-
Chương 11
Sau khi kết thúc đại hội thể dục thể thao, lúc ở trên lớp thì nghe giảng, tan học lại chơi đùa, thời gian thấm thoắt thoi đưa tới tháng mười hai, kỳ thi tháng lần thứ hai cũng theo đó mà tới. Vào kỳ thi tháng lần này, Tống Thường Thường thi cùng với lớp 7/1 nên không gặp lại Ôn Huyền.
Trong khoảng thời gian này, Lý Tử Nhiên vốn tưởng rằng dựa theo suy đoán của cô ta thì Tống Thường Thường sẽ tìm mình để nhờ giới thiệu làm quen với Ôn Huyền, nhưng không ngờ đợi hơn một tháng Tống Thường Thường lại không có chút động tĩnh gì, làm cho cô ta hoài nghi liệu có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.
Lý Tử Nhiên nghĩ thầm không thể để vậy mãi được. Sau một một buổi thể dục, giảo viên cho học sinh tự do hoạt động, cô ta và mấy người Tống Thường Thường ngồi trên sân cỏ nhìn đám nam sinh đang chơi bóng rổ phía xa, lơ đãng mở miệng: “Tại sao con trai lại thích chơi bóng rổ thế nhỉ? Cuối tuần Lý Soái còn hẹn bạn học cũ của anh ấy, là đám Ôn Huyền ấy, đến sân bóng rổ trong khuôn viên cũ để chơi.” Vừa nói cô ta vừa quan sát phản ứng của Tống Thường Thường.
Lý Tử Nhiên nhìn thấy đôi mắt dưới lớp tóc mái dày của Tống Thường Thường vô thức nhìn chăm chú về phía này nhưng không mở miệng. Lý Tử Nhiên càng khẳng định cô ta không nghĩ sai. Nhưng Tống Thường Thường không chịu chủ động nói, Lý Tử Nhiên cũng không có cách nào mượn chuyện này để phát huy. Ánh mắt cô ta đảo một cái, sau đó nảy ra một ý kiến rất hay.
Một hôm, Trần Khả Ý phải giúp giáo viên lấy bài thi ở trong phòng photocopy, vừa đi đến giữa cầu thang đã nhìn thấy Lý Soái và Lý Tử Nhiên đang quay lưng về phía hành lang nói chuyện gì đó. Còn chưa đi xuống cầu thang, Trần Khả Ý đã nghe thấy Lý Tử Nhiên hỏi Lý Soát: “Ôn Huyền có bạn gái không?” Vừa nghe thấy việc này, Trần Khả Ý đã dừng chân lại, chuẩn bị hóng chuyện xem sao.
Lý Soái vừa nghe đã dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Tử Nhiên: “Em hỏi cái này để làm gì?”
“Em giúp người khác hỏi một chút.”
"Ai?"
"Tống Thường Thường, cậu ấy thích Ôn Huyền.” Trần Khả Ý đã hiểu, chẳng trách lúc xem bóng rổ, Tống Thường Thường luôn nhìn về phía lớp 9, hóa ra đúng là nhìn Ôn Huyền.
Lý Soái vừa nghe đến tên Tống Thường Thường, lại liên tưởng đến ngoại hình của Tống Thường Thường, nhíu mày nói: “Ôn Huyền không có bạn gái cũng sẽ không thích cậu ấy, người có ngoại hình xinh đẹp trong lớp thích cậu ấy cũng không ít, làm gì mà lại đâm đầu vào đó.”
Hai người vừa nói tới đây thì phát hiện Trần Khả Ý đang đứng ở cửa cầu thang. Trần Khả Ý giả vờ như vừa đi tới, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra đi xuống lầu, hai người đợi Trần Khả Ý đi xa mới tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Lý Tử Nhiên nhỏ giọng nói: “Em biết, nhưng cậu ấy thật sự rất rất thích Ôn Huyền. Anh có thể giúp em đưa một phong thư cho cậu ấy, nói là Ôn Huyền đưa cho cậu ấy được không?”
“Em muốn làm gì?”
“Chỉ muốn giúp đỡ một chút thôi.”
“Em đặt luôn vào trong ngăn kéo cho cậu ấy không phải được rồi sao?” Lý Soái đưa ra một kiến nghị.
Lý Tử Nhiên cau mày nói: “Nhỡ cậu ấy hồi âm thì phải làm sao, nếu như cậu ấy đưa thư trực tiếp cho Ôn Huyền thì sẽ bị chọc thủng mất.”
“Không phải là cậu ấy thích Ôn Huyền, em dùng danh nghĩa của Ôn Huyền viết thư cho cậu ấy chứ? Chuyện hại anh em như thế anh không làm đâu.”
“Em chỉ giả mạo Ôn Huyền khích lệ cậu ấy một chút, cũng không giả danh làm gì cả. Anh nói một câu xem em quan trọng hay Ôn Huyền quan trọng.” Nói xong, Lý Tử Nhiên chống eo trừng mắt nhìn Lý Soái.
"Được thôi." Lý Soái đồng ý dưới sự uy hiếp của Lý Tử Nhiên.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, chờ thầy giáo nói câu: “Được rồi, tan học. Trên đường tan trường nhớ cẩn thận một chút.” Các bạn học đều nhanh chóng thu dọn cặp sách trở về nhà ăn cơm.
Tống Thường Thường đang chuẩn bị đứng dậy thì Lý Soái tới gõ gõ bàn của Tống Thường Thường, hất cằm lên nói: “Này, có người nhờ mình đưa cho cậu một phong thư.” Nói xong thì đưa cho cô một phong thư, trên phong thư viết người nhận là Tống Thường Thường.
Tống Thường Thường mờ mịt hỏi: “Hả, ai vậy?”
Lý Soái ra vẻ sầm mặt không muốn trả lời: “Cậu xem thì biết.”
Mặc dù Tống Thường Thường thường xuyên đi cùng với Lý Tử Nhiên, nhưng cũng không quen Lý Soái. Cô lật qua lật lại xem phong thư, miệng phong thư đã được dán ở hai đầu, trong đầu cô đảo qua một vòng cũng không nghĩ ra ai sẽ viết thư cho mình còn nhờ Lý Soái đưa, chắc không thể nào là Lý Tử Nhiên viết được. Nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra cái gì nên cô bỏ phong thư này vào trong cuốn sách, chuẩn bị về nhà rồi xem.
Sau khi về đến nhà, cơm nước xong xuôi, Tống Thường Thường khóa trái cửa phòng mình, mở túi sách lấy lá thư ra. Cô giơ về phía ánh đèn nhìn một chút, không nhìn thấy điều gì lạ, trong phong thư cũng chỉ có một tờ giấy viết thư mỏng manh.
Trước khi mở ra, cô nghĩ liệu lá thư này có phải là anh em nào của Lý Soái viết không nhưng cảm thấy không thể nào. Cho dù Tống Thường Thường là người tự ti nhưng cũng đã từng có ảo tưởng sẽ có bạn nam nào đó lặng lẽ yêu mình say đắm.
Dùng dao rạch giấy rạch miệng phong thư ra, bên trong đúng là chỉ có một lá thư mỏng manh. Tống Thường Thường cầm lấy rồi mở ra, không vội vã nhìn nội dung bức thư mà trước tiên nhìn dưới góc phải viết, người viết lại là Ôn Huyền, trong một loạt suy đoán của Tống Thường Thường trước đó, đây là người mà cô muốn cũng không dám nghĩ tới.
Tống Thường Thường:
Chào em!
