Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Trong đầu hắn suy nghĩ một chút, hắn cũng không rõ bản thân mình đã đắc tội với nhân vật số một thế này khi nào? Nếu trước đây đã từng gặp qua người này thì hắn tuyệt đối không thể quên, mà người đàn ông trước mặt hắn ta quả thật là một người đàn ông khiến người khác vừa nhìn đã không thể quên.
Yến Tùng Nam an ủi bản thân mình, chắc hẳn mọi chuyện là do hắn nghĩ nhiều quá rồi, hắn cẩn thận nói: “Tiên sinh, ngài xem... Vợ con tôi còn đang ngồi trong xe, sáng nay họ cũng chưa ăn cơm, con bé còn đang say xe. Nếu xe vẫn không đi được, chờ đến tối, người lớn còn có thể chịu được nhưng con trẻ thì chắc chắn không thể chịu nổi. Tiên sinh, coi như ngài tích đức làm việc thiện, cầu xin ngài hỗ trợ một chút được không?”
Những lời này của hắn quả thực rất mềm mỏng, lấy cớ từ chính đứa con của mình, như vậy nếu đối phương vẫn quyết tâm không hỗ trợ thì cũng không khác nào nói: Ngươi không phải là đàn ông.
Du Dực không nói năng gì, trong đôi mắt hoa đào lạnh lùng đều là trào phúng. Ngay khi Yến Tùng Nam nghĩ anh sẽ tiếp tục từ chối thì không ngờ anh lại đột nhiên đẩy cửa xe ra. Yến Tùng Nam đang đứng bên ngoài cửa xe hoàn toàn bị bất ngờ, không kịp đề phòng, bị cửa xe va mạnh vào người nên ngã ngồi xuống vũng bùn dưới đất. Sau đó hắn ta cảm giác mọi chuyện hoàn toàn thanh đổi, chỉ cảm thấy một trận hàn khí cực lạnh nhanh chóng chui vào trong quần.
Một đôi chân bước từ trên xe xuống, giày da màu đen - chỉ có bộ đội mới có thể sử dụng. Khi người nọ bước ra, Yến Tùng Nam mới có thể thấy anh cao lớn thế nào, hắn ta lại đang chật vật ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn người đàn ông kia, còn anh chỉ cúi đầu liếc nhìn hắn một cái, cao cao tại thượng như một vị thần đang nhìn một con kiến.
Đôi chân dài của Du Dực bước qua trước mặt Yến Tùng Nam, đi về phía chiếc xe bị sa lầy trong vũng bùn của hắn, mỗi bước đi đều vô cùng vững chãi, không giống như hắn ta vừa đi vừa trượt. Yến Tùng Nam rất căm tức nhưng vẫn không dám thể hiện ra ngoài. Hắn ta biết, trên đời này, giữa người với người từ khi sinh ra đã có chênh lệch khác biệt rất lớn. Bản thân hắn và người đàn ông này chính là chênh lệch trời sinh.
Yến Tùng Nam nhanh chóng từ mặt đất đứng dậy, bất chấp mông quần dính đầy bùn đất mà theo sau người đàn ông nọ.
Du Dực đi đến chỗ chiếc xe, mặc dù bề ngoài anh thể hiện ra là vô cùng bình tĩnh nhưng cũng chỉ có bản thân anh biết mình đang vô cùng bất an. Anh không biết người trong xe này có phải là người anh mà anh muốn gặp nhất hiện tại hay không, nhưng anh lại càng sợ hãi việc trong xe chính là cô – còn cô lại đang có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn với chồng mình.
Du Dực cúi người, ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã nhìn thấy Nhiếp Thu Sính. Tầm mắt anh lướt qua Yến Như Kha, thấy Nhiếp Thu Sính đang khẩn trương ôm chặt một cô bé, vẻ mặt lo lắng nhưng trong ánh mắt lại mang theo nét ôn nhu, vừa dịu dàng nói gì đó xong lại dỗ dành đứa nhỏ.
Chính khuôn mặt đó, chính ánh mắt đó đã khiến mọi sự trống vắng trong lòng Du Dực nháy mắt được lấp đầy. Anh chăm chút nhìn Nhiếp Thu Sính, vẻ mặt vốn đang lạnh lùng giờ lại từng chút từng chút thả lỏng. Vừa thấy Nhiếp Thu Sính, trong mắt, trong lòng anh tất cả đều là hình ảnh của cô, đến nỗi không hề nghe thấy Yến Tùng Nam đứng phía sau đang một mực gọi anh, mà cho dù nghe thấy, anh cũng không thèm để ý, thậm chí anh còn càng muốn cho hắn một trận nữa.
Tâm tư của Nhiếp Thu Sính hiện giờ đều đặt trên người Thanh Ti, nào hay biết rằng ngoài cửa sổ đang có người chăm chú nhìn mình. Còn Yến Như Kha đã nhìn thấy Du Dực đứng bên ngoài cửa kính.
Ánh nắng chói chang của buổi trưa dừng trên gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của Du Dực khiến anh có thêm vài phần thần thánh, lại thêm đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của anh giờ đã không còn lạnh lùng, càng không che dấu nổi sự dịu dàng, khoé môi hơi nhếch lên, nụ cười ấy lập tức xuyên thẳng vào tim của Yến Như Kha.
