-
Chương 4: Thiên kim hào môn (4)
Nguyên chủ rất quen thuộc đường đi lối lại ở nhà Nam Cung, mang theo Sở Đường đi tới phòng của Nam Cung Cảnh ở lầu ba.
“Thừa Nguyệt, a… vị này…” Lam Tuyết cũng vừa từ trên lầu ba xuống, nhìn thấy Sở Đường bên cạnh Thời Sênh thì đứng sững lại.
Người đàn ông này… đẹp trai quá, còn hơn Nam Cung Cảnh nhiều. Sao cô ta lại không phát hiện ra ở bữa tiệc này lại có một người đàn ông cực phẩm thế này nhỉ?
Nhìn ánh mắt si mê của Lam Tuyết, Sở Đường cười cười, nụ cười như một đóa hoa làm cho người ta vừa mê luyến lại vừa không nhịn được để mặc anh sa đọa.
Thời Sênh đứng ở trước Sở Đường nên không thể thấy được nụ cười của hắn, nếu không chắc chắn cô sẽ nói biến thái.
“Tôi không tìm được Nam Cung Cảnh nên muốn tới phòng anh ấy xem có ở đó không, cô có đi không?” Càng nhiều người chứng kiến thì càng nhiều nhân chứng.
Có một soái ca đẹp mắt như Sở Đường ở đây, Lam Tuyết đồng ý không hề do dự.
“Chào anh… Em, em là Lam Tuyết.”
Lúc này mà Thời Sênh lại không nhận ra ý đồ của Lam Tuyết thì đúng là quá ngu ngốc rồi.
Sau lưng cô cứng đờ, người đằng sau thật sự rất biến thái, Lam Tuyết thật sự là có dũng khí đấy!
Sở Đường nếu là biết Thời Sênh nhận định mình như thế thì sẽ kêu oan ngay, hắn chẳng làm gì mà sao đã bị gọi là biến thái rồi?
Thời Sênh không để ý tới hắn, nhanh chóng đi về phía phòng của Nam Cung Cảnh.
Đứng ở cửa, cô cũng không gõ cửa mà trực tiếp mở ra, đáng mừng nhất chính là cửa phòng cũng không khóa.
“A Cảnh, em…” Thanh âm của Thời Sênh lập tức im bặt.
Tiếng rên rỉ đang vang khắp căn phòng, sau một giây này lập tức im bặt, không gian trở nên tĩnh mịch dị thường.
Lam Tuyết đang muốn nói chuyện với Sở Đường, chợt nghe thấy thanh âm này liền dừng lại, nhìn về phía cửa mà Thời Sênh vừa mở ra, cảnh sắc bên trong thu gọn vào mắt cô ta.
Nam Cung Cảnh cứng đờ nằm trên người Tô Y Y, hoàn toàn không ngờ lúc này lại có người đi vào. Vài giây sau Tô Y Y mới phản ứng lại, hét chói tai, đẩy Nam Cung Cảnh ra.
“Ai cho cô tiến vào, không biết gõ cửa à?” Nam Cung Cảnh kéo chăn che cho Tô Y Y, trừng mắt tức giận nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh thong thả buông tay khỏi then cửa, đem toàn bộ cảm xúc đang ấp ủ phóng ra, một bộ đau khổ muốn chết khi nhìn thấy vị hôn phu của mình đang mây mưa với người khác, cảm thấy trên đời này không còn gì để cô luyến tiếc sự sống nữa.
“Tôi chờ hai người ở bên ngoài.” Thời Sênh khép cửa lại. “Lam Tuyết, có thể giúp tôi đi gọi ba và hai bác được không?”
Lam Tuyết ngơ ngác gật đầu, chạy xuống lầu.
Sở Đường đứng dựa vào tường, khóe môi cong lên, bày ra bộ dáng chờ xem kịch vui.
“Lát nữa, phiền anh làm chứng giúp tôi.” Thời Sênh nhìn Sở Đường.
Sở Đường vuốt vuốt cằm, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Lúc Lam Tuyết gọi mọi người tới nơi thì đã trải qua năm, sáu phút, vài người vội vàng từ cầu thang lên, liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông đang dựa vào tường và một cô gái gục đầu đứng ngoài cửa, dáng vẻ tràn ngập đau khổ.
“Ba.” Nhìn thấy ông Hứa, Thời Sênh lập tức bắt đầu kỹ thuật diễn xuất của mình, trực tiếp lao vào lòng ông khóc òa lên.
“Sở Tổng… Sao ngài lại tới đây?” Nam Cung Chính thấy Sở Đường thì tim gần như lạc mất nửa nhịp. Đối với một người ngang tuổi con mình mà ông ta lại gọi là “ngài”, có thể thấy lực uy hiếp của Sở Đường là rất lớn.
Vừa rồi Lam Tuyết không nói rõ chuyện gì xảy ra nhưng mọi người đều là người từng trải, chỉ qua ngôn ngữ cũng đoãn được chuyện gì đang xảy ra.
Mấu chốt là, sao Sở Đường cũng ở đây?
Sở Đường vẫn không trả lời, chỉ nhìn Thời Sênh. Nam Cung Chính thấp tha thấp thỏm di dời ánh mắt tới Thời Sênh đang khóc cực kỳ hăng hái.
“Thừa Nguyệt… Có chuyện gì thế?” Nam Cung phu nhân tuy đã đoán ra vài phần nhưng trong lòng vẫn đang cầu mong sự may mắn, hy vọng mọi chuyện không như bà nghĩ.
