéo léo, cà vạt cũng được thắt ngay ngắn. Ông đi cùng Lục Mạnh, ngồi ở dãy ghế VIP của hội trường.
Trên bàn đã được bày sẵn trà Tây Hồ Long Tĩnh còn lãng đãng khói.
Lục Mạnh nhấp một ngụm trà nói: “Xem ba lê, uống Long Tĩnh, lão Tạ cũng biết hưởng thụ thật.”
“Anh chuẩn bị sẵn nước ngọt, cậu uống không quen có thể đổi.”
“Anh uống Long Tỉnh năm con số còn em uống nước có ga giá năm đồng, xem ra em không cùng cảnh giới.”
“Cảnh giới của người có tiền không phải là uống trà Long Tỉnh năm con số.” Tạ Uyên bình thản nói: “Mà là hài lòng với chính mình, uống nước có ga hay uống Long Tỉnh chỉ cần mình hài lòng là được.”. Truyện Nữ Phụ
Lục Mạnh chớp chớp mắt, vỗ mạnh lên vai Tạ Uyên: “Được đấy, quả nhiên là người đã từng yêu đương với thiên kim tiểu thư, đúng là không cùng cảnh giới.”
Hai người vốn là anh em đồng cam cộng khổ từ thuở niên thiếu, Lục Mạnh cũng được xem là bạn bè hiếm có của Tạ Uyên cho nên hai người này nói chuyện qua lại cũng không có gì kiêng kị.
Bọn họ không giống những công tử xuất thân từ thế gia giàu có như nhà họ Bộ, mà trong vòng mười năm ngắn ngủn với số vốn được tích tiểu thành đại đã biến họ trở thành đế chế tài phú như hiện tại.
Bọn họ không ưa nổi phẩm vị và thái độ của đám công tử quyền quý. Cách bọn họ nói chuyện và tán gẫu rất chân thành, chứa đựng hương vị lang bạt phấn đấu vì cuộc sống năm xưa.
Lục Mạnh hỏi Tạ Uyên: “Con gái anh hôm nay cũng diễn à?”
“Không, con bé múa dự bị.”
“Gì!” Lục Mạnh trợn to mắt: “Anh đặt vé máy bay mời em từ Hải Thành đến đây xem con gái anh diễn, chờ cả buổi… Chỉ là múa dự bị thôi hả!”
“Dự bị thì làm sao.”
Lục Mạnh đơ mặt: “Không phải, mấu chốt là con bé không diễn, anh mời em tới xem làm gì chứ.”
Tạ Uyên mặt không cảm xúc: “Xem nữ hoàng thiên nga, cậu cứ mường tượng thành con gái anh múa là được rồi.”
Lục Mạnh: “…”
Xem không khí ấy.
Tạ Uyên cúi đầu gửi tin nhắn cho Khương Vũ hỏi thăm tâm trạng của cô, dặn cô đừng lo lắng. Có điều Khương Vũ không trả lời lại.
Trợ lý Tiểu Lưu đi tới ghé vào tai ông thấp giọng thầm thì vài câu, kể chuyện bộ đồ vest dự phòng cho ông.
Tạ Uyên nhíu mày: “Cậu ta tới rồi?”
“Vâng, bị mắc mưa, chắc là trên đường kẹt xe.”
“Bây giờ hai đứa nó đang ở chung trong phòng?”
Trợ lý Tiểu Lưu vô cùng hóng hớt gật đầu: “Vâng, còn đóng cửa.”
Tạ Uyên dằn mạnh chén trà lên bàn, thoáng bực mình: “Thằng ranh con.”
Mấy phút sau. Tạ Uyên cảm giác như nằm trên đống lửa, như ngồi bàn chông, đứng dậy định đi vào hậu trường xem. Lục Mạnh gọi ông lại: “Mấy đứa nhỏ người ta bồ bịch yêu đương đóng cửa gặp nhau, anh đi nhiều chuyện làm gì, tính nóng dữ vậy cà!”
Tạ Uyên tuy biết không nên can thiệp quá nhiều nhưng ông không thể ngồi yên, khó khăn lắm ông mới nhận lại con gái. Còn chưa nuông chiều, yêu thương được bao nhiêu đã sắp bị thằng oắt khác đẩy ra rồi.
Tạ Uyên nuốt không nổi cục tức này.
Ông đi xuống cầu thang dành riêng cho khách VIP đến tầng một, nhưng chợt nghe thấy một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn.
“Làm sao mà biết được, cái vé này không có vấn đề gì đâu.”
“Không phải mua trên mạng, là bạn tôi mua cho.”
“Phiền anh kiểm tra lại, chắc chắn là vé mua qua cổng chính thức.”
Nghe thấy giọng nói này tim Tạ Uyên gần như ngừng đập.
Ông xoay người lại bất chợt nhìn thấy được bóng hình xinh đẹp luôn khắc sâu trong trí nhớ đang ở ngay lối ra vào.
Đó là hình bóng mà bất kể dù thế nào ông cũng không thể quên được!
“A Đàn!”
Tạ Uyên suýt nữa hụt chân, loạng choạng chạy như điên về phía bên kia, ôm chầm lấy người phụ nữ từ đằng sau: “A Đàn! Anh nhớ em rất nhiều.”
Thế nhưng ông rõ ràng nghe thấy tiếng thở lành lạnh từ người phụ nữ trong ngực.
Người phụ nữ vùng vằng tránh khỏi cái ôm của Tạ Uyên, xoay người hoảng sợ nhìn ông: “Anh làm cái gì vậy?!”
Tạ Uyên lúc này mới nhìn rõ, những đường nét trên gương mặt của người phụ nữ không phải là Bộ Đàn Yên. Mắt của Bộ Đàn Yên là dáng mắt phượng thoạt nhìn rất có phong vị người đẹp thời xưa. Còn mắt người phụ nữ này là mắt là mắt hai mí hơi sâu, hình dáng mặt cũng sắc nét.
“Cô là…” Ông nhớ đến người phụ nữ đã gặp ở quán bar Mạn Bộ tối hôm đó: “Cô là Liễu Diệp?”
“Anh Tạ?”
