Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
M
Ạng còn sắp giữ không được, ai còn tâm trí đâu mà lo Nhiếp Thu Sính chứ.
Yến Như Kha cẩn trọng hỏi: “Vậy... Trong thành, anh xem nhà họ Diệp thì...”
Nó vừa nhắc đến nhà họ Diệp, nét mặt Yến Tùng Nam lập tức trở nên u ám.
“Kéo dài được bao lâu thì kéo, không thể thì anh sẽ cắt đứt, tạm thời không thể về được nữa.”
Nếu như không phải do nhà họ Diệp ép hắn trở về đưa Nhiếp Thu Sính qua, hắn cũng không bị thế này.
Ly hôn thôi, dễ mà, sao phải lắm chuyện phiền hà như thế? Yến Tùng Nam cảm thấy nhà họ Diệp ép hắn về không phải vì Nhiếp Thu Sính mà là muốn phá hắn.
Yến Tùng Nam nắm chặc bàn tay, sớm muộn gì hắn cũng phá tan tành nhà họ Diệp.
...
Lúc này, Nhiếp Thu Sính không biết mối nguy hiểm của cô trong thời gian ngắn có thể tạm lắng xuống, Yến Tùng Nam sẽ không đến gây phiền phức cho cô nữa.
Sau bữa sáng, đáng lẽ cô muốn đến ngân hàng trước nhưng Du Dực lại chạy xe đưa cô đến chỗ mua quần áo luôn.
Nhiếp Thu Sính không muốn dùng tiền của Du Dực, cô nói: “Hay là đến ngân hàng trước đi?”
“Không cần vội, mua quần áo trước rồi đi không phải như nhau sao?”
Du Dực không đợi Nhiếp Thu Sính nói thêm, ôm lấy Thanh Ti sải bước vào trong cửa hàng, cô chỉ còn cách đi theo.
Sau khi vào cửa hàng, Du Dực nhìn lướt qua các bộ quần áo, anh nhíu mày, quần áo ở đây đều tệ quá, mấy người phụ nữ nhà anh mua cái khăn quàng thôi cũng đã hơn chục ngàn tệ rồi.
Bây giờ Du Dực theo phản xạ chỉ muốn dành cho hai mẹ con họ những gì tốt nhất thôi.
Anh nói: “Thanh Ti thích bộ nào, nói chú nghe?”
Thanh Ti nhìn thấy các bộ đồ nhiều đến choáng ngợp, tỏ ra nghi ngại: “Có thể mua thiệt hả chú?”
“Đương nhiên, mua bao nhiêu cũng được.”
Thế là lúc từ cửa hàng bước ra, cái miệng xinh xắn của Thanh Ti cứ toe toét, vẻ mặt tràn đầy một vẻ không biết là vui mừng khôn xiết hay kinh ngạc đến bất ngờ, Nhiếp Thu Sính vội nói: “Mua nhiều quá rồi, con nít không mặc được nhiều như vậy.”
Du Dực bế Thanh Ti lên xe, “Bé gái ai cũng thích quần áo mới, mỗi ngày một bộ kiểu gì cũng mặc được hết.”
“Nhưng con nít không nên nuông chiều như vậy, sẽ bị chiều hư đó.”
Nhiếp Thu Sính lo đến phát khóc, quần áo Du Dực mua cho Thanh Ti nhiều đến nỗi khiến cô phải sợ, nhưng cô càng không ngờ điều mà Du Dực nói tiếp sau đó.
“Chiều hư thì tôi chiệu trách nhiệm hết.”
...
Mua đồ cho Thanh Ti xong, giờ đến lượt mua cho Nhiếp Thu Sính, cô quyết tâm chỉ mua hai bộ để thay thôi, không mua hơn.
Tuy nhiên...
Suy nghĩ của cô rất tốt, nhưng thực tế thì cô lại chứng kiến sự bá đạo của Du Dực lần nữa.
Cô nói gì cũng vô tác dụng, cho dù có giận đi nữa anh cũng chỉ nhìn cô với nụ cười mỉm khiến cơn giận dữ của cô tan biến hết.
Ra về trong niềm vui sướng của chủ và nhân viên cửa hàng, Nhiếp Thu Sính lòng đau như cắt ngồi vào xe, cô xụ mặt nói: “Sau này anh không được như vậy nữa, tôi có tiền. Tôi bán cái chén cho gà ăn ở đằng sau sân đi rồi, bán được cả mấy chục ngàn tệ, tôi và Thanh Ti hiện tại không thiếu tiền, anh đừng cái gì cũng chi tiền của anh như vậy.”
Du Dực ngạc nhiên, “Sao cô biết cái chén đó là đồ cổ, bán được bao nhiêu, có bị chém giá không?”
Lần trước khi anh trốn ở phía sau sân nhà cô đã biết cái chén đó là đồ cổ, anh sợ nói ra cô sẽ đem đi bán nhưng lại bị lừa nên đã không nói cô nghe, lúc đầu chỉ tính là khi anh quay lại sẽ nói cho cô nghe, nếu cô muốn bán thì anh sẽ đi với cô, không ngờ cô đã đem đi bán thật.
Nhiếp Thu Sính nói cho Du Dực nghe đầu đuôi câu chuyện: “Nếu không có người thanh niên đó thì chắc tôi bị chém thiệt quá.”
Bỗng, cô thấy chủ đề bị đổi, “Xém tí bị anh gạt rồi, lúc nãy những gì tôi nói anh có nghe không đó?”
Du Dực gật đầu: “Biết rồi, để dành tiền để cho vợ tương lai sau này.”
Nhưng, vợ tương lai của tôi, sẽ là cô đấy!
