Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: 64: Ngoại Truyện 5
Tinh Kì không biết ba lớn đã làm gì Hân Liên, cũng chẳng buồn quan tâm nữa, thậm chí khi Hân Liên gọi điện khóc lóc xin lỗi, mong được tha thứ, Tinh Kì còn thấy có chút hả dạ, cô bé đợi cho Hân Liên nói xong hết thì chỉ phun ra một từ "cút", rồi trực tiếp cúp máy, chặn số.
Tuy là những câu nói đó của Hân Liên khiến Tinh Kì vẫn chưa thể nào quên được, thỉnh thoảng trong mơ còn gặp ác mộng, mơ thấy mình bị bỏ rơi, nhưng cô bé biết, hai người ba vẫn luôn bên cạnh, còn đặc biệt mua nến thơm đốt để trong phòng của cô bé, giúp tinh thần thoải mái.
Sinh nhật 18 tuổi của Tinh Kì, năm nay không mời bất kì một người bạn nào cả, chỉ có gia đình, người nhà Phó gia, Chu gia, và còn cả gia đình chú Tô nữa.
Bữa tiệc sinh nhật diễn ra trong không khí vui vẻ, đầm ấm, và lần đầu tiên trong rất nhiều năm, Tinh Kì mặc váy.
Đây là một sự kiện khiến Chu Nhất Dương rất cảm động, cuối cùng con gái của mình cũng trưởng thành, thành một cô gái rồi, còn chịu mặc váy.
"Hai ba thật may mắn vì năm đó đã gặp được con." - Chu Nhất Dương nói với con gái.
Tinh Kì cố kìm nén nước mắt, cô bé cười rạng rỡ: "Con cũng vậy, con yêu hai ba nhiều lắm!"
Hai người ba còn tặng cô bé một căn biệt thự gần trường đại học cho cô bé tiện đi lại.
Tinh Kì cong mắt cười cười: "Ồ, sau đó liệu có phải con sẽ gặp được nửa kia của con không? Một người nào đó đã yêu thầm con từ lâu nhưng chỉ dám nhìn từ đằng xa."
Nghe con gái trêu chọc, Phó Dật Thần chỉ mỉm cười đầy nuông chiều, nhưng lời nói thì cực kì có sức nặng: "Con gái, không nên yêu sớm, nghe chưa?"
Chu Nhất Dương và Minh Triết bên cạnh thì cười ha hả, Phó Dật Thần bây giờ chắc không dám nhìn lại Phó Dật Thần của nhiều năm về trước mất.
Minh Triết tặng em gái một bộ đồ trượt tuyết, Chu Nhất Dương vừa ngừng cười lại không kìm được mà cười phá lên.
Phó Dật Thần trợn mắt nhìn con trai: "Thằng nhóc này, con có ý gì vậy hả?"
Minh Triết tỏ vẻ ngây thơ vô số tội nhìn ba lớn, Tinh Kì cố nhịn cười đứng chắn trước mặt anh trai, giở giọng đáng yêu: "Thôi mà ba lớn, đây là quà anh trai tặng cho con mà!"
Phó Dật Thần cảm thấy có chút hối hận khi đã kể cho hai đứa nhóc này nghe câu chuyện tình yêu kinh điển của anh và Chu Nhất Dương.
Chu Nhất Dương ngồi bên cạnh mãi mới ngừng cười được, nói với mọi người: "Được rồi, chúng ta không trêu ba lớn nữa, nghe ba nói chuyện này đây!"
"Đó là, để mừng cho Tinh Kì yêu dấu của chúng ta sắp trở thành tân sinh viên, cả nhà mình đi chơi một chuyến, chúng ta sẽ đến hòn đảo nhiệt đới mà năm đó hai ba đã tổ chức hôn lễ.
Các bảo bối đồng ý không?"
Tinh Kì và Minh Triết thì đồng ý hai tay hai chân, phấn khích không tả nổi, còn Phó Dật thần chỉ biết mỉm cười bất lực nhìn gia đình nhỏ của mình.
Ai bảo địa vị trong gia đình của anh thấp nhất làm chi?
Gia đình nhỏ bốn người hạnh phúc, tiếng cười vui vẻ truyền khắp ngôi nhà.
