Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-56
Chương 56: Ở tạm một thời gian
Tấm màn voan mỏng trắng tinh đang bị từng cơn gió nhẹ bên ngoài cửa sổ thổi vào. Trong màn đêm tĩnh mịch, trên chiếc giường, thân hình cô gái nhỏ nhắn đang chìm vào giấc ngủ. Vầng trán nhẵn nhụi đang lấm tấm mồ hôi gương mặt hơi đăm lại tuy nhắm mắt nhưng có thể nhận ra sự đau khổ hiện rõ trên đó.
Vẫn là hình ảnh người đàn ông đó nhưng gương mặt thì nhìn không rõ ràng chỉ mờ nhạt. Người đó đang đeo cho cô một sợi dây chuyền, nó rất đẹp còn lấp lánh nữa, mặt của sợi dây lại là một chiếc nhẫn!
"Tử Ái...Em có đồng ý lấy một người đàn ông như anh không?"
Diệp Tử Ái giật mình tỉnh dậy cô thở gấp, bất giác lại sờ tay lên cổ như một bản năng. Sợi dây chuyền đó? Phải rồi...hình như cô cũng có một sợi! Lập tức cô mở ngăn tủ bên cạnh ra. Thứ lấp lánh dưới ánh đèn sáng bạc phản chiếu vào đôi mắt cô.
Từ lúc bị tai nạn đến nay, cô đều đeo sợi dây chuyền này nhưng do dạo gần đây bay về nơi cũ nên cũng quên mất phải đeo. Ngón tay sờ vào mặt dây chuyền, cô đã rất thắc mắc về nó nhưng lại không có ai giải đáp. Những lời nói hôm nay của Bạch Tử Ngôn khiến cô có chút suy nghĩ, không lẽ anh ta biết chuyện của cô? Phải rồi! Ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã cảm thấy rất kì lạ, bệnh đau đầu cũng từ anh mà tái phát, chắc chắn là có liên quan nhưng mà anh ta là một người đàn ông nguy hiểm lại không dễ đoán tâm tư liệu những gì cô muốn biết có thật là đáng tin?
Bên ngoài gió vẫn lùa vào, bất giác Diệp Tử Ái cảm thấy lành lạnh, cô nhẹ nhàng bước đến chỗ tấm màn voan trắng sau đó đóng lại cánh cửa kính. Những suy nghĩ trong đầu cũng bị nó cuốn trôi đi
***
Vốn chỉ định mua vài thứ thiết yếu cho sinh hoạt cá nhân nhưng lúc vào siêu thị lại vô tình nhìn sang khu đồ chơi, nhớ lại Tiểu Hành hôm trước không hiểu sao cô lại lựa một con minion dễ thương xinh xắn. Cô muốn tặng cho Tiểu Hành.
Căn biệt thụ vốn yên tĩnh giờ đây lại trở nên ồn ào, trên lầu là Bạch Tử Ngôn đang đứng ở trước cửa phòng kêu lớn
"Gia Hành...con mau ra đây cho ba? Muốn tuyệt thực phải không?"
"Con muốn gặp cô xinh đẹp sao ba không cho con đi?"
"Hừ...cô ấy không phải lúc nào cũng rảnh rỗi như con mà muốn đến thì đến! Con mà cứ ngoan cố không nghe như vậy thì đừng có trách ba!" Bạch Tử Ngôn cố gắng quát lớn nhưng đổi lại vẫn không chút động tĩnh gì.
"Được lắm...Bạch Gia Hành nếu như con không ra đây ăn cơm thì đợi đến lúc ba phá cửa lôi con ra thì hậu quả con tự gánh lấy đấy nhé!
Bao nhiêu lời nói, ngọt có, đe doạ có nhưng trong phòng Tiểu Hành dường như không hề muốn mở cửa. Bạch Tử Ngôn không còn nhịn được nữa liền xuống nhà đi lấy chìa khóa. Nhưng ngay sau đó lại thấy bóng dáng của Diệp Tử Ái đi vào.
"A...Bạch Tổng hôm nay tôi mạo muội..."
"Em đến đúng lúc lắm mau lên đi với tôi"
Hả? Gương mặt nghệch ra không hiểu chuyện gì thì đã bị anh lôi lên trên lầu.
