-
Chương 77: Đại kết cuộc - Hạ
Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng Hành Chỉ, hắn bịt miệng muốn đẩy Thẩm Ly ra, nhưng tay lại không chút sức lực, chưa đẩy được Thẩm Ly ra, hắn đã ngã sang bên cạnh nằm sấp dưới đất, rồi lại phun ra một ngụm máu. Bạch y không nhuốm chút bụi trần kia, ngón tay thon dài tinh khiết kia, còn có gương mặt luôn treo nụ cười nhàn nhạt kia lúc này đã bị máu tươi nhuộm thành một màng hỗn loạn.
"Hành Chỉ... " Thẩm Ly ngây ngốc gọi hắn, lòng tràn ngập sợ hãi và hoảng hốt chưa từng xuất hiện, nàng gần như quỳ gối dịch đến bên cạnh Hành Chỉ, ôm hắn đặt lên chân mình, ngón tay và đôi môi nàng còn run rẫy dữ dội hơn Hành Chỉ, "Tại sao..." Nàng đưa tay chùi máu trên khóe môi Hành Chỉ, nhưng lập tức lại có máu trào ra, nhuộm ướt tay áo nàng, "Chẳng phải đã ra ngoài rồi sao?" Giọng nàng vô cùng run rẩy, "Người đó đã thay ta chôn theo Khư Thiên
Uyên rồi... Người đó" Thẩm Ly nghẹn ngào, "Tại sao chàng vẫn thế này?"
Bàn tay băng lạnh bị nắm chặt, Hành Chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Ly, trong đôi mắt không chút hoảng loạn kia dường như ẩn giấu sức mạnh khiến người ta bình tĩnh lại, hắn nuốt xuống khí tanh đang cuộn trào trong cổ họng, hơi thở yếu ớt, nhưng sắc mặt lại không chút yếu đuối: "Thần minh... không còn lý đo
để tồn tại nữa."
Thiên ngoại thiên sẽ biến mất theo Khư Thiên Uyên, không còn thứ gì có thể uy hiếp sự tồn vong của Tam giới, trời đất bây giờ không cần sức mạnh để đối kháng với Thiên đạo nữa. Chức vị Thần do trời sinh ra này cũng đã đến lúc hoàn tất rút lui rồi.
"Thần minh không còn lý do tồn tại thì đã sao!" Thẩm Ly nắm chặt tay hắn, giọng khô đắng như cảm giác trong cổ họng lúc này, "Hành Chỉ vẫn còn lý do để tồn tại! Không phải thần minh, chỉ là chàng, chỉ là Hành Chỉ thôi, chàng
vẫn còn rất nhiều lý do để sống tiếp"
"Nếu còn có thể... " Hành Chỉ cười cười, "Lý đo để ta sống tiếp chỉ còn duy
nhất mỗi Thẩm Ly nàng."
Khư Thiên Uyên trong không trung bỗng rung chuyển dữ dội, phạm vi của bóng tối dần dần thu hẹp. Cho dù Hành Chỉ có nghiến răng chặt đến đâu máu tươi vẫn trào ra từ khóe miệng hắn, hắn cảm giác được bàn tay không ngừng run rẩy của Thẩm Ly, hoảng loạn đến mức không còn chút oai phong thường ngày.
"Sinh vật Thẩm Ly này, rất không biết chăm sóc bản thân... rất không biết thương xót bản thân..." Hành Chỉ ho mấy tiếng, "Nếu có thể, ta muốn thay
nàng chăm sóc nàng, thay nàng thương xót nàng"
Ngực Thẩm Ly quặn đau, giống như huyết mạch bị bóp nát: "Chàng nói
được thì phải làm được!"
Hành Chỉ bật cười lắc đầu, bỗng lại ho dữ dội, quá nhiều máu tươi khiến Thẩm Ly gần như không cầm chắc được tay hắn, có lẽ biểu hiện của nàng quá bi thương. Hành Chỉ cười nói, "Từng chữ nhỏ máu... Hôm nay ta phải chơi đến
cùng, coi như làm Tử quy một lần, làm đồng loại của nàng một lần vậy." [1]
[1] Tử quy, hay còn gọi là đỗ quyên, tương truyền là do hồn Đỗ Vũ vua nước Thục hóa thành. Cuối xuân đầu hè thường kêu đêm ngày, tiếng kêu bi thảm, đến thổ huyết mới
thôi. Có câu thơ: Đỗ Quyên khóc thành máu | Quay về kêu ảo não
Thẩm Ly nghiến răng: "Lúc thế này cũng chỉ có chàng mới đùa giỡn
được..."
Một câu nói khơi gợi biết bao hồi ức, ngay cả Hành Chỉ cũng lặng đi, sau một hồi im lặng, hắn nhếch môi, ba phần thở dài, ba phần bất lực, còn lại vài
phần khấn cầu: "Vậy, Thẩm Ly, nàng hãy cười đi."
Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Hành Chỉ, giọt nước mắt ấm nóng quét qua gò má đẫm máu tươi của hắn, tẩy ra một vệt trắng bệch. Thẩm Ly nhếch môi mỉm cười.
Hành Chỉ ngoảnh đầu, nhắm mắt thở dài: "Thật là... thảm thiết vô cùng"
Nói xong lời này, sắc mặt Hành Chỉ bỗng tái đi, cơ thịt toàn thân bỗng co
lại. Lúc này Khư Thiên Uyên rung chuyển kịch liệt, thanh âm nứt vỡ trên bầu trời truyền xuống, Thẩm Ly ngây ngốc quay đầu, thấy không gian màu đen trong bầu trời kia bị một sức mạnh vô hình đập nát như một thứ đồ gốm, mảnh vụn hóa thành tro bụi, yêu thú phong ấn bên trong cũng vậy, dã lâm cũng thế, tất cả đều theo gió bay đi, mất tăm mất tích nơi chân trời, ánh nắng xuyên qua chướng khí, chiếu rọi lên mảnh đất bị bóng tối của Khu Thiên Uyên che phủ ngàn năm, quét sạch đi tất cả tối tăm.
Trong ánh nắng chói mắt, Thẩm Ly dường như nhìn thấy một ngọn lửa yếu ớt nhảy nhót trong không trung, nó như một chiếc lá, chằm chậm rơi xuống chìm vào lòng đất.
"Thẩm Ly!" Nàng nghe Hành Chỉ nhẹ giọng hỏi, "Đây có phải là ánh nắng
trong giấc mơ của nàng không?"