“Thật xin lỗi.” Tạ Uyên biết hành động vừa rồi của mình không chỉ đường đột mà gần như là mạo phạm. Ông cúi người chín mươi độ, trịnh trọng xin lỗi: “Tôi nhận nhầm cô với người yêu cũ trước đây của tôi. Tôi xin lỗi, hy vọng cô thứ lỗi cho sự đường đột của tôi.”
Liễu Diệp vốn rất không vui nhưng nhìn thấy thái độ nhận lỗi chân thành như vậy của Tạ Uyên không phải là giả bộ, bà xua tay: “Không sao. Thôi cho qua đi, nhận nhầm cũng là bình thường.”
Tạ Uyên thấy bà bị chặn bên ngoài, dứt khoát hỏi thẳng: “Cô Liễu đang gặp vấn đề gì sao?”
“Cứ gọi tôi là Liễu Diệp.” Liễu Diệp cầm cuống vé trên tay: “Đây là vé vào cửa đồng nghiệp cho tôi nhưng họ nói vé này có vấn đề không cho vào.”
Nhân viên công tác nhìn thấy Tạ Uyên đi tới, lo gặp phải phiền phức nên vội vàng giải thích: “Không quét được mã QR của vé này.”
Tạ Uyên nhận lấy cuống vé trong tay Liễu Diệp kiểm tra: “Là thế này, chiếc vé này không có vấn đề nhưng vị trí ghế ngồi không phải ở hội trường, hẳn là ghế VIP trên lầu hai, tôi đưa cô đi.”
“Hở? Thật sao?”
“Hãy tin tôi.”
“Vậy làm phiền anh Tạ.”
“Cô có thể gọi tôi là Tạ Uyên.”
Ông dẫn Liễu Diệp lên lối đi cho khách VIP trên lầu hai khiến cho một đám nhân viên công tác và hàng người xếp hàng mắt tròn mắt dẹp.
Có ai trong bọn họ mà không biết đến Tạ Uyên, ngài chủ tịch độc thân cấp bậc kim cương này của tập đoàn Duyệt Phương từ trước đến nay chưa từng ân cần với bất kỳ người khác phái nào!
Ông thản nhiên hóa giải sự lúng túng của Liễu Diệp trước mặt mọi người, còn đích thân đưa bà tới khu ghế VIP.
Đây thực sự là cảnh tượng hiếm thấy ở Bắc Thành.
Tạ Uyên dẫn Liễu Diệp vào hàng ghế VIP thì ngay lập tức có nhân viên đi tới xếp thêm bàn và ghế mềm, đưa Lục Mạnh sang chỗ bên cạnh để Liễu Diệp và Tạ Uyên ngồi cùng nhau.
“Gì đây? Uầy! Này là sao đấy?” Lục Mạnh còn chưa phản ứng lại kịp, sao Tạ Uyên đi bắt con gái nhà mình với con rể lại thành dắt một người phụ nữ về?
Người phụ nữ này…
Ngoại hình còn rất đẹp.
Lục Mạnh đang định hỏi thì Tạ Uyên đã ném cho ông ta một ánh mắt ngầm hiểu ngừng ngay mấy câu mào đầu của cậu lại.
Ông ta hớp một ngụm trà, im lặng xem kịch vui, cũng không định nhiều chuyện phá hỏng không khí.
“Liễu Diệp, cô uống gì?”
Liễu Diệp lịch sự đáp: “Gì cũng được.”
Tạ Uyên rót một tách Tây Hồ Long Tỉnh vào trong chén trà tử sa rồi đưa cho Liễu Diệp: “Thử trà này xem.”
Liễu Diệp vừa ngửi qua mùi trà liền khẽ nhíu mày: “Xin lỗi anh Tạ nhé, tôi không quen uống trà lắm.”
“Cô cũng không thích uống trà?”
“Vâng, tôi không thích uống trà bởi ngại vị đắng và chát của nó.”
Ánh mắt Tạ Uyên hơi khác lạ, tay cầm chén trà khẽ run nhẹ.
“Vậy tôi đổi đồ uống cho cô, tôi đoán cô thích uống nước ngọt có đá, đúng không nhỉ?”
Trong mắt Liễu Diệp lộ vẻ ngạc nhiên vui vẻ: “Sao anh Tạ biết tôi thích nước ngọt?”
“Có ai không thích nước ngọt đâu.”
Tạ Uyên cười khổ, dòng suy nghĩ dường như đang quay về những năm tháng thanh xuân.
Bộ Đàn Yên là một tín đồ cuồng nhiệt của nước ngọt có ga. Mỗi lần đến tìm ông là trong tay đều cầm một chai Coca-Cola, miệng ngậm ống hút đứng dưới ánh nắng mỉm cười với ông.
Tạ Uyên vẫn luôn muốn để cho bà cai nước ngọt, chẳng những tăng cân mà còn rất không tốt cho sức khỏe.
Có điều Bộ Đàn Yên lại là một người mê nước ngọt. Bà kể rằng lúc còn bé lén uống nước ngọt bị bà ngoại nghiêm khắc quở trách. Từ lúc đó trở đi giống như hạt mầm đã gieo, không cho cô uống cô lại càng muốn uống. Thậm chí càng muốn uống nhiều hơn, mỗi ngày tan học đều lén đi mua.
Tạ Uyên nói bà không phải thật sự thích nước ngọt mà là một đứa trẻ nổi loạn chưa trưởng thành.
“Đúng đấy, em chính là trẻ con cho nên em mới thích uống nước ngọt, anh quản em được chắc.”
Tạ Uyên vuốt tóc mái của cô, cười dung túng: “Anh không quản em, anh uống với em được không.”
“Không được không được, anh vẫn nên quản em đi.” Bộ Đàn Yên vòng tay ôm cổ ông: “Anh mà không quản em thì chắc không ai quản nổi em đâu.”
Sau này Tạ Uyên đã không chỉ một lần từng nghĩ rằng có lẽ ông thật sự làm sai rồi, không nên dung túng bà. Có lẽ ngay ban đầu nên khước từ, sau đó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện, bà cũng sẽ không chết.
Nhưng cô ấy… có thật là đã chết rồi ư?
Tạ Uyên ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đôi mắt trong suốt để lộ chút nghi hoặc hiếm thấy.
