Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Cổ họng Doãn Hạ Mạt như có luồng khí bức ngạt, giống như từ mạch máu muốn bung trào ra. Vẫn đứng nguyên tại chỗ, Doãn Hạ Mạt như hòn đá bị gió bào mòn, chỉ cần thêm một làn gió nhẹ thoảng qua nữa là sẽ biến thành bụi và cuốn tan đi.
Mưa vẫn cứ lặng lẽ rơi.
Những giọt nước tí tách lăn trên lá cây thường xuân.
“Anh đã không tin em nữa rồi.” Lạc Hi bỗng dưng chăm chăm nhìn Doãn Hạ Mạt, anh nín thở rồi dần dần nở một nụ cười như làn sương trắng, “Vì thế những gì em vừa nói lúc nãy, tất cả anh đều không tin”.
Hàng mi cô khẽ run nhẹ.
“Em đang đánh lừa anh đúng không? Những lời nói mà khi nãy em đã nói...” Nụ cười dịu dàng của Lạc Hi, những ngón tay anh dịu dàng đặt lên môi cô, “đều là giả hết đúng không em? Hạ Mạt của anh thật là, diễn kịch tốt thật đấy...”.
“Lạc Hi...”
Nụ cười của Lạc Hi khiến Doãn Hạ Mạt kinh ngạc.
Một lúc sau, cánh tay Lạc Hi bỗng gồng sức choàng qua bờ vai của Doãn Hạ Mạt, anh cúi đầu hôn cô!
Hôn cô mà không hề dự tính trước!
Nụ hôn này tràn đầy hương vị của sự tuyệt vọng, nhưng, nụ hôn dường như mang theo một nỗi khao khát và tia hy vọng cuối cùng, vì thế cái hương vị của sự tuyệt vọng này càng nồng nhiệt hơn khiến con tim Hạ Mạt trở nên hoảng loạn! Doãn Hạ Mạt muốn lùi lại, cô vùng vẫy nhưng không được, rồi thân người lại dần dần như bị trúng bùa mê không động đậy gì được nữa, Doãn Hạ Mạt cảm nhận nụ hôn tuyệt vọng của Lạc Hi, cô cố gắng quên đi tâm trạng của mình, không hồi đáp gì cả, cứ như người gỗ vậy, cô chỉ còn biết nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ở cuối dãy hành lang bệnh viện.
Những lá cây xanh biếc của cây thường xuân giăng đầy trên bức tường.
Trên ban công.
Mưa bụi đang bay.
Hình bóng của hai người họ như bị bao vây bởi sương và mưa, làn sương trắng nhàn nhạt, giống như một bức tranh thủy mặc vậy, mãi mãi không bao giờ phai.
Trên hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề đến khó tả, nó làm những hình ảnh tĩnh lặng trong làn sương ấy bỗng giật mình tỉnh giấc. Lạc Hi vội buông Doãn Hạ Mạt ra.
Lạc Hi sững sờ... nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Anh thật đã...”
Cơ thể Doãn Hạ Mạt đông cứng và lạnh buốt, làn hơi lạnh đó truyền từ bờ vai cô đến đôi tay của Lạc Hi khiến Lạc Hi hơi chút ớn lạnh, cái lạnh khiến cổ họng Lạc Hi trở nên khô khốc và khản đặc lại, nhất thời anh không nói thêm được lời nào nữa.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Cảm giác một áp lực nặng nề khiến người ta không thể không chú ý được, bước chân càng lúc càng gần, Lạc Hi vội ngẩng đầu tìm kiếm âm thanh đó, thấy được người ấy, cánh tay anh bỗng nhiên co lại! Đôi vai Doãn Hạ Mạt hơi đau, trong lòng cô hơi sợ hãi, cô quay đầu lại nhìn...
Ở cuối dãy hành lang.
Gương măt Âu Thần ẩn trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt cho lắm, anh từng bước, từng bước tiến đến gần, đi thẳng đến chỗ Doãn Hạ Mạt đang đứng, cứ như là trên ban công chỉ có mỗi mình cô mà thôi. Âu Thần bước tới trước mặt Doãn Hạ Mạt, gương mặt không hề có chút biểu cảm nào, Âu Thần lạnh lùng đưa tay ôm chặt đôi vai Doãn Hạ Mạt, ôm cô vào trong lòng mình.
Lạc Hi thẫn thờ vội bỏ tay ra.
Trái tim Doãn Hạ Mạt run bần bật, bất giác không kiềm được lòng mình, cô ngoái đầu nhìn Lạc Hi, nhưng chỉ trong phút chốc, lập tức cô hồi tỉnh lại ngay, không vùng vẫy nữa. Với vẻ mặt nhợt nhạt, cô tựa người vào lòng Âu Thần. Âu Thần ôm chặt Doãn Hạ Mạt bằng một cánh tay, ánh mắt trầm măc của anh bỗng chuyển xuống đôi môi cô.
Sau đó...
Âu Thần đưa tay lên, lấy ngón tay lau sạch môi cô, làm như trên đó có thứ gì không sạch sẽ vậy.
“Lúc nãy anh vừa nói chuyện điện thoại xong, vì tất cả những ngày trong tháng sau của nhà thờ đều xếp lịch kín cả rồi, cho nên ngày thành hôn không thể thay đổi được, sẽ là cuối thàng này.”
Giọng nói của Âu Thần thật bình tĩnh, như thể đang nói tới một chuyện không thể tự nhiên hơn được nữa, Âu Thần vừa nói vừa ôm chặt vai Doãn Hạ Mạt đi thẳng ra ngoài cứ như không nhìn thấy ai vậy. Từ đầu chí cuối, Âu Thần không hề liếc nhìn qua Lạc Hi lấy một lần, dường như con người đó vốn không hề tồn tại.
Lạc Hi bỗng nhiên cười phá lên, cái vẻ yếu đuối và lạc lõng ban nãy bỗng chốc tan biến kể từ khi Âu Thần xuất hiện, anh lại trở lại một Lạc Hi hoàn mỹ đến giả tạo trong con mắt người đời.
“Đợi đã.”
Lạc Hi lạnh lùng lên tiếng.
Âu Thần dừng bước, cánh tay tràn đầy sức mạnh ấy vẫn ôm chặt đôi vai của Hạ Mạt không để cho cô quay đầu lại.
Hành lang rộng, yên tĩnh không một tiếng động.
Âm thanh của những giọt mưa bụi trong thời khắc này bỗng nhiên không còn nghe thấy nữa.
“Chẳng phải người ra đi phải là tôi ư?”
Dáng vẻ mảnh khảnh của Lạc Hi lướt qua Âu Thần và Doãn Hạ Mạt, tiếng bước chân nhẹ nhàng trên dãy hàng lang càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong làn sương mù mỏng manh ấy.
***
Giới truyền thông những ngày gần đây bỗng chuyển hướng khi bình luận về sự kiện thành hôn giữa Âu Thần và Doãn Hạ Mạt, những lời công kích Doãn Hạ Mạt cũng ít đi. Có một số tờ báo bắt đầu khen Doãn Hạ Mạt là cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, cô gặp Âu Thần cũng như số phận đã an bài cho một câu chuyện tình lãng mạn vậy. Do tin đồn Doãn Hạ Mạt sẽ rút chân khỏi làng giải trí sau khi thành hôn nên các chương trình truyền hình bắt đầu phát lại những MV cũ của cô, bộ phim Bản tình ca trong sáng bắt đầu phát chiếu lần thứ hai. Nhiều lời bình luận tiếc rẻ cho rằng làng giải trí mất đi một diễn viên mới có tiềm năng như Doãn Hạ Mạt là một điều rất đáng tiếc, tuy nhiên cũng nên chúc cô hạnh phúc.
