Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng hướng về Hogwarts nào!
_o0o_
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện, thung lũng Godric chào đón những vị khách đến từ phương xa. Có bốn phù thủy đi ra từ một con hẻm – Nữ phù thủy dẫn đầu, đằng sau lưng cô là ba nam phù thủy cao thấp khác nhau. Dân cư Muggle sinh sống nơi này thường xuyên bắt gặp những kẻ mặc áo choàng dị hợm nên bọn họ chỉ biết tặc lưỡi, dần dần cũng quen với loại trang phục kỳ cục này, thậm chí nó còn trở thành một trong những truyền thống ở thung lũng Godric.
Dân cư ở đây đã thành thói quen, nhất là khi bọn họ chứng kiến những vị khách kia đi tới quảng trường nhỏ. Ở chính giữa quảng trường là một tượng đài kỷ niệm chiến tranh, thi thoảng có dăm ba người bu quanh xem xét. Dân Muggle tò mò không biết tượng đài này để tưởng nhớ ai, bọn họ không nhận biết dù chỉ là một trong số những cái tên anh hùng chiến tranh được khắc trên tượng đài. Nhưng dân Muggle đã không biết rằng, khi bốn vị khách kia vừa đi được nửa quảng trường thì tượng đài liền biến dạng. Thay vì một cột hình tháp khắc đầy những cái tên, thì lại hiện ra một bức tượng ba người: một người đàn ông tóc rối bù đeo mắt kiếng đang mỉm cười hiền lành. Bên cạnh ông ta là một người đàn bà tóc dài có gương mặt xinh đẹp hiền hậu, và một đứa bé có đôi mắt tròn xoe, tràn ngập tò mò ngồi trong vòng tay người mẹ.
Ron lên tiếng:
_ Harry, hồi nhỏ bồ béo ú nề, tròn xoe như cục thịt ấy.
Cậu bé tóc đỏ lấy tay chạm vào gương mặt tròn vo của đứa bé, và rồi cậu chợt phát hiện không ai đáp lời mình. Ron quay đầu lại, liếc mắt nhìn ba người bạn: Harry và Hermione đang nhìn chăm chăm vào bức tượng, còn Malfoy, đôi mắt nó đã gắn chặt vô Harry.
Ron nhớ lại đời trước mình bỏ đi thì lúng túng vuốt mũi một cái.
Lần đó Hermione và Harry một mình đi tìm bà Bathilda. Nếu không nhờ nữ thần may mắn ban ơn thì không chừng hai đứa nó đã bị Voldemort tóm cổ rồi. Mặc dù chịu sự ảnh hưởng của Trường sinh Linh giá, nhưng chuyện này đã trở thành một vết sẹo trong lòng cậu chàng tóc đỏ. Có một vài điều cậu không thể phủ nhận, rằng chúng đã từng tồn tại trong lòng cậu rất, rất lâu, và Trường sinh Linh giá chỉ kích thích chúng mà thôi.
_ Harry, mình…
Ron há hốc miệng, nhưng cậu bé có đôi mắt màu xanh biếc đã mỉm cười với cậu. Rồi cậu ấy quay sang nói với những người khác:
_ Bọn mình đi nào.
Chuyến đi tới thung lũng Godric lần này của bọn nó không chỉ là chuyến tham quan đơn giản. Ngoài việc tới thăm ba James và má Lily, cậu có một nhiệm vụ quan trọng hơn nữa là tìm kiếm chìa khóa vào Phủ Potter. Bốn đứa đi trên con đường dẫn ra khỏi làng, tiến về phía mục tiêu đã dự định sẵn- Mãi tới khi chúng tới mỏm đất nơi không còn nhà cửa nữa, và con đường lại chạy ra vùng nông thôn trống trải. Ở cuối con đường ấy, đột nhiên xuất hiện một căn nhà hoang tàn và đổ nát.