“Liễu Diệp, cô cũng thích ba lê à?”
“Cũng không hẳn là rất thích.” Liễu Diệp cười nói: “Dù sao cũng biết múa nên dùng nó kiếm sống thôi. Giáo viên trong lớp chúng tôi đều nói tôi múa rất khá, năm nào bầu chọn cũng có giải.”
Bà cười lên rất ngọt ngào, thoạt nhìn là người có tính cách hoạt bát và tỏa nắng giống hệt như Bộ Đàn Yên.
Tâm tư Tạ Uyên dần trở nên lung lay, càng lúc càng cảm giác… Có lẽ A Đàn còn chưa chết, có lẽ người phụ nữ trước mặt này đúng là…
“Liễu Diệp, cô nói mình bị mắc chứng mất trí nhớ phân ly phải không?”
“À đúng vậy, tôi rất hay quên. Thường xuyên không nhớ được rất nhiều thứ, chẳng hạn như chìa khóa bỏ ở đâu hay đã khóa cửa chưa.”
“Cô nói cô còn có một đứa con phải không?”
“Hẳn vậy, tôi nhớ là có. Có điều là hình như tôi đã thất lạc nó, mấy năm rồi nhưng vẫn không tìm được. Nhưng mà tôi tin nếu tôi gặp được nó tôi có thể nhận ra, đứa nhóc này rất thông minh! Tôi còn nhớ mỗi lần trường mầm non đánh giá phiếu bông hồng bé ngoan là nó toàn nhận được cả năm phiếu.”
“Là con gái nhỉ.”
Liễu Diệp lắc đầu, nói chắc nịch: “Là con trai, nó lanh lợi lắm. Tôi nhớ thằng bé thích chơi trò ghép hình, hai tiếng là xếp xong một bộ.”
“Vậy chồng của cô thì sao?”
“Chồng…” Liễu Diệp lắc lắc đầu: “Không nhớ nữa.”
Ngay lúc này màn biểu diễn bắt đầu, Liễu Diệp cũng ngừng trò chuyện, bắt đầu nghiêm túc xem buổi diễn.
Lục Mạnh không nhịn nổi nữa nháy nháy mắt với Tạ Uyên rồi ra khỏi phòng.
Lát sau Tạ Uyên cũng đi ra theo.
“Chuyện là sao vậy lão Tạ, anh với cô kia vừa mắt nhau rồi thân thiết tới tận đây á?”
Tạ Uyên giải thích: “Anh nghi ngờ A Đàn chưa chết.”
Nghe đến đây Lục Mạnh sững sờ, không khỏi rùng mình: “Anh… anh đừng nói người phụ nữ đó là Bộ Đàn Yên đấy?”
“Cô ấy cũng thích Coca.”
“Đừng hù em mà lão Tạ. Anh nhớ người yêu đến sắp điên hả, anh ra đường hỏi thử coi mười người là hết chín người thích uống Coca rồi.”
Tạ Uyên lắc đầu: “Không, không giống. Cô ấy và A Đàn giống hệt nhau.”
Lục Mạnh chất vấn: “Vậy anh giải thích thử tại sao khuôn mặt của cô ấy và A Đàn hoàn toàn khác nhau.”
“Khuôn mặt có thể bị thay đổi, bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ hoàn toàn có thể biến một người thành một người khác nhưng tính cách, thói quen, hành động theo tiềm thức. Thậm chí là khí chất của một người là thứ sẽ không bao giờ thay đổi.”
Những lời này của Tạ Uyên không chỉ là nói để cho Lục Mạnh nghe, mà là để cho chính bản thân ông nghe.
“Tạ Uyên, anh đừng có khùng nữa.”Lục Mạnh thật sự nghe hết nổi: “Chừng đó năm đã đủ rồi. Anh đừng cứ u mê không chịu tỉnh nữa, cô ấy không phải là Bộ Đàn Yên. Mà càng không thể nào là Bộ Đàn Yên được.”
“Vì sao không thể?” Tạ Uyên nhìn Lục Mạnh: “Anh không tin A Đàn đã chết. Nếu như cô ấy vẫn chưa chết thì sao nhiều năm như vậy vẫn không đến tìm anh, chắc chắn có nguyên do nên không đến. Nói không chừng là vì mất trí nhớ, cậu không nghe cô ấy nói sao. Cô ấy bị mất trí nhớ, đến con của mình mà cô ấy cũng quên mất.”
Lục Mạnh nhìn ông mà thật sự hơi hoang mang: “Được thôi, chúng ta khoan để tâm người phụ nữ này rốt cuộc có đúng là Bộ Đàn Yên hay không đã, bây giờ anh tính làm gì?”
Tạ Uyên nhìn hình bóng xinh đẹp mà quen thuộc của người phụ nữ trong hàng ghế lô, thấp giọng nói: “Anh muốn chữa bệnh cho cô ấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chính không phải là chị em ruột! Không phải chị em! Không phải chị em![1] Bừng nở: từ gốc ở đây là 晕染: yunran, một kĩ thuật vẽ là làm loang màu.
Hiệu đính: Xiaoxin
Khương Vũ đưa Cừu Lệ vào phòng hóa trang có lò sưởi, lại nhắc anh cởi quần áo ướt sũng trên người để tránh cảm lạnh.
Phòng hóa trang rất rộng, có hai bàn gương trang điểm được xếp song song nhau. Trước mặt gương bày ngổn ngang các loại phấn nén, phấn phủ, nào là chì kẻ mày, bút kẻ mắt. Trên kệ tủ đựng quần áo treo phục trang, đầm múa thiên nga màu đen và trắng cùng với các phụ kiện khác.
“Đây là phòng trang điểm em với Hi Hi dùng chung, không có người nào vào đâu.” Khương Vũ đẩy Cừu Lệ vào phòng tắm: “Tắm trước đã, anh coi anh sắp cóng thành đá rồi.”
Cừu Lệ cũng cảm thấy bộ dạng ướt như chuột lột hiện giờ của mình thật nhếch nhác, anh bước vào phòng tắm xối nước nóng.