Ạng còn sắp giữ không được, ai còn tâm trí đâu mà lo Nhiếp Thu Sính chứ.
Yến Như Kha cẩn trọng hỏi: “Vậy... Trong thành, anh xem nhà họ Diệp thì...”
Nó vừa nhắc đến nhà họ Diệp, nét mặt Yến Tùng Nam lập tức trở nên u ám.
“Kéo dài được bao lâu thì kéo, không thể thì anh sẽ cắt đứt, tạm thời không thể về được nữa.”
Nếu như không phải do nhà họ Diệp ép hắn trở về đưa Nhiếp Thu Sính qua, hắn cũng không bị thế này.
Ly hôn thôi, dễ mà, sao phải lắm chuyện phiền hà như thế? Yến Tùng Nam cảm thấy nhà họ Diệp ép hắn về không phải vì Nhiếp Thu Sính mà là muốn phá hắn.
Yến Tùng Nam nắm chặc bàn tay, sớm muộn gì hắn cũng phá tan tành nhà họ Diệp.
...
Lúc này, Nhiếp Thu Sính không biết mối nguy hiểm của cô trong thời gian ngắn có thể tạm lắng xuống, Yến Tùng Nam sẽ không đến gây phiền phức cho cô nữa.
Sau bữa sáng, đáng lẽ cô muốn đến ngân hàng trước nhưng Du Dực lại chạy xe đưa cô đến chỗ mua quần áo luôn.
Nhiếp Thu Sính không muốn dùng tiền của Du Dực, cô nói: “Hay là đến ngân hàng trước đi?”
“Không cần vội, mua quần áo trước rồi đi không phải như nhau sao?”
Du Dực không đợi Nhiếp Thu Sính nói thêm, ôm lấy Thanh Ti sải bước vào trong cửa hàng, cô chỉ còn cách đi theo.
Sau khi vào cửa hàng, Du Dực nhìn lướt qua các bộ quần áo, anh nhíu mày, quần áo ở đây đều tệ quá, mấy người phụ nữ nhà anh mua cái khăn quàng thôi cũng đã hơn chục ngàn tệ rồi.
Bây giờ Du Dực theo phản xạ chỉ muốn dành cho hai mẹ con họ những gì tốt nhất thôi.
Anh nói: “Thanh Ti thích bộ nào, nói chú nghe?”
Thanh Ti nhìn thấy các bộ đồ nhiều đến choáng ngợp, tỏ ra nghi ngại: “Có thể mua thiệt hả chú?”
“Đương nhiên, mua bao nhiêu cũng được.”
Thế là lúc từ cửa hàng bước ra, cái miệng xinh xắn của Thanh Ti cứ toe toét, vẻ mặt tràn đầy một vẻ không biết là vui mừng khôn xiết hay kinh ngạc đến bất ngờ, Nhiếp Thu Sính vội nói: “Mua nhiều quá rồi, con nít không mặc được nhiều như vậy.”
Du Dực bế Thanh Ti lên xe, “Bé gái ai cũng thích quần áo mới, mỗi ngày một bộ kiểu gì cũng mặc được hết.”
“Nhưng con nít không nên nuông chiều như vậy, sẽ bị chiều hư đó.”
Nhiếp Thu Sính lo đến phát khóc, quần áo Du Dực mua cho Thanh Ti nhiều đến nỗi khiến cô phải sợ, nhưng cô càng không ngờ điều mà Du Dực nói tiếp sau đó.
“Chiều hư thì tôi chiệu trách nhiệm hết.”
...
Mua đồ cho Thanh Ti xong, giờ đến lượt mua cho Nhiếp Thu Sính, cô quyết tâm chỉ mua hai bộ để thay thôi, không mua hơn.
Tuy nhiên...
Suy nghĩ của cô rất tốt, nhưng thực tế thì cô lại chứng kiến sự bá đạo của Du Dực lần nữa.
Cô nói gì cũng vô tác dụng, cho dù có giận đi nữa anh cũng chỉ nhìn cô với nụ cười mỉm khiến cơn giận dữ của cô tan biến hết.
Ra về trong niềm vui sướng của chủ và nhân viên cửa hàng, Nhiếp Thu Sính lòng đau như cắt ngồi vào xe, cô xụ mặt nói: “Sau này anh không được như vậy nữa, tôi có tiền. Tôi bán cái chén cho gà ăn ở đằng sau sân đi rồi, bán được cả mấy chục ngàn tệ, tôi và Thanh Ti hiện tại không thiếu tiền, anh đừng cái gì cũng chi tiền của anh như vậy.”
Du Dực ngạc nhiên, “Sao cô biết cái chén đó là đồ cổ, bán được bao nhiêu, có bị chém giá không?”
Lần trước khi anh trốn ở phía sau sân nhà cô đã biết cái chén đó là đồ cổ, anh sợ nói ra cô sẽ đem đi bán nhưng lại bị lừa nên đã không nói cô nghe, lúc đầu chỉ tính là khi anh quay lại sẽ nói cho cô nghe, nếu cô muốn bán thì anh sẽ đi với cô, không ngờ cô đã đem đi bán thật.
Nhiếp Thu Sính nói cho Du Dực nghe đầu đuôi câu chuyện: “Nếu không có người thanh niên đó thì chắc tôi bị chém thiệt quá.”
Bỗng, cô thấy chủ đề bị đổi, “Xém tí bị anh gạt rồi, lúc nãy những gì tôi nói anh có nghe không đó?”
Du Dực gật đầu: “Biết rồi, để dành tiền để cho vợ tương lai sau này.”
Nhưng, vợ tương lai của tôi, sẽ là cô đấy!