Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-58
Chương 58: Hoa tuyết tung bay
Vào lúc hừng đông, một dòng nước ấm chảy đến từ phía đông nam dần hòa tan những tảng băng di động, Tiên hải lại khôi phục dáng vẻ bốn bề dậy sóng. Liễu Sao tự thấy vết thương đã đỡ hơn nên muốn tiếp tục lên đường nhưng bị Kha Na cản lại.
“Bây giờ không phải thời cơ tốt để trở ra, trước tìm chỗ dưỡng thương đã, chuyện khác tính sau.”
“Nhưng mà…”
“Ngươi không cần lo lắng cho Lạc cô nương.” Kha Na cắt ngang lời nàng: “Ta biết một chỗ rất an toàn, đi thôi.”
Liễu Sao trầm mặc không đáp. Y nói đúng, bây giờ Tiên môn, Ma cung và Võ đạo đều đang truy tìm nàng, đi ra ngoài nàng không có chốn dung thân, chỉ có ở Đại Hoang nàng mới an toàn.
Kha Na xa xăm ngắm nhìn đường chân trời rồi chợt lên tiếng: “Không thể đi đường thủy tiếp nữa.”
“Ừm.” Liễu Sao không hỏi nguyên nhân chỉ gật đầu: “Vậy không đi đường thủy.”
Hai người lên bờ không bao lâu thì trông thấy bầu trời phía trước ác khí dày đặc kéo dài mấy trăm dặm, ở bên dưới là một thâm cốc có thể đi qua. Thâm cốc này hình dáng hẹp dài hợp lại thành một đường với bầu trời trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng từng đàn chim lạ bay qua, đáy cốc phủ kín lớp đá cuội đen bóng loáng khiến toàn cốc trông thật tối tăm, hai bên vách núi đen có những cái động to to nhỏ nhỏ.
Trên không trung có ác khí không thể bay lên khiến địa hình này càng thêm nguy hiểm, đi vào rất dễ bị bao vây truy sát.
Liễu Sao vội hỏi: “Phải làm sao đây?”
“Không thể về Tiên hải.” Kha Na cắt ngang lời nàng: “Đây là con đường nhất định phải đi, qua nhanh là được rồi.”
Y rất có kinh nghiệm trên phương diện phán đoán tình hình, Liễu Sao gật mạnh đầu: “Theo lời huynh.”
Hai người đi rất nhanh vào trong cốc, Kha Na vẫn không hề chạm mặt đất mà lướt trên không trung, so với Liễu Sao máu me lem luốc, bước chân tập tễnh thì rõ ràng trông nàng càng chật vật. Dưới đáy cốc rất âm u, thỉnh thoảng có vài con yêu cầm bay ra khỏi hang động trong vách núi đen, cũng may đám yêu cầm tu vi kém cỏi bị Kha Na đuổi đi hết. Hai người đi hết vài canh giờ rốt cuộc cũng thấy lối ra khỏi cốc, Liễu Sao mừng rỡ, tăng tốc độ bước chân.
“Chờ chút.” Kha Na bỗng xua tay bảo nàng dừng lại, đôi mắt đẹp nhìn về phía trước: “Xuất hiện đi, các người không phải đối thủ của ta.”
Một luồng yêu vụ cuồn cuộn quay tròn, sau khi yêu phong tan đi, vài tên yêu binh yêu tướng hiện ra. Ngoại trừ Đài lão áo xanh, râu xanh, thì còn vài gương mặt quen thuộc Liễu Sao từng gặp ở Vô Tích Yêu Khuyết lúc trước, những người khác Liễu Sao không hề quen biết.
Yêu Khuyết và Bách Yêu Lăng đang đánh trận, bọn Đài lão chạy đến Đại Hoang tượng trưng cho điều gì?
Liễu Sao không kìm lòng được mà kéo ống tay áo Kha Na.
“Lão phu vâng lệnh đến đây.” Đài lão chăm chú nhìn Kha Na: “Niệm tình quân thần, lão hủ vẫn gọi ngươi một tiếng chủ quân như trước, mong chủ quân đừng làm lão hủ khó xử.”
Kha Na im lặng một lát rồi hỏi: “A Phù Quân đâu?”
Đài lão không hề giấu diếm: “A Phù Quân mang đế thảo, vương trượng và cả tộc Ký Thủy bỏ trốn. Nhưng vì Bách Yêu Lăng chủ quân nhất định phải có được vương trượng nên đã hạ lệnh chúng yêu đường thủy toàn lực truy sát. Chủ quân cũng biết, họ không thể rời khỏi nước, chỉ e chạy trời không khỏi nắng đâu.”
“Việc này đều do chủ quân ban tặng.” Một gã yêu tướng cười lạnh: “Vì ta kính phục tài năng của chủ quân nên mới cam tâm phò tá, mong chủ quân có thể thống nhất được yêu giới, rồi sẽ đến một ngày quân thần hoàn thành nghiệp lớn. Ai ngờ chủ quân chỉ vì một ma nữ mà lâm trận bỏ đi không quan tâm đến Yêu Khuyết, rơi vào bước đường ngày hôm nay, người há có thể trách ta?’