Thẩm Ly nhìn hắn, không thấy trên môi hắn trào ra máu nữa, nhưng không biết vì sao, lòng nàng lại càng hoảng loạn hơn, "Không phải." Nàng nói,
"Không phải, chàng phải cùng ta đi tìm ánh nắng đó, đi tìm hình ảnh đó."
"Thật đáng tiếc... nhưng mà... ta tin, sau này nàng nhất định sẽ tìm
được"
Hắn từ từ nhắm mắt như vô cùng mệt mỏi, "Ánh nắng như vậy... "
Bàn tay nắm lấy tay Thẩm Ly của Hành Chỉ dần dần vô lực, Thẩm Ly cúi
đầu, nắm tay hắn để mu bàn tay áp lên má mình: "Khốn kiếp..." Giọng nàng khàn đặc, thanh âm cực thấp, "Chàng biết rõ là ta muốn tìm Hành Chỉ phơi
mình dưới ánh nắng đó mà... Khốn kiếp."
Chàng bảo ta phải đi đâu tìm một Hành Chỉ nữa đây!
Nhưng không ai đáp lại lời nàng...
Trong không trung không biết từ đâu rơi xuống vô số kim quang lấp lánh,
giống như tuyết lớn giữa trời đông, phủ khắp đất trời.
Các tiên nhân đang đứng yên bên cạnh đều ngẩng đầu, không biết ai hô
lên một tiếng: "Là thần quang! Là thần quang Hành Chỉ thần quân quy thiên!" Các tiên nhân đồng loạt quỳ xuống, dập đầu khấu bái, "Cung tiễn Thần quân."
"Cung tiễn Hành Chỉ thần quân!"
Vị thần cuối cùng trong trời đất, đã biến mất.
Thiên đạo cuối cùng cũng thừa nhận hắn ra đi với thân phận thần minh rồi
sao, Thiên đạo cuối cùng cũng để hắn hóa thành một dải sinh cơ trong trời đất, tồn tại cùng vạn vật, đồng thọ cùng trời đất rồi sao... Vậy còn nàng, chẳng phải là dù có vào luân hồi cũng không thể nào gặp được Hành Chỉ nữa.
Thẩm Ly ngẩng đầu nhìn kim quang đầy trời, trong hào quang lấp lánh đó, tất cả ánh sáng trong đôi mắt nàng dần dần lụi tắt.
Không còn một người như vậy nữa...
Nàng ôm cơ thể dần dần băng lạnh trong lòng, nhẹ áp vào má hắn, giống
như muốn tắt lụi cùng hơi thở hắn.
Không biết qua bao lâu, có người bước lên phía trước, nhẹ giọng gọi: "Bích Thương vương!" Thẩm Ly không đáp, người đó dừng lại một lúc, lại nói, "Bích Thương vương Thẩm Ly, Thần quân đã quy thiên, thần thức không còn, thân thể của ngài ấy không thể tùy tiện để lại ở Hạ giới, các đời Thần quân sau khi quy thiên đều phải dùng Tam muội chân hỏa để độ hóa thành vô hình. Bích
Thương vương, hãy giao Thần quân cho ta."
Lúc này Thẩm Ly mới ngẩng đầu nhìn người đến, là Thiên đế đích thân xuống Ma giới đòi người. Nàng cúi đầu, vẫn dùng tư thế đó áp sát vào Hành
Chỉ: "Không được."
Sắc mặt Thiên đế khẽ biến, nhưng thấy Thẩm Ly như vậy cũng không giận mà chỉ nói: "Tôn thể Thần quân, chỉ có dùng Tam muội chân hỏa hỏa táng mới
có thể bảo vệ thế gian được chu toàn."
"Ha." Thẩm Ly cười lạnh, "Lúc chàng còn sống, chuyện gì các người cũng
bắt chàng bảo vệ Tam giới chu toàn, bảo vệ thiên hạ chúng sinh, chàng chết
rồi ngay cả thi thể các người cũng không tha, còn muốn bắt thi thể chàng cống hiến cho bình an của Tam giới nữa sao?" Bàn tay đang ôm Hành Chỉ của nàng siết chặt, mắt lóe ánh đỏ, đốt lên một thành lũy trước mặt Thiên đế, ngọn lửa nóng rực đốt cháy vài sợi tóc mai của Thiên đế, ép Thiên đế không thể không lùi lại vài bước.
"Các người có bản lĩnh thì cứ cướp người trong tay bổn vương đi."
Ánh mắt Thiên đế trầm xuống, lại nghe Thẩm Ly nói: "Nếu hôm nay các
người thật sự cướp chàng đem thiêu, ngày sau Bích Thương vương Thẩm Ly ta nhất định hỏa công Cửu trùng thiên, nhất định đốt cho Thiên giới các người không còn manh giáp!" Giọng nàng không lớn, nhưng sự quyết đoán dứt khoát trong lời nói khiến những người có mặt không ai không kinh sợ.
Cách một bức tường lửa, chúng tiên nhân đều thấy đôi mắt nhuộm sắc máu của Thẩm Ly lạnh lùng nhìn họ. Trong lúc giằng co, U Lan bỗng bước đến bên cạnh Thiên đế bái: "Đế quân, Hành Chỉ thần quân bị chúng sinh Tam giới trói buộc cả đời, đến giờ cũng nên trả lại tự do cho ngài ấy rồi." Nàng ta cúi
người quỳ xuống, "U Lan khẩn cầu Đế quân khoan hồng đại lượng!"
"Hoàng gia gia!" Phất Dung quân cũng vén áo quỳ bên cạnh U Lan, "Thần quân tuy đã quy thiên, nhưng vừa rồi mọi người đều chứng kiến, nhất định là Thần quân muốn ở bên Bích Thương vương. Hoàng gia gia vô cùng tôn trọng Thần quân, tại sao lúc này không tôn trọng và khoan dung cho ngài ấy thêm
một lần. Phất Dung cầu Hoàng gia gia khai ân!"
Thiên đế thấy hai tiểu bối như vậy, mày khẽ nhíu lại, bỗng sau lưng lũ lượt truyền đến tiếng quỳ gối cầu xin, Thiên đế ngẩn ra, quay đầu lại, các tiên nhân có mặt không ai không cúi đầu quỳ xuống. Thiên đế đảo mắt một vòng rồi thở dài, quay đầu nhìn Thẩm Ly sau bức tường lửa, cuối cùng ánh mắt xoay chuyển, dừng trên gương mặt nhắm mắt an nhiên của Hành Chỉ: "Thôi vậy!"