Những lời bình luận của giới truyền thông đã chuyển chiều, tuy nhiên những loại lá cải như Nhật báo Quất Tử hay Tuần san Nổ vốn trước giờ luôn đứng vững nhờ tung những tin đồn vẫn không thay đổi bản chất của một Paparazzi, bọn họ trước sau vẫn không từ bỏ những lời châm chọc, chế giễu Doãn Hạ Mạt, còn lại đa phần dư luận báo chí đều đã thay đổi dần.
“Chị, chị thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”
Trong ánh mặt trời buổi sớm, Doãn Trừng nhìn bóng dáng chị đi qua đi lại trong phòng bệnh, cô mở cửa sổ để không khí thông thoáng hơn, lau sạch lớp bụi mỏng trên chiếc tủ đầu giường, sau đó cô cầm bó hoa bách hợp lên mỉm cười cắt tỉa tỉ mỉ rồi cắm vào trong chiếc bình bằng thủy tinh. Doãn Hạ Mạt trông có vẻ tràn đầy sung sướng và vui vẻ, trước sau nụ cười vẫn luôn được giữ trên môi.
Thế nhưng, cái ngày mà anh Lạc Hi đến phòng bệnh, vẻ mặt anh chất chứa đầy đau thương và sự hiu quạnh khó mà che giấu được, cùng với vẻ mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch và cơ thể bỗng cứng đơ cùa chị khi lần đầu tiên nhìn thấy anh Lạc Hi, khiến Doãn Trừng cảm thấy tất cả không hề đơn giản nếu chỉ nhìn từ bên ngoài. Không biết chị và anh Lạc Hi đã nói những gì với nhau mà anh Lạc Hi không quay trở lại phòng bệnh, người cùng trở về với chị lại anh Âu Thần. Âu Thần mua khá nhiều tập tranh tặng Doãn Trừng, trong đó có cả quyển From Monet To Picasso mà cậu luôn muốn có, chị im lặng ngồi bên cạnh, tuy chị vẫn mỉm cười, vẻ thất thần buồn bã trong ánh mắt của chị cho thấy dường như tâm trí của chị đang bay đến một nơi rất xa, rất xa vậy.
“Hả?”
Doãn Hạ Mạt chỉnh lại bó hoa bách hợp trong lọ hoa thủy tinh rồi mới quay đầu nhìn lại Tiểu Trừng:
“Đám cưới của chị và anh Âu Thần...” Doãn Trừng do dự, không biết nên nói như thế nào mới phải, “... tại sao lại quyết định gấp rút đến thế? Có phải là...” Có phải chị có nỗi khổ đúng không, hay vì vụ scandal mấy ngày trước của anh Lạc Hi mà chị giận dỗi, hay là có lý do khác? Trước giờ chị vốn không phải là người hành động nông nổi, tại sao ngày thành hôn, chị không hề có một dự báo nào trước mà lại đột ngột quyết định ngay như thế.
Doãn Hạ Mạt cười.
Cô đem lọ hoa bách hợp đặt lên bệ cửa sổ, rồi đến bên cạnh giường bệnh, cúi thấp người, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Trừng, cố tình tỏ vẻ thần bí nói với cậu:
“Em không hiểu sao? Đây gọi là xung hỷ.”
“Xung hỷ?”
Tiểu Trừng mặc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, từ xa xưa đã có cách nói như vậy”, cô cười cười nói, “nếu như trong nhà có người bệnh, chỉ cần làm hỷ sự thì mọi chuyện sẽ qua hết, bởi vì ôn thần thường sợ hỷ thần mà, hỷ thần vừa đến, ông ta sẽ sợ hãi mà chạy mất tiêu.”
“Chị...” Tiểu Trừng không biết nên khóc hay cười, “vì lý do đó sao?”.
“Đương nhiên!”
Hạ Mạt đưa tay vỗ đầu Doãn Trừng, cô không nhịn được cười.
“... Đương nhiên là không phải rồi.”
Hoa bách hợp trắng tinh khiết.
Chiếc lá dài xanh mướt.
Trên cánh hoa điểm vài giọt nước nhỏ.
Hương thơm thoang thoảng trong không khí.
“Ngày kết hôn cũng hơi gấp”, ngón tay Doãn Hạ Mạt vuốt nhẹ tóc mình, Hạ Mạt nghĩ ngợi chốc lát, cô cười nhẹ nhàng, “nếu như em không thích, chị sẽ dời ngày kết hôn lại, được không?”
“Không nên...”
Doãn Trừng vội vàng nói, cậu lật đật ngồi thẳng người lên, trong ánh nắng ban mai, cậu nhìn thẳng vào mắt chị với cái nhìn ấm áp.
“... có thể được thấy đám cưới của chị, em rất vui mừng! Thế nhưng, em muốn biết... chị không còn thích anh Lạc Hi nữa hay sao, tại sao lại là anh Âu Thần?”
“...”
Hạ Mạt khựng người hốt hoảng một chút.
Nhưng rất nhanh, cô từ từ mỉm cười, lại tiếp tục vò nhè nhẹ mái tóc của Doãn Trừng như đối với một đứa bé, Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, “Em còn nhỏ, còn nhiều chuyện chưa hiểu. Nguyên nhân đầu tiên thích một người có thể rất đơn giản, thế nhưng sau đó vì rất nhiều nguyên nhân khác mà lựa chọn cách chia tay, có thể do tính cách, có thể do hoàn cảnh, cũng có thể còn rất nhiều việc quan trọng hơn tình cảm...”.
“Em không hiểu.” Doãn Trừng hoài nghi nói, “Ý chị là, chị không còn thích anh Lạc Hi nữa sao? Có phải vì vụ scandal giữa anh ấy với Thẩm Tường không? Sau đó chị có hỏi anh ấy không, tin đồn đó là thật hay chỉ là sự hiểu lầm? Hôm đó anh Lạc Hi mới đến phòng bệnh một chút thì chị đã xuất hiện rồi”.
“Em không cần phải hiểu.”
Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, cô nói:
“Còn em, em chỉ cần dưỡng sao cho sức khỏe thật tốt để chuẩn bị tiếp nhận cuộc phẫu thuật thay thận. Những việc khác, chị có thể lo được, duy chỉ có sức khỏe của em là chị không thể giúp gì được mà thôi, em phải tự lo lấy, vì vậy, em phải cố gắng lên!”
“Em sẽ cố gắng,” Tiểu Trừng ra sức gật đầu.
Cứ tưởng rằng cơ hội tìm được quả thận thích hợp rất mong manh, vậy mà không ngờ ở đâu lại xuất hiện quả thận rất thích hợp như thế. Thật ra Doãn Trừng thừa biết, cho dù có phẫu thuật thay thận thành công, rất có thể cậu còn phải đối mặt với các phản ứng bài trừ cũng như các vấn đề xảy ra ở các cơ quan khác, thế nhưng, chỉ cần có thận thì sẽ có cơ hội sống. Vì chị, cậu nhất định phải trân trọng cơ hội này, phối hợp với bác sĩ, cố gắng chữa trị, đợi sức khỏe của bản tốt lên, những ngày sau này có thể chăm sóc cho chị thật tốt.
Đối với người hiến thận cho cậu, trong lòng cậu cảm kích vô cùng, tuy không biết người hiến tặng ấy là ai, bệnh viện nói rằng người hiến tặng kiên quyết không cung cấp tên họ, chỉ hy vọng có thể âm thầm giúp cho người cần giúp.
“Thế nhưng, chị...”
“Hả?”
“Rốt cuộc tại sao chị lại kết hôn với anh Âu Thần?” Tiểu Trừng không kiềm chế được nữa lại hỏi một câu.
“Em thật là...” Doãn Hạ Mạt thở dài một tiếng, cô ngước hàng lông mi lên, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như pha lê, “... đương nhiên vì yêu anh ấy, muốn sống cùng anh ấy, cho nên mới kết hôn”.