Kha Na im lặng lắng nghe sau một lúc lâu mới đáp: “Ngươi nói đúng, là ta phụ các người, bây giờ Ưng Phi đã có được thứ y muốn, chỉ cần y đồng ý tha cho Ký Thủy tộc, ta sẽ không tranh giành với y, ta có thể bảo Ký Thủy tộc giao vương trượng ra.”
Gã yêu tướng kia châm biếm: “Bản thân có được tu vi của Thiên yêu, ngươi cho rằng Bách Yêu Lăng chủ quân sẽ tha cho ngươi? Chủ quân nếu không muốn làm người khác khó xử thì tự mình kết thúc đi.”
“Dựa vào các ngươi sao? Nực cười!” Liễu Sao giận dữ.
“Một con chó mất chủ, ta không nói chuyện với cái thứ như ngươi!” Tên yêu tướng kia quát lớn.
Kha Na cản Liễu Sao lại, nhìn chúng yêu tướng: “Ta không ngờ ngươi lại nhanh chóng tìm tới nơi này như vậy.”
Ưng Phi vừa đánh hạ Vô Tích Yêu Khuyết, tại sao có thể biết được hành tung của hai người nhanh đến thế? Lúc này Liễu Sao mới tỉnh ngộ: “Kha Na, chúng ta đi thôi.”
Ma diễm bùng lên trên tay, như một con rồng dài màu xanh đỏ gầm rú nhào về phía Đài lão và chúng tướng.
Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh khuếch tán ra từ người kế bên, bốn bức vách nham thạch trong nháy mắt trắng toát, toàn bộ đáy cốc hẹp ngập tràn những đóa hoa tuyết dày đặc.
Kha Na lẳng lặng bay lên giữa không trung, mũi chân khẽ điểm lên đóa hoa tuyết, tay bắt quyết. Tất cả những bông hoa tuyết bé xíu bắt đầu trôi bồng bềnh, nhảy múa giữa không trung, nó cực kỳ giống thứ yêu thuật của Ký Thủy tộc mà A Phù Quân từng thi triển lúc ở Âm Dương mê quật ngày trước, nhưng lại có gì thứ đó rất khác biệt. Tu vi của Thiên yêu ngàn năm, băng và lửa phối hợp cực kỳ ăn ý, ánh yêu quang xanh lấp lánh tỏa ra thứ sắc màu huyền ảo vừa đẹp đẽ vừa cực đoan. Hoa tuyết quấn lấy ma diễm tạo thành một con rồng băng lửa thật dài lao thẳng vào trận địa của quân thù, trong thoáng chốc toàn cốc trời đất mờ mịt, uy lực cực mạnh khiến chúng yêu tướng sợ hãi tránh né.
Con đường phía trước đã thông thoáng, Liễu Sao và Kha Na đồng loạt lao về cửa cốc.
“Bách Yêu Lăng chủ quân có lệnh, giết ngay tại chỗ!” Đài lão hét lớn.
“Đừng hòng chạy!” Một gã yêu nóng lòng muốn lập công, tức thì chặn đường hai người.
“Muốn chết!” Liễu Sao giận dữ.
Kha Na khẽ nhíu đôi mày thanh tú, hai đóa băng sen bay ra từ trong tay áo. Gã yêu tướng không dám lơ là, y vận hết tu vi cả đời, Đài lão cũng chạy đến tương trợ, hai người hợp sức đón lấy sát chiêu.
Trong tiếng vang giòn giã, hai đóa sen băng nát vụn.
Đài lão lắc đầu cảm thán: “Áo trắng, có lẽ từ xưa đến nay lão phu đã nhìn nhầm ngươi, ngươi vốn là loại mềm lòng.”
“Thật không.” Kha Na nhẹ giọng hỏi lại.
Bất ngờ, đóa sen vỡ nát ngưng tụ thành hình một lần nữa! Tên yêu tướng đứng bên cạnh còn chưa kịp hét lên thì đã trúng chiêu ngã xuống đất hiện nguyên hình, tu vi ngàn năm bị hủy trong tích tắc!
Yêu quân áo trắng đối xử rất tử tế với thuộc hạ của mình, nhưng năm đó khi lên làm Yêu quân, y từng liên tiếp giết chết ba vị yêu vương và bảy mươi bốn gã yêu tướng dưới trướng yêu vương không chịu phục tùng, cho nên có thể thấy rõ được thái độ đối xử với kẻ thù của y là thế nào.
