Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Giày múa
Chuyển ngữ: Susu (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Trung học Duật Hi là trường trung học tư nhân tốt nhất Bắc thành. Đây chính là lí do mà dù Khương Mạn Y có chết cũng phải kiếm được tiền cho Khương Vũ vào được ngôi trường này.
Tỉ lệ trúng tuyển tại ngôi trường này thật sự rất khủng. Cho dù là con ông cháu cha ngang bướng, lì lợm thì chỉ cần ba năm học ở đây, chuyện vào đại học sẽ không còn là vô vọng.
Mặc dù có giáo viên giỏi, cơ sở vật chất tốt. Nhưng, học sinh trong trường lại chia thành hai thái cực.
Không phải vấn đề về thành tích, mà là thái độ của chúng.
Ngôi trường này hội tụ những học sinh ưu tú nhất của thành phố. Đồng thời, cũng quy tụ cả những cậu ấm cô chiêu.
Những người này ỷ có bố mẹ cưng chiều và thế lực gia đình làm chỗ dựa thế nên niềm vui mỗi ngày chính là tìm cảm giác thú vị ở những người kém hơn.
Ví dụ như lúc này, phía ngoài cổng trường, chị đại cầm đầu một bang kéo một cô gái vào trong ngõ nhỏ ——
“Còn dám cò kè mặc cả với bà đây đúng không!”
“Để mày giúp tao làm bài tập, là đang để mắt tới mày rồi.”
“Nhìn mày có vẻ nghèo hèn, không biết sao mày lại vào Duật Hi được.”
Khương Vũ đi ngang qua đầu ngõ, vừa hay nhìn thấy cô gái đáng thương đang co rúm lại ở góc tường, bị đám chị đại túm tóc.
Cô nhớ lại kiếp trước, mỗi ngày sau khi tan học, là cơn ác mộng của cô lại bắt đầu.
Người yếu đuối tựa như là chất kích thích dành cho bọn cậy quyền, ỷ thế.
Ở kiếp trước, Khương Vũ đã từng có vô số lần bị họ dồn vào góc tường. Ăn bạt tai, bị kéo tóc vẫn còn nhẹ, bọn họ thậm chí còn có thể lột sạch quần áo của cô, chụp hình làm nhục cô...
Những người mặc cảm, dù có bị bắt nạt cũng không nói ra. Bởi vì, không ai để ý đến họ.
Khương Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, xông vào trong hẻm nhỏ, hô lớn: “Dừng tay!”
Mấy chị đại dừng lại, quay đầu thấy Khương Vũ, trên mặt nở nụ cười đầy trào phúng: “Ồ, tao còn tưởng là ai chứ, đây không phải là thiên nga trắng à.”
Chị đại cầm đầu tên là Hạ Tử Lộ. Trước đây đã không ít lần bắt nạt Khương Vũ, biết cô học ballet, còn đặt ra cái tên “Thiên nga trắng” dùng để trào phúng cô.
“Đợt này, tao còn quên mất mày, hôm nay lại tự mình đưa tới cửa.”
Hạ Tử Lộ tiến lên phía trước, định lát sau sẽ xử Khương Vũ để làm giảm cơn tức vì bị giáo viên gọi vào văn phòng phê bình.
Nhưng, khi tay phải cô ta túm vào áo Khương Vũ, thì Khương Vũ đã nhanh chóng lùi một bước, thuận thế nắm chặt cổ tay của cô ta, quay người ép cô ta vào bên tường, đè chặt lấy cô ta. Đồng thời lấy một chiếc bật lửa từ trong túi ra.
Bặc, bật lửa được bật lên.
Khương Vũ di chuyển ngọn lửa quanh gương mặt tinh xảo của Hạ Tử Lộ.
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến Hạ Tử Lộ sợ tái mặt.
Ánh mắt Khương Vũ hung ác, cặp lông mày nhíu lại. Khác hẳn với dáng vẻ sợ hãi rụt rè, điềm đạm, đáng yêu trước kia!
Tựa như đã thay đổi.
“Chơi vui không?” Giọng nói của cô trầm thấp, đe dọa: “Bắt nạt người khác, chơi như vậy vui sao?”
Cô cầm bật lửa trong tay dí vào gương mặt của Hạ Tử Lộ, khiến cô ta có thể cảm nhận được lửa nóng đang đe dọa tới làn da.