Bên ngoài, vầng trăng dịu dàng chiếu xuống, gió heo may của mùa thu nhẹ nhàng thổi qua làm lay động cỏ cây.
Tình yêu, thực ra vẫn luôn tồn tại trong tim mỗi người.
HOÀN.
____________________________________.
Tuy là những câu nói đó của Hân Liên khiến Tinh Kì vẫn chưa thể nào quên được, thỉnh thoảng trong mơ còn gặp ác mộng, mơ thấy mình bị bỏ rơi, nhưng cô bé biết, hai người ba vẫn luôn bên cạnh, còn đặc biệt mua nến thơm đốt để trong phòng của cô bé, giúp tinh thần thoải mái.
Sinh nhật 18 tuổi của Tinh Kì, năm nay không mời bất kì một người bạn nào cả, chỉ có gia đình, người nhà Phó gia, Chu gia, và còn cả gia đình chú Tô nữa.
Bữa tiệc sinh nhật diễn ra trong không khí vui vẻ, đầm ấm, và lần đầu tiên trong rất nhiều năm, Tinh Kì mặc váy.
Đây là một sự kiện khiến Chu Nhất Dương rất cảm động, cuối cùng con gái của mình cũng trưởng thành, thành một cô gái rồi, còn chịu mặc váy.
"Hai ba thật may mắn vì năm đó đã gặp được con." - Chu Nhất Dương nói với con gái.
Tinh Kì cố kìm nén nước mắt, cô bé cười rạng rỡ: "Con cũng vậy, con yêu hai ba nhiều lắm!"
Hai người ba còn tặng cô bé một căn biệt thự gần trường đại học cho cô bé tiện đi lại.
Tinh Kì cong mắt cười cười: "Ồ, sau đó liệu có phải con sẽ gặp được nửa kia của con không? Một người nào đó đã yêu thầm con từ lâu nhưng chỉ dám nhìn từ đằng xa."
Nghe con gái trêu chọc, Phó Dật Thần chỉ mỉm cười đầy nuông chiều, nhưng lời nói thì cực kì có sức nặng: "Con gái, không nên yêu sớm, nghe chưa?"
Chu Nhất Dương và Minh Triết bên cạnh thì cười ha hả, Phó Dật Thần bây giờ chắc không dám nhìn lại Phó Dật Thần của nhiều năm về trước mất.
Minh Triết tặng em gái một bộ đồ trượt tuyết, Chu Nhất Dương vừa ngừng cười lại không kìm được mà cười phá lên.
Phó Dật Thần trợn mắt nhìn con trai: "Thằng nhóc này, con có ý gì vậy hả?"
Minh Triết tỏ vẻ ngây thơ vô số tội nhìn ba lớn, Tinh Kì cố nhịn cười đứng chắn trước mặt anh trai, giở giọng đáng yêu: "Thôi mà ba lớn, đây là quà anh trai tặng cho con mà!"
Phó Dật Thần cảm thấy có chút hối hận khi đã kể cho hai đứa nhóc này nghe câu chuyện tình yêu kinh điển của anh và Chu Nhất Dương.
Chu Nhất Dương ngồi bên cạnh mãi mới ngừng cười được, nói với mọi người: "Được rồi, chúng ta không trêu ba lớn nữa, nghe ba nói chuyện này đây!"
"Đó là, để mừng cho Tinh Kì yêu dấu của chúng ta sắp trở thành tân sinh viên, cả nhà mình đi chơi một chuyến, chúng ta sẽ đến hòn đảo nhiệt đới mà năm đó hai ba đã tổ chức hôn lễ.
Các bảo bối đồng ý không?"
Tinh Kì và Minh Triết thì đồng ý hai tay hai chân, phấn khích không tả nổi, còn Phó Dật thần chỉ biết mỉm cười bất lực nhìn gia đình nhỏ của mình.
Ai bảo địa vị trong gia đình của anh thấp nhất làm chi?
Gia đình nhỏ bốn người hạnh phúc, tiếng cười vui vẻ truyền khắp ngôi nhà.
Bên ngoài, vầng trăng dịu dàng chiếu xuống, gió heo may của mùa thu nhẹ nhàng thổi qua làm lay động cỏ cây.
Tình yêu, thực ra vẫn luôn tồn tại trong tim mỗi người.
HOÀN.
____________________________________.