Đài lão kinh hoàng, lão ta lập tức lắc đầu mang chút vẻ tiếc hận, trông thấy hai người cướp đường bỏ chạy, lão phất tay cản vài gã yêu tướng đang muốn đuổi theo. Chúng tướng Bách Yêu Lăng chỉ cho rằng lão vì tình riêng mà bỏ qua đại sự, một gã cười lạnh bảo: “Đài lão quy hàng chủ quân của ta, lại xung phong đi bắt áo trắng, bây giờ chắc là niệm tình nghĩa xưa…”
Đài lão không hề tức giận, lão ta cười lạnh lùng: “Nếu lão phu dám gánh cái danh phản chủ thì cần gì quan tâm đến tình nghĩa xưa, chẳng qua người có thể đối phó với chúng… đến rồi!”
Liễu Sao và Kha Na lao đến cửa cốc rồi lập tức dừng lại.
Địa thế trong cốc rất đặc biệt, nhìn từ trong ra ngoài chỉ thấy một mảnh trời nhỏ hẹp. Giờ phút này, mảnh trời kia ngập tràn ánh sáng trắng chói lòa xen lẫn trong đó là vài tia khí lành màu tím.
“Tiên môn, là do Thực Tâm ma dẫn tới!” Liễu Sao thở hỗn hễn.
Trước sau đều không còn đường chạy, hai người tiến thoái lưỡng nan, các vị tiên tôn xuất hiện là Thương tKính, Vạn Vô Tiên tôn, Chúc Xung, còn Tạ Lệnh Tề không xuất hiện đúng như trong dự đoán.
Liễu Sao cắn môi gọi: “Kha Na!”
Kha Na “Ừm” đáp lời.
“Là muội liên lụy huynh.” Trải qua con đường lưu vong bôn ba vất vả, Liễu Sao đã gần như kiệt sức, ảo não ủ dột: “Nếu huynh hối hận…”
“Thời điểm này có hối hận cũng không kịp nữa rồi.” Nhận ra sự suy sụp của nàng, Kha Na vỗ vỗ lưng nàng, cười an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ là một trận chiến mà thôi, qua cửa ải này chính là thiên hạ của chúng ta, ta vẫn đang chờ ngươi thực hiện lời hứa.”
Chỉ là một trận chiến! Tinh thần Liễu Sao chấn động.
Đúng vậy, không bàn đến thân phận và tu vi của y thì tốt xấu gì nàng cũng từng là ma tôn. Lúc trước có thể vượt qua được rất nhiều nguy hiểm, lần này lại có y bên cạnh, nàng không hề chiến đấu đơn độc, vậy sao có thể nhận thua chứ!
Liễu Sao cười ha hả: “Được! Kha Na, chỉ cần huynh có thể giúp muội chạy thoát, muội nhất định sẽ giúp huynh!”
Nàng bất giác sờ sờ cổ tay trống trơn, may mà chiếc vòng đỏ râu cá voi không có ở đây. Nếu không có ai ngăn được Thực Tâm ma thì hậu quả càng thêm nghiêm trọng, nàng không muốn chết cũng không thể chết, như vậy không thể tránh việc tổn thương kẻ vô tội.
Hóa ra, lựa chọn cách hy sinh cũng không thể tùy ý.
Huynh sẽ hiểu sự lựa chọn của ta, nhưng ta thật không muốn để huynh biết.
“Giết rồi xông qua!” Không chờ Kha Na trả lời, Liễu Sao dẫn đầu tiến vào trận địa của Tiên môn, nàng ra tay không hề kiêng dè, thật sự bộc lộ tu vi của ma, từng chiêu đoạt lấy sinh mạng không chút khoan dung, hoàn toàn mặc kệ những tiếng hét phẫn nộ.
Chỉ trong khoảnh khắc đã có hai tên đệ tử trọng thương.
Thương Kính lạnh giọng ra lệnh: “Giết ngay tại chỗ!”
Thấy Liễu Sao ra tay tàn nhẫn, Vũ Tinh Hồ cũng vứt bỏ lòng thương hại, y hét lên tiến vào vòng chiến. Còn đám người Vạn Vô tiên tôn không hề nhúc nhích, họ đề phòng quan sát đám Đài lão.
“Yêu giới chỉ muốn bắt áo trắng, không hỏi chuyện lục giới.” Đài lão cao giọng tuyên bố.
Lão ta vừa khẳng định, những người trong Tiên môn lập tức bỏ đi chút kiêng dè cuối cùng, Thương Kính đích thân trợ trận muốn giết chết Liễu Sao ngay tại chỗ! Vạn Vô tiên tôn và Chúc Xung quấn lấy Kha Na, vết thương của Liễu Sao vẫn chưa lành, Kha Na biết tình hình rất nguy ngập, y cất giọng ngân nga một khúc yêu ca. Diệu âm táng thiên, tu vi Thiên yêu bộc lộ rõ rành rành, những luồng sóng âm tuôn ra khiến các đệ tử Tiên môn tu vi hơi thấp và đám yêu binh phải bịt tai, thần sắc đau đớn, đến cả Thương Kính cũng không chịu được phải nhíu mày, quát bảo mọi người “Ổn định lại linh thức.”