Ngay từ đầu, Hạ Tử Lộ không tin Khương Vũ thật sự dám làm bỏng cô ta, mãi cho đến khi ngọn lửa làm cháy sợi tóc mai của cô ta, cô ta mới thật sự sợ hãi.
“Không, không vui.”
“Chơi không vui, vì sao lại không biết điểm dừng?” Âm thanh của Khương Vũ đầy lạnh lùng: “Chỉ có bắt nạt người khác mới làm cho mày thỏa mãn, làm dịu áp lực từ việc học của mày. Đến cả cuộc sống cũng thất bại, đúng không?”
“Mày... Mày nói bậy, tao không phải...”
Lửa nóng lại tới gần hơn một chút, Hạ Tử Lộ sợ đến mức nước mắt trào ra: “Thật xin lỗi! Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không như thế nữa!”
Khương Vũ lấy điện thoại ra chụp lại bộ dạng cầu xin của cô ta, rồi dùng điện thoại di động vỗ vỗ vào mặt của cô ta: “Khóc trông xấu thật. Lần sau nếu còn bắt nạt người khác thì tao sẽ đăng đoạn clip này lên Website của trường học để cho mọi người được nhìn thấy được dáng vẻ khóc lóc, cầu xin tha thứ của mày!”
Dứt lời, cô buông Hạ Tử Lộ ra.
Những chị đại khác như mất ba hồn bảy vía, nhìn Khương Vũ bằng cặp mắt không thể tin được.
Cô đâu còn là con nhỏ đáng thương để mặc cho người ta bắt nạt như trước kia nữa. Thay đổi thật rồi!
Hạ Tử Lộ run chân vịn vào nhóm chị đại rời đi.
Khương Vũ cũng thở nhẹ ra, cất bật lửa vào, nghiêng đầu lại nhìn thấy ở lối vào hẻm nhỏ, có một thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng. Cô dừng lại, nhìn cậu.
Ánh mắt của thiếu niên đen nhánh, khóe mắt hơi xếch. Lạnh lùng không hẳn là lạnh lùng, ôn nhu cũng không phải là ôn nhu.
Cừu Lệ là như vậy đấy.
Nhìn thấy đồng phục của trung học Duật Hi trên người cậu, Khương Vũ hơi sửng sốt.
Là bạn cùng trường sao?
Nhưng mà cô còn chưa nghĩ xong thì Cừu Lệ đã cất bước rời đi, giống như là không biết cô.
Khương Vũ cũng lười để ý tới cậu. Cô ngồi xổm người xuống, nhặt tất cả bài thi và bài tập bị vứt trên mặt đất giúp cô gái bị bắt nạt.
Cô gái ấy tên là Trần Vi, là bạn cùng lớp với Khương Vũ.
Hoàn cảnh gia đình của cô ấy không được tốt lắm, dựa vào thành tích ưu tú của mình mà lấy được học bổng giảm học phí của các học kỳ để được ở lại trung học Duật Hi.
Thành tích ưu tú nhưng xuất thân lại thấp kém khiến cô ấy trở thành mục tiêu bị bắt nạt của nhóm chị đại Hạ Tử Lộ điêu ngoa, ương bướng này.
Khương Vũ của trước kia và Trần Vi cũng coi như là người cùng cảnh ngộ nên hai người trò chuyện với nhau đôi chút.
“Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.” Khương Vũ nói với Trần Vi: “Tránh tý nữa Hạ Tử Lộ quay lại.”
Trần Vi gật đầu, về nhà cùng với Khương Vũ: “Hôm nay cậu giống như đã biến thành người khác vậy.”
“Tớ thay đổi rồi.” Khương Vũ đạp viên đá vụn ở dưới chân: “Tớ sẽ không để bị bắt nạt nữa.”
Trước kia cô tự ti, nhát gan, không dám đụng vào chuyện gì, có thể nhịn được thì nhịn. Nhưng mà, sự thật đã chứng minh, đó chỉ là kẻ yếu sợ mạnh.
Nếu vẫn tiếp tục nhường nhịn, sẽ chỉ làm mình rơi vào vực sâu.
“Đúng rồi!” Trần Vi gỡ cặp sách của mình xuống, lấy ra một tấm áp phích dúm dó, đưa cho Khương Vũ: “Thần tượng của cậu này. Hôm đó tớ thấy ở sạp báo nên tiện tay mua luôn, tặng cho cậu, coi như là cảm ơn việc hôm nay cậu ra tay giúp đỡ.”
