Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2389
Lâm Trầm lại giục: “Thôi mau đi đi, cậu xem có bao nhiêu người đang nhìn chúng ta chằm chằm kia kìa, | bộ dạng chúng ta bây giờ hẳn là rất dọa người đó.”
Lộ Tu Triệt giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn đành lấy tờ 100 đồng kia ra. Thôi thì vẫn còn hơn là đến khách sạn nhà mình, để cho toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới đều nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu, đành để cho người người ngoài không quen không biết thấy vậy.
Lộ Tu Triệt nhịn đau lấy tờ 100 đồng kia ra, tìm một nhà nghỉ nhỏ ở gần nhà ga giá chỉ 30 đồng một tiếng để thuê một phòng. Sau đó, ba người bọn họ tắm giặt sạch sẽ trong nhà nghỉ rồi mới đi.
Tuy nhiên, sau khi tắm giặt sạch sẽ xong xuôi, Lộ Tu Triệt mới phát hiện ra một vấn đề: Bọn họ tắm xong xuôi sạch sẽ rồi, nhưng còn quần áo thì sao?
Không có quần áo khác để thay, không lẽ lại mặc bộ quần áo cũ vừa bẩn vừa thối kia ư?
Cậu nói: “Chết rồi, chúng ta không có quần áo!”
Nhạc Thính Phong quay sang Lộ Tu Triệt, nở một nụ cười trông vô cùng nham hiểm: “Không phải chúng ta”
Lộ Tu Triệt: “Hả?”
“Chỉ có cậu là không có quần áo thôi.”
Nhạc Thính Phong nói xong liền quay sang túi hành lý của mình, lấy ra một bộ quần áo mới nguyên. Lúc làm nhiệm vụ lần trước, cậu buôn bán kiếm được chút tiền nên đã ra ngoài mua.
Cũng nhờ kinh nghiệm lần trước nên lần này Nhạc Thính Phong đã chuẩn bị cẩn thận quần áo để tắm rửa thay giặt.
Mấy lão huấn luyện viên của bọn họ lần này thật sự là quá xấu xa, đám quân huấn bọn họ quay về không những không được cho tiền mua vé xe mà cả tiền ăn cũng không có, tất cả đều phải tự tìm cách đi về. Cho nên, sau khi dồn tiền mua vé tàu, đám Nhạc Thính Phong không mua được thêm bất cứ cái gì khác.
May mà Nhạc Thính Phong đã sớm để dành tiền chuẩn bị mấy thứ này từ trước, bằng không giờ cậu cũng sẽ âu sầu vì tiền như Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt nhìn thấy hai bộ quần áo sạch sẽ đang chờ người mặc vào kia thì chỉ vào Nhạc Thính Phong, run rẩy nói: “Cái gì thế này? Nhạc Thính Phong, cậu là tên xấu xa! Sao cậu không nói cho tớ biết? Cậu không phải là người, không phải là anh em của tớ?”
Nhạc Thính Phong nói: “Ai là anh em với cậu? Cậu là ai? Chúng ta quen nhau sao? Cậu họ gì vậy?”
“Xong rồi, xong thật rồi! Nhạc Thính Phong, tớ nói cho cậu biết, hai chúng ta xong rồi, từ nay về sau tớ tuyệt giao... Tuyệt giao với cậu!”
Lộ Tu Triệt đưa tay ôm ngực, vẻ mặt đau khổ.
Lâm Trầm đứng bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười nhè nhẹ.
Lộ Tu Triệt quay sang hỏi Lâm Trầm: “Cậu thì sao, Lâm Trầm, cậu có quần áo mới để thay chưa?”
Lâm Trầm lắc đầu: “Tớ không chuẩn bị quần áo mới gì cả, tớ không còn xu nào luôn, cậu hẳn là biết rõ điều này rồi.”
Lộ Tu Triệt thở phào một hơi, may quá, ít nhất còn có người làm bạn với cậu, “Tốt rồi, tốt rồi, hai chúng ta mới là anh em. Tên Nhạc Thính Phong này là đồ vô lương tâm, mặc kệ hắn, hắn đi đâu thì đi”
Nhưng còn chưa dứt lời, Lộ Tu Triệt đã lại bị bẽ mặt.
Lâm Trầm mỉm cười: “Tớ không có quần áo mới nhưng mà... Tớ có quần áo cũ đã giặt sạch đây rồi”
Nói xong cậu cũng lấy từ túi hành lý ra một bộ quần áo cũ sạch sẽ, trên quần áo còn có vài vết sờn.
Lộ Tu Triệt cảm thật mặt mình đau rát.
“Cậu cậu... Các cậu..”
Lộ Tu Triệt vừa chỉ vào hai người bạn của mình vừa ôm ngực rồi ngã lên giường, bộ dạng như Lâm Đại Ngọc: “Tớ đây uất quá mà chết rồi!”
Nhạc Thính Phong đem quần áo bẩn nhét vào túi hành lý, nói: “Được rồi, tớ đi đây, chờ tớ về đến nhà rồi sẽ gọi điện thoại cho ba cậu, bảo chú ấy đến đây nhận thi thể của cậu về”
Lâm Trầm: “Tớ cũng đi đây.”
Lộ Tu Triệt vừa nghe thế liền lập tức nhảy dựng lên từ trên giường: “Này, các cậu cứ thế mà bỏ tớ lại đây à?”
