Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-17
Chương 17
Nén lại cảm xúc của mình Diệp Tử Ái nở nụ cười như hoa hướng dương đang nở rộ nhìn Khiết Tần Lam
"Chào cô! Tôi là Diệp Tử Ái hiện đang là sinh viên khoa thiết kế...rất vui được biết cô"
"À, tôi là Khiết Tần Lam đàn em khóa trước của anh ấy. Nhìn cô quả thực rất xinh đẹp nha!"
Khiết Tần Lam cố ý trêu chọc Bạch Tử Ngôn! Cô thật không ngờ vị đàn anh này lại có một ngày để phụ nữa bên cạnh mình. Từ lúc học cùng với anh chưa một lần cô thấy anh chú ý đến một ai cho dù có hàng trăm cô gái đang đổ gục trước sự đẹp trai cao ngạo của anh thì vẫn gương mặt lạnh lùng đó không hề có chút biểu tình đáp lại. Vậy mà hôm nay cô lại tận mắt nhìn thấy người phụ nữ khiến người anh phải mê mẫn như vậy thật sự may mắn mà!.
Đáp lại vẻ mặt hớn hở của cô là gương mặt có chút khó coi của Vu Dịch, Bạch Tử Ngôn không khó nhận ra ánh mắt đang chú ý đến người con gái bên cạnh mình nên càng siết chặt vòng eo cô hơn như nhằm nói rõ vị trí của cô.
Để hai người không day dưa nhìn nhau anh cố ý lảng tránh sang vấn đề khác.
"À mà đây là vị hôn phu của em sao?"
Khiết Tần Lam mặt tràn đầy hạnh phúc cơ thể dựa vào người Vu Dịch nắm chặt lấy tay anh
"Đúng vậy! Anh ấy là chồng sắp cưới của em...tụi anh cũng mau chóng có tin vui đi có khi hai chúng ta lại tổ chức chung lễ cưới"
Haha
Cả hai đều phá lên cười, tuy nhìn có vẻ không có gì bất thường nhưng giữa cô và Vu Dịch lại như có một thứ gì đó chắn ngang chỉ gượng gạo mím môi cười theo cho có lệ. Trong lòng không biết có bao nhiêu cơn sóng lớn đang ập tới.
Lúc này Diệp Tử Ái thật sự không thể chịu nổi cái cảm giác khó chịu, ngột ngạt này liền kéo kéo cánh tay Bạch Tử Ngôn nhỏ giọng
"Tôi đi vệ sinh một lát..." Nói rồi cô xoay người rời đi.
Loay hoay mãi mới tìm được nhà vệ sinh, nơi đây thực sự quá rộng lớn đến cả nhà vệ sinh cũng xa hoa không kém. Đứng trước bồn rửa tay gương mặt nhợt nhạt đầy muộn phiền tương phản trên tấm gương lớn. Chuyện này là sao chứ? Khiết Tần Lam trở về có phải là hai người họ sắp kết hôn không? Nhưng tại sao cô ấy lạ là đàn em của Bạch Tử Ngôn? Nếu như chuyện giữa cô và Vu Dịch trong quá khứ bị phát hiện có phải mối quan hệ đang tốt đẹp này sẽ trở nên khó xử sao?
Diệp Tử Ái vò đầu bứt tai đầy khó chịu nhưng nghĩ lại thì chuyện giữa bọn họ cũng không liên quan gì đến cô kể cả Bạch Tử Ngôn cũng vậy cô chỉ là một người ngoài cuộc thôi! Không cần phải khẩn trương như thế này! Hít một hơi thật sâu để tự trấn an bản thân, khi chuẩn bị sắp bước ra ngoài thì một thân cao gót đang nhẹ nhàng đi đến.
Khiết Tần Lam gương mặt vẫn giữ nụ cười khi nãy vui vẻ nhìn cô.
"Tử Ái"
"Hả?"
Khiết Tần Lam khẽ đi đến bên cạnh cô động tác rửa tay vô cùng nền nã, chỉnh trang lại chút lớp trang điểm giọng nói vô cùng trong trẻo tựa như mặt nước lặng.
"Cô và Tử Ngôn quen biết nhau như thế nào vậy? Tôi thật sự rất tò mò nha"
"Ờm...thật ra chúng tôi chỉ vô tình gặp nhau trong một bữa tiệc thôi" Diệp Tử Ái đáp lại
Vậy sao?
"Nhưng từ trước đến nay anh ấy chưa để ý đến người phụ nữ nào? Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì không?" Ánh mắt đầy ẩn ý mị hoặc nhìn cô hàng lông mi cong vuốt nhẹ chớp một cái.
Diệp Tử Ái vội vàng xua tay phủ nhận lập tức "Không có chuyện đó đâu! Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi..."
Thấy phản ứng của cô như vậy Khiết Tần Lam khẽ cười nhìn Diệp Tử Ái. Chắc là đang ngại ngùng không nói cho cô biết đây mà! Nhưng cô thừa sức biết được trong chuyện này không hề đơn giản chỉ là vô tình gặp nhau.
"Cô không nói cũng không sao! Nhưng mà qua cách nhìn của anh ấy với cô có thể nói là rất quan tâm yêu thương cô nha...À mà bây giờ cô cũng xem như là chị dâu của tôi đi sau này cũng không cần khách sáo như vậy nữa chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau được không?"
Sao? Quan tâm yêu thương cô á? Cô lại không biết đến đi! Diệp Tử Ái hơi ngẩn người đưa con mắt sáng mở to nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, tầng tầng lớp lớp ý nghĩ hoang mang ập đến trong đầu cô tuy vậy cô liền giấu kín nó đi chỉ cười rạng rỡ gật đầu chấp nhận
"Ừm...Vậy tôi đi trước nha!" Diệp Tử Ái nhẹ nói một câu sau đó đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh cô liền thở phào một hơi, thần thái cùng phong cách của Khiết Tần Lam đúng thật là người được giáo dục đầy đủ cả tư chất lẫn ngoại hình, mọi thứ về cô ấy đều hoàn hảo nếu so với cô thì quả thực cô không bằng một phần mười. Nghĩ lại thời gian trước đó Vu Dịch rời bỏ cô như vậy cũng đúng, có được một người con gái như vậy ở bên cạnh anh có lẽ sẽ giúp ích cho anh nhiều hơn cô. Mọi thứ đều có lí do!
Đôi mắt thoáng chút buồn chậm rãi về lại đại sảnh, lúc này nhìn chung quanh lại không không thấy Bạch Tử Ngôn đâu, có lẽ anh đi tiếp những vị khách khi nãy rồi cũng nên. Chiếc bụng nhỏ bắt đầu kêu sôi sục, hồi chiều cô không ăn uống gì cứ thế mà tất bật chuẩn bị đi đến đây, bây giờ cái bụng này kháng nghị cũng đúng.