Khương Vũ mở tấm áp phích ra, màu sắc của áp phích là trắng đen. Chính giữa khung hình là một người con gái mặc đồ thiên nga trắng đang nhón mũi chân.
Người con gái khiễng một chân, một chân khác nâng lên, ngửa đầu, đường cong phần cổ hoàn mỹ, giống như một con thiên nga trắng ưu nhã cất cánh.
Bộ Đàn Yên.
Cô ấy là nữ hoàng ballet trong nước, đạt được rất nhiều thành tụ. Chỉ mới mười tám tuổi đã nhận rất nhiều giải thưởng lớn của quốc tế. Những năm sau đó, cô ấy quét sạch giới ba-lê toàn cầu. Cho đến nay, cô ấy vẫn là một trong những huyền thoại trong giới.
Đáng tiếc là người tài lại ra đi sớm. Cô ấy qua đời vào những năm của thập niên 90, mạng sống mãi mãi dừng lại lúc ở tuổi hai sáu huy hoàng nhất.
Cô ấy là thần tượng của Khương Vũ, cũng là mục tiêu mà Khương Vũ hướng đến.
Cô say mê nhìn vào tấm áp phích của Bộ Đàn Yên, cảm kích nói: “Cám ơn cậu, Trần Vi, tớ thích lắm!”
“Cậu thích là được rồi!” Trần Vi vỗ vỗ vai cô, nói tiếp: “Khương Vũ, cậu nhất định phải cố gắng thực hiện ước mơ của mình! Trở thành nữ hoàng ballet giống như Bộ Đàn Yên! Để những người bắt nạt chúng ta có thể nhìn rõ, ai mới là người chiến thắng thực sự!”
Khương Vũ gật mạnh đầu: “Tớ hiểu rồi.”
“Nhưng mà, nói mới để ý. Cậu và Bộ Đàn Yên hơi hơi giống nhau đấy.” Trần Vi nhìn cô gái trên tấm poster: “Nhất là lúc hai người mặc váy ballet, dáng vẻ nhảy múa nhẹ nhàng. Cậu giống như là phiên bản khác của Bộ Đàn Yên vậy.”
“Thật sao?”
Khương Vũ nở nụ cười. Đây là lời khen mà cô thích nhất.
“Đúng thế, tớ đã search ảnh của Bộ Đàn Yên. Cậu và cô ấy thực sự giống nhau, giống như cậu là con gái ruột của cô ấy vậy.”
“Không thể để cho mẹ tớ nghe thấy đấy.” Khương Vũ nói: “Mẹ tớ rất hay ghen. Bà ấy luôn nói tớ kế thừa vẻ đẹp của bà ấy.”
“Mẹ cậu cũng vui tính thật.” Trần Vi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà trước đây tớ đã từng nghe tin đồn về cô ấy thế này. Không phải trước khi chết Bộ Đàn Yên đã từng mất tích trong một năm sao, nghe nói là để sinh con.”
“Cô ấy có con sao? Tại sao không thấy báo đăng tin tức này? Con của cô ấy là ai vậy?” Khương Vũ rất quan tâm tới những tin đồn của thần tượng.
Trần Vi lắc đầu: “Không biết nữa, đây cũng chỉ là tin đồn thôi. Thật giả còn chưa được khẳng định.”
“Chắc là tin vịt thôi.” Khương Vũ vỗ vỗ vai cô ấy: “Không nên tin mấy cái tin kiểu này.”
Trần Vi gật đầu: “Đúng rồi, trước đây tớ còn có tin giày múa ballet Elita của Bộ Đàn Yên đã bị bán đấu giá, bán ra với cái giá trên trời đến mấy trăm nghìn tệ. Cậu có biết là ai mua không?”
“Ai vậy?”
“Phạm gia, Phạm Đan Khê không phải là bạn cùng học múa với cậu sao? Chính là nhà cậu ấy mua!”
Trong lòng Khương Vũ thầm ngưỡng mộ. Phạm gia là doanh nghiệp nhất nhì ở Bắc thành, mà Phạm Đan Khê, cũng là một trong những cô gái múa ballet tốt nhất.
Nếu như cô ấy có thể múa bằng giày múa ballet Elita của Bộ Đàn Yên, chắn chắn như hổ thêm cánh.
“Nhưng mà!” Trần Vi nói tiếp: “Nghe nói là giả!”
“Cái gì?”