Hàng giậu đã mọc hoang trong suốt mười hai năm qua kể từ khi bác Hagrid đem Harry ra khỏi cái đống đổ nát giờ nằm rải rác giữa đám cỏ cao tới thắt lưng – Không ai có thể tu sửa nơi này, bởi vì Nghệ thuật Hắc ám mang đến thương tích không cách nào phục hồi. Phần lớn ngôi nhà vẫn còn đứng vững mặc dù bị dây trường xuân và tuyết trùm lấp hoàn toàn, nhưng phần bên phải của tầng trên cùng đã bị nổ banh. Ở trên cánh cổng ngôi nhà có một tấm bảng nhô lên khỏi mặt đất khi có ai đó chạm vào: xuyên qua đám chằng chịt những cây tầm ma và cỏ dại, trên mặt gỗ, bên cạnh những chữ vàng ghi lại câu chuyện năm đó còn có rất nhiều lời chúc phúc dành cho Đứa bé Sống sót được lưu lại bằng mực vĩnh cửu:
“Tất cả chúng tôi ở bên anh, mãi mãi ủng hộ anh!”
Harry quay đầu nhìn ba người bạn, mỉm cười đẩy ra cánh cổng đã không được mở suốt mười hai năm qua.
~
Trong căn nhà rất lộn xộn, đồ đạc nằm vương vãi trên sàn nhà. Bốn người sải bước đi vào trong. Ở ngay ở cái khoảnh khắc bước qua cánh cửa, Harry khựng lại theo bản năng. Ký ức xa xôi nói cho cậu biết đây chính là nơi ba cậu đã ngã xuống.
Bốn đứa bắt đầu lục tung lên để tìm kiếm. Ron dùng một bùa triệu tập nhưng không có kết quả – Tựa như Draco từng nói: “Một vật tượng trưng cho quyền lợi của một dòng họ làm sao có thể tìm thấy bằng một bùa triệu tập?”
Sự khinh bỉ hiện lên nơi đáy mắt của hắn không chút nào che dấu.
_ À phải, Weasley là thứ khác loài trong các dòng họ máu trong. Mỗi ngày chúng mày đều u sầu vì mưu sinh thì làm sao có thể hiểu được vấn đề của các dòng dõi danh giá?
_ Malfoy, tao cảnh cáo mày…
Harry và Hermione cùng lúc la lên:
_ Ron!
_ Draco!
Mỗi đứa một tay kéo hai thằng con trai này tránh xa khỏi nhau. Đối mặt với Hermione dạy dỗ, cậu chàng tóc đỏ sẽ chẳng bao giờ có lấy nửa lời oán thán. Nhưng ở bên Harry thì mọi chuyện khó khăn hơn nhiều.
_ Bạn nói bơn bớt một hai câu với Ron được không?
_ Potter, mày đang nằm mơ đấy à?
Harry nhức đầu đáp:
_ Làm ơn đấy.
Draco cười xùy một tiếng.
_ Potter, xin phép cho tao phải nhắc nhở mày: Tao đứng bên phe chúng mày chỉ bởi vì tao đã quá rõ kết cục của Chúa tể Hắc ám. Ngoài lợi ích chung, hiện giờ chúng ta chẳng có quan hệ nào khác.
Đây là vấn đề mấu chốt. Harry không thể hiểu nổi vì sao ký ức của tên Slytherin này không đầy đủ. Càng về sau ký ức của hắn ta càng mơ hồ, và làm cho người ta phải rầu rĩ nhất là khoảng thời gian hai đứa thân thiết bên nhau đã biến mất hoàn toàn trong đầu óc hắn. Nếu như tình huống này xảy ra trên người một đôi tình nhân Muggle bình thường thì chẳng khác gì nỗi tuyệt vọng có thể hủy diệt trời đất. Thế nhưng ở trong mắt cậu bé Hufflepuff mắt xanh biết thì chẳng phải chuyện ghê gớm gì.
_ Nếu thế thì vì cái gì bạn phải tới thung lũng Godric cùng tôi?
