Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
“Nếu là Harry Potter.” Cô ả khẽ nghiêng người về phía trước, nửa dựa nửa ỷ đem tay Voldemort đặt ở trên ngực “Em sẽ đem nó hiến cho người, Voldy, coi như là quà tốt nhất cho lễ Giáng Sinh.”
“Không.” Voldemort đứng lên, đôi mắt màu đỏ kia của hắn, mặt bẹp giống như xà, màu da tái nhợt ở trong tối tăm mà hơi hơi tỏa sáng. “Ta chỉ có một vấn đề, Le Fay.” Voldemort nhẹ giọng nói.
“Voldy?”
Voldemort đem đũa phép Cơm Nguội đưa tới trước mặt Avalon, tư thế tuyệt đẹp, chuẩn xác mà nắm nó, tựa như cầm một cây gậy chỉ huy.
“Vì cái gì nó không có tác dụng đâu, Le Fay?”
Trong một mảnh yên tĩnh, Avalon phảng phất ý thức được nguy hiểm rồi lại không thể tưởng tượng được mở to hai mắt.
“Em không rõ, Voldy.” Morgan le Fay Avalon mờ mịt nói, “Em đối với bí mật Bảo bối Tử Thần không hề dấu diếm.”
“Nga, đừng khẩn trương, Le Fay.” Voldemort quan tâm săn sóc mà đem cô ả đỡ đến ghế trên, “Ta chưa bao giờ bỏ qua những gì ngươi làm cho Chúa tể Hắc Ám, càng vô pháp phủ nhận lực lượng mà Bảo bối Tử Thần mang đến, chỉ là, cây đũa phép Cơm Nguội này…… Nó không có biểu hiện ra uy lực kỳ diệu như trong truyền thuyết kia, trước kia từ chỗ Olivander lấy được cùng bây giờ không có khác biệt gì cả.”
“Nhưng người giết Dumbledore, giết chủ nhân cũ đũa phép Cơm Nguội, nó hẳn là khuất phục với người.”
“Ngươi nói đúng, Le Fay.” Voldemort bắt đầu đi vòng quanh phòng, vẫn nói với ngữ điệu thong thả như cũ, nhưng cho dù cậu đang cách một bức tường cũng có thể cảm nhận được hắn đang tức giận.
“Nhưng xác thật không có khác biệt gì cả.” Hắn lại lặp lại một lần.
Avalon từ ghế trên nhảy xuống, “Đây nhất định là trò của lão Dumbledore!” Cô ả phẫn hận nói cầm tay Voldemort, “Mặc kệ như thế nào, hết thảy nên kết thúc, Voldy, thời khắc người trở thành Chúa tể tới rồi!”
“Ngươi nói rất đúng, Le Fay.” Voldemort cười ra tiếng, “Nhưng ta không hy vọng có tì vết, mà ngươi nhất định ý nguyện giúp ta đi được xa hơn trên đường trở thành Chúa tể.”
Avalon buông tay Voldemort ra, cô ả như là ý thức được cái gì, kháng cự mà thối lui về phía sau. Nhưng Voldemort hiển nhiên không tính từ bỏ, hắn vuốt ve trên khuôn mặt cô ả, nhẹ nhàng nói, “Ngươi cùng Vivian lớn lên giống như như đúc.”
Voldemort vòng đến phía sau Avalon, đem thân thể cứng đờ của cô ả ôm vào trong ngực, “Một tháng trước, con trai của Nott phát hiện một bí mật —— ở trong hồ Nước Đen của Hogwarts cất giấu mộ của nữ yêu Vivian. Mọi người đều nói ngươi là Vivian chuyển thế —— khi ta nhìn thấy cảnh tượng ở hồ nước, ta khẳng định, le Fay nhỏ bé yêu dấu của ta, làm sao có thể có được linh hồn cao quý như thế đây? Mà ngươi nói xem, le Fay của ta, chủ nhân tạo ra đũa phép Cơm Nguội ở chỗ này, thì làm sao nó sẽ phụ tùng ta đây?”
“Không ——!” Avalon thét ra một tiếng chói tai, đầu tóc màu bạc uốn lượn như cơn sóng, “Người đã nói người yêu em, Voldy, người còn nói người sẽ lấy ta làm Nữ hoàng Hắc Ám.”