“Đúng vậy! Là giả, đã có cơ quan thẩm định rồi, giày múa ballet Elita mà nhà họ trả giá cao để mua về, là giả! Giày múa thật, lúc Bộ Đàn Yên qua đời đã bị thất lạc.”
“Vậy thật sự là đáng tiếc.”
Lúc đầu còn cho là có thể may mắn được thấy Phạm Đan Khê mang đôi giày đó tham gia thi đấu của tháng.
Trần Vi cũng thấy tiếc: “Từ sau khi Bộ Đàn Yên qua đời, cả thế giới đều đang tìm kiếm đôi giày múa Elita và bộ đồ múa thiên nga của cô ấy, nhưng vẫn không rõ tung tích.”
“Tớ thật sự muốn được tận mắt nhìn thấy một lần.”
Hai cô gái vừa trò chuyện về chủ đề mà họ cảm thấy hứng thú, vừa trở về nhà.
Khương Vũ dán áp phích của Bộ Đàn Yên vào nơi bắt mắt nhất ở trên tường trong phòng khách, đứng ngắm nghía một lúc lâu, đến cả mẹ Khương Mạn Y về nhà mà cô cũng không phát hiện ra.
Khương Mạn Y định hù Khương Vũ đang ngẩn người từ sau lưng. Không ngờ vừa vào nhà thì thấy áp phích của Bộ Đàn Yên ở trên tường, bà ấy sợ mất vía.
“Ai cho con dán hình của cô ấy!” Bà ấy kêu lên đầy sợ hãi, suýt nữa thì vỡ tiếng.
Khương Vũ quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Khương Mạn Y: “Mẹ, mẹ cũng biết cô ấy sao?”
“Mẹ...” Trong lòng Khương Mạn Y đầy hoảng hốt: “Sao mẹ biết chứ! Mẹ không biết cô ấy!”
“Cô ấy là thần tượng của con, Bộ Đàn Yên.” Khương Vũ giới thiệu cho Khương Mạn Y: “Năm cô ấy mười lăm tuổi, đã lấy được giải vàng ballet toàn quốc, cực kỳ lợi hại.”
Khương Mạn Y đi tới, không hài lòng nói: “Cô ấy có lấy được giải vàng gì đấy, thì có liên quan gì tới con. Nhiệm vụ bây giờ của con là học, đừng mơ mộng viễn vông nữa.”
“Nhưng mà con muốn trở thành nữ hoàng ballet giống như Bộ Đàn Yên.”
“Không thể!” Khương Mạn Y trở nên kích động: “Con không thể múa!”
“Dựa vào cái gì?”
“Không dựa vào cái gì cả, chỉ là không thể!”
Khương Mạn Y nhận ra mình hơi thất thố, giọng điệu hòa hoãn, nói tiếp: “Múa ballet sẽ ảnh hưởng đến việc học. Với lại, mẹ lo học phí cho con đã đủ vất vả rồi, làm gì còn tiền cho con đóng học phí múa ballet nữa.”
Khương Vũ bĩu môi, trong lòng tự nhủ cũng không phải là cô muốn học ở trung học Duật Hi để rồi phải đóng học phí cao.
“Được rồi, thôi không nói nữa. Con đi làm bài đây.”
Cô không muốn lại xảy ra tranh chấp với mẹ nữa. Ở kiếp trước, hai mẹ con chẳng ai chịu ai rồi bắt đầu rùm beng túi bụi.
Nhưng mà sau khi sống lại, Khương Vũ quyết ý phải giải hòa mối quan hệ với Khương Mạn Y. Dù sao, trên thế giới này, bà ấy cũng là người thân duy nhất của cô.
Dù sao bây giờ cô cũng đã có cách kiếm tiền, không sợ không nộp được học phí múa ballet. Tạm thời cứ giấu Khương Mạn Y đã, được ngày nào hay ngày ấy.
Khương Vũ về phòng. Khương Mạn Y vẫn đứng ở trong phòng khách, nhìn vào tấm áp phích trắng đen ở trên tường. Trong tấm poster là hình ảnh người con gái mặc đồ múa thiên nga trắng, ngẩng đầu như muốn bay lên, đẹp đến rung động lòng người.
Đáy mắt Khương Mạn Y hơi ướt, bà trở về phòng, lấy một cái hộp trong tủ ra. Bà mở hộp ra, bên trong là một đôi giày múa ballet tơ lụa mềm mại.
Bà ấy cầm đôi giày múa ballet Elita ôm vào trong ngực như báu vật, kìm nén nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ con bé!”