Lời nói của Doãn Hạ Mạt thật nhẹ nhàng và bình tĩnh, cứ như nói một việc rất đỗi tự nhiên.
Người Doãn Trừng lại ngây người ngạc nhiên.
Trước sau gì thì cậu cũng không thể nào tin được. Những ngày năm năm trước, những ký ức có cả máu và nước mắt, chị bị nhốt vào một nơi tối tăm và đáng sợ, cậu ngất xỉu trong cơn mưa tầm tã, cậu đã từng cho rằng chị sẽ không bao giờ tha lỗi cho Âu Thần.
Tại sao lại...
Chị có thể thích anh Âu Thần được chứ?
Những ngày sau đó, Âu Thần đến phòng bệnh nhiều hơn, lần nào đến cũng đem theo quà, có khi là những cây xanh, có lúc là những bộ dụng cụ vẽ, nhưng lần nào đến cũng phải có mấy tập tranh, thông thường một lần tặng cho cậu cả mười mấy cuốn, toàn là những tập tranh với phiên bản nước ngoài. Đôi lúc Doãn Trừng tự hỏi anh Âu Thần đã mua hết các tập tranh từ cửa hàng sách rồi thì sau này, anh sẽ tặng gì nữa đây.
Chỉ trong vài ngày, các góc phòng bệnh chất đầy các tập tranh, nhưng điều khiến Tiểu Trừng kinh ngạc đó là, Âu Thần phái cả người đưa giá sách đến, đem các tập tranh ảnh xếp gọn gàng lên giá.
Chạng vạng hôm đó, ánh chiều tà òa cả vào phòng bệnh, một cậu bé xanh xao cứ gạch gạch xóa xóa trên bản vẽ, như thể đó là việc quan trọng nhất đời cậu. Cậu bé cứ chăm chú như vậy đến nỗi không nghe thấy cả tiếng gõ cửa. Cửa được mở ra nhè nhẹ, người đến để đồ đang cầm trong tay xuống rồi bước đến phía trước giường cậu bé.
Doãn Trừng giật thót mình một cái, bấy giờ cậu mới nhận ra Âu Thần không rõ từ lúc nào đã ở bên giường cậu, Doãn Trừng vội úp ngươc bản vẽ lên đầu gối mình, cậu không muốn để cho Âu Thần nhìn thấy.
Âu Thần liếc một cái trên tấm bảng vẽ rồi nói:
“Chị Hạ Mạt không phải đã kêu em nghỉ ngơi thật nhiều sao?”
“Em nằm nhiều đến phát mệt cả người”, Tiểu Trừng nói, “vả lại đã lâu rồi không được vẽ... em cũng rất muốn vẽ...”. Doãn Trừng cảm thấy lời giải thích của mình hơi thô nhưng cậu cũng chẳng biết phải nói sao khi đối diện với Âu Thần, người sắp trở thành anh rể của mình.
“Ừ. Thế em đang vẽ gì đó?”
Câu hỏi của Âu Thần làm Doãn Trừng tròn xoe mắt, cậu không nghe lầm đấy chứ, anh Âu Thần cũng quan tâm đến những gì mình vẽ sao?
“... Không có gì...” Nói xong Doãn Trừng lại cảm thấy mình đối xử không phải với Âu Thần, vì thế Doãn Trừng tiếp tục nói, “... là một món quà tặng cho chị Hạ Mạt thôi”.
“Thật sao?” Âu Thần mỉm cười, “Thế nhưng em đừng nên lao lực quá, Hạ Mạt sẽ lo lắng cho em đó”.
Nụ cười ấy làm Tiểu Trừng khựng lại trong giây lát!
Doãn Trừng nhìn Âu Thần rời khỏi giường bệnh, đem những tập tranh mang đến lần này xếp vào giá sách, nhìn tấm lưng thẳng đằng sau như có phần cô độc của anh, Tiểu Trừng vơ vẩn suy tư.
Âu Thần dường như không giống trong ký ức ngày xưa của cậu.
Doãn Trừng vẫn còn nhớ lúc trước, anh Âu Thần chỉ thích gặp riêng chị Hạ Mạt, mỗi khi có nhà bên cạnh chị, anh Âu Thần sẽ rất lãnh đạm và khách sáo, cứ như ngoài chị ra, những người khác đều là người thừa. Anh Âu Thần cũng không thích chị quá thân mật với cậu em trai, mỗi khi chị đứng ra bênh vực Doãn Trừng, cặp mắt của anh như sắc lạnh lại.
Còn anh Âu Thần của hiện tại, tuy đôi lúc cũng im lặng không lên tiếng, nhưng sự lãnh đạm trên gương mặt anh đã giảm đi rất nhiều, cho dù chị Trân Ân thường cười nói rôm rả trong phòng bệnh, anh Âu Thần cũng chỉ lẳng lặng làm việc của mình, dường như chẳng có gì ảnh hưởng. Tình cảm của anh Âu Thần đối với chị gái, Doãn Trừng chưa bao giờ nghi ngờ, bất luận anh ấy đã làm những việc gì, Doãn Trừng cũng đều biết, anh Âu Thần thật lòng rất yêu chị gái mình.
Thế nhưng, liệu lần này anh Âu Thần có làm khổ chị nữa không? Hơn nữa, chị Hạ Mạt có thật là quên được anh Lạc Hi và yêu anh Âu Thần?
“Tại sao lại phải làm đám cưới nhanh như vây?” Doãn Trừng không kiềm chế được bất giác cất tiếng hỏi. Doãn Trừng tuy đã hỏi chị gái về vấn đề này nhưng cậu vẫn cứ muốn hỏi lại Âu Thần lần nữa.
Bàn tay Âu Thần khựng lại một chút, anh quay người qua hỏi lại:
“Em đã hỏi Hạ Mạt chưa? Chị ấy nói sao?”
Doãn Trừng quan sát vẻ mặt của Âu Thần rồi chậm rãi nói:
“Chị nói... bởi vì thích anh.”
Âu Thần hình như hơi ngây người ra, nhưng cũng chỉ là trong thoáng giây, hàng mi dày che mất ánh mắt Âu Thần, “Tất nhiên là vì yêu nhau nên mới muốn ở bên nhau mãi mãi”. Âu Thần hình như không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, cậy chuyển hướng sang chuyện khác, “Nếu như em muốn vẽ thì tiếp tục vẽ đi, anh ngồi ở cửa, Hạ Mạt tới anh sẽ báo cho em biết”.
Hạ Mạt và Trân Ân đẩy cửa vào, Tiểu Trừng trước đó được Âu Thần nhắc nhở đã nhanh chóng cất bản vẽ đi. Hạ Mạt tay cầm một túi trái cây, trán cô lấm tấm mồ hôi, trông thấy Âu Thần, cô cười và nói:
“Anh đến rồi à, không phải nói chiều nay có cuộc họp sao?”
“Buổi họp đã kết thúc rồi.” Âu Thần đứng dậy đỡ lấy túi trái cây trên tay Hạ Mạt đồng thời rút ra một chiếc khăn tay đưa cho cô, Âu Thần lên tiếng nói, “Sau này cần mua thứ gì, cứ nói với anh là được rồi”.
“Cảm ơn.”
Hạ Mạt cầm lấy chiếc khăn, dịu dàng nói.
Doãn Trừng say sưa nhìn hai người, cậu rất muốn nhìn cho thật kỹ hơn nữa. Lúc này, Trân Ân chẳng nói chẳng rằng bước tới phát hiện ra tấm bản vẽ Doãn Trừng giấu bên giường, cô cầm lên và ngạc nhiên nói:
“Trời, cậu đang vẽ gì vậy?”