Đối với phong thư này, có lẽ có một chút mạo muội, không biết em có nhớ tôi hay không, kỳ thi tháng đầu tiên trong học kỳ này em ngồi cùng bàn với tôi. Tôi tên Ôn Huyền, tôi viết lá thư này là muốn hỏi em có đồng ý trở thành bạn qua thư của tôi hay không, hi vọng hai người chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau trưởng thành.
Ôn Huyền
Ngày mùng 8 tháng 12
Xem xong lá thư ngăn ngắn không tới một trăm chữ này, Tống Thường Thường lập tức nghi ngờ phong thư này là giả, Ôn Huyền có lý do gì mà viết thư cho cô chứ?
Phong thư này là Lý Soái đưa cho cô, có phải là đám Lý Soái giở trò đùa dai không. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Lý Soái sau khi tan học thì lại thực sự không giống như đùa dai, hơn nữa trong bức thư này cũng không viết cái gì.
Vả lại, làm sao đám Lý Soái biết được cô thích Ôn Huyền, cô chưa từng nói cho bất cứ ai về Ôn Huyền.
Người không có cảm giác tồn tại như cô sao có người bỏ công đùa giỡn chứ?
Nếu như đây không phải là một trò đùa, vậy thì lá thư này rất có thể là Ôn Huyền viết, vậy thì điều này có nghĩa là Ôn Huyền thật sự có ý định trở thành bạn bè với cô. Cô có cơ hội trở thành bạn qua thư với Ôn Huyền, khoảng cách với anh càng ngày càng gần hơn, nhưng cô vẫn không hiểu nổi nguyên nhân Ôn Huyền lại liên hệ với mình là gì?
Ngày hôm sau, bởi vì cảm xúc cuồn cuộn nên cả đêm Tống Thường Thường không ngủ được, sáng sớm đã đến trường học, đứng ngồi không yên đợi Lý Soái. Đến khi cả đám Lý Soái ùa vào phòng học thì cô ấy lại mất đi dũng khí dò hỏi, có chút nhụt chí nghĩ: “Nếu như là một trò đùa, đám Lý Soái nhất định sẽ hỏi mình hồi âm lại. Mình chờ một chút xem, chờ một chút xem sao.”
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô ấy vẫn không thể nào bình tĩnh được, sau một tiết học lại không nhịn được lén lút nhìn về phía Lý Soái, vừa hi vọng cậu ta nhanh chóng tìm cô để cô được giải thoát sớm một chút, nhưng cũng vừa khi vọng cậu ta mãi mãi đừng tìm mình, như thế thì cô mới có hi vọng.
Trong giờ học, Lý Tử Nhiên kéo Lý Soái đang nói chuyện với nam sinh cùng lớp ở bên cạnh đến chỗ cầu thang: “Tống Thường Thường có đưa cho anh thư hồi âm không?”
Lý Soái cũng không thèm để ý chuyện này: “Không có. Sinh nhật của em sắp đến, có muốn quà gì không?”
Lý Tử Nhiên tức giận nói: “Tự anh nghĩ đi.”
Hai người Chu Tinh Tinh và Vương Hiểu Tinh trong giờ học cũng kéo Tống Thường Thường thảo luận: “Sinh nhật của Tử Nhiên sắp đến rồi, chúng ta cùng nhau mua một món quà to một chút đi.”
Vương Hiểu Tinh nói: “Trước đây tớ đến tiệm quà tặng nhìn thấy một con gấu bông rất đẹp, phải tầm hơn một trăm. Ba người chúng ta mỗi người năm mươi tệ là được.”
Chu Tinh Tinh vừa nghe thế thì cảm thấy không tồi: “Còn có thể mặc cả với chủ quán, nói ba người chúng ta góp vào mua một con gấu bông, có khi rẻ hơn được chút.”
“Quyết định vậy nhé, trưa mai trước khi ăn cơm chúng ta cùng tới tiệm quà tặng.”
Ngay từ đầu Tống Thường Thường đã có phần mất tập trung, còn muốn biết chuyện về việc Lý Soái đưa lá thư đó. Sau đó lại nghe hai người nói đến con gấu bông hơn một trăm tệ, đứng ở một bên còn chưa kịp nói gì thì phương án mua quà tặng đã chốt.
Buổi tối về nhà, trong nhà Tống Thường Thường một màu đen kịt, bố quanh năm ở bên ngoài đi làm, còn mẹ thì mải mê đánh bài, buổi tối thường xuyên không ở nhà, trong nhà còn có một người anh trai đã đi học đại học ở tỉnh khác.
"Mẹ, mẹ." Tống Thường Thường gọi hai tiếng, thấy không có ai đáp lại, thì biết mẹ của cô đã đi ra ngoài đánh bài. Lấy bữa trưa còn thừa hâm nóng lại, ăn cơm xong thì đi thẳng lên lầu. Nếu như mẹ của cô đi ra ngoài đánh bài thì chưa tới nửa đêm sẽ không về nhà, việc xin tiền chỉ có thể trì hoãn tới ngày mai.
Ngày hôm sau mặc dù là cuối tuần, Tống Thường Thường vẫn đặt đồng hồ báo thức, cô sợ mình ngủ quên, còn chưa tỉnh ngủ thì mẹ đã ra ngoài rồi.
“Mẹ, hôm nay là sinh nhật của Tử Nhiên, mẹ có thể cho con năm mươi tệ mua quà tặng không?”
Tối qua mẹ Tống về muộn, vốn dĩ còn chưa tỉnh ngủ, sáng sớm đã bị đánh thức nên tâm trạng rất kém, lại nghe thấy Tống Thường Thường sáng sớm đã tìm bà ta xin năm mươi tệ mua quà, không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng: “Bằng tí tuổi, sinh nhật gì mà mua quà tận năm mươi tệ!”
Đây là lần đầu tiên Tống Thường Thường tham gia tiệc sinh nhật của người khác, đối với việc cần bao nhiêu tiền để mua quà thì thực ra cô không biết. Nhưng hôm qua đám Chu Tinh Tinh đã nói rất kỹ với cô, bây giờ cô cũng chỉ có thể tranh thủ: “Con và đám Tinh Tinh đã hẹn nhau mua cùng một món quà, mỗi người cần bỏ ra năm mươi tệ.”
Mẹ Tống vừa nghe món quà này không phải một người năm mươi tệ thì kéo cái đệm lót ở sau lưng ra ngồi dậy: “Bao nhiêu người cùng nhau mua?”
"Ba người."
Mẹ Tống bình thường rất thích đánh bài nên cũng rất mẫn cảm với các con số, vừa nghe thấy thế thì giọng đều cao vống lên: “Ba người, vậy không phải là cần hơn một trăm sao, quá đắt, không cần thiết.”
“Nhưng mà con đã nói với các bạn ấy rồi.”
Mẹ Tống nắm lấy túi tiền nhỏ ở đầu giường, tìm bên trong một tờ mười tệ và một tờ năm tệ tiền giấy đưa cho Tống Thường Thường: “Mẹ cho con mười lăm tệ.” Thấy Tống Thường Thường không có ý định cầm lấy thì lại móc ra từ một xấp tiền bên trong một tờ năm tệ: “Bỏ đi, cho con hai mươi tệ. Ba người cũng có sáu mươi tệ, nếu không thì một mình con mua cái gì cũng được.” Nói xong thì nhét ba tờ tiền này vào trong tay Tống Thường Thường.
Tống Thường Thường nhìn mẹ Tống không nói lời nào, môi mấp máy.