Nhìn một lượt đồ ngọt trên bàn được trải dài vô tận, đây là tiệc rượu nên không có món mặn đa số đều là bánh ngọt kem tươi dành cho phụ nữ. Diệp Tử Ái đảo mắt xung quanh lại không thấy ai đụng đến cô cũng mặc kệ đi! Dù sao lót cái dạ dày đang kêu réo không ngừng này đã rồi tính sau.
Cầm lấy chiếc bánh ngọt nhỏ nhắn được trang trí vô cùng bắt mắt cô bắt đầu nếm thử, một hương vị ngọt ngào xông đến khiến cô tặc lưỡi một cái. Chiếc bánh này quá ngon! Đúng là khách sạn 5 sao có khác đến cả món ăn cũng chuẩn bị chu đáo như vậy. Cô cứ mải mê lúi cúi ăn mà không nhận ra mọi ánh mắt dè biểu của những cô nàng tiểu thư khác. Bọn họ nhìn dáng vẻ ăn như sắp chết đói của Diệp Tử Ái mà khinh khi
"Cô ta là cô gái đi cùng Bạch Tử Ngôn sao? Ăn uống lại thô lỗ vậy à? Anh ấy thật không có mắt nhìn mà!"
"Phải chi anh ấy chịu để ý đến tôi thì tốt rồi"
...
Trạng thái của Diệp Tử Ái dần hồi phục cô phấn chấn hơn hẳn đang đưa muỗng bánh lên miệng thì một tiếng cười trầm thấp nào đó vang lên bên cạnh làm cô bất giác quay sang nhìn.
"Em vẫn thích ăn đồ ngọt như ngày nào nhỉ?" Vu Dịch nhìn cô bằng ánh mắt đầy thích thú
Diệp Tử Ái bị khựng lại vài giây liền buông miếng bánh xuống, sắc mặt không mấy vui vẻ
"Tôi trước giờ vẫn như vậy...hình như chỉ có anh là thay đổi thôi"
Lời nói sắc bén đầy ẩn dụ của cô khiến Vu Dịch lắc đầu cười khổ. Cái tính đanh đá này vẫn không bỏ được mà! Nhưng không sao anh vẫn thích dáng vẻ này của cô.
"Em còn giận anh nữa sao? Anh nói rồi cô ấy không phải..."
"Khiết Tần Lam là một cô gái tốt anh nên trân trọng cô ấy đi thì hơn đừng tốn thời gian với tôi làm gì! Chúng ta đã kết thúc rồi cách đây 2 năm trước đã hết rồi!" Không để Vu Dịch nói hết câu Diệp Tử Ái đã nhẹ giọng cắt ngang lời anh.
Lúc này Vu Dịch có hơi sửng sốt toan cuống lên giải thích thì cánh tay đã bị ai đó quấn lấy giọng nói nũng nịu cất lên
"Dịch...anh đợi em có lâu không?"
Gương mặt liền cứng đờ những lời còn chưa thốt ra liền nuốt lại, gương mặt điển trai lắc đầu một cách gượng gạo
"Không"
"Lúc em quay lại không thấy anh đâu tưởng rằng anh bỏ em rồi chứ ai ngờ lại ở đây nói chuyện với Tử Ái sao?" Ánh mắt di chuyển sang người Diệp Tử Ái.
Bây giờ cô thật sự không muốn ở đây thêm một chút nào cảnh tượng đầy mật ngọt này khiến cô càng mất tự nhiên liền nhanh chóng tìm một lí do hợp lí để trốn đi.
"À Tần Lam anh Vu Dịch đây là đang hỏi về cô đó. Hỏi xem có thấy cô không?...nếu như cô đã đến đây rồi thì tôi xin phép đi trước đây"
Bàn tay thô ráp rất muốn giữ Diệp Tử Ái lại nhưng bất lực không thể nào di chuyển đi chỉ đành nhìn theo bóng dáng yêu kiều của cô dần khuất trong đám người.
Vừa thoát được Vu Dịch cô liền thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ dựa dẫm quấn lấy Vu Dịch của Khiết Tần Lam cô biết chắc chắn rằng cô ấy rất yêu anh.
Tâm tình như có một khối bê tông nặng nề đè lên, vậy mà Bạch Tử Ngôn kia lại không biết đi đâu bỏ cô bơ vơ giữa đám người này. Hừ!
Nén lại sự bực tức của mình, Diệp Tử Ái thuận tay lấy trên khay một ly rượu vang đỏ của người phục vụ, một hơi uống cạn sạch. Cô rất muốn giải tỏa đi cơn khó chịu này!
Chất lỏng cay nồng xộc lên mũi Diệp Tử Ái khiến cô trợn tròn mắt, loại rượu này sao lại mạnh như vậy?
Qua vài phút sau đầu cô bắt đầu hơi choáng váng nhưng lại không có ý dừng lại sự xúc tác đầu lưỡi tê dại này khiến cô càng muốn uống thêm một ly nữa tay liền lấy thêm một ly khác uống hết.
Hai ly rượu mạnh thấm dần vào cơ thể Diệp Tử Ái. Cảm giác nóng nực truyền đến lan tỏa khắp người cô, bước chân có chút loạn lần mò ra đi ra ngoài, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi nơi quái quỷ này!
Bạch Tử Ngôn sau khi tiếp chuyện với mấy nhà đầu tư lớn liền nhìn quanh một vòng tìm kiếm Diệp Tử Ái, cô nói chỉ đi vệ sinh mà đến bây giờ vẫn không thấy đâu, tâm trạng lo lắng đến mức phải dừng lại cuộc bàn luận đi xung quanh tìm cô. Khi ánh mắt dừng lại trên người cô gái đang đi loạn choạng ra ngoài khách sạn kia anh mới nhanh chóng đuổi theo.
Bên ngoài trời, không khí lạnh bắt đầu bao vây lấy thân thể Diệp Tử Ái cô lại ăn mặc không kín đáo như vậy liền rùng mình một cái, đầu óc cô quay cuồng chỉ có 2 ly rượu thôi mà cô cứ tưởng rằng mình uống cả chai luôn chứ! Tầm mắt dao động nhìn xung quanh toan kiếm một chiếc xe taxi nhưng khu vực sang trọng này chỉ toàn là xe tư nhân làm gì có chiếc taxi nào chứ?
Chết tiệt!
Cái tên Bạch Tử Ngôn này dẫn cô đi theo lại bỏ mặc cô như vậy, đây là đâu cô còn không biết chỉ đi dọc bên đường theo bản năng.