Cái thằng Malfoy phách lối này luôn thích khoe ra dáng vẻ bệ vệ, chờ đợi đối thủ của hắn đầu hàng. Giống như hai đứa từ lần đầu tiên gặp mặt đã kết thù oán một cách bướng bỉnh – Malfoy không bao giờ cúi đầu với bất cứ ai, cho nên Thánh Potter mới là kẻ phải cúi đầu trước cậu chủ Malfoy.
Draco không còn cong môi như trước, nhưng hắn cũng không vì bị Harry chọc trúng tâm tư bí ẩn mà phải che đậy. Trái lại hắn thoải mái nói:
_ Thế thì sao nào, Potter?
Hắn mỉm cười đi tới gần Harry, kề sát bên tai cậu và nói thật khẽ:
_ Cho dù lòng tao có thế thật đi nữa, thì tao cũng không bao giờ vì mày mà thành lập mối quan hệ bạn bè đáng sợ với một thằng tóc đỏ giẻ rách. Tao nghĩ mày còn chưa biết điều này – Đầu Thẹo thân yêu, một Malfoy giỏi nhất không phải là giành được thứ hắn muốn, bởi vì thứ hắn muốn chắc chắn là của hắn rồi.
Tên Slytherin nói xong thì lộ ra nụ cười xảo quyệt, giả dối và huênh hoang.
Dáng vẻ đắc ý này làm cho Harry ngứa răng. Cậu trừng Draco một cái – Động tác tục tằn này làm cho cậu chủ bạch kim phát ra mấy tiếng “chẹp, chẹp”.
Draco nói:
_ Đừng có bày ra cái bộ dáng ngu đần đó nữa Potter. Tao thiệt lòng hoài nghi, mày cứ như vầy thì làm thế nào tìm được Phủ Potter đây?
Những lời này chọc cho Harry càng quạu quọ hơn. Hufflepuff lầm bầm mấy tiếng, quyết định không so đo với hắn. Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu làm theo lời tên Slytherin hướng dẫn, nhắm hai mắt lại.
_ Tập trung vào, cảm nhận nó. Nếu như nó ở đây thì chắc chắn sẽ đáp lại lời kêu gọi của mày.
_ Mày là con cháu duy nhất của dòng họ Potter. Nó đương nhiên thuộc về mày.
Draco hướng dẫn Harry cảm nhận được sự tồn tại của sức mạnh quyền lực của người đứng đầu dòng họ Potter. Ban đầu hắn còn tưởng rằng chìa khóa là một chiếc nhẫn hay thứ gì đó tương tự, nhưng không ngờ được thứ bay về phía bọn nó là một giá gỗ có ba chân.
Đó là một chiếc giá gỗ kỳ cục cao chừng hai mét, làm bằng gỗ thủy tùng và được điêu khắc thành hình con công. Từ khóe mắt xếch kéo dài ra hai cái gạc nai. Trên bề mặt của cái giá có khắc nhiều hình thù lạ lùng. Còn những cái chân đỡ lấy giá thì được đẽo thành hình móng chim.
Hermione nhìn dấu hiệu nổi bật trên giá gỗ, đoán rằng:
_ Chắc là… thứ này có liên quan tới Áo khoác Tàng hình của bồ?
Đó là một hình tam giác lộn ngược to bự đại diện cho Áo khoác Tàng hình; Nét dọc xuyên qua chính giữa hình tam giác là Cây đũa Cơm nguội; Còn vòng tròn ở giữa là Viên đá Phục sinh – Thật rõ ràng đây là một ký hiệu lộn ngược của Bảo bối Tử thần.
~
Màn kịch nhỏ:
Tác giả: Cậu chủ, tôi quỳ đây! Cậu ngầu, độc đoán, phách lối như vầy là muốn làm sao?
Draco: Muggle ngu đần, nói năng cho cẩn thận, hiểu chửa?
Tác giả: Tôi không nói gì được nữa… Con trai ruột Harry ơi QAQ.
Harry: Xin lỗi nha… Tôi ốc còn không mang nổi mình ốc đây.
~
N.Linh: Hết nơi chapter rồi nhé! Cầu cả nhà ủng hộ để mình có động lực edit tiếp nào ^^
Cùng hướng về Hogwarts nào!