"Không muốn đúng không?" Mẹ Tống nhìn dáng vẻ đó của Tống Thường Thường thì chuẩn bị cầm tiền về, Tống Thường Thường rụt tay phải lại giấu phía sau lưng, mẹ Tống mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát đắp chăn kín đầu ngủ tiếp.
Bình thường Tống Thường Thường đã quen với việc không có dư tiền, cho nên lúc cần dùng tiền đúng là một đồng tiền cũng không có.
Cô một mình yên lặng nắm trong tay hai mươi tệ trở về phòng ngủ, khóa cửa lại, quay lưng về phía cửa ôm đầu gối ngồi thụp xuống, nước mắt vô thức tràn bờ mi. Cô không khóc thành tiếng, chỉ cúi đầu lẳng lặng rơi lệ, chẳng quan cô cảm thấy uất ức, sao từ trước tới giờ mẹ không suy nghĩ cho mình, lúc nào mẹ cũng keo kiệt như vậy.
Mặc dù không có đủ tiền nhưng vẫn phải đi gặp đám Chu Tinh Tinh, cô đi rửa mặt, đợi tới khi đôi mắt không còn đỏ nữa thì Tống Thường Thường mới ra ngoài.
Đến nhà Chu Tinh Tinh, Tống Thường Thường không tiện nói cho cô ta rằng mình không đủ tiền, không nói gì lẳng lặng đi đằng sau hai người Chu Tinh Tinh, đến tiện quà tặng xem có thể bảo họ đổi quà tặng khác được không.
Nói là tiệm quà tặng nhưng thực tế là một quán nhỏ bán cả văn phòng phẩm. Bút máy, quả cầu pha lê, hoa tai, đồng hồ đeo tay, mấy đổ trang trí nhỏ bằng gốm sứ không thiếu gì cả, bắt mắt nhất vẫn là con gấu bông to lớn được chủ quán đặt ở chính giữa.
Vừa vào cửa tiệm, Chu Tinh Tinh đã kéo Vương Hiểu Tinh về phía con gấu bông, xoa xoa bộ lông mềm mại của gấu bông, sự yêu thích không giấu được trên khuôn mặt.
Ông chủ nhìn thấy dáng vẻ yêu thích của hai người thì cũng báo giá luôn: “Con gấu bông lớn như vậy cả trấn nhỏ này chỉ có chỗ bác có, trước đây đã bán được một con một trăm sáu mươi tệ, thấy các cháu đều là học sinh thì giảm giá cho các cháu còn một trăm năm mươi.”
Chu Tinh Tinh nghe giá cả giống với Vương Hiểu Tinh nói lúc trước, cũng không thấy rẻ hơn bao nhiêu, còn muốn mặc cả một chút: “Ông chủ, chúng cháu mua làm quà sinh nhật, bác bớt một chút đi. Sau này cháu giới thiệu bạn tới đây mua quà của bác.”
Hai bên một người giảm giá xuống hai mươi tệ, một người nâng lên mười lăm tệ, giằng co một lúc cuối cùng thỏa thuận một trăm ba lăm tệ, trung bình mỗi người phải chịu bốn mươi lăm tệ.
Thỏa thuận giá cả xong, hai người Chu Tinh Tinh mỗi người lấy trong túi nhỏ ra một tờ năm mươi tệ, còn Tống Thường Thường đứng một bên quan sát không chen miệng vào được chỉ có thể đưa tay xỏ vào túi áo, cầm chặt lấy hai mươi tệ mà mẹ Tống đưa sáng sớm nay và bảy tệ sinh hoạt phí của tuần này, vẫn không đủ tiền.
"Tống Thường Thường, tiền của cậu đâu?” Chu Tinh Tinh thấy Tống Thường Thường đứng ngây ra ở bên thì hỏi.
Tống Thường Thường mở miệng, lấy hết dũng khí hỏi: “Tinh Tinh, chúng ta có thể không mua con gấu bông kia được không?”
“Tại sao, tớ đã mặc cả xong rồi mà.”
“Tớ không đủ tiền.”
Hai tay Vương Hiểu Tinh khoanh trước ngực: “Vậy sao cậu không xin mẹ cậu? Không phải hôm qua đã nói với cậu cần bao nhiêu tiền rồi sao?”
“Tớ...” Tống Thường Thường không nói ra được rằng mẹ cô chỉ có có hai mươi tệ.
Ông chủ đứng ở bên nhìn ba người sắp cãi nhau thì nói một câu: “Nói rõ cho các cháu trước, giá của cái này không thể thấp hơn.” Sau đó đi sang một bên bổ sung hàng.
Chu Tinh Tinh nhìn ông chủ đã đi tới cửa tiệm, nén giận mà gầm nhẹ: “Sao cậu không nói sớm, làm cho tớ mất hết mặt mũi. Thế bây giờ cậu có bao nhiêu tiền?”
Tống Thường Thường móc tiền giấy bị gấp nhăn nhúm trong túi ra, cười lấy lòng: “Tớ chỉ có hai mươi bảy tệ, hai người các cậu có thể cho tớ mượn chín tệ được không? Thứ hai tớ sẽ trả lại tiền cho các cậu.”
“Không được, trên người tớ chỉ có mỗi năm mươi, không đủ tiền.” Chu Tinh Tinh nhìn về phía Vương Hiểu Tinh.
Trên người Vương Hiểu Tinh đúng là vẫn còn sáu mươi tệ, nhưng cô ta khá là không vui. Cô ta vốn muốn mua quà xong thì sau đó còn mua cái khác, cho nên chỉ còn dư lại hai tệ.
Lúc này, có mấy học sinh đi vào tiệm, Vương Hiểu Tinh nhận ra Lưu Thanh Hà trong số đó là người cũng sẽ tham gia tiệc sinh nhật của Lý Tử Nhiên tối nay.
Vương Hiểu Tinh chủ động chào hỏi Lưu Thanh Hà, hỏi có phải cô ấy cũng tới mua quà tặng cho Lý Tử Nhiên không. Sau khi nhận được câu trả lời thì gọi Chu Tinh Tinh qua, hai người khuyên bảo Lưu Thanh Hà cùng nhau mua gấu bông.
Lưu Thanh Hà vừa nghe giá mà ba người chia nhau thì chỉ cảm thấy quá đắt: “Mình không mang nhiều tiền như vậy, lát nữa còn có hai người cũng đến mua quà, chúng ta năm người cùng nhau mua thì cũng không đến nỗi đâu.”
Vương Hiểu Tinh cảm thấy có thể bớt đi mười mấy tệ cũng được, cho nên cùng với Lưu Thanh Hà thuyết phục Chu Tinh Tinh, thực ra ai người này chưa quên Tống Thường Thường còn đứng ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng bởi vì tức giận nên hai người không quan tâm đến cô.
Tống Thường Thường lúng túng đứng tại chỗ không biết làm sao, nhìn các món quà rực rỡ muôn màu xung quanh, lại xem giá cả một chút. Thực ra mẹ Tống nói không sai, có hai mươi tệ để mua quà tặng thì vẫn có nhiều sự lựa chọn, phần lớn đồ trang trí đều không đắt tiền, chỉ là hiện tại Tống Thường Thường cũng ngại tiếp tục ở lại đây.
Trong lúc đám người Chu Tinh Tinh nói chuyện phiếm thì Tống Thường Thường lặng lẽ đi ra.