Thiên đế thở dài, "Thôi vậy thôi vậy!" Nói xong, Thiên đế phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc này Phất Dung quân và U Lan mới đứng dậy, hai người nhìn Thẩm Ly sau bức tường lửa, không nói một lời cưỡi mây bay đi. Các tiên nhân cũng dần dần theo họ rời khỏi.
Mãi đến khi tất cả đi hết, Thẩm Ly mới rút lại ngọn lửa, ôm lấy Hành Chỉ
lặng lẽ ngồi đó: "Chàng tự do rồi." Giọng nàng khàn đặc, "Chàng xem, không
ai dùng thân phận thần minh để trói buộc chàng nữa rồi."
Nhưng Hành Chỉ đã không còn phản ứng gì nữa, Thẩm Ly ôm lấy hắn, vùi đầu vào hõm cổ lạnh băng của hắn, ngửi mùi hương nhạt nhạt trên người hắn, ảo tưởng rằng một khắc sau hắn sẽ tỉnh lại.
Kim quang khắp trời dần dần tan biến, cát vàng bị gió cuộn đến từng trận từng trận, Thẩm Ly không biết ngồi đó bao lâu, mãi đến khi xa xa có người
đến gọi: "Vương gia!"
Là người của Ma giới tìm đến. Thẩm Ly ngẩng đầu lên, người đi đầu chính là Ma quân, bà không đeo mặt nạ cũng không hóa thân nam nhân, vội vã bước đến, bà nhìn Thẩm Ly, im lặng rất lâu, cúi cùng khom xuống nhìn vào
mắt nàng, nói như an ủi: "Con bé ngốc, phải về nhà rồi."
"Sư phụ..." Nàng ngẩng đầu nhìn bà, trong mắt hoàn toàn không còn chút
ánh sáng ngày nào, "Con đã đánh mất hai người không nên để mất."
Giọng nàng khàn đặc, khiến Thẩm Mộc Nguyệt nghe mà lòng chợt mềm: "A
Ly..." Bà không biết nên nói gì, dừng lại một lúc, chỉ nói, "Về nhà đi đã."
Một năm sau.
Khư Thiên Uyên biến mất, chướng khí ở Ma giới giảm đi nhiều, quái vật bị
nhiễm chướng khí rồi ma hóa, yêu hóa cũng ngày càng ít đi, bên ngoài không còn chiến sự, phân tranh lợi ích trong triều đình ngày càng dữ dội, Thẩm Ly không thích những minh tranh ám đầu này, cả ngày báo bệnh không thượng triều, cũng không đến Nghị sự điện, dù sao cũng không còn chiến sự gì cần nàng nhọc lòng, ngày ngày nàng dạo chơi trong Đô thành Ma giới, thỉnh thoáng bắt vài Tướng quân lười biếng trốn đi uống rượu, xử lý vài tân binh ỷ thế hiếp người, người ta đặt danh xưng mới cho nàng là "Gặp vận xui".
Nhục Nha nghe thấy rất bất bình cho Thẩm Ly: "Nhà hắn mới gặp vận xui ấy! Đừng để Nhục Nha biết là kẻ xui xẻo nào truyền ra lời này, biết rồi nhất
định cho Suỵt Suỵt mổ trọc đầu hắn!"
Thẩm Ly ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà: "Có gì không hay đâu." Nàng
nói, "Ta vốn là một kẻ rất xui xẻo mà."
Nhục Nha nghe vậy ngẩn ra, cụp mắt xuống.
Nhục Nha còn nhớ lúc Vương gia toàn thân đầy máu mang thi thể Hành Chỉ
thần quân trở về, Thẩm Ly lúc đó cứ như mất hồn. Sau khi đưa Hành Chỉ thần quân đến Tuyết Tế điện, nàng để cả người đầy thương tích một mình ở trong Tuyết Tế điện ba tháng, cuối cùng là Ma quân không chịu được nữa mới cưỡng ép kéo nàng ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, một trận bệnh nặng liên tục bám lấy nàng, ba bốn tháng sau khi khỏi bệnh, Thẩm Ly giống như đã nghĩ thông, lại khôi phục dáng vẻ trước kia, nhưng Nhục Nha biết, Thẩm Ly này, lòng đã nát tan.
"Ngày mai ta sẽ không về phủ." Thẩm Ly uống hết trà, nhẹ giọng lên tiếng,
"Chỉ chuẩn bị thức ăn cho mình ngươi là được rồi."
Nhục Nha ngẩn ra, bỗng nhớ lại, ngày mai chẳng phải là tròn một năm Thần quân quy thiên sao.
Nhục Nha hơi lo lắng gật đầu. Thẩm Ly liếc nhìn Nhục Nha, sau đó vò tóc
nàng ta: "Đừng lo, đã qua hết rồi. Ta biết mà."
Mạng này là do Hành Chỉ và phụ thân nàng cùng nhặt về, cho dù nàng không sống cho mình, cũng phải vì họ mà sống thật tốt, phải chăm sóc bản thân, phải thương xót bản thân, nếu Hành Chỉ không có cách giúp nàng, vậy nàng chỉ đành tự chăm lo cho chính mình.
Nhục Nha gật đầu, nhìn Thẩm Ly đi xa, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Cửa lớn của Tuyết Tế điện lại được mở. Khí lạnh bên trong ùa ra, Thẩm Ly
khẽ nhắm mắt, khí lạnh như thế này có thể khiến nàng nhớ đến Hành Chỉ, nàng bước vào trong Tuyết Tế điện, nàng đặt thi thể của Hành Chỉ trong phong ấn tự nhiên của trời đất này, vừa bảo vệ thi thể của hắn không hỏng, lại không để những kẻ mưu đồ bất chính trộm mất.
"Hành Chỉ." Nàng vạch từng tầng sương tuyết ra, ngẩng đầu nhìn lên cột
băng ở giữa, nhưng tròng mắt bỗng co lại.
Trong cột băng... không có nguời!
Thẩm Ly ngạc nhiên, nàng bước tới phía truớc, rảo quanh cột băng một
vòng cũng không thấy bóng dáng Hành Chỉ, lòng nàng hoảng hốt, nhưng lại âm ỉ đốt lên một tia hi vọng mới, nàng siết chặt quyền ép mình bình tĩnh lại, đúng lúc này bỗng bên ngoài Tuyết Tế điện truyền vào tiếng gọi của Nhục
Nha: "Vương gia! Vương gia!"
Thẩm Ly ra khỏi Tuyết Tế điện, thấy Nhục Nha thở dốc chạy đến trước mặt:
"Có... có... có yêu thú! Đang ở trên phố chính đó!
"Là một Tuyết yêu!"