"Tiểu Hành nó muốn tuyệt thực"
"Cái gì? Tại sao thằng bé lại muốn tuyệt thực?"
Bạch Tử Ngôn thâm trầm nhìn cô sau đó như không tiện nói, rốt cục vì quá sốt ruột mà cũng kể cho cô nghe
"Là do nó cứ đòi muốn gặp em! Hình như là sau vụ ở Pháp em cứu một lần giờ nó rất ỷ lại vào em còn nằng nặc đòi đi kiếm em cho bằng được...nhưng tôi không thể nào cứ làm phiền em hết lần này đến lần khác cho nên mới dẫn đến việc này"
Bị anh nói một tràn, đại não nhanh chóng load thông tin, không ngờ Tiểu Hành lại thích cô đến vậy! Có lẽ do cậu không có mẹ nên mới nảy sinh cảm giác dựa dẫm vào cô.
"Vậy anh tính làm gì?"
Bạch Tử Ngôn nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trong tay sau đó hằn giọng nói
"Thằng nhóc này sớm đã bị chiều hư nên tôi phải dạy dỗ nó lại mới được!"
Nói rồi anh toan muốn tiến đến mở cửa thì đã bị Diệp Tử Ái vội vàng ngăn lại
"Đợi đã...dù gì nó cũng là một đứa con nít, tôi biết là tôi không có quyền can thiệp vào cách anh dạy con nhưng đối với chuyện này cũng có liên quan đến tôi tốt nhất là nên để tôi dụ Tiểu Hành đi ra chứ anh mà cứ dùng tay chân như vậy sẽ khiến nó rất sợ!"
Thấy cô cản lại anh cũng bất lực gật đầu đứng sang một bên.
Diệp Tử Ái nhẹ nhàng đến gõ cửa sau đó nói to vào
"Tiểu Hành nhỏ! Là cô xinh đẹp nè...cô đến thăm con rồi đây, à hôm nay cô còn đem quà cho con nữa...con mau ra lấy đi nè"
Vừa nghe giọng nói của Diệp Tử Ái, Tiểu Hành từ trong phòng rốt cục cũng đã có động tĩnh liền chạy đến mở cửa sau đó nhào vào lòng cô ôm chặt
"Tiểu Hành nhỏ cuối cùng con cũng chịu ra rồi!"
Một màn như vậy khiến gương mặt của Bạch Tử Ngôn trở nên cực kì khó coi. Anh dùng bao nhiêu cách nói bao nhiêu câu vậy mà đến cả động tĩnh cũng không có? Còn cô chỉ cần nói ngọt mấy câu đã dụ được Tiểu Hành ra ngoài! Khỏi nói cũng biết tâm tình anh trở nên phức tạp thế nào.
"Gia Hành...con cũng thật giỏi đấy! Ba nói thì con chẳng thèm nghe bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy là có ý gì?"
Dáng vẻ co rút trong lòng Diệp Tử Ái khiến cô trở nên có chút lo lắng.
"Được rồi! Anh cũng đừng có la nó nữa chẳng phải giờ Tiểu Hành đã ra ngoài rồi sao?"
"Tôi còn chưa làm gì mà?" Bạch Tử Ngôn xuyên ánh mắt bất mãn về phía cô
"Anh cứ như vậy thì hỏi sao Tiểu Hành không sợ anh?"
Được lắm! Tiểu quỷ nhỏ này lại có thể bày bộ mặt vô tội đó ra làm cô mềm lòng, còn anh ngược lại bị cô trách mấy câu!
Quay lại với gương mặt vẫn còn sợ hãi kia rồi xoa đầu nhẹ nhàng nói
"Tiểu Hành nhỏ có phải con chưa ăn cơm không? Như vậy là không tốt... nếu như con ăn uống đều đặn thì cô sẽ tặng cho con minion được không?"
Hai mắt to tròn liền sáng rực, liền gật đầu lia lịa sau đó ngay xuống nhà. Bạch Tử Ngôn càng thâm trầm hơn, ánh mắt anh hiện lên một tầng phức tạp. Cô ấy dù sao cũng là mẹ của Tiểu Hành, tình mẹ con cho dù có ngăn cách thế nào cũng không thể ngăn được.
Hai tay anh hơi siết chặt lại sau đó nhìn sang Diệp Tử Ái.