Mặt của Tiểu Trừng chốc lát đỏ bừng, cậu đưa tay giành lại bản vẽ, nhưng Trân Ân không chịu trả cho cậu, cứ săm soi một cách hiếu kỳ những nét vẽ trên đó.
“Chị Trân Ân...”
Doãn Trừng chỉ còn biết dùng cặp mắt cầu khẩn nhìn Trân Ân, xin cô đừng nói ra nội dung trong bản vẽ đó. Trân Ân lẽ lười trêu ghẹo, cô còn chuyển qua chuyển lại bản vẽ một lát rồi mới trả lại cho Doãn Trừng. Nếu như Doãn Trừng muốn giữ bí mật thì cô sẽ giữ bí mật giúp cậu ấy vậy.
“Lại vẽ à.” Hạ Mạt rửa xong mấy quả táo đang bắt đầu lấy dao gọt vỏ, “Không phải em đã hứa với chị sẽ cố gắng nghỉ ngơi sao?”.
“Đã mấy ngày nay em không được vẽ rồi, cứ nằm trên giường mãi xương cốt cũng rã rời nên em mới vẽ một chút cho vận động thân thể.” Doãn Trừng cẩn thận đáp lại, cậu sợ chị gái mình sẽ không vui.
“Chỉ cần đừng vẽ liên tục là được rồi.”
Âu Thần có vẻ thờ ơ tiếp lời giúp Doãn Trừng.
Doãn Hạ Mạt ngây người ngạc nhiên.
Từ trước đến nay, Âu Thần rất lạnh nhạt đối với những người ở bên cô, thậm chí Âu Thần cũng chẳng thích cô quá thân mật với người nhà của cô, thế nhưng lúc này đây, Âu Thần lại đỡ lời cho Tiểu Trừng. Bên cạnh, Trân Ân vẫn đang chọc ghẹo Tiểu Trừng, không khí thật ấm áp, Doãn Hạ Mạt đột nhiên cảm nhận những người đang ở đây giống như người một nhà vậy.
“Ăn miếng táo đi.”
Hạ Mạt đưa quả táo đã gọt vỏ cho Tiểu Trừng, Tiểu Trừng vừa ăn vừa khen táo ngọt, vừa len lén giấu bức vẽ đi không để cho chị nhìn thấy. Doãn Hạ Mạt lại gọt một trái khác đưa cho Trân Ân, sau đó gọt tiếp một trái nữa rồi đến bên Âu Thần.
Âu Thần đang chăm chú nhìn vào máy vi tính, trên màn hình là báo cáo tài vụ của các công ty, dày đặc những con số, phát hiện có người đi đến, anh ngẩng đầu lên nhìn Doãn Hạ Mạt rồi lại nhìn trái táo đã gọt vỏ trên tay cô, sự rung động thoáng hiện trong đáy mắt.
“Em...”
Hạ Mạt do dự một lát, thấy Âu Thần đang bận bịu với công việc nên không đưa táo cho anh nữa, chỉ cười dịu dàng, cô bảo:
“Anh cứ làm việc đi.”
Doãn Hạ Mạt quay lại kệ lấy ra một cái đĩa, cẩn thận cắt trái táo thành nhiều miếng nhỏ, cắm thêm cái nĩa lên trên, sau đó đưa qua đặt bên cạnh Âu Thần.
“Cha cha! Hạ Mạt, cậu thiên vị quá đấy!” Trân Ân không chịu nổi lém lỉnh kêu lên, “Quá thiên vị, quá thiên vị, táo đưa cho mình và Tiểu Trừng thì gọt sơ sài, còn đưa cho Âu Thần thì chu đáo vậy đó! Làm ơn đi, dù có sắp làm đám cưới thì những việc ngọt ngào thế này cũng nên tránh đi một chút, người ta vẫn chưa có bạn trai đấy, không chừng sẽ bị sốc đó...”
Doãn Hạ Mạt đỏ bừng mặt.
Ánh mắt Âu Thần trầm ngâm chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt, cô cũng đăm đắm nhìn vào gương mặt anh, đôi mắt long lanh như mặt hồ, miệng nở một nụ cười dịu dàng trìu mến, tình cảm đằm thắm không tả nổi bằng lời giữa hai người họ từ ánh mắt đưa qua nhau...
“Chị Trân Ân...”
Cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Doãn Trừng và Trân Ân. Đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, nụ cười trong sáng ngây thơ làm như không có gì phải lo nghĩ khi nãy từ từ biến mất trên gương mặt Tiểu Trừng, tuy rằng gần đây cậu vẫn thường được chứng kiến cảnh thân mật giữa chị gái và anh Âu Thần, thế nhưng, Doãn Trừng vẫn cứ có cảm giác...
“Chuyện gì?”
“Tại sao chị Hạ Mạt lại kết hôn với anh Âu Thần?”
“Ừm...”
Trân Ân khựng lại, những gì đêm đó cô nghe được vẫn như đang lảng vảng trong đầu.
...
“... Chỉ cần anh đồng ý hiến thận cho Tiểu Trừng”, ngay hành lang trống không ở bệnh viện, nước mắt của Hạ Mạt lăn dài, “... vậy thì... ta kết hôn...”.
...
“Có thể là... có thể là Hạ Mạt yêu Âu Thần! Âu Thần từ nhỏ đã thích Hạ Mạt, yêu bao nhiêu năm nay rồi, tuy rằng Âu Thần có hơi ngang ngược bá đạo, thế nhưng tình cảm của Âu Thần đối với Hạ Mạt thật sâu đậm không thể phủ nhận được! Cho nên cuối cùng Hạ Mạt cũng bị Âu Thần làm cho mủi lòng cảm động chứ sao!”
Trân Ân nói vừa gấp vừa nhanh, cô cố gắng kiềm nén cảm giác tội lỗi trong lòng mình, không thể, không thể để cho Tiểu Trừng biết, nếu như Tiểu Trừng biết vì sao Hạ Mạt lại kết hôn với Âu Thần, cậu ta nhất định sẽ phản đối, thế thì phẫu thuật hiến thận sẽ ra sao đây, Tiểu Trừng nhất định sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng!
“Cậu nhìn xem, lúc nãy tình cảm của Hạ Mạt và Âu Thần tuyệt làm sao, tuy là Âu Thần vẫn còn chút lạnh nhạt không thích nói chuyện với người ta, nhưng ánh mắt Âu Thần nhìn Hạ Mạt, thật say đắm biết bao! Hạ Mạt xem ra đang rất hạnh phúc đó chứ? Vì vậy ta nên chúc phúc cho họ, nhất định họ sẽ hạnh phúc, nhất định họ sẽ hạnh phúc!”
“Là vậy sao...” Tiểu Trừng đột nhiên nhìn ra cửa phòng bệnh.
Trên hành lang dài trong bệnh viện.
“Cảm ơn anh.” Hạ Mạt khẽ nói.
Doãn Hạ Mạt không thể để cho Tiểu Trừng có những hoài nghi về hôn lễ giữa cô và Âu Thần, bằng không những chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến quá trình điều dưỡng của cậu. Doãn Hạ Mạt càng không thể để cho Tiểu Trừng biết Âu Thần sẽ là người hiến thận cho cậu, nếu không với tính cách của Tiểu Trừng, cậu tuyệt đối thà chết chứ không chấp nhận để cô đánh đổi hôn nhân vì mình. Doãn Hạ Mạt chỉ còn biết làm cho Tiểu Trừng tin rằng, là cô yêu Âu Thần nên mới làm lễ cưới gấp rút như vậy, vì thế, cô muốn trước mặt Tiểu Trừng, Âu Thần phối hợp diễn với mình.
“Những ngày này...”
Tiếng bước chân vọng nhẹ trên hành lang của bệnh viện, Âu Thần ưu tư nhìn bóng hai người họ đổ xuống trải dài trên mặt hành lang, hai cái bóng đó xem ra rất gần rất gần...