Một mình Tống Thường Thường đi dạo bên đường, thực ra cô còn có thể đi tới các cửa hàng quà tặng ở trường tiểu học gần đó để xem. Trên đường cô có đi qua nhà sách, nghĩ tới thời gian trước Lý Thử Nhiên có nói chuyện về Doraemon nên đi vào trong đó. Tống Thường Thường đi vào nhà sách này, hiệu sách có cả một tủ sách manga, truyện manga không được bọc bên ngoài nên có thể lật xem.
Tống Thường Thường liếc nhìn giá cả của cuốn Doraemon trên tay, một cuốn mười tệ, một cuốn manga cũng chỉ to bằng bàn tay người lớn, không nặng chút nào. Cô suy nghĩ một chút, lại chọn hai cuốn có tập gần nhau.
Tống Thường Thường lại bỏ ra một tệ mua giấy bọc và nơ con bướm rồi về nhà ăn cơm.
Thứ bảy ở nhà cũng không có chuyện gì, Tống Thường Thường ăn cơm xong thì xem TV một lát, nhìn thời gian còn cách bữa tiệc sinh nhật của Lý Tử Nhiên lúc năm giờ chiều tới ba bốn tiếng, Tống Thường Thường cũng không vội gói quà.
Trong nhà Tống Thường Thường không có máy tính, bản thân cô cũng không có điện thoại, bình thường hay xem TV để giải trí. Thời gian buổi chiều không có chương trình gì đáng xem, cô liếc nhìn cuốn manga trên bàn sách, cẩn thận lật từng trang ra xem.
Trước đây, mặc dù Tống Thường Thường không tham gia sinh nhật Lý Tử Nhiên, nhưng nghe nói đều tổ chức ở quán karaoke, lần này là lần đầu tiên tổ chức ở nhà. Tống Thường Thường là Lý Tử Nhiên là hàng xóm, hai nhà chỉ cách nhau một dòng suối nhỏ rộng chừng ba mét, từ gian phòng của Tống Thường Thường nhìn chếch ra ngoài, nếu như phòng của Lý Tử Nhiên không kéo rèm thì cô ta làm gì bên trong cũng có thể nhìn thấy rõ.
Tống Thường Thường không muốn đi gặp đám Chu Tinh Tinh quá sớm, đợi tới gần năm giờ chiều, lúc này mới cầm sách manga đã đóng gói xong đi xuống lầu.
Người đến rất nhiều, Tống Thường Thường đếm qua loa, có gần hai mươi người, bố mẹ Lý Tử Nhiên không ở nhà.
Tống Thường Thường đi lên trước đặt quà lên: “Sinh nhật vui vẻ!”
Lý Tử Nhiên tiện tay nhận lấy quà đặt lên chồng quà tặng: “Ừm, cậu tìm đại chỗ nào ngồi nhé.”
Lúc này, Chu Tinh Tinh ôm một con gấu cao lớn đi vào hô lớn lên: “Sinh nhật vui vẻ, Tử Nhiên.”
Ánh mắt mọi người ở đây đều bị con gấu bông thu hút: “Ôi, gấu bông to quá.”
Lý Tử Nhiên nhìn thấy thì ánh mắt cũng sáng lên, nhào tới ôm lấy con gấu bông: “Cảm ơn, tớ rất thích món quà này.”
Chu Tinh Tinh đưa con gấu bông cho Lý Tử Nhiên: “Cậu thích là được rồi. Ai bảo tớ là chị em tốt nhất của cậu chứ.”
“Ừ, cậu hiểu tớ nhất.”
Thấy người đến gần đủ rồi, Lý Tử Nhiên chiêu đãi mọi người ăn đồ ăn chơi game, cắt bánh gato là bước cuối cùng.
Chu Tinh Tinh đề nghị: “Hay là mở quà trước đi, bằng không lát nữa chơi đến mức trong phòng lung ta lung tung thì không còn không khí nữa.”
Hầu như tất cả mọi người đều tặng đồ trang trí, có tặng quả cầu pha lên, có tặng hoa tai, một số còn tặng trò chơi ghép hình, ngoại trừ đám Chu Tinh Chinh tặng quà thì hộp quà búp bê Barbie của Lý Soái là chói mắt nhất.
Đợi đến khi Lý Tử Nhiên cầm đến hộp quà của Tống Thường, cô ta còn nhớ món quà này là Tống Thường Thường đưa cho cô ta, ước lượng hỏi: “Ôi, trong này là cái gì vậy, gọn gàng ngay ngắn, sờ không giống hộp.”
Xé giấy bọc ra, hai cuốn Doraemon đập vào mắt, Chu Tinh Tinh nhớ tới buổi trưa Tống Thường Thường làm cô ta mất mặt ở cửa hàng quà tặng thì muốn châm chọc cô mấy câu: “Buổi trưa người ta còn không có tiền mua quà, sách này không phải người người ta đã xem rồi không cần nữa nên tặng đi chứ?”
“Tớ... Tớ...” Thực ra, Tống Thường Thường chỉ cần nói sách này vừa mới mua buổi chiều nay là được, nhưng khóe miệng cô nhếch lên rồi lại hạ xuống không nói nên lời.
Vương Hiểu Tinh cũng rất bất mãn với hành vi không mang đủ tiền của Tống Thường Thường buổi trưa nay: “Đúng là không có thành ý, không muốn tặng quà thì thôi.”
“Người khác coi cậu ta là bạn bè nên mới mời cậu ta đến, cậu ta lại xem người khác thành ăn mày đây mà.”
Lý Tử Nhiên cũng không muốn phá hỏng bầu không khí trong bữa tiệc sinh nhật của cô ta, nên đặt hai cuốn sách manga Doraemon sang một bên: “Mọi người đừng nói nữa, tiếp tục mở quà thôi.”
Bóc quà xong, Lý Tử Nhiên bảo Chu Tinh Tinh giúp bê quà chuyển lên lầu, một mình Tống Thường Thường ngồi ở một góc. Vốn dĩ, cô cũng không quen những người khác ở đây, hơn nữa lúc nãy mở quà cũng trải qua tình cảnh lúng túng, nên càng không ai để ý tới.
Điều này làm cho cô nhớ tới lúc mình còn học tiểu học, cô và Lý Tử Nhiên còn chưa phải là bạn học cùng lớp, nhưng bởi vì là hàng xóm nên đôi khi sẽ chơi đùa với nhau. Có một lần cô tới tìm Lý Tử Nhiên, hai người còn chưa nói được mấy câu thì Chu Tinh Tinh đã tới.
Lý Tử Nhiên lôi kéo Chu Tinh Tinh lên lầu, bảo một mình Tống Thường Thường đợi ở dưới lầu, kết quả đợi cả tiếng đồng hồ nhưng hai người vẫn không xuống lầu. Tống Thường Thường không biết lúc đó bọn họ thấy cái gì hay mà chơi quên mất dưới lầu còn có một người, hay là Lý Tử Nhiên muốn thoát khỏi mình nên không thèm xuống lầu.
Tống Thường Thường càng hiểu rõ rằng, trong lòng nhóm Lý Tử Nhiên, cô không hề quan trọng, có khi còn không tính là bạn. Nhưng mà cô rất cần có bạn bè, không thể để cho bản thân mãi mãi vẫn một mình.
Khi cắt bánh gato thì Lý Tử Nhiên cầm trong tay bánh gato cắt từng miếng từng miếng đưa cho người bên cạnh, quá nhiều người nên sau đó phải chia bánh gato thành những miếng nhỏ, Tống Thường Thường đợi đến cuối cùng cũng không đợi được một miếng nhỏ nào.