"Tử Ái, tôi có thể xin em một điều được không?"
Cái gì? Anh xin cô? Không phải chứ? Một vị tổng tài tối cao của Ngôn Thị muốn hô mưa gọi gió lúc nào cũng được, đã vậy lại chẳng hề thiếu gì? Dột nhiên anh nói xin cô? Nhìn lại bản thân mình cô càng không hiểu mình có gì đáng nói đến!
"Anh muốn nói gì?"
"Em cũng thấy rồi đó! Tiểu Hành rất ỷ lại vào em...mỗi lần nó muốn gặp em hết bày trò này đến bày trò khác! Tôi thì không thể cứ gọi điện cho em hết lần này đến lần khác chỉ để đến đây...không mấy em qua đây ở tạm một thời gian đi!"
"Hả?" Diệp Tử Ái vì quá kinh ngạc mà la lên một tiếng sau đó nhận ra mình hơi thái quá nên kìm chế lại
"Anh nói cái gì? Không được! Tôi sao có thể ở nhà anh?"
Bạch Tử Ngôn thấy mặt cô trắng bệch ra còn vội vàng lắc đầu liền nhanh chóng giải thích
"Ý tôi là dù sao em cũng ở khách sạn 3 tháng không mấy vì Tiểu Hành em có thể chuyển đến đây ở tạm một thời gian, nhà tôi cũng không phải thiếu chỗ cho em vả lại em đang làm bản báo cáo sao? Ở đây tôi và em cũng dễ bàn chuyện hơn?"
Vò đầu bức tai một hồi, không phải là nghe cũng không có lí nhưng mà cô và anh không hề có mối quan hệ thân thiết nào sống cùng một nhà quả là không tiện lắm! Nhưng còn Tiểu Hành? Chẳng biết lí do gì mà cô cứ bị cậu nhóc nhỏ đó cuốn vào hết lần này đến lần khác đều không thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Dạo gần đây cô cũng bị anh làm cho đi đi về về, dù phải mẹ của Tiểu Hành nhưng cô lại dành một tình cảm đặc biệt cho cậu! Sau khi thấy một màn như vậy, thì rốt cục cô cũng hiểu tại sao Bạch Tử Ngôn lại muốn cô ở đây.
Hàng lông mi khẽ run, con ngươi đảo quanh một vòng suy nghĩ.
"Chuyện này quá đột ngột...tôi thực sự không thể nào quyết định ngay được!"
Bạch Tử Ngôn nhìn thấu được tâm tư này của cô, tia mắt thoáng qua chút buồn bã sau đó là trầm ngâm
"Tôi cũng không muốn ép em nhưng mà Tiểu Hành là một đứa trẻ cứng đầu từ nhỏ đã bị chiều hư nên việc này chắc chắn sẽ lại tái diễn...tôi cũng đành phải tìm cách khác thôi!"
Nhìn lên khuôn mặt não nề của anh, Diệp Tử Ái thật sự là muốn đập đầu mình mấy cái, sao lại có tình huống trớ trêu này? Nếu anh ta lại nổi nóng giống hôm nay thì chẳng phải Tiểu Hành sẽ bị phạt đến chết sao?
Thở dài một cách bất lực cô nắm chặt lòng bàn tay của mình lại sao đó mấp máy môi
"Thôi được rồi!...xem như là tôi vì Tiểu Hành vậy, nhưng mà tôi có 3 điều kiện!"
"Là điều kiện gì? Chỉ cần em ở lại đây em muốn như thế nào cũng được!" Bạch Tử Ngôn liền mừng đến hiện rõ trên mặt hấp tấp nói
Diệp Tử Ái thấy anh thay đổi một cách chóng mặt cũng bất giác cười khổ
"Thứ nhất tôi sẽ ở lại đây nhưng phải ở một phòng riêng! Thứ hai là anh tuyệt đối không được giở trò gì với tôi. Thứ ba không được tự vào phòng tôi nếu không được tôi cho phép, nếu không tôi sẽ lập tức chuyển đi ngay"
Nghe xong hết thảy ba điều kiện, gương mặt anh liền xám xịt lại, hàng lông mày rậm cũng chau lại một điểm
"Ba điều kiện này là đang đề phòng tôi sao?"
