Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-66
CHƯƠNG 66: TỔNG GIÁM ĐỐC BUÔN DƯA LÊ VỀ TIỂU THIÊN HẬU
CHƯƠNG 66: TỔNG GIÁM ĐỐC BUÔN DƯA LÊ VỀ TIỂU THIÊN HẬU
Rốt cuộc, người phụ nữ chết tiệt này muốn làm gì?
Không đợi Âu Tử Duy đáp lại, Đồng Tuệ Lâm tiếp tục gửi tới một tin nhắn nữa.
"Nếu buổi tối anh còn bận làm ăn thì có thể muộn một chút hoặc là hôm nào khác cũng được." Gấp đến mức không nhịn được như vậy.
Bây giờ, Âu Tử Duy thật hận không thể xuất hiện trước mặt cô, xé cô ra.
Nhưng anh vẫn kìm chế đáp lại: Ở đâu?
Đồng Tuệ Lâm lập tức trả lời: Quán bar Tình Thư.
Mẹ nó.
Còn đi nơi mập mờ như quán bar.
Rốt cuộc, Đồng Tuệ Lâm muốn làm gì?
Âu Tử Duy tức điên lên, mấy ngày anh không đến trừng trị cô, cô đã muốn ngoại tình.
"Được, chín giờ tối." Âu Tử Duy gửi tin nhắn trả lời.
Anh muốn xem xem, rốt cuộc người phụ nữ này có dám cắm sừng anh hay không.
Cả ngày nay, Âu Tử Duy không hề có bất kỳ tâm trạng đề làm chuyện gì, hội nghị vốn đã sắp xếp xong cũng bị hủy bỏ, anh cố gắng chịu đựng, mong ngóng đến buổi tối.
Anh cởi âu phục, tháo bông tai sapphire xuống, thay thường phục đi ra ngoài.
Quán bar Tình Thư.
Đây là nơi lần đầu tiên anh và Đồng Tuệ Lâm gặp nhau.
Chín giờ, quán bar chưa có người, xung quanh vắng vẻ, dàn nhạc còn chưa bắt đầu biểu diễn, Âu Tử Duy ngồi ở quầy bar gọi một ly bia.
Rốt cuộc, Đồng Tuệ Lâm muốn làm gì?
Trở lại chốn cũ, ôn chuyện cũ?
Anh uống ực hết ly bia lớn.
Bỗng nhiên có người vỗ bả vai anh, tại sao cảnh tượng này quen thuộc như vậy chứ?
"Này!"
Âu Tử Duy chỉ cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Vẫn tiếng "Này!" quen thuộc đó.
Vừa quay đầu, Đồng Tuệ Lâm cười lộ hai lúm đồng tiền.
Không biết có phải vì nghỉ ngơi mấy ngày hay không, mà sắc mặt cô hồng nhuận không ít, nhìn càng xinh đẹp hơn.
Khi Âu Tử Duy nhếch môi mỉm cười: "Có chuyện gì thế? Hẹn tôi ở chỗ này, chẳng lẽ em lại muốn..."
Dứt lời, ánh mắt Âu Tử Duy đảo khắp người Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm liếc nhìn anh một cái rồi ngồi ở bên cạnh anh: "Em coi anh là bạn bè thế mà mẹ nó anh muốn ngủ với em."
"Vậy sao em hẹn tôi ở đây?"
Đồng Tuệ Lâm nhún vai: "Em sắp chính thức debut rồi, sau này sẽ bận quay phim, tham gia show, có lẽ sau này rất ít thời gian gặp mặt anh, hơn nữa, em có một tin tốt phải nói cho anh." Âu Tử Duy thở phào nhẹ nhõm.
"Anh biết người quản lý của em là ai không?"
Đồng Tuệ Lâm nheo mắt lại, ý cười từ khóe mắt vụng trộm tràn ra ngoài.
"Từ, Tinh, Như!"
Đồng Tuệ Lâm cười sảng khoái: "Trước kia em rất thích cô ấy. Chuyện vui vẻ thì muốn chia sẻ với bạn tốt mà, nhưng em chỉ có một người bạn, bây giờ đang ở nước ngoài, quá xa, không với tới, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có anh."
"Ồ..."