Thẩm Ly đẩy Nhục Nha ra, cất bước rời đi, vì run rẩy nên bước chân hơi
loạng choạng, nàng chỉ nhìn về phía trước tìm kiếm hơi thở quen thuộc, một mạch chạy đến phố chính của Đô thành, như điên cuồng tìm kiếm phía trước mặt, bỗng nhiên nàng nghe thấy trước mặt có âm thanh huyên náo, có tiếng kinh hô của dân chúng, có tiếng quát mắng của quan binh, nàng len vào giữa đám đông, thấy một bóng người màu trắng đang đứng trên đường, hắn quay lưng về phía nàng, mái tóc xanh đã trắng như tuyết, nhưng Thẩm Ly biết, là người đó, không sai.
Nàng lập tức bước tới, ôm lấy hắn từ phía sau.
"Ta biết là chàng." Nàng nói, "Ta biết là chàng mà!"
Người xung quanh phản ứng thế nào Thẩm Ly không biết, nàng chỉ cảm
thấy tay mình bị một bàn tay băng lạnh phủ lên: "Nhẹ thôi!" Hắn nói, "Siết đau
quá."
Lúc này Thẩm Ly mới dám khẽ buông lỏng, người đó quay lại, vẫn là đôi mắt quen thuộc, vẫn là nụ cười nhàn nhạt ngày xưa "Thẩm Ly, những lúc thế
này nàng phải cười chứ."
Thẩm Ly nghe vậy, nước mắt lại rơi càng nhiều hơn: "Cứ... không cho
chàng toại nguyện đó."
Hành Chỉ thở dài: "Nàng không thể nghe lời được một lần sao." Hắn cúi người nâng cằm Thẩm Ly, sau đó ấn môi lên, "Dù sao cũng là tướng công nhà
mình mà."
Tiếng kinh hô xung quanh trở thành ảnh nền, Thẩm Ly cứ vậy mà mặc kệ tất cả ôm hôn Hành Chỉ giữa phố.
Hành Chỉ thần quân trở về, nhưng thần lực rất yếu, yếu đến mức chỉ như một tiên nhân bình thường, nhưng thân thể lại không bằng cả một tiên nhân bình thường. Thẩm Ly lo chướng khí còn sót lại ở Ma giới sẽ tổn hại đến hắn, nàng đưa hắn đến Nhân giới, mua một ngôi nhà nhỏ, giống như lúc xưa vẫn còn là Hành Vân.
Người của Thiên giới đến tìm hắn mấy lần, Hành Chỉ tránh không gặp, tỏ thái độ tránh đời, người của Thiên giới cũng biết điều, không đến tìm hắn nữa.
Thẩm Ly cùng Hành Chỉ ở trong ngôi nhà nhỏ. Cuộc sống dường như trở lại lúc ban đầu, thư sinh bệnh tật và nữ Vương gia bá khí, họ trồng một giàn nho ở sân sau, hai người cùng ra tay, vừa trồng vừa trò chuyện: "Nàng không hiếu kỳ là làm sao ta trở về được à?" Hành Chỉ hỏi Thẩm Ly.
Thẩm Ly dừng lại: "Hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi." Nàng thẳng thắn nói,
"Nếu hỏi rồi, phát hiện đây chỉ là một giấc mơ, vậy ta phải làm sao đây."
Hành Chì ngẩn ra, thầm nghĩ lần này Thấm Ly nhất định sợ hãi lắm, hắn cười cười, không nói thêm gì, không vội, hắn vẫn còn nhiều thời gian để cho Thẩm Ly biết, đây là hiện thực.
Chỉ là... hắn nhìn lên trời, Thiên ngoại thiên sụp đổ, kim quang còn sót lại của đám lão hữu... Hắn cúi đầu, xới xới đất, những ký ức về thần Thượng cổ đối với người đời sau sẽ chỉ còn là một giấc mộng mà thôi. Hắn có thể tưởng tượng được, trong Tây uyển ở Thiên giới, những linh vị nương nhờ vào chút thần lực còn sót lại của chúng thần kia lúc này chắc cũng đã tan thành mây
khói. Bởi vì... bọn họ đã dùng thần lực còn sót cuối cùng để biến thành sức
mạnh cho hắn sống tiếp tục.
Bằng hữu, quá khứ của hắn, không thể nào tìm lại được nữa.
"Thẩm Ly!" Hắn bỗng gọi, "Ta không còn mạnh mẽ như xưa, nàng có chê
bai ta không?"
Thẩm Ly liếc hắn, tự nhiên hỏi lại: "Tại sao lại chê bai? Lúc đầu người ta yêu
chỉ là một phàm nhân yếu đuối thôi mà."
Họ rảo một vòng, hóa ra chính là quay về khởi điểm.
Hành Chỉ ngây người, tiếp đó bật cười, không nói thêm gì.
Vị thần cuối cùng trên thế gian này không còn nữa, nhưng lại có thêm một
tiên nhân nhàn tản.
Ngày tháng qua đi, thời gian ở Nhân giới rất chậm, giàn nho trong tiểu viện của Thẩm Ly và Hành Chỉ đã bắt đầu trổ những chùm nho thật lớn.
Một ngày nọ, ánh nắng xuyên qua giàn nho chiếu xuống gương mặt Hành Chỉ đang nằm trên ghế lắc, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe một giọng nói: "Nếm thử nho đi!" Hành Chỉ mở mắt, thấy Thẩm Ly đang đứng cạnh mình, trong ánh sáng phản chiếu, bóng dáng nàng thật đẹp vô cùng. Hành Chỉ đưa tay đón lấy chùm nho, bỗng nhớ ra điều gì đó: "Thẩm Ly, lúc trước nàng vẫn
còn nợ ta hai nguyện vọng."
Thẩm Ly ngây ngốc, nghĩ một hồi, dường như nhớ ra chuyện này: "Chàng
còn có nguyện vọng gì nữa?"
"Nguyện vọng thứ nhất, sau này mỗi mùa hạ nàng đều phải giúp ta hái
nho."
Thẩm Ly nằm xuống chiếc ghế lắc bên cạnh hắn, gật đầu đồng ý: "Được
thôi."
"Nguyện vọng thứ hai... "
Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn hắn: "Hôm nay chàng muốn ước hết luôn sao?"
Lúc này vừa hay Hành Chỉ cũng quay đầu sang, hơi thở hai người rất gần, Hành Chỉ cười nói: "Bởi vì nguyện vọng thứ hai này phải tốn rất nhiều thời gian mới thực hiện được." Hắn sáp lại lặng lẽ đặt trên môi Thẩm Ly một nụ hôn.