Kha Na đánh hai gã yêu tướng hiện nguyên hình rồi lập tức chạy tới tiếp ứng Liễu Sao.
Chúc Xung thấy thế giận dữ quát: “Yêu âm mê hoặc lòng người, quả là tai họa! Chém!”
Chúc Xung cố nén nỗi đau hồn phách xao động, dẫn đầu cầm kiếm chém tới, tu vi ngàn năm tương đối phi phàm, Nguyên Tây Thành và vài vị chưởng giáo công lực thâm hậu ở bên cạnh cũng phối hợp xuất chiêu.
Trăm ngàn đóa sen băng vây xung quanh Liễu Sao bay lên cao đỡ lấy sát chiêu!
Những đóa băng sen bị nghiền nát vụn, yêu âm chấm dứt, bất thình lình một cơn mưa máu phun thẳng xuống đầu Liễu Sao. Cho dù có được tu vi của Thiên yêu, nhưng đối diện với nhiều tiên tôn và chưởng môn như vậy vẫn là quá sức với Kha Na, cho nên Đài lão mới đánh lén thành công.
Thấy y bị thương, Liễu Sao phẫn nộ, lao về phía Đài lão: “Ta giết ngươi trước!”
Tuy nhiên những kẻ vây giết rất đông, nàng còn chưa kịp vọt tới trước mặt Đài lão đã bị Nguyên Tây Thành vung tay áo đánh về chỗ cũ. Yêu âm lại cất lên mang theo sương mù lạnh lẽo xoắn tới dày đặc, là Kha Na muốn bảo vệ nàng. Liễu Sao biết mình không thể xúc động, chỉ đành nuốt hết tức giận và ngụm máu nghèn nghẹn ở cổ họng vào trong, nàng hung tợn hét: “Các ngươi chờ đó cho ta!”
“Y không đem theo hóa sinh thiên thu trượng.” Thương Kính nhận ra manh mối, Yêu quân áo trắng đã có được tu vi Thiên yêu. Nếu y mang theo vương trượng của Yêu giới, tập hợp được sức mạnh của thần mộc yêu nguyên thì đánh bại y sẽ không dễ dàng thế này: “Mọi người hợp sức, nhanh chóng bắt chúng lại!”
Kha Na và Liễu Sao đều là những kẻ mạnh trong lục giới, nhưng giờ phút này lại bị thương, thực lực hao tổn, đối diện với sự bao vây tấn công của số đông, hai người dần dần khó có thể chống đỡ tiếp.
Bất chợt, có mấy tiếng kêu đau đớn vang lên bên ngoài, bốn tên đại đệ tử ngã xuống đất, một bóng đỏ lao vào chiến trường!
“Thi ma Thạch Lan!”
“Chúng quả là cùng một bọn!”
******
Thạch Lan ngẩng mặt lên trời rít một tiếng, trong tích tắc vô số bóng đen từ xa xa chạy tới, tư thế cứng nhắc kỳ dị, đông đúc trải dài một vùng.
“Quỷ thi!” Thương Kính thở dài: “Cưỡng chế khóa hồn phách con người lại, thứ cấm thuật này thật tổn hại đạo trời.”
Nét mặt Vũ Tinh Hồ cũng rất khó coi, y cất tiếng hỏi: “Ninh nhi đang ở đâu?”
Mắt Liễu Sao giờ đây tối đen cả lại, làm gì còn thời gian trả lời y. Quỷ thi không có pháp lực không thể tạo thành uy hiếp, nhưng trong quỷ thi ký sinh rất nhiều hồn phách của con người, diệt trừ hết tất cả bọn họ không phải là chuyện Tiên môn có thể làm, cho nên trong tích tắc hành động của Tiên môn bị cản trở không ít.
Kha Na liên tiếp đánh ra ba chưởng phá tan kiếm trận: “Đi!’
Liễu Sao vội vã chạy ra ngoài, một tên đệ tử Tiên môn phấn đấu quên mình lao ra cản trở, Liễu Sao vì muốn bảo vệ bản thân nên chuyển năm ngón tay thành trảo, tàn nhẫn chụp lấy cổ họng y.
“Làm càn!” Tiên bào phất phới, Thương Kính ra tay.
Y thân là tiên minh thủ tọa đã thăng chức Địa tiên từ lâu, tu vi đương nhiên bất phàm. Nhưng Liễu Sao sao chịu ngồi yên chờ chết? Ma tính dâng lên, nàng không tránh không né, dùng toàn bộ tu vi đón đỡ, phút chốc ma đan bị tiên khí gặm nhấm, xao động không ngừng, Liễu Sao cố chịu nội thương xông ra ngoài hai trượng.
Ngọc như ý vung lên hóa thành một thanh thần kiếm sáng loáng, Thương Kính xoay người vung kiếm tới, kiếm thế mang uy thế sấm sét.
