Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Bình thường, cô thường thấy các cô em gái không thích anh trai mình cưới vợ...vì nghĩ như vậy sẽ bị anh trai cho ra rìa! Nhưng cô thì khác, cô không hề có những suy nghĩ như vậy... Sở dĩ cô thích đeo bám anh trai là vì khi anh ấy đi làm rồi, cô ở nhà một mình rất buồn!
Vậy cho nên khi anh trai cô cưới vợ rồi, cô sẽ có chị dâu... sẽ có người chơi với cô thôi mà?
Cho nên, cô muốn anh trai cưới vợ!
Hoắc Vĩ Triệt bị lời nói cùng vẻ mặt của em gái làm cho giật mình...cô em gái này của anh...
- Vậy nếu anh cưới vợ rồi, không còn thương em nữa, rồi người chị dâu đó còn ức hiếp em thì sao?
Kéo khoé môi, Hoắc Vĩ Triệt nhéo nhéo má em gái, giở giọng.
- Không sợ, bởi vì em tin tưởng anh hai, tin vào sự lựa chọn của anh...
Đúng vậy a~...cô tin ảnh trai sẽ không bỏ rơi đứa em gái này, cũng tin ảnh ấy sẽ tìm được một người chị dâu thật tốt!
Hoắc Vĩ Triệt cười cười, không nói... Nếu em gái anh đã muốn anh lấy vợ như vậy, thì anh cũng không thể làm cô bé thất vọng! Cho nên... phải...
...
Tại một nhà hàng Đức sang trọng, Hoắc Vĩ Triệt đi vào liền đảo mắt nhìn quanh, thấy đối tượng cần tìm liền cất bước đi tới một chiếc bàn gần cửa sổ...
- Hoắc tổng ngài đến rồi...mời ngài ngồi!
Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ có phần thô kệch, ông ta vừa nhìn thấy Hoắc Vĩ Triệt liền đứng lên từ trên ghế, hướng anh nở nụ cười nịch nọt và làm động tác mời...
Không có lập tức nói câu nào, Hoắc Vĩ Triệt rất là ung dung ngồi xuống đối diện người đàn ông, bắt chéo chân... Trên khuôn mặt cũng không còn biểu cảm ôn nhu, cưng chiều khi đối diện với Hoắc Thiên Lam. Mà hiện tại, trên khuôn mặt anh tuấn không có lấy một tia cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén!
Và đó cũng chính là con người thật sự của Hoắc Vĩ Triệt mà người ngoài biết về anh.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn trực diện vào mắt của người đàn ông trung niên kia khiến ông ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Người đàn ông kia gắng gượng nở nụ cười lấy lòng:
- Hoắc tổng, ngài có thể xem xét lại bản hợp đồng một chút được không, tôi thấy như vậy không ổn cho lắm!
Nói xong, ông ta còn đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt Hoắc Vĩ Triệt... Nhưng Hoắc Vĩ Triệt lại dường như ghét bỏ, anh nhíu mày:
- Tần Nguyên!
- Dạ!
Tần Nguyên, cũng chính là trợ lý của Hoắc Vĩ Triệt, vẫn luôn im lặng đứng lưng anh, nghe gọi tên, cậu ta liền hiểu ý, đáp lại một tiếng liền cầm lấy tập hồ sơ lên xem...
- Hạ tổng, ông có phải là quá tham lam rồi hay không, cả điều khoản như vậy mà còn sửa lại, chẳng lẽ ông không muốn hợp tác với Hoắc thị chúng tôi nữa sao?
Dẫu biết có lắm kẻ lòng tham không đáy, nhưng cái tên Hạ Tẫn này lại tham lam vô sĩ tới độ này, lại còn chọn đối tượng là Hoắc Thị! Chẳng lẽ ông ta tham lam đến ngu ngốc rồi không? Bấy nhiêu lợi nhuận rồi mà còn không chịu?
Nhìn nụ cười khinh bỉ, cùng với giọng điệu không khách khí của Tần Nguyên, sắc mặt Hạ Tẫn chẳng mấy chốc trầm xuống:
- Trở lý Tần, cậu không thấy lời của cậu có phần hơi quá rồi không? Hơn nữa Hoắc tổng còn chưa nói thì cậu nói cái gì chứ?!
- Hạ...