Ngày hôm đó, trong nhật ký, cô đã viết: Mình làm hỏng việc rồi, mình không nên xem cuốn sách manga kia.
Trong khoảng thời gian này, Lý Tử Nhiên vốn tưởng rằng dựa theo suy đoán của cô ta thì Tống Thường Thường sẽ tìm mình để nhờ giới thiệu làm quen với Ôn Huyền, nhưng không ngờ đợi hơn một tháng Tống Thường Thường lại không có chút động tĩnh gì, làm cho cô ta hoài nghi liệu có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.
Lý Tử Nhiên nghĩ thầm không thể để vậy mãi được. Sau một một buổi thể dục, giảo viên cho học sinh tự do hoạt động, cô ta và mấy người Tống Thường Thường ngồi trên sân cỏ nhìn đám nam sinh đang chơi bóng rổ phía xa, lơ đãng mở miệng: “Tại sao con trai lại thích chơi bóng rổ thế nhỉ? Cuối tuần Lý Soái còn hẹn bạn học cũ của anh ấy, là đám Ôn Huyền ấy, đến sân bóng rổ trong khuôn viên cũ để chơi.” Vừa nói cô ta vừa quan sát phản ứng của Tống Thường Thường.
Lý Tử Nhiên nhìn thấy đôi mắt dưới lớp tóc mái dày của Tống Thường Thường vô thức nhìn chăm chú về phía này nhưng không mở miệng. Lý Tử Nhiên càng khẳng định cô ta không nghĩ sai. Nhưng Tống Thường Thường không chịu chủ động nói, Lý Tử Nhiên cũng không có cách nào mượn chuyện này để phát huy. Ánh mắt cô ta đảo một cái, sau đó nảy ra một ý kiến rất hay.
Một hôm, Trần Khả Ý phải giúp giáo viên lấy bài thi ở trong phòng photocopy, vừa đi đến giữa cầu thang đã nhìn thấy Lý Soái và Lý Tử Nhiên đang quay lưng về phía hành lang nói chuyện gì đó. Còn chưa đi xuống cầu thang, Trần Khả Ý đã nghe thấy Lý Tử Nhiên hỏi Lý Soát: “Ôn Huyền có bạn gái không?” Vừa nghe thấy việc này, Trần Khả Ý đã dừng chân lại, chuẩn bị hóng chuyện xem sao.
Lý Soái vừa nghe đã dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Tử Nhiên: “Em hỏi cái này để làm gì?”
“Em giúp người khác hỏi một chút.”
"Ai?"
"Tống Thường Thường, cậu ấy thích Ôn Huyền.” Trần Khả Ý đã hiểu, chẳng trách lúc xem bóng rổ, Tống Thường Thường luôn nhìn về phía lớp 9, hóa ra đúng là nhìn Ôn Huyền.
Lý Soái vừa nghe đến tên Tống Thường Thường, lại liên tưởng đến ngoại hình của Tống Thường Thường, nhíu mày nói: “Ôn Huyền không có bạn gái cũng sẽ không thích cậu ấy, người có ngoại hình xinh đẹp trong lớp thích cậu ấy cũng không ít, làm gì mà lại đâm đầu vào đó.”
Hai người vừa nói tới đây thì phát hiện Trần Khả Ý đang đứng ở cửa cầu thang. Trần Khả Ý giả vờ như vừa đi tới, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra đi xuống lầu, hai người đợi Trần Khả Ý đi xa mới tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Lý Tử Nhiên nhỏ giọng nói: “Em biết, nhưng cậu ấy thật sự rất rất thích Ôn Huyền. Anh có thể giúp em đưa một phong thư cho cậu ấy, nói là Ôn Huyền đưa cho cậu ấy được không?”
“Em muốn làm gì?”
“Chỉ muốn giúp đỡ một chút thôi.”
“Em đặt luôn vào trong ngăn kéo cho cậu ấy không phải được rồi sao?” Lý Soái đưa ra một kiến nghị.
Lý Tử Nhiên cau mày nói: “Nhỡ cậu ấy hồi âm thì phải làm sao, nếu như cậu ấy đưa thư trực tiếp cho Ôn Huyền thì sẽ bị chọc thủng mất.”
“Không phải là cậu ấy thích Ôn Huyền, em dùng danh nghĩa của Ôn Huyền viết thư cho cậu ấy chứ? Chuyện hại anh em như thế anh không làm đâu.”
“Em chỉ giả mạo Ôn Huyền khích lệ cậu ấy một chút, cũng không giả danh làm gì cả. Anh nói một câu xem em quan trọng hay Ôn Huyền quan trọng.” Nói xong, Lý Tử Nhiên chống eo trừng mắt nhìn Lý Soái.
"Được thôi." Lý Soái đồng ý dưới sự uy hiếp của Lý Tử Nhiên.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, chờ thầy giáo nói câu: “Được rồi, tan học. Trên đường tan trường nhớ cẩn thận một chút.” Các bạn học đều nhanh chóng thu dọn cặp sách trở về nhà ăn cơm.
Tống Thường Thường đang chuẩn bị đứng dậy thì Lý Soái tới gõ gõ bàn của Tống Thường Thường, hất cằm lên nói: “Này, có người nhờ mình đưa cho cậu một phong thư.” Nói xong thì đưa cho cô một phong thư, trên phong thư viết người nhận là Tống Thường Thường.
Tống Thường Thường mờ mịt hỏi: “Hả, ai vậy?”
Lý Soái ra vẻ sầm mặt không muốn trả lời: “Cậu xem thì biết.”
Mặc dù Tống Thường Thường thường xuyên đi cùng với Lý Tử Nhiên, nhưng cũng không quen Lý Soái. Cô lật qua lật lại xem phong thư, miệng phong thư đã được dán ở hai đầu, trong đầu cô đảo qua một vòng cũng không nghĩ ra ai sẽ viết thư cho mình còn nhờ Lý Soái đưa, chắc không thể nào là Lý Tử Nhiên viết được. Nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra cái gì nên cô bỏ phong thư này vào trong cuốn sách, chuẩn bị về nhà rồi xem.
Sau khi về đến nhà, cơm nước xong xuôi, Tống Thường Thường khóa trái cửa phòng mình, mở túi sách lấy lá thư ra. Cô giơ về phía ánh đèn nhìn một chút, không nhìn thấy điều gì lạ, trong phong thư cũng chỉ có một tờ giấy viết thư mỏng manh.
Trước khi mở ra, cô nghĩ liệu lá thư này có phải là anh em nào của Lý Soái viết không nhưng cảm thấy không thể nào. Cho dù Tống Thường Thường là người tự ti nhưng cũng đã từng có ảo tưởng sẽ có bạn nam nào đó lặng lẽ yêu mình say đắm.
Dùng dao rạch giấy rạch miệng phong thư ra, bên trong đúng là chỉ có một lá thư mỏng manh. Tống Thường Thường cầm lấy rồi mở ra, không vội vã nhìn nội dung bức thư mà trước tiên nhìn dưới góc phải viết, người viết lại là Ôn Huyền, trong một loạt suy đoán của Tống Thường Thường trước đó, đây là người mà cô muốn cũng không dám nghĩ tới.
Tống Thường Thường:
Chào em!
Đối với phong thư này, có lẽ có một chút mạo muội, không biết em có nhớ tôi hay không, kỳ thi tháng đầu tiên trong học kỳ này em ngồi cùng bàn với tôi. Tôi tên Ôn Huyền, tôi viết lá thư này là muốn hỏi em có đồng ý trở thành bạn qua thư của tôi hay không, hi vọng hai người chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau trưởng thành.