Lần này không tránh không được, Liễu Sao muốn lui về phía sau, không ngờ Thạch Lan lại đột ngột bay đến trước mặt nàng, ngưng tụ ma lực thành kiếm khí màu đỏ, hai luồng ánh sáng chồng lên nhau đập vào sát chiêu của tiên tôn, lực phản phệ mãnh liệt bật lại khiến vài tên đệ tử tu vi thấp ngất ngay tại chỗ.
“Hả?” Thương Kính sửng sốt: “Đây là…”
“Là kiếm thuật Tử Trúc phong.” Vạn Vô tiên tôn cũng rất khiếp sợ.
Một thanh băng kiếm lao tới đẩy lùi Chúc Xung, là Kha Na xuất chiêu.
“Việc này…” Thương Kính và Vạn Vô tiên tôn đều biến sắc. Một Thạch Lan đã khó mà tưởng tượng, thế nhưng Yêu quân áo trắng lại biết kiếm thuật Tử Trúc phong? Thương Kính phản ứng lại đầu tiên, ông thở dài: “Hóa ra vị Kha Na tiên trưởng kia chính là áo trắng.”
Việc này cũng không thể trách Trác Thu Huyền, quả thật nàng không biết gì cả.
Thạch Lan đón được sát chiêu của Thương Kính, nàng cúi đầu hộc ra một ngụm máu, Thạch Lan kéo Liễu Sao bay ra khỏi vòng vây rồi đẩy nàng về phía Kha Na, còn nàng ta chạy về hướng ngược lại. Liễu Sao từng được huấn luyện trong Võ đạo nên biết lợi ích của việc chia ra chạy trốn. Liễu Sao không hề chần chờ, vận chân khí chạy theo Kha Na.
******
Bị yêu cung và Tiên môn đuổi giết, hai người bỏ chạy liên tiếp hai ngày hai đêm chưa hề ngừng nghỉ. Từng phút từng giây đều cảm thấy có tiếng đuổi giết theo sát sau lưng, nàng không dám có chút lơi lỏng. Sâu trong Đại Hoang ít vết chân người, trên đường nguy cơ ẩn núp trùng trùng điệp điệp, may mà vết thương của Kha Na không nặng nên cũng tránh được khí độc và quái thú.
Chạng vạng, hai người đến trước một rừng cây kỳ dị. Cây cối trong rừng không biết có mấy ngàn gốc, lá không mọc trên cây. Thân cây và rễ cây xoắn vào nhau trắng toát, có cái nhỏ như cánh tay trẻ con, cũng có cái to thô ráp như thùng nước, mọc ngang dọc khắp nơi che khuất tầm nhìn, trong đó loáng thoáng hiện ra Thái Âm khí và trọc khí.
Kha Na nói: “Chỗ này rất thích hợp để ngươi dưỡng thương.”
Y cũng đã nhận ra, Liễu Sao gật đầu. Hai người đang định trốn vào trong rừng, nhưng vừa cất bước thì đám cây như cảm ứng được, chúng nhúc nhích đứng dậy, ở đầu mỗi cành cây đều hiện ra hai hàng răng nanh trắng nhỡn.
Hai người không hoảng sợ, đồng loạt lui về phía sau.
Nhưng đám cây này lại đuổi theo không tha, như kéo dài vô hạn.
Liễu Sao tức điên: “Chỉ là Mộc ma ăn thịt người mà cũng dám bắt nạt ta!”
Bị đuổi giết mấy ngày liền thập tử nhất sinh, bây giờ khó khăn lắm mới tìm thấy chỗ ẩn thân, Liễu Sao nóng nảy không hề kiêng dè, dừng chân đứng lại. Nàng vận ma nguyên, hơn mười cành ma mộc xoắn tới trước trong tích tắc đều hóa thành tro tàn! Đám Mộc ma còn lại đều lùi về phía sau không dám đến nữa.
Kha Na lắc đầu: “Vết thương của ngươi… ngươi làm gì thế, tìm chỗ khác cũng được mà.”
Vết thương chuyển biến xấu, Liễu Sao cũng biết không thể vận sức được, nàng cố cắn răng nói: “Tại sao phải tìm chỗ khác, hôm nay muội nhất quyết phải ở đây! Muội không tin! Chúng nó mà dám cứng đầu, muội gọt sạch chúng!”
“Tính của ngươi thật là…” Kha Na bật cười.
Liễu Sao đã bước vào trong rừng, nghe thấy thế bước chân hơi khựng lại, nàng hừ nhẹ: “Ta biết ta rất khó ưa, vì các người còn cần ta nên mới cố nhẫn nại thôi.”
Kha Na trầm mặc.
Thật ra Liễu Sao chỉ thuận miệng than thở, không phải cố ý nói vậy.
Quả thật không dễ gì chịu đựng được tính tình của nàng, vì chỉ có những người không chiều theo ý nàng mới thật sự đối xử tốt với nàng.