_o0o_
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện, thung lũng Godric chào đón những vị khách đến từ phương xa. Có bốn phù thủy đi ra từ một con hẻm – Nữ phù thủy dẫn đầu, đằng sau lưng cô là ba nam phù thủy cao thấp khác nhau. Dân cư Muggle sinh sống nơi này thường xuyên bắt gặp những kẻ mặc áo choàng dị hợm nên bọn họ chỉ biết tặc lưỡi, dần dần cũng quen với loại trang phục kỳ cục này, thậm chí nó còn trở thành một trong những truyền thống ở thung lũng Godric.
Dân cư ở đây đã thành thói quen, nhất là khi bọn họ chứng kiến những vị khách kia đi tới quảng trường nhỏ. Ở chính giữa quảng trường là một tượng đài kỷ niệm chiến tranh, thi thoảng có dăm ba người bu quanh xem xét. Dân Muggle tò mò không biết tượng đài này để tưởng nhớ ai, bọn họ không nhận biết dù chỉ là một trong số những cái tên anh hùng chiến tranh được khắc trên tượng đài. Nhưng dân Muggle đã không biết rằng, khi bốn vị khách kia vừa đi được nửa quảng trường thì tượng đài liền biến dạng. Thay vì một cột hình tháp khắc đầy những cái tên, thì lại hiện ra một bức tượng ba người: một người đàn ông tóc rối bù đeo mắt kiếng đang mỉm cười hiền lành. Bên cạnh ông ta là một người đàn bà tóc dài có gương mặt xinh đẹp hiền hậu, và một đứa bé có đôi mắt tròn xoe, tràn ngập tò mò ngồi trong vòng tay người mẹ.
Ron lên tiếng:
_ Harry, hồi nhỏ bồ béo ú nề, tròn xoe như cục thịt ấy.
Cậu bé tóc đỏ lấy tay chạm vào gương mặt tròn vo của đứa bé, và rồi cậu chợt phát hiện không ai đáp lời mình. Ron quay đầu lại, liếc mắt nhìn ba người bạn: Harry và Hermione đang nhìn chăm chăm vào bức tượng, còn Malfoy, đôi mắt nó đã gắn chặt vô Harry.
Ron nhớ lại đời trước mình bỏ đi thì lúng túng vuốt mũi một cái.
Lần đó Hermione và Harry một mình đi tìm bà Bathilda. Nếu không nhờ nữ thần may mắn ban ơn thì không chừng hai đứa nó đã bị Voldemort tóm cổ rồi. Mặc dù chịu sự ảnh hưởng của Trường sinh Linh giá, nhưng chuyện này đã trở thành một vết sẹo trong lòng cậu chàng tóc đỏ. Có một vài điều cậu không thể phủ nhận, rằng chúng đã từng tồn tại trong lòng cậu rất, rất lâu, và Trường sinh Linh giá chỉ kích thích chúng mà thôi.
_ Harry, mình…
Ron há hốc miệng, nhưng cậu bé có đôi mắt màu xanh biếc đã mỉm cười với cậu. Rồi cậu ấy quay sang nói với những người khác:
_ Bọn mình đi nào.
Chuyến đi tới thung lũng Godric lần này của bọn nó không chỉ là chuyến tham quan đơn giản. Ngoài việc tới thăm ba James và má Lily, cậu có một nhiệm vụ quan trọng hơn nữa là tìm kiếm chìa khóa vào Phủ Potter. Bốn đứa đi trên con đường dẫn ra khỏi làng, tiến về phía mục tiêu đã dự định sẵn- Mãi tới khi chúng tới mỏm đất nơi không còn nhà cửa nữa, và con đường lại chạy ra vùng nông thôn trống trải. Ở cuối con đường ấy, đột nhiên xuất hiện một căn nhà hoang tàn và đổ nát.