“Đương nhiên, người ta yêu, vị trí Nữ hoàng vẫn luôn khắc ghi tên của ngươi.”
“Nhưng người lại muốn giết em!” Avalon la to, “Sau khi em hồi sinh người! sau khi em nói với người bí mật về Bảo bối Tử Thần! Em vì người làm nhiều như vậy ——”
“Vậy ngươi càng nên vì ta mà hiến hết thảy của ngươi.” Voldemort tàn khốc đánh gãy lời nàng, “Người của Chúa tể Hắc Ám cần thiết phải là người không gì làm không được, không hề nhược điểm!”
“Đũa phép Cơm Nguội phải do ta làm chủ!”
“Kẻ lừa đảo!” Morgan le Fay Avalon ngồi ở trên sàn nhà lạnh băng, trong mắt cô ả đầy nước mắt cùng thất lạc, tay Chúa tể Hắc Ám còn ở trên mặt cô ả ôn nhu vuốt ve. Nhưng không hề ngọt ngào, động tác thân mật kia phảng phất như tiếng kèn tử vong, nhắc nhở cô ả hết thảy như hoa trong gương, trăng trong nước —— ả không phải là thiên chi kiêu nữ Avalon, không phải là Morgan Le Fay tự cho là đúng, cũng chưa bao giờ là người phụ nữ Chúa tể Hắc Ám yêu, ả bất quả chỉ là một vai hề, một người xuyên việt muốn thay đổi lịch sử! Kết cục của Giáo sư* sẽ là kết cục của ả —— không, không, đây không phải là do ả sai, nhất định là do có này nơi nào xảy ra vấn đề, Harry Potter, Ron Weasley, Hermione Granger…… Còn có Draco Malfoy —— bên trong nhóm bọn họ khẳng định cũng tồn tại người xuyên việt ——
*giáo sư ở đây là chỉ giáo sư Snape, trong nguyên bản thì Voldemort cho rằng Snape là chủ nhân cuối cùng của Đũa phép Cơm Nguội, vì người giết Dumbledore là Snape mà không phải là Draco, còn trong truyện này người giết Dumbledore là Avalon.
“Nghe em, Voldy! Em tuyệt không phải Vivian chuyển thế cái gì, em chỉ là——” nhưng mà, một ánh sáng màu xanh lục hiện lên, cô ả vĩnh viễn cũng như vô pháp nói ra bí mật này.
“Gặp lại, người ta yêu.” Voldemort thì thầm nói.
Hắn xoay người sang chỗ khác, không có một chút bi thương cùng áy náy. Hiện tại đũa phép hoàn toàn phục tùng hắn, là thời điểm hắn rời khỏi phòng nhỏ này mà nắm giữ toàn cục.
Về phần Morgan le Fay Avalon, mặc dù nàng không phải Vivian, Voldemort cũng không cần thanh danh vang dội của người hầu. Đương nhiên, hắn không biết chính là, tất cả đều là bẫy rập bọn Harry thiết kế mà thôi, tự phụ như Chúa tể Hắc Ám, như thế nào sẽ nghĩ đến một người nối nghiệp gia tộc nhỏ yếu sẽ phản kháng hắn. Giống như hắn đã từng sai lầm về R.A.B., Voldemort khinh miệt kẻ yếu, lại cũng bại bởi kẻ yếu.
****
Đêm khuya vừa đến, Chúa tể Hắc Ám bắt đầu tiến công.
Hàng ngàn hàng vạn ánh sáng thần chú đánh về phía trên lâu đài, trên không trung sáng như ban ngày, từng cơn gió lốc tàn bạo quét qua toàn bộ lâu đài. Trận bảo hộ của Hogwarts bị ăn mòn một chút, kết giới vô hình như bị cắn nuốt tạo ra một vết nứt, từng ngọn lửa, giống như một miệng vết thương thối rữa lại giống như lửa cháy lan cả đồng cổ, tầng tầng tán ra, khuếch tán bốn phía mà mở ra.
Thời gian dường như ngừng ở trong nháy mắt kia, trong tiếng gió phát ra tiếng giống như một người khổng lồ phát ra nức nở, một miệng vết thương mở ra trong tối.
Tầng bảo hộ của Hogwarts bị phá. Người sói khát máu dẫn đầu nhằm về phía tường vây lâu đài, tiếp theo là nhện khổng lồ tám mắt, cùng với, những tên Giám Ngục lướt đi trước.