Liễu Sao giả vờ dùng tay áo lau mặt, tiện thể lau đi nước mắt nơi khóe mi.
Kha Na thấy thế thì muốn nói lại thôi.
Biết hai người không dễ chọc, đám cây ăn thịt người đều lùi lại hai bên, chúng nịnh bợ chừa ra một con đường rộng rãi, chờ hai người đi qua mới khôi phục lại trạng thái ban đầu. Với Liễu Sao mà nói, cánh rừng này là một nơi thích hợp để trị thương, không những có đầy đủ ma khí mà còn có đám cây ăn thịt người tạo thành vách chắn tự nhiên, nếu bên ngoài có động tĩnh gì thì cũng có thể phát hiện trước nhất.
Kha Na lên tiếng: “Ta hộ pháp cho ngươi.”
Liễu Sao biết vết thương của mình không thể chờ thêm, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ liên lụy tới y. Cho nên nàng không từ chối mà khoanh chân ngồi xuống yên tâm nhắm mắt vận công.
Kha Na cũng đi dạo quanh vài vòng rồi định ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Bất ngờ, Liễu Sao mở bừng mắt, mặt như màu đất đứng bật dậy: “Không hay, chúng ta bị lừa rồi!”
“Sao vậy?” Kha Na vội hỏi.
“Đi nhanh!” Dự cảm nguy hiểm hiện lên trong đầu, Liễu Sao không kịp xác nhận đã vội kéo y chạy ra khỏi rừng.
Không một câu giải thích, đám Mộc ma ở phía trước dựng thẳng đứng đan vào nhau ngang dọc tạo thành một bức tường dày, dường như chúng đã hoàn toàn quên bài học lúc trước. Đám cây ăn thịt người này đều là ma vật cấp thấp chỉ có được ý thức đơn giản, chúng nó dám làm như thế đương nhiên là có sức mạnh dồn ép chúng.
Phát hiện điều bất ổn, Kha Na vung tay áo bào tím, khí lạnh ùa tới, toàn bộ đám Mộc ma bị đông cứng lại.
Tình cảnh bị kẻ khác khống chế hoàn toàn, sắc mặt Liễu Sao rất khó coi, nàng chằm chằm nhìn vào khu rừng băng kia.
“Con nhóc, ngươi không ngốc lắm.” Tiếng cười khàn khàn vang lên, móng tay màu lam cắt ngang khối băng lộ ra bàn tay khô gầy guộc và cả chiếc mặt nạ thanh đồng.
“Thực Tâm ma?” Kha Na đã đoán ra thân phận kẻ đến.
“Phải.” Đại khái là có người ở bên cạnh nên Liễu Sao không hề sợ hãi: “Toàn bộ mọi chuyện là kế hoạch của y, chúng ta bị lừa rồi!”
Đến cả Kha Na cũng biết chỗ này rất thích hợp để nàng chữa thương thì Thực Tâm ma đã ở Đại Hoang nhiều năm sao lại không rõ chứ? Rõ ràng y đang ở đây chờ nàng. Y tiết lộ tung tích của hai người để Yêu giới và Tiên môn bao vây tấn công nhằm tiêu hao thể lực hai người trước, sau đó là trai cò hại nhau ngư ông đắc lợi. Nếu không phải Lư Sênh nhận ra mánh khóe của y thì Lư Sênh đã kiên quyết bắt nàng về ma cung.
Kha Na không rõ chuyện lúc trước nên không hiểu gì cả, nhưng vì biết đối phương là Thực Tâm ma kẻ mà đến cả Lạc Ca cũng khó đối phó được, đương nhiên Kha Na cũng không dám lơ là, y cực kỳ đề phòng.
“Yêu quân Ký Thủy.” Thực Tâm ma cất tiếng: “Yêu Khuyết đã không còn thì ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy?”
“Chính vì Yêu Khuyết không còn nữa cho nên mới càng phải chấp nhất.” Kha Na nở nụ cười, thanh băng kiếm đột nhiên lao tới.
Thanh trường kiếm trong suốt do hơi nước ngưng tụ thành băng, từng đường kiếm chém ra đều có những giọt nước bắn ra tung tóe, những giọt nước đó lại kết thành băng biến thành ám khí. Kha Na đối chiến với Thực Tâm ma, Liễu Sao cực kỳ lo lắng nhưng vì không thể vận công được nên chỉ có thể cố gắng quét sạch đám cây ăn thịt người đã bị không chế này để tránh quấy nhiễu Kha Na.
“Thiên yêu, thật đáng tiếc!” Thực Tâm Ma thở dài nhưng lại giống như đang cười khẩy.
Thanh băng kiếm bị đánh bật ra, bóng áo tím rơi phịch xuống đất.
“Kha Na!” Liễu Sao nóng lòng như lửa đốt mà nhào tới, nàng rót chân khí để bảo vệ yêu nguyên giúp y. Nhưng lúc này nàng phát hiện yêu lực trong cơ thể y đang nhanh chóng xói mòn.