Âu Tử Duy lập tức mặt mày hớn hở, thì ra không phải tình một đêm.
"Thì ra trong lòng em, tôi lại quan trọng như vậy."
Đồng Tuệ Lâm cười gật đầu: "Sau này, có lẽ em không thể tới chỗ như quán bar nữa, nên tối nay coi như là em và quán bar chia tay đi."
Dứt Nói, Đồng Tuệ Lâm hướng người phục vụ rượu quầy bar gọi một ly bia.
Đồng Tuệ Lâm nhận lấy ly bia, cụng ly với Âu Tử Duy một cái, sau đó chậm rãi uống. Âu Tử Duy len lén nhìn về phía Đồng Tuệ Lâm.
Trong quán bar, dưới đèn màu xoay tròn chiếu rọi, khuôn mặt thanh tú của Đồng Tuệ Lâm động lòng người như vậy.
Nhất là đôi mắt sáng lấp lánh như đá vỏ chai, cộng thêm lông mi dài như cánh bướm.
Mẹ nó, sao người phụ nữ của anh lại xinh đẹp như vậy.
Âu Tử Duy cũng chạm cốc với Đồng Tuệ Lâm.
"A Trạch..."
"Ừm?" Đồng Tuệ Lâm quay đầu nhìn Âu Tử Duy, nụ cười tinh nghịch vừa nãy đã trở nên dịu dàng ấm áp.
"Anh nói anh xem, dáng dấp đẹp trai như vậy, dáng người cũng tốt như vậy, làm gì chả được, sao lần nào cũng làm trai bao thế?"
"..."
Anh là tổng giám đốc có được không?
Rõ ràng là em hiểu lầm có được không?
Bằng không, sao cậu đây là tự xưng là trai bao chứ?
"Em cảm thấy anh vẫn nên tìm một nghề đứng đắn đi, anh tuổi còn trẻ, dù không có trình độ, chỉ cần nỗ lực thì sau này tương lai cũng khá tốt, sau đó kết hôn, tốt bao nhiêu?"
Đồng Tuệ Lâm lo lắng sẽ làm tổn thương tự tôn của Âu Tử Duy, nên giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Âu Tử Duy mỉm cười.
"Cưới một người vợ à, vậy em gả cho tôi chứ?" Âu Tử Duy nhíu mày, đôi mắt màu lam hút hồn người ta.
Đồng Tuệ Lâm bỗng nâng mặt Âu Tử Duy.
"Gương mặt anh rất giống yêu tinh. Nếu em chưa kết hôn, thật có thể sẽ cân nhắc anh đấy.” Trong lòng Âu Tử Duy hơi xao động.
"Đồng Tuệ Lâm, nếu tôi nói tôi yêu em, em có thể ly hôn đi theo tôi hay không?" Nụ cười trên mặt anh biến mất, bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Anh bất ngờ nghiêm túc khiến Đồng Tuệ Lâm có chút không biết làm sao. Cô lắc đầu.
"Tại sao? Em chê tôi là trai bao sao? Thật ra tôi..."
Đồng Tuệ Lâm lại lắc đầu, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
"A Trạch, anh biết tại sao em phải lấy chồng em bây giờ không?"
"..."
"Hơn một năm trước, khi Tuệ Tĩnh bệnh phát tiến vào CPU, bác sĩ nói lần này nó lành ít dữ nhiều, mà tiền trên tay không đủ trả cho một ngày CPU, bác sĩ gọi em đi nộp tiền tạm ứng, nói có một loại thuốc nhập khẩu nói không chừng còn có thể giúp Tuệ Tĩnh vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng loại thuốc này rất đắt, phải thanh toán trước mới có thể sử dụng."
"..."
"Em về nhà quỳ gối ở cổng một ngày một đêm, đau khổ cầu khẩn ba em cứu Tuệ Tĩnh, nhưng ba em lại lạnh lùng nói với em, trước sau gì nó cũng chết, hà tất phải lãng phí. Vào giây phút đó, em đã tự nhủ, ai có thể giúp em vượt qua khó khăn này, em sẽ tặng mạng mình cho người đó."
Ánh mắt Đồng Tuệ Lâm sáng lấp lánh.
"Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của em, đúng lúc đó ông xã của em xuất hiện, trực tiếp bỏ ra ba tỷ đăng ký, em chẳng hề suy nghĩ lập tức đồng ý, bắt đầu từ lúc đó, em đã sớm không còn quan tâm gì nữa."
"..."
"Trước đó, nguyện vọng lớn nhất của em chính là có một ngôi nhà, một ngôi nhà chân chính thuộc về mình, nhưng vào giây phút đó, em biết, không thể nữa."
Đồng Tuệ Lâm quay đầu đi, giơ tay lên lau đi nước mắt nơi khóe mắt. Người Âu Tử Duy run lên một cái, có ngôi nhà...
"Em sẽ không ly hôn với ông xã của em, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Âu Tử Duy vội vàng hỏi.
Đồng Tuệ Lâm bỗng nhiên cười khổ một tiếng: "Em cũng không biết."
Nói xong, cô cầm ly bia lên uống một hơi cạn sạch.
Sau khi nói ra những lời này, Đồng Tuệ Lâm như trút được gánh nặng, tâm tình thoải mái.
"A Trạch, em chưa từng nói với ai những lời này."
Đồng Tuệ Lâm vỗ vai Âu Tử Duy.
Không hiểu sao, Âu Tử Duy cảm thấy một vỗ này rất nặng, rất nặng.
"Được rồi, sau này có lẽ chúng ta sẽ có ít cơ hội gặp mặt, tối nay anh còn điều gì muốn nói không? Cứ nói hết ra hôm nay tôi đây biết gì nói nấy."
Đồng Tuệ Lâm vô cùng hào phóng vỗ ngực mình.
Âu Tử Duy đảo mắt: "Em đã từng yêu mấy lần rồi?"
Phụt...
Đồng Tuệ Lâm vốn tưởng Âu Tử Duy không nhiều chuyện để nói, không ngờ người này cũng bà tám như thế?
"Một người đàn ông như anh mà lại tọc mạch Bát Quái trái tim của Tiểu Thiên Hậu, anh cảm thấy phù hợp sao?"
"Cái gì Bát Quái Tiểu Thiên Hậu?" Âu Tử Duy nhíu mày lại.
CHƯƠNG 66: TỔNG GIÁM ĐỐC BUÔN DƯA LÊ VỀ TIỂU THIÊN HẬU
Rốt cuộc, người phụ nữ chết tiệt này muốn làm gì?
Không đợi Âu Tử Duy đáp lại, Đồng Tuệ Lâm tiếp tục gửi tới một tin nhắn nữa.
"Nếu buổi tối anh còn bận làm ăn thì có thể muộn một chút hoặc là hôm nào khác cũng được." Gấp đến mức không nhịn được như vậy.
Bây giờ, Âu Tử Duy thật hận không thể xuất hiện trước mặt cô, xé cô ra.
Nhưng anh vẫn kìm chế đáp lại: Ở đâu?
Đồng Tuệ Lâm lập tức trả lời: Quán bar Tình Thư.
Mẹ nó.
Còn đi nơi mập mờ như quán bar.
Rốt cuộc, Đồng Tuệ Lâm muốn làm gì?
Âu Tử Duy tức điên lên, mấy ngày anh không đến trừng trị cô, cô đã muốn ngoại tình.
"Được, chín giờ tối." Âu Tử Duy gửi tin nhắn trả lời.
Anh muốn xem xem, rốt cuộc người phụ nữ này có dám cắm sừng anh hay không.
Cả ngày nay, Âu Tử Duy không hề có bất kỳ tâm trạng đề làm chuyện gì, hội nghị vốn đã sắp xếp xong cũng bị hủy bỏ, anh cố gắng chịu đựng, mong ngóng đến buổi tối.
Anh cởi âu phục, tháo bông tai sapphire xuống, thay thường phục đi ra ngoài.
Quán bar Tình Thư.
Đây là nơi lần đầu tiên anh và Đồng Tuệ Lâm gặp nhau.
Chín giờ, quán bar chưa có người, xung quanh vắng vẻ, dàn nhạc còn chưa bắt đầu biểu diễn, Âu Tử Duy ngồi ở quầy bar gọi một ly bia.