Mọi thứ giờ đây lại mờ nhạt không rõ đang loay hoay tìm đường thì một chiếc siêu xe hạng nhất đậu bên cạnh cô, thân ảnh cao lớn tiến đến đỡ lấy Diệp Tử Ái
Cô gái này không biết là đang nghĩ gì mà lại bỏ ra ngoài còn không nói anh một tiếng đã vậy trên người còn có mùi rượu, hai má lại phiếm hồng chắc là uống say nữa rồi! Anh thầm mắng một câu nếu cứ để bộ dạng này ra ngoài chẳng phải gây tội cho người khác sao?
Diệp Tử Ái nằm gọn trong lòng anh, hơi thở quen thuộc cùng sự ấm áp bất chợt khiến cô cảm thấy rất thoải mái theo bản năng cô vùi sâu vào ngực anh hơn ôm chặt lấy cơ thể trước mặt nỉ non
"Ấm quá!"
"Em uống rượu sao? Không biết tìm tôi còn tự ý bỏ về như vậy à?"
Giờ đây mọi thứ xung quanh đều chìm vào khoảng không, Diệp Tử Ái tự nhiên bật cười chỉ chỉ tay lên má anh đầy nghịch ngợm
"A...là Bạch Tổng sao? Anh bỏ đi đâu vậy? Có biết là tôi bơ vơ thế nào không? Anh là đồ đáng ghét, khó ưa"
Lời oán trách như lướt nhẹ vào trá tim anh bàn tay to ôm chặt lấy cô hơn dỗ dành như một đứa con nít, cô bây giờ giống như mất hết tự chủ cứ dựa sát vào anh còn quơ loạn tay trên mặt anh cười nói vui vẻ.
Bạch Tử Ngôn bất lực nhìn Diệp Tử Ái anh chưa bao giờ bị ai véo má còn bị dày xéo đủ kiểu như vậy! Thế lý nào mà cô gái này lại tự nhiên như không cứ vậy đụng vào anh.
"Được rồi, được rồi...tôi sai là tôi bỏ em một mình được chưa! Chúng ta về nhà thôi"
Nhắc đến nhà Diệp Tử Ái liền lắc đầu lia lịa xua tay nói
"Không được! Nhã Tịnh với Lôi Vũ đang ở nhà tôi...hai người họ, haha...tôi cố ý muốn tác thành cho cả hai nên không về nhà được!"
Gương mặt như bị tráng xi măng của Bạch Tử Ngôn anh không nghĩ rằng cô lại vô ý nói như vậy. Nếu cô đã không cho về nhà cô thì..., ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn Diệp Tử Ái khóe môi gian tà cong lên một đường. Anh ho vài tiếng chỉnh lại giọng
"Vậy em muốn đi đâu?"
Đi đâu sao? Cô bây giờ chỉ muốn ngủ thôi chỗ nào có thể ngủ cô đều muốn đi!
Diệp Tử Ái hai má ửng hồng bộ dạng say rượu của cô rất dễ thương! Suy nghĩ một lúc tầm mắt lại hướng về phía Bạch Tử Ngôn rồi cười khẽ. Nụ cười đầy duyên dáng cùng nghịch ngợm
"Nhà anh nha...đi về nhà anh"
Một câu nói như dâng hết máu huyết trong người Bạch Tử Ngôn, cô lại to gan dám nói muốn về nhà anh? Tuy trong lòng đang không biết có bao nhiêu vui sướng cùng hưng phấn nhưng việc cô say đến mức này lại nói về nhà anh thì lại khiến anh có chút lo lắng, nếu người khác đang ở đây với cô không lẽ cô cũng sẽ về nhà người lạ ở sao?
Sự bực tức đành nuốt trọng vào trong, anh bế cô lập tức đi vào trong xe không quên nói với cô một câu
"Là em tự nói đó nha...tôi không ép em! Do em muốn về nhà tôi thôi"
Chiếc xe lao đi trong cơn gió lạnh để lại một sự ảm đạm vắng vẻ của con đường.
***
Biệt thự riêng của Bạch Tử Ngôn được xây cách xa trung tâm thành phố vì anh không thích những nơi đông đúc ồn áo trái lại càng yêu cái yên tĩnh giống như tính cách anh vậy!.
Chiếc cổng to lớn tự động mở ra như chào đón chủ nhân của nó trở về. Hai bên cửa người giúp việc đã đứng sẵn cung nghênh chào đón trong đó một người đàn ông tuổi trung niên tận tình mở cửa xe cho Bạch Tử Ngôn
"Thiếu gia, ngài đã về"
Rất ít khi anh về biệt này để nghỉ ngơi đa số đều ở những nơi như khách sạn phòng tổng thống để thuận lợi cho việc làm ăn của mình, do đó sự trở về đột xuất này khiến Hà quản gia có chút ngạc nhiên.
Còn chưa kịp nói thêm gì cổ họng như bị nghẹn lại trước mắt ông là cảnh tưởng thiếu gia đang bế một cô gái từ trong xe ra bộ dạng có biết bao ấm áp cùng cử chỉ vô cùng tự nhiên. Khỏi nói đến những người làm ở trong nhà đều mắt tròn mắt dẹp nhìn anh đầy kinh ngạc.
Thiếu gia lại dẫn một cô gái về biệt thự riêng? Lại còn tự tay bế cô gái ấy vào trong nhà? Trên đời này chuyện nực cười nhất là Bạch Tử Ngôn đang yêu mà chính ngay lúc này mọi người đều sửng sốt đến ngây người. Hà quản gia tiến đến toan giúp đỡ.
"Vị tiểu thư này là?..."
"Mau lấy khăn nóng cùng đồ ngủ lên phòng cho tôi!"
Bạch Tử Ngôn căn dặn cẩn thận ngắt ngang lời ông đang định nói. Nhìn dáng vẻ khẩn trương quan tâm này của thiếu gia thì đây là lần đầu tiên ông được nhìn thấy! Từ lúc chăm cậu hồi nhỏ đến nay ông mới cảm nhận được sự ấm áp cùng quan tâm của anh cho một người khác mà còn là phụ nữ!
Không chần chừ gì thêm anh nhẹ nhàng bế cô lướt ngang qua đám người giúp việc rồi đi thẳng một mạch lên lầu hướng về phía phòng ngủ chính của mình.
Đặt Diệp Tử Ái ngay ngắn trên giường xong cũng là lúc người làm đem khăn nóng cùng đồ ngủ cô lên đang định giúp anh lau giùm cô gái đang ngủ say giấc kia thì lại bị anh ngăn lại tự chủ động cầm lấy khăn nóng lạnh lùng nói
"Để tôi làm được rồi! Đi xuống đi"
"Vâng...thiếu gia" cô giúp việc thoáng một tia kinh ngạc nhưng rồi không dám lên tiếng nói điều gì chỉ lặng lẽ cúi đầu đi ra ngoài.