Ôn Huyền
Ngày mùng 8 tháng 12
Xem xong lá thư ngăn ngắn không tới một trăm chữ này, Tống Thường Thường lập tức nghi ngờ phong thư này là giả, Ôn Huyền có lý do gì mà viết thư cho cô chứ?
Phong thư này là Lý Soái đưa cho cô, có phải là đám Lý Soái giở trò đùa dai không. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Lý Soái sau khi tan học thì lại thực sự không giống như đùa dai, hơn nữa trong bức thư này cũng không viết cái gì.
Vả lại, làm sao đám Lý Soái biết được cô thích Ôn Huyền, cô chưa từng nói cho bất cứ ai về Ôn Huyền.
Người không có cảm giác tồn tại như cô sao có người bỏ công đùa giỡn chứ?
Nếu như đây không phải là một trò đùa, vậy thì lá thư này rất có thể là Ôn Huyền viết, vậy thì điều này có nghĩa là Ôn Huyền thật sự có ý định trở thành bạn bè với cô. Cô có cơ hội trở thành bạn qua thư với Ôn Huyền, khoảng cách với anh càng ngày càng gần hơn, nhưng cô vẫn không hiểu nổi nguyên nhân Ôn Huyền lại liên hệ với mình là gì?
Ngày hôm sau, bởi vì cảm xúc cuồn cuộn nên cả đêm Tống Thường Thường không ngủ được, sáng sớm đã đến trường học, đứng ngồi không yên đợi Lý Soái. Đến khi cả đám Lý Soái ùa vào phòng học thì cô ấy lại mất đi dũng khí dò hỏi, có chút nhụt chí nghĩ: “Nếu như là một trò đùa, đám Lý Soái nhất định sẽ hỏi mình hồi âm lại. Mình chờ một chút xem, chờ một chút xem sao.”
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô ấy vẫn không thể nào bình tĩnh được, sau một tiết học lại không nhịn được lén lút nhìn về phía Lý Soái, vừa hi vọng cậu ta nhanh chóng tìm cô để cô được giải thoát sớm một chút, nhưng cũng vừa khi vọng cậu ta mãi mãi đừng tìm mình, như thế thì cô mới có hi vọng.
Trong giờ học, Lý Tử Nhiên kéo Lý Soái đang nói chuyện với nam sinh cùng lớp ở bên cạnh đến chỗ cầu thang: “Tống Thường Thường có đưa cho anh thư hồi âm không?”
Lý Soái cũng không thèm để ý chuyện này: “Không có. Sinh nhật của em sắp đến, có muốn quà gì không?”
Lý Tử Nhiên tức giận nói: “Tự anh nghĩ đi.”
Hai người Chu Tinh Tinh và Vương Hiểu Tinh trong giờ học cũng kéo Tống Thường Thường thảo luận: “Sinh nhật của Tử Nhiên sắp đến rồi, chúng ta cùng nhau mua một món quà to một chút đi.”
Vương Hiểu Tinh nói: “Trước đây tớ đến tiệm quà tặng nhìn thấy một con gấu bông rất đẹp, phải tầm hơn một trăm. Ba người chúng ta mỗi người năm mươi tệ là được.”
Chu Tinh Tinh vừa nghe thế thì cảm thấy không tồi: “Còn có thể mặc cả với chủ quán, nói ba người chúng ta góp vào mua một con gấu bông, có khi rẻ hơn được chút.”
“Quyết định vậy nhé, trưa mai trước khi ăn cơm chúng ta cùng tới tiệm quà tặng.”
Ngay từ đầu Tống Thường Thường đã có phần mất tập trung, còn muốn biết chuyện về việc Lý Soái đưa lá thư đó. Sau đó lại nghe hai người nói đến con gấu bông hơn một trăm tệ, đứng ở một bên còn chưa kịp nói gì thì phương án mua quà tặng đã chốt.
Buổi tối về nhà, trong nhà Tống Thường Thường một màu đen kịt, bố quanh năm ở bên ngoài đi làm, còn mẹ thì mải mê đánh bài, buổi tối thường xuyên không ở nhà, trong nhà còn có một người anh trai đã đi học đại học ở tỉnh khác.
"Mẹ, mẹ." Tống Thường Thường gọi hai tiếng, thấy không có ai đáp lại, thì biết mẹ của cô đã đi ra ngoài đánh bài. Lấy bữa trưa còn thừa hâm nóng lại, ăn cơm xong thì đi thẳng lên lầu. Nếu như mẹ của cô đi ra ngoài đánh bài thì chưa tới nửa đêm sẽ không về nhà, việc xin tiền chỉ có thể trì hoãn tới ngày mai.
Ngày hôm sau mặc dù là cuối tuần, Tống Thường Thường vẫn đặt đồng hồ báo thức, cô sợ mình ngủ quên, còn chưa tỉnh ngủ thì mẹ đã ra ngoài rồi.
“Mẹ, hôm nay là sinh nhật của Tử Nhiên, mẹ có thể cho con năm mươi tệ mua quà tặng không?”
Tối qua mẹ Tống về muộn, vốn dĩ còn chưa tỉnh ngủ, sáng sớm đã bị đánh thức nên tâm trạng rất kém, lại nghe thấy Tống Thường Thường sáng sớm đã tìm bà ta xin năm mươi tệ mua quà, không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng: “Bằng tí tuổi, sinh nhật gì mà mua quà tận năm mươi tệ!”
Đây là lần đầu tiên Tống Thường Thường tham gia tiệc sinh nhật của người khác, đối với việc cần bao nhiêu tiền để mua quà thì thực ra cô không biết. Nhưng hôm qua đám Chu Tinh Tinh đã nói rất kỹ với cô, bây giờ cô cũng chỉ có thể tranh thủ: “Con và đám Tinh Tinh đã hẹn nhau mua cùng một món quà, mỗi người cần bỏ ra năm mươi tệ.”
Mẹ Tống vừa nghe món quà này không phải một người năm mươi tệ thì kéo cái đệm lót ở sau lưng ra ngồi dậy: “Bao nhiêu người cùng nhau mua?”
"Ba người."
Mẹ Tống bình thường rất thích đánh bài nên cũng rất mẫn cảm với các con số, vừa nghe thấy thế thì giọng đều cao vống lên: “Ba người, vậy không phải là cần hơn một trăm sao, quá đắt, không cần thiết.”
“Nhưng mà con đã nói với các bạn ấy rồi.”
Mẹ Tống nắm lấy túi tiền nhỏ ở đầu giường, tìm bên trong một tờ mười tệ và một tờ năm tệ tiền giấy đưa cho Tống Thường Thường: “Mẹ cho con mười lăm tệ.” Thấy Tống Thường Thường không có ý định cầm lấy thì lại móc ra từ một xấp tiền bên trong một tờ năm tệ: “Bỏ đi, cho con hai mươi tệ. Ba người cũng có sáu mươi tệ, nếu không thì một mình con mua cái gì cũng được.” Nói xong thì nhét ba tờ tiền này vào trong tay Tống Thường Thường.
Tống Thường Thường nhìn mẹ Tống không nói lời nào, môi mấp máy.
"Không muốn đúng không?" Mẹ Tống nhìn dáng vẻ đó của Tống Thường Thường thì chuẩn bị cầm tiền về, Tống Thường Thường rụt tay phải lại giấu phía sau lưng, mẹ Tống mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát đắp chăn kín đầu ngủ tiếp.
