Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Toà án chỉ cần một cuộc điều tra là biết Yến Tùng Nam phạm tội trùng hôn, phần thắng của cô vẫn là rất lớn.
Nhưng khi nãy, cô gái kia có lo lắng về thời điểm xem xét quyền nuôi nấng đứa trẻ ở toà án, đầu tiên sẽ phải xem xét năng lực kinh tế của hai bên bố mẹ, tuy rằng không phải toàn bộ toà án đều xem xét việc này, nhưng chuyện này vẫn rất quan trọng, đây là điểm lo lắng duy nhất trong lòng Nhiếp Thu Sính.
Cô biết Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi nhất định không muốn nuôi dưỡng Thanh Ti, chỉ sợ Yến Tùng Nam cố ý muốn tranh giành với cô thôi.
Nhiếp Thu Sính dẫn Thanh Ti mua hai bộ quần áo, lại tìm buồng điện thoại công cộng, gọi tới dãy số mà cô gái lúc nãy cho mình.
Người ở đầu dây bên kia hỏi tình huống hiện tại của cô, hẹn thời gian gặp mặt, còn nói với cô tốt nhất là đến toà án khởi tố trước, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng biết, thời gian còn lại của cô không nhiều lắm, cô cân nhắc một chút liền quyết định hôm nay sẽ không quay về nữa, thừa dịp hai ngày nghỉ cuối tuần của Thanh Ti sẽ giải quyết xong xuôi sự tình này, bằng không một khi Yến Tùng Nam trở về, cô sẽ không có thời gian đi tiếp.
Buổi chiều, Nhiếp Thu Sính cùng luật sư Lý kia gặp mặt, kể lại rõ ràng tỉ mỉ tình huống của mình cho anh ta. Vị luật sư mới trước hết anh ta phải đi Lạc Thành, thu thập, điều tra bằng chứng cho việc Yến Tùng Nam trùng hôn xong rồi mới có thể khởi tố. Nhưng cô có thể yên tâm, chỉ cần những gì cô nói là sự thật, vụ kiện này cô nhất định có thể thắng, tuy nhiên tại thời điểm giành quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, phiên toà này có lẽ vẫn còn vài điểm lo lắng.
Nhiếp Thu Sính cầu xin anh ta hỗ trợ, bất luận thế nào, con gái cũng phải đi với cô.
Ký xong thoả thuận uỷ quyền, tương đương Nhiếp Thu Sính giao toàn quyền khởi tố ly hôn lên toà án cho luật sư, đến hôm sau mới rời đi.
...
Ngay lúc Nhiếp Thu Sính dẫn Thanh Ti rời khỏi thị trấn, Yến Tùng Nam lái xe từ Lạc Thành quay lại, trước tiên đến trường trung học của Yến Như Kha.
Yến Như Kha thấy hắn lái xe tới, ánh mắt sáng rực, vui mừng ngồi trên xe hắn sờ tới sờ lui.
Sau đó nó uỷ khuất nói: “Anh, hiện tại anh có nhiều tiền như vậy, anh mau dẫn em vào thành đi. Anh không biết mỗi ngày ở nhà, Nhiếp Thu Sính ngược đãi em thế nào đâu.”
Yến Tùng Nam với em gái này vẫn có vài phần cảm tình: “Em không cần gấp gáp, anh nhất định sẽ dẫn em vào thành, lần này anh quay lại chính là để giải quyết chuyện riêng với cô ta.”
“Anh, anh không thể nhẹ nhàng tha thứ cho cô ta được. Anh không biết là hôm qua em ở thị trấn nhìn thấy cô ả, cách ăn mặc không khác gì yêu tình, lại đi cùng một gã đàn ông ôm ôm ấp ấp.” Yến Như Kha hiện tại hận Nhiếp Thu Sính đến chết, chỉ ước gì moi móc ra chuyện không hay của cô, mở miệng nói không có một chữ nào là thật, trắng nói thành đen, giống như nó tận mặt nhìn thấy.
Nháy mắt, mặt Yến Tùng Nam đen lại: “Mọi chuyện em nói đều là thật sao?”
Yến Như Kha liên tục gật đầu: “Đương nhiên là thật, ả đàn bà kia nhất định có đàn ông bên ngoài, nếu không cô ta làm sao có tiền, cô ta còn vào ngân hàng nữa. Bình thường trong thôn cô ta cũng không hề đứng đắn, cấu kết làm bậy với đàn ông khác trong thôn.”
Đừng thấy Yến Như Kha tuổi còn nhỏ, nhưng lòng dạ lại thực sự ác độc, bẩn thỉu.
Yến Tùng Nam mắng: “Con đàn bà đê tiện này, thế mà dám ở sau lưng anh tìm đàn ông khác.”
Yến Tùng Nam là loại đàn ông như thế, căm ghét làm công việc trồng trọt nhà nông, bản thân hắn có thể lấy vợ khác, có thể vứt bỏ vợ mình nhưng chắc chắn không cho phép vợ mình có nửa phần bất trung, đối với người vợ này, hắn cũng không quay lại, không thực hiện nửa phần trách nhiệm của người làm chồng, làm cha.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rằng mình có thể dẫm đạp Nhiếp Thu Sính đến chết mà cô cũng không được phản kháng lại.