Tần Nguyên vừa mới nói được một chữ, Hoắc Vĩ Triệt đã đua tay lên ra hiệu cho cậu ta im lặng... Anh cuối đầu lặt xem từng trang một trên tập hồ sơ trước mặt, ngẩng đầu nhìn Hạ Tẫn, cười lạnh:
- Hạ tổng, tôi phải công nhận, dự án của ông có thể giúp Hoắc thị kiếm được lợi nhuận không nhỏ! Tuy nhiên, ông chỉ để dự án, còn chi phí và quá trình thực hiện thì hết 85% là do Hoắc thị làm... 40%, cái giá này có phải quá cao rồi không?
- Nhưng mà Hoắc tổng, ngài cũng biết, ngoài Hoắc thị ra thì cũng có không ít tập đoàn mà tôi có thể hợp tác, cái giá này là thích hợp nhất rồi!
Hạ Tẫn đã vô tình quên mất mục đích ban đầu của ông ta, cũng quên luôn lúc nãy bản thân co ro nịnh bợ Hoắc Vĩ Triệt như thế nào! Trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất, cùng với bản tính cũ, giờ phút này nói chuyện với Hoắc Vĩ Triệt không khách khí nữa.
- Vậy sao, vậy thì tôi cũng tốt bụng nhắc cho Hạ tổng nhớ, Hoắc thị của tôi cũng không phải là không hợp tác với ông sẽ có vấn đề gì... So với ông, thì càng có nhiều người muốn hợp tác với chúng tôi hơn!
Hoắc Vĩ Triệt kéo khoé môi, không ngại trào phúng Hạ Tẫn. Ông ta nghĩ anh tự mình đến đây là vì xem trọng chuyện hợp tác lần này, mới mới ra giá à? Xin lỗi, vậy thì ông lầm rồi!
Hạ Tẫn thoáng sững sốt, nhớ tới mục đích thực sự của bản thân liền hết hồn...
Song...
Lại ngay lúc này ông ta nhìn thấy Hoắc Vĩ Triệt có ý định đứng dậy, ngay lập tức hoàn hồn, vội vàng nói:
- Hoắc tổng...xin lỗi ngài, tôi vừa rồi hơi lỡ lời, mong ngài bỏ qua cho! Chỉ mong ngài thì hủy hợp đồng, mọi điều khoản điều đó ngài quyết định!
Hạ Tẫn cuối người, cắn răng nói ra từng chữ... Tại sao ông ta lại quên mất mục đích thật sự của hôm nay chứ? Bất chấp giá nào cũng phải bước lên được chiếc thuyền lớn Hoắc thị này, nếu không...nếu không...
Hoắc Vĩ Triệt không có để ý tới lời của Hạ Tẫn, nhưng anh vừa đứng dậy...song... Đột nhiên cảm nhận được cái gì, nhanh chóng cuối người úp xuống bàn!
Ngay sau đó...
Xoảng...
Bịch...
Âm thanh kính vỡ vang lên sau lưng Hoắc Vĩ Triệt, tiếp theo đó là âm thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên...
- Áaa...
Hàng loạt hoảng sợ của khách trong nhà hàng vang lên, bởi vật nặng vừa rơi xuống đất chính là Hạ Tẫn...
Hạ Tẫn chết, bị một viên đạn ngày đầu mà chết, nhanh và bất ngờ tới nỗi ông ta chẳng kịp ú ớ được tiếng nào!
- Hoắc tổng...
Âm thanh lo lắng của Tần Nguyên vang lên, cậu vội vàng tiến lên một che chắn cho Hoắc Vĩ Triệt, nhưng anh lại giơ tay ngăn cản...
- Tôi không sao!
Hoắc Vĩ Triệt bình tĩnh đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức anh nheo mắt lại khi thấy một tia sáng lập loè phát ra từ trong tòa nhà đối diện.
Anh nhíu mày nhìn thì thể Hạ Tẫn dưới đất, rõ ràng là chết không nhắm mắt...
- Đi thôi, để cho cảnh sát đến dẹp dọn đi!
Chỉ liếc nhìn thi thể Hạ Tẫn thêm một cái, Hoắc Vĩ Triệt lạnh lùng lên tiếng, rồi không để ý ánh mắt của những người xung quanh mà cất bước rời đi.
Dám ở ngay trước mặt anh mà làm ra chuyện này, xem ra là có kẻ muốn đối đầu với Hoắc Vĩ Triệt này! Được... được lắm...!