Khương Vũ gọi điện thoại cho Tiểu Lưu – trợ lý của Tạ Uyên. Chưa đầy nửa tiếng sau, trợ lý Tiểu Lưu đã gõ cửa phòng hóa trang rồi đưa cho Khương Vũ một bộ vest sạch sẽ.
“Đây là quần áo dự phòng chuẩn bị cho ông Tạ để tránh phát sinh tình huống ngoài ý muốn.”
“Cảm ơn anh.”
Khương Vũ hiểu tình huống ngoài ý muốn là khi Tạ Uyên tham dự nhiều tiệc tối đến mức không đếm xuể thì luôn luôn có phái đẹp vô cùng thạo nghề hất lên quần áo ông nào là rượu vang, bia với đủ loại thức uống hòng chỉ để giành được cơ hội bắt chuyện nên trợ lý Tiểu Lưu mới luôn dự phòng thêm một bộ đồ.
Vóc người và chiều cao của Cừu Lệ với Tạ Uyên không khác mấy. Bộ đồ vest cao cấp tối màu và khuy áo sơ mi trắng cài đến nút trên mà anh khoác trên người trông rất cân xứng và tinh tế.
Anh tựa lưng vào bàn trang điểm, trong sự kiêu ngạo và lãnh đạm lại để lộ đôi chút ham muốn mờ nhạt.
Khương Vũ đi tới, tự tay thắt lại cà vạt cho anh: “Đợi lát nữa em nói trợ lý Lưu dẫn anh vào sảnh trước xem biểu diễn.”
Cừu Lệ nắm cổ tay mảnh mai của cô, kéo người đến trước mặt, hướng mắt xuống dưới ngắm nhìn.
Nửa phần thân trên váy thiên nga vô cùng bó sát người, tôn lên dáng người mềm mại, thướt tha của cô gái. Vòng eo nhỏ nhắn đường cong mượt mà, dời đến phong cảnh trước mắt lại càng không có cách nào dùng câu chữ để miêu tả. (Chỗ này chắc mn hiểu ha~ *nháy mắt*)
Cho dù là không làm gì chỉ cần nhìn cô, Cừu Lệ cũng sắp không nhịn nổi.
“Anh không có hứng thú với ba lê, chỉ hứng thú với người múa ba lê.”
Lúc Khương Vũ bật cười, mày mắt hệt như một bức tranh thủy mặc thoáng chốc bừng nở[1].
“Vậy nên anh là vì em quay mới lại Bắc Thành ha.”
“Ừ.”
Anh chống đầu gối giữa hai chân cô, tách ra, để cô ngồi lên đùi mình.
Khương Vũ muốn hôn anh nhưng Cừu Lệ lại nghiêng mặt tránh đi, khẽ thầm thì: “Lớp trang điểm sẽ bị phai.”
Khương Vũ cầm son môi lên vặn, đặt trên bàn: “Vậy anh cẩn thận chút, lát nữa tô lại giúp em.”
Giây tiếp theo, Cừu Lệ cũng không kiềm nén được khao khát mãnh liệt trong người mà hôn cô.
Anh chưa từng có kiểu càn rỡ xâm chiếm muốn ăn tươi nuốt sống cô, hôm nay anh rất dịu dàng, chừng như là rất sợ sẽ làm hỏng lớp trang điểm xinh đẹp của cô bạn gái, lại dường như đang nhấm nháp từng chút một lớp kem lạnh ngon miệng.
Chẳng bao lâu, mặt Khương Vũ đã đỏ bừng, liền đẩy anh ra. Tự mình đi vào nhà vệ sinh vỗ về lại những cảm xúc hỗn loạn đang dậy sóng.
Cừu Lệ không ngăn cản, chỉ mỉm miệng cười nhìn bóng lưng đầy hốt hoảng của cô.
Khương Vũ đóng cửa lại, nhìn khuôn mặt ửng hồng trong gương mà ngượng cả người, tim đập nhanh đến mức nhảy ra ngoài.
Đầu gối tên khốn Cừu Lệ đó lúc nãy cứ luôn lộn xộn, làm gì giống người từng bị thương.
Khương Vũ bình tĩnh lại một hồi mới khiến cơn ngượng vơi bớt. Sau đó cô đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Cừu Lệ nhìn cô, bên khóe môi bị dính vệt son vẫn còn treo ý cười cợt nhả, vô lại.
Khương Vũ mặc kệ anh, ngồi trước bàn trang điểm tô lại son.
Cừu Lệ cầm lấy son: “Anh giúp em.”
“Không cần!”
“Cần.”
Anh cố chấp vặn mở nắp son: “Không tin tay nghề của người yêu em?”
“Không phải không tin tay nghề anh, chỉ là không tin anh!”
Quả nhiên lần này chẳng khác mấy lần trước là bao, để anh tô son cho cô nhưng cuối cùng tô một lớp lại hôn một cái, nửa cây son sắp bị anh nuốt vào bụng.
Cái tên này như bị nghiện son, cực kì thích giở trò này chơi cũng không biết chán, làm Khương Vũ mỗi lần mua son phải chọn loại có thành phần thiên nhiên lành tính mắc tiền vì sợ nhầm lại sinh chuyện.
Hai người quấn quýt ‘ăn’ son môi hơn bốn mươi phút, mãi đến khi kết thúc màn diễn đầu tiên thì Bộ Hi khóc rấm rứt đẩy cửa bước vào, ngồi trước bàn trang điểm của cô ấy.
Khương Vũ giật mình vội đẩy Cừu Lệ ra, mà Bộ Hi tựa như không hề ngạc nhiên hoặc vốn không để trong lòng, vừa khóc vừa khoát tay với bọn họ: “Đừng để ý mình, các cậu tiếp tục, tiếp tục…”
Khương Vũ vội vàng đẩy Cừu Lệ, rút khăn giấy lau mặt cho Bộ Hi: “Sao lại thế này? Sao lại khóc chứ, cậu xem trang điểm cũng bị nhòe rồi.”
“Tớ múa lỗi rất nhiều chỗ.” Bộ Hi suy sụp khóc lớn: “Tớ căng thẳng quá, nhiều lúc chân không theo kịp nhạc, càng múa càng sai…”
Khương Vũ biết Bộ Hi rất hồi hộp, tối hôm qua gần như là tập đến nửa đêm mới về. Nhưng cô không nghĩ tới Bộ Hi lại có thể xảy ra sai sót.