"Sinh cho ta thật nhiều con như chùm nho này nhé! "
Thẩm Ly giật mình, đẩy hắn ra chạy mất: "Bệnh hoạn điên cuồng!"
Trong sân chỉ còn lại tiếng cười nhẹ không dứt của Hành Chỉ.
Lúc này, ánh nắng thật đẹp.
"Hành Chỉ... " Thẩm Ly ngây ngốc gọi hắn, lòng tràn ngập sợ hãi và hoảng hốt chưa từng xuất hiện, nàng gần như quỳ gối dịch đến bên cạnh Hành Chỉ, ôm hắn đặt lên chân mình, ngón tay và đôi môi nàng còn run rẫy dữ dội hơn Hành Chỉ, "Tại sao..." Nàng đưa tay chùi máu trên khóe môi Hành Chỉ, nhưng lập tức lại có máu trào ra, nhuộm ướt tay áo nàng, "Chẳng phải đã ra ngoài rồi sao?" Giọng nàng vô cùng run rẩy, "Người đó đã thay ta chôn theo Khư Thiên
Uyên rồi... Người đó" Thẩm Ly nghẹn ngào, "Tại sao chàng vẫn thế này?"
Bàn tay băng lạnh bị nắm chặt, Hành Chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Ly, trong đôi mắt không chút hoảng loạn kia dường như ẩn giấu sức mạnh khiến người ta bình tĩnh lại, hắn nuốt xuống khí tanh đang cuộn trào trong cổ họng, hơi thở yếu ớt, nhưng sắc mặt lại không chút yếu đuối: "Thần minh... không còn lý đo
để tồn tại nữa."
Thiên ngoại thiên sẽ biến mất theo Khư Thiên Uyên, không còn thứ gì có thể uy hiếp sự tồn vong của Tam giới, trời đất bây giờ không cần sức mạnh để đối kháng với Thiên đạo nữa. Chức vị Thần do trời sinh ra này cũng đã đến lúc hoàn tất rút lui rồi.
"Thần minh không còn lý do tồn tại thì đã sao!" Thẩm Ly nắm chặt tay hắn, giọng khô đắng như cảm giác trong cổ họng lúc này, "Hành Chỉ vẫn còn lý do để tồn tại! Không phải thần minh, chỉ là chàng, chỉ là Hành Chỉ thôi, chàng
vẫn còn rất nhiều lý do để sống tiếp"
"Nếu còn có thể... " Hành Chỉ cười cười, "Lý đo để ta sống tiếp chỉ còn duy
nhất mỗi Thẩm Ly nàng."
Khư Thiên Uyên trong không trung bỗng rung chuyển dữ dội, phạm vi của bóng tối dần dần thu hẹp. Cho dù Hành Chỉ có nghiến răng chặt đến đâu máu tươi vẫn trào ra từ khóe miệng hắn, hắn cảm giác được bàn tay không ngừng run rẩy của Thẩm Ly, hoảng loạn đến mức không còn chút oai phong thường ngày.
"Sinh vật Thẩm Ly này, rất không biết chăm sóc bản thân... rất không biết thương xót bản thân..." Hành Chỉ ho mấy tiếng, "Nếu có thể, ta muốn thay
nàng chăm sóc nàng, thay nàng thương xót nàng"
Ngực Thẩm Ly quặn đau, giống như huyết mạch bị bóp nát: "Chàng nói
được thì phải làm được!"
Hành Chỉ bật cười lắc đầu, bỗng lại ho dữ dội, quá nhiều máu tươi khiến Thẩm Ly gần như không cầm chắc được tay hắn, có lẽ biểu hiện của nàng quá bi thương. Hành Chỉ cười nói, "Từng chữ nhỏ máu... Hôm nay ta phải chơi đến
cùng, coi như làm Tử quy một lần, làm đồng loại của nàng một lần vậy." [1]
[1] Tử quy, hay còn gọi là đỗ quyên, tương truyền là do hồn Đỗ Vũ vua nước Thục hóa thành. Cuối xuân đầu hè thường kêu đêm ngày, tiếng kêu bi thảm, đến thổ huyết mới
thôi. Có câu thơ: Đỗ Quyên khóc thành máu | Quay về kêu ảo não
Thẩm Ly nghiến răng: "Lúc thế này cũng chỉ có chàng mới đùa giỡn
được..."
Một câu nói khơi gợi biết bao hồi ức, ngay cả Hành Chỉ cũng lặng đi, sau một hồi im lặng, hắn nhếch môi, ba phần thở dài, ba phần bất lực, còn lại vài
phần khấn cầu: "Vậy, Thẩm Ly, nàng hãy cười đi."
Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Hành Chỉ, giọt nước mắt ấm nóng quét qua gò má đẫm máu tươi của hắn, tẩy ra một vệt trắng bệch. Thẩm Ly nhếch môi mỉm cười.
Hành Chỉ ngoảnh đầu, nhắm mắt thở dài: "Thật là... thảm thiết vô cùng"
Nói xong lời này, sắc mặt Hành Chỉ bỗng tái đi, cơ thịt toàn thân bỗng co
lại. Lúc này Khư Thiên Uyên rung chuyển kịch liệt, thanh âm nứt vỡ trên bầu trời truyền xuống, Thẩm Ly ngây ngốc quay đầu, thấy không gian màu đen trong bầu trời kia bị một sức mạnh vô hình đập nát như một thứ đồ gốm, mảnh vụn hóa thành tro bụi, yêu thú phong ấn bên trong cũng vậy, dã lâm cũng thế, tất cả đều theo gió bay đi, mất tăm mất tích nơi chân trời, ánh nắng xuyên qua chướng khí, chiếu rọi lên mảnh đất bị bóng tối của Khu Thiên Uyên che phủ ngàn năm, quét sạch đi tất cả tối tăm.
Trong ánh nắng chói mắt, Thẩm Ly dường như nhìn thấy một ngọn lửa yếu ớt nhảy nhót trong không trung, nó như một chiếc lá, chằm chậm rơi xuống chìm vào lòng đất.
"Thẩm Ly!" Nàng nghe Hành Chỉ nhẹ giọng hỏi, "Đây có phải là ánh nắng
trong giấc mơ của nàng không?"
Thẩm Ly nhìn hắn, không thấy trên môi hắn trào ra máu nữa, nhưng không biết vì sao, lòng nàng lại càng hoảng loạn hơn, "Không phải." Nàng nói,
"Không phải, chàng phải cùng ta đi tìm ánh nắng đó, đi tìm hình ảnh đó."