Hàng giậu đã mọc hoang trong suốt mười hai năm qua kể từ khi bác Hagrid đem Harry ra khỏi cái đống đổ nát giờ nằm rải rác giữa đám cỏ cao tới thắt lưng – Không ai có thể tu sửa nơi này, bởi vì Nghệ thuật Hắc ám mang đến thương tích không cách nào phục hồi. Phần lớn ngôi nhà vẫn còn đứng vững mặc dù bị dây trường xuân và tuyết trùm lấp hoàn toàn, nhưng phần bên phải của tầng trên cùng đã bị nổ banh. Ở trên cánh cổng ngôi nhà có một tấm bảng nhô lên khỏi mặt đất khi có ai đó chạm vào: xuyên qua đám chằng chịt những cây tầm ma và cỏ dại, trên mặt gỗ, bên cạnh những chữ vàng ghi lại câu chuyện năm đó còn có rất nhiều lời chúc phúc dành cho Đứa bé Sống sót được lưu lại bằng mực vĩnh cửu:
“Tất cả chúng tôi ở bên anh, mãi mãi ủng hộ anh!”
Harry quay đầu nhìn ba người bạn, mỉm cười đẩy ra cánh cổng đã không được mở suốt mười hai năm qua.
~
Trong căn nhà rất lộn xộn, đồ đạc nằm vương vãi trên sàn nhà. Bốn người sải bước đi vào trong. Ở ngay ở cái khoảnh khắc bước qua cánh cửa, Harry khựng lại theo bản năng. Ký ức xa xôi nói cho cậu biết đây chính là nơi ba cậu đã ngã xuống.
Bốn đứa bắt đầu lục tung lên để tìm kiếm. Ron dùng một bùa triệu tập nhưng không có kết quả – Tựa như Draco từng nói: “Một vật tượng trưng cho quyền lợi của một dòng họ làm sao có thể tìm thấy bằng một bùa triệu tập?”
Sự khinh bỉ hiện lên nơi đáy mắt của hắn không chút nào che dấu.
_ À phải, Weasley là thứ khác loài trong các dòng họ máu trong. Mỗi ngày chúng mày đều u sầu vì mưu sinh thì làm sao có thể hiểu được vấn đề của các dòng dõi danh giá?
_ Malfoy, tao cảnh cáo mày…
Harry và Hermione cùng lúc la lên:
_ Ron!
_ Draco!
Mỗi đứa một tay kéo hai thằng con trai này tránh xa khỏi nhau. Đối mặt với Hermione dạy dỗ, cậu chàng tóc đỏ sẽ chẳng bao giờ có lấy nửa lời oán thán. Nhưng ở bên Harry thì mọi chuyện khó khăn hơn nhiều.
_ Bạn nói bơn bớt một hai câu với Ron được không?
_ Potter, mày đang nằm mơ đấy à?
Harry nhức đầu đáp:
_ Làm ơn đấy.
Draco cười xùy một tiếng.
_ Potter, xin phép cho tao phải nhắc nhở mày: Tao đứng bên phe chúng mày chỉ bởi vì tao đã quá rõ kết cục của Chúa tể Hắc ám. Ngoài lợi ích chung, hiện giờ chúng ta chẳng có quan hệ nào khác.
Đây là vấn đề mấu chốt. Harry không thể hiểu nổi vì sao ký ức của tên Slytherin này không đầy đủ. Càng về sau ký ức của hắn ta càng mơ hồ, và làm cho người ta phải rầu rĩ nhất là khoảng thời gian hai đứa thân thiết bên nhau đã biến mất hoàn toàn trong đầu óc hắn. Nếu như tình huống này xảy ra trên người một đôi tình nhân Muggle bình thường thì chẳng khác gì nỗi tuyệt vọng có thể hủy diệt trời đất. Thế nhưng ở trong mắt cậu bé Hufflepuff mắt xanh biết thì chẳng phải chuyện ghê gớm gì.
_ Nếu thế thì vì cái gì bạn phải tới thung lũng Godric cùng tôi?