Bình thường Tống Thường Thường đã quen với việc không có dư tiền, cho nên lúc cần dùng tiền đúng là một đồng tiền cũng không có.
Cô một mình yên lặng nắm trong tay hai mươi tệ trở về phòng ngủ, khóa cửa lại, quay lưng về phía cửa ôm đầu gối ngồi thụp xuống, nước mắt vô thức tràn bờ mi. Cô không khóc thành tiếng, chỉ cúi đầu lẳng lặng rơi lệ, chẳng quan cô cảm thấy uất ức, sao từ trước tới giờ mẹ không suy nghĩ cho mình, lúc nào mẹ cũng keo kiệt như vậy.
Mặc dù không có đủ tiền nhưng vẫn phải đi gặp đám Chu Tinh Tinh, cô đi rửa mặt, đợi tới khi đôi mắt không còn đỏ nữa thì Tống Thường Thường mới ra ngoài.
Đến nhà Chu Tinh Tinh, Tống Thường Thường không tiện nói cho cô ta rằng mình không đủ tiền, không nói gì lẳng lặng đi đằng sau hai người Chu Tinh Tinh, đến tiện quà tặng xem có thể bảo họ đổi quà tặng khác được không.
Nói là tiệm quà tặng nhưng thực tế là một quán nhỏ bán cả văn phòng phẩm. Bút máy, quả cầu pha lê, hoa tai, đồng hồ đeo tay, mấy đổ trang trí nhỏ bằng gốm sứ không thiếu gì cả, bắt mắt nhất vẫn là con gấu bông to lớn được chủ quán đặt ở chính giữa.
Vừa vào cửa tiệm, Chu Tinh Tinh đã kéo Vương Hiểu Tinh về phía con gấu bông, xoa xoa bộ lông mềm mại của gấu bông, sự yêu thích không giấu được trên khuôn mặt.
Ông chủ nhìn thấy dáng vẻ yêu thích của hai người thì cũng báo giá luôn: “Con gấu bông lớn như vậy cả trấn nhỏ này chỉ có chỗ bác có, trước đây đã bán được một con một trăm sáu mươi tệ, thấy các cháu đều là học sinh thì giảm giá cho các cháu còn một trăm năm mươi.”
Chu Tinh Tinh nghe giá cả giống với Vương Hiểu Tinh nói lúc trước, cũng không thấy rẻ hơn bao nhiêu, còn muốn mặc cả một chút: “Ông chủ, chúng cháu mua làm quà sinh nhật, bác bớt một chút đi. Sau này cháu giới thiệu bạn tới đây mua quà của bác.”
Hai bên một người giảm giá xuống hai mươi tệ, một người nâng lên mười lăm tệ, giằng co một lúc cuối cùng thỏa thuận một trăm ba lăm tệ, trung bình mỗi người phải chịu bốn mươi lăm tệ.
Thỏa thuận giá cả xong, hai người Chu Tinh Tinh mỗi người lấy trong túi nhỏ ra một tờ năm mươi tệ, còn Tống Thường Thường đứng một bên quan sát không chen miệng vào được chỉ có thể đưa tay xỏ vào túi áo, cầm chặt lấy hai mươi tệ mà mẹ Tống đưa sáng sớm nay và bảy tệ sinh hoạt phí của tuần này, vẫn không đủ tiền.
"Tống Thường Thường, tiền của cậu đâu?” Chu Tinh Tinh thấy Tống Thường Thường đứng ngây ra ở bên thì hỏi.
Tống Thường Thường mở miệng, lấy hết dũng khí hỏi: “Tinh Tinh, chúng ta có thể không mua con gấu bông kia được không?”
“Tại sao, tớ đã mặc cả xong rồi mà.”
“Tớ không đủ tiền.”
Hai tay Vương Hiểu Tinh khoanh trước ngực: “Vậy sao cậu không xin mẹ cậu? Không phải hôm qua đã nói với cậu cần bao nhiêu tiền rồi sao?”
“Tớ...” Tống Thường Thường không nói ra được rằng mẹ cô chỉ có có hai mươi tệ.
Ông chủ đứng ở bên nhìn ba người sắp cãi nhau thì nói một câu: “Nói rõ cho các cháu trước, giá của cái này không thể thấp hơn.” Sau đó đi sang một bên bổ sung hàng.
Chu Tinh Tinh nhìn ông chủ đã đi tới cửa tiệm, nén giận mà gầm nhẹ: “Sao cậu không nói sớm, làm cho tớ mất hết mặt mũi. Thế bây giờ cậu có bao nhiêu tiền?”
Tống Thường Thường móc tiền giấy bị gấp nhăn nhúm trong túi ra, cười lấy lòng: “Tớ chỉ có hai mươi bảy tệ, hai người các cậu có thể cho tớ mượn chín tệ được không? Thứ hai tớ sẽ trả lại tiền cho các cậu.”
“Không được, trên người tớ chỉ có mỗi năm mươi, không đủ tiền.” Chu Tinh Tinh nhìn về phía Vương Hiểu Tinh.
Trên người Vương Hiểu Tinh đúng là vẫn còn sáu mươi tệ, nhưng cô ta khá là không vui. Cô ta vốn muốn mua quà xong thì sau đó còn mua cái khác, cho nên chỉ còn dư lại hai tệ.
Lúc này, có mấy học sinh đi vào tiệm, Vương Hiểu Tinh nhận ra Lưu Thanh Hà trong số đó là người cũng sẽ tham gia tiệc sinh nhật của Lý Tử Nhiên tối nay.
Vương Hiểu Tinh chủ động chào hỏi Lưu Thanh Hà, hỏi có phải cô ấy cũng tới mua quà tặng cho Lý Tử Nhiên không. Sau khi nhận được câu trả lời thì gọi Chu Tinh Tinh qua, hai người khuyên bảo Lưu Thanh Hà cùng nhau mua gấu bông.
Lưu Thanh Hà vừa nghe giá mà ba người chia nhau thì chỉ cảm thấy quá đắt: “Mình không mang nhiều tiền như vậy, lát nữa còn có hai người cũng đến mua quà, chúng ta năm người cùng nhau mua thì cũng không đến nỗi đâu.”
Vương Hiểu Tinh cảm thấy có thể bớt đi mười mấy tệ cũng được, cho nên cùng với Lưu Thanh Hà thuyết phục Chu Tinh Tinh, thực ra ai người này chưa quên Tống Thường Thường còn đứng ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng bởi vì tức giận nên hai người không quan tâm đến cô.
Tống Thường Thường lúng túng đứng tại chỗ không biết làm sao, nhìn các món quà rực rỡ muôn màu xung quanh, lại xem giá cả một chút. Thực ra mẹ Tống nói không sai, có hai mươi tệ để mua quà tặng thì vẫn có nhiều sự lựa chọn, phần lớn đồ trang trí đều không đắt tiền, chỉ là hiện tại Tống Thường Thường cũng ngại tiếp tục ở lại đây.
Trong lúc đám người Chu Tinh Tinh nói chuyện phiếm thì Tống Thường Thường lặng lẽ đi ra.
Một mình Tống Thường Thường đi dạo bên đường, thực ra cô còn có thể đi tới các cửa hàng quà tặng ở trường tiểu học gần đó để xem. Trên đường cô có đi qua nhà sách, nghĩ tới thời gian trước Lý Thử Nhiên có nói chuyện về Doraemon nên đi vào trong đó. Tống Thường Thường đi vào nhà sách này, hiệu sách có cả một tủ sách manga, truyện manga không được bọc bên ngoài nên có thể lật xem.