"Thật đáng tiếc... nhưng mà... ta tin, sau này nàng nhất định sẽ tìm
được"
Hắn từ từ nhắm mắt như vô cùng mệt mỏi, "Ánh nắng như vậy... "
Bàn tay nắm lấy tay Thẩm Ly của Hành Chỉ dần dần vô lực, Thẩm Ly cúi
đầu, nắm tay hắn để mu bàn tay áp lên má mình: "Khốn kiếp..." Giọng nàng khàn đặc, thanh âm cực thấp, "Chàng biết rõ là ta muốn tìm Hành Chỉ phơi
mình dưới ánh nắng đó mà... Khốn kiếp."
Chàng bảo ta phải đi đâu tìm một Hành Chỉ nữa đây!
Nhưng không ai đáp lại lời nàng...
Trong không trung không biết từ đâu rơi xuống vô số kim quang lấp lánh,
giống như tuyết lớn giữa trời đông, phủ khắp đất trời.
Các tiên nhân đang đứng yên bên cạnh đều ngẩng đầu, không biết ai hô
lên một tiếng: "Là thần quang! Là thần quang Hành Chỉ thần quân quy thiên!" Các tiên nhân đồng loạt quỳ xuống, dập đầu khấu bái, "Cung tiễn Thần quân."
"Cung tiễn Hành Chỉ thần quân!"
Vị thần cuối cùng trong trời đất, đã biến mất.
Thiên đạo cuối cùng cũng thừa nhận hắn ra đi với thân phận thần minh rồi
sao, Thiên đạo cuối cùng cũng để hắn hóa thành một dải sinh cơ trong trời đất, tồn tại cùng vạn vật, đồng thọ cùng trời đất rồi sao... Vậy còn nàng, chẳng phải là dù có vào luân hồi cũng không thể nào gặp được Hành Chỉ nữa.
Thẩm Ly ngẩng đầu nhìn kim quang đầy trời, trong hào quang lấp lánh đó, tất cả ánh sáng trong đôi mắt nàng dần dần lụi tắt.
Không còn một người như vậy nữa...
Nàng ôm cơ thể dần dần băng lạnh trong lòng, nhẹ áp vào má hắn, giống
như muốn tắt lụi cùng hơi thở hắn.
Không biết qua bao lâu, có người bước lên phía trước, nhẹ giọng gọi: "Bích Thương vương!" Thẩm Ly không đáp, người đó dừng lại một lúc, lại nói, "Bích Thương vương Thẩm Ly, Thần quân đã quy thiên, thần thức không còn, thân thể của ngài ấy không thể tùy tiện để lại ở Hạ giới, các đời Thần quân sau khi quy thiên đều phải dùng Tam muội chân hỏa để độ hóa thành vô hình. Bích
Thương vương, hãy giao Thần quân cho ta."
Lúc này Thẩm Ly mới ngẩng đầu nhìn người đến, là Thiên đế đích thân xuống Ma giới đòi người. Nàng cúi đầu, vẫn dùng tư thế đó áp sát vào Hành
Chỉ: "Không được."
Sắc mặt Thiên đế khẽ biến, nhưng thấy Thẩm Ly như vậy cũng không giận mà chỉ nói: "Tôn thể Thần quân, chỉ có dùng Tam muội chân hỏa hỏa táng mới
có thể bảo vệ thế gian được chu toàn."
"Ha." Thẩm Ly cười lạnh, "Lúc chàng còn sống, chuyện gì các người cũng
bắt chàng bảo vệ Tam giới chu toàn, bảo vệ thiên hạ chúng sinh, chàng chết
rồi ngay cả thi thể các người cũng không tha, còn muốn bắt thi thể chàng cống hiến cho bình an của Tam giới nữa sao?" Bàn tay đang ôm Hành Chỉ của nàng siết chặt, mắt lóe ánh đỏ, đốt lên một thành lũy trước mặt Thiên đế, ngọn lửa nóng rực đốt cháy vài sợi tóc mai của Thiên đế, ép Thiên đế không thể không lùi lại vài bước.
"Các người có bản lĩnh thì cứ cướp người trong tay bổn vương đi."
Ánh mắt Thiên đế trầm xuống, lại nghe Thẩm Ly nói: "Nếu hôm nay các
người thật sự cướp chàng đem thiêu, ngày sau Bích Thương vương Thẩm Ly ta nhất định hỏa công Cửu trùng thiên, nhất định đốt cho Thiên giới các người không còn manh giáp!" Giọng nàng không lớn, nhưng sự quyết đoán dứt khoát trong lời nói khiến những người có mặt không ai không kinh sợ.
Cách một bức tường lửa, chúng tiên nhân đều thấy đôi mắt nhuộm sắc máu của Thẩm Ly lạnh lùng nhìn họ. Trong lúc giằng co, U Lan bỗng bước đến bên cạnh Thiên đế bái: "Đế quân, Hành Chỉ thần quân bị chúng sinh Tam giới trói buộc cả đời, đến giờ cũng nên trả lại tự do cho ngài ấy rồi." Nàng ta cúi
người quỳ xuống, "U Lan khẩn cầu Đế quân khoan hồng đại lượng!"
"Hoàng gia gia!" Phất Dung quân cũng vén áo quỳ bên cạnh U Lan, "Thần quân tuy đã quy thiên, nhưng vừa rồi mọi người đều chứng kiến, nhất định là Thần quân muốn ở bên Bích Thương vương. Hoàng gia gia vô cùng tôn trọng Thần quân, tại sao lúc này không tôn trọng và khoan dung cho ngài ấy thêm
một lần. Phất Dung cầu Hoàng gia gia khai ân!"
Thiên đế thấy hai tiểu bối như vậy, mày khẽ nhíu lại, bỗng sau lưng lũ lượt truyền đến tiếng quỳ gối cầu xin, Thiên đế ngẩn ra, quay đầu lại, các tiên nhân có mặt không ai không cúi đầu quỳ xuống. Thiên đế đảo mắt một vòng rồi thở dài, quay đầu nhìn Thẩm Ly sau bức tường lửa, cuối cùng ánh mắt xoay chuyển, dừng trên gương mặt nhắm mắt an nhiên của Hành Chỉ: "Thôi vậy!"
Thiên đế thở dài, "Thôi vậy thôi vậy!" Nói xong, Thiên đế phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc này Phất Dung quân và U Lan mới đứng dậy, hai người nhìn Thẩm Ly sau bức tường lửa, không nói một lời cưỡi mây bay đi. Các tiên nhân cũng dần dần theo họ rời khỏi.