“... em hoàn toàn là đang diễn kịch đó sao?”
Mưa vẫn cứ lặng lẽ rơi.
Những giọt nước tí tách lăn trên lá cây thường xuân.
“Anh đã không tin em nữa rồi.” Lạc Hi bỗng dưng chăm chăm nhìn Doãn Hạ Mạt, anh nín thở rồi dần dần nở một nụ cười như làn sương trắng, “Vì thế những gì em vừa nói lúc nãy, tất cả anh đều không tin”.
Hàng mi cô khẽ run nhẹ.
“Em đang đánh lừa anh đúng không? Những lời nói mà khi nãy em đã nói...” Nụ cười dịu dàng của Lạc Hi, những ngón tay anh dịu dàng đặt lên môi cô, “đều là giả hết đúng không em? Hạ Mạt của anh thật là, diễn kịch tốt thật đấy...”.
“Lạc Hi...”
Nụ cười của Lạc Hi khiến Doãn Hạ Mạt kinh ngạc.
Một lúc sau, cánh tay Lạc Hi bỗng gồng sức choàng qua bờ vai của Doãn Hạ Mạt, anh cúi đầu hôn cô!
Hôn cô mà không hề dự tính trước!
Nụ hôn này tràn đầy hương vị của sự tuyệt vọng, nhưng, nụ hôn dường như mang theo một nỗi khao khát và tia hy vọng cuối cùng, vì thế cái hương vị của sự tuyệt vọng này càng nồng nhiệt hơn khiến con tim Hạ Mạt trở nên hoảng loạn! Doãn Hạ Mạt muốn lùi lại, cô vùng vẫy nhưng không được, rồi thân người lại dần dần như bị trúng bùa mê không động đậy gì được nữa, Doãn Hạ Mạt cảm nhận nụ hôn tuyệt vọng của Lạc Hi, cô cố gắng quên đi tâm trạng của mình, không hồi đáp gì cả, cứ như người gỗ vậy, cô chỉ còn biết nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ở cuối dãy hành lang bệnh viện.
Những lá cây xanh biếc của cây thường xuân giăng đầy trên bức tường.
Trên ban công.
Mưa bụi đang bay.
Hình bóng của hai người họ như bị bao vây bởi sương và mưa, làn sương trắng nhàn nhạt, giống như một bức tranh thủy mặc vậy, mãi mãi không bao giờ phai.
Trên hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề đến khó tả, nó làm những hình ảnh tĩnh lặng trong làn sương ấy bỗng giật mình tỉnh giấc. Lạc Hi vội buông Doãn Hạ Mạt ra.
Lạc Hi sững sờ... nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Anh thật đã...”
Cơ thể Doãn Hạ Mạt đông cứng và lạnh buốt, làn hơi lạnh đó truyền từ bờ vai cô đến đôi tay của Lạc Hi khiến Lạc Hi hơi chút ớn lạnh, cái lạnh khiến cổ họng Lạc Hi trở nên khô khốc và khản đặc lại, nhất thời anh không nói thêm được lời nào nữa.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Cảm giác một áp lực nặng nề khiến người ta không thể không chú ý được, bước chân càng lúc càng gần, Lạc Hi vội ngẩng đầu tìm kiếm âm thanh đó, thấy được người ấy, cánh tay anh bỗng nhiên co lại! Đôi vai Doãn Hạ Mạt hơi đau, trong lòng cô hơi sợ hãi, cô quay đầu lại nhìn...
Ở cuối dãy hành lang.
Gương măt Âu Thần ẩn trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt cho lắm, anh từng bước, từng bước tiến đến gần, đi thẳng đến chỗ Doãn Hạ Mạt đang đứng, cứ như là trên ban công chỉ có mỗi mình cô mà thôi. Âu Thần bước tới trước mặt Doãn Hạ Mạt, gương mặt không hề có chút biểu cảm nào, Âu Thần lạnh lùng đưa tay ôm chặt đôi vai Doãn Hạ Mạt, ôm cô vào trong lòng mình.
Lạc Hi thẫn thờ vội bỏ tay ra.
Trái tim Doãn Hạ Mạt run bần bật, bất giác không kiềm được lòng mình, cô ngoái đầu nhìn Lạc Hi, nhưng chỉ trong phút chốc, lập tức cô hồi tỉnh lại ngay, không vùng vẫy nữa. Với vẻ mặt nhợt nhạt, cô tựa người vào lòng Âu Thần. Âu Thần ôm chặt Doãn Hạ Mạt bằng một cánh tay, ánh mắt trầm măc của anh bỗng chuyển xuống đôi môi cô.
Sau đó...
Âu Thần đưa tay lên, lấy ngón tay lau sạch môi cô, làm như trên đó có thứ gì không sạch sẽ vậy.
“Lúc nãy anh vừa nói chuyện điện thoại xong, vì tất cả những ngày trong tháng sau của nhà thờ đều xếp lịch kín cả rồi, cho nên ngày thành hôn không thể thay đổi được, sẽ là cuối thàng này.”
Giọng nói của Âu Thần thật bình tĩnh, như thể đang nói tới một chuyện không thể tự nhiên hơn được nữa, Âu Thần vừa nói vừa ôm chặt vai Doãn Hạ Mạt đi thẳng ra ngoài cứ như không nhìn thấy ai vậy. Từ đầu chí cuối, Âu Thần không hề liếc nhìn qua Lạc Hi lấy một lần, dường như con người đó vốn không hề tồn tại.
Lạc Hi bỗng nhiên cười phá lên, cái vẻ yếu đuối và lạc lõng ban nãy bỗng chốc tan biến kể từ khi Âu Thần xuất hiện, anh lại trở lại một Lạc Hi hoàn mỹ đến giả tạo trong con mắt người đời.
“Đợi đã.”
Lạc Hi lạnh lùng lên tiếng.
Âu Thần dừng bước, cánh tay tràn đầy sức mạnh ấy vẫn ôm chặt đôi vai của Hạ Mạt không để cho cô quay đầu lại.
Hành lang rộng, yên tĩnh không một tiếng động.
Âm thanh của những giọt mưa bụi trong thời khắc này bỗng nhiên không còn nghe thấy nữa.
“Chẳng phải người ra đi phải là tôi ư?”
Dáng vẻ mảnh khảnh của Lạc Hi lướt qua Âu Thần và Doãn Hạ Mạt, tiếng bước chân nhẹ nhàng trên dãy hàng lang càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong làn sương mù mỏng manh ấy.
***
Giới truyền thông những ngày gần đây bỗng chuyển hướng khi bình luận về sự kiện thành hôn giữa Âu Thần và Doãn Hạ Mạt, những lời công kích Doãn Hạ Mạt cũng ít đi. Có một số tờ báo bắt đầu khen Doãn Hạ Mạt là cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, cô gặp Âu Thần cũng như số phận đã an bài cho một câu chuyện tình lãng mạn vậy. Do tin đồn Doãn Hạ Mạt sẽ rút chân khỏi làng giải trí sau khi thành hôn nên các chương trình truyền hình bắt đầu phát lại những MV cũ của cô, bộ phim Bản tình ca trong sáng bắt đầu phát chiếu lần thứ hai. Nhiều lời bình luận tiếc rẻ cho rằng làng giải trí mất đi một diễn viên mới có tiềm năng như Doãn Hạ Mạt là một điều rất đáng tiếc, tuy nhiên cũng nên chúc cô hạnh phúc.
Những lời bình luận của giới truyền thông đã chuyển chiều, tuy nhiên những loại lá cải như Nhật báo Quất Tử hay Tuần san Nổ vốn trước giờ luôn đứng vững nhờ tung những tin đồn vẫn không thay đổi bản chất của một Paparazzi, bọn họ trước sau vẫn không từ bỏ những lời châm chọc, chế giễu Doãn Hạ Mạt, còn lại đa phần dư luận báo chí đều đã thay đổi dần.