Cái thằng Malfoy phách lối này luôn thích khoe ra dáng vẻ bệ vệ, chờ đợi đối thủ của hắn đầu hàng. Giống như hai đứa từ lần đầu tiên gặp mặt đã kết thù oán một cách bướng bỉnh – Malfoy không bao giờ cúi đầu với bất cứ ai, cho nên Thánh Potter mới là kẻ phải cúi đầu trước cậu chủ Malfoy.
Draco không còn cong môi như trước, nhưng hắn cũng không vì bị Harry chọc trúng tâm tư bí ẩn mà phải che đậy. Trái lại hắn thoải mái nói:
_ Thế thì sao nào, Potter?
Hắn mỉm cười đi tới gần Harry, kề sát bên tai cậu và nói thật khẽ:
_ Cho dù lòng tao có thế thật đi nữa, thì tao cũng không bao giờ vì mày mà thành lập mối quan hệ bạn bè đáng sợ với một thằng tóc đỏ giẻ rách. Tao nghĩ mày còn chưa biết điều này – Đầu Thẹo thân yêu, một Malfoy giỏi nhất không phải là giành được thứ hắn muốn, bởi vì thứ hắn muốn chắc chắn là của hắn rồi.
Tên Slytherin nói xong thì lộ ra nụ cười xảo quyệt, giả dối và huênh hoang.
Dáng vẻ đắc ý này làm cho Harry ngứa răng. Cậu trừng Draco một cái – Động tác tục tằn này làm cho cậu chủ bạch kim phát ra mấy tiếng “chẹp, chẹp”.
Draco nói:
_ Đừng có bày ra cái bộ dáng ngu đần đó nữa Potter. Tao thiệt lòng hoài nghi, mày cứ như vầy thì làm thế nào tìm được Phủ Potter đây?
Những lời này chọc cho Harry càng quạu quọ hơn. Hufflepuff lầm bầm mấy tiếng, quyết định không so đo với hắn. Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu làm theo lời tên Slytherin hướng dẫn, nhắm hai mắt lại.
_ Tập trung vào, cảm nhận nó. Nếu như nó ở đây thì chắc chắn sẽ đáp lại lời kêu gọi của mày.
_ Mày là con cháu duy nhất của dòng họ Potter. Nó đương nhiên thuộc về mày.
Draco hướng dẫn Harry cảm nhận được sự tồn tại của sức mạnh quyền lực của người đứng đầu dòng họ Potter. Ban đầu hắn còn tưởng rằng chìa khóa là một chiếc nhẫn hay thứ gì đó tương tự, nhưng không ngờ được thứ bay về phía bọn nó là một giá gỗ có ba chân.
Đó là một chiếc giá gỗ kỳ cục cao chừng hai mét, làm bằng gỗ thủy tùng và được điêu khắc thành hình con công. Từ khóe mắt xếch kéo dài ra hai cái gạc nai. Trên bề mặt của cái giá có khắc nhiều hình thù lạ lùng. Còn những cái chân đỡ lấy giá thì được đẽo thành hình móng chim.
Hermione nhìn dấu hiệu nổi bật trên giá gỗ, đoán rằng:
_ Chắc là… thứ này có liên quan tới Áo khoác Tàng hình của bồ?
Đó là một hình tam giác lộn ngược to bự đại diện cho Áo khoác Tàng hình; Nét dọc xuyên qua chính giữa hình tam giác là Cây đũa Cơm nguội; Còn vòng tròn ở giữa là Viên đá Phục sinh – Thật rõ ràng đây là một ký hiệu lộn ngược của Bảo bối Tử thần.
~
Màn kịch nhỏ:
Tác giả: Cậu chủ, tôi quỳ đây! Cậu ngầu, độc đoán, phách lối như vầy là muốn làm sao?
Draco: Muggle ngu đần, nói năng cho cẩn thận, hiểu chửa?
Tác giả: Tôi không nói gì được nữa… Con trai ruột Harry ơi QAQ.
Harry: Xin lỗi nha… Tôi ốc còn không mang nổi mình ốc đây.
~
N.Linh: Hết nơi chapter rồi nhé! Cầu cả nhà ủng hộ để mình có động lực edit tiếp nào ^^