-
Phần 1
1.
Thanh âm khàn khàn mang theo chút bi thương trong đêm mưa tầm tã.
Tôi biết Tống Trì ở ngay đầu hẻm, hắn ta có thể nghe thấy tiếng kêu cứu.
Thế nhưng, hắn không một lời đáp lại.
Quần áo tôi không chỉnh tề ngã xuống bùn lầy, trên tay vẫn nắm chặt chiếc ô màu đỏ tôi đưa tới cho Tống Trì.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Tôi nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng quen thuộc.
Hắn đi đến trước mặt tôi, cười một cách xấu xa.
Tất cả những gì tôi vừa trải qua, trong mắt hắn chỉ là một trò đùa.
Không có lấy nửa điểm thương hại.
Hắn cao cao tại thượng nhìn tôi, nói:
" Đường Tuế Tuế, không phải cô rất yêu tôi sao, bây giờ tôi đến trước mặt cô rồi, không phải cô nên ngoan ngoãn giống chú cún, đứng dậy vẫy đuôi sao? "
Tôi cử động nhẹ ngón tay.
Chiếc ô đỏ trong tay tôi cũng lắc lư theo.
Tống Trì nhìn thấy, hắn cười nhạo thành tiếng:
"Đây là ô tặng tôi? Nhưng làm sao đây? Bây giờ tôi chê nó bẩn."
Tôi cố gắng mở miệng.
Ở cổ họng vẫn còn đọng lại vết máu.
Có thể là ban nãy gào thét kêu cứu thảm thiết tới nỗi rách họng.
Tôi khàn giọng hỏi hắn : " Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ?"
" Tại sao ư ?", Tống Trí cười lạnh hỏi tôi, tựa hồ cũng là đang tự hỏi chính mình, hắn thản nhiên nói :
" Bởi vì cô là người đi công lược."
" Người công lược đáng bị giẫm đạp như này sao?" Tôi lạnh lùng hỏi hắn.
Đúng, tôi là người công lược.
Tống Trì cũng biết thân phận của tôi.
Lần đầu tiên tôi xuất hiện trước mặt hắn, đã bị hắn vạch trần thân phận.
Nhưng tôi không ngờ, Tống Trì lại ghét tôi như vậy.
Tôi cũng không làm bất cứ chuyện gì quá đáng với hắn, chỉ lo đối xử tốt với hắn vô điều kiện.
Tôi cũng không xen vào chuyện tình của hắn.
Bởi vì hắn không có người phụ nữ mình thích.
Tôi không biết mình đã làm sai điều gì khiến hắn hận tôi đến thế.
Đến nỗi trơ mắt thờ ơ nhìn tôi bị người giẫm đạp.
Tống Trì lạnh lùng đến cực điểm nói:
"Tôi chính là muốn nhìn xem, cái gọi là kẻ công lược rốt cuộc có thể thấp hèn hạ tới mức nào!"
Tôi bật cười.
Cười đến chảy cả nước mắt.
" Tống Trì, người công lược cũng là con người, cũng có lòng tự trọng. " Tôi cố gắng bình tĩnh.
" Tự trọng? " Tống Trì tựa hồ nghe được câu chuyện hài, cười lớn:
"Đường Tuế Tuế, cô hiện tại đứng dậy đi, nếu như cô đứng dậy nói yêu tôi, tôi hứa sẽ đồng ý ở bên cô."
Tỏ vẻ cao cao tại thượng.
Chính là muốn đem lòng tự trọng của tôi hung hăng nghiền ép xuống bùn đất, tận tình chà đạp!
Tôi cử động thân thể.
Dùng hết sức lực toàn thân, rốt cục từ trong bùn lầy, bò dậy.
Toàn thân đều là vết thương.
Chật vật đến cực điểm.
Tống Trì nhìn dáng vẻ của tôi, đáy mắt lộ vẻ trào phúng.
Trong mắt hắn, tôi vì công lược hắn mà có thể rũ bỏ tôn nghiêm.
Hắn đối với tôi như thế nào, tôi cũng chỉ biết vui vẻ chịu đựng.
Tôi khó khăn lắm mới đứng thẳng được người dậy.
Tôi nói: "Tống Trì, kết thúc rồi."
Vừa dứt lời.
Tôi tát mạnh vào mặt hắn ta.
2.
Cái tát đó tôi đã dùng hết sức lực.
Nhưng thật ra cũng không quá đau.
Sức lực của tôi bây giờ, đến giết một con kiến cũng khó.
Thế nhưng hành động ấy của tôi lại khiến Tống Trì hết sức kinh ngạc.
Hắn hoài nghi nhìn tôi.