Chúa tể Hắc Ám ở không trung điên cuồng cười to, hắn chuyển động nhẫn trong tay ba lần —— sợ hãi đều buông xuống.
Thời gian phảng phất như bị đông cứng, lạnh đến xương giá cùng hắc ám bao phủ thế giới này. Một loại lạnh lẽo tràn ra toàn bộ trong lòng —— đội quân Âm Binh, nghe theo tiếng gọi của chủ nhân từ trong gió lạnh, lũ âm binh bò lên từ trên mặt đất, đầu tiên là cánh tay, sau đó là bộ xương đầy lửa, quần áo rách rưới, cặp sừng như kèn, đội quân vong linh của Voldemort bắt đầu ăn mòn đất.
“Đó là cái gì?” Một cô bé năm Ba nhỏ giọng khóc thút thít. Đã từng cảm thấy vô cùng vinh hạnh cùng tự hào khi là người lưu lại chiến trường, nhưng hiện tại, cô cảm thấy sợ hãi.
Hermione an ủi sờ sờ đầu cô bé, “Đó là Âm binh được triệu hoán.”
“Không!” Theo đội quân mở rộng, dần dần, có người thét chói tai, “Tôi hối hận! Tôi phải đi về!”
“Không ai bảo cậu ở lại!”
“Cậu cái tên nhu nhược này!”
Lấy đôi song sinh nhà Weasley cầm đầu bọn học sinh hợp thành liên minh, bọn họ lưu lại một ít người bảo vệ Hội Phượng Hoàng, thông qua mật đạo ở Làng Hogsmeade một lần nữa về lại chiến trường.
Nhưng lý tưởng hào hùng đã qua, lưu lại chính là sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
Neville Longbottom ở trong gió lạnh thấu xương rùng mình một cái, “Không cần sợ hãi.” Hắn run run rẩy rẩy, thậm chí mơ hồ không rõ, nhưng kiên định như cũ không sợ hãi chỗ nào, “Nhưng mà Hogwarts là nhà của chúng ta, nếu muốn thương tổn nhà của ta, nhất định phải bước qua xác của ta!”
Đúng vậy, Hogwarts là nhà bọn họ, hiện tại đến lúc phải bảo hộ nhà mình!
Đôi mắt xanh lục của Harry trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lập lòe thản nhiên, đã đến lúc.
“Nếu, cậu ——” Hermione muốn nói lại thôi, lời nói tới bên miệng lại nuốt trở về. Cô trấn định đứng ở kia, nhưng nếu không phải dựa vào Ron, thân thể run rẩy sẽ ngã xuống trên mặt đất.
“Chờ cậu trở về, người anh em.” Tóc đỏ ý đồ hòa hoãn hạ không khí, nhưng hắn thất bại, độ cong đông cứng của khóe miệng quả thực so với khóc còn khó coi hơn.
“Harry Potter.” thiếu niên tóc bạch kim tiến lên một bước, con ngươi màu xám phản chiếu ảnh ngược của người yêu, cơ hồ là một bộ dạng thành kính, Draco ở trên môi Harry in lên một nụ hôn, “Đi thôi, My hero.”
“Các ngươi muốn làm gì!” Sirius là người thứ nhất phát hiện tình huống bên này, hắn không thể tưởng tượng mở to hai mắt mà nhìn, cơ hồ là vô ý thức duỗi tay kéo lấy áo choàng của Harry. Nhưng mà con trai đỡ đầu của hắn như một con bướm, ở tầm mắt mọi người mà ngã xuống.
“Mau ngăn cản hắn!”
“Không cần! Potter!”
“Không, Harry ——!!!”
Mọi người gần như hỏng mất mà hô to, nhưng mà hết thảy đều không còn kịp nữa rồi.
Harry Potter, Đứa trẻ sống sót, Cứu thế chủ của thế giới Phép thuật, cứ như vậy, lựa chọn như vậy, giống như thầy của hắn, giống như Dumbledore vĩ đại, ngã xuống do ánh sáng màu xanh, mà tử vong.
Tựa hồ tất cả mọi người không thể tin lựa chọn của Harry Potter, nhưng tất cả kia, đều kết thúc.