"Cái này là chỉ muốn đảm bảo an toàn cho tôi thôi! Đây là nhà anh tôi cũng không biết được ở lại đây như thế nào? Lỡ như anh giở trò xấu xa với tôi thì sao?"
Haha
Bạch Tử Ngôn không nhịn được mà bật cười ngặt ngẽo đến mức ôm cả bụng
"Em...đúng là rất ngây thơ...em đánh giá bản thân mình cao vậy à?"
Phải! Cứ xem như là cô tự đánh giá cao bản thân mình đi, nhưng mục đích cuối cùng là để không bị anh bắt nạt.
Mặt Diệp Tử Ái trở nên có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận đùng đùng nhìn anh gằn giọng
"Tôi chỉ là không muốn xảy ra chuyện gì khi ở nhà anh thôi! Ai biết được là anh có đàng hoàng hay không? Vụ hôm..." Đang muốn nói "Vụ hôm trước còn chưa tính sổ với anh" thì liền khựng lại cô chợt nhận ra là mình có chút hơi hố nên mím chặt môi lại. Có khi nào anh lại nghĩ cô rất để ý không?
Bạch Tử Ngôn thấy cô chưa nói hết câu đã im bặt cũng dễ dàng đoán được là cô đang tính nói gì, khuôn mặt trở về với vẻ bỡn cợt thích trêu đùa
"Vụ hôm trước? Em đang muốn nói đến hôm nào..."
"Tôi không nói chuyện với anh nữa, cứ như vậy đi, nếu anh mà làm trái với điều kiện của tôi thì tôi sẽ đi ngay!" Nói rồi cô nhanh chóng chuồn lẹ vì cô sợ đứng ở đây lâu sẽ bị anh nhìn thấu hết thảy tâm can đang rối bời của mình.
Một thân đứng lặng lẽ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn thanh mảnh đang chạy trốn khỏi anh, bờ môi mỏng tà mị lại cong lên một đường. Anh thật sự rất mong chờ những ngày tháng sau này khi cô ở đây! Có lẽ đó sẽ là điều tốt nhất để giúp cô nhận ra anh, nhận ra Tiểu Hành.
Tấm màn voan mỏng trắng tinh đang bị từng cơn gió nhẹ bên ngoài cửa sổ thổi vào. Trong màn đêm tĩnh mịch, trên chiếc giường, thân hình cô gái nhỏ nhắn đang chìm vào giấc ngủ. Vầng trán nhẵn nhụi đang lấm tấm mồ hôi gương mặt hơi đăm lại tuy nhắm mắt nhưng có thể nhận ra sự đau khổ hiện rõ trên đó.
Vẫn là hình ảnh người đàn ông đó nhưng gương mặt thì nhìn không rõ ràng chỉ mờ nhạt. Người đó đang đeo cho cô một sợi dây chuyền, nó rất đẹp còn lấp lánh nữa, mặt của sợi dây lại là một chiếc nhẫn!
"Tử Ái...Em có đồng ý lấy một người đàn ông như anh không?"
Diệp Tử Ái giật mình tỉnh dậy cô thở gấp, bất giác lại sờ tay lên cổ như một bản năng. Sợi dây chuyền đó? Phải rồi...hình như cô cũng có một sợi! Lập tức cô mở ngăn tủ bên cạnh ra. Thứ lấp lánh dưới ánh đèn sáng bạc phản chiếu vào đôi mắt cô.
Từ lúc bị tai nạn đến nay, cô đều đeo sợi dây chuyền này nhưng do dạo gần đây bay về nơi cũ nên cũng quên mất phải đeo. Ngón tay sờ vào mặt dây chuyền, cô đã rất thắc mắc về nó nhưng lại không có ai giải đáp. Những lời nói hôm nay của Bạch Tử Ngôn khiến cô có chút suy nghĩ, không lẽ anh ta biết chuyện của cô? Phải rồi! Ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã cảm thấy rất kì lạ, bệnh đau đầu cũng từ anh mà tái phát, chắc chắn là có liên quan nhưng mà anh ta là một người đàn ông nguy hiểm lại không dễ đoán tâm tư liệu những gì cô muốn biết có thật là đáng tin?