Rốt cuộc, Đồng Tuệ Lâm muốn làm gì?
Trở lại chốn cũ, ôn chuyện cũ?
Anh uống ực hết ly bia lớn.
Bỗng nhiên có người vỗ bả vai anh, tại sao cảnh tượng này quen thuộc như vậy chứ?
"Này!"
Âu Tử Duy chỉ cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Vẫn tiếng "Này!" quen thuộc đó.
Vừa quay đầu, Đồng Tuệ Lâm cười lộ hai lúm đồng tiền.
Không biết có phải vì nghỉ ngơi mấy ngày hay không, mà sắc mặt cô hồng nhuận không ít, nhìn càng xinh đẹp hơn.
Khi Âu Tử Duy nhếch môi mỉm cười: "Có chuyện gì thế? Hẹn tôi ở chỗ này, chẳng lẽ em lại muốn..."
Dứt lời, ánh mắt Âu Tử Duy đảo khắp người Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm liếc nhìn anh một cái rồi ngồi ở bên cạnh anh: "Em coi anh là bạn bè thế mà mẹ nó anh muốn ngủ với em."
"Vậy sao em hẹn tôi ở đây?"
Đồng Tuệ Lâm nhún vai: "Em sắp chính thức debut rồi, sau này sẽ bận quay phim, tham gia show, có lẽ sau này rất ít thời gian gặp mặt anh, hơn nữa, em có một tin tốt phải nói cho anh." Âu Tử Duy thở phào nhẹ nhõm.
"Anh biết người quản lý của em là ai không?"
Đồng Tuệ Lâm nheo mắt lại, ý cười từ khóe mắt vụng trộm tràn ra ngoài.
"Từ, Tinh, Như!"
Đồng Tuệ Lâm cười sảng khoái: "Trước kia em rất thích cô ấy. Chuyện vui vẻ thì muốn chia sẻ với bạn tốt mà, nhưng em chỉ có một người bạn, bây giờ đang ở nước ngoài, quá xa, không với tới, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có anh."
"Ồ..."
Âu Tử Duy lập tức mặt mày hớn hở, thì ra không phải tình một đêm.
"Thì ra trong lòng em, tôi lại quan trọng như vậy."
Đồng Tuệ Lâm cười gật đầu: "Sau này, có lẽ em không thể tới chỗ như quán bar nữa, nên tối nay coi như là em và quán bar chia tay đi."
Dứt Nói, Đồng Tuệ Lâm hướng người phục vụ rượu quầy bar gọi một ly bia.
Đồng Tuệ Lâm nhận lấy ly bia, cụng ly với Âu Tử Duy một cái, sau đó chậm rãi uống. Âu Tử Duy len lén nhìn về phía Đồng Tuệ Lâm.
Trong quán bar, dưới đèn màu xoay tròn chiếu rọi, khuôn mặt thanh tú của Đồng Tuệ Lâm động lòng người như vậy.
Nhất là đôi mắt sáng lấp lánh như đá vỏ chai, cộng thêm lông mi dài như cánh bướm.
Mẹ nó, sao người phụ nữ của anh lại xinh đẹp như vậy.
Âu Tử Duy cũng chạm cốc với Đồng Tuệ Lâm.
"A Trạch..."
"Ừm?" Đồng Tuệ Lâm quay đầu nhìn Âu Tử Duy, nụ cười tinh nghịch vừa nãy đã trở nên dịu dàng ấm áp.
"Anh nói anh xem, dáng dấp đẹp trai như vậy, dáng người cũng tốt như vậy, làm gì chả được, sao lần nào cũng làm trai bao thế?"
"..."
Anh là tổng giám đốc có được không?
Rõ ràng là em hiểu lầm có được không?
Bằng không, sao cậu đây là tự xưng là trai bao chứ?
"Em cảm thấy anh vẫn nên tìm một nghề đứng đắn đi, anh tuổi còn trẻ, dù không có trình độ, chỉ cần nỗ lực thì sau này tương lai cũng khá tốt, sau đó kết hôn, tốt bao nhiêu?"
Đồng Tuệ Lâm lo lắng sẽ làm tổn thương tự tôn của Âu Tử Duy, nên giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Âu Tử Duy mỉm cười.