“Chị, chị thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”
Trong ánh mặt trời buổi sớm, Doãn Trừng nhìn bóng dáng chị đi qua đi lại trong phòng bệnh, cô mở cửa sổ để không khí thông thoáng hơn, lau sạch lớp bụi mỏng trên chiếc tủ đầu giường, sau đó cô cầm bó hoa bách hợp lên mỉm cười cắt tỉa tỉ mỉ rồi cắm vào trong chiếc bình bằng thủy tinh. Doãn Hạ Mạt trông có vẻ tràn đầy sung sướng và vui vẻ, trước sau nụ cười vẫn luôn được giữ trên môi.
Thế nhưng, cái ngày mà anh Lạc Hi đến phòng bệnh, vẻ mặt anh chất chứa đầy đau thương và sự hiu quạnh khó mà che giấu được, cùng với vẻ mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch và cơ thể bỗng cứng đơ cùa chị khi lần đầu tiên nhìn thấy anh Lạc Hi, khiến Doãn Trừng cảm thấy tất cả không hề đơn giản nếu chỉ nhìn từ bên ngoài. Không biết chị và anh Lạc Hi đã nói những gì với nhau mà anh Lạc Hi không quay trở lại phòng bệnh, người cùng trở về với chị lại anh Âu Thần. Âu Thần mua khá nhiều tập tranh tặng Doãn Trừng, trong đó có cả quyển From Monet To Picasso mà cậu luôn muốn có, chị im lặng ngồi bên cạnh, tuy chị vẫn mỉm cười, vẻ thất thần buồn bã trong ánh mắt của chị cho thấy dường như tâm trí của chị đang bay đến một nơi rất xa, rất xa vậy.
“Hả?”
Doãn Hạ Mạt chỉnh lại bó hoa bách hợp trong lọ hoa thủy tinh rồi mới quay đầu nhìn lại Tiểu Trừng:
“Đám cưới của chị và anh Âu Thần...” Doãn Trừng do dự, không biết nên nói như thế nào mới phải, “... tại sao lại quyết định gấp rút đến thế? Có phải là...” Có phải chị có nỗi khổ đúng không, hay vì vụ scandal mấy ngày trước của anh Lạc Hi mà chị giận dỗi, hay là có lý do khác? Trước giờ chị vốn không phải là người hành động nông nổi, tại sao ngày thành hôn, chị không hề có một dự báo nào trước mà lại đột ngột quyết định ngay như thế.
Doãn Hạ Mạt cười.
Cô đem lọ hoa bách hợp đặt lên bệ cửa sổ, rồi đến bên cạnh giường bệnh, cúi thấp người, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Trừng, cố tình tỏ vẻ thần bí nói với cậu:
“Em không hiểu sao? Đây gọi là xung hỷ.”
“Xung hỷ?”
Tiểu Trừng mặc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, từ xa xưa đã có cách nói như vậy”, cô cười cười nói, “nếu như trong nhà có người bệnh, chỉ cần làm hỷ sự thì mọi chuyện sẽ qua hết, bởi vì ôn thần thường sợ hỷ thần mà, hỷ thần vừa đến, ông ta sẽ sợ hãi mà chạy mất tiêu.”
“Chị...” Tiểu Trừng không biết nên khóc hay cười, “vì lý do đó sao?”.
“Đương nhiên!”
Hạ Mạt đưa tay vỗ đầu Doãn Trừng, cô không nhịn được cười.
“... Đương nhiên là không phải rồi.”
Hoa bách hợp trắng tinh khiết.
Chiếc lá dài xanh mướt.
Trên cánh hoa điểm vài giọt nước nhỏ.
Hương thơm thoang thoảng trong không khí.
“Ngày kết hôn cũng hơi gấp”, ngón tay Doãn Hạ Mạt vuốt nhẹ tóc mình, Hạ Mạt nghĩ ngợi chốc lát, cô cười nhẹ nhàng, “nếu như em không thích, chị sẽ dời ngày kết hôn lại, được không?”
“Không nên...”
Doãn Trừng vội vàng nói, cậu lật đật ngồi thẳng người lên, trong ánh nắng ban mai, cậu nhìn thẳng vào mắt chị với cái nhìn ấm áp.
“... có thể được thấy đám cưới của chị, em rất vui mừng! Thế nhưng, em muốn biết... chị không còn thích anh Lạc Hi nữa hay sao, tại sao lại là anh Âu Thần?”
“...”
Hạ Mạt khựng người hốt hoảng một chút.
Nhưng rất nhanh, cô từ từ mỉm cười, lại tiếp tục vò nhè nhẹ mái tóc của Doãn Trừng như đối với một đứa bé, Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, “Em còn nhỏ, còn nhiều chuyện chưa hiểu. Nguyên nhân đầu tiên thích một người có thể rất đơn giản, thế nhưng sau đó vì rất nhiều nguyên nhân khác mà lựa chọn cách chia tay, có thể do tính cách, có thể do hoàn cảnh, cũng có thể còn rất nhiều việc quan trọng hơn tình cảm...”.
“Em không hiểu.” Doãn Trừng hoài nghi nói, “Ý chị là, chị không còn thích anh Lạc Hi nữa sao? Có phải vì vụ scandal giữa anh ấy với Thẩm Tường không? Sau đó chị có hỏi anh ấy không, tin đồn đó là thật hay chỉ là sự hiểu lầm? Hôm đó anh Lạc Hi mới đến phòng bệnh một chút thì chị đã xuất hiện rồi”.
“Em không cần phải hiểu.”
Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, cô nói:
“Còn em, em chỉ cần dưỡng sao cho sức khỏe thật tốt để chuẩn bị tiếp nhận cuộc phẫu thuật thay thận. Những việc khác, chị có thể lo được, duy chỉ có sức khỏe của em là chị không thể giúp gì được mà thôi, em phải tự lo lấy, vì vậy, em phải cố gắng lên!”
“Em sẽ cố gắng,” Tiểu Trừng ra sức gật đầu.
Cứ tưởng rằng cơ hội tìm được quả thận thích hợp rất mong manh, vậy mà không ngờ ở đâu lại xuất hiện quả thận rất thích hợp như thế. Thật ra Doãn Trừng thừa biết, cho dù có phẫu thuật thay thận thành công, rất có thể cậu còn phải đối mặt với các phản ứng bài trừ cũng như các vấn đề xảy ra ở các cơ quan khác, thế nhưng, chỉ cần có thận thì sẽ có cơ hội sống. Vì chị, cậu nhất định phải trân trọng cơ hội này, phối hợp với bác sĩ, cố gắng chữa trị, đợi sức khỏe của bản tốt lên, những ngày sau này có thể chăm sóc cho chị thật tốt.
Đối với người hiến thận cho cậu, trong lòng cậu cảm kích vô cùng, tuy không biết người hiến tặng ấy là ai, bệnh viện nói rằng người hiến tặng kiên quyết không cung cấp tên họ, chỉ hy vọng có thể âm thầm giúp cho người cần giúp.
“Thế nhưng, chị...”
“Hả?”
“Rốt cuộc tại sao chị lại kết hôn với anh Âu Thần?” Tiểu Trừng không kiềm chế được nữa lại hỏi một câu.
“Em thật là...” Doãn Hạ Mạt thở dài một tiếng, cô ngước hàng lông mi lên, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như pha lê, “... đương nhiên vì yêu anh ấy, muốn sống cùng anh ấy, cho nên mới kết hôn”.
Lời nói của Doãn Hạ Mạt thật nhẹ nhàng và bình tĩnh, cứ như nói một việc rất đỗi tự nhiên.