Beta: Rosaline
“Nếu là Harry Potter.” Cô ả khẽ nghiêng người về phía trước, nửa dựa nửa ỷ đem tay Voldemort đặt ở trên ngực “Em sẽ đem nó hiến cho người, Voldy, coi như là quà tốt nhất cho lễ Giáng Sinh.”
“Không.” Voldemort đứng lên, đôi mắt màu đỏ kia của hắn, mặt bẹp giống như xà, màu da tái nhợt ở trong tối tăm mà hơi hơi tỏa sáng. “Ta chỉ có một vấn đề, Le Fay.” Voldemort nhẹ giọng nói.
“Voldy?”
Voldemort đem đũa phép Cơm Nguội đưa tới trước mặt Avalon, tư thế tuyệt đẹp, chuẩn xác mà nắm nó, tựa như cầm một cây gậy chỉ huy.
“Vì cái gì nó không có tác dụng đâu, Le Fay?”
Trong một mảnh yên tĩnh, Avalon phảng phất ý thức được nguy hiểm rồi lại không thể tưởng tượng được mở to hai mắt.
“Em không rõ, Voldy.” Morgan le Fay Avalon mờ mịt nói, “Em đối với bí mật Bảo bối Tử Thần không hề dấu diếm.”
“Nga, đừng khẩn trương, Le Fay.” Voldemort quan tâm săn sóc mà đem cô ả đỡ đến ghế trên, “Ta chưa bao giờ bỏ qua những gì ngươi làm cho Chúa tể Hắc Ám, càng vô pháp phủ nhận lực lượng mà Bảo bối Tử Thần mang đến, chỉ là, cây đũa phép Cơm Nguội này…… Nó không có biểu hiện ra uy lực kỳ diệu như trong truyền thuyết kia, trước kia từ chỗ Olivander lấy được cùng bây giờ không có khác biệt gì cả.”
“Nhưng người giết Dumbledore, giết chủ nhân cũ đũa phép Cơm Nguội, nó hẳn là khuất phục với người.”
“Ngươi nói đúng, Le Fay.” Voldemort bắt đầu đi vòng quanh phòng, vẫn nói với ngữ điệu thong thả như cũ, nhưng cho dù cậu đang cách một bức tường cũng có thể cảm nhận được hắn đang tức giận.
“Nhưng xác thật không có khác biệt gì cả.” Hắn lại lặp lại một lần.
Avalon từ ghế trên nhảy xuống, “Đây nhất định là trò của lão Dumbledore!” Cô ả phẫn hận nói cầm tay Voldemort, “Mặc kệ như thế nào, hết thảy nên kết thúc, Voldy, thời khắc người trở thành Chúa tể tới rồi!”
“Ngươi nói rất đúng, Le Fay.” Voldemort cười ra tiếng, “Nhưng ta không hy vọng có tì vết, mà ngươi nhất định ý nguyện giúp ta đi được xa hơn trên đường trở thành Chúa tể.”
Avalon buông tay Voldemort ra, cô ả như là ý thức được cái gì, kháng cự mà thối lui về phía sau. Nhưng Voldemort hiển nhiên không tính từ bỏ, hắn vuốt ve trên khuôn mặt cô ả, nhẹ nhàng nói, “Ngươi cùng Vivian lớn lên giống như như đúc.”
Voldemort vòng đến phía sau Avalon, đem thân thể cứng đờ của cô ả ôm vào trong ngực, “Một tháng trước, con trai của Nott phát hiện một bí mật —— ở trong hồ Nước Đen của Hogwarts cất giấu mộ của nữ yêu Vivian. Mọi người đều nói ngươi là Vivian chuyển thế —— khi ta nhìn thấy cảnh tượng ở hồ nước, ta khẳng định, le Fay nhỏ bé yêu dấu của ta, làm sao có thể có được linh hồn cao quý như thế đây? Mà ngươi nói xem, le Fay của ta, chủ nhân tạo ra đũa phép Cơm Nguội ở chỗ này, thì làm sao nó sẽ phụ tùng ta đây?”
“Không ——!” Avalon thét ra một tiếng chói tai, đầu tóc màu bạc uốn lượn như cơn sóng, “Người đã nói người yêu em, Voldy, người còn nói người sẽ lấy ta làm Nữ hoàng Hắc Ám.”