“Ký Thủy tộc quả nhiên vẫn khó thoát khỏi sự khống chế của nước, ha ha ha…” Thực Tâm ma đã nhận ra manh mối, y cười to không ngừng.
Đôi chân đặt trên mặt đất, nguồn nước bị mặt đất che chắn khiến yêu lực bị xói mòn, Kha Na không thể đứng dậy nổi, khuôn mặt trắng bệch nửa quỳ trên mặt đất khẽ ho khan, yêu khí quanh quẩn giữa đôi mày, yêu tướng loáng thoáng ẩn hiện.
Liễu Sao tỉnh ngộ.
Hóa ra, phong thái ung dung đứng trên đóa băng sen không phải là vì sợ bùn vấy bẩn mà vì y vốn không thể đứng trên mặt đất.
“Ta vốn không muốn đối đầu với ngươi, là do ngươi tự tìm đường chết.” Thực Tâm ma bước tới gần: “Chờ ta kết liễu ngươi xong thì ta sẽ giải quyết luôn Ký Thủy tộc!”
“Ngươi sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì đâu.” Liễu Sao ngẩng đầu nở nụ cười quỷ dị.
“Nực cười, ta tự có cách luyện hóa ngươi….” Thực Tâm ma hừ lạnh nhưng cuối cùng vẫn không nói hết.
Liễu Sao đã đoán được từ trước: “Trước khi ngươi cướp được nó ta sẽ dùng sạch nó.
Tầm mắt đảo qua Kha Na, Thực Tâm ma đột ngột nghĩ đến điều gì, y biến sắc: “Ngươi muốn…. Ngươi dám!” Y lập tức bước lên trước muốn bắt lấy Liễu Sao.
Một luồng hàn khí bắn ra từ bên dưới chân Liễu Sao, đó chính là thanh băng kiếm đã biến mất.
Sợ Liễu Sao muốn ngọc tan đá nát, Thực Tâm ma vội vã muốn ngăn cản, nhưng không thể ngờ Kha Na còn giấu một chiêu hiểm như thế. Với tu vi của Kha Na, lại còn là một chiêu dốc toàn lực khi đã bị thương, trong tích tắc Thực Tâm ma bị băng kiếm xuyên vào cơ thể, gân mạch bị đóng băng, chân khí đang lưu chuyển đột ngột chậm lại tác động đến vết thương lúc trước, ngực y tỏa ra khí lạnh trắng toát.
“Vô liêm sỉ! Láo xược!” Thực Tâm ma gầm thét, chưởng khí tàn bạo ùa tới, Liễu Sao và Kha Na đồng loạt bị đánh bay đi.
“Làm hay lắm, Kha Na!” Liễu Sao phun ra một ngụm máu, trở mình đứng dậy vỗ tay cười to.
Kha Na đã mất hết sức lực, y mỉm cười yếu ớt: “Quá khen.”
“Đừng nhúc nhích!” Liễu Sao xoay về hướng Thực Tâm ma: “Nếu ngươi cử động thì vĩnh viễn sẽ không chiếm được thứ trên người của ta.”
Quả nhiên Thực Tâm ma ngừng lại.
Liễu Sao cười nói: “Chi bằng ngươi thả ta đi, vậy thì ngươi vẫn còn một cơ hội.”
“Một con ranh mà dám can đảm trêu đùa ta!” Ma tính bùng phát, năm ngón tay của Thực Tâm ma tạo thành trảo trên không trung bắn ra năm luồng chân khí sắc bén.
Khí tức tanh tưởi tới gần, hai người không còn đường sống, tuy bề ngoài Liễu Sao rất mạnh miệng nhưng trong lòng cũng biết mình không còn đủ sức để đánh tiếp, nàng sững sờ nhìn Kha Na. Nếu không có y ở đây có lẽ nàng đã bị Thực Tâm ma luyện hóa từ lâu, y bị nàng liên lụy, từ một người ở ngôi cao trở thành kẻ tay trắng.
Giải thoát Ký Thủy tộc là chuyện phi thực tế. Kha Na hơi buồn bã, cuối cùng vươn tay phủ lên mu bàn tay nàng, khẽ lắc đầu.
Liễu Sao bỗng nhiên cười: “Huynh yên tâm…”
Không chờ nàng nói xong, đám ma mộc ăn thịt người xung quanh đột nhiên có động tác khác.
Gần như toàn bộ cánh rừng cây ăn thịt người đều bắt đầu nhúc nhích, kỳ lạ nhất là lần này đối tượng chúng công kích không phải là hai người Liễu Sao mà lại là Thực Tâm ma.
Kha Na vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Liễu Sao, Liễu Sao cũng chẳng hiểu gì hết.
Từng cành cây đan vào nhau trùng trùng điệp điệp, vì chúng là ma vật cấp thấp nên uy thế không lớn, nhưng cách chúng quấn lấy người thì không gì sánh kịp, nhờ chúng mà giảm bớt thế tấn công của Thực Tâm ma, tranh thủ được cơ hội cho hai người thoát thân.