Cô ấy là vũ công ba lê dày dặn kinh nghiệm trên sân khấu mà.
“Đừng sợ, người khác chưa chắc nhìn ra được đâu.”
“Không đâu, nhìn thấy rồi, tớ thấy bà ngoại lắc đầu liên tục, chắc chắn bà ngoại cực kì thất vọng.” Giọng của Bộ Hi lúc nói cũng run lên: “Tớ đã làm họ thất vọng, bà ngoại vốn đã không muốn để tớ diễn nữ hoàng thiên nga. Vị trí này lẽ ra là của cậu, tớ vốn dĩ không thể giành được nó. Ngôi vị nữ hoàng không thuộc về tớ, cho dù tớ chiếm lấy vai diễn thì tớ cũng không thể nắm bắt được nó.”
Khương Vũ biết sự tự tin của Bộ Hi đã bị vùi dập hoàn toàn kể từ buổi tiệc sinh nhật hôm đó của bà cụ Bộ.
Từ lúc ấy đến giờ, mặt ngoài thì cô ấy bình thản luyện múa như không có chuyện gì. Nhưng trên thực tế, cô ấy không còn là nữ hoàng thiên nga đã từng tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu trước đây.
“Đừng khóc nữa, thời gian tạm nghỉ chỉ có mười phút thôi.” Khương Vũ sốt ruột lau nước mắt, dặm lại lớp trang điểm cho cô ấy: “Bình tĩnh lại nào.”
“Tớ thật sự không bình tĩnh được, tớ không giành được vai diễn nữ hoàng là lỗi của tớ!” Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy: “Tớ làm mẹ và bà ngoại thất vọng, tớ sẽ không bao giờ làm tốt được như cậu.”
“Đúng, cô nói không sai.” Cừu Lệ nhìn sang Bộ Hi thản nhiên nói: “Cô sẽ không bao giờ so được với Khương Vũ.”
Bộ Hi ngước đôi mắt ướt sũng kinh ngạc nhìn anh, dường như không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy: “Anh, anh nói gì vậy.”
“Nữ hoàng thiên nga vốn là của Khương Vũ, là cô cướp đi vị trí của cô ấy.”
Bộ Hi không kiềm được nước mắt, đẩy ghế ra đứng dậy, tức tối nhìn Cừu Lệ: “Nói lại lần nữa!”
Cừu Lệ nhìn chằm chằm Bộ Hi: “Nữ hoàng thiên nga lẽ ra là của cô ấy, các giáo viên của Esmeralda chọn cô chỉ vì cô xuất thân là người nhà họ Bộ. Còn cô ấy lại mang họ Khương, trong cái giới này vốn đã không có sự công bằng.”
“Nói bậy!” Cô ấy kích động hét lên: “Họ chọn tôi bởi vì tôi có kinh nghiệm sân khấu nhiều hơn cậu ấy. Khương Vũ vẫn chưa chín muồi, sao có thể đảm đương nổi vai diễn nữ hoàng thiên nga!”
“Đừng tự lừa mình dối người. Cô chính là không bằng cô ấy, hơn nữa là còn không bao giờ sánh kịp.”
“Nói bậy! Không phải như vậy, không phải vậy…”
Khương Vũ đang định ngăn Cừu Lệ châm dầu vào lửa nhưng bắt gặp ánh mắt bám sát Bộ Hi của anh mới giật mình nhớ ra.
Anh người yêu của cô là nhà thôi miên hơi bị đỉnh nhất trong nước đó.
Tháo gỡ và xoa dịu cảm xúc của người khác chẳng phải là việc anh am hiểu nhất sao.
Khương Vũ ổn định cảm xúc, không quấy rầy Cừu Lệ.
Mà cơn hoảng hốt, lo sợ mới vừa rồi của Bộ Hi nhoáng cái đã bay biến, thay vào đó chỉ còn lại đầy cơn phẫn nộ: “Tôi chưa bao giờ thua kém Khương Vũ, cậu ấy làm được thì tôi cũng có thể.”
“Dựa vào cái gì, dựa vào giọng của ai to hơn sao?” Cừu Lệ nhếch môi cười lạnh: “Nếu không muốn thua kém cô ấy thì bây giờ hãy chứng minh bản thân mình trên sân khấu, nữ hoàng thiên nga cũng sẽ không trốn ở chỗ này và khóc lóc như một cô bé.”
Bộ Hi run rẩy ngồi xuống, rút khăn giấy lau sạch nước mắt, dặm lại lớp trang điểm, uất ức nói: “Tôi sẽ chứng minh cho mấy người coi!”
“Để tớ giúp cậu.” Khương Vũ cầm lấy kem nền, tán kem che khuyết điểm lên gương mặt đang phần đỏ bừng của cô ấy.
Bộ Hi không từ chối sự giúp đỡ của cô, bất mãn nói lớn: “Cái anh bạn trai này của cậu, dáng dấp cũng đâu đến nỗi nào ngờ lại khiến người khác thấy ghét.”
“Hả, anh ấy… đúng là rất đáng ghét.”
“Đợi diễn xong tớ giới thiệu cho cậu mấy anh chàng.” Bộ Hi nguýt mắt với Cừu Lệ: “Dịu dàng phóng khoáng, cậu thích kiểu gì cũng có. Ai cũng ngon hơn anh ta.”
“Được được được, cậu biểu diễn cho tốt trước đã.”
Bộ Hi mang theo cơn tức giận quay lại sân khấu. Khương Vũ ở sau hậu trường xem biểu diễn được năm phút, cảm giác lần trên sân khấu cô ấy hừng hực khí thế. Có lẽ là thật sự bị Cừu Lệ chọc tức.
Vai nữ hoàng đòi hỏi phải có chút giận dữ. Nhất là mấy phân đoạn cuối, cô ấy còn phải vào vai thiên nga đen độc ác.
Khương Vũ thở phào một hơi, xoay người nói với Cừu Lệ: “Cậu ấy rất kiêu ngạo, anh nói mấy lời này chẳng khác nào đâm vào ruột gan cậu ấy.”