Hắn như không dám tin rằng tôi đã tát vào mặt hắn.
Đáy mắt hắn trong chốc lát bùng lên lửa giận, dùng lực đẩy tôi vào vũng bùn một lần nữa.
Tôi nặng nề ngã xuống đất, bị nước mưa và bùn đất bắn lên, ho không ngừng.
" Đường Tuế Tuế, cô điên rồi à ? "
Tống Trí hằn học hỏi tôi.
Không phải là tôi bị điên.
Chỉ là nhìn vào thực tế.
Biết rõ không thể công lược Tống Trí.
Ngay từ khi hệ thống yêu cầu tôi thay đổi mục tiêu của công lược, tôi đã nên thay đổi.
Là tôi chấp mê bất ngộ.
Là tôi ngây thơ cho rằng, tôi có thể cảm động hắn.
Tôi nói: "Tống Trì, như anh mong muốn, sau này tôi sẽ không bao giờ dây dưa với anh nữa.
“ Ồ? "Tống Trì khinh thường.
Hắn cười thành tiếng, nói:
" Đường Tuế Tuế, cô tưởng tôi không biết sao, nếu cô không công lược tôi thành công thì sẽ bị xóa bỏ, cô muốn chết? "
Vậy nên hắn dựa vào điểm này mà muốn làm gì với tôi cũng được sao?
Nhưng Tống Trì à.
Hệ thống chưa đến nỗi mất hết nhân tính đến vậy.
Mỗi người đi công lược sẽ có hai lần lựa chọn đối tượng của mình.
Cũng không phải chỉ có mình hắn.
" Bây giờ cô quỳ xuống trước mặt tôi rồi xin lỗi, tôi có thể cân nhắc tha thứ cho cô. "
Tống Trì nói giống như đang làm việc thiện tích đức vậy.
Tôi xem như không nghe thấy.
Nhưng trên thực tế, tôi cũng không nghe rõ nổi.
Trải qua một đêm hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, tôi lúc này dường như đã kệt sức rồi.
Tôi dần mất đi ý thức.
Mọi thứ xung quanh cũng trở nên mơ hồ.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, dù cho không bị hệ thống xóa sổ thì tôi cũng sắp lìa đời rồi.
Cho đến khi tôi lần nữa tỉnh lại ở trong bệnh viện.
Trên người vẫn còn truyền nước, phòng bệnh cũng chỉ có mình tôi.
" Kí chủ đã tỉnh rồi sao ? "
Hệ thống nhẹ nhàng cẩn thận gọi tôi.
Tôi cảm thấy khắp người đều rất đau, cũng rất nóng.
Giống như đang bị sốt.
" Tối qua sau khi cô hôn mê, Tống Trì đã đưa cô đến bệnh viện, hắn...."
" Cậu từng nói, tôi còn một lần thay đổi đối tượng công lược ". Tôi ngắt lời hệ thống.
" À, phải " Hệ thống trả lời.
" Kí chủ muốn thay đổi đối tượng sao? Tuy rằng có thể thay đổi đối tượng công lược, nhưng thời gian công lược sẽ không thay đổi, cô đã dùng thời gian 4 năm để công lược Tống Trì, dù thay đổi đối tượng thì thời gian cũng chỉ còn lại 1 năm cuối cùng..."
" Tôi muốn thay đổi ", tôi quả quyết, không nghe hệ thống nói thêm.
" Kí chủ có cần suy nghĩ thêm không, thật ra tôi thấy Tống Trì đối với cô có chút khác, tối đó sau khi cô hôn mê...."
Hệ thống khuyên tôi.
" Không ", tôi kiên định thốt ra từng câu từng chữ
"Tôi muốn thay đổi đối tượng công lược"
3.
" Không ", tôi dứt khoát gằn từng chữ:
"Tôi muốn thay đổi đối tượng công lược"
" Thật ra đêm đó kí chủ không hề..."
Hệ thống vẫn tiếp tục khuyên tôi.
Phải,
Chính vì buổi tối hôm đó tôi không bị làm nhục thật sự, nên tôi mới kiên định chọn thay đổi mục tiêu.
Càng thêm tin tưởng quyết định này là đúng đắn.
Buổi tối hôm đó, mọi chuyện diễn ra đều là một tay Tống Trì sắp đặt.
Hắn cố ý muốn tôi vì hắn mà đem ô tới, sau đó sắp xếp người làm nhục tôi, hắn ta vũ nhục tôi như vậy đã quá đủ rồi.
Tôi không biết tại sao hắn ta lại ghét tôi và muốn nhắm vào tôi như vậy.
Nhưng tôi không muốn trải qua lần nữa.
Lần sau có lẽ sẽ không may mắn như vậy.