Bên ngoài gió vẫn lùa vào, bất giác Diệp Tử Ái cảm thấy lành lạnh, cô nhẹ nhàng bước đến chỗ tấm màn voan trắng sau đó đóng lại cánh cửa kính. Những suy nghĩ trong đầu cũng bị nó cuốn trôi đi
***
Vốn chỉ định mua vài thứ thiết yếu cho sinh hoạt cá nhân nhưng lúc vào siêu thị lại vô tình nhìn sang khu đồ chơi, nhớ lại Tiểu Hành hôm trước không hiểu sao cô lại lựa một con minion dễ thương xinh xắn. Cô muốn tặng cho Tiểu Hành.
Căn biệt thụ vốn yên tĩnh giờ đây lại trở nên ồn ào, trên lầu là Bạch Tử Ngôn đang đứng ở trước cửa phòng kêu lớn
"Gia Hành...con mau ra đây cho ba? Muốn tuyệt thực phải không?"
"Con muốn gặp cô xinh đẹp sao ba không cho con đi?"
"Hừ...cô ấy không phải lúc nào cũng rảnh rỗi như con mà muốn đến thì đến! Con mà cứ ngoan cố không nghe như vậy thì đừng có trách ba!" Bạch Tử Ngôn cố gắng quát lớn nhưng đổi lại vẫn không chút động tĩnh gì.
"Được lắm...Bạch Gia Hành nếu như con không ra đây ăn cơm thì đợi đến lúc ba phá cửa lôi con ra thì hậu quả con tự gánh lấy đấy nhé!
Bao nhiêu lời nói, ngọt có, đe doạ có nhưng trong phòng Tiểu Hành dường như không hề muốn mở cửa. Bạch Tử Ngôn không còn nhịn được nữa liền xuống nhà đi lấy chìa khóa. Nhưng ngay sau đó lại thấy bóng dáng của Diệp Tử Ái đi vào.
"A...Bạch Tổng hôm nay tôi mạo muội..."
"Em đến đúng lúc lắm mau lên đi với tôi"
Hả? Gương mặt nghệch ra không hiểu chuyện gì thì đã bị anh lôi lên trên lầu.
"Tiểu Hành nó muốn tuyệt thực"
"Cái gì? Tại sao thằng bé lại muốn tuyệt thực?"
Bạch Tử Ngôn thâm trầm nhìn cô sau đó như không tiện nói, rốt cục vì quá sốt ruột mà cũng kể cho cô nghe
"Là do nó cứ đòi muốn gặp em! Hình như là sau vụ ở Pháp em cứu một lần giờ nó rất ỷ lại vào em còn nằng nặc đòi đi kiếm em cho bằng được...nhưng tôi không thể nào cứ làm phiền em hết lần này đến lần khác cho nên mới dẫn đến việc này"
Bị anh nói một tràn, đại não nhanh chóng load thông tin, không ngờ Tiểu Hành lại thích cô đến vậy! Có lẽ do cậu không có mẹ nên mới nảy sinh cảm giác dựa dẫm vào cô.
"Vậy anh tính làm gì?"
Bạch Tử Ngôn nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trong tay sau đó hằn giọng nói
"Thằng nhóc này sớm đã bị chiều hư nên tôi phải dạy dỗ nó lại mới được!"
Nói rồi anh toan muốn tiến đến mở cửa thì đã bị Diệp Tử Ái vội vàng ngăn lại
"Đợi đã...dù gì nó cũng là một đứa con nít, tôi biết là tôi không có quyền can thiệp vào cách anh dạy con nhưng đối với chuyện này cũng có liên quan đến tôi tốt nhất là nên để tôi dụ Tiểu Hành đi ra chứ anh mà cứ dùng tay chân như vậy sẽ khiến nó rất sợ!"
Thấy cô cản lại anh cũng bất lực gật đầu đứng sang một bên.
Diệp Tử Ái nhẹ nhàng đến gõ cửa sau đó nói to vào
"Tiểu Hành nhỏ! Là cô xinh đẹp nè...cô đến thăm con rồi đây, à hôm nay cô còn đem quà cho con nữa...con mau ra lấy đi nè"
Vừa nghe giọng nói của Diệp Tử Ái, Tiểu Hành từ trong phòng rốt cục cũng đã có động tĩnh liền chạy đến mở cửa sau đó nhào vào lòng cô ôm chặt
"Tiểu Hành nhỏ cuối cùng con cũng chịu ra rồi!"