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Trung học Duật Hi là trường trung học tư nhân tốt nhất Bắc thành. Đây chính là lí do mà dù Khương Mạn Y có chết cũng phải kiếm được tiền cho Khương Vũ vào được ngôi trường này.
Tỉ lệ trúng tuyển tại ngôi trường này thật sự rất khủng. Cho dù là con ông cháu cha ngang bướng, lì lợm thì chỉ cần ba năm học ở đây, chuyện vào đại học sẽ không còn là vô vọng.
Mặc dù có giáo viên giỏi, cơ sở vật chất tốt. Nhưng, học sinh trong trường lại chia thành hai thái cực.
Không phải vấn đề về thành tích, mà là thái độ của chúng.
Ngôi trường này hội tụ những học sinh ưu tú nhất của thành phố. Đồng thời, cũng quy tụ cả những cậu ấm cô chiêu.
Những người này ỷ có bố mẹ cưng chiều và thế lực gia đình làm chỗ dựa thế nên niềm vui mỗi ngày chính là tìm cảm giác thú vị ở những người kém hơn.
Ví dụ như lúc này, phía ngoài cổng trường, chị đại cầm đầu một bang kéo một cô gái vào trong ngõ nhỏ ——
“Còn dám cò kè mặc cả với bà đây đúng không!”
“Để mày giúp tao làm bài tập, là đang để mắt tới mày rồi.”
“Nhìn mày có vẻ nghèo hèn, không biết sao mày lại vào Duật Hi được.”
Khương Vũ đi ngang qua đầu ngõ, vừa hay nhìn thấy cô gái đáng thương đang co rúm lại ở góc tường, bị đám chị đại túm tóc.
Cô nhớ lại kiếp trước, mỗi ngày sau khi tan học, là cơn ác mộng của cô lại bắt đầu.
Người yếu đuối tựa như là chất kích thích dành cho bọn cậy quyền, ỷ thế.
Ở kiếp trước, Khương Vũ đã từng có vô số lần bị họ dồn vào góc tường. Ăn bạt tai, bị kéo tóc vẫn còn nhẹ, bọn họ thậm chí còn có thể lột sạch quần áo của cô, chụp hình làm nhục cô...
Những người mặc cảm, dù có bị bắt nạt cũng không nói ra. Bởi vì, không ai để ý đến họ.
Khương Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, xông vào trong hẻm nhỏ, hô lớn: “Dừng tay!”
Mấy chị đại dừng lại, quay đầu thấy Khương Vũ, trên mặt nở nụ cười đầy trào phúng: “Ồ, tao còn tưởng là ai chứ, đây không phải là thiên nga trắng à.”
Chị đại cầm đầu tên là Hạ Tử Lộ. Trước đây đã không ít lần bắt nạt Khương Vũ, biết cô học ballet, còn đặt ra cái tên “Thiên nga trắng” dùng để trào phúng cô.
“Đợt này, tao còn quên mất mày, hôm nay lại tự mình đưa tới cửa.”
Hạ Tử Lộ tiến lên phía trước, định lát sau sẽ xử Khương Vũ để làm giảm cơn tức vì bị giáo viên gọi vào văn phòng phê bình.
Nhưng, khi tay phải cô ta túm vào áo Khương Vũ, thì Khương Vũ đã nhanh chóng lùi một bước, thuận thế nắm chặt cổ tay của cô ta, quay người ép cô ta vào bên tường, đè chặt lấy cô ta. Đồng thời lấy một chiếc bật lửa từ trong túi ra.
Bặc, bật lửa được bật lên.
Khương Vũ di chuyển ngọn lửa quanh gương mặt tinh xảo của Hạ Tử Lộ.
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến Hạ Tử Lộ sợ tái mặt.
Ánh mắt Khương Vũ hung ác, cặp lông mày nhíu lại. Khác hẳn với dáng vẻ sợ hãi rụt rè, điềm đạm, đáng yêu trước kia!
Tựa như đã thay đổi.
“Chơi vui không?” Giọng nói của cô trầm thấp, đe dọa: “Bắt nạt người khác, chơi như vậy vui sao?”
Cô cầm bật lửa trong tay dí vào gương mặt của Hạ Tử Lộ, khiến cô ta có thể cảm nhận được lửa nóng đang đe dọa tới làn da.