Mãi đến khi tất cả đi hết, Thẩm Ly mới rút lại ngọn lửa, ôm lấy Hành Chỉ
lặng lẽ ngồi đó: "Chàng tự do rồi." Giọng nàng khàn đặc, "Chàng xem, không
ai dùng thân phận thần minh để trói buộc chàng nữa rồi."
Nhưng Hành Chỉ đã không còn phản ứng gì nữa, Thẩm Ly ôm lấy hắn, vùi đầu vào hõm cổ lạnh băng của hắn, ngửi mùi hương nhạt nhạt trên người hắn, ảo tưởng rằng một khắc sau hắn sẽ tỉnh lại.
Kim quang khắp trời dần dần tan biến, cát vàng bị gió cuộn đến từng trận từng trận, Thẩm Ly không biết ngồi đó bao lâu, mãi đến khi xa xa có người
đến gọi: "Vương gia!"
Là người của Ma giới tìm đến. Thẩm Ly ngẩng đầu lên, người đi đầu chính là Ma quân, bà không đeo mặt nạ cũng không hóa thân nam nhân, vội vã bước đến, bà nhìn Thẩm Ly, im lặng rất lâu, cúi cùng khom xuống nhìn vào
mắt nàng, nói như an ủi: "Con bé ngốc, phải về nhà rồi."
"Sư phụ..." Nàng ngẩng đầu nhìn bà, trong mắt hoàn toàn không còn chút
ánh sáng ngày nào, "Con đã đánh mất hai người không nên để mất."
Giọng nàng khàn đặc, khiến Thẩm Mộc Nguyệt nghe mà lòng chợt mềm: "A
Ly..." Bà không biết nên nói gì, dừng lại một lúc, chỉ nói, "Về nhà đi đã."
Một năm sau.
Khư Thiên Uyên biến mất, chướng khí ở Ma giới giảm đi nhiều, quái vật bị
nhiễm chướng khí rồi ma hóa, yêu hóa cũng ngày càng ít đi, bên ngoài không còn chiến sự, phân tranh lợi ích trong triều đình ngày càng dữ dội, Thẩm Ly không thích những minh tranh ám đầu này, cả ngày báo bệnh không thượng triều, cũng không đến Nghị sự điện, dù sao cũng không còn chiến sự gì cần nàng nhọc lòng, ngày ngày nàng dạo chơi trong Đô thành Ma giới, thỉnh thoáng bắt vài Tướng quân lười biếng trốn đi uống rượu, xử lý vài tân binh ỷ thế hiếp người, người ta đặt danh xưng mới cho nàng là "Gặp vận xui".
Nhục Nha nghe thấy rất bất bình cho Thẩm Ly: "Nhà hắn mới gặp vận xui ấy! Đừng để Nhục Nha biết là kẻ xui xẻo nào truyền ra lời này, biết rồi nhất
định cho Suỵt Suỵt mổ trọc đầu hắn!"
Thẩm Ly ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà: "Có gì không hay đâu." Nàng
nói, "Ta vốn là một kẻ rất xui xẻo mà."
Nhục Nha nghe vậy ngẩn ra, cụp mắt xuống.
Nhục Nha còn nhớ lúc Vương gia toàn thân đầy máu mang thi thể Hành Chỉ
thần quân trở về, Thẩm Ly lúc đó cứ như mất hồn. Sau khi đưa Hành Chỉ thần quân đến Tuyết Tế điện, nàng để cả người đầy thương tích một mình ở trong Tuyết Tế điện ba tháng, cuối cùng là Ma quân không chịu được nữa mới cưỡng ép kéo nàng ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, một trận bệnh nặng liên tục bám lấy nàng, ba bốn tháng sau khi khỏi bệnh, Thẩm Ly giống như đã nghĩ thông, lại khôi phục dáng vẻ trước kia, nhưng Nhục Nha biết, Thẩm Ly này, lòng đã nát tan.
"Ngày mai ta sẽ không về phủ." Thẩm Ly uống hết trà, nhẹ giọng lên tiếng,
"Chỉ chuẩn bị thức ăn cho mình ngươi là được rồi."
Nhục Nha ngẩn ra, bỗng nhớ lại, ngày mai chẳng phải là tròn một năm Thần quân quy thiên sao.
Nhục Nha hơi lo lắng gật đầu. Thẩm Ly liếc nhìn Nhục Nha, sau đó vò tóc
nàng ta: "Đừng lo, đã qua hết rồi. Ta biết mà."
Mạng này là do Hành Chỉ và phụ thân nàng cùng nhặt về, cho dù nàng không sống cho mình, cũng phải vì họ mà sống thật tốt, phải chăm sóc bản thân, phải thương xót bản thân, nếu Hành Chỉ không có cách giúp nàng, vậy nàng chỉ đành tự chăm lo cho chính mình.
Nhục Nha gật đầu, nhìn Thẩm Ly đi xa, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Cửa lớn của Tuyết Tế điện lại được mở. Khí lạnh bên trong ùa ra, Thẩm Ly
khẽ nhắm mắt, khí lạnh như thế này có thể khiến nàng nhớ đến Hành Chỉ, nàng bước vào trong Tuyết Tế điện, nàng đặt thi thể của Hành Chỉ trong phong ấn tự nhiên của trời đất này, vừa bảo vệ thi thể của hắn không hỏng, lại không để những kẻ mưu đồ bất chính trộm mất.
"Hành Chỉ." Nàng vạch từng tầng sương tuyết ra, ngẩng đầu nhìn lên cột
băng ở giữa, nhưng tròng mắt bỗng co lại.
Trong cột băng... không có nguời!
Thẩm Ly ngạc nhiên, nàng bước tới phía truớc, rảo quanh cột băng một
vòng cũng không thấy bóng dáng Hành Chỉ, lòng nàng hoảng hốt, nhưng lại âm ỉ đốt lên một tia hi vọng mới, nàng siết chặt quyền ép mình bình tĩnh lại, đúng lúc này bỗng bên ngoài Tuyết Tế điện truyền vào tiếng gọi của Nhục
Nha: "Vương gia! Vương gia!"
Thẩm Ly ra khỏi Tuyết Tế điện, thấy Nhục Nha thở dốc chạy đến trước mặt:
"Có... có... có yêu thú! Đang ở trên phố chính đó!
"Là một Tuyết yêu!"