Một màn như vậy khiến gương mặt của Bạch Tử Ngôn trở nên cực kì khó coi. Anh dùng bao nhiêu cách nói bao nhiêu câu vậy mà đến cả động tĩnh cũng không có? Còn cô chỉ cần nói ngọt mấy câu đã dụ được Tiểu Hành ra ngoài! Khỏi nói cũng biết tâm tình anh trở nên phức tạp thế nào.
"Gia Hành...con cũng thật giỏi đấy! Ba nói thì con chẳng thèm nghe bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy là có ý gì?"
Dáng vẻ co rút trong lòng Diệp Tử Ái khiến cô trở nên có chút lo lắng.
"Được rồi! Anh cũng đừng có la nó nữa chẳng phải giờ Tiểu Hành đã ra ngoài rồi sao?"
"Tôi còn chưa làm gì mà?" Bạch Tử Ngôn xuyên ánh mắt bất mãn về phía cô
"Anh cứ như vậy thì hỏi sao Tiểu Hành không sợ anh?"
Được lắm! Tiểu quỷ nhỏ này lại có thể bày bộ mặt vô tội đó ra làm cô mềm lòng, còn anh ngược lại bị cô trách mấy câu!
Quay lại với gương mặt vẫn còn sợ hãi kia rồi xoa đầu nhẹ nhàng nói
"Tiểu Hành nhỏ có phải con chưa ăn cơm không? Như vậy là không tốt... nếu như con ăn uống đều đặn thì cô sẽ tặng cho con minion được không?"
Hai mắt to tròn liền sáng rực, liền gật đầu lia lịa sau đó ngay xuống nhà. Bạch Tử Ngôn càng thâm trầm hơn, ánh mắt anh hiện lên một tầng phức tạp. Cô ấy dù sao cũng là mẹ của Tiểu Hành, tình mẹ con cho dù có ngăn cách thế nào cũng không thể ngăn được.
Hai tay anh hơi siết chặt lại sau đó nhìn sang Diệp Tử Ái.
"Tử Ái, tôi có thể xin em một điều được không?"
Cái gì? Anh xin cô? Không phải chứ? Một vị tổng tài tối cao của Ngôn Thị muốn hô mưa gọi gió lúc nào cũng được, đã vậy lại chẳng hề thiếu gì? Dột nhiên anh nói xin cô? Nhìn lại bản thân mình cô càng không hiểu mình có gì đáng nói đến!
"Anh muốn nói gì?"
"Em cũng thấy rồi đó! Tiểu Hành rất ỷ lại vào em...mỗi lần nó muốn gặp em hết bày trò này đến bày trò khác! Tôi thì không thể cứ gọi điện cho em hết lần này đến lần khác chỉ để đến đây...không mấy em qua đây ở tạm một thời gian đi!"
"Hả?" Diệp Tử Ái vì quá kinh ngạc mà la lên một tiếng sau đó nhận ra mình hơi thái quá nên kìm chế lại
"Anh nói cái gì? Không được! Tôi sao có thể ở nhà anh?"
Bạch Tử Ngôn thấy mặt cô trắng bệch ra còn vội vàng lắc đầu liền nhanh chóng giải thích
"Ý tôi là dù sao em cũng ở khách sạn 3 tháng không mấy vì Tiểu Hành em có thể chuyển đến đây ở tạm một thời gian, nhà tôi cũng không phải thiếu chỗ cho em vả lại em đang làm bản báo cáo sao? Ở đây tôi và em cũng dễ bàn chuyện hơn?"
Vò đầu bức tai một hồi, không phải là nghe cũng không có lí nhưng mà cô và anh không hề có mối quan hệ thân thiết nào sống cùng một nhà quả là không tiện lắm! Nhưng còn Tiểu Hành? Chẳng biết lí do gì mà cô cứ bị cậu nhóc nhỏ đó cuốn vào hết lần này đến lần khác đều không thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Dạo gần đây cô cũng bị anh làm cho đi đi về về, dù phải mẹ của Tiểu Hành nhưng cô lại dành một tình cảm đặc biệt cho cậu! Sau khi thấy một màn như vậy, thì rốt cục cô cũng hiểu tại sao Bạch Tử Ngôn lại muốn cô ở đây.