Ngay từ đầu, Hạ Tử Lộ không tin Khương Vũ thật sự dám làm bỏng cô ta, mãi cho đến khi ngọn lửa làm cháy sợi tóc mai của cô ta, cô ta mới thật sự sợ hãi.
“Không, không vui.”
“Chơi không vui, vì sao lại không biết điểm dừng?” Âm thanh của Khương Vũ đầy lạnh lùng: “Chỉ có bắt nạt người khác mới làm cho mày thỏa mãn, làm dịu áp lực từ việc học của mày. Đến cả cuộc sống cũng thất bại, đúng không?”
“Mày... Mày nói bậy, tao không phải...”
Lửa nóng lại tới gần hơn một chút, Hạ Tử Lộ sợ đến mức nước mắt trào ra: “Thật xin lỗi! Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không như thế nữa!”
Khương Vũ lấy điện thoại ra chụp lại bộ dạng cầu xin của cô ta, rồi dùng điện thoại di động vỗ vỗ vào mặt của cô ta: “Khóc trông xấu thật. Lần sau nếu còn bắt nạt người khác thì tao sẽ đăng đoạn clip này lên Website của trường học để cho mọi người được nhìn thấy được dáng vẻ khóc lóc, cầu xin tha thứ của mày!”
Dứt lời, cô buông Hạ Tử Lộ ra.
Những chị đại khác như mất ba hồn bảy vía, nhìn Khương Vũ bằng cặp mắt không thể tin được.
Cô đâu còn là con nhỏ đáng thương để mặc cho người ta bắt nạt như trước kia nữa. Thay đổi thật rồi!
Hạ Tử Lộ run chân vịn vào nhóm chị đại rời đi.
Khương Vũ cũng thở nhẹ ra, cất bật lửa vào, nghiêng đầu lại nhìn thấy ở lối vào hẻm nhỏ, có một thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng. Cô dừng lại, nhìn cậu.
Ánh mắt của thiếu niên đen nhánh, khóe mắt hơi xếch. Lạnh lùng không hẳn là lạnh lùng, ôn nhu cũng không phải là ôn nhu.
Cừu Lệ là như vậy đấy.
Nhìn thấy đồng phục của trung học Duật Hi trên người cậu, Khương Vũ hơi sửng sốt.
Là bạn cùng trường sao?
Nhưng mà cô còn chưa nghĩ xong thì Cừu Lệ đã cất bước rời đi, giống như là không biết cô.
Khương Vũ cũng lười để ý tới cậu. Cô ngồi xổm người xuống, nhặt tất cả bài thi và bài tập bị vứt trên mặt đất giúp cô gái bị bắt nạt.
Cô gái ấy tên là Trần Vi, là bạn cùng lớp với Khương Vũ.
Hoàn cảnh gia đình của cô ấy không được tốt lắm, dựa vào thành tích ưu tú của mình mà lấy được học bổng giảm học phí của các học kỳ để được ở lại trung học Duật Hi.
Thành tích ưu tú nhưng xuất thân lại thấp kém khiến cô ấy trở thành mục tiêu bị bắt nạt của nhóm chị đại Hạ Tử Lộ điêu ngoa, ương bướng này.
Khương Vũ của trước kia và Trần Vi cũng coi như là người cùng cảnh ngộ nên hai người trò chuyện với nhau đôi chút.
“Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.” Khương Vũ nói với Trần Vi: “Tránh tý nữa Hạ Tử Lộ quay lại.”
Trần Vi gật đầu, về nhà cùng với Khương Vũ: “Hôm nay cậu giống như đã biến thành người khác vậy.”
“Tớ thay đổi rồi.” Khương Vũ đạp viên đá vụn ở dưới chân: “Tớ sẽ không để bị bắt nạt nữa.”
Trước kia cô tự ti, nhát gan, không dám đụng vào chuyện gì, có thể nhịn được thì nhịn. Nhưng mà, sự thật đã chứng minh, đó chỉ là kẻ yếu sợ mạnh.
Nếu vẫn tiếp tục nhường nhịn, sẽ chỉ làm mình rơi vào vực sâu.
“Đúng rồi!” Trần Vi gỡ cặp sách của mình xuống, lấy ra một tấm áp phích dúm dó, đưa cho Khương Vũ: “Thần tượng của cậu này. Hôm đó tớ thấy ở sạp báo nên tiện tay mua luôn, tặng cho cậu, coi như là cảm ơn việc hôm nay cậu ra tay giúp đỡ.”