Người Doãn Trừng lại ngây người ngạc nhiên.
Trước sau gì thì cậu cũng không thể nào tin được. Những ngày năm năm trước, những ký ức có cả máu và nước mắt, chị bị nhốt vào một nơi tối tăm và đáng sợ, cậu ngất xỉu trong cơn mưa tầm tã, cậu đã từng cho rằng chị sẽ không bao giờ tha lỗi cho Âu Thần.
Tại sao lại...
Chị có thể thích anh Âu Thần được chứ?
Những ngày sau đó, Âu Thần đến phòng bệnh nhiều hơn, lần nào đến cũng đem theo quà, có khi là những cây xanh, có lúc là những bộ dụng cụ vẽ, nhưng lần nào đến cũng phải có mấy tập tranh, thông thường một lần tặng cho cậu cả mười mấy cuốn, toàn là những tập tranh với phiên bản nước ngoài. Đôi lúc Doãn Trừng tự hỏi anh Âu Thần đã mua hết các tập tranh từ cửa hàng sách rồi thì sau này, anh sẽ tặng gì nữa đây.
Chỉ trong vài ngày, các góc phòng bệnh chất đầy các tập tranh, nhưng điều khiến Tiểu Trừng kinh ngạc đó là, Âu Thần phái cả người đưa giá sách đến, đem các tập tranh ảnh xếp gọn gàng lên giá.
Chạng vạng hôm đó, ánh chiều tà òa cả vào phòng bệnh, một cậu bé xanh xao cứ gạch gạch xóa xóa trên bản vẽ, như thể đó là việc quan trọng nhất đời cậu. Cậu bé cứ chăm chú như vậy đến nỗi không nghe thấy cả tiếng gõ cửa. Cửa được mở ra nhè nhẹ, người đến để đồ đang cầm trong tay xuống rồi bước đến phía trước giường cậu bé.
Doãn Trừng giật thót mình một cái, bấy giờ cậu mới nhận ra Âu Thần không rõ từ lúc nào đã ở bên giường cậu, Doãn Trừng vội úp ngươc bản vẽ lên đầu gối mình, cậu không muốn để cho Âu Thần nhìn thấy.
Âu Thần liếc một cái trên tấm bảng vẽ rồi nói:
“Chị Hạ Mạt không phải đã kêu em nghỉ ngơi thật nhiều sao?”
“Em nằm nhiều đến phát mệt cả người”, Tiểu Trừng nói, “vả lại đã lâu rồi không được vẽ... em cũng rất muốn vẽ...”. Doãn Trừng cảm thấy lời giải thích của mình hơi thô nhưng cậu cũng chẳng biết phải nói sao khi đối diện với Âu Thần, người sắp trở thành anh rể của mình.
“Ừ. Thế em đang vẽ gì đó?”
Câu hỏi của Âu Thần làm Doãn Trừng tròn xoe mắt, cậu không nghe lầm đấy chứ, anh Âu Thần cũng quan tâm đến những gì mình vẽ sao?
“... Không có gì...” Nói xong Doãn Trừng lại cảm thấy mình đối xử không phải với Âu Thần, vì thế Doãn Trừng tiếp tục nói, “... là một món quà tặng cho chị Hạ Mạt thôi”.
“Thật sao?” Âu Thần mỉm cười, “Thế nhưng em đừng nên lao lực quá, Hạ Mạt sẽ lo lắng cho em đó”.
Nụ cười ấy làm Tiểu Trừng khựng lại trong giây lát!
Doãn Trừng nhìn Âu Thần rời khỏi giường bệnh, đem những tập tranh mang đến lần này xếp vào giá sách, nhìn tấm lưng thẳng đằng sau như có phần cô độc của anh, Tiểu Trừng vơ vẩn suy tư.
Âu Thần dường như không giống trong ký ức ngày xưa của cậu.
Doãn Trừng vẫn còn nhớ lúc trước, anh Âu Thần chỉ thích gặp riêng chị Hạ Mạt, mỗi khi có nhà bên cạnh chị, anh Âu Thần sẽ rất lãnh đạm và khách sáo, cứ như ngoài chị ra, những người khác đều là người thừa. Anh Âu Thần cũng không thích chị quá thân mật với cậu em trai, mỗi khi chị đứng ra bênh vực Doãn Trừng, cặp mắt của anh như sắc lạnh lại.
Còn anh Âu Thần của hiện tại, tuy đôi lúc cũng im lặng không lên tiếng, nhưng sự lãnh đạm trên gương mặt anh đã giảm đi rất nhiều, cho dù chị Trân Ân thường cười nói rôm rả trong phòng bệnh, anh Âu Thần cũng chỉ lẳng lặng làm việc của mình, dường như chẳng có gì ảnh hưởng. Tình cảm của anh Âu Thần đối với chị gái, Doãn Trừng chưa bao giờ nghi ngờ, bất luận anh ấy đã làm những việc gì, Doãn Trừng cũng đều biết, anh Âu Thần thật lòng rất yêu chị gái mình.
Thế nhưng, liệu lần này anh Âu Thần có làm khổ chị nữa không? Hơn nữa, chị Hạ Mạt có thật là quên được anh Lạc Hi và yêu anh Âu Thần?
“Tại sao lại phải làm đám cưới nhanh như vây?” Doãn Trừng không kiềm chế được bất giác cất tiếng hỏi. Doãn Trừng tuy đã hỏi chị gái về vấn đề này nhưng cậu vẫn cứ muốn hỏi lại Âu Thần lần nữa.
Bàn tay Âu Thần khựng lại một chút, anh quay người qua hỏi lại:
“Em đã hỏi Hạ Mạt chưa? Chị ấy nói sao?”
Doãn Trừng quan sát vẻ mặt của Âu Thần rồi chậm rãi nói:
“Chị nói... bởi vì thích anh.”
Âu Thần hình như hơi ngây người ra, nhưng cũng chỉ là trong thoáng giây, hàng mi dày che mất ánh mắt Âu Thần, “Tất nhiên là vì yêu nhau nên mới muốn ở bên nhau mãi mãi”. Âu Thần hình như không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, cậy chuyển hướng sang chuyện khác, “Nếu như em muốn vẽ thì tiếp tục vẽ đi, anh ngồi ở cửa, Hạ Mạt tới anh sẽ báo cho em biết”.
Hạ Mạt và Trân Ân đẩy cửa vào, Tiểu Trừng trước đó được Âu Thần nhắc nhở đã nhanh chóng cất bản vẽ đi. Hạ Mạt tay cầm một túi trái cây, trán cô lấm tấm mồ hôi, trông thấy Âu Thần, cô cười và nói:
“Anh đến rồi à, không phải nói chiều nay có cuộc họp sao?”
“Buổi họp đã kết thúc rồi.” Âu Thần đứng dậy đỡ lấy túi trái cây trên tay Hạ Mạt đồng thời rút ra một chiếc khăn tay đưa cho cô, Âu Thần lên tiếng nói, “Sau này cần mua thứ gì, cứ nói với anh là được rồi”.
“Cảm ơn.”
Hạ Mạt cầm lấy chiếc khăn, dịu dàng nói.
Doãn Trừng say sưa nhìn hai người, cậu rất muốn nhìn cho thật kỹ hơn nữa. Lúc này, Trân Ân chẳng nói chẳng rằng bước tới phát hiện ra tấm bản vẽ Doãn Trừng giấu bên giường, cô cầm lên và ngạc nhiên nói:
“Trời, cậu đang vẽ gì vậy?”
Mặt của Tiểu Trừng chốc lát đỏ bừng, cậu đưa tay giành lại bản vẽ, nhưng Trân Ân không chịu trả cho cậu, cứ săm soi một cách hiếu kỳ những nét vẽ trên đó.