Thẩm Ly đẩy Nhục Nha ra, cất bước rời đi, vì run rẩy nên bước chân hơi
loạng choạng, nàng chỉ nhìn về phía trước tìm kiếm hơi thở quen thuộc, một mạch chạy đến phố chính của Đô thành, như điên cuồng tìm kiếm phía trước mặt, bỗng nhiên nàng nghe thấy trước mặt có âm thanh huyên náo, có tiếng kinh hô của dân chúng, có tiếng quát mắng của quan binh, nàng len vào giữa đám đông, thấy một bóng người màu trắng đang đứng trên đường, hắn quay lưng về phía nàng, mái tóc xanh đã trắng như tuyết, nhưng Thẩm Ly biết, là người đó, không sai.
Nàng lập tức bước tới, ôm lấy hắn từ phía sau.
"Ta biết là chàng." Nàng nói, "Ta biết là chàng mà!"
Người xung quanh phản ứng thế nào Thẩm Ly không biết, nàng chỉ cảm
thấy tay mình bị một bàn tay băng lạnh phủ lên: "Nhẹ thôi!" Hắn nói, "Siết đau
quá."
Lúc này Thẩm Ly mới dám khẽ buông lỏng, người đó quay lại, vẫn là đôi mắt quen thuộc, vẫn là nụ cười nhàn nhạt ngày xưa "Thẩm Ly, những lúc thế
này nàng phải cười chứ."
Thẩm Ly nghe vậy, nước mắt lại rơi càng nhiều hơn: "Cứ... không cho
chàng toại nguyện đó."
Hành Chỉ thở dài: "Nàng không thể nghe lời được một lần sao." Hắn cúi người nâng cằm Thẩm Ly, sau đó ấn môi lên, "Dù sao cũng là tướng công nhà
mình mà."
Tiếng kinh hô xung quanh trở thành ảnh nền, Thẩm Ly cứ vậy mà mặc kệ tất cả ôm hôn Hành Chỉ giữa phố.
Hành Chỉ thần quân trở về, nhưng thần lực rất yếu, yếu đến mức chỉ như một tiên nhân bình thường, nhưng thân thể lại không bằng cả một tiên nhân bình thường. Thẩm Ly lo chướng khí còn sót lại ở Ma giới sẽ tổn hại đến hắn, nàng đưa hắn đến Nhân giới, mua một ngôi nhà nhỏ, giống như lúc xưa vẫn còn là Hành Vân.
Người của Thiên giới đến tìm hắn mấy lần, Hành Chỉ tránh không gặp, tỏ thái độ tránh đời, người của Thiên giới cũng biết điều, không đến tìm hắn nữa.
Thẩm Ly cùng Hành Chỉ ở trong ngôi nhà nhỏ. Cuộc sống dường như trở lại lúc ban đầu, thư sinh bệnh tật và nữ Vương gia bá khí, họ trồng một giàn nho ở sân sau, hai người cùng ra tay, vừa trồng vừa trò chuyện: "Nàng không hiếu kỳ là làm sao ta trở về được à?" Hành Chỉ hỏi Thẩm Ly.
Thẩm Ly dừng lại: "Hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi." Nàng thẳng thắn nói,
"Nếu hỏi rồi, phát hiện đây chỉ là một giấc mơ, vậy ta phải làm sao đây."
Hành Chì ngẩn ra, thầm nghĩ lần này Thấm Ly nhất định sợ hãi lắm, hắn cười cười, không nói thêm gì, không vội, hắn vẫn còn nhiều thời gian để cho Thẩm Ly biết, đây là hiện thực.
Chỉ là... hắn nhìn lên trời, Thiên ngoại thiên sụp đổ, kim quang còn sót lại của đám lão hữu... Hắn cúi đầu, xới xới đất, những ký ức về thần Thượng cổ đối với người đời sau sẽ chỉ còn là một giấc mộng mà thôi. Hắn có thể tưởng tượng được, trong Tây uyển ở Thiên giới, những linh vị nương nhờ vào chút thần lực còn sót lại của chúng thần kia lúc này chắc cũng đã tan thành mây
khói. Bởi vì... bọn họ đã dùng thần lực còn sót cuối cùng để biến thành sức
mạnh cho hắn sống tiếp tục.
Bằng hữu, quá khứ của hắn, không thể nào tìm lại được nữa.
"Thẩm Ly!" Hắn bỗng gọi, "Ta không còn mạnh mẽ như xưa, nàng có chê
bai ta không?"
Thẩm Ly liếc hắn, tự nhiên hỏi lại: "Tại sao lại chê bai? Lúc đầu người ta yêu
chỉ là một phàm nhân yếu đuối thôi mà."
Họ rảo một vòng, hóa ra chính là quay về khởi điểm.
Hành Chỉ ngây người, tiếp đó bật cười, không nói thêm gì.
Vị thần cuối cùng trên thế gian này không còn nữa, nhưng lại có thêm một
tiên nhân nhàn tản.
Ngày tháng qua đi, thời gian ở Nhân giới rất chậm, giàn nho trong tiểu viện của Thẩm Ly và Hành Chỉ đã bắt đầu trổ những chùm nho thật lớn.
Một ngày nọ, ánh nắng xuyên qua giàn nho chiếu xuống gương mặt Hành Chỉ đang nằm trên ghế lắc, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe một giọng nói: "Nếm thử nho đi!" Hành Chỉ mở mắt, thấy Thẩm Ly đang đứng cạnh mình, trong ánh sáng phản chiếu, bóng dáng nàng thật đẹp vô cùng. Hành Chỉ đưa tay đón lấy chùm nho, bỗng nhớ ra điều gì đó: "Thẩm Ly, lúc trước nàng vẫn
còn nợ ta hai nguyện vọng."
Thẩm Ly ngây ngốc, nghĩ một hồi, dường như nhớ ra chuyện này: "Chàng
còn có nguyện vọng gì nữa?"
"Nguyện vọng thứ nhất, sau này mỗi mùa hạ nàng đều phải giúp ta hái
nho."
Thẩm Ly nằm xuống chiếc ghế lắc bên cạnh hắn, gật đầu đồng ý: "Được
thôi."
"Nguyện vọng thứ hai... "
Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn hắn: "Hôm nay chàng muốn ước hết luôn sao?"
Lúc này vừa hay Hành Chỉ cũng quay đầu sang, hơi thở hai người rất gần, Hành Chỉ cười nói: "Bởi vì nguyện vọng thứ hai này phải tốn rất nhiều thời gian mới thực hiện được." Hắn sáp lại lặng lẽ đặt trên môi Thẩm Ly một nụ hôn.
"Sinh cho ta thật nhiều con như chùm nho này nhé! "
Thẩm Ly giật mình, đẩy hắn ra chạy mất: "Bệnh hoạn điên cuồng!"
Trong sân chỉ còn lại tiếng cười nhẹ không dứt của Hành Chỉ.
Lúc này, ánh nắng thật đẹp.