Nhạc Thính Phong cười tươi, để lộ hàm răng trắng: “Tuyệt giao rồi còn gì, ai để ý đến cậu nữa.”
Lộ Tu Triệt giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn đành lấy tờ 100 đồng kia ra. Thôi thì vẫn còn hơn là đến khách sạn nhà mình, để cho toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới đều nhìn thấy bộ dạng chật vật của cậu, đành để cho người người ngoài không quen không biết thấy vậy.
Lộ Tu Triệt nhịn đau lấy tờ 100 đồng kia ra, tìm một nhà nghỉ nhỏ ở gần nhà ga giá chỉ 30 đồng một tiếng để thuê một phòng. Sau đó, ba người bọn họ tắm giặt sạch sẽ trong nhà nghỉ rồi mới đi.
Tuy nhiên, sau khi tắm giặt sạch sẽ xong xuôi, Lộ Tu Triệt mới phát hiện ra một vấn đề: Bọn họ tắm xong xuôi sạch sẽ rồi, nhưng còn quần áo thì sao?
Không có quần áo khác để thay, không lẽ lại mặc bộ quần áo cũ vừa bẩn vừa thối kia ư?
Cậu nói: “Chết rồi, chúng ta không có quần áo!”
Nhạc Thính Phong quay sang Lộ Tu Triệt, nở một nụ cười trông vô cùng nham hiểm: “Không phải chúng ta”
Lộ Tu Triệt: “Hả?”
“Chỉ có cậu là không có quần áo thôi.”
Nhạc Thính Phong nói xong liền quay sang túi hành lý của mình, lấy ra một bộ quần áo mới nguyên. Lúc làm nhiệm vụ lần trước, cậu buôn bán kiếm được chút tiền nên đã ra ngoài mua.
Cũng nhờ kinh nghiệm lần trước nên lần này Nhạc Thính Phong đã chuẩn bị cẩn thận quần áo để tắm rửa thay giặt.
Mấy lão huấn luyện viên của bọn họ lần này thật sự là quá xấu xa, đám quân huấn bọn họ quay về không những không được cho tiền mua vé xe mà cả tiền ăn cũng không có, tất cả đều phải tự tìm cách đi về. Cho nên, sau khi dồn tiền mua vé tàu, đám Nhạc Thính Phong không mua được thêm bất cứ cái gì khác.
May mà Nhạc Thính Phong đã sớm để dành tiền chuẩn bị mấy thứ này từ trước, bằng không giờ cậu cũng sẽ âu sầu vì tiền như Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt nhìn thấy hai bộ quần áo sạch sẽ đang chờ người mặc vào kia thì chỉ vào Nhạc Thính Phong, run rẩy nói: “Cái gì thế này? Nhạc Thính Phong, cậu là tên xấu xa! Sao cậu không nói cho tớ biết? Cậu không phải là người, không phải là anh em của tớ?”
Nhạc Thính Phong nói: “Ai là anh em với cậu? Cậu là ai? Chúng ta quen nhau sao? Cậu họ gì vậy?”
“Xong rồi, xong thật rồi! Nhạc Thính Phong, tớ nói cho cậu biết, hai chúng ta xong rồi, từ nay về sau tớ tuyệt giao... Tuyệt giao với cậu!”
Lộ Tu Triệt đưa tay ôm ngực, vẻ mặt đau khổ.
Lâm Trầm đứng bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười nhè nhẹ.
Lộ Tu Triệt quay sang hỏi Lâm Trầm: “Cậu thì sao, Lâm Trầm, cậu có quần áo mới để thay chưa?”
Lâm Trầm lắc đầu: “Tớ không chuẩn bị quần áo mới gì cả, tớ không còn xu nào luôn, cậu hẳn là biết rõ điều này rồi.”
Lộ Tu Triệt thở phào một hơi, may quá, ít nhất còn có người làm bạn với cậu, “Tốt rồi, tốt rồi, hai chúng ta mới là anh em. Tên Nhạc Thính Phong này là đồ vô lương tâm, mặc kệ hắn, hắn đi đâu thì đi”
Nhưng còn chưa dứt lời, Lộ Tu Triệt đã lại bị bẽ mặt.
Lâm Trầm mỉm cười: “Tớ không có quần áo mới nhưng mà... Tớ có quần áo cũ đã giặt sạch đây rồi”
Nói xong cậu cũng lấy từ túi hành lý ra một bộ quần áo cũ sạch sẽ, trên quần áo còn có vài vết sờn.
Lộ Tu Triệt cảm thật mặt mình đau rát.
“Cậu cậu... Các cậu..”
Lộ Tu Triệt vừa chỉ vào hai người bạn của mình vừa ôm ngực rồi ngã lên giường, bộ dạng như Lâm Đại Ngọc: “Tớ đây uất quá mà chết rồi!”
Nhạc Thính Phong đem quần áo bẩn nhét vào túi hành lý, nói: “Được rồi, tớ đi đây, chờ tớ về đến nhà rồi sẽ gọi điện thoại cho ba cậu, bảo chú ấy đến đây nhận thi thể của cậu về”
Lâm Trầm: “Tớ cũng đi đây.”
Lộ Tu Triệt vừa nghe thế liền lập tức nhảy dựng lên từ trên giường: “Này, các cậu cứ thế mà bỏ tớ lại đây à?”
Nhạc Thính Phong cười tươi, để lộ hàm răng trắng: “Tuyệt giao rồi còn gì, ai để ý đến cậu nữa.”