Bạch Tử Ngôn nhìn người con gái trên giường đang thư thái ngủ, tay anh cẩn thận lau trên gương mặt cô rồi đến bàn tay. Một loại cảm giác nong nóng ấm áp truyền đến sau đó là lại có một chút trống trải dưới thân, tuy cô rất muốn mở mắt ra xem nhưng vì do chất cồn quá mạnh khiến mí mắt không thể nhấc lên nổi chỉ ậm ừm khó chịu.
Thay đồ cho cô xong Bạch Tử Ngôn cũng liền đi vào tắm rửa bởi lúc thay áo ngủ cho cô không biết đã có bao nhiêu dục vọng đang sôi sục trong người anh nhưng anh buộc phải kìm nén lại. Đụng chạm trên da thịt cô khiến anh như phát điên nén lại dã thú sắp xổng cương của mình anh vội xối nước lạnh xuống cơ thể săn chắc nhằm hạ bớt ngọn lửa đang bùng cháy
Trở lại bên chiếc giường lớn cô vẫn ngủ ngon lành như không có gì xảy ra trong khi anh lại cảm thấy rất bức bối khó chịu.
Nằm bên cạnh cô theo bản năng ôm lấy cô vào trong lòng đầy ấm áp. Đôi môi tà mị nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn. Cơ thể cô bắt đầu cọ nguậy, do loại rượu cô uống rất mạnh nên cơ thể cũng tự nhiên cảm thấy nóng dần lên đã vậy anh còn ôm cô càng bức cô phát điên hơn.
Mơ mơ hồ hồ cô mở nhẹ đôi mắt, cô tưởng rằng mình đang nằm mơ, trong giấc mơ cô thấy mình được anh ôm còn hôn lên trán.
"Nóng!"
Một tiếng than nhẹ làm Bạch Tử Ngôn chú ý anh khẽ ghé sát vào tai cô thì thầm
"Em nóng sao? Có cần tôi giúp không?"
Bộ dạng lưu manh đầy gian ác của Bạch Tử Ngôn khiến ai nhìn vào đều thấy rõ ý đồ xấu xa của anh. Cơ thể vốn căng cứng, vật nam tính kia sớm cũng thức giấc rục rịch muốn giải phóng. Vậy mà Diệp Tử Ái vẫn không hề hay biết gì ngược lại còn gật đầu đồng ý.
"Ừm"
Nhận lấy phản hồi của cô anh như hổ vồ mồi ngang nhiên chiếm lấy môi cô đầy ám muội, bị hôn đột xuất Diệp Tử Ái há miệng thở dốc hai tay chống trước ngực anh muốn phản kháng nhưng giờ đây đã quá muộn màng.
Bạch Tử Ngôn quấn lấy chiếc lưỡi của cô tùy ý đùa giỡn còn hung hăng liếm láp vành tai mẫn cảm
"Là em đồng ý đó nha!"
Nói rồi anh không kìm chế bản thân mình nữa mút lấy chiếc cổ trắng ngần bàn tay thành thục di chuyển loạn khắp người cô tùy ý xoa nắn. Diệp Tử Ái trong cơn hoảng loạn chỉ biết cắn chặt răng cô không còn có sức lực để chống lại anh ngược lại chất xúc tác trong người như muốn anh nhiều hơn! Đầu óc bị làm mụ mị quay cuồng hết lên.
Đồ ngủ mới mặc cho cô giờ đây bị anh dễ đang tháo bỏ cơ thể tuyệt đẹp hiện ra trước mắt anh như mỹ cảnh nhân gian, cổ họng khô đắng hôn lấy khắp cơ thể cô, sức nóng cùng không khí đầy dụ hoặc khiến ai nhìn vào đều thấy ngượng. Thân thể to lớn áp lên người cô không chút do dự mọi vật cản giờ không sót lại gì. Gương mặt ranh mãnh đầy bá bạo cúi xuống nơi tư mật của cô.
Sự kích thích bất ngờ của anh khiến Diệp Tử Ái lắc đầu giãy dụa
"Đừng..."
Bỏ qua lời nói của cô anh hung hăng chiếm lấy vùng đất cấm, ngón tay như được nước lấn tới thăm dò bên trong không chút chần chừ.
Diệp Tử Ái bị cơn kích tình làm cho điên dại miệng khô khốc bật ra tiếng rên rỉ cầu xin
"Đừng mà...tôi không chịu nổi"
"Nói em cầu xin tôi muốn em đi! Chẳng phải em đang rất cần đến nó sao?" Bàn tay thô bạo bắt lấy tay cô tàn ác đặt vào biểu tượng nam tính
Sự nóng bỏng to lớn của nó khiến cô giật bắn mình chỉ nỉ non lắc đầu bất lực
"Không...ưm"
Cơ thể vặn vẹo theo sự sai khiến của anh giọng nói ma quỷ len lỏi vào tai cô như một chất kích thích gây nghiện
"Cơ thể của em đang nói là rất cần đến nó kìa!"
Sự trống trải cùng cảm giác hừng hực trong người khiến Diệp Tử Ái vô lực kìm nén. Khát khao muốn lắp đầy càng dâng trào hơn. Bạch Tử Ngôn không có ý định buông bỏ nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi anh đào xinh xắn đầy cưng chiều. Tô vẽ viền môi cô một cách điêu luyện.
"Xin anh...tôi cần anh"
Nghe được câu này Bạch Tử Ngôn cười gian trá hôn lên trán cô một cái rồi nhấn người đưa vật cương cứng xỏ sâu vào người cô.
"Á...aaa...ưm"
Cảm giác lấp đầy tràn ngập sự mãn nguyện hai cánh tay thon dài quấn lấy cổ anh vô lực bật ra tiếng rên rỉ mê người
Chuyển động nhịp nhàng lúc nông lúc sâu khiến cô như phát điên, dần cuốn theo động tác thô bạo của anh mà không hề hay biết.
Bạch Tử Ngôn cảm nhận được sự siết chặt bên dưới mà trán lấm tấm mồ hôi, anh nén lại ham muốn ác liệt để tránh làm cô đau nhưng dường như nó rất khó để thực hiện.
Khoái cảm xen lẫn đau đớn khiến Diệp Tử Ái mất dần ý thức cô chỉ còn biết được sự mạnh mẽ của người đàn ông ở phía trên mình đang không ngừng chiếm lấy cơ thể cô
"Tử Ái! Ở bên cạnh anh được không? Đừng rời xa anh!"
