Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2407
Nhạc Thính Phong bị giật mình tỉnh cả ngủ, sau đó cũng không ngủ tiếp được nữa.
Trong lòng cứ thấy sốt ruột, cậu có cảm giác nếu như bản thân không làm gì đó thì sau này nhất định sẽ hối hận.
***
Giờ tan học buổi trưa, Thanh Ti ra khỏi cổng1trường, vẫy tay với bạn học, vừa quay lại trông thấy Nhạc Thính Phong thì lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh! Anh về lúc nào thế?”
Nhạc Thính Phong có chút ngượng ngùng: “Không có gì, chỉ là hôm nay không có lớp, cho nên.”
Thanh Ti nhảy đến trước mặt Nhạc8Thính Phong, nói: “Anh, có phải anh nhớ em rồi đúng không?”
Mặt Nhạc Thính Phong hơi đỏ lên, qua quýt gật đầu một cái.
Thanh Ti ôm lấy cánh tay Nhạc Thính Phong, nói tiếp: “Nhớ em thì cứ nói thẳng đi, ngượng ngùng làm gì?”
“Anh không có.”
“Không có? Không có cái2gì? Không nhớ em á?”
Đến đây, Thanh Ti liền buồng cánh tay Nhạc Thính Phong ra: “.. Nếu đã nói như vậy.”
“Không phải! Không phải là anh không nhớ em, anh... Ý anh là, khụ... Chỉ là anh hơi ngượng thôi.”
Thanh Ti bật cười khúc khích, thấy Nhạc Thính Phong yên4lặng đưa cánh tay về phía mình thì cô bé liền ôm lấy, sau đó đưa mặt đến trước mặt Nhạc Thính Phong: Vậy anh hồn em một cái đi, em phát hiện anh bây giờ chẳng hề giống lúc còn bé nữa rồi! Anh không đối xử với em tốt như trước nữa, trước anh thường hồn em lắm mà.”
Nghe cô nói vậy, mặt Nhạc Thính Phong đỏ bừng cả lên: “Cái này... Đây là cổng trường của bọn mình đấy”
Thanh Ti bĩu môi: “Vậy thì sao chứ? Anh là anh của em cơ mà! Rõ là anh không thích em nữa rồi, đúng không?”
“Không phải! Em đừng có đoán mò..”
Nhạc Thính Phong ôm lấy Thanh Ti rồi cúi đầu, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên gò má của cô bé, sau đó tại cậu sắp cháy luôn rồi.
Cuối cùng Thanh Ti cũng nở nụ cười.
Đột nhiên có một giọng nói giận dữ ở đầu vang lên: “Du Thanh Ti! Chẳng phải cậu nói trước năm mười tám tuổi cậu sẽ không tìm bạn trai sao? Thế gã này là ai hả?”
Sắc mặt của Nhạc Thính Phong lạnh xuống, vẻ ngượng ngùng cũng biến mất trong nháy mắt.
Một cậu thiếu niên bộ dạng trông cũng ngon lành đang hùng hổ xông tới.
Thế nhưng cậu ta còn chưa kịp đi đến trước mặt bọn họ thì Nhạc Thính Phong đã đưa chân ra, đạp một phát đo ván đối phương.
“Cút! Còn dám làm phiền Thanh Ti nữa thì tao chặt đứt chân mày!”
Thanh Ti ló đầu từ phía sau Nhạc Thính Phong ra, nói: “Cậu mau đi đi, bạn trai tôi giỏi lắm đó, cậu đánh không lại anh ấy đâu!”
Cả người Nhạc Thính Phong lập tức cứng ngắc, mặt mũi cũng đỏ bừng lên.
Bạn... Bạn trai!
“Mày... Mày...”
Nhạc Thính Phong lại thêm một đạp nữa, ăn hai cái đạp này đủ để khiến cậu nhóc kia hết cử động nổi.
Thanh Ti lại khuyên thêm một câu: “Tôi bảo cậu đi nhanh đi mà, chẳng lẽ cậu thật sự muốn bị đánh chết luôn ở đây?”
“Mày cứ đợi đấy...” Cậu thiếu niên kia ôm bụng đứng lên rồi thất thểu chạy đi.
Nhạc Thính Phong xoay người lại nhìn Thanh Ti, đanh mặt nói: “Em còn nhỏ, không được phép yêu đương biết chưa hả?”
Thanh Ti gật đầu: “Đương nhiên là không rồi! Có người anh trai tốt như anh ở trước mặt thì em còn thích ai được nữa chứ? Trừ phi... Có một ngày nào đó em thật sự gặp được một người còn tốt hơn cả anh!”
Nhạc Thính Phong nhỏ giọng nói một câu: “Sẽ không có ai tốt hơn anh đâu!”
Thanh Ti hỏi: “Anh, anh nói gì thế?”
“Không có gì?
***
Từ sau sự việc ngày hôm đó, Nhạc Thính Phong càng quản Thanh Ti chặt hơn, trên trường thì lo chuyện tiếp xúc với các bạn học nam, hàng ngày thì lo chuyện ăn mặc, chỉ hận không thể hóa trang Thanh Ti càng xấu càng tốt, cậu sợ người khác thấy được vẻ đẹp tuyệt trần của cô bé.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái Nhạc Thính Phong đã là sinh viên năm thứ tư, chuẩn bị tốt nghiệp, đây cũng là lúc Nhạc Thính Phong bắt đầu tiếp nhận công ty Nhạc thị.