Tống Thường Thường liếc nhìn giá cả của cuốn Doraemon trên tay, một cuốn mười tệ, một cuốn manga cũng chỉ to bằng bàn tay người lớn, không nặng chút nào. Cô suy nghĩ một chút, lại chọn hai cuốn có tập gần nhau.
Tống Thường Thường lại bỏ ra một tệ mua giấy bọc và nơ con bướm rồi về nhà ăn cơm.
Thứ bảy ở nhà cũng không có chuyện gì, Tống Thường Thường ăn cơm xong thì xem TV một lát, nhìn thời gian còn cách bữa tiệc sinh nhật của Lý Tử Nhiên lúc năm giờ chiều tới ba bốn tiếng, Tống Thường Thường cũng không vội gói quà.
Trong nhà Tống Thường Thường không có máy tính, bản thân cô cũng không có điện thoại, bình thường hay xem TV để giải trí. Thời gian buổi chiều không có chương trình gì đáng xem, cô liếc nhìn cuốn manga trên bàn sách, cẩn thận lật từng trang ra xem.
Trước đây, mặc dù Tống Thường Thường không tham gia sinh nhật Lý Tử Nhiên, nhưng nghe nói đều tổ chức ở quán karaoke, lần này là lần đầu tiên tổ chức ở nhà. Tống Thường Thường là Lý Tử Nhiên là hàng xóm, hai nhà chỉ cách nhau một dòng suối nhỏ rộng chừng ba mét, từ gian phòng của Tống Thường Thường nhìn chếch ra ngoài, nếu như phòng của Lý Tử Nhiên không kéo rèm thì cô ta làm gì bên trong cũng có thể nhìn thấy rõ.
Tống Thường Thường không muốn đi gặp đám Chu Tinh Tinh quá sớm, đợi tới gần năm giờ chiều, lúc này mới cầm sách manga đã đóng gói xong đi xuống lầu.
Người đến rất nhiều, Tống Thường Thường đếm qua loa, có gần hai mươi người, bố mẹ Lý Tử Nhiên không ở nhà.
Tống Thường Thường đi lên trước đặt quà lên: “Sinh nhật vui vẻ!”
Lý Tử Nhiên tiện tay nhận lấy quà đặt lên chồng quà tặng: “Ừm, cậu tìm đại chỗ nào ngồi nhé.”
Lúc này, Chu Tinh Tinh ôm một con gấu cao lớn đi vào hô lớn lên: “Sinh nhật vui vẻ, Tử Nhiên.”
Ánh mắt mọi người ở đây đều bị con gấu bông thu hút: “Ôi, gấu bông to quá.”
Lý Tử Nhiên nhìn thấy thì ánh mắt cũng sáng lên, nhào tới ôm lấy con gấu bông: “Cảm ơn, tớ rất thích món quà này.”
Chu Tinh Tinh đưa con gấu bông cho Lý Tử Nhiên: “Cậu thích là được rồi. Ai bảo tớ là chị em tốt nhất của cậu chứ.”
“Ừ, cậu hiểu tớ nhất.”
Thấy người đến gần đủ rồi, Lý Tử Nhiên chiêu đãi mọi người ăn đồ ăn chơi game, cắt bánh gato là bước cuối cùng.
Chu Tinh Tinh đề nghị: “Hay là mở quà trước đi, bằng không lát nữa chơi đến mức trong phòng lung ta lung tung thì không còn không khí nữa.”
Hầu như tất cả mọi người đều tặng đồ trang trí, có tặng quả cầu pha lên, có tặng hoa tai, một số còn tặng trò chơi ghép hình, ngoại trừ đám Chu Tinh Chinh tặng quà thì hộp quà búp bê Barbie của Lý Soái là chói mắt nhất.
Đợi đến khi Lý Tử Nhiên cầm đến hộp quà của Tống Thường, cô ta còn nhớ món quà này là Tống Thường Thường đưa cho cô ta, ước lượng hỏi: “Ôi, trong này là cái gì vậy, gọn gàng ngay ngắn, sờ không giống hộp.”
Xé giấy bọc ra, hai cuốn Doraemon đập vào mắt, Chu Tinh Tinh nhớ tới buổi trưa Tống Thường Thường làm cô ta mất mặt ở cửa hàng quà tặng thì muốn châm chọc cô mấy câu: “Buổi trưa người ta còn không có tiền mua quà, sách này không phải người người ta đã xem rồi không cần nữa nên tặng đi chứ?”
“Tớ... Tớ...” Thực ra, Tống Thường Thường chỉ cần nói sách này vừa mới mua buổi chiều nay là được, nhưng khóe miệng cô nhếch lên rồi lại hạ xuống không nói nên lời.
Vương Hiểu Tinh cũng rất bất mãn với hành vi không mang đủ tiền của Tống Thường Thường buổi trưa nay: “Đúng là không có thành ý, không muốn tặng quà thì thôi.”
“Người khác coi cậu ta là bạn bè nên mới mời cậu ta đến, cậu ta lại xem người khác thành ăn mày đây mà.”
Lý Tử Nhiên cũng không muốn phá hỏng bầu không khí trong bữa tiệc sinh nhật của cô ta, nên đặt hai cuốn sách manga Doraemon sang một bên: “Mọi người đừng nói nữa, tiếp tục mở quà thôi.”
Bóc quà xong, Lý Tử Nhiên bảo Chu Tinh Tinh giúp bê quà chuyển lên lầu, một mình Tống Thường Thường ngồi ở một góc. Vốn dĩ, cô cũng không quen những người khác ở đây, hơn nữa lúc nãy mở quà cũng trải qua tình cảnh lúng túng, nên càng không ai để ý tới.
Điều này làm cho cô nhớ tới lúc mình còn học tiểu học, cô và Lý Tử Nhiên còn chưa phải là bạn học cùng lớp, nhưng bởi vì là hàng xóm nên đôi khi sẽ chơi đùa với nhau. Có một lần cô tới tìm Lý Tử Nhiên, hai người còn chưa nói được mấy câu thì Chu Tinh Tinh đã tới.
Lý Tử Nhiên lôi kéo Chu Tinh Tinh lên lầu, bảo một mình Tống Thường Thường đợi ở dưới lầu, kết quả đợi cả tiếng đồng hồ nhưng hai người vẫn không xuống lầu. Tống Thường Thường không biết lúc đó bọn họ thấy cái gì hay mà chơi quên mất dưới lầu còn có một người, hay là Lý Tử Nhiên muốn thoát khỏi mình nên không thèm xuống lầu.
Tống Thường Thường càng hiểu rõ rằng, trong lòng nhóm Lý Tử Nhiên, cô không hề quan trọng, có khi còn không tính là bạn. Nhưng mà cô rất cần có bạn bè, không thể để cho bản thân mãi mãi vẫn một mình.
Khi cắt bánh gato thì Lý Tử Nhiên cầm trong tay bánh gato cắt từng miếng từng miếng đưa cho người bên cạnh, quá nhiều người nên sau đó phải chia bánh gato thành những miếng nhỏ, Tống Thường Thường đợi đến cuối cùng cũng không đợi được một miếng nhỏ nào.
Ngày hôm đó, trong nhật ký, cô đã viết: Mình làm hỏng việc rồi, mình không nên xem cuốn sách manga kia.
Bình luận facebook