Liễu Sao thừa cơ mang Kha Na bỏ chạy.
******
Dưới mặt đất tối tăm chính là Minh giới, nơi luân hồi của mọi sinh linh trong lục giới.
Phía bắc Minh giới, trên biển đen thần bí, tử khí phất phơ xen lẫn trong đó có rất nhiều đốm lân tinh, hễ sinh linh lục giới tới gần là tu vi đều suy yếu vô cớ hoặc biến mất hoàn toàn. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao dù Quỷ tộc có pháp lực yếu ớt nhưng không một ai dám xâm phạm, đây chính là vách chắn tự nhiên bảo vệ an toàn của Minh giới và duy trì trật tự luân hồi của lục giới.
Gần bờ biển Minh giới tử khí càng dày đặc, thỉnh thoảng có vài gã Yêu tộc mặc áo bào trắng đạp sóng mà đi. Một nơi thế này ngoại trừ Diệu Âm tộc sống ký sinh vào nước thì không một ai có thể có được sự tự do này, Vô Tích Yêu Khuyết đã không còn tồn tại, Yêu quân áo trắng lại không rõ tung tích, Ký Thủy tộc vì muốn tránh Bách Yêu Lăng đuổi giết mới đi vào đây. Sự sắp xếp của A Phù Quân quả thật rất sáng suốt, với Ký Thủy tộc mà nói nơi này là chỗ an toàn nhất.
Nhưng mà, kẻ yếu trong lục giới cũng sẽ chịu sự khinh khi của những tộc loại nhỏ yếu, đây thật sự là hiện tượng lạ nhất trong thiên hạ.
Hai tên tiểu quỷ tuần biển chặn đường làm khó dễ vài gã Ký Thủy yêu. Ký Thủy tộc vốn đến đây tị nạn, người ở dưới hiên nhà không thể không cúi đầu, vài gã yêu Ký Thủy chỉ đành cúi đầu hạ giọng. Trong đó có một gã yêu tướng đeo cây cung màu bạc sáng lấp lánh trên người, đó chính là món pháp bảo hiếm có, một tên tiểu quỷ thèm thuồng vươn tay giật lấy.
Gã yêu tướng kia địa vị không hề thấp, y nén giận tránh ra: “Đây là vật tùy thân, thật không thể tặng, chờ chúng ta quay về tìm thứ tốt hơn đến tặng hai vị.
Tên tiểu quỷ nhe răng tức giận quát: “Nếu không phải minh tôn chúng ta có lòng nhân từ, Ký Thủy tộc các người đã bị giết sạch, chẳng qua chỉ muốn một vật nhỏ nhoi của các ngươi thế mà còn tiếc của.”
“Ngươi đừng có mà quá đáng!”
“Muốn chết!”
Đối mặt với tên yêu tướng đã mất hết pháp lực, tiểu quỷ rất dễ đánh bại y, tên tiểu quỷ đang muốn cướp lấy cây cung bạc, chợt một bóng áo trắng đột ngột dừng lại ở trước mặt chặn tên tiểu quỷ.
“Chào quỷ đại ca!”
Trông thấy rõ người vừa tới, cơn tức giận của tên tiểu quỷ hoàn toàn tiêu tan, y đổi lại khuôn mặt tươi cười: “Sao Lạc tiên cô lại rảnh rỗi đi dạo thế, Minh giới chúng ta toàn một màu tối đen, tiên cô ở có quen không?”
“Cảm ơn quỷ đại ca đã quan tâm.” Lạc Ninh nói: “May nhờ minh tôn và các vị đại ca che chở, nếu không tiểu nữ cũng không còn chỗ nương thân.”
Tiểu quỷ vội vỗ ngực: “Những huynh đệ khác ta không dám nói, nhưng ở Minh giới này xem ai dám bắt nạt tiên cô.”
Lạc Ninh nở nụ cười: “Đương nhiên rồi, cảm ơn các vị.”
Lúc trò chuyện, gã yêu tướng cảm kích gật đầu với nàng, gã dẫn theo vài gã yêu Ký Thủy yên lặng độn thủy rời khỏi.
Ở bên này vài tên tiểu quỷ vẫn còn bám lấy trò chuyện với Lạc Ninh, rất nhanh có một tên quỷ tướng cấp cao đi đến quát bọn họ thì họ mới quyến luyến không rời bắt đầu đi tuần biển.
“Tô Tín đang tìm ngươi.” Một giọng nói dễ nghe vừa trong vắt vừa lạnh lùng vang lên bên cạnh.
“A Phù Quân.” Lạc Ninh xoay người lại, đặt tay lên miệng hà hơi sưởi ấm, nàng chớp mắt bảo: “Huynh đã nhắc chuyện này ba lần rồi, ta nhớ trước kia huynh không nhiều lời như thế.”