Bông Ngâu Ngày Cũ
Anh hỏi em chiếc tàu cau hồi nhỏ
Anh kéo em đi, để ở nơi nào?
Anh đi về tìm mãi chiếc tàu cau
Chở đầy ấp tuổi hồn nhiên ngày cũ
Em đã thấy chập chờn trong giấc ngủ
Như đâu đây thời thơ dại chúng mình
Về với em những buổi sáng bình minh
Hai đứa mình chung trên đường đi học
Có một sáng giận hờn anh, em khóc
Anh dỗ dành đền lại nắm bông ngâu
Anh hỏi chịu không? Em khẽ gật đầu
Rồi mỉm cười, cất bông ngâu trong cặp
Cũng có lúc dựng lâu đài trên vòng bắp
Anh làm vua, em hoàng hậu đương triều
Bông trong vườn gom lại được bao nhiêu
Anh hái hết kết rèm trong cung điện
Buổi lâm triều, anh ban em vương miện
Bằng bông ngâu, bông sứ đẹp vô cùng
Ôi! lâu đài của tuổi dại mông lung
Đã nhạt nhòa trong bụi mù ký ức
Bưng tách trà pha giọt buồn thổn thức
Cơ hồ như thấy lại nắm bông ngâu
Em muốn về ngồi lại chiếc tàu cau
Tìm chiếc cặp đựng bông ngâu thơ dại.