Yến Tùng Nam nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta cứ chờ xem, xem anh thu thập cô ta thế nào.”
Nhưng khi nãy, cô gái kia có lo lắng về thời điểm xem xét quyền nuôi nấng đứa trẻ ở toà án, đầu tiên sẽ phải xem xét năng lực kinh tế của hai bên bố mẹ, tuy rằng không phải toàn bộ toà án đều xem xét việc này, nhưng chuyện này vẫn rất quan trọng, đây là điểm lo lắng duy nhất trong lòng Nhiếp Thu Sính.
Cô biết Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi nhất định không muốn nuôi dưỡng Thanh Ti, chỉ sợ Yến Tùng Nam cố ý muốn tranh giành với cô thôi.
Nhiếp Thu Sính dẫn Thanh Ti mua hai bộ quần áo, lại tìm buồng điện thoại công cộng, gọi tới dãy số mà cô gái lúc nãy cho mình.
Người ở đầu dây bên kia hỏi tình huống hiện tại của cô, hẹn thời gian gặp mặt, còn nói với cô tốt nhất là đến toà án khởi tố trước, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng biết, thời gian còn lại của cô không nhiều lắm, cô cân nhắc một chút liền quyết định hôm nay sẽ không quay về nữa, thừa dịp hai ngày nghỉ cuối tuần của Thanh Ti sẽ giải quyết xong xuôi sự tình này, bằng không một khi Yến Tùng Nam trở về, cô sẽ không có thời gian đi tiếp.
Buổi chiều, Nhiếp Thu Sính cùng luật sư Lý kia gặp mặt, kể lại rõ ràng tỉ mỉ tình huống của mình cho anh ta. Vị luật sư mới trước hết anh ta phải đi Lạc Thành, thu thập, điều tra bằng chứng cho việc Yến Tùng Nam trùng hôn xong rồi mới có thể khởi tố. Nhưng cô có thể yên tâm, chỉ cần những gì cô nói là sự thật, vụ kiện này cô nhất định có thể thắng, tuy nhiên tại thời điểm giành quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, phiên toà này có lẽ vẫn còn vài điểm lo lắng.
Nhiếp Thu Sính cầu xin anh ta hỗ trợ, bất luận thế nào, con gái cũng phải đi với cô.
Ký xong thoả thuận uỷ quyền, tương đương Nhiếp Thu Sính giao toàn quyền khởi tố ly hôn lên toà án cho luật sư, đến hôm sau mới rời đi.
...
Ngay lúc Nhiếp Thu Sính dẫn Thanh Ti rời khỏi thị trấn, Yến Tùng Nam lái xe từ Lạc Thành quay lại, trước tiên đến trường trung học của Yến Như Kha.
Yến Như Kha thấy hắn lái xe tới, ánh mắt sáng rực, vui mừng ngồi trên xe hắn sờ tới sờ lui.
Sau đó nó uỷ khuất nói: “Anh, hiện tại anh có nhiều tiền như vậy, anh mau dẫn em vào thành đi. Anh không biết mỗi ngày ở nhà, Nhiếp Thu Sính ngược đãi em thế nào đâu.”
Yến Tùng Nam với em gái này vẫn có vài phần cảm tình: “Em không cần gấp gáp, anh nhất định sẽ dẫn em vào thành, lần này anh quay lại chính là để giải quyết chuyện riêng với cô ta.”
“Anh, anh không thể nhẹ nhàng tha thứ cho cô ta được. Anh không biết là hôm qua em ở thị trấn nhìn thấy cô ả, cách ăn mặc không khác gì yêu tình, lại đi cùng một gã đàn ông ôm ôm ấp ấp.” Yến Như Kha hiện tại hận Nhiếp Thu Sính đến chết, chỉ ước gì moi móc ra chuyện không hay của cô, mở miệng nói không có một chữ nào là thật, trắng nói thành đen, giống như nó tận mặt nhìn thấy.
Nháy mắt, mặt Yến Tùng Nam đen lại: “Mọi chuyện em nói đều là thật sao?”
Yến Như Kha liên tục gật đầu: “Đương nhiên là thật, ả đàn bà kia nhất định có đàn ông bên ngoài, nếu không cô ta làm sao có tiền, cô ta còn vào ngân hàng nữa. Bình thường trong thôn cô ta cũng không hề đứng đắn, cấu kết làm bậy với đàn ông khác trong thôn.”
Đừng thấy Yến Như Kha tuổi còn nhỏ, nhưng lòng dạ lại thực sự ác độc, bẩn thỉu.
Yến Tùng Nam mắng: “Con đàn bà đê tiện này, thế mà dám ở sau lưng anh tìm đàn ông khác.”
Yến Tùng Nam là loại đàn ông như thế, căm ghét làm công việc trồng trọt nhà nông, bản thân hắn có thể lấy vợ khác, có thể vứt bỏ vợ mình nhưng chắc chắn không cho phép vợ mình có nửa phần bất trung, đối với người vợ này, hắn cũng không quay lại, không thực hiện nửa phần trách nhiệm của người làm chồng, làm cha.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rằng mình có thể dẫm đạp Nhiếp Thu Sính đến chết mà cô cũng không được phản kháng lại.
Yến Tùng Nam nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta cứ chờ xem, xem anh thu thập cô ta thế nào.”