“Vậy chung quy anh cũng không thể để em gái nhà mình làm người xấu được.”
Khương Vũ vỗ vỗ ngực anh, cười nói: “Bạn trai chu đáo quá.”
“Thật sự không để bụng à? Đó dù sao cũng là ước muốn của em.”
Khương Vũ nhìn Bộ Hi đang tỏa sáng trên sân khấu rồi nắm lấy tay Cừu Lệ: “Trước đây em cũng nghĩ vậy, đó là những gì em ao ước.”
Cô đã từng cho rằng được sống lại rồi quay trở về, cuộc đời của cô chỉ vì một mục tiêu duy nhất: trở thành nữ hoàng thiên nga tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu.
Thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, cô mới bất tri bất giác hiểu được rằng sự tái sinh của cô chưa bao giờ là vì ngôi vị nữ hoàng.
Vượt qua hai kiếp muôn trùng xa cách, cô là vì anh mà đến.
***
Cách ăn mặc của Tạ Uyên hết sức trịnh trọng, đồ vest được cắt may khéo léo, cà vạt cũng được thắt ngay ngắn. Ông đi cùng Lục Mạnh, ngồi ở dãy ghế VIP của hội trường.
Trên bàn đã được bày sẵn trà Tây Hồ Long Tĩnh còn lãng đãng khói.
Lục Mạnh nhấp một ngụm trà nói: “Xem ba lê, uống Long Tĩnh, lão Tạ cũng biết hưởng thụ thật.”
“Anh chuẩn bị sẵn nước ngọt, cậu uống không quen có thể đổi.”
“Anh uống Long Tỉnh năm con số còn em uống nước có ga giá năm đồng, xem ra em không cùng cảnh giới.”
“Cảnh giới của người có tiền không phải là uống trà Long Tỉnh năm con số.” Tạ Uyên bình thản nói: “Mà là hài lòng với chính mình, uống nước có ga hay uống Long Tỉnh chỉ cần mình hài lòng là được.”. Truyện Nữ Phụ
Lục Mạnh chớp chớp mắt, vỗ mạnh lên vai Tạ Uyên: “Được đấy, quả nhiên là người đã từng yêu đương với thiên kim tiểu thư, đúng là không cùng cảnh giới.”
Hai người vốn là anh em đồng cam cộng khổ từ thuở niên thiếu, Lục Mạnh cũng được xem là bạn bè hiếm có của Tạ Uyên cho nên hai người này nói chuyện qua lại cũng không có gì kiêng kị.
Bọn họ không giống những công tử xuất thân từ thế gia giàu có như nhà họ Bộ, mà trong vòng mười năm ngắn ngủn với số vốn được tích tiểu thành đại đã biến họ trở thành đế chế tài phú như hiện tại.
Bọn họ không ưa nổi phẩm vị và thái độ của đám công tử quyền quý. Cách bọn họ nói chuyện và tán gẫu rất chân thành, chứa đựng hương vị lang bạt phấn đấu vì cuộc sống năm xưa.
Lục Mạnh hỏi Tạ Uyên: “Con gái anh hôm nay cũng diễn à?”
“Không, con bé múa dự bị.”
“Gì!” Lục Mạnh trợn to mắt: “Anh đặt vé máy bay mời em từ Hải Thành đến đây xem con gái anh diễn, chờ cả buổi… Chỉ là múa dự bị thôi hả!”
“Dự bị thì làm sao.”
Lục Mạnh đơ mặt: “Không phải, mấu chốt là con bé không diễn, anh mời em tới xem làm gì chứ.”
Tạ Uyên mặt không cảm xúc: “Xem nữ hoàng thiên nga, cậu cứ mường tượng thành con gái anh múa là được rồi.”
Lục Mạnh: “…”
Xem không khí ấy.
Tạ Uyên cúi đầu gửi tin nhắn cho Khương Vũ hỏi thăm tâm trạng của cô, dặn cô đừng lo lắng. Có điều Khương Vũ không trả lời lại.
Trợ lý Tiểu Lưu đi tới ghé vào tai ông thấp giọng thầm thì vài câu, kể chuyện bộ đồ vest dự phòng cho ông.
Tạ Uyên nhíu mày: “Cậu ta tới rồi?”
“Vâng, bị mắc mưa, chắc là trên đường kẹt xe.”
“Bây giờ hai đứa nó đang ở chung trong phòng?”
Trợ lý Tiểu Lưu vô cùng hóng hớt gật đầu: “Vâng, còn đóng cửa.”
Tạ Uyên dằn mạnh chén trà lên bàn, thoáng bực mình: “Thằng ranh con.”
Mấy phút sau. Tạ Uyên cảm giác như nằm trên đống lửa, như ngồi bàn chông, đứng dậy định đi vào hậu trường xem. Lục Mạnh gọi ông lại: “Mấy đứa nhỏ người ta bồ bịch yêu đương đóng cửa gặp nhau, anh đi nhiều chuyện làm gì, tính nóng dữ vậy cà!”
Tạ Uyên tuy biết không nên can thiệp quá nhiều nhưng ông không thể ngồi yên, khó khăn lắm ông mới nhận lại con gái. Còn chưa nuông chiều, yêu thương được bao nhiêu đã sắp bị thằng oắt khác đẩy ra rồi.
Tạ Uyên nuốt không nổi cục tức này.
Ông đi xuống cầu thang dành riêng cho khách VIP đến tầng một, nhưng chợt nghe thấy một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn.
“Làm sao mà biết được, cái vé này không có vấn đề gì đâu.”
“Không phải mua trên mạng, là bạn tôi mua cho.”
“Phiền anh kiểm tra lại, chắc chắn là vé mua qua cổng chính thức.”
Nghe thấy giọng nói này tim Tạ Uyên gần như ngừng đập.
Ông xoay người lại bất chợt nhìn thấy được bóng hình xinh đẹp luôn khắc sâu trong trí nhớ đang ở ngay lối ra vào.
Đó là hình bóng mà bất kể dù thế nào ông cũng không thể quên được!
“A Đàn!”