“Đương nhiên, người ta yêu, vị trí Nữ hoàng vẫn luôn khắc ghi tên của ngươi.”
“Nhưng người lại muốn giết em!” Avalon la to, “Sau khi em hồi sinh người! sau khi em nói với người bí mật về Bảo bối Tử Thần! Em vì người làm nhiều như vậy ——”
“Vậy ngươi càng nên vì ta mà hiến hết thảy của ngươi.” Voldemort tàn khốc đánh gãy lời nàng, “Người của Chúa tể Hắc Ám cần thiết phải là người không gì làm không được, không hề nhược điểm!”
“Đũa phép Cơm Nguội phải do ta làm chủ!”
“Kẻ lừa đảo!” Morgan le Fay Avalon ngồi ở trên sàn nhà lạnh băng, trong mắt cô ả đầy nước mắt cùng thất lạc, tay Chúa tể Hắc Ám còn ở trên mặt cô ả ôn nhu vuốt ve. Nhưng không hề ngọt ngào, động tác thân mật kia phảng phất như tiếng kèn tử vong, nhắc nhở cô ả hết thảy như hoa trong gương, trăng trong nước —— ả không phải là thiên chi kiêu nữ Avalon, không phải là Morgan Le Fay tự cho là đúng, cũng chưa bao giờ là người phụ nữ Chúa tể Hắc Ám yêu, ả bất quả chỉ là một vai hề, một người xuyên việt muốn thay đổi lịch sử! Kết cục của Giáo sư* sẽ là kết cục của ả —— không, không, đây không phải là do ả sai, nhất định là do có này nơi nào xảy ra vấn đề, Harry Potter, Ron Weasley, Hermione Granger…… Còn có Draco Malfoy —— bên trong nhóm bọn họ khẳng định cũng tồn tại người xuyên việt ——
*giáo sư ở đây là chỉ giáo sư Snape, trong nguyên bản thì Voldemort cho rằng Snape là chủ nhân cuối cùng của Đũa phép Cơm Nguội, vì người giết Dumbledore là Snape mà không phải là Draco, còn trong truyện này người giết Dumbledore là Avalon.
“Nghe em, Voldy! Em tuyệt không phải Vivian chuyển thế cái gì, em chỉ là——” nhưng mà, một ánh sáng màu xanh lục hiện lên, cô ả vĩnh viễn cũng như vô pháp nói ra bí mật này.
“Gặp lại, người ta yêu.” Voldemort thì thầm nói.
Hắn xoay người sang chỗ khác, không có một chút bi thương cùng áy náy. Hiện tại đũa phép hoàn toàn phục tùng hắn, là thời điểm hắn rời khỏi phòng nhỏ này mà nắm giữ toàn cục.
Về phần Morgan le Fay Avalon, mặc dù nàng không phải Vivian, Voldemort cũng không cần thanh danh vang dội của người hầu. Đương nhiên, hắn không biết chính là, tất cả đều là bẫy rập bọn Harry thiết kế mà thôi, tự phụ như Chúa tể Hắc Ám, như thế nào sẽ nghĩ đến một người nối nghiệp gia tộc nhỏ yếu sẽ phản kháng hắn. Giống như hắn đã từng sai lầm về R.A.B., Voldemort khinh miệt kẻ yếu, lại cũng bại bởi kẻ yếu.
****
Đêm khuya vừa đến, Chúa tể Hắc Ám bắt đầu tiến công.
Hàng ngàn hàng vạn ánh sáng thần chú đánh về phía trên lâu đài, trên không trung sáng như ban ngày, từng cơn gió lốc tàn bạo quét qua toàn bộ lâu đài. Trận bảo hộ của Hogwarts bị ăn mòn một chút, kết giới vô hình như bị cắn nuốt tạo ra một vết nứt, từng ngọn lửa, giống như một miệng vết thương thối rữa lại giống như lửa cháy lan cả đồng cổ, tầng tầng tán ra, khuếch tán bốn phía mà mở ra.
Thời gian dường như ngừng ở trong nháy mắt kia, trong tiếng gió phát ra tiếng giống như một người khổng lồ phát ra nức nở, một miệng vết thương mở ra trong tối.