Khương Vũ mở tấm áp phích ra, màu sắc của áp phích là trắng đen. Chính giữa khung hình là một người con gái mặc đồ thiên nga trắng đang nhón mũi chân.
Người con gái khiễng một chân, một chân khác nâng lên, ngửa đầu, đường cong phần cổ hoàn mỹ, giống như một con thiên nga trắng ưu nhã cất cánh.
Bộ Đàn Yên.
Cô ấy là nữ hoàng ballet trong nước, đạt được rất nhiều thành tụ. Chỉ mới mười tám tuổi đã nhận rất nhiều giải thưởng lớn của quốc tế. Những năm sau đó, cô ấy quét sạch giới ba-lê toàn cầu. Cho đến nay, cô ấy vẫn là một trong những huyền thoại trong giới.
Đáng tiếc là người tài lại ra đi sớm. Cô ấy qua đời vào những năm của thập niên 90, mạng sống mãi mãi dừng lại lúc ở tuổi hai sáu huy hoàng nhất.
Cô ấy là thần tượng của Khương Vũ, cũng là mục tiêu mà Khương Vũ hướng đến.
Cô say mê nhìn vào tấm áp phích của Bộ Đàn Yên, cảm kích nói: “Cám ơn cậu, Trần Vi, tớ thích lắm!”
“Cậu thích là được rồi!” Trần Vi vỗ vỗ vai cô, nói tiếp: “Khương Vũ, cậu nhất định phải cố gắng thực hiện ước mơ của mình! Trở thành nữ hoàng ballet giống như Bộ Đàn Yên! Để những người bắt nạt chúng ta có thể nhìn rõ, ai mới là người chiến thắng thực sự!”
Khương Vũ gật mạnh đầu: “Tớ hiểu rồi.”
“Nhưng mà, nói mới để ý. Cậu và Bộ Đàn Yên hơi hơi giống nhau đấy.” Trần Vi nhìn cô gái trên tấm poster: “Nhất là lúc hai người mặc váy ballet, dáng vẻ nhảy múa nhẹ nhàng. Cậu giống như là phiên bản khác của Bộ Đàn Yên vậy.”
“Thật sao?”
Khương Vũ nở nụ cười. Đây là lời khen mà cô thích nhất.
“Đúng thế, tớ đã search ảnh của Bộ Đàn Yên. Cậu và cô ấy thực sự giống nhau, giống như cậu là con gái ruột của cô ấy vậy.”
“Không thể để cho mẹ tớ nghe thấy đấy.” Khương Vũ nói: “Mẹ tớ rất hay ghen. Bà ấy luôn nói tớ kế thừa vẻ đẹp của bà ấy.”
“Mẹ cậu cũng vui tính thật.” Trần Vi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà trước đây tớ đã từng nghe tin đồn về cô ấy thế này. Không phải trước khi chết Bộ Đàn Yên đã từng mất tích trong một năm sao, nghe nói là để sinh con.”
“Cô ấy có con sao? Tại sao không thấy báo đăng tin tức này? Con của cô ấy là ai vậy?” Khương Vũ rất quan tâm tới những tin đồn của thần tượng.
Trần Vi lắc đầu: “Không biết nữa, đây cũng chỉ là tin đồn thôi. Thật giả còn chưa được khẳng định.”
“Chắc là tin vịt thôi.” Khương Vũ vỗ vỗ vai cô ấy: “Không nên tin mấy cái tin kiểu này.”
Trần Vi gật đầu: “Đúng rồi, trước đây tớ còn có tin giày múa ballet Elita của Bộ Đàn Yên đã bị bán đấu giá, bán ra với cái giá trên trời đến mấy trăm nghìn tệ. Cậu có biết là ai mua không?”
“Ai vậy?”
“Phạm gia, Phạm Đan Khê không phải là bạn cùng học múa với cậu sao? Chính là nhà cậu ấy mua!”
Trong lòng Khương Vũ thầm ngưỡng mộ. Phạm gia là doanh nghiệp nhất nhì ở Bắc thành, mà Phạm Đan Khê, cũng là một trong những cô gái múa ballet tốt nhất.
Nếu như cô ấy có thể múa bằng giày múa ballet Elita của Bộ Đàn Yên, chắn chắn như hổ thêm cánh.
“Nhưng mà!” Trần Vi nói tiếp: “Nghe nói là giả!”
“Cái gì?”