Hàng lông mi khẽ run, con ngươi đảo quanh một vòng suy nghĩ.
"Chuyện này quá đột ngột...tôi thực sự không thể nào quyết định ngay được!"
Bạch Tử Ngôn nhìn thấu được tâm tư này của cô, tia mắt thoáng qua chút buồn bã sau đó là trầm ngâm
"Tôi cũng không muốn ép em nhưng mà Tiểu Hành là một đứa trẻ cứng đầu từ nhỏ đã bị chiều hư nên việc này chắc chắn sẽ lại tái diễn...tôi cũng đành phải tìm cách khác thôi!"
Nhìn lên khuôn mặt não nề của anh, Diệp Tử Ái thật sự là muốn đập đầu mình mấy cái, sao lại có tình huống trớ trêu này? Nếu anh ta lại nổi nóng giống hôm nay thì chẳng phải Tiểu Hành sẽ bị phạt đến chết sao?
Thở dài một cách bất lực cô nắm chặt lòng bàn tay của mình lại sao đó mấp máy môi
"Thôi được rồi!...xem như là tôi vì Tiểu Hành vậy, nhưng mà tôi có 3 điều kiện!"
"Là điều kiện gì? Chỉ cần em ở lại đây em muốn như thế nào cũng được!" Bạch Tử Ngôn liền mừng đến hiện rõ trên mặt hấp tấp nói
Diệp Tử Ái thấy anh thay đổi một cách chóng mặt cũng bất giác cười khổ
"Thứ nhất tôi sẽ ở lại đây nhưng phải ở một phòng riêng! Thứ hai là anh tuyệt đối không được giở trò gì với tôi. Thứ ba không được tự vào phòng tôi nếu không được tôi cho phép, nếu không tôi sẽ lập tức chuyển đi ngay"
Nghe xong hết thảy ba điều kiện, gương mặt anh liền xám xịt lại, hàng lông mày rậm cũng chau lại một điểm
"Ba điều kiện này là đang đề phòng tôi sao?"
"Cái này là chỉ muốn đảm bảo an toàn cho tôi thôi! Đây là nhà anh tôi cũng không biết được ở lại đây như thế nào? Lỡ như anh giở trò xấu xa với tôi thì sao?"
Haha
Bạch Tử Ngôn không nhịn được mà bật cười ngặt ngẽo đến mức ôm cả bụng
"Em...đúng là rất ngây thơ...em đánh giá bản thân mình cao vậy à?"
Phải! Cứ xem như là cô tự đánh giá cao bản thân mình đi, nhưng mục đích cuối cùng là để không bị anh bắt nạt.
Mặt Diệp Tử Ái trở nên có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận đùng đùng nhìn anh gằn giọng
"Tôi chỉ là không muốn xảy ra chuyện gì khi ở nhà anh thôi! Ai biết được là anh có đàng hoàng hay không? Vụ hôm..." Đang muốn nói "Vụ hôm trước còn chưa tính sổ với anh" thì liền khựng lại cô chợt nhận ra là mình có chút hơi hố nên mím chặt môi lại. Có khi nào anh lại nghĩ cô rất để ý không?
Bạch Tử Ngôn thấy cô chưa nói hết câu đã im bặt cũng dễ dàng đoán được là cô đang tính nói gì, khuôn mặt trở về với vẻ bỡn cợt thích trêu đùa
"Vụ hôm trước? Em đang muốn nói đến hôm nào..."
"Tôi không nói chuyện với anh nữa, cứ như vậy đi, nếu anh mà làm trái với điều kiện của tôi thì tôi sẽ đi ngay!" Nói rồi cô nhanh chóng chuồn lẹ vì cô sợ đứng ở đây lâu sẽ bị anh nhìn thấu hết thảy tâm can đang rối bời của mình.
Một thân đứng lặng lẽ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn thanh mảnh đang chạy trốn khỏi anh, bờ môi mỏng tà mị lại cong lên một đường. Anh thật sự rất mong chờ những ngày tháng sau này khi cô ở đây! Có lẽ đó sẽ là điều tốt nhất để giúp cô nhận ra anh, nhận ra Tiểu Hành.