Tầng bảo hộ của Hogwarts bị phá. Người sói khát máu dẫn đầu nhằm về phía tường vây lâu đài, tiếp theo là nhện khổng lồ tám mắt, cùng với, những tên Giám Ngục lướt đi trước.
Chúa tể Hắc Ám ở không trung điên cuồng cười to, hắn chuyển động nhẫn trong tay ba lần —— sợ hãi đều buông xuống.
Thời gian phảng phất như bị đông cứng, lạnh đến xương giá cùng hắc ám bao phủ thế giới này. Một loại lạnh lẽo tràn ra toàn bộ trong lòng —— đội quân Âm Binh, nghe theo tiếng gọi của chủ nhân từ trong gió lạnh, lũ âm binh bò lên từ trên mặt đất, đầu tiên là cánh tay, sau đó là bộ xương đầy lửa, quần áo rách rưới, cặp sừng như kèn, đội quân vong linh của Voldemort bắt đầu ăn mòn đất.
“Đó là cái gì?” Một cô bé năm Ba nhỏ giọng khóc thút thít. Đã từng cảm thấy vô cùng vinh hạnh cùng tự hào khi là người lưu lại chiến trường, nhưng hiện tại, cô cảm thấy sợ hãi.
Hermione an ủi sờ sờ đầu cô bé, “Đó là Âm binh được triệu hoán.”
“Không!” Theo đội quân mở rộng, dần dần, có người thét chói tai, “Tôi hối hận! Tôi phải đi về!”
“Không ai bảo cậu ở lại!”
“Cậu cái tên nhu nhược này!”
Lấy đôi song sinh nhà Weasley cầm đầu bọn học sinh hợp thành liên minh, bọn họ lưu lại một ít người bảo vệ Hội Phượng Hoàng, thông qua mật đạo ở Làng Hogsmeade một lần nữa về lại chiến trường.
Nhưng lý tưởng hào hùng đã qua, lưu lại chính là sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
Neville Longbottom ở trong gió lạnh thấu xương rùng mình một cái, “Không cần sợ hãi.” Hắn run run rẩy rẩy, thậm chí mơ hồ không rõ, nhưng kiên định như cũ không sợ hãi chỗ nào, “Nhưng mà Hogwarts là nhà của chúng ta, nếu muốn thương tổn nhà của ta, nhất định phải bước qua xác của ta!”
Đúng vậy, Hogwarts là nhà bọn họ, hiện tại đến lúc phải bảo hộ nhà mình!
Đôi mắt xanh lục của Harry trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lập lòe thản nhiên, đã đến lúc.
“Nếu, cậu ——” Hermione muốn nói lại thôi, lời nói tới bên miệng lại nuốt trở về. Cô trấn định đứng ở kia, nhưng nếu không phải dựa vào Ron, thân thể run rẩy sẽ ngã xuống trên mặt đất.
“Chờ cậu trở về, người anh em.” Tóc đỏ ý đồ hòa hoãn hạ không khí, nhưng hắn thất bại, độ cong đông cứng của khóe miệng quả thực so với khóc còn khó coi hơn.
“Harry Potter.” thiếu niên tóc bạch kim tiến lên một bước, con ngươi màu xám phản chiếu ảnh ngược của người yêu, cơ hồ là một bộ dạng thành kính, Draco ở trên môi Harry in lên một nụ hôn, “Đi thôi, My hero.”
“Các ngươi muốn làm gì!” Sirius là người thứ nhất phát hiện tình huống bên này, hắn không thể tưởng tượng mở to hai mắt mà nhìn, cơ hồ là vô ý thức duỗi tay kéo lấy áo choàng của Harry. Nhưng mà con trai đỡ đầu của hắn như một con bướm, ở tầm mắt mọi người mà ngã xuống.
“Mau ngăn cản hắn!”
“Không cần! Potter!”
“Không, Harry ——!!!”
Mọi người gần như hỏng mất mà hô to, nhưng mà hết thảy đều không còn kịp nữa rồi.
Harry Potter, Đứa trẻ sống sót, Cứu thế chủ của thế giới Phép thuật, cứ như vậy, lựa chọn như vậy, giống như thầy của hắn, giống như Dumbledore vĩ đại, ngã xuống do ánh sáng màu xanh, mà tử vong.
Tựa hồ tất cả mọi người không thể tin lựa chọn của Harry Potter, nhưng tất cả kia, đều kết thúc.