Tần Nguyên không dám chậm chễ, nhanh chóng chạy theo Hoắc Vĩ Triệt... Lần này, xem ra lão đại tức giận rồi đây!
...
Chẳng mất bao lâu sau thì cảnh sát đã có mặt tại hiện trường, và không xa lạ khác chính là đội mà Trịnh Diệp đang tham gia, tất nhiên cũng có mặt của cô!
- Đã xác nhận danh tính nạn nhân chưa?
Trịnh Diệp đang phóng tầm mắt ra xa từ các lỗ kính bị đạn xuyên qua, nghe câu hỏi của Lục Thành đối với cấp dưới cô liền quay lại nhìn...
Chàng sĩ quan là người báo cáo, cầm lấy hồ sơ trên tay nghiêm túc nói:
- Thưa sếp, qua xác nhận thì biết được nạn nhân có tên là Hạ Tẫn, 47 tuổi. Là tổng tài của của tập đoàn Hạ Kình- một tập đoàn chuyên về lĩnh vực điện tử.
Lục Thành gật đầu, ra hiệu cho chàng cảnh sát kia đi làm việc, ngay lập tức bên tai vang lên một giọng nói thanh lãnh:
- Là một vụ bắn tỉa có chuẩn bị, tên bắn tỉa rất chuyên nghiệp, địa điểm nhắm bắn có thể là ở bên tòa nhà bên kia, đối diện...
Trịnh Diệp nhìn vào vết đạn giữa trán Hạ Tẫn, rồi lại đứng ngay vị trí mà Hoắc Vĩ Triệt đứng khi nãy, cô chỉ tay vào lỗ thủng trên kính, xuyên qua đó hướng tới một tòa nhà khác.
Bắn chuẩn xác giữa mi tâm trong một khoảng cách ước trừng trên 600 mét như vậy... Trong vụ này xem ra không đơn giản!
Lục Thành nghe Trịnh Diệp đã ra phán đoán và dẫn chứng, ngay lập tức liền sai người đi sang tòa nhà bên kia điều tra. Nếu như có vỏ đạn, thì càng chứng thực phán đoán của Trịnh Diệp hơn rồi...
Tiếp theo đó, Trịnh Diệp liên tục nêu ra thêm vài điều, làm cho ánh mắt Lục Thành nhìn cô càng lúc càng phức tạp. Nhưng mỗi khi có việc như thế này, Trịnh Diệp sẽ hoàn toàn tập chung, không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác, nên không thể nhận ra được sự khác lạ của chàng phó phòng!
- Thưa sếp, theo như lời những nhân chứng có mặt tại hiện trường lúc án mạng xảy ra... Thì lúc đó ngoài nạn nhân còn có thêm hai người đàn ông nữa!
Một anh cảnh sát đến trước mặt Trịnh Diệp cùng Lục Thành nói. Không cần Lục Thành lên tiếng, Trịnh Diệp đã mở lời trước:
- Vậy hai người kia đâu?
- Những người chứng kiến nói khi án mạng vừa vừa xảy ra thì hai người đàn ông kia đã lập tức rời khỏi!
- Sao lại có thể như vậy, mau điều tra xem họ là ai, rồi đưa tới đây!
Lần này là tới phiên Lục Thành, anh không vui lên tiếng. Tại sao lại vừa xảy ra chuyện lại rời đi, dù gì cũng phải đợi cảnh sát đến lấy lời khai! Hay là hai người kia có vấn đề?
- E rằng không dễ đâu!
Ngay khi anh cảnh sát kia định xoay người đi, một giọng nói khác đột ngột vang lên. Thẩm Dinh cầm trên tay một tập hồ sơ, thấy ánh mắt khó hiểu của Trịnh Diệp với Lục Thành liền đưa cho hai người:
- Tự xem sẽ rõ... Đây là hợp đồng đã chuẩn bị sẫn, trong đó một bên là Hạ Kình, một bên là Hoắc thị! Từ đó suy ra, hai người đàn ông đã bỏ đi kia rất có khả năng là Hoắc tổng với trở lý của anh ta...
Trong khi để Trịnh Diệp và Lục Thành xem xét tập hồ sơ kia, Thẩm Dinh cũng không nóng không lạnh nói ra lời của bản thân.
Song...
Ba người đều không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc...
Hoắc thị... Hoắc tổng?
Vụ này khó nuốt thật rồi đây!