13 tuổi – đúng thời điểm xuân tâm nảy mầm của thiếu nữ, Yến Như Kha chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, hơn nữa càng lúc càng nhanh giống như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
Yến Tùng Nam an ủi bản thân mình, chắc hẳn mọi chuyện là do hắn nghĩ nhiều quá rồi, hắn cẩn thận nói: “Tiên sinh, ngài xem... Vợ con tôi còn đang ngồi trong xe, sáng nay họ cũng chưa ăn cơm, con bé còn đang say xe. Nếu xe vẫn không đi được, chờ đến tối, người lớn còn có thể chịu được nhưng con trẻ thì chắc chắn không thể chịu nổi. Tiên sinh, coi như ngài tích đức làm việc thiện, cầu xin ngài hỗ trợ một chút được không?”
Những lời này của hắn quả thực rất mềm mỏng, lấy cớ từ chính đứa con của mình, như vậy nếu đối phương vẫn quyết tâm không hỗ trợ thì cũng không khác nào nói: Ngươi không phải là đàn ông.
Du Dực không nói năng gì, trong đôi mắt hoa đào lạnh lùng đều là trào phúng. Ngay khi Yến Tùng Nam nghĩ anh sẽ tiếp tục từ chối thì không ngờ anh lại đột nhiên đẩy cửa xe ra. Yến Tùng Nam đang đứng bên ngoài cửa xe hoàn toàn bị bất ngờ, không kịp đề phòng, bị cửa xe va mạnh vào người nên ngã ngồi xuống vũng bùn dưới đất. Sau đó hắn ta cảm giác mọi chuyện hoàn toàn thanh đổi, chỉ cảm thấy một trận hàn khí cực lạnh nhanh chóng chui vào trong quần.
Một đôi chân bước từ trên xe xuống, giày da màu đen - chỉ có bộ đội mới có thể sử dụng. Khi người nọ bước ra, Yến Tùng Nam mới có thể thấy anh cao lớn thế nào, hắn ta lại đang chật vật ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn người đàn ông kia, còn anh chỉ cúi đầu liếc nhìn hắn một cái, cao cao tại thượng như một vị thần đang nhìn một con kiến.
Đôi chân dài của Du Dực bước qua trước mặt Yến Tùng Nam, đi về phía chiếc xe bị sa lầy trong vũng bùn của hắn, mỗi bước đi đều vô cùng vững chãi, không giống như hắn ta vừa đi vừa trượt. Yến Tùng Nam rất căm tức nhưng vẫn không dám thể hiện ra ngoài. Hắn ta biết, trên đời này, giữa người với người từ khi sinh ra đã có chênh lệch khác biệt rất lớn. Bản thân hắn và người đàn ông này chính là chênh lệch trời sinh.
Yến Tùng Nam nhanh chóng từ mặt đất đứng dậy, bất chấp mông quần dính đầy bùn đất mà theo sau người đàn ông nọ.
Du Dực đi đến chỗ chiếc xe, mặc dù bề ngoài anh thể hiện ra là vô cùng bình tĩnh nhưng cũng chỉ có bản thân anh biết mình đang vô cùng bất an. Anh không biết người trong xe này có phải là người anh mà anh muốn gặp nhất hiện tại hay không, nhưng anh lại càng sợ hãi việc trong xe chính là cô – còn cô lại đang có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn với chồng mình.
Du Dực cúi người, ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã nhìn thấy Nhiếp Thu Sính. Tầm mắt anh lướt qua Yến Như Kha, thấy Nhiếp Thu Sính đang khẩn trương ôm chặt một cô bé, vẻ mặt lo lắng nhưng trong ánh mắt lại mang theo nét ôn nhu, vừa dịu dàng nói gì đó xong lại dỗ dành đứa nhỏ.
Chính khuôn mặt đó, chính ánh mắt đó đã khiến mọi sự trống vắng trong lòng Du Dực nháy mắt được lấp đầy. Anh chăm chút nhìn Nhiếp Thu Sính, vẻ mặt vốn đang lạnh lùng giờ lại từng chút từng chút thả lỏng. Vừa thấy Nhiếp Thu Sính, trong mắt, trong lòng anh tất cả đều là hình ảnh của cô, đến nỗi không hề nghe thấy Yến Tùng Nam đứng phía sau đang một mực gọi anh, mà cho dù nghe thấy, anh cũng không thèm để ý, thậm chí anh còn càng muốn cho hắn một trận nữa.
Tâm tư của Nhiếp Thu Sính hiện giờ đều đặt trên người Thanh Ti, nào hay biết rằng ngoài cửa sổ đang có người chăm chú nhìn mình. Còn Yến Như Kha đã nhìn thấy Du Dực đứng bên ngoài cửa kính.
Ánh nắng chói chang của buổi trưa dừng trên gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của Du Dực khiến anh có thêm vài phần thần thánh, lại thêm đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của anh giờ đã không còn lạnh lùng, càng không che dấu nổi sự dịu dàng, khoé môi hơi nhếch lên, nụ cười ấy lập tức xuyên thẳng vào tim của Yến Như Kha.
13 tuổi – đúng thời điểm xuân tâm nảy mầm của thiếu nữ, Yến Như Kha chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, hơn nữa càng lúc càng nhanh giống như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.