" Hệ thống không cần nói nữa, tôi đã quyết tâm rồi. "
" Nếu lần này vẫn công lược thất bại, tôi sẵn sàng tiếp nhận mọi trừng phạt "
Hệ thống thở dài nói:
"Vì kí chủ đã yêu cầu mãnh liệt như vậy, tôi đương nhiên tôn trọng nguyện vọng của cô."
" Lần này đối tượng được hệ thống sắp xếp cho kí chủ là Giang Yển... ”
" Ai cơ? ", tôi tưởng mình nghe nhầm.
" Giang Yển, 24 tuổi, em họ của Tống Trì, thái tử gia kinh thành, còn khó tiếp cận hơn Tống Trí nữa " hệ thống nhắc nhở.
"......"
Tôi biểu thị thái độ cạn lời.
Tuy rằng tôi với Giang Yển không thân, nhưng việc tôi theo đuổi Tống Trì, tất cả mọi người đều hay biết, càng là chuyện rõ như ban ngày.
" Vậy nên tôi mới kiến nghị cô đừng nên thay đổi đối tượng công lược "
Hệ thống bất lực nói.
" Vậy bây giờ tôi muốn thay đổi có kịp không? "
" Vẫn kịp "
" Nhưng tôi sẽ không thay đổi "
Tôi vẫn kiên định đáp.
Dù sao cũng không thành công.
Đổi người mới, có gì không được đâu chứ?
Nghĩ kĩ lại thì, Giang Yển tuy bộ dạng lạnh lùng như băng, nhưng lại rất đẹp trai.
Vụ này không lỗ.
Cứ xem như một trải nghiệm trước khi tạm biệt thế giới này đi.
.......
Tôi ở lại bệnh viện 5 ngày, Tống Trì không xuất hiện dù chỉ một lần.
Cũng may, tôi đối với hắn không còn chút hi vọng nào nữa.
Sau khi xuất viện.
Nghe được tin tức từ hệ thống, hôm nay là sinh nhật của Giang Yển, tổ chức tiệc ở hội sở Giang Đô.
Sao tôi có thể bỏ qua một cơ hội tốt vậy chứ?
Tôi trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy lễ phục thật đẹp, mang theo một chiếc bánh sinh nhật, gấp gáp đi vào phòng VIP.
Vừa bước vào, không khí náo nhiệt vô cùng.
Nam nữ trẻ tuổi rất nhiều.
Tôi lập tức nhìn ra Giang Yển đang ngồi ở chính giữa.
Bị một đám con gái ngồi vây quanh.
Nhưng khi nhìn kĩ lại, những cô gái đó và hắn đều giữ khoảng cách nhất định, giống kiểu mỗi người tay chân đều cử động nhưng sẽ không chạm vào người nhau.
Sự xuất hiện của tôi khiến cho không khí đang vui vẻ của buổi tiệc bỗng trầm xuống.
Mấy giây sau, vang lên giọng châm chọc của một người đàn ông:
" Tống Trì, chó liếm của anh tới rồi kìa"
Lúc đó tôi mới biết, hoá ra Tống Trì cũng ở trong đám đông kia.
Mau xem, một vài người không quan trọng nữa đột nhiên nhìn thấy lại không thuận mắt.
Nhưng trước đó tôi cũng đã sớm nghĩ tới, sinh nhật của Giang Yển thì làm sao Tống Trì có thể vắng mặt.
Chỉ là anh ta có ở đây hay không thì cũng chẳng khác nhau.
Thậm chí kiểu xưng hô khinh thường của bạn anh ta dành cho tôi, tôi cũng chẳng để tâm.
Dù sao cũng chẳng thể trách bọn họ.
Là thái độ của Tống Trí với tôi quá tệ nên bạn bè anh ta mới ngang nhiên công kích tôi như vậy.
" Tống Trì, mày làm cách nào có thể khiến một người phụ nữ yêu mày tới mức không cần liêm sỉ như vậy chứ ? "
" Truyền chút kinh nghiệm cho anh em đi, tao cũng muốn nuôi một con ch.ó ngoan ngoãn như thế "
" Chắc không phải về phương diện đó chứ....nghe nói vài người phụ nữ đều là yêu thích thứ đó "
Trong phòng tiệc lúc này vang lên đủ loại lời nói thô tục, ghê tục.
Tống Trì đi đến rồi hét vào mặt tôi :" Đường Tuế Tuế, cô cút ngay cho tôi "
" Không phải nói kết thúc rồi sao? Vẫn ăn mặc thành cái bộ dạng này đến gặp tôi, thật hèn hạ đến mức khiến người khác buồn nôn mà!"