Nén lại cảm xúc của mình Diệp Tử Ái nở nụ cười như hoa hướng dương đang nở rộ nhìn Khiết Tần Lam
"Chào cô! Tôi là Diệp Tử Ái hiện đang là sinh viên khoa thiết kế...rất vui được biết cô"
"À, tôi là Khiết Tần Lam đàn em khóa trước của anh ấy. Nhìn cô quả thực rất xinh đẹp nha!"
Khiết Tần Lam cố ý trêu chọc Bạch Tử Ngôn! Cô thật không ngờ vị đàn anh này lại có một ngày để phụ nữa bên cạnh mình. Từ lúc học cùng với anh chưa một lần cô thấy anh chú ý đến một ai cho dù có hàng trăm cô gái đang đổ gục trước sự đẹp trai cao ngạo của anh thì vẫn gương mặt lạnh lùng đó không hề có chút biểu tình đáp lại. Vậy mà hôm nay cô lại tận mắt nhìn thấy người phụ nữ khiến người anh phải mê mẫn như vậy thật sự may mắn mà!.
Đáp lại vẻ mặt hớn hở của cô là gương mặt có chút khó coi của Vu Dịch, Bạch Tử Ngôn không khó nhận ra ánh mắt đang chú ý đến người con gái bên cạnh mình nên càng siết chặt vòng eo cô hơn như nhằm nói rõ vị trí của cô.
Để hai người không day dưa nhìn nhau anh cố ý lảng tránh sang vấn đề khác.
"À mà đây là vị hôn phu của em sao?"
Khiết Tần Lam mặt tràn đầy hạnh phúc cơ thể dựa vào người Vu Dịch nắm chặt lấy tay anh
"Đúng vậy! Anh ấy là chồng sắp cưới của em...tụi anh cũng mau chóng có tin vui đi có khi hai chúng ta lại tổ chức chung lễ cưới"
Haha
Cả hai đều phá lên cười, tuy nhìn có vẻ không có gì bất thường nhưng giữa cô và Vu Dịch lại như có một thứ gì đó chắn ngang chỉ gượng gạo mím môi cười theo cho có lệ. Trong lòng không biết có bao nhiêu cơn sóng lớn đang ập tới.
Lúc này Diệp Tử Ái thật sự không thể chịu nổi cái cảm giác khó chịu, ngột ngạt này liền kéo kéo cánh tay Bạch Tử Ngôn nhỏ giọng
"Tôi đi vệ sinh một lát..." Nói rồi cô xoay người rời đi.
Loay hoay mãi mới tìm được nhà vệ sinh, nơi đây thực sự quá rộng lớn đến cả nhà vệ sinh cũng xa hoa không kém. Đứng trước bồn rửa tay gương mặt nhợt nhạt đầy muộn phiền tương phản trên tấm gương lớn. Chuyện này là sao chứ? Khiết Tần Lam trở về có phải là hai người họ sắp kết hôn không? Nhưng tại sao cô ấy lạ là đàn em của Bạch Tử Ngôn? Nếu như chuyện giữa cô và Vu Dịch trong quá khứ bị phát hiện có phải mối quan hệ đang tốt đẹp này sẽ trở nên khó xử sao?
Diệp Tử Ái vò đầu bứt tai đầy khó chịu nhưng nghĩ lại thì chuyện giữa bọn họ cũng không liên quan gì đến cô kể cả Bạch Tử Ngôn cũng vậy cô chỉ là một người ngoài cuộc thôi! Không cần phải khẩn trương như thế này! Hít một hơi thật sâu để tự trấn an bản thân, khi chuẩn bị sắp bước ra ngoài thì một thân cao gót đang nhẹ nhàng đi đến.
Khiết Tần Lam gương mặt vẫn giữ nụ cười khi nãy vui vẻ nhìn cô.
"Tử Ái"
"Hả?"
Khiết Tần Lam khẽ đi đến bên cạnh cô động tác rửa tay vô cùng nền nã, chỉnh trang lại chút lớp trang điểm giọng nói vô cùng trong trẻo tựa như mặt nước lặng.
"Cô và Tử Ngôn quen biết nhau như thế nào vậy? Tôi thật sự rất tò mò nha"
"Ờm...thật ra chúng tôi chỉ vô tình gặp nhau trong một bữa tiệc thôi" Diệp Tử Ái đáp lại
Vậy sao?
"Nhưng từ trước đến nay anh ấy chưa để ý đến người phụ nữ nào? Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì không?" Ánh mắt đầy ẩn ý mị hoặc nhìn cô hàng lông mi cong vuốt nhẹ chớp một cái.
Diệp Tử Ái vội vàng xua tay phủ nhận lập tức "Không có chuyện đó đâu! Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi..."
Thấy phản ứng của cô như vậy Khiết Tần Lam khẽ cười nhìn Diệp Tử Ái. Chắc là đang ngại ngùng không nói cho cô biết đây mà! Nhưng cô thừa sức biết được trong chuyện này không hề đơn giản chỉ là vô tình gặp nhau.
"Cô không nói cũng không sao! Nhưng mà qua cách nhìn của anh ấy với cô có thể nói là rất quan tâm yêu thương cô nha...À mà bây giờ cô cũng xem như là chị dâu của tôi đi sau này cũng không cần khách sáo như vậy nữa chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau được không?"
Sao? Quan tâm yêu thương cô á? Cô lại không biết đến đi! Diệp Tử Ái hơi ngẩn người đưa con mắt sáng mở to nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, tầng tầng lớp lớp ý nghĩ hoang mang ập đến trong đầu cô tuy vậy cô liền giấu kín nó đi chỉ cười rạng rỡ gật đầu chấp nhận
"Ừm...Vậy tôi đi trước nha!" Diệp Tử Ái nhẹ nói một câu sau đó đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh cô liền thở phào một hơi, thần thái cùng phong cách của Khiết Tần Lam đúng thật là người được giáo dục đầy đủ cả tư chất lẫn ngoại hình, mọi thứ về cô ấy đều hoàn hảo nếu so với cô thì quả thực cô không bằng một phần mười. Nghĩ lại thời gian trước đó Vu Dịch rời bỏ cô như vậy cũng đúng, có được một người con gái như vậy ở bên cạnh anh có lẽ sẽ giúp ích cho anh nhiều hơn cô. Mọi thứ đều có lí do!
Đôi mắt thoáng chút buồn chậm rãi về lại đại sảnh, lúc này nhìn chung quanh lại không không thấy Bạch Tử Ngôn đâu, có lẽ anh đi tiếp những vị khách khi nãy rồi cũng nên. Chiếc bụng nhỏ bắt đầu kêu sôi sục, hồi chiều cô không ăn uống gì cứ thế mà tất bật chuẩn bị đi đến đây, bây giờ cái bụng này kháng nghị cũng đúng.