Thời gian ở trường học đã không còn nhiều như trước nữa.
Trong lòng cứ thấy sốt ruột, cậu có cảm giác nếu như bản thân không làm gì đó thì sau này nhất định sẽ hối hận.
***
Giờ tan học buổi trưa, Thanh Ti ra khỏi cổng1trường, vẫy tay với bạn học, vừa quay lại trông thấy Nhạc Thính Phong thì lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh! Anh về lúc nào thế?”
Nhạc Thính Phong có chút ngượng ngùng: “Không có gì, chỉ là hôm nay không có lớp, cho nên.”
Thanh Ti nhảy đến trước mặt Nhạc8Thính Phong, nói: “Anh, có phải anh nhớ em rồi đúng không?”
Mặt Nhạc Thính Phong hơi đỏ lên, qua quýt gật đầu một cái.
Thanh Ti ôm lấy cánh tay Nhạc Thính Phong, nói tiếp: “Nhớ em thì cứ nói thẳng đi, ngượng ngùng làm gì?”
“Anh không có.”
“Không có? Không có cái2gì? Không nhớ em á?”
Đến đây, Thanh Ti liền buồng cánh tay Nhạc Thính Phong ra: “.. Nếu đã nói như vậy.”
“Không phải! Không phải là anh không nhớ em, anh... Ý anh là, khụ... Chỉ là anh hơi ngượng thôi.”
Thanh Ti bật cười khúc khích, thấy Nhạc Thính Phong yên4lặng đưa cánh tay về phía mình thì cô bé liền ôm lấy, sau đó đưa mặt đến trước mặt Nhạc Thính Phong: Vậy anh hồn em một cái đi, em phát hiện anh bây giờ chẳng hề giống lúc còn bé nữa rồi! Anh không đối xử với em tốt như trước nữa, trước anh thường hồn em lắm mà.”
Nghe cô nói vậy, mặt Nhạc Thính Phong đỏ bừng cả lên: “Cái này... Đây là cổng trường của bọn mình đấy”
Thanh Ti bĩu môi: “Vậy thì sao chứ? Anh là anh của em cơ mà! Rõ là anh không thích em nữa rồi, đúng không?”
“Không phải! Em đừng có đoán mò..”
Nhạc Thính Phong ôm lấy Thanh Ti rồi cúi đầu, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên gò má của cô bé, sau đó tại cậu sắp cháy luôn rồi.
Cuối cùng Thanh Ti cũng nở nụ cười.
Đột nhiên có một giọng nói giận dữ ở đầu vang lên: “Du Thanh Ti! Chẳng phải cậu nói trước năm mười tám tuổi cậu sẽ không tìm bạn trai sao? Thế gã này là ai hả?”
Sắc mặt của Nhạc Thính Phong lạnh xuống, vẻ ngượng ngùng cũng biến mất trong nháy mắt.
Một cậu thiếu niên bộ dạng trông cũng ngon lành đang hùng hổ xông tới.
Thế nhưng cậu ta còn chưa kịp đi đến trước mặt bọn họ thì Nhạc Thính Phong đã đưa chân ra, đạp một phát đo ván đối phương.
“Cút! Còn dám làm phiền Thanh Ti nữa thì tao chặt đứt chân mày!”
Thanh Ti ló đầu từ phía sau Nhạc Thính Phong ra, nói: “Cậu mau đi đi, bạn trai tôi giỏi lắm đó, cậu đánh không lại anh ấy đâu!”
Cả người Nhạc Thính Phong lập tức cứng ngắc, mặt mũi cũng đỏ bừng lên.
Bạn... Bạn trai!
“Mày... Mày...”
Nhạc Thính Phong lại thêm một đạp nữa, ăn hai cái đạp này đủ để khiến cậu nhóc kia hết cử động nổi.
Thanh Ti lại khuyên thêm một câu: “Tôi bảo cậu đi nhanh đi mà, chẳng lẽ cậu thật sự muốn bị đánh chết luôn ở đây?”
“Mày cứ đợi đấy...” Cậu thiếu niên kia ôm bụng đứng lên rồi thất thểu chạy đi.
Nhạc Thính Phong xoay người lại nhìn Thanh Ti, đanh mặt nói: “Em còn nhỏ, không được phép yêu đương biết chưa hả?”
Thanh Ti gật đầu: “Đương nhiên là không rồi! Có người anh trai tốt như anh ở trước mặt thì em còn thích ai được nữa chứ? Trừ phi... Có một ngày nào đó em thật sự gặp được một người còn tốt hơn cả anh!”
Nhạc Thính Phong nhỏ giọng nói một câu: “Sẽ không có ai tốt hơn anh đâu!”
Thanh Ti hỏi: “Anh, anh nói gì thế?”
“Không có gì?
***
Từ sau sự việc ngày hôm đó, Nhạc Thính Phong càng quản Thanh Ti chặt hơn, trên trường thì lo chuyện tiếp xúc với các bạn học nam, hàng ngày thì lo chuyện ăn mặc, chỉ hận không thể hóa trang Thanh Ti càng xấu càng tốt, cậu sợ người khác thấy được vẻ đẹp tuyệt trần của cô bé.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái Nhạc Thính Phong đã là sinh viên năm thứ tư, chuẩn bị tốt nghiệp, đây cũng là lúc Nhạc Thính Phong bắt đầu tiếp nhận công ty Nhạc thị.
Thời gian ở trường học đã không còn nhiều như trước nữa.