“Con gái bảo bối đừng khóc nữa, nói với ba xem có chuyện gì vậy? Ông Hứa an ủi Thời Sênh, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
Thời Sênh run rẩy chỉ vào cửa phòng đóng chặt, nức nở: “A Cảnh… A Cảnh anh ấy… có người phụ nữ khác… Bọn họ, bọn họ…”
Những từ phía sau không nói được nữa, chỉ còn âm thanh nức nở không ngừng.
Cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, nguyên Nam Cung phu nhân vừa rồi vẫn còn chờ mong một tia hy vọng, vừa thấy con trai nắm tay một đứa con gái khác đi ra thì hoàn toàn trở nên tuyệt vọng.
Tô Y Y thấy bên ngoài đứng nhiều người như thế thì sợ hãi nép vào sau lưng Nam Cung Cảnh, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Ông Hứa sắc mặt càng thêm âm trầm, giống như bão táp kéo đến: “Chuyện này tôi hy vọng các người có thể cho tôi một lời giải thích.”
Mới chỉ đính hôn thôi mà nhà trai đã ăn vụng rồi, vậy kết hôn rồi sẽ thế nào đây?
Ông Hứa rất yêu vợ, cả đời cũng chưa một lần tìm tới người đàn bà khác, ngay cả chuyện ra ngoài xã giao cũng rất hạn chế, tuyệt đối không cho bất kì ai thừa nước đục thả câu, vì thế ông cũng rất muốn con gái mình được gả cho một người đàn ông được như mình.
“Nam Cung Cảnh, nó là ai?” Nam Cung Chính không rõ rang lắm quan hệ giữa Sở Đường và Thời Sênh nên chỉ còn nước rống lên với con trai.
Nam Cung Cảnh ôm Tô Y Y trong lòng, nói như tuyên thệ: “Người con thích là Y Y, ngoại trừ Y Y, con tuyệt đối sẽ không cưới người khác.”
“Thằng nhóc thối tha, mày hồ đồ rồi à?” Nam Cung phu nhân tiến lên muốn khuyên nhủ anh ta.
Nam Cung Cảnh ngắt lời Nam Cung phu nhân: “Mẹ, nếu ngay cả người con thích mà con cũng không được quyền lựa chọn, vậy thì sống có ý nghĩa gì nữa?”
“Cảnh…” Tô Y Y kéo cánh tay Nam Cung Cảnh, ra sức lắc đầu, mặt vô cùng điềm đạm, đáng yêu.
“Đừng sợ, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Anh ta càng ôm chặt hơn.
Ông Hứa trầm mặt không nói chuyện, việc này ông còn muốn nghe theo con gái mình, nhưng thằng nhóc Nam Cung Cảnh này đã được ông đưa vào sổ đen rồi.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn thấy một màn cảnh tượng kia thì khó khăn mở miệng: “Ba, bác trai bác gái, nếu A Cảnh đã có người mình thích thì chúng ta cứ giải trừ hôn ước đi thôi, như thế đều… đều tốt với tất cả mọi người.”
Ở đây, trừ Sở Đường từ đầu tới cuối nhìn cô diễn xuất, tất cả đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Bọn họ biết thừa Hứa Thừa Nguyệt yêu Nam Cung Cảnh nhiều thế nào, sao có thể nói không thích là không thích được?
Nam Cung Cảnh càng ngạc nhiên hơn, không ngờ anh ta còn chưa kịp nói ra chuyện này thì cô đã nói rồi.
Nam Cung phu nhân lập tức phản ứng lại, an ủi Thời Sênh: “Thừa Nguyệt à, con đừng nói bậy, nác gái sẽ không cho thằng nhóc này làm bậy đâu.”
“Bác gái… Dưa xanh hái không ngọt, trong lòng A Cảnh không có con, về sau người khổ sẽ chỉ là con mà thôi. Con còn cho rằng mấy năm nay con có thể làm anh ấy động lòng, nhưng con sai rồi, một người trong long cứng rắn, mấy năm trời cũng không thể thay đổi tâm ý, vậy có nghĩa là anh ấy không yêu con.”
Nguyên chủ từ khi chưa đính hôn đã thích Nam Cung Cảnh rồi.
Nhưng Nam Cung Cảnh chưa từng cho nguyên chủ một sắc mặt tốt, đối xử với nguyên chủ không khác gì đối đãi với sủng vật cả.
Thanh xuân tươi đẹp cứ mãi lãng phí trên người một tên cặn bã thì thật không đáng giá.
“Nha đầu… con…” Ông Hứa cũng rất kinh ngạc, không ngờ con gái mình vẫn đủ dũng cảm để nói ra lời kia.
Nếu là sự thật thì tất nhiên ông sẽ rất ủng hộ, con gái ông muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn học thức có học thức, sao không thể tìm nổi một thằng con trai tốt chứ?
“Ba, con đã suy nghĩ rất kỹ rồi.” Thời Sênh dừng một chút, vẻ mặt đầy mỏi mệt. “Từ lần đầu tiên thấy họ ở bên nhau con đã nghĩ tới chuyện này, con mệt mỏi rồi.
“Thừa Nguyệt, thằng nhóc này cũng chỉ nhất thời hồ đồ thôi, con đừng tức giận mà nói những lời đó.” Nam Cung phu nhân thực sự thích đứa con dâu tương lai này, tuy rằng gia thế kém nhà bọn họ nhưng những mặt khác đều rất tốt.
Quan trọng nhất là gia thế cũng chỉ thấp hơn một bậc, cũng không cần đắn đo nhiều.