Tạ Uyên suýt nữa hụt chân, loạng choạng chạy như điên về phía bên kia, ôm chầm lấy người phụ nữ từ đằng sau: “A Đàn! Anh nhớ em rất nhiều.”
Thế nhưng ông rõ ràng nghe thấy tiếng thở lành lạnh từ người phụ nữ trong ngực.
Người phụ nữ vùng vằng tránh khỏi cái ôm của Tạ Uyên, xoay người hoảng sợ nhìn ông: “Anh làm cái gì vậy?!”
Tạ Uyên lúc này mới nhìn rõ, những đường nét trên gương mặt của người phụ nữ không phải là Bộ Đàn Yên. Mắt của Bộ Đàn Yên là dáng mắt phượng thoạt nhìn rất có phong vị người đẹp thời xưa. Còn mắt người phụ nữ này là mắt là mắt hai mí hơi sâu, hình dáng mặt cũng sắc nét.
“Cô là…” Ông nhớ đến người phụ nữ đã gặp ở quán bar Mạn Bộ tối hôm đó: “Cô là Liễu Diệp?”
“Anh Tạ?”
“Thật xin lỗi.” Tạ Uyên biết hành động vừa rồi của mình không chỉ đường đột mà gần như là mạo phạm. Ông cúi người chín mươi độ, trịnh trọng xin lỗi: “Tôi nhận nhầm cô với người yêu cũ trước đây của tôi. Tôi xin lỗi, hy vọng cô thứ lỗi cho sự đường đột của tôi.”
Liễu Diệp vốn rất không vui nhưng nhìn thấy thái độ nhận lỗi chân thành như vậy của Tạ Uyên không phải là giả bộ, bà xua tay: “Không sao. Thôi cho qua đi, nhận nhầm cũng là bình thường.”
Tạ Uyên thấy bà bị chặn bên ngoài, dứt khoát hỏi thẳng: “Cô Liễu đang gặp vấn đề gì sao?”
“Cứ gọi tôi là Liễu Diệp.” Liễu Diệp cầm cuống vé trên tay: “Đây là vé vào cửa đồng nghiệp cho tôi nhưng họ nói vé này có vấn đề không cho vào.”
Nhân viên công tác nhìn thấy Tạ Uyên đi tới, lo gặp phải phiền phức nên vội vàng giải thích: “Không quét được mã QR của vé này.”
Tạ Uyên nhận lấy cuống vé trong tay Liễu Diệp kiểm tra: “Là thế này, chiếc vé này không có vấn đề nhưng vị trí ghế ngồi không phải ở hội trường, hẳn là ghế VIP trên lầu hai, tôi đưa cô đi.”
“Hở? Thật sao?”
“Hãy tin tôi.”
“Vậy làm phiền anh Tạ.”
“Cô có thể gọi tôi là Tạ Uyên.”
Ông dẫn Liễu Diệp lên lối đi cho khách VIP trên lầu hai khiến cho một đám nhân viên công tác và hàng người xếp hàng mắt tròn mắt dẹp.
Có ai trong bọn họ mà không biết đến Tạ Uyên, ngài chủ tịch độc thân cấp bậc kim cương này của tập đoàn Duyệt Phương từ trước đến nay chưa từng ân cần với bất kỳ người khác phái nào!
Ông thản nhiên hóa giải sự lúng túng của Liễu Diệp trước mặt mọi người, còn đích thân đưa bà tới khu ghế VIP.
Đây thực sự là cảnh tượng hiếm thấy ở Bắc Thành.
Tạ Uyên dẫn Liễu Diệp vào hàng ghế VIP thì ngay lập tức có nhân viên đi tới xếp thêm bàn và ghế mềm, đưa Lục Mạnh sang chỗ bên cạnh để Liễu Diệp và Tạ Uyên ngồi cùng nhau.
“Gì đây? Uầy! Này là sao đấy?” Lục Mạnh còn chưa phản ứng lại kịp, sao Tạ Uyên đi bắt con gái nhà mình với con rể lại thành dắt một người phụ nữ về?
Người phụ nữ này…
Ngoại hình còn rất đẹp.
Lục Mạnh đang định hỏi thì Tạ Uyên đã ném cho ông ta một ánh mắt ngầm hiểu ngừng ngay mấy câu mào đầu của cậu lại.
Ông ta hớp một ngụm trà, im lặng xem kịch vui, cũng không định nhiều chuyện phá hỏng không khí.
“Liễu Diệp, cô uống gì?”
Liễu Diệp lịch sự đáp: “Gì cũng được.”
Tạ Uyên rót một tách Tây Hồ Long Tỉnh vào trong chén trà tử sa rồi đưa cho Liễu Diệp: “Thử trà này xem.”
Liễu Diệp vừa ngửi qua mùi trà liền khẽ nhíu mày: “Xin lỗi anh Tạ nhé, tôi không quen uống trà lắm.”
“Cô cũng không thích uống trà?”
“Vâng, tôi không thích uống trà bởi ngại vị đắng và chát của nó.”
Ánh mắt Tạ Uyên hơi khác lạ, tay cầm chén trà khẽ run nhẹ.
“Vậy tôi đổi đồ uống cho cô, tôi đoán cô thích uống nước ngọt có đá, đúng không nhỉ?”
Trong mắt Liễu Diệp lộ vẻ ngạc nhiên vui vẻ: “Sao anh Tạ biết tôi thích nước ngọt?”
“Có ai không thích nước ngọt đâu.”
Tạ Uyên cười khổ, dòng suy nghĩ dường như đang quay về những năm tháng thanh xuân.
Bộ Đàn Yên là một tín đồ cuồng nhiệt của nước ngọt có ga. Mỗi lần đến tìm ông là trong tay đều cầm một chai Coca-Cola, miệng ngậm ống hút đứng dưới ánh nắng mỉm cười với ông.
Tạ Uyên vẫn luôn muốn để cho bà cai nước ngọt, chẳng những tăng cân mà còn rất không tốt cho sức khỏe.
Có điều Bộ Đàn Yên lại là một người mê nước ngọt. Bà kể rằng lúc còn bé lén uống nước ngọt bị bà ngoại nghiêm khắc quở trách. Từ lúc đó trở đi giống như hạt mầm đã gieo, không cho cô uống cô lại càng muốn uống. Thậm chí càng muốn uống nhiều hơn, mỗi ngày tan học đều lén đi mua.