“Chị Trân Ân...”
Doãn Trừng chỉ còn biết dùng cặp mắt cầu khẩn nhìn Trân Ân, xin cô đừng nói ra nội dung trong bản vẽ đó. Trân Ân lẽ lười trêu ghẹo, cô còn chuyển qua chuyển lại bản vẽ một lát rồi mới trả lại cho Doãn Trừng. Nếu như Doãn Trừng muốn giữ bí mật thì cô sẽ giữ bí mật giúp cậu ấy vậy.
“Lại vẽ à.” Hạ Mạt rửa xong mấy quả táo đang bắt đầu lấy dao gọt vỏ, “Không phải em đã hứa với chị sẽ cố gắng nghỉ ngơi sao?”.
“Đã mấy ngày nay em không được vẽ rồi, cứ nằm trên giường mãi xương cốt cũng rã rời nên em mới vẽ một chút cho vận động thân thể.” Doãn Trừng cẩn thận đáp lại, cậu sợ chị gái mình sẽ không vui.
“Chỉ cần đừng vẽ liên tục là được rồi.”
Âu Thần có vẻ thờ ơ tiếp lời giúp Doãn Trừng.
Doãn Hạ Mạt ngây người ngạc nhiên.
Từ trước đến nay, Âu Thần rất lạnh nhạt đối với những người ở bên cô, thậm chí Âu Thần cũng chẳng thích cô quá thân mật với người nhà của cô, thế nhưng lúc này đây, Âu Thần lại đỡ lời cho Tiểu Trừng. Bên cạnh, Trân Ân vẫn đang chọc ghẹo Tiểu Trừng, không khí thật ấm áp, Doãn Hạ Mạt đột nhiên cảm nhận những người đang ở đây giống như người một nhà vậy.
“Ăn miếng táo đi.”
Hạ Mạt đưa quả táo đã gọt vỏ cho Tiểu Trừng, Tiểu Trừng vừa ăn vừa khen táo ngọt, vừa len lén giấu bức vẽ đi không để cho chị nhìn thấy. Doãn Hạ Mạt lại gọt một trái khác đưa cho Trân Ân, sau đó gọt tiếp một trái nữa rồi đến bên Âu Thần.
Âu Thần đang chăm chú nhìn vào máy vi tính, trên màn hình là báo cáo tài vụ của các công ty, dày đặc những con số, phát hiện có người đi đến, anh ngẩng đầu lên nhìn Doãn Hạ Mạt rồi lại nhìn trái táo đã gọt vỏ trên tay cô, sự rung động thoáng hiện trong đáy mắt.
“Em...”
Hạ Mạt do dự một lát, thấy Âu Thần đang bận bịu với công việc nên không đưa táo cho anh nữa, chỉ cười dịu dàng, cô bảo:
“Anh cứ làm việc đi.”
Doãn Hạ Mạt quay lại kệ lấy ra một cái đĩa, cẩn thận cắt trái táo thành nhiều miếng nhỏ, cắm thêm cái nĩa lên trên, sau đó đưa qua đặt bên cạnh Âu Thần.
“Cha cha! Hạ Mạt, cậu thiên vị quá đấy!” Trân Ân không chịu nổi lém lỉnh kêu lên, “Quá thiên vị, quá thiên vị, táo đưa cho mình và Tiểu Trừng thì gọt sơ sài, còn đưa cho Âu Thần thì chu đáo vậy đó! Làm ơn đi, dù có sắp làm đám cưới thì những việc ngọt ngào thế này cũng nên tránh đi một chút, người ta vẫn chưa có bạn trai đấy, không chừng sẽ bị sốc đó...”
Doãn Hạ Mạt đỏ bừng mặt.
Ánh mắt Âu Thần trầm ngâm chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt, cô cũng đăm đắm nhìn vào gương mặt anh, đôi mắt long lanh như mặt hồ, miệng nở một nụ cười dịu dàng trìu mến, tình cảm đằm thắm không tả nổi bằng lời giữa hai người họ từ ánh mắt đưa qua nhau...
“Chị Trân Ân...”
Cửa phòng bệnh đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Doãn Trừng và Trân Ân. Đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, nụ cười trong sáng ngây thơ làm như không có gì phải lo nghĩ khi nãy từ từ biến mất trên gương mặt Tiểu Trừng, tuy rằng gần đây cậu vẫn thường được chứng kiến cảnh thân mật giữa chị gái và anh Âu Thần, thế nhưng, Doãn Trừng vẫn cứ có cảm giác...
“Chuyện gì?”
“Tại sao chị Hạ Mạt lại kết hôn với anh Âu Thần?”
“Ừm...”
Trân Ân khựng lại, những gì đêm đó cô nghe được vẫn như đang lảng vảng trong đầu.
...
“... Chỉ cần anh đồng ý hiến thận cho Tiểu Trừng”, ngay hành lang trống không ở bệnh viện, nước mắt của Hạ Mạt lăn dài, “... vậy thì... ta kết hôn...”.
...
“Có thể là... có thể là Hạ Mạt yêu Âu Thần! Âu Thần từ nhỏ đã thích Hạ Mạt, yêu bao nhiêu năm nay rồi, tuy rằng Âu Thần có hơi ngang ngược bá đạo, thế nhưng tình cảm của Âu Thần đối với Hạ Mạt thật sâu đậm không thể phủ nhận được! Cho nên cuối cùng Hạ Mạt cũng bị Âu Thần làm cho mủi lòng cảm động chứ sao!”
Trân Ân nói vừa gấp vừa nhanh, cô cố gắng kiềm nén cảm giác tội lỗi trong lòng mình, không thể, không thể để cho Tiểu Trừng biết, nếu như Tiểu Trừng biết vì sao Hạ Mạt lại kết hôn với Âu Thần, cậu ta nhất định sẽ phản đối, thế thì phẫu thuật hiến thận sẽ ra sao đây, Tiểu Trừng nhất định sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng!
“Cậu nhìn xem, lúc nãy tình cảm của Hạ Mạt và Âu Thần tuyệt làm sao, tuy là Âu Thần vẫn còn chút lạnh nhạt không thích nói chuyện với người ta, nhưng ánh mắt Âu Thần nhìn Hạ Mạt, thật say đắm biết bao! Hạ Mạt xem ra đang rất hạnh phúc đó chứ? Vì vậy ta nên chúc phúc cho họ, nhất định họ sẽ hạnh phúc, nhất định họ sẽ hạnh phúc!”
“Là vậy sao...” Tiểu Trừng đột nhiên nhìn ra cửa phòng bệnh.
Trên hành lang dài trong bệnh viện.
“Cảm ơn anh.” Hạ Mạt khẽ nói.
Doãn Hạ Mạt không thể để cho Tiểu Trừng có những hoài nghi về hôn lễ giữa cô và Âu Thần, bằng không những chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến quá trình điều dưỡng của cậu. Doãn Hạ Mạt càng không thể để cho Tiểu Trừng biết Âu Thần sẽ là người hiến thận cho cậu, nếu không với tính cách của Tiểu Trừng, cậu tuyệt đối thà chết chứ không chấp nhận để cô đánh đổi hôn nhân vì mình. Doãn Hạ Mạt chỉ còn biết làm cho Tiểu Trừng tin rằng, là cô yêu Âu Thần nên mới làm lễ cưới gấp rút như vậy, vì thế, cô muốn trước mặt Tiểu Trừng, Âu Thần phối hợp diễn với mình.
“Những ngày này...”
Tiếng bước chân vọng nhẹ trên hành lang của bệnh viện, Âu Thần ưu tư nhìn bóng hai người họ đổ xuống trải dài trên mặt hành lang, hai cái bóng đó xem ra rất gần rất gần...
“... em hoàn toàn là đang diễn kịch đó sao?”