Nhìn một lượt đồ ngọt trên bàn được trải dài vô tận, đây là tiệc rượu nên không có món mặn đa số đều là bánh ngọt kem tươi dành cho phụ nữ. Diệp Tử Ái đảo mắt xung quanh lại không thấy ai đụng đến cô cũng mặc kệ đi! Dù sao lót cái dạ dày đang kêu réo không ngừng này đã rồi tính sau.
Cầm lấy chiếc bánh ngọt nhỏ nhắn được trang trí vô cùng bắt mắt cô bắt đầu nếm thử, một hương vị ngọt ngào xông đến khiến cô tặc lưỡi một cái. Chiếc bánh này quá ngon! Đúng là khách sạn 5 sao có khác đến cả món ăn cũng chuẩn bị chu đáo như vậy. Cô cứ mải mê lúi cúi ăn mà không nhận ra mọi ánh mắt dè biểu của những cô nàng tiểu thư khác. Bọn họ nhìn dáng vẻ ăn như sắp chết đói của Diệp Tử Ái mà khinh khi
"Cô ta là cô gái đi cùng Bạch Tử Ngôn sao? Ăn uống lại thô lỗ vậy à? Anh ấy thật không có mắt nhìn mà!"
"Phải chi anh ấy chịu để ý đến tôi thì tốt rồi"
...
Trạng thái của Diệp Tử Ái dần hồi phục cô phấn chấn hơn hẳn đang đưa muỗng bánh lên miệng thì một tiếng cười trầm thấp nào đó vang lên bên cạnh làm cô bất giác quay sang nhìn.
"Em vẫn thích ăn đồ ngọt như ngày nào nhỉ?" Vu Dịch nhìn cô bằng ánh mắt đầy thích thú
Diệp Tử Ái bị khựng lại vài giây liền buông miếng bánh xuống, sắc mặt không mấy vui vẻ
"Tôi trước giờ vẫn như vậy...hình như chỉ có anh là thay đổi thôi"
Lời nói sắc bén đầy ẩn dụ của cô khiến Vu Dịch lắc đầu cười khổ. Cái tính đanh đá này vẫn không bỏ được mà! Nhưng không sao anh vẫn thích dáng vẻ này của cô.
"Em còn giận anh nữa sao? Anh nói rồi cô ấy không phải..."
"Khiết Tần Lam là một cô gái tốt anh nên trân trọng cô ấy đi thì hơn đừng tốn thời gian với tôi làm gì! Chúng ta đã kết thúc rồi cách đây 2 năm trước đã hết rồi!" Không để Vu Dịch nói hết câu Diệp Tử Ái đã nhẹ giọng cắt ngang lời anh.
Lúc này Vu Dịch có hơi sửng sốt toan cuống lên giải thích thì cánh tay đã bị ai đó quấn lấy giọng nói nũng nịu cất lên
"Dịch...anh đợi em có lâu không?"
Gương mặt liền cứng đờ những lời còn chưa thốt ra liền nuốt lại, gương mặt điển trai lắc đầu một cách gượng gạo
"Không"
"Lúc em quay lại không thấy anh đâu tưởng rằng anh bỏ em rồi chứ ai ngờ lại ở đây nói chuyện với Tử Ái sao?" Ánh mắt di chuyển sang người Diệp Tử Ái.
Bây giờ cô thật sự không muốn ở đây thêm một chút nào cảnh tượng đầy mật ngọt này khiến cô càng mất tự nhiên liền nhanh chóng tìm một lí do hợp lí để trốn đi.
"À Tần Lam anh Vu Dịch đây là đang hỏi về cô đó. Hỏi xem có thấy cô không?...nếu như cô đã đến đây rồi thì tôi xin phép đi trước đây"
Bàn tay thô ráp rất muốn giữ Diệp Tử Ái lại nhưng bất lực không thể nào di chuyển đi chỉ đành nhìn theo bóng dáng yêu kiều của cô dần khuất trong đám người.
Vừa thoát được Vu Dịch cô liền thở dài một hơi, nhìn dáng vẻ dựa dẫm quấn lấy Vu Dịch của Khiết Tần Lam cô biết chắc chắn rằng cô ấy rất yêu anh.
Tâm tình như có một khối bê tông nặng nề đè lên, vậy mà Bạch Tử Ngôn kia lại không biết đi đâu bỏ cô bơ vơ giữa đám người này. Hừ!
Nén lại sự bực tức của mình, Diệp Tử Ái thuận tay lấy trên khay một ly rượu vang đỏ của người phục vụ, một hơi uống cạn sạch. Cô rất muốn giải tỏa đi cơn khó chịu này!
Chất lỏng cay nồng xộc lên mũi Diệp Tử Ái khiến cô trợn tròn mắt, loại rượu này sao lại mạnh như vậy?
Qua vài phút sau đầu cô bắt đầu hơi choáng váng nhưng lại không có ý dừng lại sự xúc tác đầu lưỡi tê dại này khiến cô càng muốn uống thêm một ly nữa tay liền lấy thêm một ly khác uống hết.
Hai ly rượu mạnh thấm dần vào cơ thể Diệp Tử Ái. Cảm giác nóng nực truyền đến lan tỏa khắp người cô, bước chân có chút loạn lần mò ra đi ra ngoài, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi nơi quái quỷ này!
Bạch Tử Ngôn sau khi tiếp chuyện với mấy nhà đầu tư lớn liền nhìn quanh một vòng tìm kiếm Diệp Tử Ái, cô nói chỉ đi vệ sinh mà đến bây giờ vẫn không thấy đâu, tâm trạng lo lắng đến mức phải dừng lại cuộc bàn luận đi xung quanh tìm cô. Khi ánh mắt dừng lại trên người cô gái đang đi loạn choạng ra ngoài khách sạn kia anh mới nhanh chóng đuổi theo.
Bên ngoài trời, không khí lạnh bắt đầu bao vây lấy thân thể Diệp Tử Ái cô lại ăn mặc không kín đáo như vậy liền rùng mình một cái, đầu óc cô quay cuồng chỉ có 2 ly rượu thôi mà cô cứ tưởng rằng mình uống cả chai luôn chứ! Tầm mắt dao động nhìn xung quanh toan kiếm một chiếc xe taxi nhưng khu vực sang trọng này chỉ toàn là xe tư nhân làm gì có chiếc taxi nào chứ?
Chết tiệt!
Cái tên Bạch Tử Ngôn này dẫn cô đi theo lại bỏ mặc cô như vậy, đây là đâu cô còn không biết chỉ đi dọc bên đường theo bản năng.