“Đúng vậy! Là giả, đã có cơ quan thẩm định rồi, giày múa ballet Elita mà nhà họ trả giá cao để mua về, là giả! Giày múa thật, lúc Bộ Đàn Yên qua đời đã bị thất lạc.”
“Vậy thật sự là đáng tiếc.”
Lúc đầu còn cho là có thể may mắn được thấy Phạm Đan Khê mang đôi giày đó tham gia thi đấu của tháng.
Trần Vi cũng thấy tiếc: “Từ sau khi Bộ Đàn Yên qua đời, cả thế giới đều đang tìm kiếm đôi giày múa Elita và bộ đồ múa thiên nga của cô ấy, nhưng vẫn không rõ tung tích.”
“Tớ thật sự muốn được tận mắt nhìn thấy một lần.”
Hai cô gái vừa trò chuyện về chủ đề mà họ cảm thấy hứng thú, vừa trở về nhà.
Khương Vũ dán áp phích của Bộ Đàn Yên vào nơi bắt mắt nhất ở trên tường trong phòng khách, đứng ngắm nghía một lúc lâu, đến cả mẹ Khương Mạn Y về nhà mà cô cũng không phát hiện ra.
Khương Mạn Y định hù Khương Vũ đang ngẩn người từ sau lưng. Không ngờ vừa vào nhà thì thấy áp phích của Bộ Đàn Yên ở trên tường, bà ấy sợ mất vía.
“Ai cho con dán hình của cô ấy!” Bà ấy kêu lên đầy sợ hãi, suýt nữa thì vỡ tiếng.
Khương Vũ quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Khương Mạn Y: “Mẹ, mẹ cũng biết cô ấy sao?”
“Mẹ...” Trong lòng Khương Mạn Y đầy hoảng hốt: “Sao mẹ biết chứ! Mẹ không biết cô ấy!”
“Cô ấy là thần tượng của con, Bộ Đàn Yên.” Khương Vũ giới thiệu cho Khương Mạn Y: “Năm cô ấy mười lăm tuổi, đã lấy được giải vàng ballet toàn quốc, cực kỳ lợi hại.”
Khương Mạn Y đi tới, không hài lòng nói: “Cô ấy có lấy được giải vàng gì đấy, thì có liên quan gì tới con. Nhiệm vụ bây giờ của con là học, đừng mơ mộng viễn vông nữa.”
“Nhưng mà con muốn trở thành nữ hoàng ballet giống như Bộ Đàn Yên.”
“Không thể!” Khương Mạn Y trở nên kích động: “Con không thể múa!”
“Dựa vào cái gì?”
“Không dựa vào cái gì cả, chỉ là không thể!”
Khương Mạn Y nhận ra mình hơi thất thố, giọng điệu hòa hoãn, nói tiếp: “Múa ballet sẽ ảnh hưởng đến việc học. Với lại, mẹ lo học phí cho con đã đủ vất vả rồi, làm gì còn tiền cho con đóng học phí múa ballet nữa.”
Khương Vũ bĩu môi, trong lòng tự nhủ cũng không phải là cô muốn học ở trung học Duật Hi để rồi phải đóng học phí cao.
“Được rồi, thôi không nói nữa. Con đi làm bài đây.”
Cô không muốn lại xảy ra tranh chấp với mẹ nữa. Ở kiếp trước, hai mẹ con chẳng ai chịu ai rồi bắt đầu rùm beng túi bụi.
Nhưng mà sau khi sống lại, Khương Vũ quyết ý phải giải hòa mối quan hệ với Khương Mạn Y. Dù sao, trên thế giới này, bà ấy cũng là người thân duy nhất của cô.
Dù sao bây giờ cô cũng đã có cách kiếm tiền, không sợ không nộp được học phí múa ballet. Tạm thời cứ giấu Khương Mạn Y đã, được ngày nào hay ngày ấy.
Khương Vũ về phòng. Khương Mạn Y vẫn đứng ở trong phòng khách, nhìn vào tấm áp phích trắng đen ở trên tường. Trong tấm poster là hình ảnh người con gái mặc đồ múa thiên nga trắng, ngẩng đầu như muốn bay lên, đẹp đến rung động lòng người.
Đáy mắt Khương Mạn Y hơi ướt, bà trở về phòng, lấy một cái hộp trong tủ ra. Bà mở hộp ra, bên trong là một đôi giày múa ballet tơ lụa mềm mại.
Bà ấy cầm đôi giày múa ballet Elita ôm vào trong ngực như báu vật, kìm nén nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ con bé!”