Tạ Uyên nói bà không phải thật sự thích nước ngọt mà là một đứa trẻ nổi loạn chưa trưởng thành.
“Đúng đấy, em chính là trẻ con cho nên em mới thích uống nước ngọt, anh quản em được chắc.”
Tạ Uyên vuốt tóc mái của cô, cười dung túng: “Anh không quản em, anh uống với em được không.”
“Không được không được, anh vẫn nên quản em đi.” Bộ Đàn Yên vòng tay ôm cổ ông: “Anh mà không quản em thì chắc không ai quản nổi em đâu.”
Sau này Tạ Uyên đã không chỉ một lần từng nghĩ rằng có lẽ ông thật sự làm sai rồi, không nên dung túng bà. Có lẽ ngay ban đầu nên khước từ, sau đó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện, bà cũng sẽ không chết.
Nhưng cô ấy… có thật là đã chết rồi ư?
Tạ Uyên ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đôi mắt trong suốt để lộ chút nghi hoặc hiếm thấy.
“Liễu Diệp, cô cũng thích ba lê à?”
“Cũng không hẳn là rất thích.” Liễu Diệp cười nói: “Dù sao cũng biết múa nên dùng nó kiếm sống thôi. Giáo viên trong lớp chúng tôi đều nói tôi múa rất khá, năm nào bầu chọn cũng có giải.”
Bà cười lên rất ngọt ngào, thoạt nhìn là người có tính cách hoạt bát và tỏa nắng giống hệt như Bộ Đàn Yên.
Tâm tư Tạ Uyên dần trở nên lung lay, càng lúc càng cảm giác… Có lẽ A Đàn còn chưa chết, có lẽ người phụ nữ trước mặt này đúng là…
“Liễu Diệp, cô nói mình bị mắc chứng mất trí nhớ phân ly phải không?”
“À đúng vậy, tôi rất hay quên. Thường xuyên không nhớ được rất nhiều thứ, chẳng hạn như chìa khóa bỏ ở đâu hay đã khóa cửa chưa.”
“Cô nói cô còn có một đứa con phải không?”
“Hẳn vậy, tôi nhớ là có. Có điều là hình như tôi đã thất lạc nó, mấy năm rồi nhưng vẫn không tìm được. Nhưng mà tôi tin nếu tôi gặp được nó tôi có thể nhận ra, đứa nhóc này rất thông minh! Tôi còn nhớ mỗi lần trường mầm non đánh giá phiếu bông hồng bé ngoan là nó toàn nhận được cả năm phiếu.”
“Là con gái nhỉ.”
Liễu Diệp lắc đầu, nói chắc nịch: “Là con trai, nó lanh lợi lắm. Tôi nhớ thằng bé thích chơi trò ghép hình, hai tiếng là xếp xong một bộ.”
“Vậy chồng của cô thì sao?”
“Chồng…” Liễu Diệp lắc lắc đầu: “Không nhớ nữa.”
Ngay lúc này màn biểu diễn bắt đầu, Liễu Diệp cũng ngừng trò chuyện, bắt đầu nghiêm túc xem buổi diễn.
Lục Mạnh không nhịn nổi nữa nháy nháy mắt với Tạ Uyên rồi ra khỏi phòng.
Lát sau Tạ Uyên cũng đi ra theo.
“Chuyện là sao vậy lão Tạ, anh với cô kia vừa mắt nhau rồi thân thiết tới tận đây á?”
Tạ Uyên giải thích: “Anh nghi ngờ A Đàn chưa chết.”
Nghe đến đây Lục Mạnh sững sờ, không khỏi rùng mình: “Anh… anh đừng nói người phụ nữ đó là Bộ Đàn Yên đấy?”
“Cô ấy cũng thích Coca.”
“Đừng hù em mà lão Tạ. Anh nhớ người yêu đến sắp điên hả, anh ra đường hỏi thử coi mười người là hết chín người thích uống Coca rồi.”
Tạ Uyên lắc đầu: “Không, không giống. Cô ấy và A Đàn giống hệt nhau.”
Lục Mạnh chất vấn: “Vậy anh giải thích thử tại sao khuôn mặt của cô ấy và A Đàn hoàn toàn khác nhau.”
“Khuôn mặt có thể bị thay đổi, bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ hoàn toàn có thể biến một người thành một người khác nhưng tính cách, thói quen, hành động theo tiềm thức. Thậm chí là khí chất của một người là thứ sẽ không bao giờ thay đổi.”
Những lời này của Tạ Uyên không chỉ là nói để cho Lục Mạnh nghe, mà là để cho chính bản thân ông nghe.
“Tạ Uyên, anh đừng có khùng nữa.”Lục Mạnh thật sự nghe hết nổi: “Chừng đó năm đã đủ rồi. Anh đừng cứ u mê không chịu tỉnh nữa, cô ấy không phải là Bộ Đàn Yên. Mà càng không thể nào là Bộ Đàn Yên được.”
“Vì sao không thể?” Tạ Uyên nhìn Lục Mạnh: “Anh không tin A Đàn đã chết. Nếu như cô ấy vẫn chưa chết thì sao nhiều năm như vậy vẫn không đến tìm anh, chắc chắn có nguyên do nên không đến. Nói không chừng là vì mất trí nhớ, cậu không nghe cô ấy nói sao. Cô ấy bị mất trí nhớ, đến con của mình mà cô ấy cũng quên mất.”
Lục Mạnh nhìn ông mà thật sự hơi hoang mang: “Được thôi, chúng ta khoan để tâm người phụ nữ này rốt cuộc có đúng là Bộ Đàn Yên hay không đã, bây giờ anh tính làm gì?”
Tạ Uyên nhìn hình bóng xinh đẹp mà quen thuộc của người phụ nữ trong hàng ghế lô, thấp giọng nói: “Anh muốn chữa bệnh cho cô ấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chính không phải là chị em ruột! Không phải chị em! Không phải chị em![1] Bừng nở: từ gốc ở đây là 晕染: yunran, một kĩ thuật vẽ là làm loang màu.