Mọi thứ giờ đây lại mờ nhạt không rõ đang loay hoay tìm đường thì một chiếc siêu xe hạng nhất đậu bên cạnh cô, thân ảnh cao lớn tiến đến đỡ lấy Diệp Tử Ái
Cô gái này không biết là đang nghĩ gì mà lại bỏ ra ngoài còn không nói anh một tiếng đã vậy trên người còn có mùi rượu, hai má lại phiếm hồng chắc là uống say nữa rồi! Anh thầm mắng một câu nếu cứ để bộ dạng này ra ngoài chẳng phải gây tội cho người khác sao?
Diệp Tử Ái nằm gọn trong lòng anh, hơi thở quen thuộc cùng sự ấm áp bất chợt khiến cô cảm thấy rất thoải mái theo bản năng cô vùi sâu vào ngực anh hơn ôm chặt lấy cơ thể trước mặt nỉ non
"Ấm quá!"
"Em uống rượu sao? Không biết tìm tôi còn tự ý bỏ về như vậy à?"
Giờ đây mọi thứ xung quanh đều chìm vào khoảng không, Diệp Tử Ái tự nhiên bật cười chỉ chỉ tay lên má anh đầy nghịch ngợm
"A...là Bạch Tổng sao? Anh bỏ đi đâu vậy? Có biết là tôi bơ vơ thế nào không? Anh là đồ đáng ghét, khó ưa"
Lời oán trách như lướt nhẹ vào trá tim anh bàn tay to ôm chặt lấy cô hơn dỗ dành như một đứa con nít, cô bây giờ giống như mất hết tự chủ cứ dựa sát vào anh còn quơ loạn tay trên mặt anh cười nói vui vẻ.
Bạch Tử Ngôn bất lực nhìn Diệp Tử Ái anh chưa bao giờ bị ai véo má còn bị dày xéo đủ kiểu như vậy! Thế lý nào mà cô gái này lại tự nhiên như không cứ vậy đụng vào anh.
"Được rồi, được rồi...tôi sai là tôi bỏ em một mình được chưa! Chúng ta về nhà thôi"
Nhắc đến nhà Diệp Tử Ái liền lắc đầu lia lịa xua tay nói
"Không được! Nhã Tịnh với Lôi Vũ đang ở nhà tôi...hai người họ, haha...tôi cố ý muốn tác thành cho cả hai nên không về nhà được!"
Gương mặt như bị tráng xi măng của Bạch Tử Ngôn anh không nghĩ rằng cô lại vô ý nói như vậy. Nếu cô đã không cho về nhà cô thì..., ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn Diệp Tử Ái khóe môi gian tà cong lên một đường. Anh ho vài tiếng chỉnh lại giọng
"Vậy em muốn đi đâu?"
Đi đâu sao? Cô bây giờ chỉ muốn ngủ thôi chỗ nào có thể ngủ cô đều muốn đi!
Diệp Tử Ái hai má ửng hồng bộ dạng say rượu của cô rất dễ thương! Suy nghĩ một lúc tầm mắt lại hướng về phía Bạch Tử Ngôn rồi cười khẽ. Nụ cười đầy duyên dáng cùng nghịch ngợm
"Nhà anh nha...đi về nhà anh"
Một câu nói như dâng hết máu huyết trong người Bạch Tử Ngôn, cô lại to gan dám nói muốn về nhà anh? Tuy trong lòng đang không biết có bao nhiêu vui sướng cùng hưng phấn nhưng việc cô say đến mức này lại nói về nhà anh thì lại khiến anh có chút lo lắng, nếu người khác đang ở đây với cô không lẽ cô cũng sẽ về nhà người lạ ở sao?
Sự bực tức đành nuốt trọng vào trong, anh bế cô lập tức đi vào trong xe không quên nói với cô một câu
"Là em tự nói đó nha...tôi không ép em! Do em muốn về nhà tôi thôi"
Chiếc xe lao đi trong cơn gió lạnh để lại một sự ảm đạm vắng vẻ của con đường.
***
Biệt thự riêng của Bạch Tử Ngôn được xây cách xa trung tâm thành phố vì anh không thích những nơi đông đúc ồn áo trái lại càng yêu cái yên tĩnh giống như tính cách anh vậy!.
Chiếc cổng to lớn tự động mở ra như chào đón chủ nhân của nó trở về. Hai bên cửa người giúp việc đã đứng sẵn cung nghênh chào đón trong đó một người đàn ông tuổi trung niên tận tình mở cửa xe cho Bạch Tử Ngôn
"Thiếu gia, ngài đã về"
Rất ít khi anh về biệt này để nghỉ ngơi đa số đều ở những nơi như khách sạn phòng tổng thống để thuận lợi cho việc làm ăn của mình, do đó sự trở về đột xuất này khiến Hà quản gia có chút ngạc nhiên.
Còn chưa kịp nói thêm gì cổ họng như bị nghẹn lại trước mắt ông là cảnh tưởng thiếu gia đang bế một cô gái từ trong xe ra bộ dạng có biết bao ấm áp cùng cử chỉ vô cùng tự nhiên. Khỏi nói đến những người làm ở trong nhà đều mắt tròn mắt dẹp nhìn anh đầy kinh ngạc.
Thiếu gia lại dẫn một cô gái về biệt thự riêng? Lại còn tự tay bế cô gái ấy vào trong nhà? Trên đời này chuyện nực cười nhất là Bạch Tử Ngôn đang yêu mà chính ngay lúc này mọi người đều sửng sốt đến ngây người. Hà quản gia tiến đến toan giúp đỡ.
"Vị tiểu thư này là?..."
"Mau lấy khăn nóng cùng đồ ngủ lên phòng cho tôi!"
Bạch Tử Ngôn căn dặn cẩn thận ngắt ngang lời ông đang định nói. Nhìn dáng vẻ khẩn trương quan tâm này của thiếu gia thì đây là lần đầu tiên ông được nhìn thấy! Từ lúc chăm cậu hồi nhỏ đến nay ông mới cảm nhận được sự ấm áp cùng quan tâm của anh cho một người khác mà còn là phụ nữ!
Không chần chừ gì thêm anh nhẹ nhàng bế cô lướt ngang qua đám người giúp việc rồi đi thẳng một mạch lên lầu hướng về phía phòng ngủ chính của mình.
Đặt Diệp Tử Ái ngay ngắn trên giường xong cũng là lúc người làm đem khăn nóng cùng đồ ngủ cô lên đang định giúp anh lau giùm cô gái đang ngủ say giấc kia thì lại bị anh ngăn lại tự chủ động cầm lấy khăn nóng lạnh lùng nói
"Để tôi làm được rồi! Đi xuống đi"
"Vâng...thiếu gia" cô giúp việc thoáng một tia kinh ngạc nhưng rồi không dám lên tiếng nói điều gì chỉ lặng lẽ cúi đầu đi ra ngoài.