"Cưới một người vợ à, vậy em gả cho tôi chứ?" Âu Tử Duy nhíu mày, đôi mắt màu lam hút hồn người ta.
Đồng Tuệ Lâm bỗng nâng mặt Âu Tử Duy.
"Gương mặt anh rất giống yêu tinh. Nếu em chưa kết hôn, thật có thể sẽ cân nhắc anh đấy.” Trong lòng Âu Tử Duy hơi xao động.
"Đồng Tuệ Lâm, nếu tôi nói tôi yêu em, em có thể ly hôn đi theo tôi hay không?" Nụ cười trên mặt anh biến mất, bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Anh bất ngờ nghiêm túc khiến Đồng Tuệ Lâm có chút không biết làm sao. Cô lắc đầu.
"Tại sao? Em chê tôi là trai bao sao? Thật ra tôi..."
Đồng Tuệ Lâm lại lắc đầu, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
"A Trạch, anh biết tại sao em phải lấy chồng em bây giờ không?"
"..."
"Hơn một năm trước, khi Tuệ Tĩnh bệnh phát tiến vào CPU, bác sĩ nói lần này nó lành ít dữ nhiều, mà tiền trên tay không đủ trả cho một ngày CPU, bác sĩ gọi em đi nộp tiền tạm ứng, nói có một loại thuốc nhập khẩu nói không chừng còn có thể giúp Tuệ Tĩnh vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng loại thuốc này rất đắt, phải thanh toán trước mới có thể sử dụng."
"..."
"Em về nhà quỳ gối ở cổng một ngày một đêm, đau khổ cầu khẩn ba em cứu Tuệ Tĩnh, nhưng ba em lại lạnh lùng nói với em, trước sau gì nó cũng chết, hà tất phải lãng phí. Vào giây phút đó, em đã tự nhủ, ai có thể giúp em vượt qua khó khăn này, em sẽ tặng mạng mình cho người đó."
Ánh mắt Đồng Tuệ Lâm sáng lấp lánh.
"Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của em, đúng lúc đó ông xã của em xuất hiện, trực tiếp bỏ ra ba tỷ đăng ký, em chẳng hề suy nghĩ lập tức đồng ý, bắt đầu từ lúc đó, em đã sớm không còn quan tâm gì nữa."
"..."
"Trước đó, nguyện vọng lớn nhất của em chính là có một ngôi nhà, một ngôi nhà chân chính thuộc về mình, nhưng vào giây phút đó, em biết, không thể nữa."
Đồng Tuệ Lâm quay đầu đi, giơ tay lên lau đi nước mắt nơi khóe mắt. Người Âu Tử Duy run lên một cái, có ngôi nhà...
"Em sẽ không ly hôn với ông xã của em, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Âu Tử Duy vội vàng hỏi.
Đồng Tuệ Lâm bỗng nhiên cười khổ một tiếng: "Em cũng không biết."
Nói xong, cô cầm ly bia lên uống một hơi cạn sạch.
Sau khi nói ra những lời này, Đồng Tuệ Lâm như trút được gánh nặng, tâm tình thoải mái.
"A Trạch, em chưa từng nói với ai những lời này."
Đồng Tuệ Lâm vỗ vai Âu Tử Duy.
Không hiểu sao, Âu Tử Duy cảm thấy một vỗ này rất nặng, rất nặng.
"Được rồi, sau này có lẽ chúng ta sẽ có ít cơ hội gặp mặt, tối nay anh còn điều gì muốn nói không? Cứ nói hết ra hôm nay tôi đây biết gì nói nấy."
Đồng Tuệ Lâm vô cùng hào phóng vỗ ngực mình.
Âu Tử Duy đảo mắt: "Em đã từng yêu mấy lần rồi?"
Phụt...
Đồng Tuệ Lâm vốn tưởng Âu Tử Duy không nhiều chuyện để nói, không ngờ người này cũng bà tám như thế?
"Một người đàn ông như anh mà lại tọc mạch Bát Quái trái tim của Tiểu Thiên Hậu, anh cảm thấy phù hợp sao?"
"Cái gì Bát Quái Tiểu Thiên Hậu?" Âu Tử Duy nhíu mày lại.