Bạch Tử Ngôn nhìn người con gái trên giường đang thư thái ngủ, tay anh cẩn thận lau trên gương mặt cô rồi đến bàn tay. Một loại cảm giác nong nóng ấm áp truyền đến sau đó là lại có một chút trống trải dưới thân, tuy cô rất muốn mở mắt ra xem nhưng vì do chất cồn quá mạnh khiến mí mắt không thể nhấc lên nổi chỉ ậm ừm khó chịu.
Thay đồ cho cô xong Bạch Tử Ngôn cũng liền đi vào tắm rửa bởi lúc thay áo ngủ cho cô không biết đã có bao nhiêu dục vọng đang sôi sục trong người anh nhưng anh buộc phải kìm nén lại. Đụng chạm trên da thịt cô khiến anh như phát điên nén lại dã thú sắp xổng cương của mình anh vội xối nước lạnh xuống cơ thể săn chắc nhằm hạ bớt ngọn lửa đang bùng cháy
Trở lại bên chiếc giường lớn cô vẫn ngủ ngon lành như không có gì xảy ra trong khi anh lại cảm thấy rất bức bối khó chịu.
Nằm bên cạnh cô theo bản năng ôm lấy cô vào trong lòng đầy ấm áp. Đôi môi tà mị nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn. Cơ thể cô bắt đầu cọ nguậy, do loại rượu cô uống rất mạnh nên cơ thể cũng tự nhiên cảm thấy nóng dần lên đã vậy anh còn ôm cô càng bức cô phát điên hơn.
Mơ mơ hồ hồ cô mở nhẹ đôi mắt, cô tưởng rằng mình đang nằm mơ, trong giấc mơ cô thấy mình được anh ôm còn hôn lên trán.
"Nóng!"
Một tiếng than nhẹ làm Bạch Tử Ngôn chú ý anh khẽ ghé sát vào tai cô thì thầm
"Em nóng sao? Có cần tôi giúp không?"
Bộ dạng lưu manh đầy gian ác của Bạch Tử Ngôn khiến ai nhìn vào đều thấy rõ ý đồ xấu xa của anh. Cơ thể vốn căng cứng, vật nam tính kia sớm cũng thức giấc rục rịch muốn giải phóng. Vậy mà Diệp Tử Ái vẫn không hề hay biết gì ngược lại còn gật đầu đồng ý.
"Ừm"
Nhận lấy phản hồi của cô anh như hổ vồ mồi ngang nhiên chiếm lấy môi cô đầy ám muội, bị hôn đột xuất Diệp Tử Ái há miệng thở dốc hai tay chống trước ngực anh muốn phản kháng nhưng giờ đây đã quá muộn màng.
Bạch Tử Ngôn quấn lấy chiếc lưỡi của cô tùy ý đùa giỡn còn hung hăng liếm láp vành tai mẫn cảm
"Là em đồng ý đó nha!"
Nói rồi anh không kìm chế bản thân mình nữa mút lấy chiếc cổ trắng ngần bàn tay thành thục di chuyển loạn khắp người cô tùy ý xoa nắn. Diệp Tử Ái trong cơn hoảng loạn chỉ biết cắn chặt răng cô không còn có sức lực để chống lại anh ngược lại chất xúc tác trong người như muốn anh nhiều hơn! Đầu óc bị làm mụ mị quay cuồng hết lên.
Đồ ngủ mới mặc cho cô giờ đây bị anh dễ đang tháo bỏ cơ thể tuyệt đẹp hiện ra trước mắt anh như mỹ cảnh nhân gian, cổ họng khô đắng hôn lấy khắp cơ thể cô, sức nóng cùng không khí đầy dụ hoặc khiến ai nhìn vào đều thấy ngượng. Thân thể to lớn áp lên người cô không chút do dự mọi vật cản giờ không sót lại gì. Gương mặt ranh mãnh đầy bá bạo cúi xuống nơi tư mật của cô.
Sự kích thích bất ngờ của anh khiến Diệp Tử Ái lắc đầu giãy dụa
"Đừng..."
Bỏ qua lời nói của cô anh hung hăng chiếm lấy vùng đất cấm, ngón tay như được nước lấn tới thăm dò bên trong không chút chần chừ.
Diệp Tử Ái bị cơn kích tình làm cho điên dại miệng khô khốc bật ra tiếng rên rỉ cầu xin
"Đừng mà...tôi không chịu nổi"
"Nói em cầu xin tôi muốn em đi! Chẳng phải em đang rất cần đến nó sao?" Bàn tay thô bạo bắt lấy tay cô tàn ác đặt vào biểu tượng nam tính
Sự nóng bỏng to lớn của nó khiến cô giật bắn mình chỉ nỉ non lắc đầu bất lực
"Không...ưm"
Cơ thể vặn vẹo theo sự sai khiến của anh giọng nói ma quỷ len lỏi vào tai cô như một chất kích thích gây nghiện
"Cơ thể của em đang nói là rất cần đến nó kìa!"
Sự trống trải cùng cảm giác hừng hực trong người khiến Diệp Tử Ái vô lực kìm nén. Khát khao muốn lắp đầy càng dâng trào hơn. Bạch Tử Ngôn không có ý định buông bỏ nhẹ nhàng hôn lấy cánh môi anh đào xinh xắn đầy cưng chiều. Tô vẽ viền môi cô một cách điêu luyện.
"Xin anh...tôi cần anh"
Nghe được câu này Bạch Tử Ngôn cười gian trá hôn lên trán cô một cái rồi nhấn người đưa vật cương cứng xỏ sâu vào người cô.
"Á...aaa...ưm"
Cảm giác lấp đầy tràn ngập sự mãn nguyện hai cánh tay thon dài quấn lấy cổ anh vô lực bật ra tiếng rên rỉ mê người
Chuyển động nhịp nhàng lúc nông lúc sâu khiến cô như phát điên, dần cuốn theo động tác thô bạo của anh mà không hề hay biết.
Bạch Tử Ngôn cảm nhận được sự siết chặt bên dưới mà trán lấm tấm mồ hôi, anh nén lại ham muốn ác liệt để tránh làm cô đau nhưng dường như nó rất khó để thực hiện.
Khoái cảm xen lẫn đau đớn khiến Diệp Tử Ái mất dần ý thức cô chỉ còn biết được sự mạnh mẽ của người đàn ông ở phía trên mình đang không ngừng chiếm lấy cơ thể cô
"Tử Ái! Ở bên cạnh anh được không? Đừng rời xa anh!"